Nó vừa khóc liền nhận được nhiệm vụ, 9526 mạc danh cảm thấy có khả năng Thời Không Cục cũng thương tiếc tiểu hệ thống là nó đi.
Trói định cùng ký chủ 5 năm, đều không nhận được nhiệm vụ, đây hoàn toàn chính là bug, nhưng mà nhớ đến mình có một ký chủ là người xuyên việt bị mất trí nhớ, 9526 cũng không còn kỳ quái như vậy.
Hiện tại nó chỉ hưng phấn về nhiệm vụ mới nhận được, trái tim nhỏ càng thêm nổ tung như pháo hoa.
Trợ giúp ký chủ trở thành bạch phú mỹ, đi lên đỉnh cao nhân sinh.
9526 mơ mộng thầm nghĩ, nhưng sau khi mở nhiệm vụ ra, vui mừng trong mắt liền hóa thành mờ mịt, “Thay đổi nhân sinh, đại gả hoàng tử phi.”
Sau đó, liền không có sau đó nữa.
9526 nhìn lên không trung, không phải nói nhiệm vụ dành cho người mới đều siêu cấp đơn giản, chủ yếu là để nhiệm vụ giả thích ứng thôi sao?
Hơn nữa hiện giờ ký chủ nhà nó chính là một bất tường chi nữ bị ném đến am ni cô cách kinh thành hàng mấy vạn dặm đấy được không, nhiệm vụ này cơ bản là không thể hoàn thành.
Diệp Vô Tâm chớp mắt, không rõ vì sao 9526 lại sa sút tinh thần nữa, sư phụ trên danh nghĩa của nàng hôm trước vừa nói là sẽ dạy nàng những thứ khác, hôm sau nàng liền nhìn thấy một rương toàn Đạo gia điển tịch.
Thanh y nữ đạo hơi hơi mỉm cười nói, “Ta dạy chữ cho ngươi.”
9526: “……” Rõ ràng người cổ đại học chữ đều bắt đầu học từ Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn, nào có ai dùng Đạo Đức Kinh dạy tiểu hài tử vỡ lòng.
Diệp Vô Tâm không nói gì, ngoan ngoãn gật đầu, cầm sách lên học, hơn nữa thanh y nữ đạo chỉ cần dạy qua một lần, là nàng đều có thể ghi nhớ.
9526 đột nhiên phát hiện, nguyên lai ký chủ nhà nó có khả năng đã gặp qua là không quên được. Kỹ năng này có trong thương thành của hệ thống, nhưng tích phân chính là mức giá trên trời.
Ánh mắt thanh y nữ đạo nhìn Diệp Vô Tâm cũng càng ngày càng nhu hoà, ý niệm trong lòng cũng càng thêm kiên định.
Trời cao giúp nàng, để nàng gặp được Diệp Vô Tâm.
……
Mười ba năm vội vàng trôi qua,
Diệp Thành Huy làm thừa tướng Đại Khánh nhiều năm, vinh sủng không suy, sau khi đích trưởng nữ Diệp Minh Huệ gả vào hoàng gia, trở thành Thái Tử Phi, danh tiếng của Diệp gia càng được nâng cao thêm một bước, đích thứ nữ Diệp Minh Dao gả cho Xương Viễn Hầu thế tử được Long Tuyên Đế sủng hạnh, người duy nhất chưa xuất các trong phủ chính là ấu nữ Diệp Minh Nhu, mà hôn sự của nàng, cũng không biết bị bao nhiêu nhân gia huân quý trong kinh thành nhìn chằm chằm.
Đích ấu nữ của Thừa tướng, muội muội của Thái Tử Phi, không đề cập tới thanh danh tài mạo song toàn trong chốn khuê các, thì người tới cửa cầu thân cơ hồ cũng đủ dẫm nát cửa.
Diệp tướng cùng phu nhân Phan thị của hắn lại luyến tiếc không muốn gả ấu nữ, Diệp Minh Nhu không ôn nhu cầm lễ giống hai vị tỷ tỷ của nàng, lại là người nhỏ tuổi nhất trong nhà, xưa nay luôn khiến người ta yêu thích, đối với hôn sự của nàng cũng là ngàn chọn trăm tuyển, muốn chọn một người rể hiền lương tài mỹ ngọc, cũng hy vọng đó có thể là một quân tử giữ mình trong sạch.
