Gió thoáng ngừng, chỉ có ánh đèn chùm thi thoảng lóe lên.
Vân Ly ngừng thở, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Phó Thức Tắc.
Không phải vì lời anh nói mà là vì giọng của anh, mang theo sự yếu thế cam tâm tình nguyện, lại có chút nũng nịu giống như tủi thân.
Vân Ly cứng đờ người, mắt nhìn về phía trước, không dám chạm mắt với anh, vô thức siết chặt máy sưởi trong tay.
“…”
Thấy cô không trả lời, Phó Thức Tắc lại nỉ non tựa như giục giã: “Hửm?”
Đầu Vân Ly đã trống rỗng hoàn toàn.
Hơi thở xộc vào tai phải mang theo sự xâm lược nhưng không có tính công kích, dường như muốn dốc hết toàn bộ nhiệt độ ban đêm tại nơi đây vào trong hơi thở.
Cô vô thức sinh ra ảo giác, nhìn anh giống như một chú chó săn chán nản tịch mịch, vẫy vẫy đuôi ra vẻ đáng thương mong người ta thương xót.
Toàn bộ tuyến phòng bị trong lòng Vân Ly bị đánh hạ trong nháy mắt.
Cô không kìm được lòng trả lời: “Không có…”
Vừa dứt lời, Vân Ly lập tức muốn cho mình một cái chày.
A a a a a a a cô vừa trả lời cái quái gì thế!!!
Rõ ràng đã từ bỏ rồi mà ahuhu!!
Người bên cạnh nghe được câu trả lời của cô xong lại không nói, khẽ buông lỏng cổ tay Vân Ly ra.
Khoảng cách kề sát mặt bỗng được kéo ra, nguồn nhiệt từ cơ thể con người cũng cách xa.
Vân Ly còn chưa tỉnh lại từ sự khiếp sợ và rầu rĩ do trong lòng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo, lúc này đang tự hỏi liệu có phải mình trả lời không ổn không, ngước mắt nhìn anh.
“Làm sao thế?”
Phó Thức Tắc mất tự nhiên dời mắt sang một bên, vẻ mặt u ám không rõ: “Có thể là hơi căng thẳng.”
“…”
Vân Ly thoáng hẫng một nhịp nhưng cô cũng ý thức được, trước mặt Phó Thức Tắc, cô hoàn toàn không có sức chống cự.
Cô cam chịu số phận cúi đầu xuống, thỏ thẻ nói: “Tại sao anh lại hỏi em cái này…”
Phó Thức Tắc không lên tiếng đáp lại, bàn tay vẫn chưa để xa quay lại nắm cổ tay cô, bụng ngón tay cái vuốt ve cổ tay cô.
Anh cụp mắt, che đi phân nửa màu mắt: “Vẫn chưa rõ ư?”
Sự đụng chạm tự nhiên của anh giống như quan hệ của bọn họ vốn là thân mật như vậy.
Da phần đầu ngón tay nhẵn nhụi, cho dù lạnh như băng nhưng cũng gãi trái tim cô tới ngứa ngáy.
Phó Thức Tắc không nói thêm nữa, chờ người trước mặt tiến hành đấu tranh nội tâm.
Sau thoáng trong lòng như nai con chạy loạn, Vân Ly rơi vào sự mờ mịt cực lớn.
Khả năng có thể xảy ra lần nữa khiến hi vọng tận đáy lòng cô xông ra như mây mù giăng lối nhưng đồng thời cô cũng không cách nào quên đi sự đau lòng khi quyết định từ bỏ cùng với sự khó chịu do bị ngấm ngầm từ chối hết lần này tới lần khác.
Mặt trái của việc tiếp tục theo đuổi giấc mộng chính là kéo dài hơi tàn của cô.
Nhưng đây là người mà cô ngày đêm mong nhớ.
Cô sợ cô lùi bước sẽ bóp tắt ánh đèn chập chờn sau cùng, kéo theo sự xa cách vĩnh viễn với anh.
Vân Ly khó khăn mở miệng: “Vậy bọn họ nói người anh định hẹn là…”
Không hề có nửa phần do dự, Phó Thức Tắc nói: “Là em.”
Vân Ly sững sờ.
Phó Thức Tắc: “Người anh định hẹn chính là em.” Giọng anh bình tĩnh và chắc chắn.
Vẫn luôn là em, chưa từng có người khác.
“Leng keng.”
Tiếng vang thanh thúy là do Phó Thức Tắc đụng phải ly thủy tinh, chiếc ly bị đụng vào đầu chai rượu.
