Chỉ Muốn Gần Bên Em

Chương 56



Tây Trừng nhớ rằng trước đây đã từng nghe lời tương tự, nhưng nó đã bị bỏ lại trong cơn gió núi phương Bắc xa xôi vào đêm đó.

Sau một phút im lặng, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của làn da trên cổ anh, từng chuyển động lên xuống của lồ,ng ngực anh và nhịp thở trên tóc cô. Đã lâu rồi cô chưa bao giờ thực sự cảm nhận người này một cách nghiêm túc, hoặc có thể những gì cô cảm nhận được chỉ là bao bọc trong quá khứ hỗn loạn mà cô đã vứt bỏ một cách dễ dàng và vội vàng.

Trong im lặng, chỉ có nhịp tim của hai người đáp lại nhau.

Tây Trừng giơ tay đặt lên ngực trái của anh, quay đầu sang một bên, vẫn bị ôm trong lồ,ng ngực, ngẩng mặt lên, vô cùng tỉ mỉ nhìn anh.

“Lương Duật Chi, để em nói,” cô mím môi, ánh mắt cuối cùng rơi vào con ngươi đen láy của anh: “Xin anh hãy thử làm bạn trai của em nhé.”

Ánh sáng không đủ để Tây Trừng nhìn thấy hết những thay đổi nho nhỏ trong đôi mắt đó. Anh có vẻ hơi sững sờ, sau vài giây, anh hơi cụp mắt xuống, lại ngước mắt lên, gật đầu với cô và khẽ đáp lại bằng một từ ngắn gọn: “Được.”

Tây Trừng: “Vừa rồi anh… cười à?” Cô dường như nhìn thấy khóe miệng anh hơi cong lên.

Lương Duật Chi không trả lời cô, buông tay ra.

Vai và lưng của Tây Trừng lấy lại được tự do, nhìn thấy anh cúi xuống nhặt hộp bánh ngọt. Cô theo anh ra xe, câu nói “Đã lâu không thấy anh cười” trong cổ họng cô bị đẩy lùi lại.

Lương Duật Chi mở cửa sau: “Chúng ta lên xe ngồi đi.”

Tây Trừng thật sự muốn lên xe, một mặt thì đứng ở đó rất lạnh, mặc dù vừa rồi họ đã ấm lên một chút, nhưng nhiệt độ thấp như vậy rất nhanh đã lạnh trở lại, nhất là khi anh mặc không đủ ấm. Mặt khác, cô thấy hôn không đủ thì trên xe sẽ tiện hơn.

Lương Duật Chi điều chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa, máy sưởi ngay lập tức bật ra.

Tây Trừng cởi áo khoác, chờ anh ngồi lại, nắm lấy tay anh, dùng lòng bàn tay che các ngón tay của anh, làn da khô ráo, sờ vào có chút ấm áp, hẳn là không còn lạnh nữa.

Lương Duật Chi cúi đầu, tay cô trắng nõn, hơi nóng từ lòng bàn tay truyền đến đầu ngón tay anh, hơi ấm mỏng manh, từ mạch máu dưới da truyền đến tim. Quả táo Adam của anh đột nhiên lăn lên lăn xuống, anh lật tay nắm lấy cổ tay gầy gò đó, dùng tay kia giữ vai cô rồi cúi xuống hôn.

Trong xe chật chội mà ấm áp, còn kí,ch thích hơn cả ngoài trời. Mùi hương bưởi trong không gian chật hẹp lên men không hiểu sao trở nên thơm ngào ngạt, quyến rũ, dường như có tác dụng mê hoặc. Ngón tay anh vô thức dùng sức ôm chặt cô hơn, một nụ hôn sâu như tấn công.

Trong xe nóng lên.

Tây Trừng cảm thấy không khí trở nên loãng hơn.

