Sai Loạn Hồng Trần

Chương 202: Bỏ mặc



Giang Ngọc nói khiến Ngọc Hồ Ly giật mình không nhẹ, mặc dù nàng chưa từng cho rằng Giang Ngọc là một vị đế vương không có dã tâm, nhưng nàng vẫn cho rằng vương triều Nam Thống bây giờ vừa mới ổn định, chí ít phải qua một đoạn thời gian mới có thể bắt đầu mở rộng lãnh thổ, lúc này khai chiến thực sự quá nóng nảy.

Huống hồ, Ngọc Hồ Ly liễm mi, trong lòng nghi ngờ, chẳng lẽ là Giang Ngọc phát hiện chuyện gì…

Giang Ngọc nhìn ra thần sắc Ngọc Hồ Ly thay đổi, thay Ngọc Hồ Ly rót đầy một chung trà, đưa đến bên đôi môi hồng nhuận diễm lệ, thân mật dán sát bên tai nhỏ giọng nói: “Lan hầu đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ là sợ quốc vương Đông Doanh hoài nghi Lan hầu phản quốc, tưởng ngươi cáo mật với Nam Thống? Sẽ cho rằng Lan hầu thật sự đã âm thầm quy thuận Nam Thống ta sao?”

“A?” Ngọc Hồ Ly nghe Giang Ngọc nói như vậy kinh hãi lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào đôi hắc đồng của Giang Ngọc, khẩn trương hỏi: “Bệ hạ chỉ giáo, Tâm Lan thế nào, thế nào nghe không hiểu, Tâm Lan không phải đã sớm quy thuận Nam Thống, quy thuận bệ hạ rồi sao? Tại sao phải nói đến thật giả?”

” Phải không?” Giang Ngọc nheo mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt có thể khiến người ta hồn xiêu phách lạc của Thu Tâm Lan, nâng cằm Thu Tâm Lan, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi dán sát bên tai nàng, hé miệng thổi khí bên tai Thu Tâm Lan, đôi mắt khép hờ tựa như cực kỳ tham lam ngửi lấy hương khí phát ra trên người nàng, lát sau mới âm trầm nói: “Lan hầu phải chăng cảm thấy trẫm rất ngu dốt? Lão quốc vương của Đông Doanh dùng hết tâm cơ đem các ngươi an bài đến bên cạnh ta, ắt hẳn không chỉ muốn dùng tình cảm đến dụ dỗ ta đi? Cái gọi là lòng muông dạ thú, các ngươi không phải đã sớm mơ ước giang sơn Nam Thống của ta sao? Vốn dĩ trẫm cho rằng Liêu Quyết mới là kình địch mạnh nhất của Nam Thống trăm nghìn năm qua, xem ra trẫm đã nghĩ sai rồi, cường địch thật sự của Nam Thống thì ra chính là kẻ mặt ngoài nhìn như vô hại nhưng lại ẩn nấp phía sau màn hạ độc thủ – lão quốc vương Đông Doanh.”

Lời nói của Giang Ngọc khiến thần sắc của Ngọc Hồ Ly thoáng chốc trầm xuống, Giang Ngọc rất cao hướng khi thấy Ngọc Hồ Ly gặp chuyện không sợ hãi lúc này lộ vẻ thất kinh, điều này nói rõ nàng đã nói đúng, Giang Ngọc chậm rãi buông Ngọc Hồ Ly, thần sắc cao ngạo như đã định liệu trước, đứng dậy thưởng thức một chậu hoa cạnh bàn trà: “Xem ra Nam Thống cùng Liêu Quyết đều bị Đông Doanh tính kế một phen, Đông Doanh đầu tiên xúi giục Liêu Quyết cùng Nam Thống khai chiến, muốn chờ lúc lưỡng bại câu thương hưởng lợi ngư ông, chỉ tiếc Giang gia ta hai đời giúp đỡ Nam Triều, đến đời Giang Ngọc ta rốt cuộc thu phục được Liêu Quyết, phá hủy quân cờ tốt của Đông Doanh. Ha hả kỳ thực trẫm đã sớm cảm thấy tựa hồ có chỗ nào đó không đúng, Vệ gia mặc dù một mực cho thấy bản thân qua lại thân mật cùng Liêu Quyết, nhưng thực chất cũng bị quản chế bởi Đông Doanh, trẫm nên sớm nghĩ đến thế lực âm thầm ủng hộ Vệ gia hẳn là Đông Doanh, thật không ngờ lão vương Đông Doanh dĩ nhiên là hạng người âm ngoan thủ đoạn như vậy, vì muốn đạt mục đích mà gϊếŧ chết cả thân nhi tử để Nam Thống gánh tội, bất quá cũng đúng, có câu hổ phụ vô khuyển tử, ngay cả nhi tử cũng dâm tà giả dối như vậy, kẻ làm phụ thân sao có thể cam bái hạ phong đây.” Giang Ngọc quanh co mắng lão quốc vương Đông Doanh phát tiết một ngụm ác khí, bàn tay khẽ nhấc, chỉ thấy cành hoa vừa rồi vẫn tươi đẹp xanh ngắt thoáng chốc đã toát ra một làn khói đen biến thành một cành cây khô héo, Giang Ngọc ngẩng đầu cười một tiếng, xoay người trở lại long tọa, lại nói: “Lão quốc vương Đông Doanh trăm phương ngàn kế sắp xếp nội ứng vào Nam Thống và các quốc gia khác, trẫm nghĩ bên cạnh trẫm ngoại trừ Lan hầu nhất định còn có một kẻ nội ứng cực kỳ trọng yếu.”

