Edit: OnlyU
Phòng làm việc của Cục trưởng Đồng.
Cục trưởng Đồng lên tiếng: “Đã tìm ra hung khí gây án trong căn hộ của Lâm Tú Nga, sau khi giám định, vết máu đúng là của Tiêu Hoa, có thể kết án rồi.”
Lý Toản cong ngón trỏ xoa xoa đôi môi hơi khô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chưa được. Lâm Tú Nga chết rồi, nhưng bà ta còn liên quan đến hung thủ phía sau vụ buôn lậu và vụ nổ tàu hàng.”
Cục trưởng Đồng nói: “Đó là phạm vi phụ trách của khu Minh Loan.”
Lý Toản đáp: “Cháu biết, nhưng đó cũng là vụ án trong tay cháu.”
“Lý Toản!” Cục trưởng Đồng đập bàn quát lớn: “Cháu không thể dính vào! Tàu hàng nổ tung làm chết 12 người, bọn chúng không coi cảnh sát hình sự hai khu và cảnh sát biển ra gì, dám giết người diệt khẩu ngay trước mặt chúng ta. Cả vụ đuổi bắn trên đường Bàn Sơn nữa, lần này may mắn không có việc gì, lần sau thì sao?”
Lý Toản ngước nhìn lên, trong đáy mắt là sóng to gió lớn cuồn cuộn đang cố kiềm nén.
“Cháu nhắm trúng. Cháu nhận vụ án, dù phạm vi liên lụy rộng cỡ nào, nguy hiểm cỡ nào, cháu đều có thể giải quyết thật xuất sắc! Không phải cháu mù quáng tự đại cho rằng bản thân có thể đánh bại toàn bộ băng đảng buôn lậu, cháu chỉ là… Viên đá dò đường.”
Cục trưởng Đồng cau chặt lông mày, trên gương mặt nhíu chặt đầy vẻ nghiêm túc và già nua. Ông đứng dậy, chắp tay sau lưng trừng Lý Toản: “Cháu làm viên đá? Cẩn thận bị nghiền thành bột.”
Giọng điệu có chút hòa hoãn.
Lý Toản cười nói: “Chú, chú biết tính cháu mà. Đó là tinh thần *Lôi Phong, là đầy tớ nhân dân, can đảm vì dân, cam nguyện là đinh ốc… Nếu chú không đồng ý thì cháu đành lén điều tra. Đến lúc đó mới gọi là nguy hiểm.”
*Lôi Phong chỉ những người lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân. Tham khảo thêm
Cục trưởng Đồng kiềm chế xúc động không trợn trắng mắt, ông rót hai tách trà giảm áp, sau đó giơ ngón tay nói: “Một ngày, 24 tiếng đồng hồ. Dù kết quả thế nào cũng phải kết án. Không thương lượng!”
Lý Toản nhìn đồng hồ, bây giờ là 9 giờ sáng. Hắn đáp: “Không cần đâu chú, 15 tiếng là đủ rồi.”
Cục trưởng Đồng phiền muốn chết, phất tay đuổi người: “Cút đi!”
Lý Toản mở cửa, chợt nhớ ra gì đó bèn quay đầu nói với ông: “Còn một chuyện.”
Cục trưởng Đồng: “Nói!”
Hắn từ từ cao giọng, mang theo chút lơ đãng mà lại ngạo mạn nói: “Chúng cháu không có việc gì không phải do may mắn, mà là do thực lực.”
Trong nháy mắt đó, thanh niên trước mắt đột nhiên rút đi vẻ lường biếng nhàn nhã ngày thường, như thanh kiếm sắc bén lau đi bụi bậm và rỉ sét, bộc lộ tài năng và sắc bén không thể chống đỡ.
Ngông cuồng kiêu ngạo năm xưa, chưa hề phai nhạt.
