Chiêm Đông Quyến từ thành phố B chạy xe một mạch không
nghỉ đến đây. Lòng anh nóng như lửa đốt, lo cô khóc mãi không thôi.
Anh dựa theo địa chỉ Tả Ý cho, đến khu vui chơi thì
tìm thấy cô.
Lúc đó, Tả Ý điềm tĩnh ngồi trên ghế, nói chuyện với
mấy em nhỏ, sắc mặt đã bình tĩnh lại, hoàn toàn không giống thái độ như lúc gọi
điện.
Cô đã thân thiết với mấy đứa bé đó, hình như đang chơi
đoán gì đó với chúng, ai đoán đúng sẽ được thưởng kẹo.
Có một đứa bé mũm mĩm nhìn chung quanh chỉ nhánh cây
khô, hỏi: “Đố cô đây là gì?”
“Cây gỗ.” Tả Ý đáp.
“Bốn chữ.”
Tả Ý ngẫm nghĩ, “Một cái cây gỗ.” Đúng bốn chữ.
Chiêm Đông Quyến ở cạnh nhìn thấy chỉ đành lắc đầu
cười.
Cô từ nhỏ đã vậy, chẳng khác trước đây, trêu chọc
người ta là giỏi nhất.
Quả nhiên, câu trả lời của cô làm thằng bé không ứng
phó kịp, vội vàng xua tay nói: “Không phải, không phải, không phải ý đó, phải
là kiểu dùng bốn chữ ấy.”
“Đó là thành ngữ.” Tả Ý cười.
“Đúng rồi, là thành ngữ. Nói thế nào?”
Cái này đúng là đánh đố cô, cô nghiêng đầu, nhíu mày,
“Không biết.” Khó đoán quá.
Thằng bé đắc ý vênh mặt nói: “Cái này gọi là hoàn hảo
nguyên vẹn.” Sau đó nó bẻ nhẹ nhánh cây, lớp vỏ cây chưa gãy lìa, nói tiếp:
“Đây là vấn vương không dứt.”
Tả Ý nghe xong, cười cười, cầm nhánh cây đó, lập tức
bẻ thành hai khúc, hỏi: “Vậy cô đố con, đây là thành ngữ gì?”
Thằng bé gãi đầu, lông mày nhíu lại, lắc đầu nói: “Cô
giáo chưa có dạy, con không biết.”
Tả Ý chớp mắt nói: “Là một dao cắt đứt.”
Gió thu thổi rối tóc cô, cô lại trở về dáng vẻ thường
ngày, dấu vết duy nhất cho thấy cô đã khóc chính là cặp mắt sưng đỏ. Cô luôn
kiên cường, chưa hề khóc trước mặt anh, dù là lúc cha mẹ cô qua đời.
Anh thấy bọn trẻ cầm kẹo rời đi, mới đi về phía cô.
“Em làm gì mà trong điện thoại khóc bù lu bù loa vậy?”
Anh hỏi.
“Tại em đau răng.” Cô nói.
Về thành phố B, Chiêm Đông Quyến tìm một chỗ yên tĩnh
cho cô ở một mình. Tả Ý tắt di động, không xem ti vi, không mua báo, chặn tin
QQ, chỉ ở trong nhà.
Cơn đau răng quả nhiên ùn ùn kéo đến.
Vì nướu bị sưng, cả mặt cô đều sưng lên, đành đi ra
tiệm thuốc mua thuốc uống. Người bán giới thiệu cả đống nhãn hiệu thuốc.
Cô nhíu mày, “Không phải loại tôi hay uống lúc trước.”
“Trước đây cô uống loại nào?” Người bán thuốc hỏi.
Cô giật mình, “Tôi… không biết.”
Trên đường về nhà, Tả Ý bất chợt lái xe đến nghĩa
trang Đông Sơn ở ngoại ô phía Tây.
Từ xa cô nhìn thấy hai tấm mộ bia, từ chỗ đó, cái thứ
ba và thứ tư, bên trái là mộ ba, bên phải là mộ mẹ. Mẹ cô không phải là vợ hợp
pháp của ba, vì tôn trọng dì Nhậm, nên hai người không được chôn cùng một chỗ.
Trong hình ba tươi cười, cô và ông giống nhau, chỉ có
một lúm đồng tiền. Thuở nhỏ, cô nghịch ngợm, gây chuyện, nhưng khi ba nhắc đến
cô lại rất tự hào, cứ hay nói: “Tả Ý của ba, Tả Ý của ba…”
Thế cho nên Tả Tình mới ghét cô.
Nên Tả Tình nói: “Đừng tưởng ba kêu mày về thì mày là
người nhà họ Thẩm. Cho mày biết, dù là tài sản Thẩm gia, thậm chí là những cái
khác, tao cũng không cho mày.”
Lúc đó cô chỉ cười. Cô không muốn gì cả, cô chỉ cần A
Diễn.
Lúc học năm hai, không biết sao mẹ lại đồng ý cho cô
cải họ, về Thẩm gia. Sau đó mẹ còn vui vẻ tiễn cô đi Đức.
Ở Đức, có A Diễn.
Lệ Trạch Lương vĩnh viễn là người xuất sắc nhất trong
mọi người. Trong đám người tóc vàng mắt xanh, hình dáng người châu Á của anh
vẫn khiến người ta nhìn ngắm. Dáng người cao ráo, ánh mắt sâu thẳm, tóc gọn
gàng, không quá dài cũng không quá ngắn. Mỗi lần cắt tóc, làn da sau tai sẽ lộ
ra ngoài mấy ngày, trắng trẻo còn mịn màng.
Hoàn toàn không giống với mấy thanh niên da trắng tóc
mào gà, tai đeo khuyên, người nồng nặc mùi gay mũi.
Mỗi lần gặp cô nào nhìn Lệ Trạch Lương, cô liền bám
chặt tay áo anh nói: “Em nhất định phải chú ý anh chặt hơn.”
Hồi rời Tả Ý, anh đã đầu tư cổ phiếu, cùng bạn bè hợp
tác mở công ty, lúc đó hay lái xe đi đi về về giữa Frankfurt và Heidelberg.
Tính tình của anh không kì quái như bây giờ, chỉ là ít nói, thái độ rất khiêm
tốn. Tính cách này đã bị Tả Ý biết từ sớm.
Cô đến đột ngột, tiếng Đức không rành, mất rất lâu để
học ngoại ngữ, vì vậy mà ngoài trường học thì không rời khỏi cửa. Nên thường là
anh mua đồ về nấu cho cô ăn.
Mùa đông ở Đức đến rất sớm, hơn bốn giờ trời đã tối,
cũng lạnh hơn thành phố B nhiều.
Hôm đó, anh lại đi Frankfurt,
buổi tối sẽ không về.
Cô từ trường về thì trời đã sắp tối, bao tay với nón
lại bỏ quên ở thư viện. Trời sẩm tối, nhiệt độ cũng giảm mạnh, làm cô lạnh quá
sức.
Cô lại lười quay lại lấy đồ, một mình đi đường tắt,
định đi hẻm nhỏ cho mau về nhà.
Cả con ngõ nhỏ chỉ có một mình cô, bước chân dẫm lên
tuyết nghe lạo xạo, như có tiếng vang. Cô đi nửa đường mới bắt đầu biết sợ, hơi
cuống cuồng lo lắng quay đầu nhìn lại.
Sau khi quay đầu lần nữa, thì thấy từ rất xa có người
vội vàng đi nhanh tới.
Trong lòng cô thấy căng thẳng, ôm chặt cái túi xách rẻ
tiền trước ngực. Thấy người đó càng lúc càng đến gần, cô đứng lại, tim nhảy lên
cổ họng, gần như muốn quay đầu bỏ chạy.
Vừa lúc đó, người đó đi chậm lại, nói một câu bằng
tiếng Trung: “Tả Ý?”
Trong nháy mắt, Tả Ý ngẩn ngơ, gần như lập tức chạy ào
đến, nhào vào ngực anh, “A Diễn──”
“Một mình sao em không đi đường lớn?” Anh nói hổn hển,
như từ nơi khác vội vàng chạy đến. Đến dưới ánh đèn, Tả Ý mới thấy anh hẳn phải
đi rất nhanh, trời lạnh thế này mà trán lấm tấm mồ hôi.
“Anh nói chiều không về mà?”
“Thu xếp xong sẽ về.”
Buổi chiều trời tuyết lớn, anh từ Frankfurt chợt
nghĩ trời lạnh thế này không biết để cô một mình ở nhà sẽ thế nào. Vì thế, anh
chạy xe suốt một tiếng đồng hồ về nhà, trong nhà không có ai, lại chạy đến thư
viện tìm.
“Vậy anh đến đón em hả?” Tả Ý ngoẹo đầu hỏi anh.
Anh xụ mặt, không đáp.
Tả Ý hớn hở hà hơi chà hai tay. Cô không mang bao tay,
áo cũng không có túi, nên mười đầu ngón tay lạnh cóng đỏ ửng.
“Bao tay đâu?” Anh hỏi.
“Quên ở trường rồi.” Cô nói.
“Đến lúc nào mới nhớ được đây, cứ quên trước quên
sau.”
Anh nói xong, cầm tay cô xát vào tay mình. Tay anh
bình thường hơi lạnh, nhưng khi đó lại rất ấm áp.
Cô cười ngây ngốc, “A Diễn, anh thật tốt.”
