Chỉ Muốn Gần Bên Em

Chương 62



Tây Trừng ở lại Thượng Hải đến cuối tháng chín. Sau khi bà ngoại xuất viện, tinh thần của bà dần dần tốt lên, cô ở lại thêm một tuần nữa cho đến khi xác nhận không có gì nghiêm trọng thì mới tạm thời yên tâm.

Lương Duật Chi đã tới đây một lần, trước ngày bà ngày xuất viện. Ban ngày anh đến bệnh viện, hôm đó Tây Trừng có việc ở Sùng Minh. Anh đến mà không nói trước cho cô biết, khi rời đi lại gửi tin nhắn WeChat. Lúc Tây Trừng nhìn thấy thì anh đã lên máy bay trở về.

Sau khi Tây Trừng quay lại nhìn thấy thực phẩm bổ sung dinh dưỡng anh mang đến, dì Chu khen ngợi sự chu đáo của anh.

Bà ngoại dường như cùng thảo luận với dì Chu rồi sau đó đã đoán ra một chút. Từ đó về sau, bà làm như vô tình hỏi về Lương Duật Chi, lại lòng vòng dặn dò Tây Trừng, gần như thể hiện rõ ràng sự lo lắng của bà.

Tây Trừng muốn an ủi bà, nhưng lại không tìm được từ thích hợp để nói, gần như muốn nói thẳng với bà ngoại rằng: “Đúng vậy, cháu và anh ấy đang yêu nhau”. Cô muốn nói với bà không cần lo lắng, không cần phải sốt ruột lo nghĩ lâu dài cho cô, cũng không nhất thiết phải lo cô trẻ tuổi bị thiệt thòi, bị tổn thương, chuyện không hề phức tạp, chỉ là hai người hoà hợp nên ở bên nhau mà thôi.

Tuy nhiên, bây giờ điều này không thể nói được. Trạng thái giữa hai người trong khoảng thời gian này không tốt, dù là trên WeChat hay qua điện thoại, trao đổi cũng trở nên ngắn ngủi và đơn giản, chẳng qua là nói chuyện sức khỏe của bà ngoại hoặc hỏi thăm công việc có bận rộn hay không. Giữa họ có một sự hòa hợp xa cách nào đó được che giấu.

Tây Trừng nghĩ xem vấn đề nằm ở đâu, nguyên nhân rất có thể là khoảng cách địa lý, quá trình chạy qua chạy lại khiến anh cảm thấy mệt mỏi. Cô cũng nghĩ đến một khả năng khác – liệu đã đạt đến giới hạn thời gian tối đa của anh chưa? Bởi vì mối quan hệ của họ đã kéo dài được bảy tháng.

Khi Tây Trừng trở lại Bắc Kinh, không nói trước với Lương Duật Chi. Khoảng thời gian này anh rất bận, cô không biết cụ thể, cô chỉ biết mấy lần gọi điện thoại thì anh đều không ở nhà.

Chuyến bay hạ cánh vào buổi chiều, lúc mới đáp xuống trời có mưa nhỏ. Tây Trừng vẫn mặc quần áo đi làm mùa hè nên ngồi trong xe run cầm cập. Cơn mưa mù mịt làm ướt cả thành phố, cô nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ bên hông ẩm ướt của taxi, đột nhiên có cảm giác giống như cơn mưa phùn ở phía nam Giang Nam vào chạng vạng.

Chiếc taxi đưa Tây Trừng đến khu nhà thuê của cô.

Cô đã không ở đây mấy tháng, hai lần về đều đến thẳng chỗ của Lương Duật Chi. Mọi thứ trong nhà vẫn như vậy, chỉ dùng ngón tay chạm vào là có thể nhìn thấy lớp bụi mỏng bao phủ.

Tây Trừng không kêu người đến làm mà tự mình dành thời gian dọn dẹp.

Lương Duật Chi đến vào khoảng tám giờ tối. Anh gửi tin nhắn trước thì biết cô đã ở nhà, anh trực tiếp lái xe tới mà không nói nhiều.

Tây Trừng đang dọn dẹp tủ sách, nhược điểm lớn nhất của thiết kế mở là dễ bám bụi, cô dùng khăn giấy ướt lau từng cái một.

