Chỉ cần Ngụy Tư Triết hỏi, Sở Gia Hòa nhất định sẽ trả lời tất cả, không giấu giếm lấy một lời.
Nhưng bất ngờ là anh vốn không để ý quá khứ của Sở Gia Hòa thế nào, ánh mắt anh cứ luôn nhìn về phía trước, anh muốn hướng Sở Gia Hòa nhìn về tương lai.
Cơn sóng trong lòng sắp chẳng thể dồn nén được nữa, Sở Gia Hòa trầm ngâm vài giây, biểu cảm gắng gượng cũng trông như bình tĩnh: “Sao anh lại hỏi cái này?”
“Có biết nhiều hơn về quá khứ đi nữa, thì dù có lòng cũng không thể thay đổi được gì.” Thấy cánh hoa hồng rơi trên bụi cây ô rô, Ngụy Tư Triết tiện tay nhặt lên đặt vào tay Sở Gia Hòa, “Nếu em có sắp đặt và kế hoạch rõ ràng cho tương lai của mình, tôi nghĩ hẳn có thể vì nó mà cố gắng.”
Sở Gia Hòa vội vàng gom lại cảm xúc, rủ mắt: “Anh Ngụy này.”
Y suy tư thật lâu, mãi sau mới thì thào: “Đừng tốt với tôi quá.”
Tình cảm nảy sinh thường đi đôi với tâm trạng rối ren bất an, nhất là người trong cuộc rất sợ rơi vào cảnh ngộ từ không có chỗ dựa đến mức dựa dẫm hoàn toàn vào người kia, càng đẹp đẽ lại càng khó thoát thân khi biến số xảy đến.
Đều là những người trưởng thành tuổi ba mươi, tất nhiên Ngụy Tư Triết biết điều Sở Gia Hòa lo lắng, nhưng anh cũng không có ý định kiềm chế.
Thứ nhất, anh biết rõ thái độ của mình trước tình cảm, biết nó đáng nhận được sự tín nhiệm của người kia.
Thứ hai, từ khi biết nhau đến nay, người trong lòng anh có quá nhiều hành động mập mờ, Sở Gia Hòa tốt đến thế, anh chỉ muốn mình làm tốt hơn y: “Về sau không nhận quà của em nữa.”
Sở Gia Hòa ngơ ngẩn: “Tại sao?”
Ngụy Tư Triết hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cũng không ăn cơm em nấu nữa.”
Sắc mặt đột ngột biến đổi, giọng điệu của Sở Gia Hòa đầy lo lắng: “Tôi đã làm gì sai…”
“Em cảm nhận được chưa?” Ngụy Tư Triết mềm mỏng ngắt lời Sở Gia Hòa, kéo vai y lại cùng nhau thong thả tản bộ dưới bóng cây râm mát, “Tâm trạng của tôi hiện tại giống hệt như em vậy.”
“”Đừng tốt với tôi quá”, cả em và tôi đều không thể làm được.” Giọng Ngụy Tư Triết vừa nhẹ vừa chắc chắn, “Nếu có thể lý trí kiểm soát đến ngần ấy, nghĩa là chúng ta còn thiếu tín nhiệm lẫn nhau.”
“Tôi biết em đang lo lắng điều gì, ngay lúc này tôi cũng không cách nào tự chứng minh được.” Ngụy Tư Triết nói, “”Hứa hẹn” chẳng bằng “nỗ lực” cụ thể, mong rằng trong khoảng thời gian này em sẽ nghiêm túc xem xét tôi là người thế nào.”
Đầu ngón tay mân mê cánh hoa vàng nhạt, trái tim Sở Gia Hòa mềm nhũn trước từng lời Ngụy Tư Triết nói.
“Khi tôi đã muốn tốt với em, tôi sẽ không lưỡng lự trước sau, không dè chừng hay cân nhắc thiệt hơn.” Ngụy Tư Triết lên tiếng, “Vì mỗi lần được nhìn thấy em, tôi sẽ không đặt tâm trí vào bản thân mình.”
“Công việc thường ngày rất mệt, chỉ có em mới khiến tôi hoàn toàn thả lỏng.”
Đến chỗ rẽ, hai người men theo tòa nhà chính đi thành một vòng tròn.
Tới mảnh vườn nho nhỏ trồng dâu tây bên góc sân nọ, Sở Gia Hòa cầm xẻng lên, tưới nước, sau đó hái cho Ngụy Tư Triết một trái dâu chín mọng.
“Trái này nhìn đỏ thế, chắc sẽ ngọt.” Đôi môi Sở Gia Hòa cong cong, “Đáp lễ cánh hoa.”
Ngụy Tư Triết nhấm nháp trái dâu, gật gù đánh giá: “Ngọt thật.”
