Giữa Tiếng Lòng Rung Động

Chương 9: 9: Hảo Cảm



Chiếc Porsche ôm theo vành đai cao tốc thông ra ngoại ô.

Ngụy Tư Triết nhìn bầu trời xanh thẳm không một gợn mây ngoài cửa xe, tâm trạng cũng quang đãng không kém.
Xe xuống tuyến đường cao tốc, lái vào đường phân luồng.

Giữa lúc chờ đèn đỏ, Ngụy Tư Triết nhịp khẽ ngón trỏ lên tay lái, nhớ lại những lần gặp gỡ ít ỏi giữa mình và Sở Gia Hòa rồi nhẩm tính thời gian.

Ban đầu anh đến viện dưỡng lão một tuần một lần, đến bây giờ là ba ngày một lần, anh chẳng phải loại đầu gỗ, có cảm giác gì với người ta tự trong lòng anh cũng nắm chắc.
Chắc chắn rằng anh có hảo cảm, về phần có đúng thật là thích hay không, có muốn theo đuổi hay không, còn cần nhiều suy tính và mổ xẻ hơn nữa.
Ngụy Tư Triết luôn luôn đúng giờ, anh nói với Ngụy Kiều hai giờ mình sẽ đến, thì hai giờ kém mười chiếc Porsche đã đỗ trước cổng viện dưỡng lão.

Tháo kính râm bước xuống xe, ánh mặt trời chói chang làm anh phải nheo mắt, trên con đường lát đá rợp bóng dương liễu có bóng dáng mảnh khảnh mà thẳng tắp đứng đó.
Ngụy Tư Triết chớp chớp mi mắt, chăm chú nhìn lên.

Đó là Sở Gia Hòa, tay xách chiếc bọc ni lông đựng thứ trái cây xanh xanh vàng vàng nào đấy.
Không chờ Ngụy Tư Triết hỏi, Sở Gia Hòa vừa bước đến đã chủ động giải thích: “Bác vừa ngủ dậy muốn uống nước tỳ bà.

Tôi vừa ghé chợ nông sản về, nhìn đồng hồ thấy gần hai giờ nên nghĩ anh sắp đến.”
Ngụy Tư Triết phụ một tay giúp Sở Gia Hòa cầm đồ, y chếch người sang tránh động tác của anh, thấy thế, anh hỏi: “Đợi bao lâu rồi?”

Hai người cùng nhau vào trong, Sở Gia Hòa vui vẻ đùa: “Rất lâu đấy, chắc tầm chừng nửa phút thì phải.”
“Vậy thì thật xin lỗi cậu.” Ngụy Tư Triết vô tội nhún vai, “Mời cậu ăn cơm xem như bồi thường.”
Sở Gia Hòa giơ hai ngón tay: “Anh Ngụy, hai bữa rồi.”
Ngụy Tư Triết đút tay vào túi quần, chậc lưỡi, cau mày nói: “Mới được hai bữa à?”
Nụ cười của Sở Gia Hòa nhẹ nhàng mà sạch trong, gương mặt đẹp trai thanh tú.

Trong lần chạm mắt đầu tiên Ngụy Tư Triết chỉ thoáng lướt mắt qua, lần thứ hai lại cảm thấy rất dễ chịu, lần thứ ba phải dừng mắt; càng nhìn lâu, dường như anh lại càng thưởng thức thấy hương vị khác nữa.

Ngụy Tư Triết kiềm chế bản thân nhìn về, tiếp tục hỏi: “Sao cậu phải đợi tôi? Sao không đi thẳng về?”
Sở Gia Hòa đáp: “Nếu như có thể đưa cả con trai lẫn tỳ bà bác thích về cùng, nhất định bác sẽ vui lắm cho xem.”
Cửa phòng hé mở, Ngụy Kiều vừa nghe tiếng động đã đặt “Bản ghi chép trà xuân” rồi tháo kính lão xuống.

