*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngạn chỉ đinh lan[1], muôn hồng nghìn tía[2].
Một vị lang quân mặc thanh y khảy đàn, y phục dài chạm đất, mặc dù không có gió, cũng không ảnh hưởng đến dáng vẻ phiêu dật của hắn.
Tiếng đàn réo rắt du dương, rung động lòng người.
Lần này Dung Sấu tới đây để tham dự một thưởng hoa yến[3], không nghĩ tới chỉ tùy ý đi lại một chút cũng có thể đụng phải nhân vật thứ hai mà nàng cần để ý, Vương Ý Chi.
Vương Ý Chi là đích trưởng tử của Ung Lăng Vương gia, luận dung mạo có lẽ hắn không bằng Khương Cẩm Niên, nhưng trên người hắn lại có loại khí chất phiêu dật thoát tục, cao bất khả phàn[4] do thế gia đặc biệt bồi dưỡng.
Ung Lăng Vương gia là nhân vật quan trọng của thế gia, đã từng cự tuyệt hôn sự với hoàng gia, vả mặt hoàng gia, nhất cử thành danh[5].
Cho nên kể cả khi Dung Sấu trở thành người thừa kế ngôi vị hoàng đế, Vương gia cũng không có chủ động giao hảo, cùng lắm là mặc kệ nam tử xuất sắc nhất của gia tộc bọn họ, Vương Ý Chi mà thôi.
Phong thái của Vương Ý Chi, của mọi người trong thế gia từng khiến cho Dung Sấu, hoặc nên nói là Hứa Giảo Giảo cảm thấy tự ti, thậm chí nàng còn từng lo lắng bản thân sẽ làm bẩn thanh danh cao khiết của Vương Ý Chi.
Lúc đó Vương Ý Chi đã đáp lại, “Ta và ngươi kết giao, liên quan gì đến người khác.”
Sau đấy Hứa Giảo Giảo chưa từng cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì của hắn, có thứ gì tốt cũng đưa cho hắn, ví dụ như cây cổ cầm mà hắn đang sử dụng, cây cổ cầm này tên là Phượng Ngô, nghe nói thân đàn của Phượng Ngô tạo thành từ cây ngô đồng được phượng hoàng đậu, không rõ lời đồn có đáng tin hay không, nhưng chuyện Phượng Ngô được tạo ra bởi đại sư chước cầm nổi tiếng nhất Đại Hạ lúc hoàng đế khai quốc mới lên ngôi, là vật sở hữu của hoàng gia thì chắc chắn là sự thật.
Thiên hạ chi bảo[6] như vậy, ngay cả những danh cầm đương đại, những bảo vật được thế gia lưu giữ cũng khó có thể so sánh, mà Hứa Giảo Giảo chỉ vì nghe thấy hạ nhân bên cạnh Vương Ý Chi nói một câu, “Cây cổ cầm yêu thích của công tử bị đứt dây rồi, công tử rất buồn bực, nói sau này sẽ không bao giờ đánh đàn nữa.”
Hứa Giảo Giảo không tìm thấy người có thể tu sửa cổ cầm, nhưng trong một lần nữ hoàng hỏi nàng muốn được ban thưởng cái gì, nàng lập tức nhắc đến cây cổ cầm Phượng Ngô, vừa nhận được cổ cầm nàng liền vội vàng tặng cho Vương Ý Chi.
“Cầm nghệ của Ý Chi vẫn tốt như thế.”
Tuy rằng đối với một người từng đi qua nhiều thế giới, từng thưởng thức không ít tiếng đàn khiến cho mọi người phải say mê, thậm chí còn sở hữu cầm nghệ không tồi giống như nàng, tiếng đàn của Vương Ý Chi chỉ là không sai nhịp, nhưng nếu hạ thấp tiêu chuẩn, thì khen ngợi một câu cũng xem như không trái với lương tâm.
Vương Ý Chi gật đầu, “Đã lâu không gặp điện hạ.”
Mặc dù là vô tình gặp mặt, nhưng Dung Sấu cũng biết hạ nhân của Vương gia phỏng chừng sẽ cố ý lui ra ngoài, hơn nữa chú ý không để người khác quấy rầy.
Đều là kịch bản quen thuộc, Hứa Giảo Giảo ngốc nghếch lại chưa từng để ý.
Dung Sấu vừa mới suy nghĩ như vậy, tức khắc liền bị vả mặt, “Người chính là bát hoàng nữ điện hạ sao?”
Một giọng nói thanh thúy tựa như vân tước vang lên, chủ nhân của giọng nói là một vị tiểu lang quân, đối phương sở hữu dung mạo có ba phần tương tự với Vương Ý Chi, chẳng qua so với Vương Ý Chi, gương mặt của hắn càng thêm tươi sáng, linh khí hơn người, ngay cả khóe mắt và đuôi lông mày của hắn cũng mang theo ý cười.
