Khi Ngụy Tư Triết quành về xe, ánh nhìn của mấy người ngồi trong sáng trưng như đèn pha chăm chăm chú ý hộp quà bằng vải nhung màu rượu vang trong tay, chờ anh “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, còn chống cự sẽ bị xử lý nghiêm”.
Ngụy Tư Triết nghiêng người dựa vào tay vịn nhắm mắt nghỉ ngơi như không có ai ở đây, một câu giải thích cũng không nhả ra.
Tề Khiêm đi đầu đứng ngồi không yên, xoay người lại lắc lắc chân anh: “Anh em, cậu có chuyện gì?”
Anh nói thật: “Không có gì.”
Tề Khiêm nhận ra rõ rành rành Ngụy Tư Triết đang giấu giếm gì đó, không khỏi kích động: “Cậu theo đuổi ai? Được đấy Tư Triết, dẫn tới đây cho anh em gặp mặt xem nào, ai đâu ra mà trâu bò tới độ làm cậu quy hàng được vậy!”
Tính tình Tề Khiêm thế nào Ngụy Tư Triết hiểu rõ, người này hễ đã hứng thú với chuyện gì rồi là y như rằng sẽ nói tới nói lui một khoảng thời gian, lỗ tai anh bị anh ta quấy rầy ủ thành cái kén mất.
“Vãi chưởng, tôi phải làm một bữa.” Tề Khiêm hào hứng móc điện thoại ra, “Chúc mừng cây vạn tuế giới chúng ta đơm hoa, cuối cùng cũng thoát ế!”
Ngụy Tư Triết nhức đầu ngắt lời: “Chủ nhật tuần sau em đi.”
Tề Khiêm ngớ người trong chốc lát, hồi sau mới phản ứng lại: “Ý cậu là nếu chủ nhật anh đi gặp tay kinh doanh bất động sản kia thì cậu theo được?”
Ngụy Tư Triết hất cằm về phía anh ta: “Cất điện thoại vào.”
Tề Khiêm khoái chí cực kỳ: “Được rồi”, sau đó quay sang ghế lại ra lệnh: “Lão Hà, xuất phát! Nay ăn bữa lớn chúc mừng Tư Triết nhà chúng ta khai sáng, tiền bạc để ông đây!”
Ngụy Tư Triết: “…”
Mười một giờ khuya, Ngụy Tư Triết tiễn tài xế lái thuê rồi bước vào nhà, nhét con cá trắm câu được vào ngăn đông tủ lạnh rồi nhân tiện pha cho mình một cốc nước mật ong.
Anh kéo ghế lại mệt mỏi ngả người xuống, gáy gối lên lưng ghế, mặt ngửa lên trần, bây giờ anh buồn ngủ lắm rồi, nhưng không chịu nổi cảnh lê cái thân nồng nặc mùi rượu lên giường nằm.
Sen đá tím đào bày ở chính giữa bàn ăn, chậu cây cảnh nho nhỏ trông căng mọng và đầy tràn sức sống.
Điện thoại chợt rung lên, Ngụy Tư Triết trượt màn hình kiểm tra, đột ngột bừng tỉnh.
Sở Gia Hòa: Hôm nay anh câu được mấy con cá?
Khóe môi Ngụy Tư Triết cong nét cười, trả lời: Ba con, cho bạn hết hai con rồi, tôi chỉ lấy một con về nhà thôi.
Sở Gia Hòa nhắn: Anh hào phóng thế? Tôi đoán là anh ngại sơ chế cá phiền hà, tự làm thì lười quá đúng không?
Ngụy Tư Triết mượn rượu ăn vạ: Có mẹo, con cá này có vào bụng tôi được không thì phải xem cậu thế nào rồi.
Sở Gia Hòa hiểu ý: Nhà anh có túi ướp lạnh không? Ngày mai mang đến đi.
Ngụy Tư Triết trả lời: Có.
Sở Gia Hòa nhắn: Anh Ngụy này, anh tính sai rồi.
Ngụy Tư Triết: ?
Sở Gia Hòa: Tôi nấu canh cá ngon lắm, nhưng mà kho với hấp mùi vị cũng không tệ đâu, bây giờ thì anh chỉ được chọn một trong ba thôi.
Ngụy Tư Triết suýt thì gọi ngay một cuộc điện thoại cho Hà Nguyên lúc nửa đêm, bắt anh ta trả lại nguyên vẹn hai con cá mình câu được.