Ngụy Tư Triết và Sở Gia Hòa đang cứng ở cửa, tâm trạng của ông bỗng trở nên rất tốt, hớn hở muốn vẫy vẫy tay nhưng không được, “Rắc” một tiếng, chỗ khớp xương đau nhói, trật tay tới nơi rồi.
Tai Sở Gia Hòa thính, thiếu tí nữa mồ hôi lạnh đã rơi cả xuống, y chạy về phía cạnh giường từ từ đỡ Ngụy Kiều, vội vội vàng vàng hỏi: “Bác thế nào rồi? Bác bị đau chỗ nào phải không ạ?”
Ngụy Tư Triết lại gần, sắc mặt căng thẳng: “Ba kích động thái quá thế làm cái gì cơ chứ.”
“Vui quá hóa sầu mà…” Ngụy Kiều than ngắn thở dài, giống như một cái máy cũ đã gỉ sét, ông chậm chạp chỉ chỉ vai phải mình, sai Ngụy Tư Triết: “Ở đây, con trai, xoa xoa cái.”
“Để con ạ.” Sở Gia Hòa đặt bịch tỳ bà lên đầu giường, xoa lòng bàn tay cho ấm rồi tìm đúng vị trí, dùng lực vừa đủ nhẹ nhàng di chuyển cổ tay, vừa xoa bóp vừa hỏi ông: “Đau lắm không bác? Có đỡ hơn chút nào không?”
Ngụy Kiều không trả lời, mắt nhìn đăm đăm Ngụy Tư Triết thong dong nhàn hạ đứng kia, bất mãn hừ mũi.
Ngụy Tư Triết: “…”
“Giao cho tôi.” Ngụy Tư Triết đành phải nhận “việc” của Sở Gia Hòa, hất cằm về phía bịch tỳ bà: “Làm việc của cậu đi.”

Sở Gia Hòa nghi hoặc: “Anh làm được chứ?”
Ngụy Tư Triết thẳng thật: “Không được cũng phải được.

Vị này không phải là ông già đâu mà là một đứa nhóc rất ghê gớm đấy, không làm đúng ý ông tôi sợ sẽ ồn ào cho xem.”
“Đứa nhóc” Ngụy Kiều nhìn theo Sở Gia Hòa đi khuất, chờ cửa phòng đóng lại, ông liếc mắt nhìn Ngụy Tư Triết, dặn dò đầy khó hiểu: “Mai mốt con ở đây đừng có cái gì cũng để Tiểu Sở làm, chịu khó với ba một chút xem.”
Ngụy Tư Triết bày vẻ mặt hiếu kỳ, hỏi: “Tại sao?”
Ngụy Kiều nghiêm mặt: “Hiếu kính cha mẹ, phải để lại ấn tượng tốt chứ.”
“Con mà còn chưa đủ hiếu kính với chịu khó à?” Ngụy Tư Triết nhấc cánh tay Ngụy Kiều lên, đổi góc xoa bóp, hai cha con tranh luận với nhau rất sôi nổi, “Một tuần đến gặp ba hai lần, ba nói chuyện với mấy cô chú khác cũng không hỏi xem con nhà người ta có ai săn sóc được như con không.”
Nguyên nhân làm Ngụy Tư Triết tích cực chủ động ghé viện dưỡng lão Ngụy Kiều biết tỏng, ông lười vạch ra thôi, còn trợ giúp thêm: “Hai lần mà đủ à.”
“Chẳng phải ba chê con tới hoài tới mãi làm phiền ba, dành hết thời gian cuối tuần phung phí ở viện dưỡng lão mà không chịu đi chơi bời đó thôi?” Ngụy Tư Triết bóp mạnh hơn một chút, nhân tiện mát xa cả vai và lưng cho ông, “Ba thay lời nhanh thật.”
“Nói chung là.” Ngụy Kiều bảo vệ mặt mũi của Ngụy Tư Triết, nghiêm túc nói: “Đến thăm ba nhiều vào.”
Ngụy Tư Triết nghe vậy, thở dài: “Đã nhớ con còn một hai đòi ở viện dưỡng lão.”
“Con sao mà hiểu được tâm tư của bậc làm cha mẹ được.” Ông nhìn sườn mặt của Ngụy Tư Triết, hừ một tiếng, “Được rồi đừng có bóp nữa, tay nghề lộn xộn, con lo chịu khó học của Tiểu Sở đi.”
Vừa nói xong, Sở Gia Hòa bưng hai ly nước ép tỳ bà tới, một ly đưa cho Ngụy Kiều, ly còn lại đưa đến trước mặt Ngụy Tư Triết với ánh mắt ngậm mong đợi: “Anh uống thử nhé.”
Ngụy Kiều đang định lên tiếng, từ nhỏ tới giờ trái cây Ngụy Tư Triết ghét nhất là tỳ bà.

