Yến Hảo mới vừa đến chỗ ngồi của Giang Mộ Hành, Tống Nhiên đã nhìn qua ngay, mặt mũi tràn đầy sự hiếu kỳ của bạn bè, hệt như tiếp theo cậu có thể biến ra ma thuật.
Tống Nhiên đẩy đẩy kính: “Yến Hảo, cậu đến tìm tôi có gì không?”
Yến Hảo không nói gì, chỉ khom lưng cúi đầu, vươn tay vào trong ngăn bàn của Giang Mộ Hành.
Chung quanh có một hai người nhìn sang, tiếng ồn ào của lớp hơi ngưng lại, sau đó vang dữ dội hơn nữa.
Vẻ mặt Tống Nhiên hứng thú: “Lão Giang nhờ cậu lấy hộ cậu ta cái gì?”
Yến Hảo không phản ứng, cầm bình rời khỏi.
Tống Nhiên: “…”
Không phải lần trước ở cùng rất hoà hợp ư, sao lần này phớt lờ luôn rồi?
Tống Nhiên nghĩ bể đầu cũng sẽ không nghĩ tới, Yến Hảo không để ý cậu ta chỉ là bởi ai đó muốn cậu làm vậy, cậu vô cùng nghe lời.
.
Yến Hảo vừa rời phòng học thì bị Dương Tùng đuổi theo kéo tay lại.
“Là sao vậy?” Vẻ mặt Dương Tùng như gặp quỷ, “Hạ Thuỷ nói Giang…”
“Hành Tây!”
Hạ Thuỷ vội vã chạy qua, đóng cửa sau, cẩn trọng với người lớp khác trên hành lang, thấp giọng nói: “Là Ba chấm thuỷ, đừng gào nữa.”
Dương Tùng: “…”
Ba chấm thuỷ? Có ám con mẹ nó hiệu luôn rồi?
Hạ Thuỷ cảnh cáo Dương Tùng: “Đừng gây phiền phức cho Tiểu Hảo.”
Dương Tùng “Ha”: “Tao gây phiền phức cho nó hồi nào?”
Hạ Thuỷ hừ hừ: “Ban nãy trong lớp, nếu tao không cản thì có phải mày đã xông lên rồi không?”
Dương Tùng ăn trái đắng, cậu ta đá một cước vào cửa sau vang lên cái “rầm”, dẫn tới loạt tiếng giật mình chửi mắng trong lớp.
Yến Hảo đỡ trán: “Được rồi, dạy kèm mà thôi, sao phản ứng đứa nào cũng ngày càng lớn vậy, cứ như tao kết hôn với người ta sau lưng chúng mày không bằng.”
Miệng Dương Tùng giật nhẹ: “Ngài Hảo, xin nhắc ngài một câu, ngài còn cách tuổi kết hôn hợp pháp tận mấy năm.”
“Phải đó ngài Hảo.” Mặt Hạ Thuỷ nghiêm túc, “Bình tĩnh thôi.”
Yến Hảo: “…”
Dương Tùng nghĩ đến việc chuyện này là Hạ Thuỷ kể lại với cậu ta, cậu ta liền phát cáu, điệu bộ như cô vợ nhỏ bị vứt bỏ: “Tại sao tao không phải người biết đầu tiên?”
Hạ Thuỷ tạo tư thế “cảm ơn đã nhường”.
Dương Tùng muốn tức điên, đến nước này vẫn không quên làm màu, cắn răng ném ra câu cửa miệng với Yến Hảo, có phần vô cùng đau đớn: “Người anh em, tao cần một lời giải thích hợp lý.”
Yến Hảo cho cậu ta: “Tao nói Hạ Thuỷ vì lúc đó mày đang trong thời kỳ thất tình.”
“Tao đang trong thời…”
Dương Tùng khựng lại, xanh mặt không nói nữa.
“Đang trong trường không nói chuyện này, hôm khác nói tiếp.” Yến Hảo liếc một cái về phía toà văn phòng, bước theo hướng hành lang, “Tao phải đi đưa bình nước, hai chúng mày về trước đi, không cần chờ tao.”
Dương Tùng theo sau, nhìn bình nước màu xanh da trời trong tay cậu: “Tại sao mày đã bỏ tiền dạy thêm lại còn chạy việc cho cậu ta?”
“Chạy việc cái gì.” Yến Hảo đá cậu ta, “Mày không giúp đỡ bạn học mày à?”
Dương Tùng cười nhạo: “Vậy sao không nhờ bạn cùng bàn là Tống Nhiên đưa, không nhờ lớp phó đưa? Không nhờ cán sự môn văn ngồi sau cậu ta đưa?”
Yến Hảo vuốt tóc mái: “Ai đưa chả được, cậu ấy nhờ tao thì tao đưa thôi, tí chuyện vặt vãnh, ngừng kêu gào được không?”
