Trân Quý

Chương 16



Lạc Chi Dực vốn định mời Nhiễm Khải Minh, Trang Y Manh và Hứa Lẫm cùng ăn sinh nhật, nhưng kế hoạch lại có thay đổi, bởi vì gần đây Trang Y Manh bị bà nội cô ấy quản lý chặt, lệnh cho cô ấy không được phép đi đến nhà họ Lạc chơi, cho nên cô ấy chỉ có thể tạm thời gửi một bao lì xì cho Lạc Chi Dự bày tỏ tâm ý. Hứa Lẫm đề nghị chi bằng chờ sau khi tựu trường lại tập hợp ăn một bữa, sẵn tiện làm sinh nhật bù cho Lạc Chi Dực luôn. Từ trước tới nay Lạc Chi Dực không để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, cô sảng khoái đồng ý.

Vì vậy, khách mời chỉ còn lại một mình Nhiễm Khải Minh. Lạc Chi Dực đặc biệt gửi Wechat nói cậu nhất định phải đến, Nhiễm Khải Minh cũng trả lời rằng cậu sẽ đến.

Nghe nói Nhiễm Khải Minh sẽ đến, tâm trạng của ba Lạc không tệ, nói: “Tới lúc đó hãy xem ba thể hiện tài năng cho Tiểu Nhiễm thấy, để cho thằng bé hiểu được sâu sắc ý nghĩa thực sự của cao thủ trong nhân gian.”

Lạc Chi Dực vội vàng khen ba mình mấy câu.

“Nói ra thì ba cũng có chút áy náy với thằng bé.” Ba Lạc đột nhiên khẽ thở dài một hơi.

Lạc Chi Dực biết là chuyện gì. Cuối tuần trước ba mẹ đến tiểu khu cũ tìm chú Trang tỏ thái độ, kết quả không được vui. Chú Trang vô cùng lạnh nhạt, chỉ nói mấy câu qua loa lấy lệ với bọn họ, bầu không khí lập tức đóng băng. Họ nhanh chóng bị hạ lệnh đuổi khách, chú Trang đứng lên đi thẳng tới cửa, lạnh giọng nói: “Còn có chuyện gì khác không? Bây giờ chúng tôi ngủ rất sớm.”

Bởi vì không xử lý xong chuyện đã hứa với Nhiễm Khải Minh nên ba Lạc cảm thấy rất hổ thẹn với khách nhà mình, có ý muốn bù đắp. Không chỉ mình ông mà Lạc Chi Dực cũng muốn nhân cơ hội này đền bù cho Nhiễm Khải Minh một chút.

Sinh nhật còn chưa tới, Lạc Chi Dực đã bắt đầu mong đợi đếm ngày.

“Chị muốn quà sinh nhật gì?” Trước khi ngủ Lạc Chi Dực lại bất ngờ nhận được tin nhắn của Nhiễm Khải Minh.

Lạc Chi Dực trả lời: “Tôi đã nói rồi, tôi không cần bất kỳ món quà nào, cậu cũng đừng lãng phí tiền, trước đó đã tặng cái muỗng nhỏ và dây buộc tóc rồi mà.”

Nhiễm Khải Minh không trả lời lại.

Lạc Chi Dực để điện thoại di động xuống, giơ tay sờ tóc một cái, ngày hôm qua cô đã đi cắt tóc, bây giờ nó đã trở nên ngắn ngủn rồi. Không còn cách nào, cô không thích để tóc dài. Nghĩ đến dây buộc tóc màu rượu kia, cô có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến cái muỗng nhỏ thì cô lại lập tức vui vẻ, ngồi dậy mở ngăn kéo ở mép giường ra, nhìn thấy cái muỗng nhỏ đang nằm im bên trong, nhìn đi nhìn lại, trong lòng rất thỏa mãn, cười nói: “Là cậu ấy tặng.”

Hôm sinh nhật Lạc Chi Dực, mẹ Lạc nhờ thím Lưu tới phụ quán mì trước giờ, bà kết thúc công việc sớm, đi đến tiệm bánh ngọt lấy cái bánh đã đặt từ sáng sớm, còn mua trái cây đem về. Về nguyên liệu nấu bữa tối thì ba Lạc đã mua xong từ sáng sớm, hải sản các loại đang để ở trong nước, chờ đến giờ là sẽ thể hiện tài nghệ.