Lương Duật Chi tự mình nhập mật khẩu vào nhà.

Tây Trừng nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu lại, ánh mắt vẫn dán chặt vào cửa.

Lương Duật Chi đóng cửa lại, quay người thì nhìn thấy Tây Trừng đang đứng trước giá sách trên ban công.

Cổ tay áo của cô được xắn lên một cách tuỳ ý đến cẳng tay, chiếc váy ôm hông màu nâu nhạt làm nổi bật những đường cong rõ ràng của cô, lộ ra một đoạn từ bắp chân đến mắt cá chân gầy gò mà trắng nõn, chân cô đang đi một đôi dép lông mùa đông.

Vào mùa mát mẻ, đường phố đầy người mặc quần áo ngẫu hứng. Nhưng anh vẫn không khỏi cau mày, muốn hỏi cô tại sao không thể mặc quần đàng hoàng, vì sắp đến kỳ kinh rồi.

Tây Trừng không biết anh đang nghĩ gì, đi về phía anh, đứng cách không xa. Cô hỏi anh: “Anh không mang theo ô à?”

Có những vết ướt nhỏ trên quần áo.

Lương Duật Chi ậm ừ: “Không có ô.” Anh cúi xuống lấy dép đi thay.

Tây Trừng biết có một chiếc ô. Trong góc cốp xe của anh có chiếc ô của cô, cô đã đưa cho anh từ lâu nhưng anh chưa bao giờ đưa lại cho cô. Sau đó anh đã đổi chiếc xe khác và nó vẫn ở tình trạng như cũ.

Cách đó hai ba bước, Tây Trừng nhìn về phía Lương Duật Chi. Anh mặc một chiếc áo gió màu xám đen mà cô chưa từng thấy trước đây, bên trong là áo sơ mi trắng, không đeo cà vạt, có vẻ như đã gầy đi một chút, nhìn nghiêng càng ngày càng lạnh lùng.

Rõ ràng đã lâu không gặp, nhưng lại có một loại cảm giác xa lạ thực sự.

Cổ họng Tây Trừng giật giật: “Lương Duật Chi…”

Anh vẫn ậm ừ, quay mặt sang một bên: “Em ăn tối chưa?”

Tây Trừng gật đầu với đôi mắt đen sâu thẳm đó. Ánh sáng từ chiếc đèn nhỏ ở lối vào nhợt nhạt và ảm đạm, để lại một chút ánh sáng và bóng tối trên khuôn mặt anh.

Cái nhìn chăm chú không kéo dài đủ lâu để lộ rõ ​​sự bối rối.

Anh hỏi: “Em ăn gì vậy, mì gói?”

Tây Trừng nói: “Không, em gọi đồ ăn mang về.”

Lương Duật Chi nhìn vào trong phòng, rõ ràng có dấu vết dọn dẹp, sắp xếp: “Làm từ khi trở về à?”

“Không.” Giữa chừng ăn cơm nghỉ ngơi hồi lâu, Tây Trừng chỉ về phía ban công: “Em đang lau giá sách, cũng sắp xong rồi.”

“Vậy em làm tiếp đi.” Lương Duật Chi nhìn đi nơi khác, xoay người cúi xuống nhặt cái túi ở cửa lên, lúc này Tây Trừng mới chú ý tới anh mang theo mấy loại trái cây.

“Muốn uống nước cam không? Để anh làm một ít?”

Tây Trừng đáp: “Vâng.” Cô nhìn anh đi vào bếp.

Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng máy ép trái cây đang hoạt động.

Khi cả dãy sách sắp lau xong, Lương Duật Chi cầm ly nước cam tươi đi tới, anh nhét ống hút vào trong, đưa sát lại chỗ cô.

Tây Trừng ngậm ống hút vào miệng, uống từ trong tay anh.

Nước ép ngọt thanh trượt vào cổ họng cô, cô nhướng mí mắt giữa những lần nuốt.

Lương Duật Chi đột nhiên duỗi tay trái ra, chạm vào dái tai cô, sau đó dùng ngón tay di chuyển đến phía sau đầu cô.

