Một khi đã quyết định việc gì, Trương Tư Ninh vô cùng dứt khoát, hôm sau đi tìm ngay một trung tâm môi giới bất động sản đăng thông tin bán nhà. Đến tối, Vệ Cẩm Huyên về nghe cô nói muốn bán nhà, liền vỗ vào sofa cạnh mình bảo cô ngồi xuống: “Tới đây, nói chuyện nào.”
Trương Tư Ninh nghĩ thầm, tôi bán nhà thì có chuyện gì mà nói với anh. Tuy nghĩ vậy, nhưng cũng đặt tranh thêu chữ thập trong tay xuống, ngoan ngoãn đi qua.
Tối nay, Vệ Cẩm Huyên không uống rượu nhưng về nhà cũng khá trễ, hiện tại đã hơn mười một giờ. Thím Tào đang nấu thức ăn khuya trong bếp, tivi phòng khách đang chiếu một chương trình văn nghệ tổng hợp rất ồn ào, Trương Tư Ninh liếc nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Vệ Cẩm Huyên, nghĩ ngợi một chút rồi chủ động lấy điều khiển từ xa tắt tivi, không khí trong phòng thoáng cái yên tĩnh trở lại.
Vệ Cẩm Huyên tựa lưng vào sofa, thuận tay tháo cà vạt trên cổ ném lên ghế rồi thản nhiên hỏi: “Không mở cửa hàng hoa nữa, sau này có kế hoạch gì không?”
Tuy giọng nói của anh rất bình thản, nhưng không hiểu sao Trương Tư Ninh không dám nói qua loa cho xong chuyện, thành thành thật thật trả lời: “Còn chưa nghĩ ra ạ.” Khởi nghiệp lúc nào nói cũng dễ hơn làm, nhất là lựa chọn nên làm gì tốt nhất thường khiến người ta rối rắm, mở cửa hàng hoa là vì hứng thú, tiếp theo làm cái gì, không thể nào tiếp tục dựa vào hứng thú được, mặc dù cô biết đánh đàn, biết vẽ tranh, nhưng cũng chỉ để bản thân thưởng thức, mở lớp dạy người ta, chuyện này cô không có khả năng, cũng không nghĩ đến phương diện này.
Vệ Cẩm Huyên liếc nhìn cô: “Còn chưa nghĩ ra đã bán nhà rồi?”
Trương Tư Ninh lại cảm thấy hai chuyện này chẳng quan hệ gì với nhau nên nhún vai nói: “Thì làm từng bước, bán nhà xong trước rồi mới nghĩ tới chuyện khác, chuyện này không vội mà.”
“Sao lại không vội?” Anh đưa tay lấy mấy sợi chỉ vụn dính trên tóc cô xuống: “Kinh doanh là cả quá trình có trước có sau, làm người không thể chỉ biết cái trước mắt mà không tính đến lâu dài, em mở cửa hàng hoa buôn bán chưa được năm tháng, trừ chi phí trang trí cải tạo và tiền lương nhân viên, em thử làm phép tính xem, có phải chưa kiếm được xu tiền lời nào không? Mục tiêu của người làm ăn là lợi nhuận, em tốn nhiều tâm tư như vậy, còn chưa lấy lại được vốn, nói bán liền bán, giải quyết mọi việc như vậy cảm thấy vui vẻ sao?
Trương Tư Ninh muốn nói, tôi đâu có thiếu tiền, nhưng chỉ ngập ngừng trong miệng chứ không dám phun ra, thật ra trong lòng cô hiểu rõ, những lời này mà nói ra mới đúng là vứt luôn mặt mũi.
Vệ Cẩm Huyên lại nói: “Vị trí tiệm của em hiện giờ rất tốt, hầu như xung quanh không có ai cạnh tranh với em, nếu như lên kế hoạch rồi thực hiện cẩn thận, không tính tiền thuê nhà, chỉ tính chi phí lắp đặt thiết bị, nguồn hàng, lương nhân viên thì không hết năm nay là có thể bắt đầu thu được lợi nhuận.” Nói vậy xong, giọng nói cũng từ từ dịu xuống, tay vuốt nhẹ chóp mũi cô: “Tư Ninh, tương lai em còn dài, không thể vì gặp phải chút chuyện ngăn trở liền thay đổi ước nguyện ban đầu, bây giờ là cửa hàng hoa, lần sau có thể sẽ là cái khác, làm việc kiêng kị nhất bỏ dở nửa chừng, nhất là làm kinh doanh.”