Dung Sấu liếc mắt nhìn Vương Ý Chi, lại nhìn vị tiểu lang quân này, “Ngươi là……”
Vị tiểu lang quân kia bĩu môi, “Tam ca, ngươi không có nhắc đến ta à.”
“Cả ngày lạnh lẽo như băng, thật là đáng ghét.” Thanh âm mềm mại như bông ngược lại khiến cho người ta cảm thấy hắn rất đáng yêu. Hắn nhìn về phía Dung Sấu, đôi mắt lấp lánh tràn đầy sự tò mò, “Ta tên là Vương Lan Hành, đứng hàng thứ chín ở Vương gia.”
“Hóa ra là Vương Cửu công tử.” Dung Sấu ôn hòa mỉm cười, không hổ danh là công tử thế gia, cho dù thân thể có vẻ mảnh mai, khí độ cũng có chút khác biệt với nam nhân của thế giới này.
Mà Vương Ý Chi dường như không nghe thấy bọn họ nói chuyện, thư đồng bên cạnh hắn đã ôm cổ cầm, chuẩn bị sẵn sàng bỏ của chạy lấy người[7].
Không khí xung quanh Vương Ý Chi hiện tại tựa như sương tuyết, cho thấy hắn đang cực kỳ không vui, bước đi cũng nhanh chóng, không hề lưu tình.
Dung Sấu thở dài một hơi,
“Người……” Vương Lan Hành muốn lôi kéo ống tay áo của Dung Sấu, bị nàng chủ động tránh né, ha hả, nàng đã gặp đủ phiền toái rồi, không cần có thêm nữa đâu.
Dung Sấu cười nói với hắn, “Ta đi trước một bước.”
Nhìn thấy Dung Sấu đi theo con đường mà Vương Ý Chi rời đi ban nãy, Vương Lan Hành rũ mắt, đôi mắt nhìn như hồn nhiên hiện lên sự âm độc.
Vừa rời khỏi hoa viên, Dung Sấu liền thay đổi tuyến đường, nàng lại không phải thật sự muốn đuổi theo Vương Ý Chi, chẳng qua buổi gặp gỡ hôm nay giúp nàng phát hiện ra một điều tương đối vi diệu.
Tại một viện tử ở Vương gia,
Nam tử mặt hoa da phấn[8] đang an tọa có chút không vui, “Hôm nay ngươi bị làm sao vậy? Biết rõ Ý Chi và bát hoàng nữ đang ở đó, ngươi còn cố ý quấy rầy.”
Cho dù Vương Ý Chi không nói, người bên cạnh hắn ta cũng sẽ báo cáo với gia chủ, báo hại hắn bị người của gia chủ răn dạy một hồi.
Vương Lan Hành không cam tâm, “Phụ thân, Vương Ý Chi hắn có thể, tại sao ta không thể?”
Sắc mặt của phụ thân Vương Lan Hành càng thêm không tốt, ngữ khí của hắn thập phần lạnh lùng, “Ngươi đây là muốn thanh danh của Vương gia bị liên lụy sao? Muốn thế nhân mỉa mai Vương gia tặng một vị lang quân còn chưa đủ, phải tặng hai người à.”
Vương Lan Hành bị mấy chữ thanh danh của Vương gia hù dọa, tức khắc im lặng không dám nói gì.
Hắn chỉ là không cam lòng, từ nhỏ Vương Ý Chi đã xuất sắc hơn các vị lang quân trong gia tộc, tất cả trưởng bối đều khen ngợi hắn ta, một mình hắn ta làm lu mờ toàn bộ các vị lang quân khác của Vương gia, vậy mà hắn ta còn không biết đủ, rõ ràng là hắn ta câu dẫn bát hoàng nữ, lại suốt ngày mang theo dáng vẻ dục cự hoàn nghênh[9].
Nếu hắn ta thật sự thanh cao thì cần gì phải sử dụng cây cổ cầm Phượng Ngô kia mỗi ngày, nói hắn ta không cố tình khoe khoang hoàng đế tương lai yêu thích hắn ta bao nhiêu, ai tin được chứ?
Rốt cuộc là thương tiếc nhi tử, nam tử đang an tọa hạ giọng, “Có một tam ca của ngươi là đủ rồi, hơn nữa ngươi không nhìn thấy bát hoàng nữ đối xử với huynh trưởng của ngươi như thế nào sao, đã sắp đến mức nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan đấy.”
“Bát hoàng nữ lại không chỉ đối tốt với một mình hắn.” Vương Lan Hành lẩm bẩm, “Người quên mất công tử của Khương gia và tiểu quận quân của Nam An Hầu à.”
Bằng không hắn cũng sẽ không sinh ra tâm tư thay thế vị trí của Vương Ý Chi trong lòng bát hoàng nữ.
Phụ thân của hắn cười nhạt, “Cho nên Vương gia mới không thể hiện ý tứ muốn thành thân với người của hoàng gia.”
