Sau khi vào nhà, Mạnh Oánh tìm cái cốc dùng một lần, rót cho anh cốc nước ấm, cô không quan tâm anh thật sự muốn uống nước hay chỉ giả vờ, Mạnh Oánh xem là thật.
Đổ gần đầy cốc, đi ra, người ở bên ngoài đang hút thuốc nhướng mày nhìn cô. Mạnh Oánh đưa cốc nước cho anh, Hứa Điện không lấy, cũng không nhìn cốc nước, chỉ nhìn cô, “Em nói xem, đây mà gọi là yêu đương?”
Mạnh Oánh khẽ cong khóe môi, cười lên, cô đi lên trước mấy bước, Hứa Điện đứng yên cầm điếu thuốc trên miệng xuống, hai tay hơi mở ra, giống như là chừa chỗ để cô nhào tới.
Hương thơm mát trên người anh vấn vương trước mũi cô, Mạnh Oánh gần đến mức có thể hôn hầu kết của anh.
Trong hơi thở, tất cả đều là mùi hương của cô không khỏi khiến anh nghĩ về hình ảnh quen thuộc trước kia, hầu kết Hứa Điện nhấp nhô, anh đưa tay chạm nhẹ vào vòng eo nhỏ nhắn của Mạnh Oánh, hơi nghiêng đầu, cái mũi cao chạm vào má cô, bên trong đôi mắt Hứa Điện hiện lên dục vọng mãnh liệt, đôi môi mỏng muốn hôn, Mạnh Oánh cũng nhẹ nhàng đặt lên sườn mặt của anh một nụ hôn, bên sườn mặt kia cũng một nụ hôn phớt qua, Hứa Điện dùng sức ôm eo cô, đem người trong ngực sát lại gần anh hơn, môi mỏng nhếch.
Đôi môi Mạnh Oánh đỏ mọng dán lỗ tai anh, nói khẽ: “Cút. . . Bây giờ tôi không có tâm tư nói nhảm.”
Nói xong, đẩy cốc nước về phía người anh.
Nhanh chóng đẩy anh ra, quay người kéo cửa. Rầm ——
Cửa lần nữa đóng lại.
Hứa Điện bóp cái cốc.
Cốc nước bị bóp, nước ấm đều bị văng ra khiến bộ ngực anh ướt một mảng nhỏ.
Anh nhìn về phía cửa lớn đóng chặt.
Hứa Điện nhấc chân đạp cửa, anh đi lên trước, bàn tay chống lên cửa: “Mạnh Oánh.”
Không có lời đáp lại.
Anh chờ một lát, nói: “Em ra đây, anh vẫn còn muốn uống nước.”
Vẫn như cũ không phản ứng chút nào.
*
Hôm nay phỏng vấn trực tiếp còn có video đều giữ vị trí top hot search trên weibo trong nhiều giờ, các loại suy đoán đều có, rất nhiều fan hâm mộ đứng về phía Mạnh Oánh.
Cộng với sự ủng hộ của Cố Viêm, cũng kéo thêm nhiều sự đồng tình.
Chỉ là một hai năm này Dương Nhu rất biết cách tương tác trên weibo nên mặc dù rất nhiều người mắng cô ta, nhưng cũng không ít người nảy ra nghi vấn, vì sao Mạnh Oánh và Dương Nhu lại đánh nhau, cùng với việc weibo của Hoa Ảnh ủng hộ, rất nhiều người suy đoán Mạnh Oánh được ông chủ thầm mến, mà Dương Nhu lại đắc tội người của ông chủ, cho nên bị weibo của công ty nhà mình vạch mặt.
Lúc này.
Tác giả « song bào thai » Đường Nhất, đăng lên weibo một dòng trạng thái có ẩn ý.
Đường Nhất V: Tôi vẫn cho rằng Dương Đồng thích hợp với vai Nguyệt Yến hơn, đáng tiếc.
Nguyệt Yến chính là nữ chính « song bào thai ».
Tác giả Đường Nhất cũng là một người gây nên tranh cãi rất nhiều, hành văn tốt, tư duy tốt, chỉ có một điều không tốt lắm chính là kịch bản của cô hay làm người đọc cảm thấy uất ức không chịu được, khó chấp nhận.
