Tạ Vãn Tinh cứng đờ người khi nhìn thấy cô gái ngồi đó, đầu óc rối thành một nùi.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên như thế thì chắc chắn không phải ăn trộm lẻn vào nhà dân rồi.
Anh nhớ lại thiết lập f*ckboy già đời đến giờ vẫn chưa bị lộ của hắn thì cõi lòng chợt vang tiếng chuông cảnh báo.
Tạ Vãn Tinh tưởng đây là món nợ phong lưu nào đó của hắn, hoặc thảm hơn thì chính là vị hôn thê giấu mặt nào đó.
Đủ loại bài viết máu chó cực hot trên diễn đàn tràn vào đầu anh.
Mà cô gái ngồi trên sô pha nghe được tiếng động cũng ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cô mở to như nhìn thấy ma, giơ ngón tay thon dài như ngọc chỉ vào anh: “Anh, anh…”
Anh nửa ngày cũng không nói thêm được một chữ.
Lúc nay Tạ Vãn Tinh mới nhớ ra dáng vẻ của mình bây giờ.
Nói anh quần áo nhếch nhác là còn nhẹ, trên người anh vẫn còn mặc áo sơ mi đồng phục tối qua nhưng đã bị vò tới mức nhăn nheo.
Trên xương quai xanh đều là dấu hôn, nửa người dưới không có mặc quần, và trên bắp đùi mịn màng toàn là dấu cắn.
Anh chỉ khoác đại một chiếc áo ngủ dài màu xanh dương xem như che chắn tạm.
Tạo hình kinh điển cho một đêm phóng túng.
Tạ Vãn Tinh hoảng loạn vội xoay người chạy về phòng ngủ mặc quần.
Chẳng may bên ngoài là vị hôn thê thật thì dáng vẻ anh bây giờ chắc chắn sẽ bị xếp vào loại hình hồ ly tinh.
Kết quả anh vừa mới quay đầu đã đụng vào ngực Phó Văn Thiện vừa ra khỏi phòng ngủ.
Mũi anh đập vào cơ ngực cứng ngắt của hắn khiến anh đau muốn chảy cả nước mắt.
Phó Văn Thiện buồn cười ôm eo anh, nhẹ nhàng hôn l3n chóp mũi anh một cái: “Sao anh bất cẩn thế?”
Tạ Vãn Tinh còn chưa kịp nói gì thì trong phòng khách đã vang lên tiếng hét chói tai.
Tạ Vãn Tinh giật mình, vừa quay đầu lại đã thấy cô gái váy đỏ mang dép lê, cầm túi xách trên sô pha lao tới đập Phó Văn Thiện liên tục.
Cõi lòng Tạ Vãn Tinh càng lạnh hơn, mẹ nó này là hiện trường bắt gian tiêu chuẩn rồi còn gì?
Nhưng một giây sau, anh nghe thấy cô gái vừa đánh Phó Văn Thiện vừa mắng: “Thằng chó Phó Văn Thiện, mày ngủ với nhóc con nhà chị rồi đúng không?!”
“Chị bảo mày giới thiệu nhóc con cho chị làm quen chút, mày mẹ nó hốt nhóc con của chị lên giường luôn à?”
“Bà đập nát cái chân thứ ba của mày!”
Phó Văn Thiện vừa trốn vừa nói: “Phó Văn Nhã em cảnh cáo chị, chị thử đánh em cái nữa coi.”
Hai người quần nhau không biết mệt, dáng vẻ cực kỳ thuần thục, vừa nhìn đã biết lúc nhỏ trải qua không ít lần rồi.
Tạ Vãn Tinh ngỡ ngàng ngơ ngác: “…”
Tình hình lúc này đã vượt quá tầm hiểu biết của anh rồi.
Thừa dịp hai người kia đánh nhau túi bụi, Tạ Vãn Tinh cực kỳ vô tâm bỏ lại bạn trai đang bị đánh, vội chạy về phòng mặc quần.
Đợi đến khi anh quay ra, hai người kia đã ngừng đánh nhau.
Hai người ngồi ở hai đầu sô pha, nhìn nhau với ánh mắt đầy sát khí.