Nhưng không ngờ, màn chào hỏi sau khi hạ triều của Long Tuyên Đế đã phá nát toàn bộ những gì mà Diệp tướng an bài.
Nói không rõ ràng, nhưng đi đi lại lại cũng chỉ có một cái ý tứ, Diệp ái khanh à, lão Thất của trẫm cũng tới tuổi thành gia lập nghiệp rồi, mà nhà ngươi dạy nữ nhi rất tốt, trẫm thực thưởng thức, muốn tiếp tục trở thành thông gia với ngươi nha.
Diệp tướng thuật lại toàn bộ cuộc trò chuyện sau khi hạ triều với phu nhân, Phan thị suýt chút nữa thì ngất xỉu, nhưng chưa kịp ngất đã bị Diệp tướng siết chặt cổ tay, Phan thị cũng hồi thần thực mau, nhanh chóng thay đổi biểu cảm, có thể kết thân cùng hoàng gia là chuyện vinh quang bao nhiêu, nếu nàng biểu đạt thái độ, chẳng phải là đang tát vào mặt hoàng đế rằng nàng ghét bỏ hôn sự này.
Nhưng mà nàng thật sự rất ghét bỏ.
Thất hoàng tử là dạng người gì, chính là dạng tuỳ hứng phóng đãng, lang bạt ăn chơi nhất trong mấy hoàng tử, nếu không phải sinh ra trong hoàng gia, thì đã sớm trở thành kẻ người gặp người đánh rồi.
Nhưng mà Long Tuyên Đế lại vô cùng sủng nịch đứa con trai này, nói ra cũng phải nhắc đến vị mẫu phi đã qua đời của Thất hoàng tử —— Mộ Dung phi, người cực kỳ nổi bật trong hậu cung với đôi mắt đào hoa phong lưu đa tình, cũng là người thiếu chút nữa khiến Long Tuyên Đế không cần giang sơn chỉ cần mỹ nhân.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về, tuy Thất hoàng tử Tiêu Kỳ không phải đích tử không phải trưởng tử càng không phải ấu tử, nhưng luận về vinh sủng trong chúng hoàng tử thì tuyệt đối là độc nhất vô nhị, đến Thái Tử Phi khi về nhà mẹ đẻ còn thường nói Thái Tử thật sự rất hâm mộ vị thất đệ này.
Là hâm mộ chứ không phải kiêng kị, một là bởi vì mẫu tộc của Thất hoàng tử không quá xuất chúng, nhân khẩu điêu tàn, được như hiện giờ cũng là do Long Tuyên Đế vì mặt mũi của Mộ Dung phi mà ban cho một cái danh Ninh An Bá, hai là Thất hoàng tử không học vấn không nghề nghiệp, không thích luyện cả văn lẫn võ, ngược lại càng thêm tùy ý làm bậy, yêu thích ngoạn nhạc.
Long Tuyên Đế cũng không phải không nghĩ tới chuyện để ái tử thành gia lập nghiệp, ổn định một chút, trước đó mấy năm còn ban cho hai vị trắc phi khi Thất hoàng tử khai phủ.
Nhưng sau đó Thất hoàng tử lại càng thích đến những nơi phong hoa tuyết nguyệt, rất ít khi ở lại phủ hoàng tử, hai vị trắc phi đang lúc niên hoa bị thất sủng làm lơ, khi Long Tuyên Đế hỏi Thất hoàng tử cũng chỉ tỏ vẻ ghét bỏ, còn nói họ xấu.
Hai vị trắc phi kia là do Long Tuyên Đế tỉ mỉ chọn lựa, xuất thân tốt, dung sắc cũng là hoa nhan nguyệt mạo[1], vậy mà còn bị Thất hoàng tử công khai ghét bỏ, không thèm chạm vào, có thể thấy rõ vị này được sủng ái đến mức nào.
Diệp thừa tướng nhớ đến dung mạo kiều diễm vô song tựa hoa đào của ái nữ, cũng hiểu rõ ý tứ của Long Tuyên Đế, trong lòng hối hận không thôi, đáng ra không nên nghe theo chủ ý của thê tử, vì tìm một con rể tốt mà truyền dung mạo như thiên tiên của nữ nhi ra ngoài.
Đúng là hắn có đoán trúng vài phần suy tính của Long Tuyên Đế, hắn thật sự có nghe đồn rằng đích ấu nữ của Diệp tướng chính là đệ nhất mỹ nhân trong kinh thành, vừa hay lão Thất một hai muốn tìm người đẹp, vậy chẳng phải xứng đôi rồi sao.