Trước đây cũng vì kết cục của « song bào thai » khiến người đọc không thể chấp nhận được, dẫn đến quyển tiểu thuyết này trở thành đề tài nóng ròng rã hai năm, sự tranh cãi và antifan cũng từ đó mà tăng lên.
Cô ta đăng bài này, là đang ám chỉ cái gì?
“Lời này của cô có ý tứ gì? Ý là phim này Dương Đồng không phải diễn viên chính? Diễn xuất của Dương Đồng sao, chậc chậc, vẫn là đừng điễn.”
“Lầu trên, bây giờ Dương Đồng đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi, lần trước có chương trình đánh giá diễn xuất không thấy sao, người ta được hạng A đó.”
“Không quan tâm, tôi chỉ muốn biết ai diễn Nguyệt Yến đáng thương của tôi thôi. . . .”
Bộ tiểu thuyết « song bào thai » này, khiến người đọc đau lòng nhất là nữ chính Nguyệt Yến, khiến người đọc thích nhất là nữ hai, mặc dù là thanh mai trúc mã của nam chính, cùng nam chính yêu đương, nhưng tính cách sáng sủa, có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện, cho nên là một nhân vật rất được chào đón.
Đường Nhất có ý tứ là hi vọng Dương Đồng diễn, như vậy cô ta biết ai là diễn viên chính?
Thế là cũng có fan hâm mộ bắt đầu hỏi han.
“Ai diễn vậy? Cô biết mà, Đường đại đại.”
Không nghĩ tới Đường Nhất trở về đối phương bình luận: “Biết, tôi không cho rằng cô ấy có thể diễn tốt.”
Cmn.
Một luồng tranh cãi bởi vì câu trả lời này mà nổ ra.
“Đến tác giả cũng không coi trọng diễn viên, xong đời, đây là muốn hủy nguyên tác à.”
“Hoa Ảnh làm sao vậy, vì sao không nghe một chút ý kiến của tác giả . . . . .”
“Tôi mà biết ai diễn vai chính, tôi phun chết cô.”
Đường Nhất là tác giả nổi tiếng, dăm ba câu liền mang nữ diễn viên sẽ phải diễn Nguyệt Yến vào tranh cãi. Mà nữ diễn viên sẽ phải diễn Nguyệt Yến là Mạnh Oánh, người đang thu thập hành lý, chuẩn bị ngày mai đến căn cứ huấn luyện. Chuyến đi này Lưu Cần không đi cùng, chỉ có Trần Khiết đi theo.
Do tổ chế tác « song bào thai » đã thống nhất sắp xếp, Mạnh Oánh ngủ một giấc ngon lành, Trần Khiết sáng mai tới đón cô, nói: “Oánh Oánh tỷ, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Mạnh Oánh mặc áo trắng chống nắng, quần dài màu đen, tóc buộc đuôi ngựa.
Cả người nhìn đơn giản năng động, xinh đẹp. Sau khi lên xe, Trần Khiết nói: “Nghe nói đã chọn được nam chính rồi.”
Mạnh Oánh uống milkshake, nhìn về phía Trần Khiết: “Ai vậy?”
“Tần Tuyển, thiếu gia phong lưu Kim Đô.” Mạnh Oánh nghĩ một chút, nhớ tới người này.
Có thể nói là độ nhận biết rất lớn, chỉ là diễn xuất chẳng ra sao cả, nhưng nếu nghĩ tới tạo hình của nam chính trong « song bào thai » thì giống như được đo ni đóng giày cho Tần Tuyển.
Cô gật gật đầu: “À.”
Xe bảo mẫu màu đen thẳng một đường đến vùng ngoại thành, Lê thành có một căn cứ quân sự cỡ nhỏ, cách đây vài năm còn có rất nhiều quân nhân ở chỗ này huấn luyện, chỉ là sau khi xây dựng trụ sở mới thì ở đây bị bỏ trống, mà bây giờ trở thành nơi làm phim trường cùng với những hoạt động tương tự.
Tích cực hưởng ứng đề tài anh hùng.
Nam chính và nữ chính « song bào thai » được xem như anh hùng, mà nội dung lại rất tốt, thế là có thể xin cái căn cứ này làm nơi huấn luyện.
