Khúc Ước Nguyện

Chương 66: Phiên ngoại 3: Con gái



Tô Diệu Ngôn bắt đầu cuộc sống dưỡng thai của bà Phó.

Cô là diễn viên, hơn nữa còn là nữ diễn viên nổi tiếng, rất khó để che giấu mình đang mang thai vì cái bụng “lớn” như vậy. Đặc biệt có một thời gian, cô rất thích kéo Phó Doanh Xuyên đến cửa hàng mẹ và bé, paparazzi chộp được là điều không thể tránh khỏi.

Ngay sau khi tin tức được tung lên, trên mạng đã nổi lên một đợt sóng nhỏ.

Nhiều cư dân mạng đặt ra câu hỏi tại sao đã đính hôn rồi mà không tổ chức hôn lễ đi, lại chọn trúng thưởng trước? Hay là để củng cố địa vị phu nhân nhà giàu? Cũng có người nói rằng đã thời đại nào rồi chứ, người ta cũng đã đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp từ đời nào rồi, còn quản chuyện người ta tổ chức hôn lễ làm gì… Nhưng nói chung, mọi người đều có động thái ủng hộ và chúc phúc.

Tô Diệu Ngôn và Phó Doanh Xuyên cũng đã đăng bài đăng của mình lên Weibo, sau đó tiếp tục những gì họ phải làm.

Nhưng đối với Tô Diệu Ngôn mà nói, cô thực sự không có gì để làm cả.

Mỗi ngày ở nhà cô đều tu thân dưỡng tính, vun đắp tình cảm, bảo mẫu và dì giúp việc chăm lo mọi thứ từng li từng tý một. Mỗi lần nhìn thấy bọn họ, cô lại có ảo giác rằng đứa con trong bụng mình là của bọn họ mới phải.

Vì không có việc gì để làm nên bà Phó nhàn rỗi đã nghịch ngợm người máy mà Nam Chức và Ngôn Trạm tặng lần trước.

Ngôn công tử quả là thiên tài.

Tập đoàn Thịnh Trân là một trong những thương hiệu khách sạn năm sao hàng đầu trong nước. Các công ty con của tập đoàn này còn hoạt động trong các lĩnh vực như du lịch, khám chữa bệnh, văn hóa nghệ thuật, v.v. Nhưng Ngôn công tử đều không hứng thú với những chuyện này, người ta thích nghiên cứu công nghệ kỹ thuật cơ.

Người máy trong tay Tô Diệu Ngôn lúc này chính là do công ty công nghệ kỹ thuật của Ngôn Trạm phát triển trước khi về nhà kế thừa “ngai vàng”, thông minh đến mức con người còn phải nghi ngờ chính bản thân mình.

Dù thế nào thì Tô Diệu Ngôn cũng vẫn nghi ngờ nó.

Nhưng Phó Doanh Xuyên lại rất thích nó, không những thích mà còn dùng nó để giám sát cô.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, Tô Diệu Ngôn đã thêm một khóa học mới trên con đường dưỡng thai của mình ——《Kế hoạch tổng kết và sửa đổi những hành vi bất bình thường hàng ngày của Phó tổng》.

Cáo Già Phó Doanh Xuyên này đã thiết lập một chương trình cho người máy, còn gọi cái này là người hầu trung thành chỉ nghe lời anh, hoàn toàn quên mất đây là món quà của Tô Diệu Ngôn.

“Hôm nay đọc 《99 ngày yêu bá đạo tổng tài》 quá lâu, vượt quá thời gian cho phép. Bắt đầu từ ngày mai, Alpha sẽ nhắc nhở cô.”

Khóe miệng Tô Diệu Ngôn giật giật, ngay cả chức năng tức giận cũng bị san phẳng.

