Trong lúc ăn, Cố Trọng gắp cho Lâm Thương Từ một miếng sườn, hỏi cô: “Em thấy Từ cầm hộp khăn giấy, bị chảy máu mũi hả?”
“Em thấy?” Khi mình về không thấy xe Cố Trọng mà? “Em trốn đâu thế?”
“Ngồi trong xe đó! Em còn nhìn Từ, rồi em vẫy tay lại với Từ nữa.” Cố Trọng bĩu môi, bản thân vẫy tay một lúc lâu mới phát hiện Lâm Thương Từ không để ý đến mình. Cô ấy biết cô không thấy mình.
Không thể không nói, bụi trên gương chiếc xe cũ đó có hơi dày.
Lâm Thương Từ nghĩ nghĩ, nhớ đến chiếc xe cổ lão đó, “Chiếc xe cà tàng đó của ai vậy em?”
“Của thư ký Vạn.” Lại gắp vào chén Lâm Thương Từ một miếng thịt, Cố Trọng ăn rau, nói: “Sau khi buổi ra mắt phim kết thúc em đã đến công ty, kể cho Từ Đồ Chi chuyện của chúng ta. Em muốn tìm Từ nhưng sợ xe em sẽ bị paparazzi nhận ra, xe của Đồ Chi lại bắt mắt quá, nên chỉ biết mượn xe của thư ký Vạn.”
“Chiếc xe này còn thu hút sự chú ý hơn cả em.”
Luật pháp quy định, xe quá cũ phải bỏ đi. Xe này đi trên đường không bị cảnh sát giao thông chặn lại là đã may lắm rồi, ngay cả cô cũng phải nhìn thêm vài lần.
“Thế thư ký Vạn bắt xe về nhà sao?”
Cố Trọng lắc đầu, “Đồ Chi đưa cô ấy về.”
Xong bữa tối, rõ ràng Cố Trọng không có ý định về sớm như vậy, thậm chí còn giúp Lâm Thương Từ rửa bát. Còn Lâm Thương Từ đứng bên cạnh giúp cô ấy lau khô, Cố Trọng nhìn thấy vết bầm nông trên cổ tay cô.
“Từ bị sao vậy? Đánh nhau với Kỳ Thất?” Cố Trọng dùng bàn tay đầy bọt nắm cổ tay Lâm Thương Từ cẩn thận xem xét, trên đó có chỗ còn bị trầy da.
“Không có đánh nhau, cô ấy sợ chị nên chị cho cô ấy một chút cảm giác an toàn thôi.” Lâm Thương Từ rút tay lại, dùng nước rửa sạch bọt trên tay.
“Bị trói? Chậc chậc…… Sắc quá à nha.” Trí tưởng tượng của Cố Trọng bắt đầu xa dần.
Lâm Thương Từ làm bộ không nghe thấy.
*****
Thẻ nhớ mà Kỳ Thất đưa có nội dung phong phú hơn rất nhiều, thời gian dài đến mấy chục phút. Cố Trọng ôm tay Lâm Thương Từ, đầu dựa vào vai cô, cùng xem video.
Kỳ Thất đeo kính trên taxi, sau khi đeo còn nhìn xung quanh làm hình ảnh rung lắc, góc nhìn thứ nhất khiến cả hai cô đều cảm thấy choáng váng.
Sau khi xem được vài phút, Cố Trọng khó chịu nhắm mắt lại để hòa hoãn một lúc, nói: “Em không nhìn kiểu này được.”
“Vậy em đừng xem, có phát hiện gì chị gọi em sau.” Lâm Thương Từ đưa tay ra ra che mắt cô ấy lại.
Bản thân cô cũng thấy khó chịu khi xem, nhưng lại sợ bỏ sót hình ảnh nào nên chỉ biết nhìn chằm chằm vào màn hình.
Rốt cuộc xe cũng dừng lại, Kỳ Thất quét mã trả tiền rồi xuống xe. Cô ấy không hề đứng yên chút nào, thích ngó Đông ngó Tây, may là biệt thự Nhậm Lễ cách chỗ cô ấy xuống xe không xa lắm. Đến cổng, cô ấy bấm chuông và thông báo thân phận, cửa tự động mở ra.
