Mọi người đều có cùng tư thế ngẩng đầu, nhìn bầu trời bằng đôi mắt đờ đẫn.
Cảnh trước mắt rất giống cốt truyện trong một bộ phim điện ảnh quái vật: Một con quái vật hung dữ từ trên trời giáng xuống, ngậm một người trong miệng rồi nhanh chóng bay lên trời.
Nhưng thực tế còn chấn động gấp ngàn gấp vạn lần trên phim.
Ví dụ như tiếng la hét thảm thiết không giống như tiếng người của người đàn ông buôn người khiến người nghe sởn cả da gà. Nghĩ cũng phải, đổi thành người khác, ai mà không sợ, đây cũng không phải là vòng đu quay gì đó.
Dùng cách này rời khỏi mặt đất rắn chắc cũng quá dọa người đi.
Nhưng điều đáng sợ hơn nữa còn ở phía sau.
Người đàn ông buôn người giống như một con diều càng bay càng cao, càng ngày càng nhỏ rồi bất thình lình rơi thẳng xuống.
Mọi người: “…”
Tiếng hét của người đàn ông đã không có cách nào để hình dung, nếu quay lại và đăng lên mạng đảm bảo sẽ khiến mọi người dựng tóc gáy.
Không ai biết chuyện gì đang xảy ra.
Dù nhìn gần như vậy nhưng căn bản là không kịp chạy tới, cho dù có chạy tới cũng không ai dám đỡ, ước lượng bằng mắt thì ít nhất cũng cao cỡ bảy tám tầng lầu.
Mọi người sợ hãi hét lên, như thể họ nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng người đàn ông ngã xuống thành từng mảnh.
Điều kỳ diệu đã xảy ra.
Con đại bàng đột nhiên thu cánh lại, đầu cúi xuống móng vuốt giơ lên, giống như một chiếc máy bay chi3n đấu với đường nét mượt mà, tốc độ cực nhanh. Dù lao xuống sau nhưng đến trước, bắt được người đàn ông ở khoảng cách chưa đầy ba mét so với mặt đất.
Trái tim của mọi người xém chút nữa là nhảy ra khỏi cổ họng…
Người đàn ông lại hét lên một tiếng, tốc độ rơi xuống của ông ta nhanh như thế nào, móng vuốt của con đại bàng vàng lại sắc bén đến mức nào.
Giống như bị móc vào xương giữa không trung, toàn bộ sức nặng dồn lên hai xương đòn trên vai.
Máu đỏ tươi liên tục chảy xuống.
Có người xem không nổi nữa, quá tàn nhẫn.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này. Nào ngờ con đại bàng vàng căn bản không có ý định thả người đàn ông xuống, nó vỗ hai cánh đưa người đàn ông đó lên không trung một lần nữa.
Lúc này, có người hét lên: “Bác sĩ, mau tới cứu người.”
Không phải cứu người đàn ông.
Cửa sau mở ra, hai cô gái trẻ vẫn không chút nhúc nhích.
Hai người họ không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị đánh thuốc mê không thể cử động.
Hai con giẻ cùi nhỏ bay đến đậu trên vai Lương Cẩm Tú, ríu rít lo lắng.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ không sao chứ?”
Lương Cẩm Tú không còn sức để động đậy. May mắn thay bác sĩ có kinh nghiệm phong phú, thì thầm qua lại miễn cưỡng vẫn nghe hiểu được giọng nói nghèn nghẹn của cô.
“Hai người họ là hai tên buôn người.”
Người phụ nữ trung niên mấy lần muốn đấu tranh đến cùng đều bị ngăn cản, mắt thấy mọi chuyện đã vậy, bà ta quỳ trên mặt đất run rẩy.
Hoàn toàn xong đời rồi!
Sự trừng phạt của chị đại bàng vẫn tiếp tục. Nó dùng tên buôn người làm đạo cụ nhào lộn trên không, nó bay lên không rồi lại lao xuống, đỡ lấy, bay lên rồi lại lao xuống. Cho đến khi tên buôn người không còn cử động nó mới hằm hằm thu móng vuốt.
Tên buôn người ngất đi.
