Ôn Nhu Ái Nhân

Chương 63: C63: Chương 63



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi đạo diễn giới thiệu xong các quy tắc, đã có người đem thông tin cụ thể của vòng thứ nhất mang lên.

Sư Giá nhìn vào chiếc bảng đen cách đó không xa, vòng đầu tiên của trò chơi là cuộc thi chèo thuyền. Ba chiếc thuyền gỗ nhỏ, đều là chèo bằng tay, không có dùng bất kỳ động cơ điện nào, mà mục đích chính là hồ chứa nước cực kỳ rộng lớn cách đó không xa.

Không phải là hồ nước nhỏ nên chỉ dựa vào việc chèo thuyền bằng tay đòi hỏi phải có sức chịu đựng và sức mạnh rất lớn.

Sư Giá nhìn dòng chữ đại khái “độ dài đường đua” viết bên dưới bảng đen, hơi trầm tư.

Tang Thúc nhìn theo ánh mắt nàng, nhỏ giọng hỏi: “Có phải có chút khó khăn hay không? Không có việc gì, đợi lát nữa để chị làm chủ lực.”

Sư Giá lắc đầu, điều nàng lo lắng không phải là khoảng cách: “Chị làm chủ lực thì lát nữa chúng ta sẽ là đội về cuối cùng, thấy không? Đến lúc đó hai chúng ta chỉ có thể chen chúc trong căn lều nhỏ bấp bênh đó.”

Vòng chơi này là để giành được một nơi để nghỉ qua đêm, bởi vì là ở trong rừng rậm, vật tư thiếu thốn, có một ngôi nhà gỗ nhỏ nơi dân làng địa phương thường nghỉ chân, còn có hai chiếc lều, nhưng những chiếc lều này cũng được chia thành nhiều loại.

Một là mẫu sang trọng với hai “cửa sổ nhỏ”, bên ngoài có tấm che nắng, thảm dã ngoại và một chiếc bàn nhỏ. Một cái khác, chính là lều trại bình thường nhất dành cho hai người, ngoại trừ những dụng cụ cắm trại cần thiết như tấm lót chống ẩm và túi ngủ, cái gì khác cũng không có

Nếu như được chỉ giành được căn lều thấp nhất, vậy tối nay cũng có thể chịu đựng được.

Tang Thúc nghe lời này của Sư Giá, tỏ vẻ rất không phục: “Em xem thường chị!?”

Sư Giá liếc nhìn cô, bất quá sau khi bắt gặp ánh mắt giận dữ như một con sư tử nhỏ của Tang Thúc, khóe miệng nàng nở một nụ cười bất đắc dĩ, giơ tay lên chạm vào mái tóc đen dài đến ngang vai của Tang Thúc: “Em muốn chúng ta vào ở trong nhà, một mình chị vất vả không được, chúng ta cùng nhau làm.”

Sư Giá biết nên làm thế nào để trấn tĩnh người trước mặt, quả nhiên sau lời này, trong mắt Tang Thúc liền lộ ra ý cười.

Lúc này, Vu Thư Thành đứng ở bên cạnh hai người thấy thế, không khỏi lộ ra biểu tình ê răng: “Em gái, đây là thi đấu thể thao! Không phải show ân ái đâu! Chú ý một chút được không? Ở đây còn có một hai ba bốn kẻ độc thân đấy!”

Sư Giá ngượng ngùng khi bị người ngoài trêu chọc, nhưng Tang Thúc sao có thể là người dễ dàng xấu hổ như vậy, lại có quan hệ rất quen thuộc với Vu Thư Thành, đưa tay trực tiếp kéo Sư Giá vào trong lòng, vẻ mặt khiêu khích nhìn người đối diện, ý tứ khoe khoang quả thực quá rõ ràng: “Vu lão sư không phục cũng nhanh chóng mang đối tượng tham gia đi!”

Vu Thư Thành hướng về phía Tang Thúc làm một cái thủ thế “cô chờ đó cho tôi”: “Tôi đây không phải lo lắng cô chỉ nhớ lo ân ái, buổi tối phải dẫn bác sĩ đến lều nhỏ, như vậy thật không tốt.”