Tây Trừng uống gần hết nước cam, hơi ngẩng mặt lên, Lương Duật Chi đặt chiếc cốc lên kệ sách, cúi đầu.

Trong mười giây ngắn ngủi, xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Tây Trừng vẫn cầm khăn giấy ướt trong tay, Lương Duật Chi ôm cô dựa vào giá sách, động tác không mạnh, nhưng giá sách làm bằng ván mỏng không đủ vững chắc, hơi rung lắc. Một cuốn sách vừa lau xong được đặt trên kệ đó bị khuỷu tay của Tây Trừng đụng trúng rơi xuống đất, một tấm thiệp mỏng bay ra ngoài.

Tây Trừng nhìn xuống và dừng lại.

Lương Duật Chi buông người trong ngực ra, cúi người nhặt cuốn sách và tấm thiệp lên, nhìn hai lần rồi đưa lại cho cô: “Thật lãng mạn.”

Tấm thiệp là một thẻ đánh dấu trang, có hình đại diện hoạt hình vẽ tay của hai người, nền trắng và xanh lá cây tươi tắn, ở giữa mỗi tấm thiệp có dòng chữ tiếng Anh ngắn với phông chữ viết tay đẹp mắt: Cici baby, Happy Reading.

Có một phông chữ nhỏ hơn ở góc dưới bên phải của tấm thiệp để biểu thị người thiết kế: By zy.

Châu Dịch đã làm xong một bộ hoàn chỉnh gồm 12 tấm.

Sau khi chia tay Tây Trừng không dùng nữa, cuốn sách này được Châu Dịch trả lại cho cô khi họ gặp nhau lần cuối, cô cũng chưa mở nó ra lần nữa.

Lương Duật Chi cầm ly nước cam trên kệ sách rồi đi vào bếp.

Tây Trừng nhanh chóng đuổi theo: “Lương Duật Chi.”

Bước chân của anh dừng lại.

“Trước đây dùng nó, em quên vứt đi, em xin lỗi.”

Lương Duật Chi nghiêng người, Tây Trừng tưởng rằng anh nhìn thấy sẽ tức giận, nhưng anh lại rất bình tĩnh: “Không sao đâu.” Anh đi vào bếp rửa ly, sau đó đi ra nhìn đồng hồ: “Anh đi trước, em nghỉ ngơi đi.”

Tây Trừng nhìn anh đi ra cửa thay giày. Khi anh chuẩn bị mở cửa, cô bước tới không chút do dự.

“Nếu anh tức giận thì có thể nói cho em biết.” Tây Trừng cau mày: “Em đã giải thích, em không cố ý giữ lại đồ cũ. Anh cũng từng có người yêu cũ, chúng ta không cần thiết phải mâu thuẫn vì việc này chứ?”

Lương Duật Chi nhìn cô: “Anh có nói gì sao?”

“Vậy tại sao anh lại đi? Không khác gì chiến tranh lạnh.” Tây Trừng không khỏi tức giận: “Vừa hay, em phải hỏi anh rõ ràng, Lương Duật Chi, có phải anh chán, mất hứng rồi không?”

Anh không hiểu sao lại cười: “Em nghĩ như vậy à?”

“Nếu không thì em không thể hiểu được. Anh chạy đến Thượng Hải mệt mỏi quá sao? Chúng ta không phải đang tốt đẹp sao? Tại sao trong thời gian này anh lại không vui?”

Lương Duật Chi không hề ngạc nhiên.

Ngay cả những từ đó cũng có vẻ quen thuộc. Anh không còn nhớ được thời gian và địa điểm, khuôn mặt của đối phương mơ hồ, nhưng anh lại nhớ đến tâm trạng có chút buồn chán của mình lúc đó. Không phải đang tốt sao? Không hài lòng về điều gì?

Giây tiếp theo suy nghĩ: Không được thì thôi. Không muốn làm khó anh.

Sự thờ ơ chân thành, sự ích kỷ hồn nhiên.

Lương Duật Chi nhìn khuôn mặt vẫn khiến trái tim anh rung động, lần đầu tiên anh có ý định thừa nhận thất bại.

Anh mỉm cười lặng lẽ, bất lực và bao dung.