Không biết có bao nhiêu lá gan mà dám đụng tới bạn của chị đại bàng nó. Nếu không phải nó từng hứa sẽ không giết người thì tên này sớm đã ngã chết rồi.
Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Khi còn cách mặt đất mấy mét chị đại bàng buông móng vuốt.
Kẻ buôn người ngã úp mặt xuống như một cái bao tải bị rách. Ông ta bị cơn đau đánh thức, xé ruột xé gan thảm thiết kêu la.
Mọi người nghe tiếng xương cốt gãy rõ ràng: “…”
Thật tàn nhẫn, vô cùng tàn nhẫn!
Tên buôn người đáng chết! Ông ta căn bản không xứng làm người, tra tấn như thế cũng không quá đáng. Mỗi lần phạm tội là mỗi lần hủy hoại cuộc đời của một người phụ nữ và một gia đình.
Chị đại bàng nhẹ nhàng tiếp đất, giơ móng vuốt giẫm lên ngực tên buôn người rồi nói ra một câu thoại kinh điển.
“Chít chít chít, chít chít chít.”
“Lần này tôi tha mạng cho ông! Sau này nếu ông dám làm xằng làm bậy, tôi nhất định sẽ lấy đi cái mạng nhỏ này của ông.”
Móng vuốt sắc nhọn của nó nhuốm máu kẻ ác, đôi mắt sắc bén. Gió núi thổi bay lông vũ khiến nó trông giống như một hiệp sĩ hành hiệp trượng nghĩa.
Tiếng còi cảnh sát từ xa truyền tới.
Xe cấp cứu gần đó đến trước, vợ chồng vị bác sĩ cũng theo lên xe. Tuy Lương Cẩm Tú nói cô không sao nhưng có thể tạm thời khiến hai người đã thành niên mất đi khả năng hành động, chắc chắn lượng thuốc sử dụng không hề nhỏ, xử lý không tốt sẽ rất dễ để lại di chứng.
Cảnh sát giao thông và cảnh sát gần như đến cùng một lúc.
Người phụ nữ buôn người bị còng tay vào xe, người đàn ông còn lại máu đầm đìa nằm trên mặt đất bất động, đặc biệt là đôi chân bị bẻ cong một góc kỳ lạ. Dù có cứu được thì phần đời còn lại cũng tàn phế.
Nếu đổi lại bất kỳ ai ở hiện trường làm điều này thì 100% sẽ cấu thành tội gây thương tích.
Người xấu phạm luật nhưng quyền nhân thân của họ vẫn còn đó, bất kì ai cũng không thể gây thương tích cho họ.
Tuy nhiên, chị đại bàng không phải là con người mà là động vật cao quý được bảo vệ cấp một của quốc gia.
Xuất phát từ tấm lòng nhân đạo, cảnh sát đã mượn cáng cứu thương của xe cứu hộ, đang muốn nâng tên buôn người lên thì gặp phải một vấn đề.
Chị đại bàng giống như một thần chết, chặn trước mặt tên buôn người với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Chít chít chít.”
Cảnh sát sao mà hiểu, muốn đi vòng qua nhưng bị đôi cánh dài hơn một mét của chị đại bàng chặn lại.
“Chít chít chít.”
Cảnh sát bối rối liếc mắt nhìn lãnh đạo. Lãnh đạo không đưa ra bất kỳ chỉ dẫn nào cho anh ta, ai lại không phải là lần đầu tiên gặp phải tình huống này?
Ngoài tư cách là động vật được quốc gia bảo vệ, nó còn bắt được tên buôn người. Nếu nó không ra tay thì cuộc đời của hai cô gái này xem như kết thúc.
Viên cảnh sát thử trao đổi: “Đại bàng này, vị đại bàng anh hùng này, xin hãy giao kẻ xấu cho tôi.”
“Chít chít chít.”
“Pháp luật chắc chắn sẽ đưa ra hình phạt xứng đáng với ông ta.”
“Chít chít chít.”
“Mày muốn ăn ông ta hả?”
“Chít chít chít.”
