Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 86: Phiên ngoại 1: Cầu hôn



Đêm tháng bảy đó ở lễ trao giải Kim Hí, Mạnh Oánh bước lên sân khấu dưới sự cổ vũ nồng nhiệt của những người yêu mến và kể cả lời chửi bới của kẻ ganh tỵ, lần đầu tiên đảm nhiệm nhân vật nữ chính của bộ phim « song bào thai », giành được giải nữ chính xuất sắc nhất, trở thành ảnh hậu trẻ tuổi nhất, hấp dẫn không ít ánh mắt hâm mộ lẫn đố kỵ, giải Kim Hí tính tới nay được xem là giải có chất lượng nhất, không xét đến tuổi nghề, không xét đến thành tích doanh thu, cũng không màng đến sự nổi tiếng của diễn viên, chỉ dựa theo tiêu chí chuyên nghiệp để chọn ra người xuất sắc nhất.

Mạnh Oánh đã từng xem mình diễn trong quá trình quay « song bào thai », nhưng rất ít khi chú tâm vào, bởi vì đến nay cô vẫn chưa quen xem phim do chính mình đóng.

Lần này trước khi nhận giải, nhìn những thước phim được phát trên màn hình lớn, Mạnh Oánh thấy được một khía cạnh khác của bản thân, trước ống kính, cô cầm cúp, đối mặt với rất nhiều nghệ sĩ, diễn viên dưới khán đài, khom lưng cúi đầu, bài phát biểu lúc nhận giải cũng đã chuẩn bị nhưng lúc này đầu óc cô trống rỗng, cuối cùng cô cố gắng nói những ý chính cùng lời cảm ơn, gương mặt thì đỏ rần.

Cũng may không nói gì sai, vẫn rất rõ ràng trật tự.

Tiếng vỗ tay vang lên ngay sau đó, Mạnh Oánh thở phào một hơi. Cô ôm cúp, nhấc váy, đi xuống bậc thang, bởi vì đi rất gấp, giày cao gót hơi kẹp lại một chút, làm cô hơi loạng choạng nhưng may là tự giữ thăng bằng được nên không ngã, cô nhíu mi, chậm rãi đi về chỗ ngồi.

Sau đó buổi lễ vẫn tiếp tục, năm nay Hứa Khuynh giành được giải nữ phụ xuất sắc nhất, cô nói, khi nhận giải tay run đến mức suýt thì không thể cầm được cúp.

Buổi lễ trao giải kết thúc.

Mọi người lục tục rời đi, Mạnh Oánh cùng Hứa Khuynh để trợ lý cầm cúp, hai người kéo tay, muốn đi chào hỏi Cố Viêm, kết quả tinh thần Cố Viêm có chút không tập trung nên không thấy hai người bọn họ, quay người nhận điện thoại liền đi, Mạnh Oánh cùng Hứa Khuynh liếc nhau, nhún nhún vai cho qua.

“Về nhà đi.” Hứa Khuynh xem đồng hồ đeo tay, “Chồng chị phiền chết, đang chờ ở bên ngoài.”

Nói là phiền, nhưng vừa đi lên bậc cấp liền thấy Cố Tùy đứng tại cửa vào hút thuốc, đang cùng người nào đó nói chuyện, mà người kia chỉ lộ chân dài, tựa ở trên cửa, nửa người trên bị khuất, Mạnh Oánh cùng Hứa Khuynh càng đi về phía trước mấy bước, người kia đứng thẳng người, nhìn qua bên này, thì ra là Hứa Điện, anh đeo kính mắt viền bạc, sau đó đưa tay về phía Mạnh Oánh.

Tư thế kia, giống như là chờ cô bổ nhào vào lòng anh.

Mạnh Oánh có chút sửng sốt, đột nhiên muốn thử lại cảm giác ngã nhào khi cầm cúp là gì, cô cười cười, nhấc váy, thật sự nhào tới.

Nhào vào trong ngực anh, Hứa Điện cười nhẹ một tiếng, giọng cưng chiều vang trên đỉnh đầu, “Còn tưởng rằng em sẽ không nhào, làm anh hơi lo lắng.”

Mạnh Oánh bật cười một tiếng, vùi đầu vào bả vai anh, Hứa Điện tay ôm lấy eo của cô, nói: “Chúc mừng em.”

“Cám ơn anh.”

Trên người anh thoang thoảng mùi hoa anh đào, là mùi sữa tắm ở nhà cô, Mạnh Oánh biết được thì mặt đỏ lên, tiếng Hứa Khuynh ở đằng sau trêu chọc, “Tự nhiên lại bổ nhào vào người ta, chị còn tưởng em làm sao, suýt chút nữa là giơ tay níu váy của em rồi.”

Mặt Mạnh Oánh càng đỏ, quay người lại, trừng Hứa Khuynh một chút. Hứa Khuynh cười ha ha lên, cô kéo tay Cố Tùy, nói: “Chúng ta ăn khuya đi?”