Vài người lớp khác quan sát ngoài hành lang.
Dương Tùng hung ác rống lên từ cuống họng: “Nhìn con mẹ chúng mày à!”
Ánh mắt lập tức bị thu lại.
Dương Tùng víu víu sợi tóc ngắn đâm tay: “Dù sao thì bố và thằng đấy không hợp nhau, có nó thì không có bố đây.”
Yến Hảo “À”: “Vậy bảo trọng.”
Dương Tùng: “…”
“Đệt, mày có nghe nó nói gì không?”
Dương Tùng chỉ vào bóng lưng người anh em đang xuống lầu, kêu oang oang với Hạ Thuỷ như con chó vàng: “Mày nghe nó nói rồi đúng không? Nó bảo bố đây bảo trọng.
Hoá ra hơn mười năm vẫn không sánh được với hai mươi ngày, con mẹ nhà nó chứ.”
Hạ Thuỷ sâu sắc nhìn cậu ta: “Mày nên vào giới giải trí.”
Dương Tùng dùng tay quệt môi một cái, bất cần nhướng mày: “Anh biết mình đẹp trai, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này, đừng đổi chủ đề.”
Hạ Thuỷ lắc đầu lại gật đầu, gật đầu lại lắc đầu, vẻ mặt suy tư nhân sinh triết học: “Nói thế nào nhỉ, mày là con người có thể biến mọi thứ trở thành sân khấu, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi nóng, không bao giờ mất tự tin, không bao giờ do dự, không bao giờ chùn bước.”
Dùng xong loạt câu so sánh, cô vỗ vai Dương Tùng: “Nói tóm lại, mày bị dở hơi.”
Dương Tùng: “…”
“Nghĩ từ góc độ tao chưa?” Dương Tùng dựa vào lan can cầu thang, hai tay đút túi.
“Góc độ nào của mày?” Hạ Thuỷ hỏi, “Chính cung nương nương sợ bị thất sủng?”
Dương Tùng ra vẻ muốn đi.
“Không xàm nữa không xàm nữa.” Hạ Thuỷ bắt đầu nghiêm túc, “Mày tự tin chút, tình hữu nghị nối khố, không phải ai cứ thích là vượt qua được, mày vẫn là chính cung như cũ.”
“Cái này đéo phải vẫn đang xàm à?” Dương Tùng cau mày một cái, “Sao thằng chả kia lại dạy kèm cho Tiểu Hảo?”
Mặt Hạ Thuỷ lập tức thay đổi: “Tao nghe lời này của mày, ý là Tiểu Hảo nhà chúng ta không xứng?”
“Xàm chó! Nó có gì không xứng?”
Dương Tùng che chở con cái đáp một câu, thở một hơi tiếp tục nói, “Ý của tao là, cả đống người muốn kiếm thằng chả để được chú ý đặc biệt, không một ai thành công.
Sao chuyện tốt như vậy thế mà lại rơi vào đầu Tiểu Hảo?”
Hạ Thuỷ không cảm thấy có vấn đề gì: “Người khác cũng đâu phải Tiểu Hảo.”
Dương Tùng híp mắt: “Theo logic của mày, thằng chả đó đang nhắm vào Tiểu Hảo, cho nên không đồng ý với ai khác mà chỉ đồng ý nó.”
Hạ Thuỷ gãi tóc: “Rõ ràng mày đang nói tiếng người, nhưng tao nghe không hiểu.”
“…” Dương Tùng nói, “Tao sợ Giang…”
Hạ Thuỷ sửa lại: “Ba chấm thuỷ.”
Mắt Dương Tùng trợn trắng: “Rồi, Ba chấm thuỷ.”
“Tao sợ Ba chấm thuỷ có mục đích khác với Tiểu Hảo, dạy kèm chỉ là nguỵ trang.”
Đầu óc Hạ Thuỷ mơ hồ: “Mục đích gì? Lừa tiền lừa sắc?”
“Trong số những người theo đuổi Ba chấm thuỷ không thiếu gái nhà giàu.
Với học thức và bề ngoài của cậu ta, chỉ cần cậu ta muốn thì ngoắc tay cái là được.
Thêm nữa, Tiểu Hảo là đàn ông, Ba chấm thuỷ có thể làm gì chứ?”
“Tao không thể nói rõ với đứa mê trai như mày, tao phải đề phòng chút.” Dương Tùng bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc, “Nếu Ba chấm thuỷ mà dám giở trò gì đó, bố đây sẽ chém nó.”
.
Yến Hảo đến toà văn phòng, vừa buông bình nước, chưa kịp nói gì, Giang Mộ Hành đã dùng bút gõ gõ một bài thi.