Anh là…muốn khuyên bảo cô.
Tâm trạng Trương Tư Ninh khá phức tạp, anh nói làm việc phải đến nơi đến chốn, đạo lý này rất dễ hiểu ngay cả học sinh tiểu học cũng hiểu được, nhưng thật sự rất ít người có thể làm được điều đó, cái gì gọi là ‘đến nơi đến chốn’, gặp phải chuyện ngăn trở thì từ bỏ có thể coi là ‘đến nơi đến chốn’, cảm thấy việc buôn bán không kiếm được tiền muốn đóng cửa tiệm không tiếp tục kinh doanh nữa cũng là một loại ‘đến nơi đến chốn’, bỏ dở nửa chừng thay đổi ước nguyện ban đầu cũng là ‘đến nơi đến chốn’…..ví dụ như cô, cảm thấy bản thân không thiếu tiền, nên muốn làm theo ý mình, thích thế nào làm thế đó, nói đóng cửa tiệm thì đóng cửa tiệm, muốn bán nhà liền bán nhà, cái này cũng là ‘đến nơi đến chốn’; là ‘làm việc bất cẩn, không chu đáo’ một cách ‘đến nơi đến chốn’.
Mà anh nói ‘đến nơi đến chốn’ đó là chu đáo vẹn toàn, là kết quả đạt được sau khi cố gắng hết khả năng, bất kể tốt xấu.
Trương Tư Ninh nhất thời mím môi không nói gì, Vệ Cẩm Huyên cho rằng mình đã nói quá lời làm tổn thương lòng tự trọng của cô nên dịu giọng dỗ dành: “Nếu thật sự không muốn mở cửa hàng hoa nữa cũng không sao, tôi nói với em những điều này, chẳng qua hy vọng em có thể hiểu được đạo lý này, cũng không phải thật sự muốn can thiệp vào quyết định của em.”
Đợi anh nói xong, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen lấp lánh tựa ánh sao lóe lên, phản chiếu ánh sáng lung linh tràn ngập sắc màu, rực rỡ chói mắt. Cô khẽ hỏi: “Vệ Cẩm Huyên, anh thích tôi phải không.”
Hôm nay, Trương Tư Ninh xem như ôm bom cảm tử liều chết một phen, vốn dĩ cô cũng không muốn chủ động nói ra những lời này, nhưng anh đối với cô quá tốt, chú già này cứ thật thật giả giả như vậy khiến cô bỗng nhiên thấy sợ hãi, sợ bản thân mình lún quá sâu, lỡ như sau này phát sinh chuyện gì, cô lo lắng mình không thể nào rút ra được, chi bằng hiện tại có câu trả lời chính xác, nếu anh phủ nhận cô vẫn kịp quay đầu là bờ.
Đối mặt với vấn đề cô đột nhiên đưa ra, Vệ Cẩm Huyên hết sức kinh ngạc, nhưng cũng không đến mức bị sốc, anh liền lấy lại tinh thần, ngược lại còn rất hứng thú hỏi cô: “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”
Trương Tư Ninh thấy trên mặt anh lộ ra nét cười bình thản, cảm thấy anh không nghiêm túc, nên hơi mất hứng, nói chuyện khá hung hăng: “Anh quản nhiều vậy làm gì, trả lời câu hỏi của tôi trước đã.” Tràn ngập khí thế.
Đây làm sao lại là phản ứng một cô gái nên có chứ, Vệ Cẩm Huyên bật cười: “Thích thì sao, không thích thì sao?” Dường như anh cố tình lửng lơ trêu chọc cho cô nổi lửa giận, hai hàng lông mày Trương Tư Ninh càng lúc càng nhíu chặt lại, vốn dĩ con gái chủ động đề cập chuyện tình cảm trước mặt người khác phái đã phải cần rất nhiều dũng khí, tình huống hiện tại đến từng tuổi này cô mới trải qua lần đầu, anh lại có thái độ như vậy. Trương Tư Ninh vừa tức vừa hờn, cảm thấy có lẽ bản thân đã tự mình đa tình, liền đứng dậy khỏi ghế sofa, thả lại một câu: “Thích thì nói chuyện yêu đương, không thích thì cả đời không qua lại với nhau!” Nói xong không đợi anh trả lời liền xoay người rời đi.