“Chị muốn ăn cái gì?” Mạnh Oánh hỏi.

Hứa Khuynh: “Em làm chân gà chanh đi? Chị thèm.”

Cố Tùy nhìn Hứa Khuynh, nói: “Buổi tối ăn chua đau bụng thì đừng có tìm anh nhõng nhẽo.”

Hứa Khuynh: “Hứ, ai thèm.”

Cố Tùy không nói lời nào, chỉ hút thuốc, anh nhìn Hứa Điện, “Cậu không quản hả?”

Hứa Điện nhíu mày: “Cùng lắm thì xoa bụng cho cô ấy là được.”

Hứa Khuynh: “…..”

Cố Tùy: “Cậu học mấy cái này khi nào vậy?”

Vậy mà học được!

Hứa Khuynh hung hăng trừng Cố Tùy.

Cố Tùy nhếch môi, “Anh sẽ cố gắng?”

“Được rồi, đi thôi.” Hứa Khuynh dắt tay Cố Tùy đi xuống bậc thang, cô vừa đi còn vừa khó chịu, lầm bầm trong miệng không biết nói gì với Cố Tùy, đại khái là không thể trông cậy vào đàn ông.

Mạnh Oánh nghe buồn cười, giương mắt nhìn về phía Hứa Điện, Hứa Điện cũng cúi đầu nhìn cô, sau khi hai người nhìn nhau, Hứa Điện đặt một nụ hôn lên trán Mạnh Oánh, sau đó ôm cô nói: “Đi thôi.”

Mạnh Oánh mỉm cười, đi cùng anh, bậc thang rất dài, so với sân khấu trao giải còn dài hơn, thỉnh thoảng sẽ bị kẹp giày cao gót, khiển cho bước đi hơi loạng choạng, Hứa Điện ôm eo của cô, như ngọn núi vững chãi cho cô dựa vào, cảm giác an toàn được lấp đầy.

Chung quanh có không ít nghệ sĩ.

Bao nhiêu người đều nhìn qua, thậm chí nghệ sĩ dưới trướng Hoa Ảnh cũng có mặt, ai cũng chưa từng thấy vẻ ôn nhu này của Hứa Điện, giống như là biến thành một người khác.

Nếu không phải vì chiếc kính mắt, và gương mặt có độ nhận diện cao kia của Hứa Điện.

Thì thật sự sẽ nghĩ đây là hai người.

Kể từ khi Hoa Ảnh thành lập tới nay, số lần Hứa Điện thực sự không nhiều, thế nhưng trên người anh vẫn luôn có cảm giác xa cách, lúc ấy trong công ty rất nhiều người không rõ, cảm giác xa cách này là từ đâu đến, sau này phát hiện, chỉ cần Hứa Điện đeo kính mắt, cảm giác xa cách càng mạnh hơn.

Lúc anh cười, rõ ràng hơn.

Dần dà, những nghệ sĩ nữ đặt tâm tư lên người Hứa Điện chỉ dám tự nghị luận với nhau, đương nhiên sẽ có người làm ra một vài chuyện, nhưng cuối cùng chỉ thành trò cười.

Maybach dừng trước thảm đỏ, trừ nó ra, những chiếc xe còn lại, thậm chí là một số ít xe sang cũng không dám đọ giá cả tương đối với Maybach.

Ai bảo đây là chiếc cấp S.

Có thể so với Rolls-Royce.

Sau khi lên xe, Hứa Điện cầm nước, vặn ra đưa cho Mạnh Oánh, Mạnh Oánh rất khát, nên uống rất nhiều, xe khởi động, thẳng tiến đến tiểu khu Hinh Nguyệt.

Đến tiểu khu Hinh Nguyệt, Hứa Khuynh cùng Cố Tùy đã đến, đứng chờ trước cửa nhà Mạnh Oánh, hai người đang nói chuyện, Mạnh Oánh nhấc váy, nắm tay Hứa Điện, thấy thế chậc chậc một tiếng, Hứa Khuynh đẩy Cố Tùy ra, nói: “Trừ chân gà ra, thì ăn gì nữa nhỉ? Ăn khuya thì nên ăn cái gì?”

Mạnh Oánh mở cửa, nói: “Không thì ăn chút hoành thánh?”

“Được thôi.”

Cửa mở, bốn người vào nhà, bố cục trong nhà này tương như bên nhà Hứa Khuynh, Cố Tùy cùng Hứa Điện đi đến ghế sô pha nói chuyện phiếm, Mạnh Oánh cùng Hứa Khuynh thì vào phòng bếp, Hứa Khuynh chủ yếu là tìm Mạnh Oánh nói chuyện phiếm, hai người cũng còn chưa đi đến phòng bếp, liền nghe Cố Tùy nói: “Diện tích căn hộ ở tiểu khu này chắc cũng khoảng 130 mét vuông.”