Lạc Chi Dực thì kiên nhẫn ngồi trên ghế salon chờ Nhiễm Khải Minh tới.

Hẹn là năm giờ rưỡi, Nhiễm Khải Minh lại đến trước mười lăm phút.

“Trời ơi, sao cháu còn mang đồ theo?” Mẹ Lạc vừa mở cửa một cái là đã nhìn thấy Nhiễm Khải Minh xách hai túi đồ, bà hết sức kinh ngạc, “Không phải đã nói không cần mang gì đến sao?”

“Cháu có tạt ngang qua siêu thị nên mua, đây là cho dì và chú.” Nhiễm Khải Minh đưa hai túi đồ ra.

Mẹ Lạc vừa cảm động vừa ngại ngùng, nhưng cũng không muốn đẩy tới đẩy lui nên cười nhận lấy.

Lạc Chi Dực chạy tới, liếc nhìn hộp quà trong túi, hình như là thứ đồ đặc biệt để biếu cho người lớn, cô thầm nghĩ cậu rất lễ phép chu đáo.

Nhiễm Khải Minh mặc đồ như ngày thường, áo phông màu xanh da trời, quần đen và giày thể thao thoải mái, trên vai đeo một cái túi, lúc nhìn vào đôi mắt Lạc Chi Dực thì trực tiếp nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Được rồi, mau tới đây ngồi.” Lạc Chi Dực cười chỉ chỉ ghế salon trong phòng khách, khu vực bên kia chỉ đơn giản là chỗ cô để quà vặt, bao gồm bàn uống trà nhỏ, ghế salon nhỏ và thảm lông nhỏ bày đầy thức ăn.

Nhiễm Khải Minh đi theo cô đến chỗ ghế salon, vẻ mặt đầy nghi ngờ rằng ‘Ngồi chỗ nào được’.

“Để tôi dọn.” Lạc Chi Dực nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng khoai tây chiên, thịt bò khô, mì căn, chè thạch, mận khô mặn, xoài sấy, cánh vịt cổ vịt trên ghế salon nhỏ… bỏ tất cả xuống đất, sau đó chỉ chỉ vào chỗ trống, “Mời.”

“…” Nhiễm Khải Minh nghẹn lời nhìn vị thọ tinh này.

“Ngồi xuống trước đã, sau đó tôi sẽ dọn dẹp.” Lạc Chi Dực cười, “Không để ý lắm.”

Nhiễm Khai Minh có chút suy tư, nhưng vẫn không vượt qua được cửa ải này của mình, cậu khom người nhặt từng món quà vặt dưới sàn nhà, dẹp gọn từng món lên bàn trà nhỏ.

“Được rồi, cậu mau ngồi xuống ăn chút trái cây đi.” Lạc Chi Dực cầm nho tươi và anh đào ra, “Tôi đã ăn cả buổi chiều rồi.”

“Không phải ba chị sẽ làm một bàn lớn sao? Chị không chừa bụng hả?” Nhiễm Khải Minh nhận lấy nho cô đưa tới.

“Có mỹ vị hơn cỡ nào thì ăn mười mấy năm cũng ngán, lát nữa phải nhờ cậu ăn nhiều một chút để dỗ ba vui vẻ rồi.”

“Thức ăn ba mình làm mà cũng ngán sao?” Nhiễm Khải Minh thờ ơ nói, “Chị là kiểu người có mới nới cũ hả?”

“Hả?” Lạc Chi Dực hoàn hồn, cảm thấy trong lời này còn có một tầng ý nghĩa khác, cô nói rõ, “Có mới nới cũ đối với thức ăn thì có vấn đề gì? Cũng đâu phải là con người.”

“Khó nói lắm.”

“Sao nào? Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi là loại người có mới nới cũ?”

“Có lẽ có tiềm năng về phương diện này.” Nhiễm Khải Minh nhìn quà vặt trước mặt, đột nhiên có cảm giác đầy bụng.

“Tiềm năng cái gì? Không biết lớn nhỏ.” Lạc Chi Dực cười mắng cậu, “Hôm nay là sinh nhật của tôi, cậu đừng đắc tội với tôi.”

Họ tùy ý trò chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh, chờ ba Lạc nói một tiếng ‘dọn cơm’, tất cả mọi người đều đi tới phòng khách, ngồi xung quanh bàn ăn.