Vân Ly đang nằm trong giai đoạn ba của cảm xúc mức độ cao, tiếng động này giống như sự nhắc nhở, nắm chặt cọng rơm cứu mạng, Vân Ly vội nói: “Anh uống say rồi.”
Phó Thức Tắc liếc cô một cái: “Anh không.”
Vân Ly không kìm được khăng khăng: “Không đúng, không đúng, anh say rồi.”
“…”
“Được.” Phó Thức Tắc bật cười, không tiếp tục phản bác, sau đó dựa vào phía sau, nhìn cô: “Vậy đợi anh tỉnh rượu.”
Vân Ly nhìn khóe miệng anh nhếch lên, cảm thấy khác thường, đây là lần đầu tiên cô thấy nụ cười của anh.
Cô không có cách nào làm lơ được, gương mặt anh toát ra tình cảm khó tả.
Người đàn ông dựa vào võng, phần gáy trực tiếp dựa vào dây võng, cũng không sợ nó đung đưa, vừa kiên nhẫn lại bình tĩnh cô.
Vân Ly không chịu nổi trạng thái trái tim gần như muốn nổ lúc này, cô trực tiếp nhét máy sưởi ấm vào trong lòng Phó Thức Tắc, bấn loạn đứng dậy: “Em phải đi về rồi, anh có thể về được không?”
Phó Thức Tắc: “Ừm.”
Anh vừa định đứng dậy, Vân Ly lại nói: “Anh có thể chờ vài phút không? Bởi vì lúc em đi ra ngoài là đi một người.”
“…”
Phó Thức Tắc lại nằm xuống lại, mặt không biến sắc “ừm” một tiếng.
Vân Ly đi chưa được mấy bước lại xoay người trở lại.
Từ lúc cô rời đi, ánh mắt của Phó Thức Tắc vẫn dừng trên người cô, ánh mắt hai người giao nhau, Vân Ly mơ hồ hỏi lại: “Chờ đến khi anh tỉnh rượu, lời tối nay vẫn tính chứ?”
Trong lời nói có cẩn thận dè dặt lại thiếu tự tin.
Phó Thức Tắc vắn tắt rõ ràng dễ hiểu: “Tính.”
Vân Ly mím môi: “Vậy còn nửa chai này anh đừng uống nữa.” là sẽ có thể tỉnh lại sớm một chút.
Phó Thức Tắc dùng giọng mũi khẽ “ừm” một tiếng.
Vân Ly cảm thấy không yên tâm: “Em mang đi cho anh…”
Trên đường đi về, gió lạnh thấu xương khiến Vân Ly tỉnh táo hơn một chút.
Ý nghĩ ẩn sâu trong đầu đã được kiểm chứng tối nay – Những chi tiết cô nghi ngờ có thể cũng không phải là ảo giác.
Hôm nay anh mặc áo len tôn dáng màu đen tuyền, hôm qua chưa từng thấy.
Không phải anh không có quần áo thay mà chỉ bởi vì cô cảm thấy đẹp mắt cho nên anh mới thử đồ chưa từng thử trước đó.
Anh mặc cho cô nhìn.
Trong đoạn tình cảm này, Vân Ly thuộc về phe yếu thế, hèn mọn đến mức không dám suy đoán động cơ đằng sau tất cả hành động của anh.
Lời anh vừa nói…!coi như là thừa nhận sao?
Vân Ly không nhịn được cong môi lên, trong lòng giống như được đổ một hũ mật ngọt ngào.
Cô khép chặt áo khoác, lúc gần về đến phòng, cô nhìn lại, Phó Thức Tắc cách cô một trăm mét cũng dừng bước lại.
Vân Ly đút tay vào túi chần chừ một hồi, không nhịn được đi tới: “Nếu hay…!hay là chúng ta cùng đi đi, bị hỏi tới thì nói là trên đường gặp phải là được rồi.”
Phó Thức Tắc gật đầu một cái, đi theo bên cạnh cô.
Ở bên trong biệt thự truyền ra tiếng kêu la, Vân Ly mở cửa đi vào, từ cổ của Trần Nhậm Nhiên trở lên đều đỏ thành một mảng, có lẽ là uống nhiều rượu rồi.
Mấy người bọn họ thấy hai người thì không hẹn mà cùng dừng la hét lại.
Vân Ly lên tiếng chào với bọn họ, Phó Chính Sơ đang cản Phó Thức Tắc lại, do dự một lát, Vân Ly không đi theo.
Sau khi lên lầu, cô đặt chai rượu trước cửa phòng Phó Thức Tắc.
Trong phòng vẫn còn bật nhạc.
Đến khi vào phòng, Vân Ly dựa lưng vào cửa, đợi một lúc lâu thì nghe thấy tiếng đóng cửa ở phòng cách vách.