Hứa Điện: “Ừ, nhỏ.”

Cố Tùy: “Tương lai có con, chắc chắn là chật.”

Hứa Điện: “Chỉ có hai gian phòng.”

Mạnh Oánh cùng Hứa Khuynh liếc nhau, sau đó, Hứa Khuynh đóng sầm cửa phòng bếp lại.

Rầm —— một tiếng.

Hai người đàn ông sau lưng lập tức im phăng phắc.

Ước chừng một giây sau, Cố Tùy cầm một điếu thuốc đưa cho Hứa Điện.

Hứa Điện đẩy ra: “Không hút.”

Cố Tùy: “…”

Khói trong miệng đột nhiên lại thấy nhạt nhẽo.

Hứa Điện mở một viên kẹo bạc hà, bỏ vào miệng, lấy điện thoại ra, ấn mở một cái APP, Cố Tùy liếc mắt qua, nói: “Đây chính là hạng mục đang làm gần đây của cậu hả?”

“Ừ.”

Hai người bắt đầu nói đến hạng mục mới này.

*

Trong tủ lạnh có chân gà mà dì giúp việc để vào lúc sáng, Mạnh Oánh ra tay xử lý, để Hứa Khuynh hỗ trợ gói hoành thánh, Hứa Khuynh luống cuống tay chân, Mạnh Oánh thấy thế giành lấy, giao chân gà cho Hứa Khuynh, “Hay chị đi ướp gia vị cái này đi.”

“Ok.” Hứa Khuynh nói, “Cái này chị biết làm.”

Khi làm xong, đã là một tiếng sau đó, đồng hồ mười một giờ, đồ ăn được bưng lên bàn, Hứa Khuynh ăn trộm mấy cái, chua nhưng rất vừa miệng, trên ghế sa lon có hai người đang trò chuyện say sưa, mỗi người dựa vào một bên ghế sô pha, nhàn nhã, Mạnh Oánh cắn một cái, gọi Hứa Điện, thừa dịp lúc anh nói chuyện, lấy một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng anh.

Sau đó dựa vào ghế salon, Hứa Điện hơi bất ngờ, cực kỳ tự nhiên mà ăn, quay đầu nhìn cô: “Làm xong rồi?”

Mạnh Oánh gật đầu.

Hứa Điện phun xương gà ra, tiến tới, dán lên khóe môi cô một chút.

Ăn xong bữa khuya, tiễn Cố Tùy và Hứa Khuynh xog đã là 12:30, lại thức đêm, Mạnh Oánh duỗi người một cái, Hứa Điện từ phía sau ôm cô, nói: “Tắm rửa, đi ngủ.”

“Anh bỏ chén đũa vào máy rửa bát rồi.” Anh nói.

“Ừ.”

Mạnh Oánh quay lại, miết nhẹ vành tai anh: “Ngoan.”

Hứa Điện nhếch khóe môi, “Cùng nhau tắm rửa?”

“Được.”

Mạnh Oánh đệm chân, muốn ôm. Hứa Điện ôm ngang người cô, đi vào trong phòng tắm, trong phòng tắm làm một trận nóng bỏng, nhưng nghĩ đến hôm nay Mạnh Oánh rất mệt mỏi, Hứa Điện cũng không có giày vò cô quá lâu, nhưng đổi lại thì động tác dứt khoát hơn, khiến Mạnh Oánh không thể không xin tha, mặt đầy nước mắt.

Hai người trở lại trên giường, Hứa Điện ôm lấy mặt của cô, hôn, hỏi: “Em có hứng thú với việc kết hôn không, đã từng nghĩ đến chưa?”

Mạnh Oánh mơ mơ màng màng, mệt mỏi không chịu được, nghe không rõ lắm, lắc đầu.

Ngón tay Hứa Điện đang ôm mặt cô cứng đờ.

Sau đó vừa hung ác cắn miệng cô môi một chút, rồi ôm cô vào lòng, ánh mắt có một sự bất mãn nhưng không dám thể hiện quá nhiều.

Thế là dùng tay vỗ xuống cái mông của cô.

Mạnh Oánh cũng đã hoàn toàn ngủ thiếp đi.

*

Ngày hôm sau, Mạnh Oánh đến công ty, công ty cho cô mở một phòng làm việc, đang trong quá trình bàn giao, bộ phận nhân sự tìm đến Mạnh Oánh, xác nhận thông báo tuyển dụng, Lưu Cần bận rộn tới mức chân không chạm đất, bởi vì nữ nghệ sĩ cô đang quản lý xảy ra chuyện, phải thu dọn cục diện đến sức đầu mẻ trán, Mạnh Oánh chỉ có thể tự mình quyết định số lượng người cần tuyển.

Sau khi có chút thời gian, cô mới để ý dòng từ khóa làm mưa làm gió ngày hôm qua đã chìm xuống cuối bảng xếp hạng.