Khi dưỡng khí giữa họ gần như cạn kiệt, Lương Duật Chi tách ra xa, úp mặt vào cổ áo Tây Trừng, khàn giọng hỏi: “Nước hoa gì vậy?”

Tây Trừng hoàn toàn không nhớ được tên đầy đủ của loại nước hoa đó, cố gắng nhớ lại trong hơi thở: “Bưởi gì đó, ừm… Dù sao thì nó là do chị Tân Ngữ tặng, ừm, làm quà cuối năm. Mùi thơm không?” Hơi thở của cô không ổn định, nhưng đầu óc lại trở nên rõ ràng hơn: “Có phải… anh bị dị ứng với mùi này không?”

Lương Duật Chi bật cười, dùng sức mút xương quai xanh của cô: “Em chỉ nhớ bị dị ứng…”

Anh lại chiếm lấy đôi môi ẩm ướt, hai tay buông xuống nhéo eo cô, vuốt ve dọc theo lưng cô và trượt từ sau ra trước.

Tây Trừng hơi run lên, mò mẫm tìm thắt lưng anh.

Tuy nhiên, anh chỉ bắt nạt cô một chút, nhanh chóng rút tay, cũng ngăn cô lại: “Em muốn làm gì?”

Tây Trừng lấy lại nửa tỉnh táo, cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thực không thích hợp: “Nơi này… cũng xem như là trung tâm thành phố sao?”

“… Đây là lần đầu tiên anh đến đây.”

“Xung quanh hình như không có người.” Tây Trừng quay đầu, cụp mắt xuống: “Lương Duật Chi…”

Anh đưa tay vuốt mái tóc rối bù trên má cô: “Anh chưa chuẩn bị gì trên xe.”

Nhưng hiển nhiên giọng nói của cô khiến anh có chút ngứa ngáy, luôn có cảm giác khác thường khi cô gọi tên anh. Lương Duật Chi nghiêng người về phía trước để lấy khăn lau nước tinh khiết trước mặt, quay mặt lại nhìn cô với ánh mắt u ám, đồng thời lau tay.

Các giác quan trong tình trạng hỗn loạn, bối rối không thể có được nhận thức về thời gian một cách đầy đủ và chính xác.

Cảm giác như đã lâu lắm rồi, nhưng cũng giống như một khoảnh khắc hoảng loạn.

Thăng trầm.

Không khí nóng từ cửa thoát khí va chạm ngẫu nhiên, chặn hoàn toàn sương mù lạnh lẽo của đêm đông.

Lòng bàn tay gầy gò ấn vào bức tường cửa sổ lạnh lẽo, để lại một dấu vết mơ hồ.

Tây Trừng không ngờ rằng Trương Dương Dương tinh ranh lại đặc biệt gửi tin nhắn. Cô đang giúp Lương Duật Chi phủi lại nếp nhăn trên quần áo anh, trong xe vẫn còn đọng lại chút kỳ lạ nào đó. Chiếc điện thoại trong túi áo khoác phá vỡ sự im lặng và rung lên hai lần liên tiếp.

Khi Lương Duật Chi mở nắp chai uống nước, Tây Trừng lấy ra nhìn WeChat, gõ một cái, hai giọng nói liên tục vang lên.

“Chị Tây Tây, mọi chuyện đều đã được em lo liệu rồi. Đừng lo, cứ vui vẻ cùng người bạn không bình thường của chị đi nhé!”

“Có muộn thế nào cũng không sao, nhưng ngày mai chị phải cho em xem ảnh.”

Bắt gặp ánh mắt từ bên cạnh, Tây Trừng giải thích: “À, em họ của nhà bà dì em, một học sinh cấp ba thích hóng chuyện.”

“Có thể nghe ra.” Giọng anh bình tĩnh.

Anh tiếp tục uống một ngụm nước rồi cúi đầu vặn nắp lại.

“Em muốn cho cô bé xem sao?”

Cô không ngờ anh lại hỏi điều này.