Chỉ có điều chân còn chưa kịp bước, đã có một người ở bên cạnh nắm lấy cổ tay dùng sức kéo lại, trực tiếp ôm vào lòng giữ chặt lấy.
Trương Tư Ninh mặc dù rất giận, nhưng anh như vậy cô đã biết được câu trả lời, trong lòng vô thức thở phào nhẹ nhõm nhưng khuôn mặt vẫn vờ phẳng lặng như nước, chỉ bĩu môi giãy dụa: “Anh làm gì thế, động tay động chân, buông ra!”
Anh khẽ cười bên tai cô: “Nói một đằng nghĩ một nẻo, bé con ngốc.”
Trương Tư Ninh không vui, đang muốn giễu cợt anh mấy câu, anh lại thở dài: “Tư Ninh, anh sợ tương lai em sẽ hối hận.”
Hối hận?
Trương Tư Ninh còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, anh đã nói tiếp: “Anh lớn hơn em mười ba tuổi, đã kết hôn, bị gãy chân, mặc dù có công ty nhưng chỉ là công ty con, trong nhà còn có một người anh trai cùng cha khác mẹ rất đối nghịch, có duy nhất một đứa em gái thì lại thành ra như vậy, mẹ thì bệnh đã qua đời, anh với ba mình cũng không gần gũi, điều kiện của anh như vậy thật ra không xứng với em.
Khi anh nói những lời này, giọng nói rất bình thản, thậm chí còn có chút tự giễu. Trương Tư Ninh nghe xong trong lòng chua xót, cảm thấy anh thật sự rất đáng thương. Cô không nhịn được đưa tay ôm lấy thắt lưng của anh nghẹn ngào nói: “Em tìm người nói chuyện yêu đương chứ có phải nói chuyện tình cảm với điều kiện của anh đâu chứ, sao anh lại nghĩ vẩn vơ như vậy?”
“Anh sợ tương lai em sẽ hối hận.”
“Vậy chắc chắn do anh đối xử với em không tốt, nếu anh thật sự tốt với em, sao em phải hối hận chứ.”
“Em không chê anh đã ly hôn, quan hệ gia đình phức tạp sao?”
Trương Tư Ninh bĩu môi: “Chỉ cần sau này anh không đi chệch đường ray ngoại tình lung tung gì đó là được, về phần quan hệ gia đình anh có liên quan gì tới em đâu, em cũng có tiền mà, chỉ cần anh ngoan ngoãn đáng yêu, cho dù anh chỉ còn hai bàn tay trắng, cùng lắm sau này em nuôi anh.”
Thật trẻ con mà, Vệ Cẩm Huyên cũng không cho đó là thật. So với anh cô còn rất trẻ, trong suy nghĩ của anh, đây chỉ là sự xúc động nhất thời của cô gái trẻ khi đối diện với tình cảm mà thôi, sau này khi phải đối mặt với thực tế khó khăn, có lẽ cô sẽ hối hận vì sự chủ động ngày hôm nay.
Thật ra, anh từng nghĩ cứ đối xử thật tốt với nhau mơ hồ hư hư thật thật, không quá gần gũi, cứ duy trì khoảng cách nhất định như vậy, làm bạn tri kỷ, đối với anh hay với cô có lẽ đều thích hợp hơn.
Nhưng cô lại bất ngờ làm rõ mọi chuyện như vậy, lẽ ra anh nên buông tay từ chối nhưng rốt cục vẫn không cam lòng nên hiện tại chỉ có thể tiếp tục như vậy thôi. Vệ Cẩm Huyên nghĩ nếu sau này cô hối hận, vậy thì anh sẽ để cô đi, nhưng lúc này đây anh luyến tiếc.
Tuy không ai chính thức nói rõ quan hệ hiện giờ nhưng cả hai đều là người trưởng thành, có những việc không cần nói ra vẫn ngầm hiểu được, không nhất thiết phải ước hẹn điều gì, nên Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên cứ như vậy xác định quan hệ yêu đương.
Nụ hôn đầu tiên của hai người là vào sáng hôm sau, sau khi xác lập quan hệ.