Đến căn cứ là hai giờ chiều, sau đó Mạnh Oánh cùng Trần Khiết đến chỗ ở trước, đi xem phòng sẵn tiện quét dọn một chút, trước kia ở đây cũng là ký túc xá cho quân nhân huấn luyện, một căn phòng hai giường, đơn sơ nhưng cũng gọn gàng, khóa huấn luyện bắt đầu từ ngày mai.
Với lại huấn luyện viên còn chưa tới.
Mạnh Oánh gặp những diễn viên đi huấn luyện giống như cô, đều là người của đoàn làm phim « song bào thai », lai lịch cao hơn Mạnh Oánh, đều thuộc phái thực lực, ở trong giới cũng có chút danh tiếng.
Nhưng trước mắt, độ phổ biến của Mạnh Oánh được xem là tốt nhất. Cô cũng không vì thế mà làm cao, thường xuyên ra ngoài giao lưu với mọi người.
Hôm sau, Mạnh Oánh mặc đồ diễn, cũng chính là đồng phục cảnh sát. Tóc được búi lên gọn gàng, chân mang ủng ngắn xuống lầu, bên ngoài có người tiếng còi tập hợp.
Cô đi ra hành lang, liền thấy Lý Dịch đang hút thuốc, đứng lên, nhìn về phía cô.
Tầm mắt hai người giao nhau, Mạnh Oánh gật gật đầu, Lý Dịch dời tầm mắt, đi xuống bậc thang, một thân đồ rằn ri, trước mặt là tám diễn viên.
Trong đó có người vẫy tay với Mạnh Oánh, cô đi nhanh hai bước, xuống bậc thang, nhanh chóng đứng ở bên cạnh tiền bối Tô. Lý Dịch xem ra có chút không kiên nhẫn, hắn nhíu mày nói: “Hôm nay bắt đầu, tôi và một người nữa sẽ huấn luyện mọi người, tôi nhận ủy thác của người khác, chúng ta huấn luyện xong sớm thì nghỉ ngơi sớm, tất cả theo tôi tới đây.”
Nói xong, anh quay người đi đến sân huấn luyện, chín người nhanh chóng đi theo sau. Lúc đến, còn có mấy người mặc đồ rằn ri đang cầm súng, Lý Dịch đi qua, đặt từng loại lên mặt bàn, nhìn mọi người một cái ra hiệu cho họ đến gần, Mạnh Oánh đi theo sau.
Lý Dịch bắt đầu giảng giải về từng loại , “Bây giờ, mỗi người cầm lấy một khẩu, thử một chút.”
Mạnh Oánh để cho tám người kia lấy trước, còn mình thì cầm lấy khẩu cuối cùng, đang muốn nhìn kỹ hơn thì bị Lý Dịch lấy đi, lắp đạn cho Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh lập tức thấy lạnh buốt, cảm giác không giống như khẩu súng vừa nãy, cô nhìn Lý Dịch. Hắn cười cười, nói: “Đây là đồ thật. . .”
Mạnh Oánh giật nảy mình.
“Xoay người về trước.” Hắn nói.
Anh ta là huấn luyện viên, Mạnh Oánh vô thức nghe lời, cô xoay người, nhìn trận địa ở phía xa, làm theo như những gì Lý Dịch nói lúc nãy, lên đạn.
Đúng là đồ thật.
Tay cô lập tức hơi run, lúc này, một bàn tay đằng sau lưng vươn ra nắm lấy tay cô chỉnh tư thế, có chút mát mẻ, cô hơi giật mình, vừa quay đầu lại, liền thấy đôi mắt đào hoa của Hứa Điện, anh mỉm cười, xoay mặt cô lại, sau đó dán người vào lưng cô, nói: “Em kéo một chút.”
Đầu ngón tay anh chỉ vào vị trí kia.
Mạnh Oánh ngẩng đầu, nhìn hồng tâm ở phía xa, nhưng vẫn chần chừ không bóp cò, Hứa Điện ở bên tai cười nhẹ một tiếng, “Đồ nhát gan. . .”
Nói còn chưa dứt lời.
Pằng ——
Lực giật của súng khiến Mạnh Oánh lui lại, Hứa Điện sửng sốt, vội vàng ôm cô, sau đó anh lại cười lên, bả vai rung rung.
“Không phải đồ nhát gan. . . . .”