Hai bên nói với nhau một câu “Chúc ngủ ngon”, Ngụy Tư Triết vào nhà vệ sinh tắm táp rửa mặt, ngủ một giấc đến khi trời sáng rõ.
Sáng chủ nhật anh dạy một lớp trực tuyến, trả lời xong các thắc mắc của học viên, Ngụy Tư Triết xếp cá trắm và túi đá vào thùng xốp, lấy chìa khóa xe ra khỏi nhà.
Trước lúc tới viện dưỡng lão Tuệ An, anh cũng nhắn tin cho Ngụy Kiều nói mình sắp đến như thường lệ.
Ngụy Kiều không đeo kính lão nên không nhìn rõ được chữ nghĩa, ghi âm trả lời: “Tiểu Sở đi đón con rồi.”
Ngụy Tư Triết khóa màn hình, nhịp nhịp ngón trỏ lên tay lái, lần đầu tiên trong đời thấy nóng nảy khi phải chờ đèn đỏ.
Điều làm anh bất ngờ là Sở Gia Hòa không chờ ngoài sân viện mà giúp anh chiếm hẳn một chỗ trong bãi đậu.
Cuối tuần người nhà đến thăm ông bà khá nhiều, bãi đỗ chật cứng, anh đánh vô lăng sang trái lái qua thanh chắn, trong nháy gặp thấy bóng dáng Sở Gia Hòa, đáy tim anh chợt ấm áp vô nguyên do.
Sở Gia Hòa ra sức quơ quơ vẫy vẫy tay, gọi to: “Ở đây! Lại chỗ tôi này!”
Ngụy Tư Triết hạ cửa xe, vừa nghe thấy giọng nói Sở Gia Hòa đã cong môi nhủ thầm trong lòng: Anh đến đây.
Sở Gia Hòa chờ ở bãi đỗ xe từ sớm, đương nhiên Ngụy Tư Triết không giấu chuyện mình sẽ tặng quà.
Xuống xe, y muốn giúp một tay ôm thùng xốp nhưng anh lại nghiêng người né tránh, đặt hộp vải nhung vào tay y: “Cái này mới là của cậu.”
Sở Gia Hòa choáng ngợp trong niềm vui đầy ngạc nhiên, y ngỡ ngàng nâng chiếc hộp trong tay, cánh môi cứ mấp máy nhưng lại chẳng thể nói nên lời.
Y cứ ấp úng lắp bắp mãi mới hỏi: “Sao lại tặng quà cho tôi?”
“Cầm của cậu ăn của cậu.” Ngụy Tư Triết đáp, “Cũng nên biểu hiện chút gì đó.”
Sở Gia Hòa ngắm thật tỉ mỉ chiếc nơ bướm trên hộp nhung: “Tôi nào để tâm đến chuyện ấy, anh Ngụy khách sáo quá.”
“Quà đáp lễ của tôi, đừng nghĩ theo hướng “khách sáo” chứ.” Ngụy Tư Triết nói, “Thế mới là xa cách thật đấy.”
Trên con đường trải rợp bóng mát, tia nắng xuyên qua nhành cây tràn xuống rải lên chiếc hộp nhung màu rượu mảng đốm sáng lay động.
Ngụy Tư Triết bắt gặp Sở Gia Hòa cứ mải quan sát cái nơ nhân viên cửa hàng thắt, vội hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Anh nói với người ta thế nào rồi?” Sở Gia Hòa đánh mắt sang, “Tặng cho người cùng giới hẳn sẽ không thắt nơ như này đâu?”
Ngụy Tư Triết chợt ngẩn người, thế mà sắc mặt vẫn bình thản, biểu cảm hầu như không có kẽ hở: “Có thể là nhân viên cửa hàng hiểu lầm.”
Sở Gia Hòa khe khẽ mím môi, ôm hộp quà vào trong lòng, lầm bầm nhỏ xíu: “Thật ra là không hiểu lầm nhỉ?”
Ngụy Tư Triết đáp lại câu này không nổi rồi, đành làm bộ không nghe thấy, cười cười tỉnh bơ.
Truyện Gia Đấu
Trước đây Ngụy Tư Triết tới tay không thăm Ngụy Kiều là mới là bình thường, vậy mà hôm nay khệ nệ hộp lớn hộp nhỏ.