“Tự mình đánh giá thành tích toán thử xem.”
Giang Mộ Hành tiếp tục chấm thi, “Không hiểu hỏi tôi.”
Yến Hảo nhìn sang, là bài thi đạt điểm tối đa, chỗ họ tên viết ba chữ Giang Mộ Hành, sạch gọn đanh thép.
“Lớp trưởng, cậu quan tâm thành tích cuối kỳ của tôi ư?”
“Đừng phí lời.”
“…”
Yến Hảo nhìn trộm Giang Mộ Hành, trước khi thi hắn không nói với cậu về chuyện thi cử, trong khi thi thì càng không nhắc không đề cập tới.
Giờ thi xong mới nói.
Sợ là nói lúc đó, cậu sẽ bị áp lực?
Yến Hảo lầm bầm: “Lớp trưởng, cậu làm gì cũng đều có lòng trách nhiệm vậy sao?”
Giang Mộ Hành nghiêng mặt: “Cậu đang thì thầm gì thế?”
Yến Hảo chỉ vào bài thi của cậu: “Chữ của cậu đẹp cực.”
Giang Mộ Hành gõ bút lên bàn một cái: “Tôi bảo cậu làm gì?”
Yến Hảo cảm thấy hành động này của hắn vô cùng nghiêm khắc, vừa vô cùng gợi cảm: “Đối chiếu bài thi đánh giá thành tích.”
Giang Mộ Hành cho cậu một ánh mắt, còn cậu thì?
Yến Hảo yên lặng xách một cái ghế tới bên cạnh Giang Mộ Hành, đang chuẩn bị ngồi xuống thì nghe hắn nói: “Đóng cửa lại.”
Thế là Yến Hảo đi đóng cửa.
Yến Hảo dựa theo bài thi của Giang Mộ Hành so đáp án: “Tôi có thể nắm 45 điểm phần I trắc nghiệm.”
“Sai ba câu.”
Giang Mộ Hành ngừng bút, khoé mắt lướt về phía Yến Hảo.
Thấy mặt mũi cậu viết đầy chữ “Mình đỉnh quá”, bờ môi mỏng đang mím khẽ cong: “Không tồi.”
Yến Hảo được khen ngợi, cậu càng vui vẻ hơn, ngữ điệu nhẹ nhàng rất nhiều: “Tôi chỉ chắc chắn bảy câu, những câu còn lại đều không chắc ăn, nào ngờ lại đúng chín.”
Giang Mộ Hành thu hồi tầm mắt: “Trước tiên cứ gác câu sai lại, rảnh tôi giảng cho cậu.
Phần II thì sao?”
Yến Hảo nhìn xuống bài thi: “Hình như tôi đúng hết phần điền khuyết.”
Ánh mắt Giang Mộ Hành lại chuyển qua mặt cậu: “Hình như?”
“Tôi nghĩ vậy.” Yến Hảo rầu rĩ nhăn ấn đường, “Có một câu tôi không nhớ lúc cuối mình có đổi đáp án không.”
Giang Mộ Hành nói: “Cậu ước chừng phần tự luận cuối cùng, nói tôi biết tình hình đại khái.”
Yến Hảo xem kỹ sáu câu dài Giang Mộ Hành làm.
Giang Mộ Hành đóng nắp bút, lâu lâu lại xoay.
Văn phòng dần tĩnh lặng, nắng chiều vương trên chiếc bàn.
Hai thiếu niên ngồi cùng chỗ, một chuyên tâm so đề, thấy bước nào bất giác đọc bước nấy, một hững hờ nghe âm thanh bên tai.
.
Một lát sau, Yến Hảo đặt bài thi xuống: “Không có cách ước lượng điểm.”
Cậu chỉ vào câu tự luận thứ hai từ dưới đếm lên: “Câu này này, đáp án của tôi giống cậu, chỉ là các bước giải không tương đồng.
Tôi viết rất nhiều, toàn bộ chen thành một cục.”
Nói đến đoạn sau, cậu buồn bực bĩu môi, “Bài làm của tôi không gọn gàng, chữ cũng xấu, khẳng định cực kỳ ảnh hưởng phần ấn tượng.”
Giang Mộ Hành xoay nắp bút: “Biết những thiếu sót của mình thì phải tự kiếm cách sửa chữa.”
Yến Hảo bỗng nổi lên suy nghĩ: “Nghỉ hè tôi luyện chữ?”
Giang Mộ Hành không ngó ngàng tới ý tưởng loé lên của cậu, ra hiệu cho cậu nhìn câu thứ hai từ dưới đếm lên: “Cậu viết lời giải của câu này cho tôi xem.”
Yến Hảo kinh ngạc hỏi: “Bây giờ ư?”
Giang Mộ Hành hỏi lại: “Rất khó viết?”