Anh ngước lên mới để ý thấy cô chỉ mặc áo lông, khăn
quàng cổ với nón cũng không mang, liền buông tay cô ra, tháo khăn quàng của
mình xuống quàng cho cô.
“Còn chỗ nào lạnh nữa?” Anh hỏi.
“Tay lạnh.” Cô làm nũng.
Cái này thì anh hết cách, anh không có thói quen mang
bao tay, mùa đông đều thọc tay vào túi. Vì thế anh cởi nút áo bành tô, chuẩn bị
mặc thêm cho cô.
“Không cần, em làm gì yếu đến vậy. Nếu để anh bị cảm
càng khổ hơn.”
Tả Ý đảo mắt, “Thế này đi!”
Cô nắm tay phải của anh, cho vào túi áo bành tô. Khi
đó anh mặc áo màu tím, trong túi vì thân nhiệt của anh mà rất ấm.
Tay trái của cô, và tay phải
của anh, cùng cho vào nên cái túi căng phồng lên.
Sau đó, Tả Ý cười hì hì với anh, “Thế này là được
rồi.”
Năm ngón tay luồn vào kẽ ngón tay anh, cô thuận lợi
nắm được tay anh.
Tay anh bất giác cứng đờ.
Ngay sau đó, anh không hưởng ứng, cũng không kháng cự, chỉ tự nhiên vuốt
ve nhè nhẹ vài cái, truyền hơi ấm cho cô.
Tiếp đó, cô đưa bàn tay còn ở ngoài, lẩm bẩm nói: “Xin
lỗi nha, bé tay phải. Tay phải A
Diễn viết chữ rất đẹp, nên Tả Ý phải nắm tay phải anh ấy trước. Có điều, lát
nữa A Diễn sẽ sưởi ấm cho em.”
Lệ Trạch Lương dở khóc dở cười.
Vì vậy, hai người cùng sánh vai nhau về nhà.
Không biết do đi nhanh, hay là nhiệt độ đột nhiên tăng
cao, hay là cô hồi hộp, mà bàn tay nắm tay Lệ Trạch Lương bắt đầu có mồ hôi. Cô
muốn rút ra lau khô, rồi lại không dám.
Cô sợ lỡ nhích nhẹ sẽ quấy rầy anh, anh sẽ không chịu
để cô nắm tay nữa.
Đó là lần đầu tiên hai người nắm tay, nếu không phải
cô mặt dày liều lĩnh làm vậy, không biết sẽ phải chờ đến ngày tháng năm nào. Từ
lần đầu tiên quen nhau đến lần đầu tiên nắm tay, lại kéo dài đến sáu năm.
Một lát sau, anh hỏi: “Tay kia
không cần sao?”
“Hả?”
“Tay phải của em.”
“Cần!!”
Vì thế hai người đổi phía, đổi tay nắm lần nữa.
Tả Ý cứ cười vui rạo rực.
“Gì mà vui vậy?” Anh hỏi.
“Không có gì, không phải nhặt được tiền.” Tả Ý bắt
chước dáng vẻ mọi ngày của anh, phụng phịu nói.
Thật ra, trong lòng cô đang nghĩ, hay là từ nay về sau
khỏi cần mua bao tay cho rồi.
2.
Lệ Trạch Lương còn có một sở thích khác, đó là xem
bóng đá.
Cô không tưởng tượng nổi, một người trầm tính nhường
ấy, sao lại cảm thấy thích thú với kiểu vận động kia, mặc dù cô biết anh cho
tới giờ vẫn không chơi.
Anh cũng chẳng phải quá cuồng nhiệt môn thể thao này,
nhưng thứ Bảy nào đài địa phương tiếp sóng trận đấu cũng không bỏ phí mà mở ti
vi lên xem. Lúc anh xem, sẽ pha một ly trà lẳng lặng ngồi xem một mình. Mỗi lần
anh kích động, tay lại nắm chặt, đứng bật lên, rồi chậm rãi ngồi xuống.
“Họ cứ đá tới đá lui mà không vào, phiền quá đi. Nhiều
người mà cướp có một trái bóng, sao không chia mỗi người một trái luôn đi.”
Anh lạnh lùng liếc cô.
Cô lập tức im bặt.
Chỉ một lát sau, cô ở bên cạnh lại bắt đầu không ngồi
yên.
“Chẳng lẽ nguyên nhân anh đến Đức là vì xem đá bóng
hả?” Cô hỏi.
“Anh đến xem đá bóng, còn em tới làm gì?” Anh hỏi lại.
“…”
Tả Ý nhìn anh. Câu hỏi này thật dư thừa, chẳng lẽ anh
không biết cô tới để làm gì?
Cuối tuần đó đúng lễ Giáng Sinh có một trận chung kết,
anh lái xe chở cô đến Frankfurt cùng đi
xem. Trước lúc đi, cô đeo cái túi nhỏ, bỏ vào đó những thứ cần thiết, rồi xuất
phát.
Anh chợt hỏi: “Mang theo bao tay chưa?”
“A!” Tả Ý cố ý nói: “Hình như em mang rồi.”
“Rõ ràng anh thấy em để trên ghế.” Anh nói.
“Có hả?” Cô giả ngu.
“Có.” Anh nói chắc như đinh đóng cột, sau đó bắn cho
cô ánh mắt đi lấy mau lên.
Gian kế chưa kịp thực hiện đã bị nhìn thấu.
Cô ai oán nhìn anh, nhưng lại không thể không nghe
lời.
Cô chưa từng đến sân vận động xem đá bóng.
Vị trí chỗ ngồi của họ rất gần sân bóng, còn ngồi giữa
fans hâm mộ của đội chủ nhà.
Tả Ý giơ hai tay lên, làm theo động tác và reo hò khẩu
hiệu của họ, hoàn toàn nhập tâm vào trận đấu không còn than phiền là nhàm chán.
Giữa trận đấu có cơn mưa tuyết, may mà cô có mang áo mưa, còn anh đội nón lưỡi
trai.
Lúc đội chủ nhà dẫn bóng, Tả Ý và fan ngồi bên cạnh
nhảy tưng tưng.
Cô nắm tay Lệ Trạch Lương, hăng hái hét lớn.
Anh mỉm cười, nắm chặt tay cô, “Đừng hét, khan tiếng
bây giờ.”
Trận đấu này là giữa đội Frankfurt mới lên
hạng một cách thần kì đá với đội đương kim vô địch Bayern Munich. Trời đông giá
rét còn có mưa tuyết, trong sân bóng lại dậy sóng nóng hừng hực.
Trong nháy mắt trọng tài thổi hồi còi kết thúc, tất cả
mọi người đều vui mừng.
Người Đức bên cạnh và Tả Ý vỗ tay hoan hô chúc mừng,
người đó còn kích động cầm khăn quàng cổ có thêu logo của đội bóng quàng lên cổ
Tả Ý, hô to: “Sie haben uns glueck mitgebracht!” (dịch: Bạn đã mang đến vận may
cho chúng tôi!)” nói rồi không hề báo trước, nâng mặt cô lên, hôn thật kêu.
Tả Ý đang rất vui vẻ, đáp lại đối phương bằng cái ôm
nồng nhiệt.
Ngay sau đó cô còn đi theo nhóm người đó cùng hát vang
trên lối ra, bước lên bậc thang, nhận ra Lệ Trạch Lương còn rớt lại phía sau,
nón kéo sụp xuống che mất hai mắt.
Cô đưa tay định chạm vào anh, nói: “A Diễn? Đi thôi.”
Trong một thoáng cô đụng vào tay anh, anh kéo cô lại,
dán mặt lại gần.
Cô vừa bước lên một bậc, nên hơi cao so với anh, vì
vậy anh chỉ cần hơi ngẩng đầu lên. Cô còn trùm áo mưa, bởi vậy có thể nghe thấy
âm thanh nước mưa nhỏ tí tách trên áo.
Cô thấy anh đưa mặt đến gần, hơi ngẩn người, giây lát
sau mới hiểu ra anh định làm gì.
Những người hâm mộ còn bắn pháo hoa trong trời mưa
tuyết tầm tã để chúc mừng đội chủ nhà giành thắng lợi. Còn có rất nhiều người
nấn ná thật lâu không muốn về, các cầu thủ vừa cảm ơn, làm dấy lên từng làn
sóng người.
Anh đứng trong đoàn người đang lũ lượt ra về, mặt dần
dần đến gần cô.
Tả Ý mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn chăm chú vào cặp mắt
kia, bất giác hơi hé môi.
Không ngờ tới nửa chừng thì bị ngăn cản, vì vành lưỡi
trai trên nón anh đụng vào trán Tả Ý, cô đau đến híp mắt.
Anh ngập ngừng một lúc, nét mặt đờ ra, quay mặt đi,
nhưng không làm lại lần nữa.
Tả Ý cũng ngỡ ngàng một hồi, sau đấy mơ hồ cảm thấy
mất mát.
Ngày thường cô cởi mở, nhưng không dễ dãi.
Một phút trước bị người khác ôm hôn, lúc đó cô không
để ý, nhưng nếu đối tượng đổi lại là Lệ Trạch Lương, thì cô lại thẹn thùng
ngay.
Trên đường về nhà, Tả Ý lái xe. Cô học lái xe, vì bác
sĩ nói tự mình lái xe sẽ làm giảm bớt bệnh say xe.
Lệ Trạch Lương mọi ngày hơi lười nhác, có người lái xe
tất nhiên không cần đến anh rồi. Lúc về Lệ Trạch Lương úp nón lên che khuất
mặt, ngồi trên ghế phụ hình như là nhắm mắt ngủ.