…
9:12
Triệu Nhan Lý moi được tin tức từ Trần Tiệp, lúc này đã về đài phát thanh chỉnh sửa tin tức mới, sau đó xin chỉ thị của tổ trưởng tổ chuyên mục xem có thể đưa tin không.
Tổ trưởng nhìn bản tin đầy các tin tức trọng yếu, bày tỏ cần phải xin chỉ thị cấp trên, chờ phê duyệt.
Lúc này tin tức số người chết trong vụ nổ tàu là 12 người đã được công bố. Chi tiết cơ bản về vụ án phân xác 08/12 cũng được tiết lộ sạch sẽ.
Hai vụ án chiếm hai hot search, kế đó là một hot search tiết lộ hung thủ vụ phân xác 08/12 có khả năng nằm trong danh sách những người tử vong trong vụ nổ tàu.
Hai vụ án có liên quan đến nhau, dường như còn liên quan đến buôn lậu xuyên biên giới Trung – Việt.
Thật sự phức tạp, quỷ quyệt và kịch tính, quả thật tình tiết còn hấp dẫn hơn phim truyền hình.
Vì vậy quần chúng thảo luận khắp nơi.
Hàng vạn hàng nghìn cư dân mạng bình luận suy đoán, có người đoán hải quan Minh Loan có liên quan, hoài nghi hải quan cấu kết với bọn buôn lậu tham nhũng.
Đầu tiên chỉ một số người đặt ra nghi vấn, sau đó số người nghi vấn như vậy ngày càng nhiều, như quả cầu tuyết càng lăn càng to, cuối cùng không cách nào không chế.
…
Hải cảng khu Minh Loan.
Vệ Hưng Châu ưỡn cái bụng phệ, nghe nói tàu hàng bị gãy từ giữa thành hai đoạn, hàng hóa trên tàu bị cháy thành than, trên tàu không ai còn sống sót, lúc này gã hoàn toàn yên tâm.
Tâm trạng khá lên, gã không thèm so đo với thái độ hung hăng của cảnh sát kinh tế khu Minh Loan, hài lòng đắc chí thong thả đi đến bến tàu mới gần cảng, mặt mày tươi tươi nhìn cảnh sát hình sự và cứu hỏa thu thập xương cốt trên tàu.
Đội trưởng đội cảnh sát kinh tế khu Minh Loan kiềm chế lửa giận: “Sớm muộn gì cũng thanh toán được lão bất tử này!”
Một tên cấp dưới tâm phúc của Vệ Hưng Châu ở hải quan Minh Loan không thể che giấu nội tâm hoảng loạn chạy tới, nói nhỏ bên tai gã: “Truyền thông mạng đăng về vụ nổ tàu, nhắc đến buôn lậu và hải quan chúng ta.”
Vệ Hưng Châu không hốt hoảng: “Tìm vài người dẫn hướng dư luận nhắm vào phân cục khu Đông Thành. Nói từ trên xuống dưới trong phân cục toàn là bè lũ xu nịnh, phá án kéo dài còn điều tra sai hướng.” Gã ý vị thâm trường bổ sung: “Lúc đó đội trưởng đội hình sự phân cục Đông Thành có mặt trên tàu hàng, tàu lại chở rượu thuốc lá, những thứ dễ bắt lửa, không chừng là ai đó cố ý châm lửa.”
Gã nói đến đó thì dừng, nhân viên kia biết phải làm thế nào.
Vệ Hưng Châu nhìn ra khơi, một chiếc thuyền đang chở hài cốt về, gã cười lạnh nghĩ, ai bảo phân cục khu Đông Thành xen vào việc của người khác? Thành thật ngồi trên cái danh phân cục “dưỡng lão” không tốt sao?
10:17
Một hot search #Phân cục khu Đông Thành toàn là lũ xu nịnh, có biệt danh “phân cục dưỡng lão”# từ từ bò lên top, dư luận bị dẫn đường đến phân cục Đông Thành.