Ung Lăng Vương gia vô cùng yêu quý thanh danh của mình, trước đây cự tuyệt hôn sự với hoàng gia vốn dĩ là đánh một canh bạc, may mắn cuối cùng bọn họ là người chiến thắng, lần này hiển nhiên cũng tương tự, nên Vương gia sẽ không vội vàng tỏ thái độ. Chẳng qua lần này cũng không hoàn toàn giống với lần trước, rốt cuộc nhân vật chính trong hôn sự lần trước chỉ là một vị hoàng tử đã tới tuổi xuất các, chứ không phải một vị hoàng nữ sắp vấn đỉnh thiên hạ.
Thân là nhân vật quan trọng của thế gia, Vương gia có thể nói là thận chi hựu thận[10].
Một Vương gia như thế lại mặc kệ Vương Ý Chi tiếp cận bát hoàng nữ, đôi khi còn chủ động hỗ trợ, nói Vương Ý Chi không cần phải trả giá gì cả, hắn không tin.
Nhưng cụ thể là trả giá cái gì, tạm thời chỉ có gia chủ và người của gia chủ biết, nam tử lắc đầu, lại nhìn tiểu nhi tử không hiểu chuyện, nhịn không được thở dài một hơi.
……
Nam An Hầu là một nữ tử trung niên sở hữu dáng người cường tráng, khí thế bừng bừng,
“Thần Hàn Ung bái kiến bát hoàng nữ điện hạ.”
Lần triệu kiến gần đây nhất, nữ hoàng đã giao hổ phù của vệ quân trong kinh cho Dung Sấu, dưới góc nhìn của người khác, nữ hoàng đã bắt đầu chuyển giao quyền lực, nói cách khác, nữ hoàng tương đối vừa lòng về biểu hiện trong thời gian này của Dung Sấu, vừa ngoan ngoãn an phận vừa có năng lực, tốt hơn đám hoàng nữ chỉ biết nhảy nhót lung tung kia nhiều. Nên nữ hoàng không ngại ra mặt giúp đỡ Dung Sấu, nhân tiện cảnh cáo các nàng một chút.
Nàng không muốn đến những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời cũng không được an bình.
Mà người phụ trách thống lĩnh vệ quân trong kinh là Nam An Hầu Hàn Ung, mẫu thân của Hàn Trừng.
Khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn là kỳ thực Hàn Ung chỉ trung với hoàng thất, cũng chỉ thừa nhận hổ phù trong tay người của hoàng thất, thành ra lúc Dung Sấu giao loại hổ phù có thể điều khiển quân mã khắp thiên hạ cho Hàn Trừng, nàng cũng biến thành chướng ngại vật[11] của hắn, bị hắn giết chết.
Dung Sấu quan sát Hàn Trừng, tướng mạo của đối phương đặc biệt tuấn lãng, hơn nữa khác với phần lớn nam nhân của thế giới này, ánh mắt của hắn hàm chứa sự hoang dã khó thuần, có lẽ là do thân sinh phụ thân mất sớm, nên Hàn Ung cũng hiếm khi quản hắn.
Hàn Ung vốn dĩ không muốn đưa hắn tới, nhưng có quá khứ bát hoàng nữ chống lưng cho Hàn Trừng làm ví dụ, nàng cũng chỉ đành mang theo hắn.
Về việc của Hàn Trừng và bát hoàng nữ, thật ra nàng rất vui mừng, Hàn Trừng vừa thô lỗ vừa bạo lực, nàng vốn đang u sầu vì hôn sự của hắn, bát hoàng nữ nguyện ý thích hắn là chuyện không thể tốt hơn.
Đáng tiếc Hàn Trừng, Khương Cẩm Niên và Vương Ý Chi đã ước định, không ai được gả cho Dung Sấu trước, có thể nói, ba người không chỉ liên thủ, mà còn áp chế lẫn nhau.
Trước đây Hứa Giảo Giảo ngốc nghếch không nhận ra điều này, sau khi kế vị còn nhớ thương việc lấy thiên hạ làm sính lễ.
Dung Sấu không biết chuyện đó, nhưng bọn họ không đề cập đến vấn đề thành thân, nàng chính là người vui vẻ nhất, nếu như bọn họ trở thành thị quân của nàng trước lúc nàng xuyên không, e rằng nàng cũng vô pháp bình tĩnh điềm đạm lá mặt lá trái[12], chậm rãi xử lý bọn họ như bây giờ.
“Thân thể của ngươi yếu đuối chẳng khác gì nam nhân.” Hàn Trừng mở miệng, ngữ điệu không chút khách khí. Hoàn toàn làm lơ ánh mắt lạnh lùng của mẫu thân hắn.
Hắn đã quen nói chuyện với Dung Sấu bằng ngữ khí như vậy, đương nhiên từ trước tới nay cũng chỉ có Dung Sấu cẩn thận lấy lòng hắn, ngoan ngoãn phục tùng hắn.