Hai người ngoại trừ vài câu cần thiết, còn lại chẳng
ai nói câu nào.
Mấy người bạn cùng đi xem trận đá bóng trong lòng vui
sướng, quay về Heidelberg đến
quán bar uống rượu, tất nhiên cũng kéo hai người đi theo.
“Em cũng muốn uống rượu!” Tả Ý kêu theo mọi người.
Lệ Trạch Lương lạnh nhạt liếc sang cô một cái.
Cô lập tức không cam lòng nhăn mày, dối lòng sửa lại:
“Làm sao thế được chứ, em không uống rượu, uống soda được rồi.”
Lệ Trạch Lương vừa vào quán đã gặp người quen, hai nam
một nữ.
Cô gái đó họ Đổng, nghe nói là con gái cưng của thị
trưởng thành phố nào đó, dáng vẻ cực kì ngoan hiền. Tả Ý đã gặp cô ấy mấy lần,
mỗi lần gặp Lệ Trạch Lương đều lấy xưng hô “Anh Trạch Lương” làm câu mở đầu.
Tả Ý đương nhiên rất không thích cô nàng.
Cô tiểu thư họ Đổng không biết nghe hai người bạn kia
nói gì, mà nhìn Lệ Trạch Lương rồi che miệng cười khẽ. Mắt không rời Lệ Trạch
Lương một giây, trong mắt Tả Ý thấy, thật đúng là nhìn như nhìn món súp hầm.
Cô càng nghĩ càng giận, kêu lớn: “Em muốn uống rượu.”
Sau khi kêu xong còn nhìn thoáng Lệ Trạch Lương. Hành động của cô căn bản là
không thu hút sự chú ý của anh.
Cô giận dỗi, bưng ly ừng ực uống cạn.
Đến khi Lệ Trạch Lương nói chuyện xong nhìn sang, Tả Ý
đã uống sang ly thứ hai.
Tửu lượng của cô rất yếu, dù uống rượu gạo ở nhà cũng
sẽ ngà ngà say nên uống rượu ở đây thì đã xỉn đỏ ửng mặt mũi. Cô gác cằm trên
quầy bar, ánh mắt đờ đẫn, đang lúc không vui ngón trỏ gõ gõ vào ly rượu.
Cuối cùng, anh nửa đỡ nửa dìu cô về. Cô là người say
là phải ngủ, đương nhiên lúc ngà ngà say lải nhải nhiều nhất.
Họ sống ở lầu ba.
Tả Ý say như chết vẫn không quên tức giận lải nhải.
“Gì chứ, không được tôi đồng ý đã dám kêu Trạch Lương
hả?”
“Tiếng anh mà để cô muốn kêu là kêu sao?”
“Có buồn nôn không vậy.”
“Đáng ghét, thật là đáng ghét.”
“Lần sau cắt lưỡi cô luôn.”
“Không phải súp, để A Diễn làm thịt kho ăn ngon hơn.”
“Nói bậy bạ gì vậy.” Anh lắc đầu, rồi móc chìa khoá mở
cửa.
Anh vừa thả tay, cô đã ngã oặt một bên. Anh hết cách
đành ôm cô vào ngực, cằm để trên trán cô.
Cô nhíu mày nói: “Râu anh đâm em.”
Anh không khỏi mỉm cười, dời cằm đi, cắm chìa khoá vào
lỗ khoá.
Tả Ý ngây ngốc nhìn khuôn mặt anh tươi cười, thừa dịp
cửa vừa mở, cô bỗng nhón chân, tay túm cổ áo anh, rồi ngẩng đầu chủ động hôn.
Cô hôn thật ngây ngô, gần như chỉ hôn được môi dưới.
Khi buông anh ra, Tả Ý còn lè lưỡi liếm môi mình, thoả
mãn nói: “Mềm… thật.” Vẻ mặt hiển nhiên là giống con mèo say rượu trộm được
cá.
Ban ngày hai người hôn không thành, lần này rốt cuộc
lại thành. Con mèo tên Tả Ý tốt xấu gì cũng đã thoả cơn thèm.
3.
Anh xoay mặt chỗ khác, xấu hổ ho khan hai tiếng, rồi
nói: “Vào nhà đi.” Xong anh đỡ Tả Ý vào, để cô trên sofa, định đứng dậy cởi áo
khoác thì bị Tả Ý níu vạt áo.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
“Anh không được để người khác cướp đi.” Cô ảm đạm nói.
Anh ngừng lại, rồi ngồi xuống cạnh cô, nhíu mày: “Vậy
ra em chưa uống chút nào rồi.”
Tả Ý lập tức đỏ mặt, vội vàng nói: “Em sao không say
được chứ? Em uống rượu rồi…” Nói đến đó, đột nhiên cô cảm thấy mình giải
thích càng là vẽ rắn thêm chân.
Cô liếc qua Lệ Trạch Lương.
Người này đang cố nín cười, bộ dạng đó rõ ràng là hớn
hở khi vạch trần trò lừa đảo của cô. Cô tự dưng thẹn quá hoá giận, chồm qua há
miệng cắn anh, nhưng không cắn trúng miệng, thấy cằm dễ ra tay hơn, vì thế há
to miệng phập lên cằm anh.
Bất ngờ nhất chính là hoá ra cảm giác dễ chịu thế này,
nên không kìm được cô lại cắn thêm hai cái.
Không ngờ răng cô nhọn, lúc cắn dù không mạnh lắm
nhưng cũng làm anh đau đến nhăn mặt. Cô lại cười khanh khách.
“Tả Ý.” Anh xoa cằm.
“Hử?”
“Cắn đau anh.” Anh nói.
“Sao lại đau, em cắn nhẹ mà.” Tuy ngoài miệng nói cứng
nhưng cô vẫn nhoài người qua xem cẩn thận, quả nhiên có mấy dấu răng nhàn nhạt
trên da.
Cô đau lòng làu bàu, còn giơ ngón tay sờ sờ mấy dấu
răng đó, “A Diễn, em xin lỗi…” Sau đó còn thổi nhè nhẹ như trẻ con.
Ngón tay cô xoa trên mặt ngưa ngứa, khuôn mặt lại gần
sát, môi chu lên thổi nhẹ. Hơi thở đó quấy nhiễu thần trí của anh.
Tim anh rung lên, cúi đầu xuống, khoá môi cô.
Tả Ý giật mình trợn tròn hai mắt, dần dần mới mềm
người. Nụ hôn này hoàn toàn không giống nụ hôn của cô, chỉ mấy giây đã làm hơi
thở cô rối loạn.
Nụ hôn của anh khá mới mẻ, có phần thăm dò, không dám
tiến vào miệng cô mà chỉ liếm nhẹ bên ngoài. Tả Ý cố gắng điều hoà hơi thở, rồi
vòng tay lên cổ anh, hơi hé miệng, ngây ngô vui sướng đáp lại anh.
Miệng anh thoảng qua nụ cười, cánh tay ôm chặt thêm,
làm cô càng dán sát vào anh.
Trong lúc say đắm, đầu óc cô từ đôi phần tỉnh táo trở
thành ngây ngất bồng bềnh như đi trên mây. Cảm giác như đang ngậm một miếng
socola, cảm xúc trơn mềm đọng trên đầu lưỡi rồi từng chút thay đổi.
Lúc này, dường như cô say thật rồi.
Nụ hôn cuối cùng cũng dừng lại, cô sợ hãi mở mắt, rồi
lại không dám nhìn anh, thở hổn hển trong ngực anh. Xúc cảm mềm mại trên môi
lưu lại thật lâu.
Lệ Trạch Lương bình tĩnh thư thái, chậm rãi nói: “Cái
ở cửa không tính, cái này mới là nụ hôn đầu tiên.”
“Tại sao?”
“Làm gì mà em tại sao lắm vậy.” Anh đen mặt.
Hầu Tiểu Đông từng nói với cô, Lệ Trạch Lương là loại
người không dễ kết thân, nhưng một khi anh không bài xích sự tiếp cận của ai
thì người đó đã thành công một nửa.
Vậy bây giờ xem ra hình như cô thành công được một nửa
rồi.
Chỉ nụ hôn ấy đột nhiên kéo gần khoảng cách giữa anh
và cô rất nhiều. Mãi đến hôm ấy, Tả Ý mới biết tất cả nhưng khổ sở của cô không
hề uổng phí.
Anh cũng thích cô.
Từ đó về sau, từ bám đuôi thăng thành bạn gái, từ nông
nô chuyển mình thành địa chủ.
Tả Ý mừng khấp khởi đón chào tương lai tươi sáng. Đáng
tiếc, qua nhiều ngày sau, cô mới phát hiện đãi ngộ bạn gái với bám đuôi chả
khác gì nhau.
Anh vẫn hung dữ với cô, hơn nữa còn can thiệp nọ kia.
Nhưng mà──
Hình như lại có chút khác biệt.
Vào tết Nguyên Đán, Lệ Trạch Lương dẫn Tả Ý, cùng mấy
du học sinh lái xe đến Dusseldorf xem đếm
ngược đón năm mới.
Rạng sáng thì đến ven bờ sông Rhein, người chen chúc
chờ đếm ngược chật như nêm. Mặc dù có mưa phùn nhưng nhiệt tình của mọi người
không hề giảm đi.