Nhưng lời vừa đến đầu lưỡi ông đã thấy Ngụy Tư Triết ngửa đầu uống hết nửa ly, còn nhấp môi cảm nhận dư vị, bình luận: “Ngọt lắm, có thêm mật ong nhỉ?”
Đôi mắt Sở Gia Hòa cong cong: “Hương vị thế nào?”
Ngụy Tư Triết gật đầu: “Ngon.”

Ngoài cửa có tiếng chuyện trò rôm rả, các ông bà cao tuổi cầm tập bút đứng chật ních hành lang.

Sở Gia Hòa nhìn đồng hồ, nhắc nhở: “Bác ơi, hôm nay có buổi tọa đàm về sức khỏe, bác có muốn đi nghe không?”
Ngụy Tư Triết tiếp lời: “Có bắt buộc không?”
“Viện dưỡng lão Tuệ An không có bất cứ điều gì là “quy định bắt buộc” đâu.” Sở Gia Hòa đáp, “Mọi hoạt động đều tham gia trên tinh thần tự nguyện.”
Ngụy Tư Triết khéo léo từ chối: “Trước giờ ba tôi không thích nghe tọa đàm chủ đề này.”
“Bây giờ thích.” Là bậc cha chú, lại nóng lòng muốn tạo cơ hội để hai đứa trẻ ở riêng với nhau, Ngụy Kiều sảng khoái uống hết nước ép tỳ bà rồi trả ly không cho Sở Gia Hòa, chuẩn bị ngồi dậy: “Thật ra đi nghe tí cũng tốt mà.”
Ngụy Tư Triết: “…?”
Hai mươi phút sau, Ngụy Tư Triết đưa Ngụy Kiều đến giảng đường, đứng ngoài cửa sau quan sát chốc lát.

Lúc quay về phòng, Sở Gia Hòa đã thu xếp giường nệm xong xuôi, trên tay vắt chiếc ga trải giường cần mang đi giặt ủi.
“Tôi nhớ rất lâu trước đây ba tôi có nói với tôi thế này.” Ngụy Tư Triết khoanh tay, ngả người dựa vào khung cửa.

Thế đứng có hơi biếng nhác, anh chăm chú nhìn từng cử chỉ của Sở Gia Hòa: “Ông nói mỗi lần chở tôi đi học ông đều hào hứng lắm, vì cuối cùng ông cũng được tự do rồi.”
Sở Gia Hòa cười rất tự nhiên, y đến bên cạnh Ngụy Tư Triết: “Bây giờ anh Ngụy tự do rồi, anh có muốn làm việc gì không?”
Giọng nói của Ngụy Tư Triết đầy ôn hòa: “Địa bàn của cậu, đừng hỏi tôi.”
Cái nắng tầm ba bốn giờ chiều luôn là dễ chịu nhất trong ngày, Sở Gia Hòa dẫn Ngụy Tư Triết băng ngang qua hàng liễu rủ râm mát, lướt ngang mảnh vườn dâu tây nhỏ.

Phía xa xa, một chiếc bể thủy tinh con con dưới ánh nắng phản xạ từng vạt sáng vụn rực rỡ.
Càng đến gần, Ngụy Tư Triết lia mắt thăm dò thì nhìn thấy hai nhóc rùa Brazil đang đánh nhau.