Anh cũng đã trở về rồi.
Cô đứng ở đằng sau cửa dường như thấy bóng dáng anh từ từ đi tới, cảnh tượng trong tưởng tượng này đã đủ khiến tim cô đập rộn ràng.
Chỉ mới nửa giờ trước, sự buồn bực không yên trong lòng Vân Ly hai tuần trời cũng biến mất trong nháy mắt.
Vân Ly chưa từng nghĩ, cuộc đua ngay cả chính cô cũng không nhìn rõ, cuối cùng cũng có thể được đền bù như mong muốn.
Thuyền buồm trôi dạt nơi biển sâu cả tháng trời cuối cùng cũng nhìn thấy đá ngầm bên bờ.
Cô chạy nhanh tới mép giường, ngã xuống thành hình chữ đại (大), trong lòng vẫn có cảm giác không dám tin.
…
Phó Thức Tắc nhìn chằm chằm cửa phòng Vân Ly, cứ yên lặng đứng một lúc rồi mới quét thẻ cửa trở về phòng.
Ánh sáng trong căn phòng ấm áp, âm hưởng trên bàn gỗ truyền ra tiếng nhạc dân ca của thế kỷ trước.
Từ Thanh Tống dựa vào cửa chớp, lật bản gốc sách tiếng Anh cũ kĩ, trang giấy hiện lên màu ố vàng.
Phó Thức Tắc tiện tay đặt chai rượu và ly rượu trên giá để đồ ở cửa vào, Từ Thanh Tống liếc mắt, thấy rượu uống chưa đến nửa, kiềm chế hơn nhiều so với bình thường.
Đọc không được mấy dòng chữ, anh ta lại ngẩng đầu, hơn một năm rồi anh ta chưa từng thấy vẻ mặt Phó Thức Tắc thả lỏng như vậy.
Từ Thanh Tống dời mắt lại trong sách, cười nói: “Cậu đi làm gì thế?”
Phó Thức Tắc làm ổ trên ghế sofa lướt điện thoại: “Tỏ tình.”
Từ Thanh Tống tưởng mình nghe lầm, vừa dừng động tác lật sách lại vừa nghiêng đầu, hỏi: “Tỏ tình ư?”
Từ Thanh Tống nghĩ nghĩ một lát: “Vân Ly?”
Phó Thức Tắc không phản đối.
“Tôi cũng mới nghĩ ra, tại sao tối qua cậu cứ nhất quyết phải mặc quần áo của tôi.”
Từ trước đó, Từ Thanh Tống đã phát hiện ra đầu mối, chẳng qua là dùng nguyên nhân hợp tình hợp lí để loại bỏ khả năng này.
Anh ta vừa cười vừa hỏi: “Có phải tôi đã làm chậm trễ chuyện của hai người không?”
Phó Thức Tắc cúi đầu nghĩ ngợi một lát mới hờ hững nói: “Như vậy cũng rất tốt.”
Từ Thanh Tống: “?”
Cô không tìm anh.
Nếu anh muốn gặp cô thì nhất định phải tự chủ động.
Phó Thức Tắc vẫn cảm thấy mình không phải là một người biết chủ động.
Thì ra anh vẫn có thể.
Phó Thức Tắc không nói thêm nữa, Từ Thanh Tống nhìn vào quả cầu lông anh đang bưng: “Thứ trong tay kia là vật đính ước à?”
Phó Thức Tắc “ừm” một tiếng.
Gấp sách lại, Từ Thanh Tống đứng dậy, tò mò hỏi: “Tôi nhìn chút được không?”
Phó Thức Tắc liếc anh ta, không để ý, giấu quả cầu giữ ấm kia vào trong bụng.
Thấy anh không muốn chia sẻ, Từ Thanh Tống cũng không muốn hỏi nhiều, đưa cho anh hai tấm vé vào cửa vườn bách thú: “Ngày mai là lễ Giáng sinh, cậu có thể dẫn cô ấy đi tới vườn bách thú chơi một lúc.”
Phó Thức Tắc không từ chối.
Từ Thanh Tống không quên dặn dò: “Nhớ chuẩn bị một món quà nhỏ.”
Phó Thức Tắc “ừm” tiếng nữa.
Anh mở giao diện chat của mình với Vân Ly ra, lần nói chuyện trước đã là hai tuần trước, anh trực tiếp nhắn vào: [Mai đi vườn bách thú được không?]
“Nhà hàng cao chọc trời tôi nói với cậu lần trước, tôi đã gọi điện thoại, đến lúc đó tôi sẽ trả tiền.”