Tả Ý cũng hưng phấn nhảy múa loạn xạ với những người
khác, anh chiều theo để mặc cô làm gì thì làm. Ven sông Rhein có dãy quán bar
nổi tiếng, quán nào cũng chật kín người. Tất cả đều là dân quanh vùng tới đón
năm mới.
Nửa đêm nhiệt độ giảm mạnh, mọi người dựa gần nhau
cụng ly chờ năm mới đến.
Lệ Trạch Lương lại ngăn cản Tả Ý không cho cô uống
rượu cho ấm người.
Cô rầu rĩ nhìn anh.
“Chẳng lẽ em không sợ lạnh à?” Vừa nói ra hơi thở đã
trắng xoá, cô còn cường điệu, cố ý ra sức hà hơi để chứng minh.
Sau đó Tả Ý dẫn anh rời khỏi đám đông, chạy lên trên
cầu.
“Sông Rhein chảy dưới chân em này!”
Khúc sông này rộng hơn chỗ Tả Ý thấy trước đây rất
nhiều, thêm bầu không khí ở đây càng làm cô cảm thấy thật phấn khích.
Cô dựa vào lan can cầu, ló người nhìn xuống, dưới ánh
đèn dễ dàng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cô trên mặt sông. Lúc đầu còn
thấy thú vị, nhìn một hồi lại thấy xây xẩm.
Trên cầu gió lớn, gió lạnh làm cô rụt cổ.
Anh cởi áo choàng, khoác lên cho cô.
Cô ngơ ngác một lúc rồi tự nhiên dựa vào ngực anh. Anh
đặt cằm lên đỉnh đầu cô, rất là thân mật.
Gió lạnh vần vũ xung quanh, nhưng giờ phút này Tả Ý
lại cảm thấy rất ấm áp dễ chịu. Có người không chờ được nữa đã đốt pháo bông.
“A Diễn.” Cô gọi anh.
“Ừ.”
“Em cảm thấy, em thật hạnh phúc.” Tả Ý nói khẽ.
Nhưng trong không khí ồn ào không biết anh có nghe
thấy hay không.
Đó là lần cuối cùng anh và cô cùng ngắm pháo bông.
Cô không biết vì sao mà một năm sau, anh lại có thể
thờ ơ huỷ diệt hết tất cả.
Nếu còn yêu một người vì tình mà táng gia bại sản, bạn
bè xa lánh, thì không thực tế. Điều này, cô hiểu, cô không có tham vọng quá
đáng như thế.
Nhưng mà, nếu như nói rằng anh một chút cũng không yêu
cô, cô không tin.
Tả Ý ngồi trước bia mộ, thấy sắc trời dần tối. Cô đứng
lên quay lại, thấy Chiêm Đông Quyến ở cách đó không xa. Anh về không thấy cô, ý
nghĩ đầu tiên trong đầu chính là Tả Ý chạy đến đây, vừa đến đã thấy không sai.
“Đông Chính không sụp đổ chứ?” Cô hỏi.
“Còn nguyên.” Anh cười.
“Không gạt em chứ?”
“Anh đã gạt em hồi nào chưa.” Anh nói.
“Còn không à, hồi em gặp tai nạn sau đó không phải anh
gạt em à. Thừa lúc em không nhớ ra mà sắp đặt bạn trai con lai cho em, cũng mệt
cho anh phải nghĩ cách.”
Chiêm Đông Quyến cười he he, ngượng ngùng.
Bất kể là Tả Ý, hay là bọn họ, đều biết chính xác vụ
tai nạn lần đó. Kì thật, hai bên đều biết, lần đó không phải là tai nạn.
Xe lao khỏi đường, không hề có dấu hiệu thắng lại,
hoàn toàn lao xuống thẳng hướng vách núi ở bờ sông. Toàn bộ dấu hiệu ở hiện
trường cho thấy, cô không phải say rượu mà có ý định tự sát.
Cô không uống rượu, rõ ràng là do nguyên nhân thứ hai.
Lệ Trạch Lương đến Đức, sau lần họ gặp nhau, Tả Ý liền
lái xe gây tai nạn. May có người phát hiện, cứu cô từ dưới sông lên.
Hôn mê hai ngày, Tả Ý tỉnh lại, không còn nhớ gì nữa.
Nhưng lúc cô thấy anh, do dự một lúc, ướm hỏi: “Đông
Đông? Anh là Đông Đông?” Ngay lúc ấy Chiêm Đông Quyến quả thật không thể nào
hình dung được mình lại yêu thích cái biệt danh đã từng bị anh khinh bỉ đến
thế.
Hoá ra cô còn nhớ anh. Nhưng lại bị mất trí nhớ lúc
trưởng thành, cùng với thời gian có người đó.
Ngày cuối cùng đó, cô lái xe, bình thản nói vào điện
thoại: “Trước kia em có xem một bộ phim, trong phim một ông lão kể cho anh
thanh niên một câu chuyện, em rất muốn kể cho anh nghe.”
“Tả Ý!” Anh bên đầu dây này cắt ngang lời cô, còn ra
lệnh, “Em lập tức dừng xe!”
“A Diễn, nghe em kể được không? Chỉ nghe em lần này
thôi được không? Nghe em nói xong đã.” Giọng điệu của cô, bình tĩnh đến kì lạ,
trong bình tĩnh còn mang tuyệt vọng.
“Một lần nọ, nhà vua mở tiệc cho con gái mình. Có một
người lính đứng gác ở một góc, thấy công chúa đi ngang qua mặt anh ta. Công
chúa xinh đẹp tuyệt trần, người lính lập tức phải lòng cô công chúa ấy. Nhưng
thân phận hèn mọn, làm sao xứng đôi với con vua? Một ngày nọ, cuối cùng anh ta
cũng nghĩ ra cách đến gần công chúa, còn nói với nàng không có nàng anh ta sẽ
không sống nổi. Công chúa nói với người lính: ‘Nếu ngươi có thể chờ ta dưới ban
công một trăm ngày, sau một trăm ngày ta sẽ là của ngươi.’ nghe công chúa nói
xong, người lính chờ ngay dưới ban công, một ngày, hai ngày, mười ngày, hai
mươi ngày… Mỗi khi trời tối công chúa nhìn ra ngoài thấy anh ta vẫn sừng sững
suốt đêm. Gió táp mưa sa không làm anh ta chùn bước, quạ đậu trên đầu hay là
ong đốt, anh ta vẫn không nhúc nhích. Nhưng đến ngày thứ chín mươi, người lính
đã gầy gò yếu ớt, nước mắt trào ra, anh ta đã không còn gắng gượng được, thậm
chí ngay cả ngủ cũng không ngủ được. Công chúa vẫn luôn nhìn anh ta. Cuối cùng
tối ngày thứ chín mươi chín, người lính đứng lên nhắc cái ghế, bỏ đi.”
Cô nghĩ khi kể xong câu chuyện này cô sẽ khóc, nhưng
chớp mắt mấy lần, trong mắt lại không có nước. Bên kia điện thoại Lệ Trạch
Lương không nói gì.
“Trước kia vẫn không hiểu vì sao người lính đó lại bỏ
đi, vì sao không đợi đến ngày hôm sau. Hôm nay em mới hiểu, có lẽ họ đã lỡ mất
khoảnh khắc yêu đương đẹp nhất. Tình yêu là bình đẳng, nếu cứ phải nỗ lực sẽ
rất mệt mỏi. Người lính bỏ đi vào đêm chín mươi chín, có phải công chúa rất đau
lòng không? Nếu cô ấy đau lòng, tại sao trước đó không mở cửa bảo người lính đi
vào?”
Xe rẽ qua khúc cua, nhìn thấy sông Rhein xinh đẹp.
Cô cân nhắc trong lòng, thời tiết này sông Rhein lạnh
lắm thì phải, không biết rơi xuống đó thì có lạnh đến thấu xương không, hoặc là
khi rơi xuống biết đâu lại không có cảm giác gì.
Cô tắt đi động trước khi nói câu sau cùng.
“A Diễn, Tả Ý dưới cửa sổ trông ngóng anh chín mươi
chín ngày đã mệt mỏi, bây giờ cũng muốn đi rồi.”
cdcd
“Em hối hận à?” Trên đường về, Chiêm Đông Quyến hỏi
cô.
“Không có.” Tả Ý nói, “Tuyệt đối không hối hận.”
Một tuần sau, Tả Ý quay lại thành phố A.
Trên đường đi, cô run rẩy mở di động tắt máy lâu nay,
lập tức xuất hiện rất nhiều tin nhắn đầy cả bộ nhớ lưu trữ. Một tin rồi một
tin, chưa nói đến tin nhắn nhắc nhở có cuộc gọi, đã đủ loại tin nhắn.
Tả Ý nhấn nhẹ “Xoá tất cả”.
Cô không muốn xem. Hơn nữa, cô tin rằng, Lệ Trạch
Lương sẽ không tìm cô.
Anh là người rất kiêu ngạo. Cô đã lừa anh, trả thù
anh, đưa anh vào tình cảnh xấu hổ và khó khăn thế này.
Thà anh hận cô là tốt nhất.
Khi hai người căm ghét lẫn nhau, cô mới có nghị lực
đứng vững.
Rất nhiều người không liên can trong Đường Kiều đều
nhìn Tả Ý bằng ánh mắt kì lạ.
“Em mất tích ở đâu vậy? Điện thoại cũng không liên lạc
được.” Ngô Uy Minh hỏi.