Sở Gia Hòa xới đất vài lần, chỉnh dàn leo lại cho ngay.
Cành lá ôm lấy thanh gỗ lớn lên.
Y phủi phủi tay đứng dậy, nhìn Ngụy Tư Triết rồi trả lời câu hỏi của anh: “Tôi từng có một chút ý tưởng cho tương lai trước kì thi tốt nghiệp cấp ba.”
Năm Sở Gia Hòa lên đại học thì bà vào viện dưỡng lão.
Cũng từ đó, cuộc sống của y luôn bị hiện thực và thời gian xô đẩy.
Dần dà, quen công việc này, quen thực tại này, Sở Gia Hòa không còn nghĩ đến việc thay đổi bất kỳ điều gì và luôn bằng lòng với cuộc sống hiện giờ.
“Không phải chuyện gì đáng để kể đâu.” Sở Gia Hòa nói thẳng, “Tôi từng muốn mở một cửa hàng thú cưng.”
Ngụy Tư Triết hỏi: “Đó là ước mơ của em à?”
“Chắc không tính là ước mơ đâu.” Ngón trỏ Sở Gia Hòa niết lấy cánh mũi, mím môi, “Anh Ngụy là người làm chuyện lớn, bạn bè cũng đều có sự nghiệp vững vàng, có tham vọng lớn và tầm nhìn xa, tôi không thể so sánh với họ được.”
Ngụy Tư Triết cười: “Không cần phải so sánh với bạn bè tôi, càng mặc họ nghĩ em thế nào.
Với tôi, trong tất cả những người tôi từng gặp, chỉ có mình em đủ khả năng cân bằng công việc với cuộc sống, em giỏi hơn bọn họ nhiều.”
“Cái nhìn là của người ta, còn tình cảm là của mình.
Chỉ cần có mục tiêu và phương hướng, cứ nỗ lực làm đến nơi đến chốn là được.”
Sở Gia Hòa lấy đồng hồ trong túi ra, nắm trong lòng bàn tay mình thật chặt.
Y bước lên trước, ngước mắt nhìn Ngụy Tư Triết: “Tôi dùng đồng hồ bà nội để lại bảy năm.”
Ngụy Tư Triết nhìn đôi mắt sạch trong của Sở Gia Hòa chăm chú, muốn chìm đắm mãi mãi.
Sở Gia Hòa nói khẽ: “Chiếc đồng hồ anh Ngụy tặng này, tôi sẽ dùng thật cẩn thận, giữ gìn nó thật kỹ.”
Ngụy Tư Triết ngầm hiểu ý mỉm cười: “Không sao, xài đến hư hay cũ mòn cũng không phải lo, tôi lại mua cho em nữa là được.”
Đồng hồ quả quýt không va đập đụng chạm, trên cơ bản sẽ không có chuyện “xài tới hư”.
Tuổi thọ của linh kiện rất dài, không dễ bị biến chất, để “dùng tới mòn” thì không biết phải đến ngày tháng năm nào.
Ẩn ý của Ngụy Tư Triết rõ ràng như thế, Sở Già Hòa cũng ngầm hiểu: “Lần sau mua anh có để nhân viên thắt nơ bướm lên hộp quà nữa không?”
Ngụy Tư Triết cười trả lời: “Tặng cho người tôi ngưỡng mộ trong lòng mà, đương nhiên phải thắt chứ.”
Gió thổi, nhành liễu lay động, Quýt Bự nằm dưới ánh nắng tắt dần nhảy lên bụi cây thấp thấp nép mình vào chỗ trũng híp mắt gà gật.
Ngụy Tư Triết chợt phát giác, khi ở bên Sở Gia Hòa thời gian luôn trôi qua thật nhanh.
Hai người vừa đi vừa nói, sắc trời phía xa xa lờ mờ ẩn hiện màu xanh thẫm.
Đang chuẩn vị vòng về trung tâm sinh hoạt, đột nhiên có tiếng gọi lớn gấp rút ngăn Sở Gia Hòa lại: “Tiểu Sở –!”
Giọng nữ từ xa dần đến gần, Sở Gia Hòa đứng trên bậc thang ngoái đầu lại.
Là y tá trưởng Tống, cô chạy tới vẫy vẫy tay với y: “Tiểu Sở, một cụ bà có tình trạng không ổn định lắm, đang ngồi ngoài cửa tòa nhà chính khóc lóc, không nghe lời ai cả.
Bác sĩ Phương theo viện trưởng đến bệnh viện khám bệnh cho người ta rồi, chị với mấy điều dưỡng khác khuyên cụ không nổi, phiền em qua đấy giúp đỡ một chút.”
Sở Gia Hòa đồng ý ngay, quay sang nói với Ngụy Tư Triết: “Giao nhiệm vụ đón bác Ngụy tan học về cho anh đó, trước sáu giờ tôi sẽ không về đâu.