Huống hồ Long Tuyên Đế còn có dụng ý khác, hắn thật sự yêu thương đứa con trai này, đến lớn tiếng còn không làm được nói gì là cưỡng ép, nhưng trăm năm sau, khi hắn mất đi, chưa chắc tân đế sẽ đối xử tử tế như vậy. Long Tuyên Đế nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ ra được một cách, đó là chọn cho lão Thất một Vương phi, nếu Vương phi được chọn là nữ nhi của Diệp tướng, vậy sẽ có thêm giao tình với Thái Tử, cũng chính là tân đế tương lai, lúc đấy dựa vào mặt mũi của mối quan hệ này, ít nhiều gì cũng sẽ đối xử tử tế thêm vài phần.
Long Tuyên Đế yêu thương con trai, vợ chồng Diệp tướng càng yêu thương con gái, khuôn mặt Phan thị u sầu, trong lòng nửa điểm cũng không muốn gả nữ nhi bảo bối ngàn kiêu vạn sủng cho Thất hoàng tử.
Nàng nghe các phu nhân trong kinh thành nói, hai vị trắc phi của phủ Thất hoàng tử không ít lần về nhà khóc lóc kể lể, thanh danh ác bá của Thất hoàng tử đã sớm truyền xa, tuy Minh Nhu có thể trở thành hoàng tử phi, nhưng đến vương phủ có lẽ sẽ phải thủ tiết như quả phụ, Phan thị vừa nghĩ đến liền cảm thấy trái tim đau nhói như bị dao đâm.
“Lão gia, ngài cũng không thể hại Nhu Nhi chứ.”
Diệp tướng nghe thê tử khóc lóc kể lể, sâu kín thở dài một hơi, nhưng hoàng mệnh khó trái.
Không để Diệp tướng nghĩ ra cách giải quyết, thân tín bên người Long Tuyên Đế đã thả ra vài tiếng gió, chặt đứt ý niệm đính hôn của Diệp gia cùng các nhân gia huân quý khác trong kinh thành, Long Tuyên Đế hy vọng nữ nhi của Diệp gia có thể trở thành chính phi của Thất hoàng tử, mà nữ nhi của Diệp gia chẳng phải chính là Diệp Minh Nhu sao.
Nào ai dám đoạt tức phụ cùng hoàng gia, không ít người đều thở dài trong lòng, thật là một đoá hoa nhài cắm bãi phân trâu mà.
Thất hoàng tử tốt xấu gì cũng là thân nhi tử của bệ hạ, không ai dám nói hắn như vậy, nhưng hắn tuyệt đối không phải đối tượng tốt để trở thành vị hôn phu.
Nghe được tiếng gió bên ngoài, Phan thị liền trở nên khẩn trương, lại thấy nha hoàn vội vàng chạy vào quỳ xuống nói, tứ tiểu thư đang làm loạn.
Diệp Minh Nhu đập hết mọi thứ có thể đập trong phòng, các ma ma nha hoàn còn chưa bao giờ thấy nàng giận dữ như vậy. Ngày thường thiên kiều bách sủng, xuôi gió xuôi nước, trừ bỏ công chúa quận chúa không ai có thể cao quý hơn nàng, hơn nữa trưởng tỷ của nàng lại là Thái Tử Phi, cho dù có là công chúa quận chúa, ai gặp nàng cũng đều cười cười nói nói, như thân tỷ muội.
Ai dám khiến cho nàng khó chịu, khiến cho nàng không vui vẻ.
Thấy mẫu thân bước tới, liền không ném đồ vật nữa, mà là nằm trên giường khóc thành tiếng, “Ta không muốn gả cho hắn, ai thích thì người đó gả.”
Thanh danh của Thất hoàng tử đã sớm vang vọng tại kinh thành, nếu gả cho hắn, đến đêm Diệp Minh Nhu cũng có thể mơ thấy cảnh tượng bị người người chê cười.
Phan thị thấy vậy tâm như rỉ máu, từ khi sinh hạ Minh Nhu đến nay, nàng nào có từng để nữ nhi phải chịu uất ức như vậy, liền ôm người vào lòng không ngừng an ủi.
Diệp Minh Nhu khóc lóc nói, “Nương, nương để người khác gả đi, được không.”