“Về quê thăm gia đình.” Tả Ý cười cười.
“Nghe nói Lệ Trạch Lương…”
“Đại Minh, em mang đặc sản lên cho anh nè.” Cô ngắt
lời Ngô Uy Minh.
Ngô Uy Minh không biết quá khứ giấu kín của Tả Ý và Lệ
Trạch Lương, thật lòng muốn an ủi Tả Ý. Nhưng lại bị Tả Ý chuyển hướng.
Nói mấy câu với Ngô Uy Minh, thấy Kiều Hàm Mẫn đến, Tả
Ý liền vào phòng làm việc tìm chị, sau đó đưa đơn xin từ chức.
“Em phải đi?” Kiều Hàm Mẫn hỏi.
“Dạ, đã mang phiền phức cho chị Kiều rồi.”
“Có lẽ em chỉ muốn nghỉ ngơi dài hạn, chị cho em nghỉ
thêm mười ngày nhé?” Kiều Hàm Mẫn giữ cô lại.
“Chị Kiều à, em…”
“Em suy nghĩ lại đi Tả Ý. Ít ra cũng phải làm xong
việc em đang nhận, chờ chị tìm được người mới nữa chứ.”
Kiều Hàm Mẫn nói vậy rồi xử lý công việc, Tả Ý đành
gật đầu.
Cô định kết thúc mọi chuyện ở đây, rồi không bao giờ
quay lại. Từ nay về sau hai người sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.
Chỉ có điều, sự việc không như mong muốn.
Buổi chiều, Tả Ý đột nhiên nhận được điện thoại của
luật sư, người này họ Khâu rất có danh tiếng ở thành phố A.
“Tôi là luật sư được Lệ Trạch Lương tiên sinh uỷ thác,
có một phần tài sản biếu tặng và hợp đồng cần cô kí tên xác nhận.”
“Hợp đồng với tặng gì kia?”
4.
“Một tháng trước Lệ tiên sinh ở chỗ tôi kí tặng phần
quà và hợp đồng, người nhận là cô Thẩm.”
Tả Ý nghe thấy số tiền quá lớn, ngơ ngác để điện thoại
xuống. Cô ôm đầu cười khổ. Anh muốn làm gì? Dùng tiền chuộc tội sao?
Anh rốt cuộc đang nghĩ gì, có lẽ không ai nhìn thấu
được.
Cô lưỡng lự, rồi gọi số di động cho anh, trước khi có
tín hiệu cô lại tắt đi đổi thành gọi số văn phòng. Người nghe điện thoại là
tiểu Lâm.
“Tiểu Lâm, tôi là Thẩm Tả Ý, tôi tìm Lệ tiên sinh.” Cô
nói.
“Tả Ý?” Tiểu Lâm run lên, “Lệ tiên sinh… đi vắng
rồi.”
“Cám ơn cô.” Tả Ý cười, có phải anh không muốn nghe
điện thoại của cô nên bảo tiểu Lâm từ chối khéo?
“Tả Ý, cô gọi số riêng cho Lệ tiên sinh đi.”
Tả Ý chắc chắn sẽ không làm theo.
Từ nhỏ cô đã rất ương bướng. Khi tính ương bướng nổi
lên, người ta bảo đi đông, cô nhất định sẽ đi tây. Bất kể là ba hay mẹ, đều
chịu thua bản tính này của cô.
Vậy mà, vậy mà đứa bé như thế, lại chịu nghe lời anh.
Lúc về nhà tắm rửa, Tả Ý mở tủ mới nhận ra quần áo
hàng ngày của mình đều để ở nhà Lệ Trạch Lương. Cô vẫn chưa về đó lấy đi.
Ở đó nhất định vẫn còn.
Cô vò đầu bứt tóc nghĩ cách, nhờ Chu Bình Hinh gọi
điện qua đó giùm cô thì không ai bắt máy. Cô với Chu Bình Hinh mới chạy vội đến
dưới lầu nhà Lệ Trạch Lương. Sau đó lại gọi vào số riêng, sau khi chắc chắn
không có ai, Tả Ý mới đưa thẻ phòng cho Chu Bình Hinh, nhờ cô ấy đi lên.
Lỡ như gặp Lệ Trạch Lương thì sẽ nói lấy đồ giúp cô.
Kết quả, Chu Bình Hinh lên đó được ba phút, gọi điện
xuống: “Tả Ý, không có ai hết.”
“Ừ, vậy thì tốt quá.”
“Cậu lên thu dọn đi, nhiều đồ lắm.” Chu Bình Hinh nói.
Tả Ý do dự.
“Lên đây đi, lỡ Lệ tiên sinh về còn có mình mà.” Chu
Bình Hinh khuyến khích.
Vì thế Tả Ý đi lên.
Lúc cô vào nhà thì sửng sốt. Cô mới rời khỏi đây có
mấy ngày, mà đồ trang trí trong phòng đã thay đổi rất nhiều. Cô không nghĩ ngợi
nhiều, vội vàng dọn đồ.
Lúc dọn đồ trang sức thì hoa tai bị rớt xuống gầm
giường, cô phải bò nhoài xuống, vươn tay lấy thì đụng phải cái gì đó, ngón tay
bị đâm chảy máu. Cô nhặt lên nhìn, là một mảnh thuỷ tinh sắc nhọn sẫm màu.
Màu sắc của nó rất đặc biệt, nên Tả Ý lập tức nhận ra.
Đó là bình hoa đặt trên cửa, có lần Tả Ý suýt nữa làm vỡ nó, giờ thì nó vỡ
thật.
Tả Ý chợt hiểu ra. Cô nhìn quanh, sau đó đi ra phòng
khách nhìn, hễ là đồ dễ vỡ thì đều được thay bằng đồ khó vỡ.
Đồ vật trong nhà này chắc đã bị ném sạch, chỉ cần có
thể ném đều bị anh ném.
Tả Ý cụp mắt. Chẳng lẽ là ngày anh hiểu chân tướng mọi
chuyện?
Cô thở dài. Có điều rất phù hợp với tính tình hiện nay
của anh, tức giận là đập đồ. Lệ Trạch Lương trước đây không phải thế này.
Lúc đi, Tả Ý để thẻ phòng trên bàn trà. Trong tíc tắc
đóng cửa, cô nhìn thoáng qua cái thẻ phòng trên bàn, lòng mang nhiều cảm giác.
Cô không báo trước mà cứ thế đến nhà anh lấy đồ thật
không thoả đáng. Tả Ý ngẫm nghĩ, sau khi tạm biệt Chu Bình Hinh mới điện thoại
cho Lệ Trạch Lương.
Điện thoại kêu rất lâu mà không ai nhận, đến khi trong
điện thoại có giọng nói nhắc nhở. Một lát sau, Tả Ý vừa về nhà thì anh gọi lại.
“Em là Thẩm Tả Ý.”
“Ừ.” Anh nói.
“Vừa rồi em đến nhà anh lấy ít đồ, không báo cho anh
trước thật ngại quá.”
“Ừ.” Vẫn là chữ này.
“Tạm biệt.” Tả Ý nói.
Khi cô nói xong hai chữ này, thời gian tựa như ngừng
lại, anh lặng đi một lúc.
Cô không biết anh ở đâu nhưng nghe trong điện thoại
thì chung quanh im lặng như tờ, cơ hồ có thể nghe rõ hơi thở của anh.
“Tạm biệt.” Anh bình thản đáp lại hai chữ ấy, rồi cúp
điện thoại. Gần như khiến người ta cảm thấy vừa rồi anh lặng đi chỉ là ảo giác.
Tả Ý để di động xuống, soạn đồ trong túi ra. Trong
đống quần áo thấy một cuốn sách. [Nguyên lý kinh tế học] của Mankiw, chắc là
lúc Chu Bình Hinh dọn phụ đã bỏ vào. Chẳng lẽ Chu Bình Hinh nghĩ cô sẽ đọc loại
sách nhàm chán này sao?
Loại sách này, Thẩm Tả Ý vẫn luôn tôn trọng mà không
dám đến gần.
Tả Ý cười khổ, lật đại mấy trang, trang sách soàn soạt
lật sang như cây quạt. Cô ngừng lại ở mấy trang cuối nhìn nét chữ quen thuộc.
Nghi hoặc lật trở lên lại, cô lập tức thấy phía trước
có viết tên mình, là do người nào đó viết, hơn nữa còn viết đi viết lại rất
nhiều lần.
“Tả Ý, Tả Ý, Tả Ý…”
Từng nét từng nét lặp đi lặp lại trên giấy, càng viết
càng ngoáy, chữ Ý cuối trang trước ấn mạnh đến rách giấy.
Không biết anh viết từ khi nào, nhưng nhất định là sau
khi họ chia tay nhau ở Đức.
Cho nên, anh mới không muốn cho cô lục sách của anh ư?
Tả Ý dùng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn dòng chữ, giống
như anh đang kề tai khe khẽ gọi tên cô, thanh âm ấy đã thành chất độc, ngấm vào
tim cô, thỉnh thoảng lại đau rút từng cơn.
Cô úp mặt vào quyển sách.
Đúng vậy, cô lừa anh, luôn lừa anh, từ đầu đến cuối
đều lừa anh, ngay cả câu nói cuối cùng đó cũng là lừa anh.
Tiếc rằng cô yếu đuối nhường này, ngay cả trả thù cũng
không làm cho tốt. Thế nên trong căn phòng đó cô từng không cẩn thận buột miệng
thốt ra hai chữ A Diễn.