Khương Cẩm Niên ôn hòa, Vương Ý Chi thanh cao, mà Hàn Trừng là người kiêu ngạo nhất trong ba người, ai bảo Dung Sấu chưa bao giờ tỏ vẻ nàng là hoàng nữ trước mặt bọn họ, chưa kể nàng còn thường xuyên đặt bản thân vào vị trí yếu thế giống như nam nhân của thế giới này.
Dung Sấu chỉ mỉm cười, không biện giải cũng không quấn quýt si mê hắn như quá khứ, mấy ngày trôi qua, Dung Sấu đã quen thuộc với việc sử dụng nụ cười thuần lương này lá mặt lá trái cùng bọn họ.
Chẳng qua không biết nụ cười lần này của nàng là cười nhạo Hàn Trừng, hay là cười nhạo Hứa Giảo Giảo, cũng là Dung Sấu trong quá khứ đây.
Hàn Trừng nhướng mày, giọng điệu ngạo mạn, “Cũng may, có ta bảo vệ ngươi.”
***
Tại thư phòng, Dung Sấu nhẹ nhàng sắp xếp lại thư tín, nhìn thiên hạ âm thầm biến hóa thông qua từng dòng chữ, nàng nhịn không được cười khẽ, dáng vẻ thiên chân vô tà[13].
Có vẻ như căn bệnh của nữ hoàng đã có chuyển biến tích cực, còn có tinh thần phê duyệt tấu chương, nhưng vào một ngày, nữ hoàng đột nhiên thổ huyết, rơi vào tình trạng hôn mê.
Đêm khuya, tại Thần Hoa Cung,
Nữ hoàng vừa rời giường, liền nhìn thấy một bóng người bước đi trong ánh nến, là Dung Sấu, “Ngươi……”
Toàn bộ Thần Hoa Cung tĩnh lặng đến mức dường như chỉ có hai người các nàng, ngay cả tổng quản thân tín của nàng cũng không có ở đây, nữ hoàng gắt gao nhìn chằm chằm Dung Sấu, khí thế uy nghiêm đánh giá đối phương, thời gian trôi qua, nàng thở dài một hơi, “Không nghĩ tới cuối cùng ta vẫn nhìn lầm người.”
Dung Sấu đứng trước mặt nàng hiện tại và Dung Sấu mà nàng từng gặp mặt trong quá khứ, phảng phất như hai người khác nhau.
Nàng cho rằng vị hoàng nữ này của nàng đơn thuần trong sáng, vừa nhân hậu vừa có năng lực, không ngờ tính khí thật sự của vị hoàng nữ này lại thâm trầm hơn tất cả mọi người.
Thần sắc của Dung Sấu lạnh nhạt, “Mẫu hoàng muốn thay đổi ý định sao?”
Nàng biết, nữ hoàng đã viết xong thiện vị chiếu[14] rồi.
Nữ hoàng lắc đầu, “Hình như trẫm không còn sự lựa chọn nào khác.” Tạm thời không nhắc đến những vị hoàng nữ đã đánh mất thánh tâm, người thì tàn, người thì phế kia, luận năng lực, nàng chướng mắt những người khác, luận thủ đoạn, bọn họ chưa chắc đã đấu lại vị bát hoàng nữ có thể lừa gạt cả nàng này.
Nàng chỉ không rõ, để Dung Sấu kế thừa ngôi vị hoàng đế có thực sự tốt cho Đại Hạ không.
Có lẽ là nhận ra nỗi niềm của nàng, Dung Sấu bình tĩnh lên tiếng, “Ta sẽ làm một hoàng đế tốt.”
Nàng chưa nhàm chán tới mức xem một quốc gia như trò đùa.
Nữ hoàng thở dài, “Hy vọng ngươi nói được làm được.”
Lại mỉm cười, “Vốn dĩ còn lo lắng tính cách mềm mỏng của ngươi sẽ tạo cơ hội cho ngoại thích chuyên quyền, nhưng bây giờ ta an tâm rồi.”
Chuyện của Dung Sấu với Khương Cẩm Niên, Vương Ý Chi và Hàn Trừng, nàng cũng không phải không biết gì cả.
Nói những lời này xong, nữ hoàng đã cảm thấy cực kỳ mỏi mệt, nàng hiểu nàng không còn sống được bao lâu, mấy ngày nay chẳng qua chỉ là hiện tượng hồi quang phản chiếu[15].
Khóe môi của Dung Sấu hơi nhếch lên, nàng chỉnh lại chăn cho nữ hoàng xong mới rời đi.
***
Nữ hoàng nhường ngôi cho bát hoàng nữ Dung Sấu, chiếu cáo thiên hạ.
Lúc nhận được tin tức, Khương Cẩm Niên, Vương Ý Chi và Hàn Trừng đều giật mình, bọn họ biết thân thể của nữ hoàng không tốt, lại không nghĩ tới nữ hoàng sẽ chủ động nhường ngôi cho bát hoàng nữ nhanh như vậy.
Bất quá đối với bọn họ mà nói, đây là tin tốt. Trong khi hoàng cung và Lễ Bộ vội vàng chuẩn bị đại điển, phủ Thừa tướng, Nam An Hầu phủ và biệt viện của Vương gia ở kinh thành cũng tiếp đãi không ít khách nhân.