Từ Thanh Tống làm việc tương đối tùy ý, tối hôm qua nghe nói Hà Giai Mộng đã tiết lộ tin tức Phó Thức Tắc hẹn hò, người vốn hờ hững phóng khoáng như anh ta cũng sinh lòng áy náy xưa nay chưa từng thấy.
“Ừm, biết rồi.” Phó Thức Tắc không tập trung, cúi đầu nhìn câu trả lời của Vân Ly.
Trước tin nhắn vừa gửi ban nãy là một dấu chấm than màu đỏ, Phó Thức Tắc nhìn xuống.
[Cloud đã bật xác nhận kết bạn, bạn vẫn chưa phải là bạn của anh ấy (cô ấy).
Trước tiên hãy gửi lời mời kết bạn, sau khi đối phương đồng ý xác nhận lời mời kết bạn, mới có thể trò chuyện.]
“…”
Phó Thức Tắc không kịp phản ứng, kinh ngạc toàn tập.
Anh bị unfriend rồi ư?
Lần đầu tiên trong đời bị người khác unfriend, anh chớp mắt hai cái, xem lại mấy câu này từ đầu tới cuối, chắc chắn mình không hiểu sai.
Từ Thanh Tống thấy gương mặt lạnh nhạt của Phó Thức Tắc xuất hiện vết nứt, ngồi trên sofa ngẩn người một lúc giống như tượng gỗ.
Được một lát, Từ Thanh Tống nghe Phó Thức Tắc bất đắc dĩ cười một tiếng, ấn điện thoại mấy cái, gọi điện thoại cho Vân Ly.
Phó Thức Tắc: “Là anh.”
Vân Ly căng thẳng nói: “Sao thế?”
Câu nói lần này không hề mang theo ý nghi vấn: “Ngày mai đi vườn bách thú nhé.”
Qua một lúc lâu, Vân Ly mới lắp bắp: “À…!à, anh muốn đi chung hả?”
Phó Thức Tắc: “Ừm.”
Vân Ly: “Được.”
Hai người không trò chuyện về những thứ khác, Vân Ly nhẹ giọng nói: “Nghỉ ngơi sớm chút, ngủ ngon.”
Phó Thức Tắc nhắm hờ mắt: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Lúc Phó Thức Tắc cúp điện thoại, Từ Thanh Tống đứng cách đó không xa, tay cầm bình trà trong suốt, chầm chậm tự rót cho mình tách trà nóng, trên mặt lộ ý ý cười khó tả.
Phó Thức Tắc không hiểu: “Làm sao?”
Từ Thanh Tống nhướng mày, giọng điệu nghiền ngẫm: “Ngọt phát hoảng, phải uống chút trà cho đỡ ngấy.”
“…”
–
Nhận cuộc gọi của Phó Thức Tắc xong, Vân Ly rối rắm, trên WeChat lại có người nhắn cho cô liên tục mấy tin.
Phó Chính Sơ: [Chị Ly Ly, vừa rồi trên bàn không vui lắm, người đồng nghiệp kia của chị Kỳ Kỳ hơi mất hứng, bọn họ cũng uống nhiều rồi.]
Phó Chính Sơ: [Bọn họ nói chuyện hai người ăn sáng.]
Phó Chính Sơ: [Nói chị và cậu út không hề có quan hệ gì…]
Phó Chính Sơ: [Chị em cũng ở đó nói đỡ giúp chị Kỳ Kỳ, em không chen lời vào được =_=]
Vân Ly: […]
Vân Ly: [Không có chuyện gì đâu.]
Đây là lần đầu tiên Đặng Sơ Kỳ làm mối cho cô, dường như cũng không để sự từ chối của cô ở trong lòng, Vân Ly cảm thấy hơi khó chịu.
Hơn nữa Trần Nhậm Nhiên nói chuyện cứng rắn, cô cũng không muốn đáp lại nữa.
Vân Ly chuyển sang nhắn tin cho Đặng Sơ Kỳ: [Thất Thất, tớ và đồng nghiệp kia không phù hợp.
Cậu nói chuyện riêng với anh ta có được không?]
Đến chỗ nhấn gửi thì cô chợt khựng lại.
Mấy ngày nay hẳn là Đặng Sơ Kỳ đang ăn mừng thoát khỏi thân phận làm công ăn lương lấy lại tự do một lần nữa, Vân Ly không muốn khiến cô ấy mất hứng.
Đeo tai nghe lên, Vân Ly nhớ lại lời hẹn vừa rồi của Phó Thức Tắc, mặt lại không nhịn được đỏ bừng.