Chẳng biết mình diễn nhập vai, hay căn bản là không
phải diễn. Nên ngay cả cô còn nghi ngờ chính cô, đến cùng là hận anh trả thù
anh, hay là quên đi thù hận quên hết mọi thứ, để bản thân đường hoàng viện cớ ở
lại bên anh.
Nếu phải nhớ lại, thời gian hạnh phúc nhất của cô,
nhất định là khi học cùng anh ở đại học M. Khi đó, không có buồn phiền từ gia
đình, chỉ nghĩ đến chơi đùa, dường như nỗi buồn lớn nhất của cô là bị anh trách
mắng.
Để cuốn sách dưới gối, Tả Ý thao thức đến khuya, sáng
sớm thức dậy lại xin Kiều Hàm Mẫn nghỉ phép, đặt vé máy bay nhanh nhất đến
thành phố C.
Cô không mang theo hành lý, chỉ xách cái túi nhỏ, đi
đến rất nhiều nơi ở thành phố C. Cuối cùng, Tả Ý dừng chân dưới toà nhà họ đã
từng ở. Bởi vì nơi đây gần trường học, lại yên tĩnh, nên anh mới ở. Toà nhà hơi
cũ kỹ, vào mùa hè, bức tường bên ngoài rậm rạp dây thường xuân, nhưng mùa này
lá đã rụng hết chỉ còn lại bức tường xơ xác.
Tả Ý đi lên lầu, nhấc chậu hoa bên cạnh lấy chìa khoá
nhưng không thấy.
Lần trước khi đi cô không để ý Lệ Trạch Lương có để
chìa khoá lại hay không. Nhưng chìa khoá quả thật không có ở đây. Vì thế, Tả Ý
sờ tay vào tay nắm cửa, sau đó dựa vào cửa ngồi xuống.
Cô ngửa mặt lên, tựa nhẹ lên cửa.
Rất nhiều năm về trước, cô cũng ngồi thế này, ngay lúc
gần như tuyệt vọng, cửa phòng đột nhiên mở ra, làm cô ngã chổng vó lên trời, có
một hình dáng tuấn tú hiện trước mắt cô, giống như ánh nắng bình minh chiếu
sáng.
Vào năm đó, vui đến mức phát khóc.
Còn nay, cô chỉ đành cười khổ.
Giờ phút này, đã không còn ai mở cửa cho cô nữa.
Tả Ý ngồi một lúc thấy lạnh rồi phủi phủi bụi rời đi.
Khi đó, cô không biết Lệ Trạch Lương thật ra đang ở bên trong, cũng giống y như
năm đó.
Thật ra, Lệ Trạch Lương một mình tới thành phố C rất
nhiều ngày.
Anh là người rất có tinh thần trách nhiệm, dù là khi
nào anh cũng không bỏ hết trách nhiệm ở Lệ thị. Năm anh Hai qua đời, toàn bộ hi
vọng của Lệ gia đều đặt lên lưng anh.
Đây cũng là lần đầu tiên anh tuỳ hứng ném tình cảnh
rắc rối cho Tiết Kỳ Quy, không lo gì, cũng không hỏi gì, cứ buông thả bản thân.
Lệ thị sụp đổ cũng được, phá sản cũng được, anh không
quan tâm đến nữa.
5.
Mấy ngày nay anh kéo kín màn, trốn trong phòng nốc
rượu xem đĩa CD. Anh có một cái đĩa hồi Tả Ý học năm nhất vào ngày kỷ niệm
thành lập trường đội kịch diễn kịch quay lại.
Đĩa CD là do Tả Ý và người trong đội kịch tự dùng DV
quay lại, không được chuyên nghiệp, không có giá đỡ nên màn hình cứ lắc lư, hơn
nữa còn đứt quãng.
Lúc đó Tả Ý một lúc nổi hứng nên quay chung với mọi
người để làm kỷ niệm, có điều chỉ được hai, ba ngày, cái đĩa đã bị cô ném vào
ngăn kéo trong phòng ngủ, không thèm ngó đến.
Mùa đông hàng năm anh đều về đây ở vài ngày, có một
lần bỗng tìm được nó. Vì thế, lúc rảnh rỗi, có một mình buồn lại ngồi xem. Cảnh
quay Tả Ý đứng trên sân khấu nghiêm túc và chững chạc hơn ngày thường, thỉnh
thoảng mím miệng làm lúm đồng tiền hiện ra.
Tối qua Tả Ý gọi điện đến, tay anh run lên, rồi nhìn
màn hình thật lâu, sau đó tiếng chuông ngừng hẳn. Anh không chắc mình còn có
thể đối mặt với cô hay không. Lần trước trên tàu điện ngầm Tả Ý bỏ lại câu nói
sau cùng, hầu như khiến anh suy sụp.
Cô nói, không có.
Trong nửa năm trả thù anh, từ đầu chí cuối, cô không
một chút do dự.
Hai chữ ngắn ngủi hoá thành một thanh kiếm sắc bén đâm
vào tim lại không thấy máu.
Anh đứng dậy vào toilet dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó
suy nghĩ một lúc rồi gọi lại.
Cho dù sợ hãi, anh vẫn gọi lại. Có đôi lúc tình yêu
như việc hút thuốc phiện, biết rõ kết cuộc mà vẫn không thể kháng nổi sự hấp
dẫn.
Cô khách sáo chào anh: “Tạm biệt.”
Là tạm biệt, hay là vĩnh viễn không gặp lại?
Anh vừa uống rượu vừa xem, mở đi mở lại, suốt một đêm
không ngủ, nhìn chăm chăm màn hình, khoá chặt hình ảnh ấy, mắt đầy tơ máu cũng
không chớp.
Cơ hồ mỗi một câu thoại, mỗi một diễn cảm, anh đều nhớ
kỹ.
Lệ Trạch Lương nốc một hớp rượu. Anh uống đến chết
lặng, ngoại trừ rượu ra, đầu lưỡi đã không còn nếm được hương vị nào nữa. Anh
xem mê mẩn, điếu thuốc cháy hết, lửa bén đến ngón tay một hồi mới cảm thấy đau.
Anh nghe như ngoài cửa có tiếng động, khó nhọc đứng
lên ra mở cửa. Vừa mở cửa nhìn, không có một bóng người. Mỉm cười, cúi đầu thì
nhìn thấy một cái điện thoại di động nằm trên mặt đất.
Kiểu dáng di động anh quen thuộc nhất, trên điện thoại
còn gắn một móc treo con gấu vàng lủng lẳng. Hai món đồ ở cùng một chỗ càng cho
anh khẳng định đây là đồ của Tả Ý, có cháy thành tro anh cũng nhận ra.
Trong nháy mắt, lòng anh dấy lên niềm vui sướng.
Ngay sau đó lại thấy Tả Ý từ dưới lịch bịch chạy lên,
tìm đồ.
Tả Ý ngước lên chợt thấy Lệ Trạch Lương đứng trên lầu,
bỗng chấn động. Anh đã ở thành phố C, hơn nữa còn ở nơi cách cô có một bức
tường.
Cô đã mường tượng rất nhiều cảnh tượng họ chạm mặt
nhau, dù sao mọi người cũng ở thành phố A, vả lại Đường Kiều vẫn liên quan tới
Lệ thị, hoàn toàn không chạm mặt là việc không thể. Đáng tiếc, cô lại không ngờ
được tình huống này.
Đã mấy ngày anh không cạo râu, râu mọc rất nhiều, cằm
xanh rì, trong vẻ tuấn tú còn có vẻ chán chường không giống ngày thường.
Tả Ý xấu hổ chỉ điện thoại nằm trên đất, “Em lỡ làm
rơi điện thoại ở đấy.”
Anh yên lặng nhìn cô, thật lâu không lên tiếng.
Cô cũng cảm thấy câu nói mình hơi vờ vịt, từ ngàn dặm
xa xôi chạy đến trước cửa nhà anh để lấy điện thoại bị đánh rớt? Giống như đang
cố ý lựa thời điểm xuất hiện vậy.
“Em đến thành phố C nghỉ phép, tiện thể đến đây xem.”
Cô lại giải thích.
Mỗi khi chỉ số thông minh của cô chập mạch thì đều thế
này, càng bôi càng đen.
Lệ Trạch Lương vẫn nhìn cô không rời mắt.
“Em…” Cô nhất thời không nhớ nổi còn lý do hợp lý
nào để giải thích điện thoại của cô tại sao lại rơi trước cửa nhà người ta.
Anh cúi xuống nhặt nó lên, đưa cho Tả Ý. Lúc nhận lấy,
cô sơ ý chạm phải ngón tay anh.
Lệ Trạch Lương cứng đờ, nói: “Nếu đã đến, thì vào ngồi
chút đi.” Nói rồi xoay người đi vào, dù là lời mời cũng độc tài như thế, không
cho cô cơ hội lựa chọn.
Cô rất muốn từ chối, nhưng khi nhìn xuống chân Lệ
Trạch Lương, lời từ chối đã đến miệng lại nuốt xuống. Anh không mang chân giả,
ống quần bên phải từ bắp đùi trở xuống trống rỗng. Lúc mở cửa anh lấy tay làm
gậy, người dựa trên khung cửa, nên vừa nãy cô không chú ý. Một động tác xoay
người đơn giản, đối với anh cũng thật khó khăn.