Vô luận là vị nào trở thành hoàng phu, thì với sự yêu thích mà bát hoàng nữ, hiện tại là tân đế dành cho bọn họ, địa vị của bọn họ chắc chắn không thấp.
Nửa tháng sau, bát hoàng nữ đăng cơ hoàng đế, lễ tế thiên kết thúc, thân thể của Thái Thượng Hoàng[16] chung quy không thể chống đỡ được nữa, quy thiên.
Thái Thượng Hoàng vừa qua đời, tân đế Dung Sấu liền tuyên ngôn, “Tiên đế ra đi, trẫm vô cùng bi thống, quyết ý giữ hiếu đạo[17] ba năm.”
Tuyên ngôn của tân đế tức khắc khiến cho toàn bộ kinh thành khiếp sợ không thôi.
Trong đó người khiếp sợ nhất là ba gia tộc đang được chúng tinh phủng nguyệt[18], vốn tưởng rằng có sự sủng ái của tân đế, sớm muộn gì cũng sẽ tiến cung, cho dù bây giờ vẫn chưa đủ căn cứ để kết luận, nhưng ánh mắt nhìn về phía ba người Khương Cẩm Niên, Vương Ý Chi và Hàn Trừng đã tràn đầy thương hại.
Khương Cẩm Niên, Vương Ý Chi và Hàn Trừng sao có thể dự đoán được bản thân sẽ có ngày hôm nay.
Vào mấy ngày trước, Khương Cẩm Niên đã cảm thấy không ổn, bởi vì từ lúc tiên đế nhường ngôi cho đến nay, hắn chưa từng gặp mặt Dung Sấu, kể cả khi cố ý hỏi thăm người trong cung, bọn họ cũng sẽ lấy cớ tân đế đang vội vàng chuẩn bị đại điển, không tiện xuất cung để từ chối.
Hiện tại nghe thấy Dung Sấu tuyên ngôn như thế, trái tim của hắn lập tức lạnh lẽo như rơi vào sông băng.
Khương thừa tướng nhìn nhi tử bị đả kích, có chút không đành lòng, chuyện Cẩm Niên âm thầm giúp đỡ bát hoàng nữ, nàng không phải không biết,
Luận tư chất, nhi tử này của nàng không thua kém bất kỳ nữ tử nào trên thế gian, tốt hơn hai nhi nữ không nên thân của nàng nhiều, nàng cũng tiếc hận Cẩm Niên là nam tử, không thể thi triển tài hoa, nên bình thường tương đối dung túng hắn.
Không nghĩ tới mọi việc sẽ thành ra thế này.
Nói nàng không khó chịu là nói dối, bao nhiêu ngày được vô số quan lại chúc mừng vì sắp trở thành quốc trượng, bây giờ đều hóa thành hư không.
Lúc này một vị nữ quan đến từ hoàng cung đột nhiên ghé thăm, nàng khuất thân thi lễ, “Khương công tử, bệ hạ thỉnh ngươi vào cung.”
Khương Cẩm Niên nhạy bén nhận ra, vị nữ quan này là một gương mặt mới, không phải là người của phủ hoàng nữ. Sắc mặt của hắn tái nhợt, không dám tiếp tục suy đoán, càng không dám cự tuyệt, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.
Ở trong cung, Khương Cẩm Niên còn gặp được Vương Ý Chi và Hàn Trừng, thần sắc của Vương Ý Chi không tốt lắm, hai người liếc mắt nhìn nhau, Vương Ý Chi hẳn là cũng suy đoán giống như hắn, chỉ hy vọng là bọn họ suy nghĩ nhiều.
“Ba vị công tử, bệ hạ tuyên các ngươi yết kiến.”
Hàn Trừng nhíu mày, trước đây hắn muốn gặp mặt Dung Sấu nào có phiền toái như vậy.
Vừa bước vào cung điện, bọn họ liền nhìn thấy Dung Sấu đang ngồi trên chiếc trường kỷ màu vàng kim[19], trên người nàng không còn có vẻ hồn nhiên vô hại như quá khứ, nàng không để ý đến bọn họ, chỉ chuyên tâm thưởng thức thanh kiếm sắc bén trong tay, một thân thường phục màu vàng nhạt càng làm nổi bật lên khí chất tôn quý của nàng.
Hoặc nên nói, là khí chất vốn có của nàng, khí chất của một hậu duệ hoàng gia.
Tảng đá trong lòng Khương Cẩm Niên càng thêm nặng nề, lại không thể không lên tiếng, “A Sấu.”
Dung Sấu ngừng thưởng thức thanh kiếm trong tay, nàng nghiêng đầu nhìn hắn, ngữ khí lãnh đạm, “Ta không thích người khác gọi ta như thế.”
Toàn bộ cung điện tức khắc trở nên tĩnh lặng, không một tiếng động.