Hôm nay ba lạc Làm rất nhiều món khó như tôm hùm, gà nấu dừa, bò tụng, cua hấp, bào ngư hầm xương sườn, còn có cá nướng độc quyền mà ông vẫn luôn kiêu ngạo.

Lạc Chi Dực tích cực kêu Nhiễm Khải Minh ăn vào, ra sức giúp cậu trở thành người hâm mộ thực đơn nhà họ Lạc số một.

Thức ăn quả thật rất ngon, Nhiễm Khải Minh lịch sự nhưng cũng ăn không ít.

Ăn xong, bánh ngọt lên bàn, mẹ Lạc thắp nến xong thì tắt đèn để Lạc Chi Dực nhắm mắt cầu nguyện. Đợi đến khi Lạc Chi Dực cầu nguyện xong, vừa mở mắt ra nhìn thì cô đã đột nhiên phát hiện ánh mắt Nhiễm Khải Minh đang dừng lại trên mặt cô, giống như vẫn luôn nhìn cô như vậy. Cô vì việc này mà cảm thấy rất vui, ngọt ngào nói: “Điều ước của con năm nay là sống đến một trăm mười tám tuổi.”

Bởi vì đây là điều ước sinh nhật của cô nên Nhiễm Khải Minh nghe xong cũng không thể để nói thẳng rằng ‘Sống lâu như vậy cũng rất khổ’, cậu gật đầu một cái, thấp giọng nói: “Chị sẽ sống đến một trăm hai mươi tuổi.”

Lạc Chi Dực cười, ánh mắt như sao, lúm đồng tiền ở hai khóe miệng xuất hiện rất lâu.

Có lẽ do ánh nến ấm áp nên Nhiễm Khải Minh cảm thấy nụ cười của cô rất dịu dàng, làm cho cậu lập tức liên tưởng tới chim nước lướt qua mặt hồ với đôi cánh lấp lánh, cây dương xỉ cầu vồng không ngừng sinh trưởng sau cơn mưa xuân, cây hải đường kết quả vào mùa thu và con mèo nhỏ rúc vào lò sưởi ấm áp trong phòng ngày đông, vân vân, tất cả đều là những hình ảnh vừa dịu dàng vừa đẹp đẽ mà cậu đã nhìn thấy từ nhỏ đến lớn.

Giờ khắc này, cậu cảm thấy bầu không khí cũng thật ấm áp.

Lạc Chi Dực cúi xuống, bắt đầu cắt bánh ngọt cho mọi người.

Thật ra thì khuôn mặt của cô thuộc loại càng nhìn càng thấy xinh, cậu nghĩ thầm, nếu như cô nuôi tóc dài… Thôi đi, cậu suy nghĩ những thứ này làm gì? Thật là nhàm chán. Cậu nhắc nhở mình đúng lúc. Rất nhanh bên tai đã nghe thấy tiếng Lạc Chi Dực hỏi ‘Cậu lấy miếng nào’, cậu bình tĩnh chỉ vào một miếng bánh không có bất kỳ hình vẽ nào, nói: “Miếng này.”

“Được.” Lạc Chi Dực cắt khối bánh ngọt kia đặt vào trong đĩa của cậu.

Cậu ăn một miếng, cảm thấy mùi vị không tệ, không ngán lắm.

Ăn bánh ngọt xong, Lạc Chi Dực đẩy nhiễm Khải Minh đi tham quan phòng mình.

Nhiễm Khải Minh chưa bao giờ bước vào phòng của con gái, trong lúc do dự thì cánh tay đã bị đối phương kéo vào phòng.

Phòng của Lạc Chi Dực rất lớn, trừ bàn đọc sách, tủ sách, tủ quần áo ra thì còn có một khu vực đặc biệt để cô khắc tượng gỗ, theo lời cô nói thì đây chính là thế giới hạnh phúc của cô.

Thế giới hạnh phúc có một cái bàn tương đối dài, phía trên bày đầy các loại dụng cụ như kìm, kìm thợ mộc, kẹp cố định, cưa tay, máy khoan điện, cưa dây, máy bào thợ mộc, các loại dao bào, dao cầm tay và dùi đục, còn có nước sơn và cọ.