Căn biệt thự này thực sự rất lớn, vào cổng có một sân trước khá rộng, một con đường lát đá xanh dẫn vào cổng chính của biệt thự, thảm cỏ hai bên lối đi được cắt tỉa gọn gàng, nhìn như là giả. Xa xa là một bể bơi rất lớn, bên cạnh có mấy cái bàn, trên bàn có một ít đồ vật, hẳn là rượu và đồ ăn.
Cố Trọng kéo tay Lâm Thương Từ ra, tiếp tục xem, vừa xem vừa nói: “Em nghe bạn bè nói Nhậm Lễ hay tổ chức party ở biệt thự, mời một số bạn bè thân thiết đến tham dự. Cô ấy từng được mời một lần, sau đó nhận được một vai diễn rất khá ngay tại đó, không cần thử vai.”
“Vậy em có được mời không?” Lâm Thương Từ hơi nghiêng đầu, nhưng tầm mắt vẫn dán vào màn hình, cô chỉ dùng má cọ vào đầu Cố Trọng.
“Có, nhưng em không có đi. Do đến tháng, có muốn xuống nước cũng không được.” Party tại nhà Nhậm Lễ luôn là tiệc bể bơi, dủ trai hay gái hiển nhiên cũng phải ăn mặc mát mẻ.
“Thế nếu không đến tháng em sẽ đi sao?” Lâm Thương Từ có hơi chua, nhưng bản thân cô cũng không biết.
Cố Trọng phát hiện, cô ấy nắm tay cô và hôn lên mu bàn tay, nói: “Không, em không thích tham gia những trò đó.”
Đây chẳng khác nào đem mình lên sân khấu làm vật trưng bày cho mọi người xem, giống như người mẫu trình diễn quần áo trên sàn catwalk. Khác nhau ở chỗ, thứ bọn họ trình diễn ở đây là khuôn mặt và dáng người.
Cô này dáng đẹp, có thể làm nữ chính của tôi.
Khuôn mặt này rất trong sáng, nhóm nhạc nữ của công ty chúng tôi đang thiếu loại trong sáng này.
Vóc người của cô này rất đẹp, đúng lúc bộ web drama tiếp theo của tôi thiếu một nữ thứ.
Cô rất kháng cự điều này, cho nên cô ấy vẫn luôn có nguyên tắc “Dù có xinh đẹp đến đâu thì đó cũng là cơ thể của tôi, không phải là thứ mà mấy người có thể thoải mái bình phẩm. Trừ khi là tôi tự nguyện phô bày ra, bằng không các người có muốn nhìn cũng không được”. Cô ấy chưa bao giờ tham gia vào những buổi tụ tập được gọi một cách hoa mỹ là giao lưu kết bạn, càng sẽ không dùng cơ thể để trao đổi bất cứ thứ gì.
“Trong giới này có quá nhiều người nỗ lực, cho nên nỗ lực trở nên rẻ rúng. Chị không thể dùng sự cố gắng của mình để thuyết phục bên A đổi lấy tài nguyên, vậy nên chỉ có thể dùng vóc dáng và khuôn mặt. Thứ so sánh không phải là tôi có thể diễn giải được nhân vật này, mà là ngoại hình em hợp với nhân vật này đến đâu.”
“Lúc trước khi tuyển diễn viên cho vai Nhan Như Ngọc không phải cũng nhìn mặt em khi casting sao, căn bản không quan tâm đến diễn xuất của em chút nào. Chỉ muốn dán khuôn mặt em lên người Nhan Như Ngọc, dù cho diễn xuất của em kém cỏi cũng không sao cả, dựa vào khuôn mặt này đã có thể thổi phồng là rất hợp vai rồi.”
“Em không thích được người khác khen đẹp sao?” Lâm Thương Từ khó hiểu.
Trên thế giới này hẳn không có người phụ nữ nào lại không thích được khen đẹp phải không?