Viên cảnh sát băn khoăn cởi mũ lau mồ hôi, gió núi mát lạnh thổi vào. Trong đầu anh ta chợt lóe lên một tia sáng, hiểu rồi. Hai chân anh ta khép lại, giơ tay cúi chào: “Cảm ơn hành động chính nghĩa của mày.”
Chị đại bàng bước sang một bên, vẫy đôi cánh một cách hài lòng.
Thật thoả mãn.
Sự việc này nhanh chóng trở thành tin tức nóng hổi ở địa phương, sau đó danh tính của Lương Cẩm Tú cũng bị nhận ra, nhảy dù đứng đầu hot search.
Ngày hôm sau, Lương Cẩm Tú, người đã xuất viện, hợp tác với cảnh sát mạng địa phương để tổ chức một buổi livestream.
Lần này không có sự liên lạc nào mà là dựa trên tình huống của bản thân, cô sẽ giảng giải xã hội ngày nay nên nâng cao nhận thức về việc tự bảo vệ mình như thế nào.
Đạo cao một thước ma cao một trượng, phương tiện phá án càng phát triển thì kẻ xấu cũng vậy.
Tình huống của Lương Cẩm Tú là phổ biến nhất, cũng có khả năng xảy ra cao nhất, khó để ngăn cản. Nếu bỏ thuốc thất bại nhưng hoàn cảnh thích hợp, bọn chúng thậm chí sẽ dùng vũ lực.
Mục tiêu của bọn buôn người chỉ có hai, phụ nữ và trẻ em.
Trẻ em càng đáng sợ hơn. Trong khu dân cư, lạc trẻ em không tính là tin nóng hổi, trong hàng loạt vụ bắt cóc được phanh phui cách đây không lâu, tên tội phạm nhỏ tuổi nhất bị bắt – chỉ mới bảy tuổi.
Tên buôn người để đứa trẻ này dùng bánh kẹo, đồ chơi… để kết bạn với những đứa trẻ ở một mình, lỡ như bị người lớn nhìn thấy cũng sẽ không nghi ngờ. Việc hai đứa trẻ ở trong cùng một khu dân cư lại không biết nhau rất bình thường.
Sau khi được sự đồng ý, đứa trẻ này sẽ đề nghị tới một góc nào đó để chơi, chẳng hạn như bãi đỗ xe dưới lòng đất.
Ở đó có tên buôn người chờ đợi từ lâu.
Đứa trẻ chỉ mới mấy tuổi không có bất kỳ khả năng phản kháng nào, tới lúc bị bịt miệng rồi ném vào trong xe chỉ mất mấy giây mà thôi.
Vụ án này vẫn còn tiếp diễn.
Một ngày sau, một chiếc xe cảnh sát đậu trong vườn cây ăn quả.
Đại đội trưởng Dương và một cô gái trẻ trông khoảng mười tám, mười chín tuổi.
Lần thứ hai gặp mặt, mọi người cũng xem như quen thuộc.
Sau khi chào hỏi ngắn gọn, Dương Viễn Phong trực tiếp giải thích ý định của mình.
Người đàn ông buôn người hiện vẫn đang nằm viện với nhiều chỗ trên cơ thể bị gãy xương, nghiêm trọng nhất lúc bấy giờ là xương đòn. Sau khi rơi từ trên cao xuống nhiều lần và bị cứng rắn giữ chặt, xương đòn của ông ta đã bị gãy hoàn toàn.
Người phụ nữ trung niên kia đã chủ động nhận tội và mong được khoan hồng.
Quá trình phạm tội của bà ta được chia làm hai bước, ban đầu sẽ tự mình tìm kiếm mục tiêu và bên mua. Đến hiện tại bà ta cùng với băng nhóm của mình hợp tác, lợi dụng ưu thế tuổi tác của mình để đi đến nhiều thành phố khác nhau tìm kiếm mục tiêu.
Bước thứ hai đã có người chuyên nghiệp phụ trách.
Dương Viễn Phong đến là vì bước đầu.
Người phụ nữ trung niên đã buôn người bao nhiêu lần tự bà ta cũng không đếm được. Cộng thêm việc phần lớn đều rất nhanh sẽ giao cho bên mua nên căn bản không nhớ được hình dáng người bị bán trông như thế nào, vật đổi sao dời, thậm chí còn không nhớ rõ địa điểm giao dịch.