“Nhìn rất chuyên nghiệp.” Nhiễm Khải Minh có chút bất ngờ, cậu vốn tưởng rằng cô chỉ có trình độ nghiệp dư, nhưng bây giờ xem ra có vẻ không phải như vậy.

Cậu hơi ngẩng đầu lên, bên trên có một hàng giá bằng gỗ, trên giá trưng bày vô số tác phẩm: Đầu tiên là tượng gỗ con mèo nhỏ, chó nhỏ, thỏ con, hồ ly nhỏ, gấu con, cú mèo nhỏ, chim nhỏ, tiếp đó là muỗng gỗ, chén gỗ, khay gỗ, ly gỗ, đệm gỗ, đũa gỗ, cuối cùng là các loại đồ trang sức làm bằng gỗ… Nhiều tác phẩm đến nỗi không đếm xuể.

Nhiễm Khải Minh lấy chiếc đũa hình cánh hoa xuống ngắm nghía, hoa văn vô cùng nhẵn nhụi, trong đầu nghĩ cô thực sự có thể đem những thứ này đi bán. Một lát sau, cậu đặt chiếc đũa lại, nhìn đến những thứ khác.

“Từ nhỏ tôi chỉ thích gỗ, khi còn bé không ít thứ trong nhà đều là ba làm, lúc ông ấy làm tôi sẽ đi theo nhìn, dần dần cũng bắt tay vào. Sau đó ông ấy không có thời gian làm, tôi lại kiên trì tới cùng.” Lạc Chi Dực cũng nhìn những tác phẩm trên giá gỗ của mình theo ánh mắt Nhiễm Khải Minh, “Đây đều là ký ức mười mấy năm rồi, đồ vật càng làm càng nhiều nhưng tôi tiếc không nỡ bỏ.”

Nhiễm Khải Minh lại lấy một con hồ ly nhỏ xuống, khẽ nghịch.

“Thích thì lấy đi.” Lạc Chi Dực hào phóng nói.

“Vất vả lắm mới làm xong, đưa người khác không thấy tiếc sao?” Nhiễm Khải Minh nhàn nhạt nói.

“Một mình thưởng thức cũng không có ý nghĩa.” Lạc Chi Dực nói, “Thế này nhé, cậu chọn một cái mình thích rồi lấy đi đi.”

“Hôm nay hình như là sinh nhật của chị, không phải tôi.”

“Đúng vậy, là sinh nhật của tôi, nhưng tặng đồ cho người khác vui hơn.” Lạc Chi Dực nghiêng người nói với cậu, “Tôi sợ nhất là tặng quà cho một người nhưng họ lại từ chối, nói không cần.”

Nhiễm Khải Minh im lặng một hồi, lại nước mắt nhìn con mèo nhỏ trong góc giá gỗ, nói: “Con mèo kia có chút đặc biệt.”

“Con nào? Chỗ này rất nhiều mèo.” Lạc Chi Dực giơ tay xác nhận.

Nhiễm Khải Minh sợ cô tay chân vụng về làm đổ một hàng đồ vật, nên đã giơ tay lên trước cô một bước, nắm lấy lỗ tai con mèo kia, nói rõ: “Con này.”

“Con này rất xấu, không bằng mấy con bên cạnh, cậu chắc chứ?” Lạc Chi Dực hỏi.

Con mèo này trong tư thế ngồi, dáng vẻ nhìn đời bằng nửa con mắt, chân mày nhíu lại, khóe miệng nhếch lên mang thần thái ‘Ai dám tới làm phiền tôi’.

“Tôi cảm thấy nó không tệ.” Nhiễm Khải Minh lấy nó xuống.

Không ngờ lớp ngoài tượng gỗ mèo hơi trơn, Nhiễm Khải Minh không nắm chặt, con vật tròn vo này ngay lập tức rớt xuống, Lạc Chi Dực vô thức tiến lên một bước, tượng gỗ mèo rơi vào trong ngực cô.

“Cẩn thận.” Tay Nhiễm Khải Minh hạ xuống theo đường cong của tượng gỗ mèo.

Khi tượng gỗ mèo rơi xuống bên mép ngực phải Lạc Chi Dực, Nhiễm Khải Minh không chút suy nghĩ đã giơ tay chụp vào nó.