Lúc này Tạ Vãn Tinh mới nhận ra khuôn mặt hai người họ hơi giống nhau.
Anh do dự đứng đó, không biết có nên đi qua hay không.
Phó Văn Thiện và Phó Văn Nhã đồng loạt vẫy tay gọi anh qua ngồi, một giây sau lại trừng mắt liếc nhau một cái.
Tạ Vãn Tinh bối rối ngồi xuống giữa sô pha, nhỏ yếu đáng thương.
Phó Văn Thiện vươn cánh tay dài ra vớt Tạ Vãn Tinh vào lòng.
Hắn nhìn dáng vẻ bối rối của anh mà thấy hơi buồn cười, lười biếng giới thiệu: “Đây là Phó Văn Nhã, chị gái của em.
Em đã từng nói với anh rồi đấy, chị ấy là fan của anh.
Chị ấy đến đón mèo, kết quả phát hiện em bị anh ngủ nên tức muốn điên rồi.”
Bàn tay Phó Văn Nhã lại ngo ngoe rục rịch muốn đánh người: “Mày có biết xấu hổ không thằng kia? Mày bị ngủ á? Chỗ nào trên người mày bị ngủ hả??”
Phó Văn Nhã thấy trên bàn có bịch snack, không nói hai lời lập tức cầm lên chọi Phó Văn Thiện.
Phó Văn Thiện mặt dày chụp được bịch bánh, chậm rãi nói: “Chỗ nào trên người em cũng bị hết rồi.
Ngày hôm qua ngủ, sau này vẫn sẽ ngủ.”
Sau này vẫn sẽ ngủ…
Phó Văn Nhã suýt chút là ói máu vì mấy chữ này.
Mặt Tạ Vãn Tinh đỏ như máu, hận không thể tìm được cái hố nào chui xuống cho rồi.
Chị em nhà họ Phó chửi nhau một hồi, khó khăn lắm mới chịu dừng lại.
Phó Văn Nhã uống miếng nước, ánh mắt dịu dàng trìu mến nhìn Tạ Vãn Tinh vẫn đang giả vờ tàng hình.
Tạ Vãn Tinh nuốt nước bọt, lí nhí nói: “Chào chị…!em là Tạ Vãn Tinh.”
Trái tim Phó Văn Nhã càng đau hơn.
Một đứa bé ngoan như vậy sao lại bị Phó Văn Thiện chà đạp chứ?!
Cô chạm vào bàn tay nhỏ bé của Tạ Vãn Tinh, ân cần hỏi han: “Em và Văn Thiện yêu nhau bao lâu rồi? Ấy, em đừng lo lắng, nhà họ Phó bọn chị thoải mái lắm, sẽ không phản đối hôn nhân đồng giới đâu, đặc biệt là em còn đẹp như vậy nữa.
Chẳng qua nếu thằng nhóc thúi này có bắt nạt em thì em cứ tới tìm chị, chị cũng là một người yêu đủ tiêu chuẩn đó.”
Từ mặt tới cổ Tạ Vãn Tinh đỏ bừng, dù anh đã trải qua vô số lần phỏng vấn và talk show, nhưng không có lần nào vừa xấu hổ vừa dày vò như lần này cả.
Anh ngẫm nghĩ một lúc chỉ có thể nói: “Mới yêu chưa bao lâu, Phó Văn Thiện đối xử với em rất tốt.”
Phó Văn Thiện bên cạnh cười lạnh, tay vẫn ôm eo Tạ Vãn Tinh tuyên bố chủ quyền: “Chị đừng có mơ! Muốn cạy góc tường em à? Kiếp sau đi.”
Phó Văn Nhã mặc kệ hắn, tiếp tục hỏi han Tạ Vãn Tinh ân cần.
Nếu có người nào đi vào, chắc chắn sẽ nghĩ rằng Tạ Vãn Tinh mới là em ruột của cô.
Lúc đầu Tạ Vãn Tinh còn hơi hồi hộp, dù sao cũng xem như nửa gặp người lớn rồi.