# Mạnh Oánh không xứng với Hứa Điện #

Và tài khoản khởi xướng dòng từ khóa kia là một tài khoản vô danh, viết oán giận như vậy, cũng nhìn thấy bình luận Hứa Khuynh ủng hộ cô, phía dưới không những có fan Mạnh Oánh, còn có fan của Hứa Khuynh, hợp lực mắng xa xả chủ thớt, mắng rất lợi hại, còn có một số người spam ảnh Mạnh Oánh lên sân khấu nhận cúp, trực tiếp vả mặt chủ thớt.

Mạnh Oánh nhìn lướt qua.

Lúc chuẩn bị thoát ra ngoài liền thấy một hot search mới.

# Đường Nhất xin lỗi Mạnh Oánh #

Trực giác, Mạnh Oánh liền nhấn vào hot search, vừa vào liền thấy tài khoản Đường Nhất vừa đăng một bài viết mới, nói rằng tài khoản vô danh kia là của cô ta, người đăng bài nói Mạnh Oánh không xứng với Hứa Điện trên mạng là cô ta, giờ cô ta trịnh trọng gửi lời xin lỗi đến Mạnh Oánh, cũng đã nhận được đơn kiện từ luật sư của tập đoàn Hứa thị.

Vừa nhắc tới đơn kiện từ luật sư của tập đoàn Hứa thị thì rất nhiều kênh truyền thông đều không dám hó hé, trong cái giới này luật sư phát đơn kiện không ít, nhưng để mà thực sự đi khởi kiện tố cáo thì không mấy ai làm, bởi vì vừa phí tiền vừa phí sức, cuối cùng đều là tự thỏa thuận rồi chấm dứt, nhưng tập đoàn Hứa thị thì không, nói được thì làm được.

Đoạn thời gian đó, liền có một số lớn truyền thông ngã xuống.

Cho nên việc một công ty dưới trướng Hứa thị lại bị khởi tố xâm phạm bản quyền, cũng là do có một công ty truyền thông bởi vì thua kiện, thắng làm vua thua làm giặc thế là giở trò quấy phá Hứa thị.

Cho nên mới có vụ tố cáo xâm phạm bản quyền kia.

Bây giờ, tác giả Đường Nhất diễu võ giương oai kia cũng nhận được, cả đám hô to đáng đời.

Đụng ai không đụng, lại đụng vào Mạnh Oánh, tổng tài đương nhiệm Hứa Điện của tập đoàn Hứa thị nổi danh quyết đoán, thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai, đừng thấy hắn quỳ trước mặt Mạnh Oánh, lại tương tác với cùng fan, thậm chí còn yêu ai yêu cả đường đi liền mua bữa sáng cho fan, mà nghĩ hắn là người lương thiện. Lần này thì hay rồi, chờ bị hạ bệ đi.

“Tác phẩm của mình chuyển thể thành phim nhận được phản hồi tốt như vậy, có doanh thu, có cả giải thưởng, còn có cái gì không vừa lòng? Thế mà cứ tỏ thái độ với nữ chính, không hiểu nổi luôn.”

“Sau này sợ là không có ai dám mua tác phẩm của cô đó, cô sẽ flop kể từ hôm nay, chúc mừng, tác giả Đường.”

“Nói thật, không có Mạnh Oánh thì sẽ không có nhiều người như vậy chú ý tới tác phẩm của cô đâu, còn lấy oán báo ơn, cô có biết fan Mạnh Oánh đã đóng góp biết bao nhiêu vào doanh thu không? Đương nhiên là do sự yêu thích tài năng, nhan sắc của Mạnh Oánh, sau này khi gia nhập fandom phải thêm một nội quy là không cho phép mua tác phẩm của Đường Nhất.”

Lưu Cần gửi Wechat tới: Hứa tổng lặng lẽ giúp em xử lý Đường Nhất rồi.

Mạnh Oánh: Vâng.

Mạnh Oánh thuận tay nhấn thích một bình luận mắng Đường Nhất, rồi thoát khỏi weibo, khoảng thời gian sau đó, « tinh tế » được công chiếu, Mạnh Oánh thì đã vào đoàn, đang quay cho phim mới.

Bộ phim « tinh tế » này được công chiếu có thể dễ dàng nhận thấy rằng diễn xuất của Mạnh Oánh đè bẹp Dương Đồng, nhiều người cảm thấy Mạnh Oánh nến nhận ai nữ chính sẽ tốt hơn, về sau lại cảm thấy nếu cô diễn nữ chính, thì ai sẽ hoàn thành vai nữ bốn trọn vẹn như cô chứ, một vai diễn rất có chiều sâu, ngay lúc « tinh tế » đang ở thời điểm hừng hực, được sự đón nhận nồng nhiệt nhất thì nhân vật Kiều Lan lại đem về một đề cử của giải Kim Hí năm sau.