“Tương đối khó.” Yến Hảo ngượng ngùng nói, “Khi làm bài kiểm tra, tôi vừa nghĩ vừa giải rồi thử lại phép tính một lần, không biết còn nhớ nổi quá trình không nữa.”
Giang Mộ Hành vặn nắp bút: “Vậy để lúc học thêm nói sau.”
Yến Hảo sợ thấy biểu cảm thất vọng của hắn, dè dặt nói: “Lớp trưởng, tôi nắm chắc 45 điểm trắc nghiệm.
Phần điền khuyết cho dù tôi có sai câu không chắc chắn thì vẫn đúng bốn câu khác, có thể nắm 16 điểm.
Chỉ mới vậy thôi đã 61 điểm.”
“Câu dài ở phần sau, chưa nói đến chuyện khác, có hai câu từng được cậu đánh dấu, tôi đã ôn tập rất nhiều lần, không viết sai chỗ nào cả, sẽ không mất điểm.
Toán lần này qua điểm đạt là không thành vấn đề.”
Giang Mộ Hành không đáp.
Yến Hảo hoảng loạn ngay tức khắc, cậu rũ mắt, tay vô thức móc một góc bài thi, giọng rất nhỏ: “Tôi sẽ cố gắng thêm.”
Giang Mộ Hành nhìn cậu: “Yến Hảo, cậu làm nhăn bài của tôi rồi.”
Toàn thân Yến Hảo run lên: “Xin lỗi xin lỗi.”
Vừa xin lỗi vừa miết phẳng bài thi.
Tay cầm bút của Giang Mộ Hành tăng lực, đôi mày núi cau lại: “Ổn rồi, đừng làm nữa.”
Yến Hảo quay đầu, Giang Mộ Hành nghiêng mặt đi, giũ giũ tờ bài thi trước mặt, cúi đầu chấm điểm.
Yến Hảo cuống cuồng một hồi rồi dịu xuống, phát hiện điểm kỳ quái: “Lớp trưởng, không phải cậu khát nước à? Sao không uống nước?”
Giang Mộ Hành mặt không cảm xúc: “Tôi đang bận, không có thời gian uống.”
Yến Hảo “À” một tiếng, vẫn cảm thấy sai sai chỗ nào.
Vào lần thứ tư cậu liếc trộm Giang Mộ Hành, hắn đặt bút xuống cầm lấy bình nước, vặn nắp ra uống một hớp.
Bấy giờ Yến Hảo mới có cảm giác “đúng rồi”.
.
Chẳng mấy chốc, Giang Mộ Hành chấm xong một bài, thình lình mở miệng: “Toán là môn cậu yếu căn bản nhất trong số các môn…”
Yến Hảo nín thở, chân khép lại, lưng thẳng tắp, đầu cúi gằm, như đứa học sinh tiểu học bị giáo viên gọi lên nói chuyện, thấp thỏm không yên chờ lời bình.
Giang Mộ Hành im lặng khoảng ba, năm cái chớp mắt, giọng trầm thấp, “Cậu có thể qua điểm đạt, tôi rất hài lòng.”
Yến Hảo thở khẽ, hai tay đang nắm chặt không ngừng run rẩy, khoé mắt có phần ửng hồng, cậu chỉ mong mỏi những lời này của Giang Mộ Hành.
Giờ đây Giang Mộ Hành đã cho cậu.
Sự lo âu ứ đọng nơi nội tâm Yến Hảo biến mất trong khoảnh khắc đó, toàn thân trở nên sáng ngời, hiện lên sức sống dạt dào, toả ra ánh hào quang khiến người ta chẳng cách nào ngó lơ.
Giang Mộ Hành vuốt ngón tay: “Nếu những môn khác cậu cũng có mức độ ôn tập giống toán…”
“Có!” Âm lượng Yến Hảo mất khống chế kêu lên.
Lấy lại tinh thần, mặt cậu quẫn bách nóng bừng.
Giang Mộ Hành đè ấn đường: “Người bên ngoài hành lang cũng có thể nghe thấy tiếng cậu kêu.”
Yến Hảo hồi hộp li3m môi: “Vậy giờ tôi chuồn nhé.”
Nói vậy, nhưng mông lại không rời khỏi ghế, không muốn đi.
Yến Hảo nôn nóng gặm gặm khoé môi, phải nghĩ cớ gì mới có thể ở lại lâu hơn nữa?
Giang Mộ Hành đột nhiên đứng dậy với lấy bút gel trong ống đựng bút, va phải chồng bài thi đã được hắn chấm ở trên bàn.
Trước đó rất chỉnh tề, bị hắn đụng vào thì lộn xộn.
Hắn ngồi trở về.
“Yến Hảo, cậu giúp tôi sắp xếp lại đống bài thi kia một chút.”.