Tây Trừng biết thời biết thế, hỏi ý kiến của đương sự: “Còn xem anh có chịu hay không.”

“Em có ảnh của anh?”

“… Không.” Tây Trừng nhanh chóng trả lời: “Nhưng em có video.”

Lương Duật Chi liếc nhìn sang một bên.

“Buổi tọa đàm cuối năm ngoái, đồng nghiệp gửi cho em xem.” Cô bênh vực Anna: “Không có ý gì xấu cả, chỉ là đơn giản tán thưởng thôi, clip dài một phút. Nếu anh thấy không thích thì em có thể xóa đi.”

Lương Duật Chi nhìn đi nơi khác: “Tùy em.”

“Vậy em sẽ giữ.” Tây Trừng cất điện thoại, hỏi: “Anh lái xe tới đây mất bao lâu?”

“Không lâu.” Đưa chai nước tới trước mặt cô, thấy cô vẫn nhìn chằm chằm, anh dứt khoát trả lời: “Hai tiếng, đường đi khá tốt.”

“Ăn tối xong là đi à?”

“Ừ.” Anh hỏi lại: “Buổi tối em làm gì?”

“Ra ngoài đi dạo, điện thoại ồn quá nên tắt tiếng, không thấy tin nhắn của anh.” Tây Trừng giúp anh kéo cổ tay áo: “Sao anh lại dừng ở đây?”

“Ngẫu nhiên lái xe đến đây, không biết đỗ xe ở đâu thích hợp hơn.”

“Vậy sao anh không nói trước với em, quyết định ngẫu hứng?” Tây Trừng quan sát nét mặt của anh: “Hôm qua không phải nói gặp ở Thượng Hải sao?”

Anh nhìn cô: “Em muốn nghe gì? Bởi vì anh không thể làm gì khác, chỉ muốn gặp em?”

Hàm ý là đã biết rồi còn hỏi, thật đáng ghét.

Tây Trừng từ trong mắt anh hiểu ra, im lặng một lát, thực ra cô chỉ đang muốn tìm thêm gì đó để nói, bởi vì không nói gì thì giữa họ sẽ bị bao phủ bởi sự xấu hổ khó có thể bỏ qua.

Sau khi gặp nhau, mọi hành động, lời nói đều làm theo ý mình, do cảm xúc điều khiển, không cần ai dạy dỗ, hướng dẫn, nhưng giờ đây họ đã có mối quan hệ khác và họ bình tĩnh đối mặt với nhau, thực sự không thể nhanh chóng thích ứng được.

Cả hai đều nhận thức được điều đó, nhưng dường như không ai giỏi xử lý tình huống như thế này.

Nói một cách tương đối, nói “thử” thì dễ, nhưng khi bước vào mối quan hệ thực sự thì cụ thể từng phút từng giây, không thể tua nhanh, ngay lập tức chuyển sang chế độ đối tác ngọt ngào mà không hề nghi ngờ.

Tây Trừng luôn là người đặt việc luyện tập lên trước trí tưởng tượng, cô cũng không do dự quá nhiều, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cúi người nói: “Bây giờ anh có đói không?”

“Anh không đói.” Lương Duật Chi dừng lại hai giây, vươn tay ôm cô, thuận tay cầm một lọn tóc dài xoa xoa trong lòng bàn tay, anh nghe thấy giọng nói của cô: “Anh có mang theo chứng minh thư không? “

Anh cúi đầu nhìn qua, Tây Trừng quay đầu lại, do dự vài giây: “Anh không định qua đêm sao?”

“Xem em có giữ anh lại hay không.”

“Em còn thể hiện chưa đủ rõ ràng sao? Vậy để em thể hiện rõ hơn nhé.” Tay cô lập tức giữ chặt lại không chút do dự.

“Chỉ có chiêu này thôi à?”

“Hả?”

“Tự em nghĩ đi.”