Cô không biết chân anh vì sao lại tàn tật, người ta
chỉ nói bị tai nạn xe ở thành phố B, tin đồn truyền đi không có tin nào chính
xác.
Lần đá chân anh cũng là lần đầu tiên Tả Ý biết nó bị
cụt. Anh bảo vệ sự riêng tư của mình quá chặt chẽ, nên hầu như không có người
thứ ba biết được sự thật.
Trước kia anh chạy bộ với chơi bóng rổ rất tốt, chỉ là
anh không thích vận động, luôn biếng nhác. Chơi bóng rổ thì anh ở vị trí hậu vệ
dẫn bóng, dù là trong trận đấu không chịu khó di chuyển, mọi người đều thích
theo anh.
Anh luôn cố chấp đối với khái niệm hoàn mỹ, nên hễ là
việc gì cũng đều phải làm cho tốt nhất, không dễ dàng tha thứ cho bất cứ khuyết
điểm nào. Học cũng tốt, làm việc cũng tốt.
Nên thật sự không tưởng tượng nổi, lúc mới bị cắt chi
anh làm sao chịu đựng được. Lúc ấy cô không ở trong nước mà ở luôn bên Đức điều
trị, không nghe được tin tức gì của anh.
Ánh sáng trong phòng tối lờ mờ, bức màn dày cũng kéo
kín, không nhận ra được ngày hay đêm, trong không khí sực mùi thuốc lá, chai
rượu để trên bàn, ti vi đang mở, chiếu một đĩa phim.
Việc anh làm trước tiên là tắt ti vi đi.
“Uống nước chứ?” Anh hỏi rồi mới nhớ ra ở đây thứ uống
được chỉ có rượu, nên đứng dậy đi nấu nước.
“Em ngồi chút sẽ đi ngay.” Tả Ý nói.
Anh dừng bước, đưa lưng về phía Tả Ý.
“Có một việc, em muốn nói rõ,” Tả Ý nói, “Hợp đồng và
quà tặng chỗ luật sư Khâu, em sẽ không kí tên.”
Lưng anh cứng ngắc.
“Đồ tặng em anh chưa từng lấy lại.” Ngay cả chiếc nhẫn
cưới bị trả lại anh cũng ném bỏ.
“Anh cũng biết chỉ cần em không kí tên, thì sẽ không
có hiệu lực, huống chi em không tin hiện giờ Lệ thị không cần số tiền này.”
Không nói đến còn tốt, nói đến lại làm anh cảm thấy
tức giận, vì thế châm biếm nói: “Số tiền đó tồn tại dưới danh nghĩa của em. Em
không thích thì cứ cho một mồi lửa, chẳng phải càng thoả mối hận trong lòng hơn
sao?”
“Lệ Trạch Lương! Anh…” Cô cảm thấy không còn từ nào,
chữ “anh” bật ra nhưng không biết nói gì tiếp theo.
Anh luôn muốn bảo Tả Ý ở lại, anh cho em tiền vì anh
sợ một khi anh mất hết tất cả em sẽ sống rất khổ sở. Tiếc rằng giờ đang nổi
nóng, vừa mở miệng đã thay đổi toàn bộ ý tứ.
“Anh làm sao? Không phải em hận anh thấu xương sao,
giờ anh nghĩ cách giùm em, em còn muốn thế nào?” Anh xoay người nhìn cô. Anh
càng tức giận thì lại càng cố tình mỉa mai giễu cợt. “Nếu đã khiến em tìm đủ
mọi cách cùng người ngoài cho anh vào bẫy, không bằng tự đưa đến cửa, không
phải bớt việc cho em à.”
“Hay là,” Anh lại nói, “Coi như đó là phí tổn mấy
tháng nay em diễn cho anh xem, còn qua đêm với anh không phải nên trả thêm
sao.”
Lời nói nhục nhã làm mặt Tả Ý nhất thời trắng bệch.
Nếu là người khác nói vậy với cô, cô bảo đảm sẽ tát một cái. Nhưng, anh là Lệ
Trạch Lương, không phải A Diễn hoặc Lệ Trạch Lương ngày trước.
“Anh không cần chọc tức, mỉa mai em.” Tả Ý quật cường
ngẩng đầu, “Hơn nữa trước đây anh không phải thế này.”
“Vậy trước đây anh thế nào?” Anh cười lạnh.
“Khi đó không chừng vẫn chưa điên.”
Tả Ý nói xong, cầm túi xách, nhanh chóng đứng dậy tông
cửa xông ra.
Để lại một mình Lệ Trạch Lương đứng trong phòng, cửa
vẫn mở, chỉ nghe tiếng chân cô rầm rập chạy xuống cầu thang. Rõ ràng… rõ ràng
vừa rồi thấy cô xuất hiện trước mặt, lòng anh muôn phần mừng rỡ.
Nhưng mà──anh
không hiểu mình làm sao lại như thế.
Đúng vậy, anh điên rồi.
Anh từ lần đụng xe trên đường cao tốc đến lần đầu tiên
cô hờn dỗi, thì đã điên rồi.
Tả Ý chạy một mạch xuống đường, may mà đây là con
đường lớn xe cộ đông đúc, bằng không cô không dám chắc mình sẽ không khóc.
Cô thấy Lệ Trạch Lương buông thả bản thân, đau lòng
muốn khuyên anh mấy câu, không ngờ câu chuyện giữa hai người lại biến thành thế
này.
Hơn nữa, những câu châm chích của anh đều có lý, cô
không thể đối đáp được. Hai người đều biết nỗi đau của đối phương, lại cố ý đâm
vào, giống như hai lưỡi dao găm, tổn thương lẫn nhau.
Anh mãi mãi sẽ không giống diễn viên nam trong phim
chạy theo, ôm hôn cô, sau đó nóng bỏng nói: “Anh yêu em, tất cả đều là lỗi của
anh.”
Cũng may anh không như vậy, nếu không cô không dám cam
đoan bản thân sẽ không buông vũ khí đầu hàng.
Đèn xanh sáng lên, cô theo dòng người giẫm lên vạch
lên qua đường. Trước đây lúc băng qua đường, cô rất thích lựa những vạch màu
trắng để giẫm lên, tránh mặt đường xi măng. Nếu con đường của cuộc đời cũng có
thể lựa chọn thì thật là tốt, không thích chỗ nào thì không đặt chân chỗ đó.
Trước khi gặp anh, cứ ngỡ miệng vết thương đã khép
lại, nhưng khi thấy bị toác ra, hoá ra chỉ là mình tự gạt mình.
6.
Cổ phiếu Lệ thị lại rớt giá, anh lại bỏ mặc không quan
tâm, một mình chìm đắm trốn ở nơi họ từng ở chung, hoàn toàn không phải là Lệ
Trạch Lương mà cô biết. Nhưng cô hiểu, chắc chắn anh sẽ không buông thả bản
thân lâu.
Tả Ý về nhà mình ở mấy ngày, sau đó trả phép quay về
Đường Kiều làm lại. Cô loáng thoáng biết Lệ Trạch Lương đã về Lệ thị, hơn nữa
còn tích cực giao thiệp khắp nơi, tàn cuộc không phải không thể thu dọn. Huống
chi người đàn ông như anh, chỉ cần bản thân không bỏ cuộc thì không gì có thể
đánh bại được anh.
Thành phố A còn là thành phố lớn, nếu không có duyên
và đồng thời xuất hiện, hai người ở tách biệt hai phía Nam, Bắc có lẽ cả đời
cũng không gặp mặt. Cô và Kiều Hàm Mẫn đến Westin gặp khách hàng, lại gặp Lệ
Trạch Lương ở đây.
Vừa vào thang máy, Kiều Hàm Mẫn chợt phát hiện để quên
vài thứ giấy tờ trong xe nên kêu Tả Ý quay lại bãi đậu xe lấy.
Cô từ bãi đậu xe đi thang máy đến phòng đa chức năng,
tới đó thấy chẳng quen ai, biết hình như cô đi lộn chỗ. Hỏi lại địa điểm mới
biết là cùng một tầng mà khác chỗ.
Cô đi hướng ngược lại, lúc đi ngang thang máy, thang
máy “ding dong──” ngừng lại, sau đó cánh
cửa từ từ mở ra. Tả Ý thấy trong thang máy có ba người, một người là Quý Anh
Tùng, một người là tiểu Lâm, còn người kia là──Lệ
Trạch Lương.
Anh không mang chân giả mà ngồi xe lăn, cầm một xấp
văn kiện, đang nhíu mày đọc.
Thấy Tả Ý đầu tiên là Quý Anh Tùng, “Cô… Thẩm.”
Sắc mặt Lệ Trạch Lương đột nhiên bị đông lại, sau đó
mới từ từ ngước mắt khỏi văn kiện, thấy hai chân Tả Ý ở ngoài thang máy, lại
cúi xuống, tiếp tục nói chuyện với Quý Anh Tùng.
Tiểu Lâm xoa dịu nói: “Cô Thẩm, tình cờ quá.”
Tả Ý cười nhẹ gật đầu.
Bọn họ cũng đến tầng này, Quý Anh Tùng đẩy Lệ Trạch
Lương ra khỏi thang máy.
Tiểu Lâm cố ý nói: “Hôm đó cô Thẩm không phải tìm Lệ
tiên sinh sao? Tôi với quản lý Quý đi trước, hai người từ từ nói chuyện.” Cô
không biết, chuyện Tả Ý muốn nói hai người họ đã giải quyết ở thành phố C rồi.