Lần này, không đợi Tang Thúc nói chuyện, Sư Giá đã dịu dàng nở nụ cười, mở miệng nói: “Vu lão sư không cần quá lo lắng cho chúng tôi, vẫn là lo lắng cho chính mình trước đi, tôi cùng Tang Thúc dự định sẽ ở nhà gỗ, đến lúc đó Vu lão sư nếu như có cái gì cần, chúng tôi cũng có thể hổ trợ.”

Tang Thúc nghe vậy cười to: “Vợ uy vũ quá!”

Vu Thư Thành: “…”

Không, đây không phải là tính cách của Sư Giá trong tưởng tượng của cô ấy. Rõ ràng nhìn người dịu dàng như vậy, sao nói chuyện lại lợi hại như vậy?

Sư Giá chỉ mím môi cười một tiếng, vào thời điểm phải cho Tang Thúc mặt mũi, nàng là người biết dỗ dành người khác nhất.

Sau khi cuộc trò chuyện vui vẻ giữa hai bên kết thúc, tổ chương trình đưa ba đội xuống hồ.

Sư Giá đi bên cạnh Tang Thúc, nói: “Lát nữa chúng ta phân công làm việc, loại thuyền gỗ này chỉ cần dựa vào mái chèo là được, một người có thể chèo được, nhưng hai người sẽ luống cuống tay chân khiến thuyền không thể di chuyển. Chúng ta phân công, khoảng hai mươi phút nữa sẽ đổi người, nói trước, chị không được thể hiện.” Sư Giá thấy Tang Thúc như muốn nói gì đó, vội vàng mở miệng: “Dù thể lực của chị có tốt, cũng có thể tốt hơn Triệu Tư Duyên sao? Chị không nghe thấy những gì đối phương vừa tự giới thiệu sao? Người ta trước khi làm diễn viên từng là vận động viên đội tỉnh, so sức bền so thể lực chị có thể tốt hơn anh ta sao?”

Tang Thúc đột nhiên cảm thấy mình giống như một cây bắp cải nhỏ bị sương giá đánh dập, trong lòng không cam lòng khiến cô không khỏi lẩm bẩm: “Chị cũng khiêu vũ từ nhỏ mà!”

Cô cũng có sức chịu đựng rất tốt!

Mỗi ngày cô đều kiên trì tập luyện hai giờ đồng hồ để cơ thể luôn linh hoạt, được chứ!

Sư Giá bị vẻ ấu trĩ của cô làm cho cười ra tiếng, “Khi nhảy chị dùng tay đi trên mặt đất à?”

Tang Thúc: “…”

“Nhưng chúng ta cũng không phải là không có cơ hội thắng…” Ánh mắt Sư Giá trở nên nghiêm túc hơn, cho dù không phải vì chính mình, nàng vẫn muốn để Tang Thúc ở trong căn nhà gỗ kia, cửa thứ nhất này nhất định phải toàn lực ứng phó.

Sư Giá liếc nhìn nữ diễn viên nhỏ nhắn đang đi bên cạnh Triệu Tư Duyên, rồi nhanh chóng quay mặt đi. Cơ hội chiến thắng của các cô nằm ở nữ diễn viên đang hợp tác với Triệu Tư Duyên. Triệu Tư Duyên mặc dù lợi hại, nhưng đây là một cuộc cạnh tranh đường dài, coi như là một mình anh ta có thể chống đỡ toàn bộ quá trình, nhưng sức mạnh của anh ta có thể không thực sự cho phép anh ta duy trì giống như mức ban đầu. Hơn nữa, Sư Giá nghĩ đến vừa rồi mình đi ngang qua Triệu Tư Duyên nghe thấy tiếng đối phương nói chuyện, không khỏi cười cười.

Phàm là người theo chủ nghĩa đại nam tử cực đoan, đều tránh không được tự phụ cùng khoe khoang.

Đi đến bên hồ, đoàn người mặc áo phao, sau đó lên thuyền, làm quen với con thuyền.

Bên tai Sư Giá truyền đến vài tiếng thét chói tai, lúc nàng quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy nữ diễn viên bên cạnh đang lúng túng ngã vào trong lòng Vu Thư Thành.