Hôm trước, vì ăn thêm một góc dưa hấu nữa, cô đã được Alpha phổ cập kiến thức, nói rằng có trường hợp bà bầu bị sẩy thai do ăn quá nhiều dưa hấu trong ngày, còn phải phân biệt dưa hấu có hạt và dưa hấu không có hạt;

Ba hôm trước nữa, cô đã cười lớn khi xem một chương trình tạp kỹ, Alpha lại bắt đầu nói rằng adrenaline tiết ra quá mức do cười nhiều có thể gây nhồi máu cơ tim, rất nguy hiểm đối với thai nhi;

Còn cả bốn hôm trước, thôi quên đi, nghĩ lại lại thấy hoảng sợ.

“Có phải anh định để Alpha đọc tiểu thuyết luôn hộ em đúng không?” Tô Diệu Ngôn hỏi, tưởng tượng đến một ngày nào đó cái giọng nói méo mó kia miêu tả những cảnh đỏ mặt, vội hắng giọng: “Điều quan trọng nhất đối với phụ nữ mang thai chính là giữ cho tâm trạng luôn vui vẻ, vì vậy…”

Phó Doanh Xuyên đột nhiên nói ra một dãy số: “1729.”

“Chủ nhân, đã nhận được chỉ thị.”

Alpha đột nhiên đi tới trước mặt Tô Diệu Ngôn, nghiêm túc nói: “Phu nhân, bởi vì cô đọc quá thời gian cho phép nên bị cảnh cáo, vì vậy trong nhà sẽ bị ngắt kết nối mạng trong 3 tiếng. Xin cô hãy cùng tôi tham gia các bài tập vật lý trị liệu cho mắt.”

Rất nhanh sau đó, trong nhà vang lên bản nhạc hoài niệm 《Bài tập mắt cho các trường tiểu học và trung học》…

Tô Diệu Ngôn sắp phát điên!

Cô đứng dậy đi vào trong phòng ngủ để trốn, Alpha lại đi theo sau nhắc nhở: “Phu nhân, bài số 1, nhắm mắt tĩnh tâm.”

“A!!!” Cô bịt tai lại: “Biết rồi! Biết rồi! Em sẽ không đọc mấy cuốn tiểu thuyết đó nữa!”

Phó Doanh Xuyên gật đầu hài lòng, lại nói ra một dãy số, Alpha dừng lại, ngoan ngoãn đứng bên cạnh tường.

Tô Diệu Ngôn nấp sau cánh cửa, nhìn ai đó bằng ánh mắt oán hận. Cô cảm thấy mình không thể chống lưng cho Nam Chức nữa rồi, bởi vì cô muốn làm bạn với Ngôn Trạm!

Cô phải trở thành nhà nghiên cứu công nghệ kĩ thuật!

***

Tô Diệu Ngôn mang thai được 6 tháng, cô đang rất mong chờ một sự kiện xã giao.

Vẫn là lấy thân phận bà Phó đi cùng với Phó Doanh Xuyên.

Trước đó hai tuần cô đã bắt đầu lên kế hoạch mặc lễ phục gì, để kiểu tóc gì, sơn móng tay màu gì, trên móng đính phụ kiện nhỏ nào, cô đều tính toán kỹ càng tất cả.

Không còn cách nào khác, cô thật sự không có gì để làm cả.

Thật vất vả đi vào trong sảnh tiệc, Tô Diệu Ngôn ưỡn ngực, bộ dạng bá đạo “Đây chính là sân nhà bà đây.”

Kết quả vừa mới bước một bước lên thảm đỏ, người đàn ông bên cạnh liền nói: “Anh sẽ đi theo em cả quá trình.”

“…”

Anh là gấu koala à! Đi theo cái gì mà đi theo!

Tô Diệu Ngôn nghiến răng, kiềm chế không trợn trừng mắt, đóng vai “bà Phó” hoàn hảo, nghĩ rằng có thể cùng Phó Doanh Xuyên đi xã giao cũng vô cùng tuyệt vời rồi.

Vị tổng giám đốc đầu tiên, Phó Doanh Xuyên lịch sự nói: “Đã lâu không gặp.”

Sau đó không có gì cả.