Giang Ngọc như là đang bình thản nói về một việc không hề liên quan đến mình, mà việc này lại khiến Ngọc Hồ Ly cảm thấy kinh tâm động phách, nàng vốn không nghĩ Giang Ngọc sẽ có tâm tư thông thấu bậc này, nàng rõ ràng che giấu rất khá, không biết rốt cuộc là điểm nào để bại lộ quan hệ giữa nàng và Đông Doanh, lúc này nghe Giang Ngọc phân tích, mỗi câu đều nói đúng trọng điểm, xem ra bọn họ đã quá coi thường Giang Ngọc, vẫn cho rằng Giang Ngọc không phát hiện được vấn đề.

Giang Ngọc kéo vạt áo chậm rãi ngồi xuống, đưa tay từ trên thư án cầm lấy tấu chương ném đến phía trước, vừa lúc rơi ở dưới chân Ngọc Hồ Ly, Giang Ngọc trầm thấp nói: “Lan hầu, không biết trẫm nói có đúng không? Các ngươi nghĩ Đông Doanh có thể sắp xếp gian tế trà trộn vào Nam Thống, ta Giang Ngọc ta lại không có năng lực sắp xếp nội ứng ở Đông Doanh sao? Các ngươi cũng quá coi thường Giang Ngọc ta rồi? Hừ, Lan hầu không ngại thì xem bức mật hàm này trước…” Giang Ngọc ngữ khí nhàn nhạt giống như kể ra việc nhà, nhưng ngữ khí lại cực độ âm trầm áp bức.
Ngọc Hồ Ly đã bị những lời của Giang Ngọc làm kinh sợ, lúc này vội vàng cúi người nhặt mật hàm Giang Ngọc ném xuống, thấy trên đó viết đúng là tin tức nội bộ trong triều đình Đông Doanh, hội báo vô cùng chi tiết,, ngay cả lão quốc vương Đông Doanh mỗi ngày sủng hạnh người nào, ăn bao nhiêu cơm, bao nhiêu cá, uống bao nhiêu rượu đều ghi chép chi tiết. Ngọc Hồ Ly lập tức đứng dậy, nghĩ đến nội gián Giang Ngọc sắp xếp vào Đông Doanh nhất định là một vị đại thần cực kỳ có thân phận hoặc trọng thần trong nội cung, tình hình thực tế hiện nay Giang Ngọc xem ra cũng đã sớm biết, nhưng nàng có thể nhẫn nại đến lúc này mới vạch trần, Giang Ngọc rốt cuộc không phải người bình thường, lại có tâm cơ sâu như vậy, Ngọc Hồ Ly kinh ngạc nhìn về phía Giang Ngọc ngồi trên long tọa, nói: “Bệ hạ thì ra đã biết tất cả, a, buồn cười bọn ta còn tưởng rằng làm được thiên y vô phùng, thật không hổ là đế vương Nam Thống, xem ra bọn ta quả thật phải tự ti mặc cảm, chung quy không thể lừa gạt được bệ hạ, Hồ Nhi bội phục tự đáy lòng.” Ngọc Hồ Ly chắp tay, mỉm cười tán thán.
Giang Ngọc nheo mắt, thật không ngờ Ngọc Hồ Ly lại thừa nhận nhanh như vậy, bất chợt sắc mặt trầm xuống, âm lãnh khẽ động khóe môi: “Lan hầu thừa nhận rồi? Tốt lắm, vậy Lan hầu dự định kế tiếp phải làm như thế nào? Trẫm kỳ thực vô cùng trọng nhân tài, thực sự hy vọng Lan hầu có thể thật tâm quy thuận Nam Thống, những thứ lão quốc vương có thể cho ngươi, trẫm cũng có thể cho ngươi.”