Cái giọng điệu hững hờ, Mạnh Oánh cười lạnh một tiếng, tiếp tục lên đạn, lại bắn một viên đạn ra ngoài. Lúc này Hứa Điện vững vàng đứng thẳng, đỡ tay và eo của cô.
“Cũng không tệ lắm.” Anh còn khen.
Tám người bên cạnh kinh ngạc nhìn qua, hỏi: “Mạnh Oánh, cô cầm súng thật?”
“A, vị này là?”
Lý Dịch ở phía sau chậm rãi hút thuốc, nói: “Anh ta cũng là huấn luyện viên.”
“Thật sao? Huấn luyện viên các người đều cao và đẹp trai hết sao?” Một nữ diễn viên cười hỏi, ánh mắt rơi lên người Hứa Điện, cô ta cảm giác rằng đã từng gặp qua người này, tại một bữa tiệc của nhà đầu tư nào đó.
Mặt khác bảy diễn viên có một hai người biết thân phận của Hứa Điện, chỉ là bọn họ cũng làm như không biết. Còn lại là thật sự không biết, bọn họ chỉ đang nghĩ mình nên dùng thử súng thật hay không.
Mạnh Oánh lại bắn xong một phát đạn, trúng hồng tâm.
Hứa Điện lại khen một lần, Mạnh Oánh chuyển khẩu súng đưa cho nữ diễn viên kia, sau đó đẩy Hứa Điện ra, quay lại hỏi Lý Dịch: “Tôi có tiến bộ không?”
Lý Dịch xém chút bị sặc khói, anh ta giương mắt, nhìn Mạnh Oánh đứng bên cạnh Hứa Điện, gật gật đầu: “Tiến bộ rất nhiều.”
Thật ra anh ta không thấy.
Mạnh Oánh mỉm cười: “Vậy thì tốt quá, tôi có thể nghỉ ngơi chứ?”
“À, đúng, cô có thể nghỉ ngơi.”
Mạnh Oánh gật đầu, quay người đi ra khỏi sân tập bắn bởi vì quá nóng, toàn thân đều là mồ hôi. Đi chưa được hai bước, cánh tay liền bị bắt lại, cả người theo quán tính xoay một vòng, Hứa Điện để cô dựa vào vách tường, từ trên cao nhìn xuống, “Đừng đi, làm chuyện yêu đương nào.”
Lưng dựa vào tường, Mạnh Oánh ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt góc cạnh của anh, nói: “Được, anh muốn làm gì?”
Vừa mới dứt lời, Hứa Điện hôn xuống, bá đạo dứt khoát, Mạnh Oánh ngước cổ, đầu lưỡi không động đậy, anh ngược lại bá đạo xâm chiếm toàn bộ hơi thở.
Mạnh Oánh dựa vào tường.
Anh không ngừng hôn cô, một cái tay còn vuốt ve gò má cô, nếu so sánh hai người lúc này, thì anh nhiệt tình như lửa, còn Mạnh Oánh lại lãnh đạm như nước, Hứa Điện nhíu mày, lùi lại, nhìn người trước mặt.
Mạnh Oánh mỉm cười, “Hứa tổng, sao kỹ thuật hôn của anh ngày càng tệ vậy?”
Hứa Điện: “. . . . .”
“Cần phải luyện nhiều hơn.” Mạnh Oánh vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó đẩy Hứa Điện ra, đi tới hành lang. Hứa Điện trở lại, đứng vào trong góc khuất, bên trong đôi hiện lên vẻ mờ mịt.
Hắn liếm khóe môi, kéo lên một nụ cười lạnh.
Quay người trở về sân tập bắn.
Anh mặc một thân áo sơ mi trắng cùng quần dài màu đen tựa như nhân vật từ trong truyện tranh bước ra. Nữ diễn viên kia lại đưa mắt nhìn anh không rời, Hứa Điện dựa vào vách tường, cúi đầu đốt thuốc.
Lý Dịch ở cách đó không xa đang dạy bắn súng, thấy thế, ngẩng đầu hỏi: “Thế nào?”
Hứa Điện không nói một tiếng.
Mặt mũi đều mất hết.
Một lát sau, dạy xong người cuối cùng.
Lý Dịch mới đi đến bên cạnh Hứa Điện, nói: “Nói thật, cậu bị cô ta lừa rồi, cô ta đang nghĩ hết biện pháp để hành hạ cậu. . . .”