Rất nhiều người đều đang dự đoán rằng Mạnh Oánh sẽ có thêm một chiếc cúp nữa.

Bộ phim mà Mạnh Oánh mới nhận có tên gọi là « thế vai », nữ giả nam, cô vẫn còn chưa thích ứng được, nên tiến độ quay phim không tốt lắm, đạo diễn cho cô nghỉ ngơi mấy ngày, Mạnh Oánh cũng không miễn cưỡng nữa, cột tóc lên, trở về khách sạn, cửa vừa mở ra, liền thấy Hứa Điện đứng dựa bên cửa sổ nghe điện thoại, anh mặc áo sơ mi đen cùng quần dài, trên mặt đất là một cái vali, trong tủ quần áo treo một cái áo vest.

Tiểu Manh liếc nhìn, liền nhanh tay nhanh chân thu dọn kịch bản cùng một số vật dụng của đoàn làm phim rồi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

Mạnh Oánh đổi giày, đi lên phía trước, đi đến trước mặt Hứa Điện, một tay anh cầm điện thoại, một tay dang ra, Mạnh Oánh cười cười, ôm eo của anh.

“Anh đến khi nào?”

Hứa Điện dời điện thoại, nói: “Vừa tới.”

Mạnh Oánh ừ một tiếng, Hứa Điện ôm eo của cô, tiếp tục nói chuyện điện thoại, giọng điệu đầu day bên kia có vẻ cứng nhắc, có chút quen tai.

Giống như là Lý Dịch.

Mắt Mạnh Oánh sáng lên, chộp lấy cánh tay Hứa Điện, anh cúi đầu, nhìn cô, “Hả?”

Mạnh Oánh thì thầm: “Lý Dịch có rảnh không?”

Ánh mắt Hứa Điện sầm xuống, “Làm gì?”

Ngữ khí khó chịu.

Mạnh Oánh chỉ nghĩ đến quay phim, không có phát hiện sự thay đổi của anh, nhỏ giọng nói: “Gọi Lý Dịch tới, bàn chuyện với anh, sau đó em thuận tiện học anh ấy.”

Hứa Điện: “Không phải để ngắm hắn?”

Mạnh Oánh nhíu mày, suy nghĩ một chút, “Cũng là ngắm.”

Cánh tay Hứa Điện dùng sức, hồi lâu, nhẫn nhịn một câu: “Không được.”

Nói xong, cúp điện thoại, một tay giữ cằm rồi hôn lên môi cô, Mạnh Oánh lúc này mới kịp phản ứng, người này hiểu lầm, cô cười bàn tay xoa lên lưng của anh, há miệng, để đầu lưỡi anh tiến vào, hai người hôn hôn, đến mức không thể khống chế được, cô bị đảo ngược vị trí, chưa kịp định thần thì người đã được đặt ở bên cửa sổ.

Mạnh Oánh đẩy tay anh, cố gắng giải thích: “Thật ra là em chỉ muốn học hỏi một chút…”

“Đừng giải thích, không muốn nghe.” Hứa Điện tiếp tục, Mạnh Oánh lại cười, hai người giày vò trong chốc lát, tiểu Manh đưa đồ ăn tới, Hứa Điện cài lại cúc áo sơ mi rồi đi lấy, sau đó để đồ ăn lên bàn, Mạnh Oánh vắt chéo chân, ngồi trên ghế sa lon lướt điện thoại, kết quả phát hiện Chu Dương gửi rất nhiều tin nhắn cho cô.

Cô có hơi ngạc nhiên.

Ấn mở.

Chu Dương: 【 chỉ số hạnh phúc của những người phụ nữ đã kết hôn tăng đến 18%. 】

Chu Dương: 【 phụ nữ độc thân luôn luôn hâm mộ phụ nữ đã kết hôn. 】

Chu Dương: 【 chấn động, kết hôn thật sự có nhiều chỗ tốt như vậy sao? 】

Chu Dương: 【 trong tương lai, hôn nhân sẽ càng ngày càng đáng tiền. 】

Tất cả các tiêu đề đều có chữ kết hôn, hơn nữa thoạt nhìn như là báo lá cải, Mạnh Oánh đọc hai bài đầu thì không còn hứng thú đọc tiếp nữa, cô soạn tin, trả lời Chu Dương.

Mạnh Oánh: Anh muốn kết hôn à?

Chu Dương: Thấy hay thì chia sẻ cho cô thôi.

Mạnh Oánh: À.

Sau đó, tiếng tin nhắn đến lại vang lên.

Lục Vân: 【 oa, kết hôn thật tốt nha. 】

Lục Vân chỉ gửi một bài.

Mạnh Oánh: Cô có ý gì?

Lục Vân: mở xem đi rồi biết.