Trong mắt Ngọc Hồ Ly hiện lên một tia sáng, nhưng chỉ thoáng chốc lại trở thành một loại bất đắc dĩ, cười nói: “Nếu như bệ hạ đã biết thân phận của Thu Tâm Lan, vậy Tâm Lan cũng không còn gì để nói, Tâm Lan nguyên danh Sơn Khẩu Tâm Lan, người giang hồ tặng biệt hiệu Ngọc Hồ Ly, những chuyện này bệ hạ hẳn đều hiểu rõ, năm đó quốc vương Đông Doanh đối với Sơn Khẩu Tâm Lan ta từng có ân cứu mạng, sau đó ta được quốc vương thu vào dưới trướng, phong làm đặc sứ Đông Doanh, vẫn  luôn che giấu thân phận chấp hành nhiệm vụ, Tâm Lan nhiều năm chịu hoàng ân, huống hồ ta cũng đã trúng một loại độc vật thế gian cực kỳ hiếm thấy, cách nửa năm sẽ phát tác một lần, lúc phát tác nếu không kịp thời uống thuốc giải toàn thân sẽ thối rữa đau đớn khó nhịn, khiến người ta sống không bằng chết, mà thuốc giải của  loại thiên hạ kỳ độc này chỉ có quốc chủ Đông Doanh mới có, bệ hạ hẳn là hiểu rõ ý tứ của Tâm Lan, cho dù Tâm Lan thật có lòng quy thuận, cũng là lực bất tòng tâm, cho nên vẫn xin bệ hạ tha thứ ta không thể quy thuận Nam Thống, không thể phản bội quốc chủ Đông Doanh.”
” Cái gì? Ngươi là nói lão quốc vương Đông Doanh dĩ nhiên hạ cổ độc trên người các ngươi?” Giang Ngọc nghe Ngọc Hồ Ly nói, trong lòng giận dữ, nàng hận nhất người khác dùng loại thủ đoạn đê hèn này, hơn nữa còn sử dụng đối với một nữ nhân, thật không ngờ Đông Doanh quả nhiên không gì tốt đẹp, dĩ nhiên sẽ dùng đến loại thủ đoạn hèn hạ này để khống chế người khác.

Ngọc Hồ Ly thấy Giang Ngọc phẫn hận thay mình, trong lòng ấm áp, kìm lòng không được mà cười khổ nói: “Kỳ thực Tâm Lan thật sự cũng có nghĩ đến việc quy thuận bệ hạ, bệ hạ là chủ tử quan tâm đối với thuộc hạ nhất mà Sơn Khẩu Tâm Lan ta từng gặp, thế nhưng ta vô phúc, đã thân bất do kỷ, nhưng ta xin thề, cho đến bây giờ ta chưa từng nói ra bất kỳ tin tức bất lợi gì đối với Nam Thống, mà lần này Đông Doanh nhị vương tử sinh sự trong yến tiệc, theo ta được biết cũng không phải là quốc chủ Đông Doanh bày mưu sai sử, mà hắn cũng thật sự mưu đồ tạo phản muốn mưu sát quốc chủ Đông Doanh, quốc chủ đã sớm hiểu rõ, Tâm Lan đoán rằng là quốc chủ tương kế tựu kế. Tâm Lan biết được biến động gần đây của Đông Doanh, sợ nhị vương tử cùng quốc sư đang bày mưu tính kế bệ hạ nên mới liều mình cấp báo, như vậy lúc này quốc chủ Đông Doanh tất nhiên đã hoài nghi Tâm Lan, cho dù bệ hạ hôm nay không thể vạch trần thân phận của Tâm Lan, ngày khác quốc vương Đông Doanh chắc chắn cũng sẽ giáng tội trừng phạt ta.”
” Vậy ngươi còn muốn trung thành với hắn làm gì? Không bằng cải tà quy chính, Giang Ngọc ta tuyệt không sẽ không bạc đãi ngươi.” Giang Ngọc ngưng mi hỏi.