Khuôn mặt của Khương Cẩm Niên trắng bệch, nếu như để người bên ngoài bắt gặp, không biết sẽ có bao nhiêu người thương hoa tiếc ngọc.
Tuy rằng trong cung điện có cung nhân, nhưng thời khắc này bọn họ đều cúi đầu, phảng phất như không nghe thấy, không nhìn thấy gì cả.
“Hôm nay triệu kiến các ngươi, là muốn cho các ngươi xem vài thứ.” Dung Sấu nói xong, lập tức có người nâng hai cái rương đi ra, bên trong là thư tín sổ sách ghi chép lại tất cả những việc mà Khương Cẩm Niên, Vương Ý Chi và Hàn Trừng từng làm dưới danh nghĩa Dung Sấu, cùng thư tín qua lại với các vị đại thần.
Khương Cẩm Niên, Vương Ý Chi và Hàn Trừng chỉ cần một cái liếc mắt liền nhận ra, đồng thời bọn họ cũng tỉnh ngộ, Dung Sấu chủ động thu thập mấy thứ này, hơn nữa còn cho bọn họ xem, chứng tỏ nàng không hề ngây thơ vô năng như đã biểu hiện trong dĩ vãng, ngược lại nàng có thể hiểu những thư tín và sổ sách này.
Cũng nhìn thấu dã tâm muốn nhúng chàm hoàng quyền của bọn họ.
Không, bọn họ nên sớm biết, thời điểm bước vào cung điện này, Dung Sấu đang ngồi trên trường kỷ kia đã không còn là Dung Sấu hồn nhiên vô hại trong tâm trí của bọn họ.
Vương Ý Chi cười lạnh, “Luận lá mặt lá trái, bát hoàng nữ điện hạ mới thật sự là cao nhân.”
Hắn nhìn như bình tĩnh, kỳ thực nội tâm đã bị mấy thứ này và biểu tình tựa tiếu phi tiếu[20] của Dung Sấu đả kích, hắn luôn cho rằng bản thân là thiên chi kiêu tử[21], cho rằng bản thân nắm giữ hết thảy trong lòng bàn tay, không nghĩ tới cuối cùng chỉ là vi tha nhân tố giá y thường[22].
Dung Sấu không giải thích, mặc kệ bọn họ hiểu lầm.
Về chuyện nói với hắn, Dung Sấu mà hắn quen biết là thật lòng thích hắn, vẫn là thôi đi, Dung Sấu đó đã sớm trở về thế giới hiện đại của nàng rồi.
Đôi mắt của Hàn Trừng phiếm hồng, “Ngươi vẫn luôn lợi dụng chúng ta.”
Dung Sấu nhướng mày, “Nhắc đến việc lợi dụng, không phải là các ngươi lợi dụng ta trước sao?”
Nàng nhìn về phía Khương Cẩm Niên, lần đầu tiên cứu giúp có thể là trùng hợp, nhưng lần thứ hai lần thứ ba gặp gỡ chẳng phải là nhìn trúng vị hoàng nữ vừa trẻ tuổi vừa yếu đuối này à.
Khương Cẩm Niên đối diện với ánh mắt của nàng, khí cực phản tiếu[23], “Là ngươi, cổ vũ dã tâm của chúng ta.”
Nếu không phải thực sự tức giận, Khương Cẩm Niên sẽ không nói ra lời phạm vào kiêng kị như vậy, rốt cuộc hiện tại Dung Sấu đã là đương kim hoàng đế của Đại Hạ.
Ngẫm lại quá khứ, bao nhiêu lần bọn họ giúp nàng hóa giải nguy cơ, giúp nàng trổ hết tài năng, khiến cho nữ hoàng và các vị đại thần phải nhìn nàng bằng con mắt khác, hắn còn từng cảm thấy áy náy bởi vì đã lợi dụng nàng, kết quả thì sao, kết quả bọn họ mới chính là quân cờ.
Nhìn phản ứng giống như oán phu bị lừa dối tình cảm của bọn họ, Dung Sấu cảm thán với 9526, “Vẫn phải cảm tạ Hứa Giảo Giảo một câu, nếu không có biểu hiện của nàng trong quá khứ, ta tuyệt đối không thể đào hố chôn sống ba người bọn họ dễ dàng như thế.”
Bọn họ phò trợ Dung Sấu đăng cơ, câu này chỉ đúng một phần, Dung Sấu dựa vào bọn họ, nhưng bọn họ cũng cần Dung Sấu.
Các vị đại thần trao đổi thư từ với Khương Cẩm Niên, Vương Ý Chi và Hàn Trừng là vì coi trọng bọn họ sao? Không, người bọn họ coi trọng là Dung Sấu. Không có Dung Sấu, bọn họ vĩnh viễn không có cơ hội nhúng chàm hoàng quyền của Đại Hạ.
Tại thế giới nữ tôn này, nam tử muốn đạt được quyền lực là chuyện khó hơn lên trời[24].