Tây Trừng đến gần hơn, nhưng anh lại giơ tay phải lên, dùng lực nhéo cằm cô, khiến cô không thể lại gần, thấy lông mày anh có vẻ cau lại, anh nói: “Em thiếu kiên nhẫn à?” Anh giơ ngón tay lên, chạm vào môi của cô: “Dùng cái này cho anh biết.”

Lông mi Tây Trừng rung rung: “Anh chắc chắn chứ?”

Trên mặt cô thể hiện rõ biểu cảm “Em không hiểu sai chứ.”

“…”

Lương Duật Chi cuối cùng cũng cụp mắt xuống cười, nhéo nhéo mặt cô nói: “Đường Tây Trừng, nói chuyện nghiêm túc nào.”

Giọng điệu đã dịu xuống.

Tây Trừng: “Được rồi, hôm nay anh có thể đừng đi được không?”

“Được.”

Chiếc xe đậu trong bóng tối đã lâu khởi động lại, dọc theo đường chính chạy về phía trước, Tây Trừng chọn một khách sạn trên điện thoại, không có thời gian, cũng không nghiên cứu nhiều, quyết định tốc độ nhanh nhất.

Tây Trừng không mang theo chứng minh thư nên đợi Lương Duật Chi đăng ký mới đón cô. Rõ ràng là một việc đàng hoàng tử tế lại bỗng biến thành như lén lút vụng trộm.

Họ giữ khoảng cách khi đi qua sảnh và không nắm tay nhau cho đến khi bước vào thang máy, Tây Trừng vốn đứng cạnh Lương Duật Chi, nhưng vì có người bước vào nên cô lùi sát vào bên trong thang máy, chán nản nhìn nghiêng trong gương, bỗng nhiên, tay phải của anh đưa ra.

Tây Trừng nhẹ nhàng nắm lấy.

Sau đó hai người cũng không tách ra, ra khỏi thang máy, đi dọc hành lang dài, Tây Trừng được anh dẫn về phía trước, quẹt thẻ đi vào cũng không buông tay.

Sau khi đèn bật sáng, gần như đồng thời hôn đối phương.

Động tác của Lương Duật Chi dần dần trở nên gấp gáp, sự kiềm chế trong xe của anh cũng biến mất, anh nắm tay cô sờ vào khóa thắt lưng, khàn giọng gọi cô: “Tây Tây, giúp anh.”

Đôi mắt anh vừa quyến rũ vừa tội lỗi.

Tây Trừng không nhịn được nữa, mất kiên nhẫn, bắt đầu cắn lấy đôi môi vốn đã hơi đỏ mọng của anh.

Xa cách hai tháng, nhưng chuyện quen ăn bén mùi sẽ không lạ lẫm mà càng thêm mê đắm.

Khi cả người Tây Trừng ướt đẫm kéo chăn qua, cô chợt nhận ra đèn trong phòng đều đang bật, hơi chói mắt. Mọi thứ trên người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, cô cau mày, dùng tay che mắt lại. Từ ánh sáng xuyên qua kẽ ngón tay trông thấy anh mặc áo choàng tắm, mấy giây sau cảm thấy ánh sáng dịu hơn.

Cô ngẩng đầu lên.

Lương Duật Chi đỡ cô dậy, chạm chai vào miệng cô: “Em uống nước đi.”

Đầu óc Tây Trừng sau khi kí,ch thích không còn minh mẫn nữa, nhưng cô vẫn nhớ tới một tình tiết nào đó, cô muốn nói đùa, nhưng đến khi đưa lên môi lại dừng lại, im lặng uống hai ngụm, nói: “Cảm ơn.”

Lương Duật Chi nhìn vào mắt cô nói: “Em khách sáo như vậy sao?”

“Bởi vì… đó không phải là nhiệm vụ của anh.”

Anh nhìn một chút, sau đó cúi đầu kéo chăn bông lên người cô một chút: “Bây giờ thì phải rồi.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.