Cô vùi mặt vào gối, đột nhiên nghĩ đến một chuyện…
Cô… unfriend… anh… rồi.
Vân Ly từ trên giường nhảy cẫng lên với tư thế sét đánh không kịp bưng tai, luống cuống tay chân bật điện thoại lên tìm kiếm khắp nơi nhưng cũng không tìm được phương pháp kết bạn WeChat với anh, trong lúc nháo nhào hoảng loạn, cô mới nhớ đến vừa rồi Phó Thức Tắc có gọi điện thoại tới.
Sao chép số điện thoại này tới danh bạ WeChat rồi gửi lời mời kết bạn.
Vẫn là cái avatar quen thuộc, nickname là một chữ F viết hoa.
Kết bạn xong, không cần xác nhận, hai người lại thành bạn bè một lần nữa.
Vân Ly nhìn chằm chằm màn hình này, chợt có cảm giác may mắn thập tử nhất sinh.
Để phòng ngộ nhỡ, Vân Ly thử thăm dò nhắn một tin nhắn: [Ngày mai mấy giờ thế ^^]
Phó Thức Tắc: [Em quyết đi.]
Vân Ly: [Vậy bọn mình có ăn sáng cùng nhau không?]
Phó Thức Tắc: [Có.]
Thấy bên kia không hề có phản hồi khác thường nào, Vân Ly như trút được gánh nặng.
Có người gõ cửa, Vân Ly đang nằm sấp trên giường thẫn thờ vô thức đoán là Phó Thức Tắc.
Cô đứng dậy, nhìn về phía bàn trang điểm sửa sang lại quần áo và đầu tóc.
Mở cửa ra, là Trần Nhậm Nhiên, anh ta cầm đĩa trái cây, sắc mặt đỏ lên do uống nhiều rượu.
“Hôm nay là đêm Giáng sinh, tôi tặng cô trái táo.
Chúng tôi ở dưới lầu chơi lâu lắm rồi, giờ cô quay xong rồi, có muốn xuống dưới chơi không?” Thái độ Trần Nhậm Nhiên ôn hòa, hoàn toàn khác với lúc buổi sáng.
“Không.” Vân Ly nói chậm rãi: “Cám ơn anh.
Muộn lắm rồi, tôi muốn nghỉ ngơi sớm chút.”
Dường như Trần Nhậm Nhiên cũng đã chuẩn bị xong tinh thần bị từ chối thế nên không lộ ra cảm xúc tiêu cực, anh ta đưa đĩa trái cây về phía cô: “Vậy cũng được, cô làm việc và nghỉ ngơi rất lành mạnh, tôi phải học theo cô.
Cô cầm về ăn chút nha?”
Vân Ly lắc đầu một cái: “Tôi đã đánh răng rồi, cám ơn anh.
Anh mang xuống dưới lầu chia cho mọi người nhé?”
Vân Ly muốn vạch rõ giới hạn với anh ta nhưng cô không giỏi giải thích, suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Tôi muốn nói chuyện này với anh…”
Trần Nhậm Nhiên cắt lời cô: “Vừa đúng lúc tôi cũng muốn nói với cô một chuyện, chuyện này vẫn nên để đàn ông chủ động.”
Vân Ly: “…”
Anh ta nở nụ cười ngượng ngùng: “Tôi muốn xin lỗi với cô, sáng hôm nay là tôi nói không đúng.
Có thể là vì có thiện cảm nên tôi khá nhạy cảm, cậu út của Từ Thanh Tống chăm sóc cô hơi kĩ, tôi đã nghĩ nhiều rồi.”
Vân Ly: “…”
Chuyện Vân Ly muốn nói không phải chuyện này, lúc này chỉ có thể đáp lại chủ đề của anh ta: “Không sao, ý tôi muốn nói là…”
Trần Nhậm Nhiên nói với giọng khẳng định: “Cho nên đúng là hai người không có mập mờ gì đúng không?”
Vân Ly: “…”
Cô không quen với người này, không muốn anh ta can thiệp vào cuộc sống của mình, cũng sợ anh ta xuống lầu tuyên truyền, cô nghĩ ngợi một lúc mới trả lời: “Không có.”
Vừa nói xong, cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra.
Phó Thức Tắc mặc chiếc áo len đen lúc nãy, Từ Thanh Tống mặc áo len sợi màu xanh nước biển, cười tủm tỉm dựa vào cạnh giá để đồ ở cửa vào.
Việc mở cửa vào lúc này khiến Vân Ly bắt đầu chột dạ.
Phó Thức Tắc gật đầu với Trần Nhậm Nhiên một cái, nhìn về phía Vân Ly: “Xem phim không?”