Ngụy Kiều đưa mắt nhìn chiếc hộp trong tay Sở Gia Hòa, cũng cùng kiểu gói với chiếc đồng hồ tình nhân năm đó ông tặng thời theo đuổi Ban Nguyệt.
Ngụy Kiều lòng biết dạ hay vỗ đùi một cái, ông ngồi trên băng ghế dài đứng dậy, giữ lấy tay vịn: “Buồn ngủ quá rồi, ba muốn về phòng ngủ.”
Ngụy Tư Triết: “…!Sao con vừa tới thì ba lại gà gật buồn ngủ vậy?”
“Hai đứa mau mau ăn cơm đi.” Ngụy Kiều chắp tay ra sau lưng như vị lãnh đạo già, bước đi vững vàng trước hai người, “Ba cần nghỉ ngơi lâu tí, không có việc gì thì đừng quấy rầy chỗ yên tĩnh của ba.”
Sở Gia Hòa đi nhanh hai bước đỡ lấy Ngụy Kiều: “Tụi con còn muốn phơi nắng với bác mà.”
“Dự báo thời tiết bảo một tiếng nữa có mưa, cái bệnh thấp khớp cũ của bác sợ nhất là trời mưa trời gió đấy.” Ngụy Kiều phẩy phẩy tay, tiện đà vỗ lưng Ngụy Tư Triết, “Con trai, chọn chỗ nào gần cửa sổ mà ngồi.
Cảnh ngoài sân đẹp, ở đó ngắm mưa xuân.”
Sắp xếp chỗ cho Ngụy Kiều đi ngủ xong, Ngụy Tư Triết đóng cửa còn chừa ra kẽ hở nhỏ, chờ cha đắp kín chăn, nhắm mắt, nhịp thở đều đặn rồi mới an tâm đóng chặt cửa phòng đến nhà ăn với Sở Gia Hòa.
Hai người gửi con cá trắm vào ngăn đông tủ lạnh trước, sau đó theo nhau lên tầng hai, trên này có tổng cộng năm nhà hàng khác nhau.
Sở Gia Hòa đề cử quán Vinh Sơn cho Ngụy Tư Triết, tất cả bàn trong quán được làm bằng gỗ, bên trên có lót đệm, thực đơn chỉ toàn các món ăn gia đình dân dã bình dị, bầu không khí rất ấm cúng.
Sở Gia Hòa đứng ngoài cửa hỏi: “Bình thường anh Ngụy đi ăn với bạn sẽ chọn những nhà hàng thế nào?”
Ngụy Tư Triết đáp: “Tùy khẩu vị của họ, bình thường tôi cũng không là người quyết định.”
“Thế khoan đi vào đã.” Sở Gia Hòa đưa tay ngăn anh lại, “Đằng kia có quán Nhật với Hàn, có cả lẩu nữa, hôm nay cho anh một lần quyết định đó.”
Ngụy Tư Triết cười nói: “Tôi thật sự thấy hứng thú với quán ăn cậu đề cử.”
Sau khi cả hai vào chỗ ngồi, Sở Gia Hòa đưa thực đơn sang phía đối diện, Ngụy Tư Triết lịch sự nói: “Cậu chọn đi.”
“Tôi không rảnh đâu.” Sở Gia Hòa với giọng điều hết sức thỏa mái, “Vội mở quà.”
Năm ngón tay Ngụy Tư Triết ấn xuống tờ thực đơn, một tay anh chống lấy cằm mình, dồn tất cả sự chú ý lên người Sở Gia Hòa.
Cảm nhận được nhịp tim đập gấp gáp rộn ràng, y chậm chạp mở chiếc hộp ra, dù đã dự liệu trước nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy chiếc đồng hồ quả quýt nọ, y vẫn không nén nổi nỗi xúc động.
Lấy chiếc đồng hồ cũ mình thường dùng ra, hẳn chỉ là trùng hợp thôi, Sở Gia Hòa nghĩ, sáng hôm nay y vừa phát hiện chiếc đồng hồ quả quýt của bà bắt đầu chạy sai giờ mất rồi.
Hệt như có lời chỉ dẫn nào đó từ chốn xa xôi, số phận đang chầm chậm nảy sinh những đổi thay.
Sở Gia Hòa chạm lên phần hoa văn chạm khắc trên vỏ ngoài chiếc đồng hồ mới, mím chặt môi, sự ấm áp dần len lỏi vào tận đáy lòng.
Edit: tokyo2soul.