Lúc đó, Trương Tư Ninh còn chưa thức dậy, khi ngủ cô không đóng cửa, Vệ Cẩm Huyên cứ như vậy thoải mái đi vào phòng. Trước kia, anh còn chú ý nam nữ khác biệt, nhưng bây giờ chẳng chút kiêng dè.
Trong phòng không kéo rèm cửa sổ, trời đã bắt đầu mưa từ giữa đêm qua, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, trái lại mưa càng lúc càng nặng hạt.
Vệ Cẩm Huyên thức dậy rất sớm, vừa mở mắt ra đã bị một trạng thái hưng phấn xâm chiếm, anh biết rõ điều gì đang diễn ra, mặc dù vẫn chưa tới sáu giờ, nhưng không muốn tiếp tục nằm trên giường nữa. Anh lắp chân giả vào, thay quần áo, đánh răng rửa mặt, sau đó đến phòng cô.
Tư thế ngủ của Trương Tư Ninh rất ngay ngắn, không xoay trở lung tung, khuôn mặt nghiêng vùi vào gối, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, mái tóc dài buông xõa phía sau, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp trắng ngần, lông mi rất dài, vừa dày vừa rậm, cong vểnh lên, hai má trắng hồng đầy sức sống, sống mũi cao thẳng, môi hồng phụng phịu, có lẽ cảm thấy hơi khô nên dù đang ngủ rất say, cô vẫn vươn đầu lưỡi ra liếm môi.
Sau đó……
Sau đó anh thật sự bị mê hoặc rồi, hoàn toàn không có cảm giác bỡ ngỡ trộm hương cướp ngọc con gái nhà người ta, anh ngồi xuống bên cô, khom lưng cúi người, hôn lên đôi môi xinh đẹp. Mới đầu chỉ nhè nhẹ chạm vào, sau đó đầu lưỡi bắt đầu tìm tòi…rồi sau đó tiếp tục thăm dò vào bên trong khoang miệng, kết hợp với đầu lưỡi cô ấn sâu nụ hôn….
Cảm giác thỏa mãn diệu kỳ bỗng nhiên ập đến tận sâu nơi đáy lòng, lấp đầy nội tâm trống trải đã lâu của anh. Vệ Cẩm Huyên hôn người con gái bên dưới rất chuyên tâm và nghiêm túc. Khi Trương Tư Ninh mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt anh kề sát, vì tập trung mà hai mắt khép lại.
Trương Tư Ninh:……-_-
Nhận thấy cô bé bên dưới đang đẩy ra, Vệ Cẩm Huyên mở mắt nhưng vẫn không rời khỏi môi cô, khóe mắt anh cong lên, đưa bàn tay che đôi mắt to đang giương tròn xoe vì ngạc nhiên, tay còn lại giữ chặt ót cô tiếp tục ấn sâu nụ hôn, không cho phép cự tuyệt, không cho phép phản kháng, bá đạo khiến người ta phải đầu hàng.
Buổi sáng trên bàn ăn, Vệ Cẩm Huyên vô cùng bình thản, nhàn nhã ăn điểm tâm, Trương Tư Ninh bĩu môi ấm ức không vui, thỉnh thoảng dùng ánh mắt bắn tia lửa điện vào tên đang ngồi đối diện.
“Ăn nhanh nào, không được tùy hứng.” Vệ Cẩm Huyên vừa nói vừa gắp một cái bánh bao sữa cho vào đĩa cô, giọng nói hết sức nghiêm nghị tựa như Trương Tư Ninh là một đứa bé đang giở trò cáu kỉnh vậy.
Trương Tư Ninh nổi lửa, giận muốn phóng hỏa, giả bộ đứng đắn, chú già khó ưa. Mới sáng sớm đã bất ngờ tập kích, nụ hôn đầu cô giữ gìn suốt hai mươi bốn năm trời cứ như vậy bị cướp mất, không lãng mạn xíu nào, một chút ý nghĩa kỷ niệm cũng không có, chỉ cần nghĩ tới thôi đã thấy vô cùng uất ức. Nhưng hiện tại, Vệ Cẩm Huyên hết sức cao hứng, biết mình là người chiếm được nụ hôn đầu của cô bé con, tựa như giành được phần thưởng quý giá, tâm trạng rất tốt, cho dù bên ngoài đang mưa cũng không cách nào ngăn được tâm trạng vui vẻ của anh.