Vị tổng giám đốc thứ hai, Phó Doanh Xuyên gật đầu.

Vẫn không có gì cả.

Vị tổng giám đốc thứ ba, Phó Doanh Xuyên cụng ly với người đó rồi nhấp một ngụm sâm panh.

Không có gì cả.

……

Hiệu suất của Phó Doanh Xuyên nhanh chóng chưa từng có, anh dành đúng 5 phút, xã giao với những vị tổng giám đốc và chủ tịch có mặt trong bữa tiệc.

“Em có mệt không? Chúng ta tới phòng nghỉ, nghỉ ngơi một chút đi.”

“…”

Tô Diệu Ngôn thầm nghĩ, cô còn không nói tới vài câu, mệt cái gì mà mệt chứ? Tim mệt sao?

Hai người tới phòng nghỉ.

Thiệu Nam cho người mang tới một chiếc hộp lớn, bên trong đều là những món ăn dinh dưỡng dành cho phụ nữ mang thai.

Lúc này, cô không chịu được nữa.

“Có phải anh đang cố tình để mọi người nhìn thấy trò đùa đúng không?” Tô Diệu Ngôn tức giận nói: “Ai chẳng biết em là phu nhân của Phó Doanh Xuyên anh. Người nào không biết còn tưởng em là tổ tiên sống lại của nhà anh đó! Không phải chỉ là mang thai thôi sao? Có cần thiết phải vậy không!”

Phó Doanh Xuyên bây giờ ngoài bướng bỉnh, đáng ghét, chặt chẽ thì còn xấu tính, không biết xấu hổ.

Anh lấy cháo tổ yến, dùng thìa khuấy nhẹ rồi nói: “Ngoan, đây đều là những món mà em thích đó.”

Ngoài mặt Tô Diệu Ngôn thì là “Tại sao em lại ghét anh như vậy chứ”, nhưng thân thủ lại rất thành thật, cô ngoan ngoãn há miệng ra, than thở: “Các phu nhân khác mà biết chắc chắn sẽ cười nhạo em.”

Phó Doanh Xuyên nhíu mày: “Ai dám?”

“…”

Hai người họ trộn dầu với mật ong theo một cách không điển hình, điều này khiến Thiệu Nam nhớ Cape Town, nơi mà anh ta đã không quay lại trong nhiều năm. Giờ nghĩ lại, ở nơi đó sẽ không có sự tra tấn tinh thần như thế này.

Phó Doanh Xuyên ngồi xem phim với Tô Diệu Ngôn ở trong phòng nghỉ.

Nếu biết hôm nay không cần thiết phải ra mặt như thế này, anh nhất định sẽ không tới. Đối với Phó Doanh Xuyên bây giờ mà nói, những gì anh có thể thúc đẩy được vô cùng rõ ràng, nếu không thúc đẩy được thì anh sẽ nghĩ cách để thúc đẩy, mà nếu không thúc đẩy được nữa thì là do trợ lý không có năng lực.

Thiệu Nam cho biết: Một năm trở lại đây, Boss càng ngày càng hăng hái, không còn thể chịu được khi tuổi càng già đi.

Giữa chừng, luật sư Thường đến tìm.

Luật sư Thường là luật sư riêng của Phó Doanh Xuyên, cũng là nhân vật có máu mặt trong ngành luật, muốn gặp mặt cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng lần này, luật sư Thường biết Phó Doanh Xuyên đang hết lòng vì vợ con nên đã đích thân đến, tranh thủ giải quyết dứt điểm sự việc.

“Tất cả thỏa thuận đều nằm trong túi văn kiện.” Luật sư Thường nói: “Phần phân chia tài sản, ngài nên xem lại. Còn những phần còn lại thì không có vấn đề gì lớn cả.”

Phó Doanh Xuyên nói lời cảm ơn, sau đó bảo Thiệu Nam tiễn luật sư Thường.