Còn giải quyết khá là quyết liệt.
Tiểu Lâm nói xong kéo Quý Anh Tùng nhanh chóng biến
mất.
“Lần trước em gọi điện là vì chuyện hợp đồng kia.” Tả
Ý vội vàng giải thích.
“Anh biết.” Anh thản nhiên nói.
Sau đó hơi nhạt nhẽo, nên Tả Ý lại nói: “Đằng kia có
người chờ em, em đi trước.” Nói xong liền vòng qua, định bỏ đi.
Đúng lúc đi ngang Lệ Trạch Lương, anh chợt lạnh lùng
hỏi: “Trên giá sách của anh thiếu mất một cuốn, em có thấy không?”
“À…” Tả Ý tự dưng bối rối, “Lúc dọn đồ em cầm nhầm.”
“Vậy em định khi nào trả lại?”
“Em… Em định khi nào rảnh thì trả anh.”
“Khi nào mới rảnh?” Anh hỏi dồn.
“Tối nay vậy.” Tả Ý bị ép nên trả lời đại. Mấy tháng
trước cuốn sách quý bị rách không thấy anh lục lại, vậy mà giờ không lấy lại
liền làm như nó sẽ thành tro bụi hay sao ấy.
Lúc bấy giờ Lệ Trạch Lương ngồi trên xe lăn, thân thể
thẳng tắp. Bởi vì ngồi nên áo vest không cài. Trên đầu gối để văn kiện, tay che
ở trên, ống tay áo sơ mi lộ ra một khúc, được giặt trắng tinh.
Cô luôn thích nhìn dáng vẻ anh mắc áo sơ mi, hình ảnh
chàng thiếu niên kín đáo u sầu mặc sơ mi trắng trong trí nhớ đã biến thành
người đàn ông trầm lặng chín chắn.
Từ nhỏ đến lớn, trong mắt người khác, ở mức độ nào cô
cũng chẳng hề xứng đôi với anh.
Cô chưa từng thấy Lệ Trạch Lương ngồi xe lăn, bất luận
sức khoẻ ở tình huống tồi tệ thế nào anh đều khăng khăng đứng thẳng như người
bình thường, kiên cường gần như cố chấp.
Chân của anh…
Tả Ý biết anh ghét nhất người khác nói đến nó, cô cũng
không hay vạch áo cho người xem lưng, thật sự không kìm được nữa mới hỏi một
câu: “Chân anh khoẻ không?”
Anh nhìn cô một cái, quay mặt đi chỗ khác, khó chịu
nói: “Không liên quan em.” Bốn chữ lạnh như băng làm cuộc nói chuyện của họ
dừng lại.
Giữa trưa Tả Ý chợt nhận được điện thoại của dì Nhậm
từ thành phố B, nói là viện y học ở thành phố A có một chuyên gia người nước
ngoài có thể trị bệnh cho Tả Tình, không may Tạ Minh Hạo lại đi công tác.
“Con tới đón hai người cho.” Tả Ý nói.
“Không biết Tả Tình ngồi xe được không nữa.”
Tả Ý ngẫm nghĩ, dì Nhậm lo lắng cũng có lý, chỗ ồn ào
như vậy lỡ chị ấy phát bệnh rất khó khống chế.
“Thế này vậy, để con nghĩ cách.”
Cô nghĩ ra cách gì chứ, bản thân không có xe để chạy, đành
gọi cho Chiêm Đông Quyến.
Chiêm Đông Quyến nói: “Để anh chở cô ấy.”
“Nhưng mà…” Tả Ý đã thấy phản ứng lúc Tả Tình gặp
Chiêm Đông Quyến. Tuy đa phần cô ấy không nhận ra anh, nhưng một khi bệnh bị
kích thích thì cô ấy rất điên cuồng.
“Không có gì đâu, đâu phải lần nào gặp anh cô ấy cũng
phát bệnh.” Trong giọng nói có chút phức tạp.
Vì vậy, Tả Ý liên hệ với bệnh viện, trời gần tối đến
cổng đường cao tốc đón họ. Hai chiếc xe, tài xế chở Tả Tình với dì Nhậm chạy
phía trước, Chiêm Đông Quyến chạy theo phía sau.
Tả Tình quả nhiên rất biết điều, luôn luôn im lặng,
xuống xe cũng kéo tay dì Nhậm. Tóc cô ấy trước giờ rất khoẻ, suốt ngày cứ nhuộm
rồi uốn, nhưng không bị hư tổn, giờ đã thành màu đen như cũ. Mái tóc dài mềm
mại bị gió thổi nhẹ, dáng vẻ ngoan hiền, làm đàn ông gần đó liên tục ngoái
nhìn. Mọi người đều nói, trẻ con quá xinh đẹp thì lớn lên đều bình thường,
nhưng Tả Tình từ nhỏ đến lớn đều là mỹ nữ. Nên Tả Ý luôn ngờ rằng câu này có
phải chuyên dùng để an ủi mấy đứa trẻ như cô, làm tâm lý cân bằng hay không.
Thái độ của Tả Tình đối với Chiêm Đông Quyến trở nên
khác hẳn. Chỉ cần anh xuất hiện, cô liền nhút nhát tránh né, làm Chiêm Đông
Quyến cười khổ không thôi. Còn đối với Tả Ý vẫn như mọi khi, hoàn toàn xem cô
như người xa lạ.
“Đến khách sạn ở đi.” Chiêm Đông Quyến sắp xếp.
Tả Ý vốn đã chuẩn bị giường cho hai mẹ con. “Ở chỗ em
cũng được.”
“Chỗ của em được bao lớn, để bác gái phải chen chúc
hay sao?” Chiêm Đông Quyến nói làm dì Nhậm mỉm cười.
Anh nói mấy câu khuyên dì Nhậm đến ở khách sạn.
Đến khi thu xếp cho họ ở khách sạn xong, Tả Ý thở phào
một hơi.
“Cám ơn anh.” Cô nói với Chiêm Đông Quyến.
Vẫn là Chiêm Đông Quyến hiểu cô nhất, biết nếu ở chỗ
cô, nhất định cô sẽ không được tự nhiên, nên mới cố ý phản đối.
“Cám ơn cái gì, đó là thói quen riêng thôi.” Anh mím
môi cười.
“Thói quen riêng gì?”
“Thói quen bảo vệ Tả Ý.”
Tả Ý lắc đầu cười, anh nói chuyện từ trước đến nay
luôn êm tai, hoàn toàn không giống người nào đó. Giờ phút này, cô đột nhiên nhớ
ra một việc. “Thôi rồi!” Tả Ý nhìn đồng hồ, hơn mười giờ rồi.
“Cái gì mà thôi rồi?” Chiêm Đông Quyến hỏi.
“Em còn có việc, đi trước nha.” Tả Ý nhìn đồng hồ.
“Anh ngủ chỗ nào? Nhà em hả?”
“Tuỳ anh.” Tả Ý vội vàng ném chìa khoá nhà cho anh,
còn mình hớt ha hớt hải đến nhà trọ Lệ Trạch Lương. Tả Tình đến làm lộn xộn
nhật trình của cô. Cô quên béng mất lời hứa với anh.
Nhưng nhiều việc làm cô choáng váng, cô chạy đến đó
làm gì, sách cũng không mang theo. Thế nên đành quay về, đến cửa nhà thì mới
nhớ Chiêm Đông Quyến giữ chìa khoá.
Chạy đi rồi đuổi theo, tim lại thấy lạnh.
Cô không thể tiếp tục lún sâu thêm nữa, dùng cái cớ
mong manh hư ảo, để mặc mình và anh một lần lại một lần vấn vương không dứt. Cô
đi chầm chậm, nhắn tin cho Lệ Trạch Lương: “Em tạm thời có việc không thể tới.
Sách của anh, lần sau em trả.”
Lệ Trạch Lương đọc tin, đôi mắt vốn kìm nén thoáng
chốc đông đặc.
Từ bảy giờ anh đã đợi cô, từ lòng tràn đầy hi vọng,
đến bất an không yên, rồi đến nản lòng thoái chí, đợi đến nửa đêm lại nhận được
kết quả này.
Giữa trưa anh bảo người làm mang hết tất cả rượu trong
nhà đi, mở toang hết cửa sổ cho tan mùi thuốc lá. Buổi tối anh từ chối bữa
tiệc, một mình khổ sở ngồi bốn tiếng trên sofa, trong đầu cứ diễn tập cảnh nếu
cô nhấn chuông cửa thì anh nên làm thế nào; nếu cô vào trả sách rồi đi, anh nên
đối phó thế nào; hay là cô lại cãi nhau với anh, anh phải nói thế nào; thậm chí
nếu cô không được tự nhiên, không chịu lên lầu, anh phải giở thủ đoạn gì, từng
suy nghĩ một, ngấm vào ngực anh.
Ngồi chờ bốn tiếng đồng hồ, gần như anh đã tưởng tượng
tất cả phương cách để cứu vãn mối quan hệ của họ khi Tả Ý đến. Anh hèn mọn như
thế đó, là Lệ Trạch Lương trong đời chưa bao giờ biết hèn mọn. Nhưng dù là vậy,
thoáng cái đã bị Tả Ý dửng dưng ném cho hai câu mà tan vỡ.
Lệ Trạch Lương gập điện thoại, cầm di động ném mạnh về
phía cửa sổ sát đất, di động va vào thuỷ tinh công nghiệp văng ngược lại, pin
bật rớt ra.