“A, phải không.”
“Nhưng cậu vẫn đâm đầu vào, không có cách nào khác, tự làm tự chịu thôi.” Lý Dịch kéo lại quần, cũng tựa ở trên vách tường, đốt thuốc.
Hứa Điện vẫn là không nói một tiếng.
Chậm rãi nhả khói, anh lại không phải người ngu, sao có thể không biết?
Nhưng mà biết thì sao chứ, anh vẫn nhảy vào đấy thôi, chậc.
*
Vừa nãy không có hôn nhiều, nhưng bờ môi vẫn bị mút hơi sưng, sau khi về phòng, Mạnh Oánh uống một cốc nước lớn, bởi vì trời nóng, Trần Khiết không xuống dưới, chỉ ở hành lang đi qua đi lại, cô chần chờ ngẩng đầu, hỏi Mạnh Oánh: ” Em hình như nhìn thấy. . . nhìn thấy chị bị một người nào đó đè lên tường hôn, em bị ảo giác sao?”
Cô suýt chút nữa thì chạy xuống đó.
Nhưng bọn họ đã tách ra rất nhanh.
Mạnh Oánh để ly xuống, ngã xuống giường, miễn cưỡng nói: “Em nhìn lầm rồi.”
“Nhầm. . sao?” Trần Khiết mơ màng, nhưng mà nghĩ lại thì, cô cách bọn họ rất xa, cô nhìn thấy có vẻ như là hôn, có lẽ chỉ là đang nói chuyện thôi?
Trần Khiết không còn xoắn xuýt.
Bên ngoài thật sự rất nóng. Khoảng thời gian này mà huấn luyện chỉ có mệt chết.
Cũng may thời gian huấn luyện rất ngắn, chỉ có ba bốn ngày. Buổi chiều còn có thể đi chung quanh đây để ngắm cảnh, buổi chiều Lý Dịch và Hứa Điện cũng không có mặt, là người phụ trách căn cứ dẫn bọn họ đi đến phòng học, học về những phương pháp phòng vệ, do cảnh sát dành ra mười phút giảng giải. Sau khi kết thúc buổi học là hơn ba giờ chiều.
Không còn một khóa học nào khác nên Mạnh Oánh và một vài diễn viên đang ở nhà ăn nói chuyện phiếm, hầu hết là nói về « song bào thai », so với bọn họ, kinh nghiệm của Mạnh Oánh vẫn còn non nớt nên cô cũng không nói nhiều.
Có một diễn viên nam tên Triệu Du, vai diễn của anh ta là anh trai của Nguyệt Yến, nói đến tình cảm của Nguyệt Yến, anh ta nhìn Mạnh Oánh: “Cô cảm nhận như thế nào về tình cảm của Nguyệt Yến?”
Mạnh Oánh uống một ngụm canh đậu xanh suy tư, nói: “Tình yêu khiến con người ta mù quáng, cô ấy rõ ràng không thích, nhưng vẫn vì nam chính mà trở thành thế thân, đánh mất đi bản thân, thậm chí. . . .”
Cô dừng lại, “Thậm chí còn có chút đáng trách.”
Triệu Du gật đầu: “Đúng vậy, ai yêu nhiều hơn người đó thua, Mạnh Oánh, xem ra cô đã lý giải thấu tấm lý của nhân vật Nguyệt Yến này rồi.”
“Anh quá lời rồi.” Mạnh Oánh cười cười.
Tiếng nói vừa dứt.
Di động Mạnh Oánh vang lên, cô nghiêng đầu đưa mắt nhìn.
Dừng lại một giây, mới nhận, đầu kia, giọng nói trầm thấp truyền đến: “Anh về Lê thành trước, khi nào huấn luyện xong, anh đi đón em?”
Anh dừng lại, nói: “Đến lúc đó, chúng ta nói chuyện.”
Hai người từ lúc xác nhận yêu đương đến nay, thật đúng là chưa có lần nào nói chuyện nghiêm túc với nhau, Mạnh Oánh vuốt vuốt vành tai, nói: “Không cần tới đón, về phần nói chuyện, chờ tôi có thời gian đi.”
Nói xong. Cô trực tiếp cúp điện thoại.