Nhưng trò chuyện qua lại vài câu, cộng thêm thái độ Phó Văn Nhã cũng rất hiền hoà nên anh cũng dần thả lỏng, nụ cười điên đảo chúng sinh trên màn ảnh cũng dần xuất hiện.
Hai người nói đến chuyện cắt tóc ngắn.
Tạ Vãn Tinh sờ lên thái dương, có hơi không chắc chắn: “Cũng không biết fans có thể chấp nhận tạo hình mới của em không nữa?”
Phó Văn Nhã lập tức đáp: “Có thể có thể có thể!”
Cô lấy điện thoại ra đưa cho Tạ Vãn Tinh xem fanclub mà các cô đã thành lập.
Ngày hôm qua fanclub vui như ăn tết, nói rằng họ lại mở khoá được kỳ tích mới của Tinh Tinh, có tạo hình mới để li3m.
“Tinh Tinh của bọn chị như thế nào cũng đẹp mà.” Phó Văn Nhã cười tủm tỉm nói.
“Lúc thằng ba lấy khuyên tai của chị, chị không biết là nó tặng cho em.
Nếu chị biết thì chắc chắn chị sẽ làm càng đẹp hơn.”
Tạ Vãn Tinh nghe vậy cũng thấy xấu hổ, bởi vì dù sao đôi khuyên tai này cũng là Phó Văn Thiện “cướp” được.
Mà Phó Văn Thiện ngồi một bên nhìn hai người họ hỏi đáp, bầu không khí càng lúc càng hoà hợp, sực chịu đựng cuối cùng cũng bùng nổ.
Hắn đứng lên bế con mèo béo Garfield đang uống nước trong phòng khách lên nhét vào lòng chị gái, kéo cánh tay Phó Văn Nhã đứng lên: “Không phải lát nữa chị còn có cuộc họp à? Ôm theo con mèo béo của chị đi nhanh đi.”
Vốn Phó Văn Nhã muốn nói cô không đi, cô muốn ở lại nhà hắn tới thiên hoang địa lão cho hắn tức chết.
Nhưng vừa cúi đầu nhìn đồng hồ đã thấy 9 giờ rồi, đúng là cô có cuộc họp quan trọng nên đành nuốt mấy lời trên vào bụng.
Sớm biết vậy thì cô đã chọn thời gian khác tới lấy mèo rồi.
Phó Văn Thiện biết cô không thể không đi, ung dung đứng bên cạnh khoanh tay nhìn cô.
Phó Văn Nhã chỉ có thể tiếc nuối nhìn Tạ Vãn Tinh: “Tinh Tinh à, lần sau gặp lại nha.
Hôm nay chị có chút việc bận, đợi làm xong chị mời em ăn cơm được không?”
Phó Văn Thiện nhìn cô như nhìn thấy quỷ.
Đời này hắn chưa bao giờ thấy Phó Văn Nhã mắc ói đến thế.
Đương nhiên Tạ Vãn Tinh đồng ý.
Đợi sau khi Phó Văn Nhã lưu luyến bước ra khỏi cửa, Phó Văn Thiện lập tức đóng cửa thật mạnh, dáng vẻ nóng lòng tiễn khách đi cho nhanh.
Tạ Vãn Tinh nằm tựa vào lưng ghế sô pha, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Nhưng nhớ đến dáng vẻ mình khi xuất hiện trước mặt Phó Văn Nhã, anh vẫn xấu hổ che kín mặt.
“Sao chị em lại đến đây vậy? Đến đón mèo hả?” Tạ Vãn Tinh hỏi.
Phó Văn Thiện ngồi xuống ôm anh vào lòng: “Thật ra hôm qua chị ấy thấy ảnh selfie của anh xong, phát hiện anh đang đeo khuyên tai chị ấy thiết kế nên mới đến đón mèo, sẵn tiện hỏi chuyện em một chút.
Kết quả đụng phải anh ở đây.”
Thật ra nếu tối qua bọn họ ở lại nhà Tạ Vãn Tinh thì Phó Văn Nhã cũng không thể làm gì.
Tạ Vãn Tinh bỏ tay xuống, mở to mắt nhìn Phó Văn Thiện: “Chị của em sẽ không báo về cho gia đình biết đâu nhỉ?”