Lúc này trong lòng Phan thị chỉ có tiểu nữ nhi, vì khiến nàng vui vẻ, liền nói, “Được được được.”
Sau khi dỗ tiểu nữ nhi đi ngủ, Phan thị đứng ngoài sân, nhớ tới câu nói vừa rồi, thanh âm dường như có chút phức tạp, “Ngươi nói xem, có thể để người khác thay Nhu Nhi gả cho Thất hoàng tử không?”
Ma ma thân cận bên cạnh nghe xong, lập tức cả kinh, thấp giọng nói, “Phu nhân, đây cũng không phải việc nhỏ, nếu bị người nào phát hiện thì đó chính là tội khi quân.”
Phan thị mím môi, “Nhưng nếu đều là nữ nhi của Diệp gia, đều do chính ta sinh ra, vậy thì không được tính là tội khi quân đúng không.”
Ma ma thân cận mê mang một lát, rốt cuộc cũng biết được phu nhân đang nói tới ai, chính là vị Tam tiểu thư vừa sinh ra không lâu liền bị đưa đến Thanh Phong Am cách xa kinh thành kia.
Nhưng đó cũng là nữ nhi ruột thịt của thừa tướng cùng phu nhân mà.
Phan thị nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện ra đây là biện pháp tốt nhất, tam nữ nhi tuy không có duyên phận với nàng, nhưng có cùng chung một dòng máu với Minh Nhu, luận thân phận, cũng đủ xứng với Thất hoàng tử rồi.
Tỷ gả thay muội truyền ra thật sự không quá dễ nghe, cũng không phải Phan thị khắc nghiệt với nữ nhi này, nhưng nếu nói đến hôn sự, thì tam nữ nhi từ nhỏ đã không ở bên người nàng, nàng cũng chưa từng tự mình dạy dỗ, càng không rõ dung mạo, tài đức thế nào, trở thành hoàng tử phi đã là mối hôn sự tốt nhất.
Phan thị an ủi bản thân như vậy, lại không biết ý nghĩ như thế, đến người ngoài cũng nhìn ra đây rõ ràng là thiên vị.
Đều là cốt nhục của chính mình, nếu Diệp Minh Nhu gả cho Thất hoàng tử, thì nàng cảm thấy Thất hoàng tử nơi nơi chỗ chỗ đều không xứng với nữ nhi của nàng, nhưng đổi lại thành tam nữ nhi, thì nàng lại cảm thấy đây là một mối hôn sự tốt.
Ai cũng biết điều này, nhưng có biết cũng sẽ không nói, nếu nói chẳng phải là khiến phu nhân khó xử sao.
Khi Phan thị nói về biện pháp này với lão gia, cũng mang theo chút chột dạ cùng cẩn thận, nhưng Diệp tướng lại không để ý, khẽ vuốt chòm râu ngắn một chút, nói, “Ta nhớ tên là Diệp Vô Tâm đi.”
“Đúng vậy, lớn hơn Minh Nhu hai tuổi.” Phan thị có chút than thở, nếu không có câu không phải điềm lành kia, có lẽ đứa nhỏ này sẽ ở bên người nàng đến năm 18 tuổi, cũng là tuổi nên xuất các.
“Sửa lại tên trên gia phả đi, dù sao cũng là người của Diệp gia, cái tên như vậy không thích hợp để gả chồng, sửa lại thành Diệp Minh Tâm.” Diệp tướng vậy mà cũng không có phủ định chủ ý của phu nhân, mà là để nàng đi sửa lại tên trên gia phả.
Cái tên Diệp Vô Tâm bình thường đã không ổn, nói gì đến chuyện gả vào hoàng thất.
Diệp tướng vỗ vỗ tay phu nhân, ngữ khí trầm ổn nói, “Ngày mai ta sẽ tiến cung một chuyến.” Có thành hay không, còn phải hỏi đến ý kiến của bệ hạ.
Ngày thứ hai, Phan thị đợi trong nhà rất lâu, rốt cuộc cũng đợi được lão gia trở về, sau khi Diệp tướng uống xong một ly trà, mới khẽ thở dài, “Phái người đưa Minh Tâm trở về.”
[1] Hoa nhan nguyệt mạo: dung mạo như hoa như trăng.
==========
Làm editor luôn có một vinh dự, đó là được trở thành người đầu tiên bị tạt một xô cẩu huyết vào mặt 🙂
Đọc chương này muốn tát bà phu nhân quá đi -.-