“Sao em lại không thích được chứ? Mỗi ngày các Tay Nải khen em là thịnh thế mỹ nhan đều khiến em cười đến mức xương gò má bay lên trời. Tuy nhiên, vì em thích diễn xuất nên mới trở thành một diễn viên. Thế nên em hi vọng trừ khuôn mặt ra, bọn họ còn thấy thực lực của em. Em thích diện mạo của mình, nhưng không thích khuôn mặt này che lấp một vài thứ mà em muốn thể hiện ra.”
Lâm Thương Từ không nói tiếp, chỉ dụi vào đầu cô ấy, xem như đáp lại.
Khi Kỳ Thất đi đến cửa chính, có người ra mở cửa. Chính là Nhậm Lễ, y mặc âu phục, hẳn mới vừa về nhà sau khi kết thúc hoạt động.
“Chào cô Kỳ.” Nhậm Lễ đưa tay bắt tay Kỳ Thất, chỉ một chút rồi buông ngay.
Trong video, Nhậm Lễ hào hoa phong nhã, lớp trang điểm trên mặt vẫn chưa tẩy trang, khiến y có vẻ ôn hòa. Đường eyeliner hướng xuống khiến đôi mắt hạ tam bạch của y có phần dịu dàng hơn không ít.
“Xin lỗi, tôi chỉ có mười phút để tiếp đãi cô, vì lát nữa sẽ có khách đến biệt thự.” Nhậm Lễ mời Kỳ Thất ngồi xuống ghế sofa cao cấp trong phòng khách, rót cho cô ấy một ly nước.
“Không sao cả.”
Kỳ Thất nói xong lấy một tập tài liệu ra, mười phút tiếp theo, hai người trò chuyện nghiêm túc về việc hợp tác làm người phát ngôn thương hiệu.
“Thật ra lúc này hắn đã nghe phong thanh là Thi Lạc Hoa cũng đang tìm người phát ngôn mới, hắn đang đợi bên Thi Lạc Hoa liên lạc với hắn. Cho nên mới dây dưa với bên Vân Lân, nếu cuối cùng Thi Lạc Hoa không cần hắn thì hắn có thể trực tiếp ký với Vân Lân.” Cố Trọng vừa xem vừa giải thích.
Lâm Thương Từ gật đầu, tiếp tục xem.
Hai người kia trò chuyện hơn mười phút, cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng chuông. Nhậm Lễ nhìn thoáng qua chỗ khác, nói xin lỗi với Kỳ Thất rồi đứng dậy đi mở cửa. Kỳ Thất quay đầu nhìn, thấy không ít người kết thành nhóm đi vào nhà, đó đều là khách dự tiệc bể bơi.
Nhậm Lễ hàn huyên vài câu với khách, sau đó chỉ về một hướng nào đó. Sau khi những người đó rời đi, y mới quay lại tìm Kỳ Thất. Kỳ Thất thấy khách cũng đã đến, bản thân cũng đã ở lâu nên đứng dậy chuẩn bị đi về. Tuy nhiên, Nhậm Lễ lại nói: “Nếu cô Kỳ không ngại, có thể đến bể bơi uống nước và ăn gì đó trước khi rời đi.”
Lúc này không biết Kỳ Thất nghĩ gì mà lại đồng ý.
“Cô ấy thấy áp lực. Sếp tổng Vân Lân bảo cô ấy đến đây, có thể cô ấy cảm thấy nếu ở lâu thêm một chút, có khi Nhậm Lễ sẽ thay đổi chủ ý và đồng ý với cô ấy.”
Nhưng dù sao Kỳ Thất cũng cũng không phải người trong giới, hắn cũng không muốn giao tiếp với những người đó. Ngành nghề không giống nhau, hai bên không quen biết nhau xấu hổ lắm.