Ngay cả bản tin Triệu Nhan Lý đăng trước đây về phân cục, miêu tả Lý Toản v.v… cũng bị đào lại đưa lên Weibo.
Như sấm dậy đất bằng ầm ầm nổ tung, hấp dẫn dư luận quan tâm và nhiệt liệt bàn tán, vô tiền khoáng hậu.
Ba vụ án lớn ở thành phố Việt Giang cùng lúc khiến dư luận bùng nổ, một nửa dân mạng có khuynh hướng hải quan Minh Loan tham nhũng, một nửa thì giận dữ mắng chửi và lạnh lùng chế giễu phân cục khu Đông Thành ngồi không ăn bám.
Phân cục khu Đông Thành vốn yên lặng vô danh và đội trưởng Lý Toản đội cảnh sát hình sự hứng chịu phê bình khiển trách dữ dội.
Cục trưởng Đồng không bảo vệ được, Cục thành phố không gạt được.
Tỉnh sở truyền đạt liên tục ba lệnh, phải giải quyết 3 vụ án, cho dân chúng câu trả lời thuyết phục!
11:26
Tổ trưởng chuyên mục Dân Sinh Vi Tiên được cấp trên đài truyền hình chỉ thị, cực kỳ phấn khích nói với Triệu Nhan Lý: “Có thể đưa tin! Em cứ việc đưa tin!”
“Tiểu Triệu, em có biết Dân Sinh Vi Tiên chúng ta được đánh giá thế nào trên mạng không? Dám nói sự thật, không sợ cường quyền, chân chính là tiếng nói nhân dân, là tấm gương cho truyền thông đưa tin!”
“Lần này em làm rất tốt. Chờ qua chuyện này chị sẽ xin đài, điều em về tổ của chị.”
Triệu Nhan Lý kinh hỉ: “Cám ơn tổ trưởng!”
Sau đó cô mở văn bản, chỉnh sửa biên tập tin tức lần nữa, bỗng nhớ đến video quay được ở đường Bàn Sơn. Chỉ vỏn vẻn 5 giây nhưng quá trình cực kỳ nguy hiểm.
Triệu Nhan Lý cắn răng, quyết tâm biên tập bản tin lần này, đăng kèm video đuổi giết bắn nhau đầy nguy hiểm trên đường Bàn Sơn lên Weibo chính chủ của Dân Sinh Vi Tiên.
11:58
Đề tài #Tội phạm hung hăng ngang ngược, ngang nhiên bắn cảnh sát hình sự trên cao tốc, [icon phẫn nộ]# vọt lên hot search với tốc độ khó tin.
Trong 50 vị trí trong hot search thì hầu như phân nửa là tin tức về vụ án quan trọng này, lúc này chân chính được toàn dân thảo luận.
12: 43
Dân Sinh Vi Tiên lại đăng tin quan trọng khác #Tội phạm bắn cảnh sát hình sự đã ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt#, đề tài này có thái độ khác thường, cư dân mạng bàn tán như thủy triều.
Tất cả đều đoán có người chủ mưu phía sau bọn tội phạm này, nếu kẻ chủ mưu biết bọn chúng đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, kẻ này có giết người diệt khẩu hay không?
12:48
Đề tài bị xóa bỏ.
…
Khu dân cư đại học khu Bắc Điền.
Xã khu Vinh Kinh.
Trên bàn gỗ rộng lớn màu tím bày hai màn hình máy tính lớn, một laptop màu bạc. Màn hình phân chia mở mười mấy trang web, trong đó hai màn hình máy tính toàn là trang web hiển thị các con số màu sắc và đồ thị biến động.
Laptop màu bạc thì màn hình đen, góc phải bên dưới có mở một cửa sổ nhỏ.
Giang Hành cầm di động bấm lặp lại bản tin, video 15 giây, khúc cua trong đêm mưa, súng đạn rung trời, chiếc xe trước xoay 180 độ mạo hiểm ôm cua ngay sát vòng bảo hộ, lấy kỹ thuật không thua gì tay đua chuyên nghiệp lướt qua khúc cua cực kỳ trôi chảy.