Liễu Yên: 【 Hôn nhân đại sự, vẫn đang là xu hướng khiến rất nhiều người ngưỡng mộ. 】

Mạnh Oánh:…

Cô hiện tại đang rất hoang mang, mấy người này đang làm gì vậy?

Lúc này, Hứa Điện gắp một miếng thịt dê đưa tới, Mạnh Oánh mở miệng cắn lấy, nhìn lướt qua cổ áo sơ mi anh, lại hướng lên, Hứa Điện đi cùng với cô rất ít khi đeo kính, đôi mắt đào hoa lúc này rất chuyên chú, lại múc một muỗng cơm cho cô, Mạnh Oánh ăn, ngoài miệng dính hạt cơm, Hứa Điện lấy xuống, rồi bỏ vào trong miệng mình, ánh mắt nhìn lướt qua màn hình điện thoại của Mạnh Oánh.

Cô đang mở một bài viết có tiêu đề 【 oa, kết hôn thật tốt nha. 】, Hứa Điện nhìn một chút, nhưng không thấy được gì hơn, đành dời ánh mắt, Mạnh Oánh nói thầm: “Tự nhiên mọi người lại gửi cho em mấy bài viết kết hôn gì gì đó, thật không hiểu tại sao.”

Hứa Điện ừ một tiếng, chậm rãi nói: “Động não suy nghĩ một chút là biết.”

Càng nói thanh âm càng nhỏ.

Mạnh Oánh nghe không rõ, hỏi: “Anh vừa mới nói cái gì?”

“Không có gì, mau ăn, ăn chút rau xanh, đừng chỉ ăn thịt.”

“Anh cũng chỉ gắp thịt cho em mà, anh có gắp rau đâu, để tự em ăn.” Mạnh Oánh nói xong, lấy hộp cơm cùng đũa, tựa lưng vào ghế ngồi ăn, hai tay Hứa Điện rảnh rỗi, chỉ có thể tự ăn.

Cơm nước xong xuôi, Mạnh Oánh đi tắm rửa, mặc đồ ngủ ra, Hứa Điện ngồi ở trên ghế sa lon xem văn kiện, Mạnh Oánh từ phía sau đi qua, ra ban công sấy tóc, trước khi đến ban công, Mạnh Oánh nhìn thấy hành lý mở toang của Hứa Điện, trong đó có một quyển sổ kết hôn được để lên trên cùng, cô nhíu mày.

Đi qua, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào nó.

Hứa Điện có thể thấy được động tác của cô trong tầm mắt, nhưng anh cố giữ bình tĩnh làm như không để ý đến cô.

Anh tập trung nhìn vào văn kiện.

Mặt kính phản chiếu lóe lên ánh sáng.

Trông như anh rất lạnh lùng, nhưng thực ra thần trí đã sớm hoảng loạn không thể tập trung làm việc nữa rồi.

Ngay lúc anh đang giữ nhịp thở sao cho bình thường nhất có thể thì Mạnh Oánh lại đứng dậy, cái gì cũng không nói, đi ra ban công, thậm chí quyển sổ kia còn không xê dịch một chút.

Hứa Điện: “???”

Đêm đó, hai người nằm ở trên giường, Mạnh Oánh cong người, Hứa Điện ngang nhiên xông qua, ôm eo của cô, hơi thở nhẹ nhàng quấn giao, Mạnh Oánh ôm lấy cánh tay của anh, nói: “Hôm nay quay phim không tốt lắm.”

“Ừ.” Giọng mũi trầm vang lên từ sau lưng.

Mạnh Oánh lại nói: “Anh gọi Lý Dịch tới nha.”

Ngữ điệu mang theo vài tia nũng nịu, hầu kết Hứa Điện siết chặt, một giây sau: “Được.”

Sau khi đáp xong, Hứa Điện sững sờ.

…..

Mạnh Oánh cười nói: “Vai diễn của em là cảnh sát, hơn nữa còn là xuất thân từ lính đặc chủng, em muốn quan sát học tập từ người thật, việc thật.”

Hứa Điện: “…. Được.”

Sau đó, lại một lát sau, Hứa Điện còn muốn nói tới chuyện kết hôn, kết quả anh cảm giác người Mạnh Oánh đã thả lỏng hoàn toàn, anh sửng sốt một chút, lật người lại, Mạnh Oánh đã ngủ.

Hứa Điện: “…..”

Quyển sổ kết hôn đâu?

….

Không hỏi sao?

Anh nhắm mắt lại, lấy hết sức bình sinh để nhịn xuống.

Cuối cùng chỉ có thể kéo người ôm vào lòng.

Vào ngày nghỉ thứ ba của Mạnh Oánh, Hứa Điện đưa cô đến công ty con của Hứa thị, vừa vào cửa, liền thấy Chu Dương, Lý Dịch, Văn Trạch Lệ, Giang Úc, bốn người đều đã có mặt, Hứa Điện nói với Mạnh Oánh: “Thoải mái quan sát học tập.”