Đổi thành một vị hoàng nữ bất kỳ khác đều sẽ không tín nhiệm bọn họ như vậy,
Bọn họ rất may mắn, gặp được Hứa Giảo Giảo, bằng không quá trình chia cắt quốc thổ của Đại Hạ chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng như thế.
Đáng tiếc vận may mang tên Hứa Giảo Giảo này cũng bỏ chạy về thế giới của nàng rồi.
“Thắng làm vua, thua làm giặc[25] thôi.” Vương Ý Chi đứng thẳng, tư thế ngạo nghễ, phong thái nghiêm trang, hắn xuất thân từ thế gia, đương nhiên cũng có sự kiêu ngạo của thế gia.
Vương Ý Chi thà tự sát còn hơn để thanh danh của Vương gia bị liên lụy.
“Hay cho câu thắng làm vua, thua làm giặc.” Dung Sấu cười khẽ, nàng rời khỏi trường kỷ, bước về phía bọn họ, “Vậy ta hỏi ngươi, nếu hôm nay người thắng là các ngươi, người kiểm soát quyền lực của Đại Hạ là các ngươi, thì các ngươi sẽ xử trí ta như thế nào đây?”
Vương Ý Chi và Khương Cẩm Niên dám sinh ra suy nghĩ to gan lớn mật[26] như vậy ở thế giới này, hiển nhiên là người có ngạo khí, sẽ không khuất nhục làm trái lương tâm lấy lòng Dung Sấu.
Nhưng nói thật, cân nhắc một lát, bọn họ cũng không dám nói.
“Dĩ nhiên là giết ngươi.” Hàn Trừng đột nhiên tiến lên, hắn muốn đoạt lấy thanh kiếm trong tay của Dung Sấu, hắn muốn giết nàng.
Khương Cẩm Niên và Vương Ý Chi tức khắc nghĩ thầm không ổn, nếu như bây giờ Dung Sấu chết, bọn họ và gia tộc đằng sau bọn họ không những không thoát khỏi liên quan, mà còn có khả năng cao sẽ biến thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích. Chẳng qua võ công của Hàn Trừng vốn dĩ không thấp, hắn đột nhiên hành động, không ai có thể ngăn cản.
Nhưng hắn còn chưa kịp chạm vào thanh kiếm trong tay của Dung Sấu, một người mặc huyền y đã xuất hiện, đá hắn ra xa.
Là cao thủ âm thầm bảo hộ Dung Sấu, hoàng gia ấy à, ít nhiều gì đều sẽ nuôi dưỡng vài người như thế, dù sao cũng không thể để Dung Sấu tự mình động thủ được.
Hàn Trừng trực tiếp bị người mặc huyền y kia áp chế, đánh ngất.
Dung Sấu đã trở thành người nắm giữ vận mệnh của bọn họ, Khương Cẩm Niên và Vương Ý Chi chưa bao giờ nhận thức rõ sự thật này như hiện tại.
Dung Sấu không nhìn bọn họ, nàng phất tay, “Kéo xuống đi.”
***
Khương Cẩm Niên và Vương Ý Chi bị nhốt 10 ngày, trong phòng chỉ có lương khô, nước và mấy ngọn nến, không gian tối tăm không thấy ánh mặt trời khiến cho bọn họ tưởng rằng bản thân sẽ bị nhốt ở đây vĩnh viễn.
Bọn họ không tiếp xúc được với bên ngoài, cũng không rõ gia tộc của bọn họ sẽ phản ứng như thế nào khi biết bọn họ bị nhốt.
Từ lúc sinh ra cho đến nay, bọn họ chưa từng chịu khổ như vậy, nỗi khổ lớn nhất mà bọn họ từng chịu cùng lắm chỉ là bị coi thường vì thân phận nam tử của mình thôi.
Bọn họ đã sớm không suy xét Dung Sấu có còn thích bọn họ hay không, có lẽ hết thảy đã là một âm mưu ngay từ phút ban đầu.
Chỉ xem ai diễn xuất tốt hơn ai.
Có một ngày bọn họ được thả ra, đưa tới chỗ của Dung Sấu, cùng một khung cảnh, nhưng khác với lần trước, lần này nàng mặc triều phục huyền sắc thêu kim long.
Khương Cẩm Niên và Vương Ý Chi chưa rửa mặt, cũng chưa soi gương, mặc dù không biết hiện tại chính mình trông ra sao, nhưng bọn họ biết chắc chắn sẽ không đẹp đến mức nào.
Thần sắc của Dung Sấu lại bình tĩnh điềm đạm, phảng phất như bọn họ chẳng là cái gì cả.
Nàng chậm rãi lên tiếng, “Các ngươi từng giúp trẫm, trẫm không phải là một kẻ vong ân bội nghĩa[27], nên trẫm sẽ không giết các ngươi.”
Khương Cẩm Niên và Vương Ý Chi hoài nghi, không hiểu Dung Sấu có ý gì.
Dung Sấu mỉm cười, “Ngược lại, trẫm sẽ cho các ngươi một cơ hội.”