Suýt chút nữa Lạc Chi Dực đã hóa đá. Trong nháy mắt khi cậu chụp vào tượng gỗ mèo, cô cảm giác được rõ ràng ngón tay cậu đã để ở trên ngực cô, sức lực cũng không nhẹ. Cho dù cậu đã rút tay về rất nhanh nhưng lỗ tai cô vẫn nóng đến không chịu được.

Nhiễm Khải Minh đương nhiên phát hiện trong lúc lơ đãng mình đã mạo phạm đến cô, ánh mắt cậu lập tức trở nên đờ đẫn, nhưng lý trí vẫn khôi phục lại rất nhanh, nói một câu: “Xin lỗi.”

Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, hai người cũng cảm thấy hơi lúng túng, thậm chí còn bắt đầu tránh né ánh mắt của đối phương.

Lạc Chi Dực thầm giải thích cho mình: Thôi đi, cô là một kẻ ngực phẳng, có lẽ cậu cũng không có chút cảm giác nào.

Nhưng cô nghĩ như vậy là lại bỏ sót một điểm, nếu đối phương không cảm nhận được mấy lượng thịt của cô thì làm sao lại nói xin lỗi.

Có lẽ vì muốn hóa giải lúng túng, Nhiễm Khải Minh chơi với tượng con mèo một hồi rồi nói: “Tôi lấy cái này.”

“Ừ, tặng cậu đấy.” Lạc Chi Dực cố gắng xóa bỏ sự lúng túng, hỏi cậu với giọng điệu bình thường: “Còn thích gì không?”

“Một cái là đủ rồi, không được tham tham.”

“Vậy cậu xem tiếp đi, muốn chơi cái nào cũng được.” Lạc Chi Dực nói thêm.

“Ừ.” Nhiễm Khải Minh đột nhiên nhìn cô một cái, hỏi, “Chị làm gì mà cứ cúi đầu nói chuyện vậy?”

“Vậy sao?” Lúc này Lạc Chi Dực mới ngẩng đầu lên, chầm chậm chớp mắt một cái, ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhiễm Khải Minh đứng lại ở thế giới hạnh phúc rất lâu, sau đó lại xem bàn đọc sách và kệ sách của cô.

Trên bàn sách bày một quả cầu thủy tinh, chính là món quà lần trước bị cậu từ chối. Cậu nghiêm túc nhìn con mèo nhỏ trong quả cầu thủy tinh, thầm nghĩ dù sao cũng là mèo, bây giờ cậu lấy một cái cũng xem như đền bù cho lần trước đã từ chối làm cho cô lúng túng không được tự nhiên.

Rèm cửa của Lạc Chi Dực có họa tiết hoa hồng đỏ, chúng là vật phẩm duy nhất mang đặc trưng của con gái trong căn phòng này, cái này làm cho cậu nhìn chăm chú một lúc lâu.

“Cậu/chị…”

Họ gần như mở miệng cùng lúc.

Lạc Chi Dực vội vàng nói: “Cậu nói trước đi.”

“Chị nói trước đi.” Nhiễm Khải Minh nhìn vào mắt cô.

“Tôi đột nhiên quên mình muốn nói gì rồi, hay là cậu nói trước đi.” Lạc Chi Dực nói.

“Trùng hợp thật, tôi cũng quên mình muốn nói gì rồi.” Nhiễm Khải Minh nói, “Vậy thì cả hai dứt khoát đừng hỏi nhau nữa.”

“…” Kết quả vẫn là Lạc Chi Dực không kiềm chế được lên tiếng, “Rốt cuộc cậu muốn hỏi tôi cái gì?”

“Không có gì.” Nhiễm Khải Minh cẩn thận suy nghĩ xem tại sao lại muốn hỏi cô việc đó? Hôm nay mình thật là vô vị.

“Được rồi, vậy tôi hỏi trước.” Lạc Chi Dực do dự rồi hỏi cậu, “Cậu từng có bạn gái chưa? Cụ thể là có bao nhiêu người?”

Nhiễm Khải Minh hỏi ngược lại: “Bao nhiêu người? Chị nói xem có bao nhiêu người?”

Một giây hai giây ba giây, ngón tay Lạc Chi Dực để trên bàn sách dần trở nên căng thẳng, càng lúc càng ý thức được mình hỏi cậu như vậy rất bất lịch sự.