Tình cảnh nguy hiểm khiến người khác lo lắng thót tim, đồng thời cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Lúc đầu bình luận dưới video là khiếp sợ và lên án bọn tội phạm, sau đó từ từ chuyển hướng. Tất cả đều là khen ngợi thổi phồng, điên cuồng tán thưởng kỹ thuật lái xe.
Trên bàn có một cái gạt tàn thuốc, trên đó có nửa điếu thuốc lá đang cháy dở, khói trắng lượn lờ bay lên, che góc trái màn hình máy tính.
Giang Hành thầm nghĩ, dư luận xôn xao như vậy chưa chắc không có Lý Toản lửa cháy thêm dầu.
Người này thật ngang tàng.
Hành sự *kiếm tẩu thiên phong, vừa ngông cuồng vừa lỗ mãng ngang tàng.
*Kiếm tẩu thiên phong: Ý chỉ không theo lệ thường, thủ pháp mới lạ, dùng những cách thức khác nhau giải quyết vấn đề, cầu thắng vì đánh bất ngờ.
Hắn không sợ không thu dọn được cục diện, càng không sợ đắc tội mọi người, nhưng trong lúc hành sự tựa hồ vẫn còn đắn đo đúng mực.
Giang Hành cười khẽ: “Giống lưu manh.” Lưu manh có văn hóa.
Y nghĩ dù sao cũng là bạn bè, nên *thủ vọng tương trợ không phụ tình nghĩa.
*Thủ vọng tương trợ: Ý chỉ đối phó kẻ địch hay tai họa bất ngờ, làng xóm lân cận cảnh giới và giúp đỡ nhau.
Thế là Giang Hành bấm điện thoại gọi cho chủ hộp đêm, bảo hắn hỗ trợ châm dầu vào lửa đẩy hướng dư luận.
Chủ hộp đêm vừa gãi chân vừa lướt Weibo nói: “Chuyện nhỏ. Anh muốn thế nào, phù dung sớm nở tối tàn hay là vĩnh viễn lưu truyền?”
Giang Hành: “Điều hòa.” *(trong những ý kiến không giống nhau tiến hành điều hoà)
“OK!”
Chủ hộp đêm cúp điện thoại, bắt đầu gây sự.
…
Phân cục khu Đông Thành.
Lý Toản nhìn ra cửa sổ duy nhất trong đội hình sự, mở cửa sổ hứng ánh mặt trời ấm áp, pha trà giảm áp mà cục trưởng Đồng ném hắn hai ngày trước.
Thỉnh thoảng uống hai tách, cuộc sống thật tốt đẹp.
Mọi người trong đội hình sự đều có mặt, học theo Lý Toản nhàn nhã dưỡng lão, hưởng thụ kiếp phù du nửa ngày rảnh rỗi, dư luận xôn xao như bị ngăn cách ở ngoài đội hình sự nho nhỏ.
Không chút ảnh hưởng.
Trần Tiệp nhào qua: “Lão đại, Quý Thành Lĩnh nói Trương Phú Thanh đã hủy lập án xong rồi, đang muốn đi.”
“Tiếp tục tìm mấy quy trình vụn vặt ngăn hắn ta lại, theo dõi sát sao.” Lý Toản không dời mắt nói.
Trần Tiệp: “Vâng!”
Vương Đang Đang lên tiếng: “Đã tra ra chủ nhân số thẻ căn cước và số điện thoại di động, cộng thêm toàn bộ cuộc đời của Tiêu Hoa sau 15 tuổi, đang in tài liệu.”
Lúc cậu đang nói chuyện thì máy in từ từ in ra mười mấy trang tài liệu.
Trần Tiệp cầm lấy sắp xếp chỉnh tề, sau đó chia cho đồng nghiệp từ từ xem.