Kỳ Thất ở trong video đi lại khắp nơi, đến bể bơi cầm một cốc nước, ngại ngùng chào hỏi những người đi ngang qua. Sau đó, bên bể bơi càng ngày càng nhiều người nên cô ấy đổi chỗ và đi về phía biệt thự. Có thể cô ấy muốn tìm Nhậm Lễ nói cho y biết mình cần phải về, cô ấy đi loanh quanh trong biệt thự to lớn. Đi lòng vòng, cuối cùng đi đến phòng ngủ của Nhậm Lễ, sau đó là xảy ra cảnh tượng mà Lâm Thương Từ và Cố Trọng quen thuộc.
Sau khi sự việc xảy ra, Kỳ Thất vội vã rời đi. Lúc rời đi, cô ấy gần như không nhịn được muốn chạy trốn, nhưng cô ấy gắng nhịn xuống, chỉ bước chân nhanh hơn vội vàng rời đi. Sau khi rời khỏi biệt thự, Kỳ Thất lập tức cất bước bỏ chạy, hình ảnh càng rung lắc hơn.
Lâm Thương Từ rốt cuộc không nhịn được nữa, phải tạm dừng video và nhắm mắt lại.
“Buồn nôn sao?” Cố Trọng hỏi, Lâm Thương Từ vẫn nhắm mắt lại lắc đầu xua tay.
Rõ ràng đã nhắm mắt lại, nhưng luôn cảm giác hình ảnh vẫn đang lay động, không thể hòa hoãn trong chốc lát được.
“Mở mắt ra.” Cố Trọng vươn ngón tay đẩy cằm Lâm Thương Từ về phía mình. Lâm Thương Từ nghe lời mở mắt ra, Cố Trọng lại nói: “Nhìn em nè.”
Một lát sau, lại hỏi: “Còn chóng mặt không?”
Lâm Thương Từ cười mỉm, “Không.”
“Vậy được, giờ Từ tua video ngược lại đi, em muốn xem lại đoạn Kỳ Thất vào nhà.”
Lâm Thương Từ trề môi, ấn phím tua lại cho Cố Trọng.
Sau khi video quay ngược lại, Cố Trọng cẩn thận xem kỹ, đột nhiên cô ấy đưa tay ấn mạnh phím Enter. Màn hình tạm dừng, cô ấy chỉ vào một nơi nào đó rồi nói: “Trong biệt thự có camera theo dõi, chỗ này này. Chắc chắn nó đã quay được thời điểm Kỳ Thất vội vàng rời khỏi.”
“Thời gian Kỳ Thất rời đi ăn khớp với thời gian mình giết người, cho nên hắn mới sinh nghi.” Lâm Thương Từ bừng tỉnh đại ngộ.
Không ngờ Kỳ Thất lại bị nghi ngờ vì điều này.
“Xem lại đoạn bể bơi đi.”
Lâm Thương Từ lại tua ngược, Cố Trọng nhìn từng khuôn mặt trong video, sau đó nói: “Có mấy người trông quen quen, hình như là nghệ sĩ giống em. Còn mấy người này không có ấn tượng, không giống như thành viên trong nhóm nhạc nữ hoặc diễn viên, có lẽ không phải nghệ sĩ.”
Lâm Thương Từ ước lượng độ cao của Kỳ Thất khi cô ấy đứng trước mặt mình, nói: “Chị nhớ Kỳ Thất cao khoảng 1m6, những người này nhìn trông còn cao hơn em, hơn nữa tư thế đi đứng rất có khí chất.”
“Là người mẫu.”
Khi người mẫu bước đi đều rất có phong thái, nhìn Phương Lương là biết. Cố Trọng nhớ lại mỗi khi Phương Lương đi ngang mình, bản thân cô ấy luôn thấy như có gió lướt qua,
“Từ cắt mấy người này ra, em tìm cơ hội hỏi Phương Lương thử xem em ấy có quen hay không.”
Lâm Thương Từ cắt ảnh, sau đó gửi đến WeChat Cố Trọng.
Cố Trọng nhận được ảnh xong, đặt điện thoại xuống, khép laptop đặt trên đùi Lâm Thương Từ rồi chuyển đến bàn cho cô.
“Xem video xong rồi, bây giờ em muốn nói chuyện với Từ một chút.”