Tang Thúc là một người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, huýt sáo một tiếng.

Sư Giá đầu đầy hắc tuyến, đẩy cô đến mũi thuyền: “Chị biết chèo thuyền như thế nào không?”

Tang Thúc cầm mái chèo thử hai lần, tốn rất nhiều sức lực nhưng chiếc thuyền nhỏ dưới chân cứ xoay tròn tại chỗ.

“Mẹ kiếp?” Tang Thúc không tin, lại cầm mái chèo, đâm hai cái xuống mặt nước.

Lần này thuyền rốt cuộc cũng động, cũng dần dần rời khỏi bờ, nhưng thật sự là “dần dần”…

Dù sao thuyền cũng đã rời khỏi bờ.

Sư Giá nhìn bộ dáng buồn bực của Tang Thúc, không khỏi cười lớn.

“Tang Thúc, chị thật ngốc.” Sư Giá nói.

Lúc này, nàng đã quên cổ áo mình còn cài mic, câu nói mang theo ý cười nồng đậm này, nhất thời truyền đi thật xa.

Trong chốc lát, động tĩnh phía bên này đã thu hút hai nhóm người xung quanh nhìn sang.

Sư Giá chợt nhận ra, che mic lại, nhưng đã quá muộn…

Tình huống trước mắt xem ra, đoán chừng tất cả mọi người đều nghe thấy lời nói vừa rồi của nàng.

Trước đó Vu Thư Thành bị Tang Thúc và Sư Thúc liên thủ ức hiếp, hiện tại thật vất vả mới có cơ hội chủ động đưa tới cửa, sao cô ấy có thể bỏ qua, lúc này hắng giọng hô to, học theo lời Sư Giá vừa nói: “Tang Thúc, cô thật ngốc!”

Khi Tang Thúc nghe thấy Sư Giá nói mình “ngốc”, cô không hề tức giận mà chỉ cảm thấy có chút ảo não. Lúc trước cô còn muốn để cho Sư Giá ngồi ở trên thuyền thưởng thức phong cảnh nghỉ ngơi, nhưng bây giờ…

Nhưng lời này cũng chỉ có thể là vợ cô nói, đổi lại là người khác, sao có thể được?

Ngay giây tiếp theo khi Vu Thư Thành cười lớn hô lên lời này, liền nhìn thấy trước mắt đột nhiên bắn lên một chuỗi bọt nước so với người còn cao hơn, sau đó, “Long Vương phun nước” này đột nhiên dội nước lên mặt cô ấy.

“Tang Thúc!” Vu Thư Thành tức giận hét lên.

Vừa rồi chính là mái chèo trong tay Tang Thúc ở trong nước hất lên, cô cầm mái chèo thử nửa ngày cũng không nhúc nhích được thuyền, đang nghẹn một bụng lửa, Vu Thư Thành tự mình đưa tới cửa. Mái chèo của Tang Thúc trực tiếp đập xuống hồ, làm cho toàn thân Vu Thư Thành suýt chút nữa đều ướt sũng.

Khi được gọi tên, trong lòng Tang Thúc bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều, cười tủm tỉm nhìn Vu Thư Thành nói: “Tôi đây, Vu lão sư có chuyện gì? Xin lỗi, vừa rồi là tôi trượt tay, cô cũng biết tôi tương đối ngốc mà, thuyền này không đi, trong lòng tôi có chút sốt ruột…”

Vu Thư Thành: “!!!”

Điều gì sẽ xảy ra khi hai người ấu trĩ gặp nhau?

Sư Giá có chút không muốn nhìn hình ảnh trước mắt.

Ai có thể tưởng tượng được hai người đều là nghệ sĩ nổi tiếng trong giới của mình, lúc này đứng ở trên thuyền, trong tay đều cầm mái chèo, bắt đầu đánh nhau?

Như vậy, thoạt nhìn rất buồn cười?