Phó Văn Thiện ngẫm nghĩ, thành thật nói: “Khó nói lắm…!từ nhỏ chị ấy đã không giỏi giữ bí mật, có chuyện gì thì 3 phút sau là cả nhà đã biết hết rồi.”
Tạ Vãn Tinh đau đớn che mặt.
…
Phó Văn Thiện vẫn hiểu rõ chị gái mình lắm.
Phó Văn Nhã vừa ra khỏi cửa, tranh thủ thời gian đến công ty mà bla bla kể lại chuyện này cho anh trai nghe, giọng điệu cực kỳ lố: “Ôi má ơi..
anh có tin không? Em gặp được người yêu của thằng ba ở nhà nó! Anh không nghe nhầm đâu, cái cục đá thúi nhà mình vậy mà yêu đương rồi! Còn giấu chúng ta nữa!! Người yêu nó là ai hả?! Uầy..
nói đến đây là em tức! Anh, nó cướp chồng của em rồi!!”
Câu cuối cùng đúng là khí thế ngất trời.
Phó Quân Lan suýt chút là đập vỡ cái ly trong tay: “Em nói cái gì?”
Trong đầu anh lập tức hiện lên một loạt trò hề về đạo đức luân lý gia đình.
Chị em ruột vì một người đàn ông mà trở mặt thành thù?
Gia đình hạnh phúc ngày xưa tan nát, không thể đoàn tụ được nữa.
Nhưng không đợi anh tự biên tự diễn xong, Phó Văn Nhã đã giải thích tiền căn hậu quả rõ ràng.
“Thằng nhóc thúi đó vậy mà ủi mất cải trắng nhà em!” Phó Văn Nhã xoay tay lái.
Phó Quân Lan thở phào một hơi.
Cũng may! May mà chỉ là idol em gái thích mà thôi.
Không sao, không sao.
Với tính cách 3 ngày là thích người khác của Phó Văn Nhã thì không kéo dài lâu đâu.
Cơ mà thằng ba thích đàn ông?
Phó Quân Lan nhướng mi, rất bất ngờ trước thông tin này.
Anh trầm tư 3 giây, sau đó gửi tin này vào nhóm chat gia tộc mời mọi người bàn luận.
Chẳng trách trước đó giới thiệu đối tượng cho thằng ba không có kết quả gì.
Hoá ra là giới thiệu sai giới tính.
Là tại anh thất trách.
Phó Quân Lan: “Nhưng Tạ Vãn Tinh…!nếu anh không nhớ nhầm thì cậu ấy là em trai Tạ Vãn Chương đúng không?”
“Hình như là vậy.”
“Chính là cậu hai nhà họ Tạ.”
Phó Quân Lan vỗ tay: “Ánh mắt thằng ba tốt đấy.”
Trong nhóm chat gia tộc mọi người thảo luận rất sôi nổi, mà đương sự Phó Văn Thiện đã bị đá ra khỏi nhóm từ lúc nào.
Nhưng lúc này Phó Văn Thiện và Tạ Vãn Tinh vẫn chưa biết.
Sau khi tìm người đến sửa chữa hệ thống trí năng trong nhà xong, Tạ Vãn Tinh muốn để thêm hai chậu cây trong nhà nên hai người lái xe đến tiệm hoa.
Tạ Vãn Tinh ôm một chậu lan Quân Tử, còn Phó Văn Thiện ôm một chậu Thiên Trúc quỳ.
Trong cốp xe còn có mấy chậu hoa khác.
Lúc đang tính tiền thì Tạ Vãn Tinh thấy anh trai gọi điện thoại đến.
Tạ Vãn Chương trăm công nghìn việc, thường buổi tối mới có thời gian gọi cho em trai.
Bây giờ là ban ngày, thấy trên anh trai nên Tạ Vãn Tinh tưởng rằng có chuyện gì quan trọng.
Kết quả vừa bắt máy, anh trai đã hỏi anh: “Anh nghe nói em đang yêu đương với cậu ba nhà họ Phó hả? Có thật không?”
Điện thoại di động rơi xuống đất….