Vừa thấy người đó rời đi, Tô Diệu Ngôn liền hỏi: “Thỏa thuận gì cơ? Phân chia tài sản gì cơ?”

Phó Doanh Xuyên ôm cô, lòng bàn tay rộng lớn xoa xoa cái bụng tròn trịa của cô, mỉm cười nói: “Một món quà nhỏ cho con gái của chúng ta.”

Sau này, Tô Diệu Ngôn mới biết được “món quà nhỏ” của Phó Doanh Xuyên chính là 3% cổ phần của tập đoàn Minh Huy dưới danh nghĩa của anh.

Theo cái tỷ lệ này, con gái của bọn họ sẽ nhận được hơn mười triệu hoa hồng từ Minh Huy mỗi năm kể từ khi nó chào đời.

“Con gái, con gái, lại là con gái!” Tô Diệu Ngôn véo tay anh: “Nhỡ đâu là con trai thì sao? Anh không muốn đúng không?”

Phó Doanh Xuyên nói: “Đương nhiên là muốn rồi.”

“Vậy sao anh luôn nói đó là con gái vậy! Nhỡ đâu là con trai, ngày nào cũng phải nghe ba nó nói như vậy, sẽ rất đáng thương đó.”

“Ồ.” Phó Doanh Xuyên tỏ vẻ thờ ơ: “Vậy thì để thằng bé thích ứng dần đi.”

“Ý anh là gì?”

“Anh nhất định sẽ có con gái.”

“…”

Điên rồi.

Tô Diệu Ngôn thầm cầu nguyện trong lòng, tốt nhất nên là con gái đi, nếu là con trai, cô cũng chỉ có thể đốt nến cho con trai thôi.

Hả? Không được.

Tại sao phải vậy?

Nếu là con trai, cô sẽ yêu chiều nó! Cho cái tên nữ nhi nô này tức chết!

***

Bụng của Tô Diệu Ngôn ngày càng lớn.

Phó Doanh Xuyên đã chuyển hết công việc về nhà, nếu không thực sự cần thiết thì hầu như anh sẽ không đến trụ sở, hoàn toàn giao việc cho Thiệu Nam từ xa.

Căn biệt thự trống trải dường như khác hẳn.

Mặc dù trước đây anh ở nhà hay bây giờ anh ở nhà đối với Tô Diệu Ngôn mà nói đều giống nhau, đều nhàm chán như nhau. Chỉ có duy nhất một điều chính là có Phó Doanh Xuyên ăn cùng trong mỗi bữa ăn; Sau mỗi bữa ăn có Phó Doanh Xuyên đi dạo cùng; Hơn nữa, Phó Doanh Xuyên còn đi tập yoga với cô.

Nhưng chính ba điều đơn giản này lại khiến Tô Diệu Ngôn thấy rất bình yên, không còn cảm thấy thời gian trôi qua lâu nữa.

Cô tình nguyện ở nhà.

Một đêm nào đó.

Tô Diệu Ngôn nằm trên giường không ngủ được.

Với cân nặng hiện tại của cô, trằn trọc mỗi đêm là chuyện không thể tránh khỏi, chỉ có thể nhìn lên trần nhà. Cái loại dày vò này thật sự rất dài, dài đến từng phút từng giây, đau đến chết đi sống lại.

“Em sao vậy?” Phó Doanh Xuyên bật đèn lên: “Thấy không thoải mái ở đâu sao?”

Tô Diệu Ngôn biết sáng mai anh có cuộc họp trực tuyến quan trọng, không muốn làm phiền anh: “Em không sao. Anh mau đi ngủ đi. Em cũng đi ngủ đây.”

Phó Doanh Xuyên nhìn cô, không nói lời nào.

Nhìn nhau trong 3 giây.

Tô Diệu Ngôn nắm lấy góc áo anh, nũng nịu nói: “Ông xã, em muốn ăn dưa hấu.”