Lý Toản lười động bèn nói: “Nói nghe đi.”
“…” Vương Đang Đang lên tiếng: “Số điện thoại không đăng ký CMND, trung tuần tháng 11 hủy số, không thể lấy lại các tin nhắn trước khi hủy số. Có điều tôi truy được lịch sử trò chuyện chưa xóa sạch, đến từ một công ty thông tấn chuyên xóa sạch tin tức sim điện thoại cho người ta ở Bắc Kinh. Từ công ty này, tôi tra được danh sách, cuối cùng tìm được một cái tên.”
“Thái Hưng Tài.” Vương Đang Đang rút một tờ giấy A4 đưa cho Lý Toản: “Từ số thẻ căn cước trên tờ giấy tra ra, Thái Hưng Tài.”
Lý Toản nhận tờ giấy A4, trông thấy thẻ căn cước, trên đó có hình một người đàn ông xa lạ.
“Thật trùng hợp.” Trần Tiệp ngẩng đầu nói: “Người bao nuôi Tiêu Hoa năm 18, người này cũng gọi là Thái Hưng Tài.”
Lúc này có người gõ cửa đội hình sự: “Đội trưởng Lý, người này nói muốn được nói chuyện riêng với anh.”
Lý Toản đứng lên quay đầu lại, trông thấy Tiêu Mai lo lắng bất an, co quắp đứng ở cửa.
“Trần Tiệp, cô dẫn cô bé đi chơi đi. Tiêu Mai…” Thấy Tiêu Mai co quắp lại hoang mang rối loạn, Lý Toản hiếm khi hòa hoãn: “Đến phòng làm việc của tôi.”
Phòng làm việc của hắn rất đơn sơ, bàn ghế kệ sách tróc sơn và một máy tính cũ kỹ chỉ có thể dùng để chơi mạt chược, trong góc có một chậu cây xanh biếc và một cái giường xếp.
Trống trải mộc mạc, không giống phòng làm việc của một chánh khoa cấp cảnh đốc, nhưng lại phù hợp với hình tượng nghèo khó mộc mạc của phân cục.
Lý Toản rót tách trà giảm áp cho Tiêu Mai: “Ngồi xuống đi. Đừng khẩn trương, tôi không dồn ép cô. Cô muốn nói gì, suy nghĩ kỹ rồi nói. Không vội.”
Tiêu Mai vuốt ve viền tách trà ấm áp, không tập trung tinh thần, do dự mãi mới cẩn thận hỏi: “Anh nói, anh nói Trương Phú Thanh sẽ không đối xử tốt với Trương Hàm Hàm… là có ý gì?”
Lý Toản uyển chuyển nói: “Có người bắt cóc Trương Hàm Hàm, Trương Phú Thanh chọn báo cảnh sát trước tiên.”
Tiêu Mai chấn động: “Quả nhiên hắn muốn Trương Hàm Hàm chết!”
Nếu Trương Phú Thanh thật sự yêu thương con gái, dưới tình huống bọn bắt cóc có khả năng giết con tin, hắn ta sẽ không chọn báo cảnh sát trước. Thậm chí bọn bắt cóc không đòi tiền, tại sao hắn ta lại vội vàng báo cảnh sát như vậy?
Vả lại Lâm Tú Nga chưa lấy được quyển sổ đã giết Trương Hàm Hàm, Giang Hành nhắc nhở người đầu tiên mà Trương Hàm Hàm muốn gặp khi vừa tỉnh dậy không phải là Trương Phú Thanh, cộng thêm…
Tấm hình trong mặt dây chuyền lồng ảnh.
Vì thế Lý Toản có thể chắc chắn Trương Phú Thanh có vấn đề.
Hắn hỏi tiếp: “Cô biết chuyện gì?”
Tiêu Mai đáp: “Trước đây Trương Phú Thanh tên là Thái Hưng Tài.”
Hết chương 20