Mạnh Oánh: “…”

Được thôi.

Cô chọn một cái ghế sô pha rồi ngồi xuống, mấy tên đàn ông thì ở bên kia nói chuyện, Hứa Điện đeo kính mắt, dựa vào ghế sô pha tay vịn, chân dài vắt chéo, ngữ khí hời hợt.

Chu Dương vừa trò chuyện, vừa để trợ lý ghi lại trọng điểm, mấy người họ đều đang đàm phán một hạng mục, Chu Dương bên này chuẩn bị hợp tác cùng Hứa Điện và Lý Dịch, Văn Trạch Lệ và Giang Úc thì đã là dân lão luyện, nên đến để làm cố vấn, Chu Dương đột nhiên nghiêng người, nhỏ giọng nói: “Mày còn chưa chuẩn bị?”

Hứa Điện đẩy kính mắt, lắc đầu.

Giang Úc uống trà, xoay điện thoại di động, thỉnh thoảng nhìn qua chỗ Mạnh Oánh, nói: “Cái này…. khó vậy sao?”

Văn Trạch Lệ: “Đây người ta gọi là sợ.”

Lý Dịch gật đầu tán thành.

Hứa Điện bất lực không buồn nói.

Chu Dương nở nụ cười, “Đáng thương đáng thương, quá đáng thương.”

Hứa Điện cười lạnh: “Mày không đáng thương?”

Chu Dương: “…. Không đáng thương bằng mày.”

Lý Dịch: “Vợ mày nhìn tao làm gì?”

Hứa Điện ngoan cố nói, “Cô ấy không phải nhìn mày, cổ nhìn tao.”

Lý Dịch đốt thuốc: “À chắc tao gặp ảo giác rồi.”

Mấy người nói xong, liền đi ra ngoài ăn cơm, Mạnh Oánh bị Hứa Điện nắm tay, những người còn lại thì đi sau lưng, nhà hàng của Hải thị ở bến cảng rất đắt khách, người đến người đi không ngừng, nhưng người nào cũng phải ngoái lại nhìn một nhóm năm người đàn ông nọ, người nào cũng cao, người nào cũng đẹp, nhưng lại sở hữu khí chất khác biệt không giống nhau.

Cực kỳ thu hút ánh nhìn, Mạnh Oánh thầm cảm thấy may mắn vì đã đeo khẩu trang, thế nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được vài ánh mắt đố kỵ của những người phụ nữ khác.

Mạnh Oánh: “…..”

Vào nhà hàng, lại bị những thực khách ở đây nhìn chăm chú, cũng may Hứa Điện đã đặt một phòng riêng, lúc vào phòng, Mạnh Oánh thở phào, năm người còn lại thì bình thản như không.

Bọn họ bị nhìn nhiều thành quen, ngay cả một chút nao núng cũng không có.

Chu Dương vừa ngồi xuống liền nhận được một cuộc điện thoại, nghe giọng là của một cô gái, nói chưa được hai câu, cô gái đầu dây bên kia liền cúp.

Chu Dương cười, không để ý chút nào cầm lấy thực đơn xem.

Mạnh Oánh nhìn Chu Dương một chút.

Người này.

Sớm muộn gì cũng bị ngược chết.

Cơm nước xong xuôi, ai về nhà nấy, Mạnh Oánh cùng Hứa Điện về khách sạn, cô như một con mèo lười tựa vào người Hứa Điện, anh vừa gọi điện thoại, vừa nhìn cô cúi đầu ghi chép trong điện thoại.

“Học cách cầm thuốc.”

“Lúc uống trà phải dứt khoát, uống một hơi là cạn.”

“Lúc uống rượu cũng như vậy.”

“Khi ngồi xuống, đặc biệt là ngồi xổm phải dang rộng hai chân.”

Hứa Điện: “…..”

Quay phim xong.

Không khéo vợ mình sẽ biến thành đàn ông mất.

Sau khi vào cửa, Mạnh Oánh đang ghi chép một nửa thì điện thoại vang lên, là Triệu Kiều gọi điện thoại tới, Mạnh Oánh nhanh chóng bắt máy, Triệu Kiều bên kia đầu dây cười nói: “Oánh Oánh, ăn cơm chưa?”

“Con vừa mới ăn ạ.”

“Ăn gì vậy? Hứa Điện đang ở chỗ của con đúng không?”

“Đúng vậy ạ.” Mạnh Oánh bị Hứa Điện ôm ngồi xuống đùi anh, Hứa Điện cũng gọi điện thoại, tiếng nói trầm thấp, cổ áo dựng thẳng, Mạnh Oánh mân mê cổ áo của anh.

Triệu Kiều: “Ừ ừ, để nó chăm sóc cho con, đúng rồi, Mạnh Oánh à, gần đây dì đang rất thích một bài hát, con nghe thử một đoạn nha.”