“…”

Vào cái thời tiết giá lạnh này của mùa đông miền Bắc thì lấy đâu ra dưa hấu chứ? Tô Dục Văn vẫn luôn phản đối việc ăn hoa quả trái mùa, mà Tô Diệu Ngôn từ trước đến nay vẫn luôn nghe theo nên trong nhà không có dự trữ.

“Ngoài dưa hấu ra, em có muốn ăn gì khác không?” Phó Doanh Xuyên hỏi.

Tô Diệu Ngôn lắc đầu.

10 phút sau, chiếc Bentley màu đen lái ra khỏi căn biệt thự.

Tô Diệu Ngôn mặc quần áo ấm vào rồi đi ra phòng khách, trông chờ trái dưa hấu của cô. Nghĩ đến nước dưa hấu ngọt ngào đó, còn cả cảm giác mát lạnh, và… Sao đột nhiên lại cảm thấy có chút xao động vậy.

Cô vuốt vuốt ngực mình, thật ra cô không phải rất muốn ăn.

Tuy nhiên, hiệu suất làm việc của Phó tổng luôn rất đáng ngạc nhiên. Khi cô còn đang do dự thì anh đã xách theo trái dưa hấu về nhà.

Phó Doanh Xuyên đi vào phòng bếp bổ dưa hấu.

Tô Diệu Ngôn xoa xoa tay, vui vẻ đi theo anh vào trong.

Người đàn ông cẩn thận cắt dưa hấu thành từng miếng nhỏ, mà chỉ cắt phần ngọt nhất ở giữa, còn lại anh cất vào trong tủ lạnh.

“Anh không ăn sao?” Tô Diệu Ngôn hỏi.

Phó Doanh Xuyên nói: “Để sau ép nước uống. Nào, em ăn thử xem có ngon không.”

Tô Diệu Ngôn ăn thử một miệng, thật ra nó khá ngon, nhưng không phải loại ngon muốn chết trước đó, chính là như vậy.

Cô miễn cưỡng mỉm cười, muốn nói rằng nó rất ngon. Kết quả Phó Doanh Xuyên đã nhìn thấu cô, hỏi: “Em muốn ăn gì nữa không?”

“…”

“Muốn ăn gì thì cứ nói.” Anh ôm lấy mặt cô, không chút nóng nảy nào: “Không chỉ cho em ăn mà còn cho con gái chúng ta ăn nữa.”

Cô cười ha ha: “Em muốn ăn hoành thánh ông xã làm.”

12 giờ rưỡi.

Trong bếp, người đàn ông xắn tay áo cẩn thận đảo thịt băm. Vì để tiết kiệm thời gian, anh đã chuẩn bị sẵn nước trên bếp, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng ục ục, nghe rất vui tai.

Tô Diệu Ngôn ngồi trên ghế mây, chống cằm nhìn người đàn ông của mình.

Sao anh có thể đẹp trai như vậy chứ.

Cô càng nhìn lại càng thấy thích, càng nhìn lại càng thấy hạnh phúc. Mà không biết có phải cảm xúc đó truyền đạt tới bé con trong bụng không, nó thích thú đá cô một cái.

“Sao vậy?” Phó Doanh Xuyên đặt đồ xuống, lập tức đi tới.

Tô Diệu Ngôn chỉ vào bụng, nói: “Lại đá, bé con lại đá em.”

Phó Doanh Xuyên thở phào, ngồi xổm xuống xoa xoa bụng cô, trấn an: “Con ngoan một chút, đừng có ức hiếp mẹ.”

“Ức hiếp? Nếu đây là con gái, em sau này càng có địa vị hơn.” Cô cố tình trêu chọc anh.

Anh nghe vậy, nghiêm túc nói: “Con gái dù có ngoan đến đâu cũng đều là do em sinh ra.”

Kể cả có sinh Na Tra cho anh cũng không sao.

Tô Diệu Ngôn rất thích lời này. Cô nắm lấy tay Phó Doanh Xuyên, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, liền hỏi: “Ông xã, anh thích em từ khi nào vậy?”