Ngồi tại đối diện cô là một nữ diễn viên, cũng là người buổi sáng nhìn Hứa Điện không rời, tên Lý Nguyên Nhi, cô ta chống cằm, cười híp mắt hỏi Mạnh Oánh: “Đúng rồi, Mạnh Oánh, Đường Nhất trên weibo đã nói cô không thích hợp với nhân vật Nguyệt Yến, cô cảm thấy thế nào?”
Lập tức, tất cả mọi người đều nhìn qua, Lý Nguyên Nhi cười đến xán lạn, mái tóc màu đen rối tung trên vai, nữ diễn viên này Mạnh Oánh biết.
Có ngoại hình, có năng lực, nhưng mà rất nhiều chuyện, luôn luôn hỏi những câu hỏi không ai dám hỏi, nói dễ nghe một chút là thẳng tính, nói khó nghe chút thì là vô duyên.
Đối với câu hỏi của cô ta, Mạnh Oánh cũng không bất ngờ mấy, cô khuấy cái thìa nói: “Phải diễn mới biết có thích hợp hay không. . .”
“Ha ha, tôi thật sự mong đợi, à mà, cô biết vị huấn luyện viên mặc áo sơ mi trắng kia sao? Tôi cứ có cảm giác đã từng gặp anh ấy ở đâu rồi. . .”
Mạnh Oánh buông thìa xuống, cũng bắt chước động tác của cô, chống cằm nói: “Không biết.”
“A, tôi tưởng là người quen của cô, còn đang muốn hỏi số của anh ấy.”Đôi mắt Lý Nguyên Nhi nhìn điện thoại Mạnh Oánh, Mạnh Oánh duy trì nụ cười, suy nghĩ một chút, nói: “Cô có thể hỏi huấn luyện viên Lý Dịch, có lẽ anh ta sẽ có số.”
“Ai, tôi nào dám hỏi.” Lý Nguyên Nhi đang nhớ tới dáng vẻ lạnh lùng của Lý Dịch buổi sáng khiến cô không rét mà run, anh ta không giống như Hứa Điện ôn nhu với Mạnh Oánh.
Anh ta đứng ở một bên, nhìn chằm chằm mọi người.
Nhiều khi không có kiên nhẫn, bởi vì xuất thân là quân nhân, tự mang một khí chất dọa người cho nên ai cũng không dám tới gần.
Ngay cả Lý Nguyên Nhi không sợ trời không sợ đất cũng không dám thất lễ.
“Vậy thì hết cách rồi.” Mạnh Oánh nhún vai.
Sau đó, mọi người tiếp tục nói chuyện phiếm, cùng nhau ăn cơm tối, ăn xong thì ai về phòng người nấy. Căn cứ huấn luyện khá vắng vẻ, kết nối mạng cũng không tốt lắm, không có gì có thể lấy giải trí, đến buổi tối lại yên tĩnh một mảnh, chung quanh khoảng không đen như mực, bọn họ cũng không dám ở bên ngoài nhiều, liền nhanh chóng về phòng bật đèn mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Mấy ngày tiếp theo, đều là do Lý Dịch huấn luyện, người này kiệm lời ít nói, biết bọn họ là diễn viên nên cũng không quá khắt khe, chỉ là anh ta không thích nói chuyện, chỉ hút thuốc rồi đứng nhìn nhưng như vậy càng khiến cho người khác không dám lười biếng, mà nam chính Tần Tuyển còn không hề lộ mặt, nghe nói là đã diễn qua nhiều phân cảnh, lại có bạn là quân nhân, đối với những cảnh hành động này thì chỉ là hạ bút thành văn.
Cơ bản không cần huấn luyện.
Mạnh Oánh nghĩ, nếu sau này mình có thể quay phim chụp nhiều thì có lẽ cũng như vậy.
Sáng ngày rời khỏi căn cứ huấn luyện, Mạnh Oánh lại nhận được cuộc gọi củaHứa Điện, đầu kia hỏi: “Hôm nay có rảnh không?”
Mạnh Oánh tựa lưng vào ghế ngồi, suy nghĩ một chút, “Có, chỉ là buổi tối sẽ tham gia một sự kiện, khi nào xong sẽ gặp?”
Hứa Điện ở đầu kia, đôi mắt mang chút ý cười.
“Được.”