“Chị nghĩ tôi bao nhiêu tuổi? Một người cũng chưa từng có.” Cậu chầm chậm nói.

Trong lúc tâm trạng đang căng thẳng, Lạc Chi Dực nghe được câu trả lời của cậu, khoảnh khắc đó cô vui vẻ vô cùng. Mặc dù cậu không lớn nhưng cũng không coi là nhỏ, chàng trai ưu tú tốt đẹp như vậy nhất định không thiếu con gái thích, việc cậu chưa bao giờ có bạn gái thật sự làm cho cô bất ngờ. Trang Tiểu Duệ mới lên cấp hai đã có hai người bạn gái, thời gian yêu đương còn trùng với nhau, bị Trang Y Manh vô cùng xem thường.

“Được rồi, tôi không còn vấn đề khác nữa, bây giờ đến phiên cậu, cậu muốn hỏi tôi chuyện gì?” Cô cười hỏi cậu.

Nhiễm Khải Minh liếc nhìn hoa văn hoa hồng đỏ trên rèm cửa sổ, không vội mở miệng. Thật ra thì thì cậu cũng vừa sinh ra tò mò muốn hỏi ‘Chị có định tìm bạn trai trong trường đại học không’, nhưng cẩn thận cân nhắc lại, cậu đã phản ứng kịp, đây hoàn toàn là chuyện riêng của cô, không liên quan tới cậu, cậu không có tư cách hỏi tới.

“Tôi muốn hỏi chị có định luyện chữ không?” Cậu đổi câu hỏi.

“Cái gì?” Cái quỷ gì vậy?

“Lần trước nhìn thấy chị làm bài tập, chữ viết hơi kém.” Cậu nói thẳng, “Bình thường chị có luyện chữ không?”

“Chữ của tôi tạm được, không nhất thiết phải luyện chứ? Có thể không bằng chữ của cậu nhưng trong một nhà ba miệng chúng tôi, chữ của tôi là đẹp nhất đấy. Có tôi ở đây, Tết đến họ cũng không có tư cách cách múa bút viết câu đối.”

“Phạm vi cạnh tranh của của chị còn có thể nhỏ hơn không?”

“…”

Nhiễm Khải Minh nói với cô: “Hôm nay tôi mang một món quà đến tặng chị, để ở trong túi xách, chị có hứng thú tìm ra không?”

“Gây bất ngờ à?” Ánh mắt Lạc Chi Dực sáng lên.

“Cũng không hẳn.” Cậu dè dặt trả lời, từ câu hỏi của cô thì có lẽ đã biết được.

Bất kể là ngạc nhiên hay hoảng sợ thì cho dù cậu tặng cô một sợi dây thừng cô cũng vừa lòng. Nghĩ như vậy, cô vội vàng lao ra khỏi phòng mình, xông về phía phòng khách, tìm được cái túi trên ghế sa lon, sau khi mở dây kéo ra thì nhìn thấy một hộp quà màu cà phê, cô mở nắp hộp quà ra, bên trong là một quyển sổ có màu sắc giống vậy, sờ thử thì giống như là da thật, còn có mã khóa.

Bình thường cô cũng không phải là người thích sưu tầm sổ, nhưng đối với quyển sổ này lại thấy rất vừa mắt.

Cô mở quyển sổ ra, trang thứ nhất viết tên cô, dùng thể chữ Khải xinh đẹp viết lưu loát ba chữ ‘Lạc Chi Dực’.

Cô nhìn tên mình được cậu dùng bút viết ra lưu loát, trái tim đột nhiên đập liên hồi, khi ngón tay từ từ sờ lên chữ ‘Lạc’, cảm giác nhẵn nhụi chân thật và dịu dàng truyền đến đầu ngón tay.

Cậu thật tốt, vội tới ăn sinh nhật với cô còn tặng quà cho cô nữa, sự tồn tại của cậu làm cho sinh nhật lần này của cô trở nên rất vui vẻ.

Làm sao đây? Vào giờ phút này cô càng hiểu rõ tâm ý của mình… cô rất thích cậu.

Tác giả có lời muốn nói:

Hai người cùng lúc rung động với đối phương quả là một chuyện đẹp đẽ và đáng yêu.

Ừm, Đại Lạc đã trải qua một sinh nhật vô cùng hạnh phúc.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.