“Vâng ạ.” Mạnh Oánh tiếp tục nghịch cổ áo Hứa Điện.

Sau đó, bên kia truyền đến tiếng nhạc.

“Tèn ten ten ten, tèn tén tèn ten…..”(*)

Là một bài hát kết hôn bất hủ.

Mạnh Oánh sửng sốt.

“Dì ơi, dì có gửi nhầm không ạ?”

“Hả? Không có, mà thôi quên đi, để dì đổi bài khác.”

“Nghe em nói, em muốn nắm tay anh cùng nhau đi hết quãng đường này, giao cả đời em cho anh, quá khứ chúng ta đừng nhìn lại, tương lai chúng ta cùng nhau đi đến khi đầu bạc, hôm nay em muốn gả cho anh….” Vừa nghe, Triệu Kiều còn hát theo, Mạnh Oánh chỉ nghe được đại khái, nhưng bài hát này quả thật không tệ, rất có ý nghĩa, Triệu Kiều hỏi: “Hay không?”

Mạnh Oánh: “Hay ạ.”

Hứa Điện cúp điện thoại, vừa nhấc mắt nhìn cô hùa theo, cũng nghe đầu bên kia điện thoại đang ngâm nga, Hứa Điện đột nhiên chui đầu vào bả vai Mạnh Oánh rồi bật cười.

Vì để con trai mình kết hôn, mà người mẹ này cũng tốn không ít công sức…

Mạnh Oánh nghe Hứa Điện cười thì nắm lỗ tai anh, vuốt vuốt, người này cười gì vậy?

Chỉ là Triệu Kiều hát hơi lệch tông một chút….

*

Lại nghỉ ngơi mấy ngày, Hứa Điện trở về Lê thành, Mạnh Oánh thì quay lại đoàn làm phim, buổi tối ngày đầu tiên sau khi anh đi, Mạnh Oánh ngủ mơ thấy một lễ cưới, trên nền nhạc kết hôn bất hủ kia, áo cưới, nhẫn kim cương, áo đuôi tôm.

Sáng sớm hôm sau còn mang hai cái quầng thâm đi quay phim.

Bốn tháng sau, quay phim xong liền trở về Lê thành, tiết trời đã tiến vào mùa đông, Mạnh Oánh bọc một áo khoác thật dày lên người, đeo kính râm cùng khẩu trang ngồi trong xe bảo mẫu.

Lưu Cần lại đột nhiên mở cửa sổ xe ra.

Mạnh Oánh nhìn ra bên ngoài.

Mười mấy chiếc xe thể thao vây quay chiếc xe bảo mẫu, phía trên dán dòng chữ.

“Mạnh Oánh, gả cho anh.”

Cô sững sờ.

Sau đó nhìn ra phía xa xa, những tờ áp phích ở trạm xe buýt.

Có hình hoa hồng, còn có hình cô.

“Mạnh Oánh, gả cho anh.”

Lưu Cần cười trộm.

Mạnh Oánh nhìn Lưu Cần, Lưu Cần ho khan: “Cầu hôn.”

“Hứa tổng cầu hôn.”

“Em biết.” Còn phải nói sao? Gióng trống khua chiêng như vậy, sau đó xe đến tiểu khu Hinh Nguyệt, Mạnh Oánh vừa đặt chân xuống xe, liền thấy khinh khí cầu bay trên bầu trời, mỗi cái dán một tờ giấy xếp thành một hàng chữ.

“Mạnh Oánh, gả cho anh.”

Mạnh Oánh vừa quay người, Hứa Điện ôm một bó hoa hồng, đi tới, đứng tại trước mặt cô, một giây sau, anh vươn tay ra sau gáy cô rồi đột nhiên búng tay một cái, sau đó thu tay về, bàn tay mở ra.

Một cái hộp gấm nhung đỏ bên trong là một cái nhẫn kim cương.

Sau đó, anh quỳ một gối xuống, ánh mắt nghiêm túc, “Gả cho anh được không?”

Mạnh Oánh nhìn anh đang quỳ trước mặt.

Hàm dưới anh căng lên, xem ra là đang vô cùng hồi hộp.

Mạnh Oánh cười lên, khom lưng, cúi người lại gần anh, “Nếu em không gả, thì anh làm thế nào?”

Hứa Điện trầm mặc nửa ngày, “TIếp tục cầu hôn.”

Mạnh Oánh đứng thẳng người, ừ một tiếng, sau đó lui về sau hai bước, Hứa Điện thấy thế, cắn răng đè nén sự phấn khích, tay siết chặt bó hoa, mà đúng lúc này, bàn tay trắng nõn ngọc ngà của Mạnh Oánh đưa ra trước mặt anh, nghiêng đầu cười nói: “Anh đeo cho em.”

(*) hình như là nhạc không lời, mà bản convert lạ lắm mn ơi, nên mình edit vậy để mọi người dễ hiểu.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.