Nữ diễn viên đứng bên cạnh Vu Thư Thành đoán chừng là không quá quen thuộc với cô ấy, hiện tại trốn ở một bên nhìn “đao quang kiếm ảnh” trước mặt, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Sư Giá ngược lại không có dè dặt như vậy, nàng trực tiếp đi tới phía sau Tang Thúc, vươn tay nắm lấy tai cô, trên mặt vẻ mặt hận ý: “Bạn nhỏ Tang, năm nay chị mấy tuổi rồi? Còn ấu trĩ như vậy?”

Cứ như vậy, mới vừa rồi còn thề son sắt cùng mình cam đoan cái gì có thể làm cho các cô tối nay ở trong nhà gỗ đây? Với tình hình hiện tại, nàng cảm thấy có thể tới bờ bên kia trước khi trời tối đã là kỳ tích.

Tang Thúc bị nắm lấy lỗ tai: “…”

Đổi lại là người khác giáo huấn mình, cô khẳng định không phục. Nhưng trước mắt người giáo huấn mình là Sư Giá, cô sao có thể không phục?

“Ấu trĩ!” Tang Thúc không thể nổi giận với Sư Giá, nhưng với Vu Thư Thành thì có thể.

Vu Thư Thành: “???”

Đúng không? Người vừa rồi “đối đầu” với mình không ấu trĩ, chỉ có cô ấy ấu trĩ?

Tiêu chuẩn kép này không nên quá rõ ràng như vậy!

Sư Giá lôi kéo bạn nhỏ Tang ấu trĩ và tiêu chuẩn kép đứng trên mũi thuyền. Cầm mái chèo trong tay hướng vào trong nước, thuyền nhỏ dưới chân liền ngoan ngoãn lảo đảo rời khỏi bờ, phi thường thẳng tắp hướng về phía bờ bên kia, nhìn bộ dáng này, còn rất thành thạo, một chút cũng không có luống cuống tay chân như Tang Thúc vừa rồi.

Tang Thúc đứng ở một bên, đôi mắt mở to.

Còn gì xấu hổ hơn việc khoe khoang muốn dẫn Sư Giá dành chiến thắng, kết quả chính mình ngược lại là bị Sư Giá dẫn đi?

“Sao em có thể lợi hại như vậy!” Tang Thúc nói.

Bác sĩ Sư của cô chẳng lẽ không gì không làm được sao? Vừa nghĩ như vậy, xấu hổ trên mặt Tang Thúc nhất thời biến mất, chỉ còn lại nồng đậm tự hào.

Quá lợi hại!

Ánh sáng! Chiếu vào đây! Bạn gái nhà cô đang tỏa sáng!

Bản thân Sư Giá cũng không có cảm giác gì nhiều, nàng đem mái chèo bỏ vào trong tay Tang Thúc, chuyển phương hướng, giải thích: “Trước kia Tống lão sư tự mình làm bè gỗ, mang em đến đầm lau sậy, khi còn bé em từng học qua…”

Sư Giá vừa nói chuyện với Tang Thúc, vừa ở sau lưng cô, đưa tay vòng qua lưng Tang Thúc, hai cánh tay dính sát vào nhau, lòng bàn tay cũng đặt trên mu bàn tay cô, cầm tay dạy cô.

“…Cái này cũng không khó, cứ như vậy từ từ đưa xuống phía dưới, không nên nghĩ đột nhiên đưa toàn bộ vào trong nước, chị không có nhiều sức lực như vậy, nắm giữ tiết tấu, sau đó lại cảm nhận được thuyền dưới chân di chuyển, thuận thế rút mái chèo lên… Đúng, giống như vậy…”

Sư Giá kiên nhẫn dạy dỗ, hoàn toàn không ý thức được bây giờ nàng và Tang Thúc đứng như vậy, vô hình trung đã rải ra bao nhiêu thức ăn cho chó.

Tang Thúc đương nhiên là cũng chú ý tới việc này, nhưng cô không nói, dù sao trong mắt cô như vậy cũng không có gì không tốt, trong lòng cô trước đó tính toán muốn ở trước mặt toàn dân cả nước điên cuồng ân ái, như bây giờ chẳng lẽ không tốt sao?

Cảm nhận được Sư Giá ở sau lưng ôm mình, Tang Thúc nhịn không được có chút… nhộn nhạo.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.