Nhưng người phụ nữ đầu tiên bị bán đi, bà ta nhớ rất rõ.
Đó là một bà mẹ đơn thân rất xinh đẹp, làm việc trong một xưởng rửa than, ba ca, thời gian cố định mỗi ngày, lộ trình cũng cố định mỗi ngày.
Lương Cẩm Tú vô thức liếc cô gái trẻ cùng đi tới.
Đôi mắt của Ngô Ngọc Na đã đỏ hoe, cô ấy nghẹn ngào nói: “Đó là mẹ tôi.”
Cô ấy trơ mắt nhìn mẹ mình bị kẻ xấu bắt đi.
Cha cô ấy bị tai nạn trong hầm mỏ, ông bà cô ấy lại ở quê, trong nhà chỉ còn hai mẹ con.
Lúc đó cô ấy mới sáu tuổi.
Mỗi tuần mẹ cô ấy thay ca một lần, sáng, trưa và tối. Cô ấy sợ nhất là khi mẹ làm ca đêm, rời đi lúc một giờ sáng và trở về lúc rạng sáng với bữa sáng nóng hổi.
Không còn mẹ, trong nhà biến thành một khoảng trống rỗng.
Nhưng cô ấy hiểu rằng người lớn phải đi làm kiếm tiền, bố không còn nữa, cô ấy càng phải ngoan hơn.
Đêm hôm đó trời rất tối, không có mặt trăng, cũng không có ngôi sao, cũng giống như trước đây, cửa vừa đóng lại thì cô ấy ngay lập tức mở mắt, rón ra rón rén chạy ra ban công.
Cô ấy giả vờ ngủ.
Cô ấy đứng trên chiếc ghế gỗ nhỏ nhìn mẹ mở cửa kho chứa đồ, đẩy xe đạp ra. Sau đó, vừa đến góc đường đã có hai người từ trong góc tối nhảy ra, thoáng cái bịt miệng mẹ cô ấy!
Mẹ không trở về nữa!
Ngô Ngọc Na nghẹn ngào nói: “Cuối cùng tôi cũng tìm được mẹ mình.”
Cô ấy bị dọa sợ đến mức toàn thân phát run, phải một lúc lâu mới phản ứng lại và gõ cửa chú hàng xóm, đợi khi xuống tới nơi thì không còn thấy mẹ cô ấy đâu nữa.
Chú cảnh sát nói rằng cô ấy là một đứa trẻ thông minh, nếu tự mình chạy xuống thì khả năng cao cũng sẽ bị bắt đi bán.
Trong lòng Lương Cẩm Tú cảm thấy khó chịu. Cô cũng vừa mới trải qua, nếu cô không hiểu tiếng động vật, nếu không có chị đại bàng, cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Lương Cẩm Tú vỗ vai cô gái, quay người nhìn Dương Viễn Phong: “Anh cần tôi làm gì?”
Dương Viễn Phong chắc chắn không mang người tới đây chỉ để kể chuyện cho cô nghe.
“Cái làng kia ở trong thung lũng không có đường đi, xung quanh mấy chục dặm là núi non.” Dương Viễn Phong hít sâu một hơi: “Chúng tôi cần sự giúp đỡ của chị đại bàng cùng với cô.”
Người phụ nữ trung niên buôn người kia từng bán ba người phụ nữ ở chỗ này.
Theo lời khai của bà ta, ngoài bà ta ra còn có những đồng phạm khác. Vì vị trí xa xôi và sự nghèo khó của ngôi làng nhỏ trên núi nên không có phụ nữ nào chịu gả, hầu như tất cả đàn ông trong làng đều độc thân.
Mẹ của Ngô Ngọc Na bị bán cho một người đàn ông độc thân khoảng bốn mươi tuổi, gia đình đó rất nhiệt tình, nhất quyết giữ bà ta lại để uống rượu mừng.
Kết hôn là chuyện lớn, hầu hết mọi người trong làng đều đến dự.
Bà ta nhìn thấy có rất nhiều người phụ nữ nói giọng vùng ngoài.