Vốn dĩ chỉ là thuận miệng hỏi thôi. Nhưng khi thực sự hỏi, cô mới nhận ra chính cô còn không biết câu trả lời cho câu hỏi này.

Đối diện với đôi mắt lấp lánh của vợ, hơi thở của Phó Doanh Xuyên ngưng trệ. Hình ảnh đầu tiên lóe lên trong đầu anh chính là bóng lưng ôm lấy con gấu bông nhỏ của cô giữa những tấm ga trải giường.

Xinh đẹp, kiên cường.

“Ông xã?” Tô Diệu Ngôn huơ huơ tay trước mắt anh: “Anh nói đi, từ lúc nào vậy?”

Tai của Phó Doanh Xuyên đỏ bừng, anh đứng dậy, qua loa nói: “Anh đi làm hoành thánh đây.”

“…”

Trốn tránh sao.

Tô Diệu Ngôn đi theo phía sau, hỏi: “Nói cho em biết có được không? Anh xấu hổ à? Anh nhìn em đi, em đều viết ra trong nhật ký hết, cũng đâu có xấu hổ đâu. Em chỉ là… Ưm!”

Chó già đột nhiên phát xuân gì vậy?

Đã hơn một tháng, Phó Doanh Xuyên không dám thân mật quá mức với Tô Diệu Ngôn. Tuy rằng trong lòng điên cuồng nghĩ, nhưng anh thật sự không làm gì cả, cuối cùng người chịu thiệt chính là anh.

Nhưng bây giờ không biết tại sao.

Khi cô hỏi câu này, trong đầu anh liền hiện ra rất nhiều hình ảnh của cô trong quá khứ.

Anh chợt nhận ra, thì ra anh đã khảm cô vào trong lòng sâu sắc như vậy, ngay cả một chi tiết rất nhỏ anh cũng nhớ rất rõ. Cũng chính bởi vậy, anh phải thừa nhận một điều rằng ——

Anh là cầm thú.

Khi Tô Diệu Ngôn vẫn còn là một cô thiếu nữ chưa thành niên, anh đã luôn nghĩ tới cô.

Tô Diệu Ngôn cuối cùng cũng đẩy được người đàn ông đột nhiên biến thành sói kia ra, hai má đỏ ửng như trái đào mọng nước, đẹp mắt, ngon lành.

Xấu xa.

Em bé còn đang trong bụng, còn chưa đạt tới sự kích thích xấu hổ kia, tại sao chỉ một nụ hôn lại có thể khiến tim đập loạn như vậy chứ.

“Nhỡ đâu…”

“Dạ?”

Phó Doanh Xuyên nhìn chằm chằm vào môi cô, yết hầu cuộn lên xuống: “Nhỡ đâu là con trai, haizz!”

“…”

Cái gì cơ.

“Đúng, đúng.” Anh bất lực nói: “Cái thai này của em, thật sự muốn chết.”

“…”

Tô Diệu Ngôn không thể giải thích được, mãi đến khi liếc nhìn nơi nào đó của người kia, cô mới hiểu ra.

Hy sinh vì chính nghĩa với người này có được không!?

***

Vào một buổi sáng đầy nắng mát mẻ, tiếng khóc oe oe, lanh lảnh của đứa bé vang lên trong phòng sinh của phòng bệnh.

Tô Diệu Ngôn thuận lợi sinh con gái.

Khi cô được đẩy ra khỏi phòng sinh, cô cảm thấy như trút được gánh nặng, xem như đã hoàn thành ước nguyện của vị kia nhà cô. Là cô công chúa nhỏ mà anh yêu nhất.

Nhưng tên nữ nhi nô này lại không nhìn đứa con gái bảo bối còn đang khóc oe oe đầu tiên, mà đi đến bên cạnh cô.

“Bà xã, em vất vả rồi.”

Đây là lần đầu tiên Tô Diệu Ngôn nhìn thấy Phó Doanh Xuyên khóc.

– —–oOo——


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.