Sau khi im lặng, anh hỏi: “Sao trước đây em lại chia tay? Em có thể nói không?”

Tây Trừng sửng sốt, thành thật nói với anh: “Quan điểm khác nhau, chủ yếu là quan điểm về tình yêu và hôn nhân.”

“Vậy, nếu không có điều này, có lẽ bây giờ hai người vẫn ở bên nhau phải không?”

“Em không biết. Không có cách nào để xác định được.”

“Ừm.”

Lông mày anh hơi nhíu lại, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Vậy em có hiểu cảm giác của em bây giờ đối với anh không?”

“Anh muốn hỏi em có thích anh không?” Tây Trừng khẳng định gật đầu: “Em nghĩ là có.”

Anh lạnh lùng nhìn cô: “Em thích đến mức nào?”

Mức độ nào?

Tây Trừng bỗng không biết nên biểu đạt như thế nào.

“Đó là kiểu đột nhiên muốn sống ở một nơi khác trong vài tháng cũng chỉ thông báo một câu cho anh? Hay kiểu dự định đợi đến khi sắp ra nước ngoài rồi mới nói chia tay?”

Tây Trừng giật mình: “Anh…”

“Xin lỗi, tình cờ nhìn thấy máy tính của em. Trường đại học em muốn vào học rất tốt.”

Trong lòng Tây Trừng thắt lại, cô cố gắng giải thích: “Việc ra nước ngoài, em không nghĩ tới… Em thực sự chú ý đến việc này bởi vì nửa đầu năm bà ngoại khám sức khỏe rất tốt nên mới có một số ý tưởng. Nhưng mà bây giờ bà như vậy, em cũng không chuẩn bị nữa.”

Lương Duật Chi bật cười.

“Nhìn xem, dù em có đi hay không thì anh cũng không được em cân nhắc phải không?”

Trong mắt Tây Trừng hiện lên kinh ngạc, dừng lại một chút, đột nhiên tiến tới nắm lấy tay anh: “Lương Duật Chi, em không biết nên nói thế nào. Khi em đi Thượng Hải, em nghĩ anh có thể tiếp nhận kiểu yêu xa đó. Em không nghĩ quá nhiều về nó.”

“Anh quả thực có thể chấp nhận yêu xa, mỗi tuần cũng không ngại bay về gặp em. Cho dù em thật sự ra nước ngoài, anh cũng không phải không qua chỗ em được.” Lương Duật Chi nhìn cô. Cả người anh rơi vào trạng thái bình tĩnh cực kỳ khác thường: “Nhưng mà, em dường như có thể từ bỏ bất cứ lúc nào, có thể đổi người khác bất cứ lúc nào. Mọi thứ đối với em chỉ là một trải nghiệm có cũng được mà không có cũng không sao. Anh không biết phải có tâm lý như thế nào để tiếp tục kiên trì. Em có thể thích anh, nhưng tình yêu của em sẽ mãi chỉ có 50 độ C, còn anh muốn 80 độ C, thậm chí 100 độ C. Tây Tây, anh đã đánh giá quá cao bản thân mình. Anh không phóng khoáng như em, có lẽ khi ở độ tuổi của em, anh có thể làm được, nhưng bây giờ không phải, hoặc có thể… sau khi gặp em, anh không như vậy.”

Những tâm sự chưa thể nói ra của anh đã bày ra trước mặt cô. Trước đây anh chưa bao giờ kiên nhẫn như vậy, cũng không còn quan tâm đến việc có xấu hổ hay không.

Mọi thứ đều im lặng ngoại trừ tiếng thở của họ.

“Anh hình như rất hiểu em, còn hiểu rõ hơn chính em.”

Tây Trừng cúi đầu, môi trắng bệch.

Lương Duật Chi đứng đó đợi hồi lâu nhưng không nhận được phản hồi gì thêm. Anh nhìn vào đôi mắt cụp xuống của cô, biết rằng anh đang làm khó cô và có thể anh sẽ phải đối mặt với kết cục tồi tệ nhất.

Nhưng có hối hận không?

Không.

“Chúng ta hãy cùng bĩnh tĩnh lại đi.” Anh rút tay ra khỏi ngón tay cô và lặng lẽ rời đi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.