Anh bật thốt lên: “Đại Bôn và Siêu Bào đây à?”
“Tối hôm qua tôi về nhà đưa bọn nó tới.” Sở Gia Hòa ngồi xổm xuống, tách hai con rùa ra xa, rồi chặn đường đi của chúng nó bằng lớp rêu thật dày, “Hai nhóc này quậy ghê lắm, anh nhìn đuôi của Đại Bôn xem, bị Siêu Bào cắn mất phân nửa.”

Ngụy Tư Triết nhíu mày: “Đáng thương thật.”
Sở Gia Hòa nói: “Mắt trái của Siêu Bào hỏng rồi, chưa mù hẳn nhưng không nhìn thấy rõ ràng nữa.”
“Không tách hai đứa ra hai bể nuôi riêng được à?” Ngụy Tư Triết trầm ngâm, “Nghe thương quá.”
Sở Gia Hòa ngẩng mặt lên nhìn Ngụy Tư Triết đứng phía ngược sáng, khóe môi cong cong: “Anh Ngụy muốn nuôi đứa nào?”
“Hửm?” Ngụy Tư Triết phản xạ chậm mất nửa nhịp, “Tôi nuôi?”
Sở Gia Hòa dẩu dẩu môi mong đợi: “Cho rùa đen nhỏ làm việc với anh, hoặc là chơi ghép hình chung đó.”
Ngụy Tư Triết bật cười đến run cả hai vai.
“Xem như tôi hoàn thành nhiệm vụ bác giao cho.” Sở Gia Hòa chìa ngón trỏ ra chọc chọc cái mai của Đại Bôn: “Bác muốn tôi chỉ cho anh một vài sở thích, nhưng sự thật là tôi không phải một người “biết cách sống” đâu.”
“Khiêm tốn quá đấy.” Ngụy Tư Triết chỉnh quần, khom lưng ngồi xổm xuống, dịu giọng nói: “So với tôi thì cậu đã lợi hại lắm rồi.”
Đây là lần đầu tiên Sở Gia Hòa chăm chú nhìn vào đôi mắt của Ngụy Tư Triết ở khoảng cách gần đến thế.

Đôi ngươi anh rất sáng và có thần, đường chân mày vừa rậm vừa sắc nét.

Y chớp chớp mi mắt cúi đầu, để lộ một chút ngượng ngùng rất nhỏ thôi, nhưng y cũng không giấu nhẹm đi mà thoải mái để Ngụy Tư Triết nhìn thấy, vô cùng ngay thẳng và thản nhiên.
“Với khả năng tài chính hiện giờ của tôi, Đại Bôn vẫn còn vừa túi tiền.” Ngụy Tư Triết chỉ vào Siêu Bào đang nỗ lực bò qua đám rêu xanh, khí thế đặc vẻ muốn tái chiến ba trăm hiệp với Đại Bôn, nói: “Tôi nuôi Siêu Bào được không.”
Sở Gia Hòa móc một cái bịch ni lông trong suốt ra, thêm chút nước, rêu và một hòn đá, cuối cùng thả Siêu Bào vào, y buộc lỏng miệng túi, giao cho Ngụy Tư Triết rồi tỉ mỉ dặn dò: “Rùa rất dễ nuôi, anh chỉ cần thay nước định kỳ tầm một tuần hai lần là được.”
“Đơn giản.” Ngụy Tư Triết nhanh chóng nhận lấy, lòng bàn tay đôi bên sượt qua nhau, và tiếng lòng của cả hai khẽ khàng rung động.

Anh đáp: “Sau này mỗi lần gặp cậu xong, về nhà tôi sẽ thay nước cho Siêu Bào luôn, không quên đâu.”
Sở Gia Hòa ôm bể kính lên đến cạnh ao định dọn dẹp một chút, quay đầu sửa lời Ngụy Tư Triết: “Không phải “gặp tôi xong”, mà là gặp bác xong ạ.”
Ngụy Tư Triết bật cười, day day mũi, không khỏi thầm nhủ trong lòng: Người này thực sự càng lúc càng đáng yêu..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.