“Cúp đây.” Mạnh Oánh nói.
“Được.”
Mạnh Oánh cúp điện thoại.
Vùng ngoại thành này cách xa trung tâm thành phố, lúc đến Lê thành đã là bốn giờ chiều, lúc này trên TV đã chiếu trực tiếp nơi diễn ra lễ trao giải, đoạt giải thì không dám nghĩ đến, nhưng ít nhất « cửu trọng thiên » cũng được đề cử, có thể tham dự một cách quang minh chính đại.
Buổi lễ được tổ chức ở sân khấu lớn nhất của thành phố, cũng là địa điểm tổ chức liên hoan phim lần trước, bởi vì thời gian gấp rút, Lưu Cần thuê một phòng hóa trang đằng sau sân khấu.
Mạnh Oánh vừa đến, liền bị kéo đi thay quần áo, váy dài màu đỏ và áo choàng màu đen được treo trong phòng thay đồ, Mạnh Oánh thay xong, Lưu Cần đi vào giúp cô kéo khóa.
Vừa kéo vừa nói: “Đợi lát nữa em và Cố Viêm cùng nhau ra ngoài, « cửu trọng thiên » được đề cử, hai người cũng phải tương tác thân mật với nhau.”
“Chị đã bàn với người đại diện của Cố Viêm hết rồi.”
“Vâng.” Mạnh Oánh ngẩng đầu, lấy tóc từ trong áo choàng ra. Sau đó bị lôi ra bên ngoài, đưa đến trước bàn trang điểm, thợ trang điểm bắt đầu trang điểm cho Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh nhắm mắt lại, một lát sau, cửa bị đẩy ra, Cố Viêm đi vào, cười hỏi: “Xong chưa?”
“Sắp xong rồi đây.” Thợ trang điểm thao tác tay nhanh hơn, đáp lại Cố Viêm, anh mỉm cười, ánh mắt hướng về phía tấm gương, hôm nay thợ trang điểm vẽ cho Mạnh Oánh nốt ruồi son nơi khóe mắt.
Lúc này, Mạnh Oánh mở mắt, nhìn Cố Viêm trong gương.
Đôi mắt Mạnh Oánh trong gương trong trẻo như mặt hồ yên ả, nốt ruồi son bên cạnh càng tăng thêm nét quyến rũ cho cô khiến Cố Viêm nhìn đến sững sờ.
Mạnh Oánh nở nụ cười, đứng dậy, nói: “Để anh đợi lâu rồi.”
Cố Viêm hoàn hồn.
“Không sao.”
Thẩm Sùng đẩy cửa đi vào, thúc: “Nhanh lên, đi ra ngoài nào.”
Cố Viêm nâng cánh tay, Mạnh Oánh mỉm cười, khoác lên tay anh. Cố Viêm cười cười, đi ra ngoài, bước vào thảm đỏ, đèn flash tách tách tập trung toàn bộ lên hai người, áo choàng Mạnh Oánh hơi buông lỏng trượt xuống, lộ ra bả vai trắng nõn mượt mà, cả người xinh đẹp đến phát sáng.
Tuấn nam mỹ nữ khiến phóng viên dùng sức ấn phím chụp lia lịa. Có người chú ý đến nốt ruồi son bên khóe mắt của Mạnh Oánh lập tức bùng nổ.
“A a a a a thần tiên mỹ nữ.”
“Nốt ruồi son của cô ấy quả thực là nghịch thiên, tôi muốn quỳ dưới chân cô luôn đó.”
“Rất xứng đôi với Cố Viêm đây này. . . .”
“Tôi muốn cưới Mạnh Oánh, siêu đẹp.”
Ký tên, nâng váy đi lên bậc thang, Mạnh Oánh nhìn xuống, thấy bên kia có một chiếc Hummer màu đen, cửa sổ xe đang mở, khuỷu tay Hứa Điện gác lên, anh mím chặt môi, giơ điện thoại, ra hiệu cho cô.
Tầm mắt Mạnh Oánh rời đi.
Cũng không nhìn điện thoại mà đi vào hội trường.
Lần này được sắp xếp vị trí ở hàng thứ hai, Mạnh Oánh vừa ngồi xuống, liền thấy Dương Đồng quay đầu nhìn qua, đầu tiên là trừng cô một cái,
1 2 »