“Trẫm cho phép các ngươi vào triều làm quan.”
Tác giả có lời muốn nói: Hai chương hợp nhất, moah moah
[1] Ngạn chỉ đinh lan: Hoa lan bên bờ.
[2] Muôn hồng nghìn tía: Nhiều màu sắc rực rỡ, tạo nên khung cảnh lộng lẫy.
[3] Thưởng hoa yến: Yến hội ngắm hoa.
[4] Cao bất khả phàn (高不可攀): Cao không với tới, hình dung người ở địa vị cao khiến người khác khó tiếp cận.
[5] Nhất cử thành danh (一擧成名): Làm một lần là nổi tiếng.
[6] Thiên hạ chi bảo: Kho báu trong thiên hạ.
[7] Bỏ của chạy lấy người: Nghĩa là khi gặp nguy hiểm thì bỏ tài sản ở lại và chạy để an toàn, ở đây “của” là Dung Sấu, tức là bỏ Dung Sấu lại để đi trước.
[8] Mặt hoa da phấn: Thường được dùng để chỉ nét đẹp thanh tú, mềm mại, yểu điệu, e ấp, tinh khôi.
[9] Dục cự hoàn nghênh: Muốn cự còn nghênh, làm điệu bộ, ở đây Vương Lan Hành đang mắng Vương Ý Chi giả tạo, kiểu rõ ràng thích nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ không thích.
[10] Thận chi hựu thận (慎之又慎): Đã thận trọng rồi lại thận trọng hơn.
[11] Chướng ngại vật: Vật thể làm cản bước tiến.
[12] Lá mặt lá trái: Lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt, không trung thực, chỉ việc Dung Sấu diễn kịch trước mặt ba người Khương Cẩm Niên, Vương Ý Chi và Hàn Trừng.
[13] Thiên chân vô tà: Ngốc nghếch ngây thơ.
[14] Thiện vị chiếu: Chiếu nhường ngôi.
[15] Hồi quang phản chiếu: Là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy nhược, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, nói cười sảng khoái, thèm ăn thèm uống, sau đó không lâu sẽ qua đời.
[16] Thái Thượng Hoàng (太上皇): Cũng gọi Thái thượng hoàng đế (太上皇帝), giản xưng Thượng Hoàng (上皇), là một tước vị mang ý nghĩa là “Hoàng đế bề trên”, địa vị cơ bản được xem là ở trên danh vị Hoàng đế.
Danh hiệu này có từ thời nhà Hán, thường chỉ được dùng cho người là cha của Hoàng đế nhưng chưa từng là Hoàng đế. Về sau, các Hoàng đế khi thoái vị cũng được dâng tôn danh hiệu này. Nếu người được tôn vẫn còn sống, thì sẽ là “Thái thượng hoàng” hoặc “Thái thượng hoàng đế” kèm theo tôn hiệu khác nữa tùy triều đại, sau khi qua đời thì dùng miếu hiệu hoặc thụy hiệu.
[17] Giữ hiếu đạo: Để thể hiện lòng tưởng nhớ ân nghĩa ba năm đầu đời con được cha mẹ ôm ấp, dưỡng dục. Người xưa sẽ không đi chơi, không tham dự các buổi lễ tụ họp chúc mừng trong ba năm.
[18] Chúng tinh phủng nguyệt (众星捧月): Phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; câu này đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
[19] Màu vàng kim:
[20] Tựa tiếu phi tiếu: Là một câu thành ngữ phổ biến của Trung Quốc được sử dụng nhiều trong văn học, các tác phẩm truyện khi miêu tả cảm xúc nét mặt của ai đó, nhân vật nào đó, một trạng thái mà dịch sang tiếng Việt là tựa như đang cười nhưng thật ra không phải.
[21] Thiên chi kiêu tử (天之骄子): Con cưng của trời.
[22] Vi tha nhân tố giá y thường: Làm áo cưới cho người khác, nghĩa là những gì mình đã làm chẳng giúp ích được gì cho bản thân mà chỉ có lợi cho người khác.
[23] Khí cực phản tiếu: Tức giận đến mức bật cười.
[24] Khó hơn lên trời: Ám chỉ việc làm một việc gì đó vô cùng gian nan và vất vả, có khi cố gắng cả đời cũng không thể làm được.
[25] Thắng làm vua, thua làm giặc: Bên thắng giành được giang sơn đất nước thì có thể viết bất cứ thứ gì vào lịch sử. Nói cách khác là thắng rồi nói gì chẳng được:v
[26] To gan lớn mật: Liều lĩnh, táo tợn, dám làm những việc nguy hiểm mà không biết sợ.
[27] Vong ân bội nghĩa: Kẻ bạc bẽo, quên ơn người đã cưu mang, giúp đỡ mình.
==========
Tựa tiếu phi tiếu gần giống thế này nè mấy bồ, khóe môi hơi nhếch lên một chút, gần giống như cười lạnh ấy.
Hơn 5000 chữ, gãy lưng mất 😉