Bác và anh đi ăn cơm trước, nhớ đừng chờ tôi.”
“Sở Gia Hòa.” Ngụy Tư Triết không lo nghĩ chuyện lễ nghĩa nữa, nắm lấy bàn tay trái từng bị thương của Sở Gia Hòa, ngón tay anh nhẹ vuốt ve xương cổ tay y, hạ thấp giọng dặn dò: “Cẩn thận.”
“Các ông bà ở đây hiền lắm.” Sở Gia Hòa vỗ vỗ mu bàn tay Ngụy Tư Triết, trấn an anh: “Anh yên tâm, không có chuyện gì đâu.”
Đúng năm giờ, buổi nói chuyện về “Đạo Đức Kinh” kết thúc.
Ngụy Kiều thấy đằng sau Ngụy Tư Triết trống không bèn hỏi: “Sao Tiểu Sở không ở với con?”
Ngụy Tư Triết thuật lại toàn bộ chuyện phát sinh vừa rồi, hai người mới vừa bước tới tòa nhà chính, theo sau âm cuối anh vừa dứt là tiếng kêu khóc rất to ngay đằng trước.
Một bà cụ quỳ rạp giữa vòng người than trời trách đất, lên án “kể tội” con gái mình được rất nhiều ông bà khác đồng cảm.
||||| Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi |||||
Đa số là mấy lời cảm thông xen vào, trách móc đứa con gái bất hiếu.
Ngụy Tư Triết đưa Ngụy Kiều về đến phòng êm xuôi, trước khi bước vào cửa, anh nhìn thấy Sở Gia Hòa đang thử đỡ cụ bà khóc tới mức mặt đỏ gay dậy nhưng không thành công, chỉ đành ngồi phía sau vỗ vỗ lưng giúp bà thuận hô hấp.
Ngụy Kiều nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Chừng nửa tiếng sau, gần đến giờ ăn, Ngụy Tư Triết hỏi: “Ba, đi ăn cơm chưa?”
“Chờ chút nữa đi.” Ngụy Kiều mở mắt, lấy “Bản ghi chép trà xuân” giấu dưới gối ôm vào ngực, vuốt ve trang bìa đã hư mục nói: “Tiểu Sở đi lâu thế còn chưa về, chắc chắn là gặp chuyện khó giải quyết rồi.”
Ngụy Tư Triết đáp: “Em ấy có về hay không cũng đâu ảnh hưởng đến ba ăn cơm.”
“Sao mà không ảnh hưởng.” Ngụy Kiều bỗng nhiên hạ thấp giọng, như thể kiêng dè bí mật bị tiết lộ, nói rất nhỏ: “Con trai, con không biết đó thôi.
Ở đây có nhiều người muốn Tiểu Sở làm điều dưỡng viên cho họ lắm, có người nhà còn thương lượng hẳn với viện trưởng, định nhét thêm chút tiền đào Tiểu Sở đi mất.”
“Tiểu Sở tốt lắm, ở với thằng bé dễ chịu không bó buộc.
Lỡ đâu viện dưỡng lão đổi điều dưỡng viên của ba mất thì chắc ba không muốn quen với người mới đâu.”
“Ba, đừng nghĩ nhiều.” Ngụy Tư Triết tháo nắp hũ nhựa ra, lấy hạt óc chó cho Ngụy Kiều: “Ba cứ yên tâm 1000%, chỉ cần ba còn ở Tuệ An ngày nào, Sở Gia Hòa sẽ theo ba ngày ấy.”
Ngụy Kiều nghe vậy, sắc mặt lo âu thoắt đổi, khóe mắt cong lên cười híp cả mắt nhìn chăm chăm Ngụy Tư Triết: “Con trai à.”
Ngụy Tư Triết: “Dạ ba?”
Ngụy Kiều cười xấu xa: “Khai cho ba nghe mau, đâu ra mà con tự tin được thế?”
Ngụy Tư Triết: “…”
“Con dám nói như vậy chứng tỏ con và Tiểu Sở ở với nhau vô cùng hài hòa.” Ngụy Kiều phân tích, “Tính tình hai đứa có hợp với nhau không? Bình thường có cãi cọ mâu thuẫn gì không đó?”
Ngụy Tư Triết: “…”
Ngụy Kiều hỏi tiếp: “Tiểu Sở nghe lời con lắm chứ gì?”
Than khẽ trong lòng, Ngụy Tư Triết bất tri bất giác phát hiện, Ngụy Kiều chẳng phải lo lắng Sở Gia Hòa sẽ bị đổi đi gì cho cam, mà là đang bẫy Ngụy Tư Triết muốn biết rốt cuộc mối quan hệ giữa cả hai tiến triển tới mức nào rồi mà thôi.
Edit: tokyo2soul.