Ngọc Hồ Ly lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Tâm Lan cũng không có lựa chọn nào khác, bệ hạ, người mặc dù đoán được quốc vương Đông Doanh là kẻ thao túng phía sau màn, nhưng lại đoán không được quốc chủ Đông Doanh rốt cuộc có thể có bao nhiêu năng lực, quốc chủ Đông Doanh hiện nay niên kỷ đã gần một trăm, nhưng còn có thể khỏe mạnh minh mẩn giống như một người đang độ tuổi tráng niên, mục tiêu của hắn không chỉ là muốn chiếm đoạt vương triều Nam Thống, mà là cả thiên hạ, giống như bệ hạ nói, ở Nam Thống ngoại trừ ta nhất định có rất nhiều nội ứng, cũng nhất định là có một người quyền cao chức trọng cực kỳ thân cận bệ hạ đang điều khiển toàn bộ cục diện, năng lực tất không tầm thường, nhưng người này rốt cuộc là ai, ta thực sự không rõ, cho nên vẫn xin bệ hạ tự mình bảo trọng.”
” Vậy Tâm Lan tiếp theo muốn làm gì?” Ngọc Hồ Ly cố tình nói như vậy, khiến Giang Ngọc sinh lòng trắc ẩn, nàng bỗng nhiên cảm thấy Ngọc Hồ Ly nói đều là lời thật tâm, Giang Ngọc nheo mắt thâm thúy hỏi: “Nếu Lan hầu có thể thật lòng quy thuận Nam Thống, Giang Ngọc nhất định bất kể khúc mắc lúc trước, loại cổ độc này của ngươi ta sẽ tìm kiếm thiên hạ danh y giúp ngươi hóa giải.”

” Không có khả năng, Cổ Quyết Phi ta trúng không phải cổ độc thông thường, ngoại trừ quốc vương Đông Doanh, thế gian này người khác nhất định có thể giải được, Tâm Lan đa tạ ý tốt của bệ hạ.” Ngọc Hồ Ly cúi đầu nói xong, xoay người hướng ra ngoài cửa, nói: “Tâm Lan cáo từ, xin bệ hạ tự mình bảo trọng, sau này còn gặp lại.”

Nhìn Ngọc Hồ Ly ảm đạm xoay gười, trong lòng Giang Ngọc không khỏi co rút đau đớn, tiến lên bắt lấy Ngọc Hồ Ly Ngọc Hồ Ly, âm thầm bắt mạch, phát giác mạch tượng không giống người thường, quả thật giống như Ngọc Hồ Ly nói, là trúng một loại độc kỳ lạ, liền nhíu mày hỏi: “Tâm Lan muốn đi đâu? Chẳng lẽ còn muốn quay về Đông Doanh?”
Ngọc Hồ Ly lấy lại tinh thần nhìn Giang Ngọc, cảm thấy mình quá mức ấu trĩ, Giang Ngọc người ta thế nào sẽ nguyện ý để nàng trở về Đông Doanh, cho nên buồn bã cười khổ nói: “Nếu bệ hạ đã biết thân phận của ta, ta sắp thành lại bại cũng chỉ có thể rời khỏi nơi này trở lại Đông Doanh lĩnh tội, chẳng lẽ bệ hạ sợ ya trở lại mật báo sao?”

” Lẽ nào trẫm lại sợ chuyện này? Ha ha, ngươi cũng quá coi thường trẫm rồi, trẫm là sợ ngươi trở lại sẽ bị lão quốc vương Đông Doanh trừng phạt.” Giang Ngọc có chút không đành lòng, ánh mắt lộ ra một chút thương tiếc, vừa nghĩ đến Ngọc Hồ Ly phải đối mặt quốc chủ Đông Doanh âm hiểm ác độc, trong lòng Giang Ngọc cũng cực kỳ khó chịu.

” A, đó là dĩ nhiên.” Ngọc Hồ Ly có chút tự giễu, đối mặt ánh mắt của Giang Ngọc nàng dĩ nhiên sinh ra mong đợi cùng hướng tới. Nàng kỳ thực đã lường trước sẽ có một ngày như thế, chỉ là thật không ngờ sẽ đến nhanh như vậy, nàng vốn dĩ hy vọng có thể quang minh chính đại xưng thần tại triều đình của Giang Ngọc, hiểu rõ đế vương Nam Thống cuối cùng là hạng người gì, làm sao biết thế cuộc lại biến hóa nhanh như vậy, rốt cuộc bị Giang Ngọc vạch trần thân phận.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.