*****
Bên trong cửa.
Chuẩn bị trả lại cho Phó Khanh Khanh đồ cô ấy làm rơi, Lê Hoan tình cờ nghe được câu cuối cùng, tiếp đó là tiếng bước chân dần dần đi xa rồi hoàn toàn biến mất của hai người.
Lê Hoan đứng yên ở đó, cánh tay rủ bên người lặng yên nắm chặt.
Một lúc lâu, cô mới giật giật môi, biên độ cực nhỏ.
Biết rõ là không nên nhưng trái tim vẫn cứ rung động, biết rõ là không thể bị ảnh hưởng nữa nhưng lại bởi vì những lời anh nói mà lòng gợn sóng.
Cô ngửa đầu cười tự giễu.
Nên làm như thế nào bây giờ?
*****
Phó Khanh Khanh dỗ ngọt, quấy rầy liên tục cộng thêm ép buộc hăm dọa mãi mới khiến cho Phó Tây Cố lái xe đưa cô đến trung tâm mua sắm, cô đã quyết định cầm thẻ của anh thỏa thuê đi mua quần áo, phải quét sạch thẻ của anh mới vừa lòng.
Chung cư cách trung tâm mua sắm rất gần, không bao lâu đã đến.
Phó Khanh Khanh hưng phấn cởi dây an toàn, nghĩ đến cái gì, cô nghiến răng, khinh thường mà nói: “Đúng rồi Phó tiểu nhị, cái cô Lê Tư Tư kia, cháu nhất định không thể để cô ta sống tốt biết chưa, cô ta quá ghê tởm! Cô chưa bao giờ gặp qua một bạch liên hoa không biết xấu hổ như vậy. Giúp cô trừng trị cô ta, có nghe hay không!”
Ánh mắt Phó Tây Cố vẫn nhìn thẳng phía trước: “Dạ, trong lòng cháu biết rõ.”
Phó Khanh Khanh bất mãn: “Cháu cũng làm việc quá qua loa rồi đấy! Cô nghe mẹ nói cháu là nhà đầu tư cơ mà, chẳng lẽ thay đổi một vai nữ chính còn không được hay sao? Đưa nhân vật của cô ta cho Lê Hoan, Lê Hoan chắc chắn thích hợp hơn! Để xem cô ta còn khinh thường người khác nữa không!”
“Cô ấy sẽ không thích đâu.”
“Hả…?”
Nghĩ đến gương mặt đó, đáy mắt Phó Tây Cố hiện lên một chút vui vẻ: “Hoan Hoan khinh thường những việc như vậy.”
Cô ấy sẽ dùng thực lực chứng minh chính mình, dùng thực lực chèn ép Lê Tư Tư, mặc dù anh cũng rất muốn thay vai của Lê Tư Tư, nhưng đôi khi loại chèn ép bằng thực lực mới làm cho người ta không chịu được.
Phó Khanh Khanh không hiểu lắm.
“Đã đến rồi, cô xuống xe đi.” Phó Tây Cố nhắc nhở.
Lời nói nghẹn lại ở cổ, Phó Khanh Khanh đành vẫy vẫy tay: “Đi đây, dù sao cháu cũng phải xử lí việc này thật tốt đấy, nhất định không được để cho Lê Tư Tư đắc ý. Hừ, chọc tới Lê Hoan chính là chọc tới cô, cô ghét bạch liên hoa, còn có mẹ của Lê Hoan nữa, thật bất công mà, cô cũng không thích bà ấy.”
Cô nói xong, dặn đi dặn lại vài lần nữa mới vui vẻ xuống xe.
Phó Tây Cố không lập tức khởi động xe rời đi mà là gọi một cuộc điện thoại, tiếng nói thản nhiên không có cảm xúc, nhưng lắng nghe thật kĩ thì có thể phát hiện một tia lạnh lẽo trong đó: “Tôi bảo cậu đi điều tra Lê Tư Tư, bây giờ tra được những gì rồi?”
*****
12h, Tiểu Thang đúng giờ tới đón Lê Hoan đi bệnh viện truyền nước biển.
Xe vững vàng chạy trên đường, Tiểu Thang năm lần bảy lượt nhìn vào kính chiếu hậu, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Bị nhìn một lần nữa, rốt cuộc Lê Hoan nhịn không được.
“Chị Hoan Hoan…”
“Về sau không được nhắc đến tên của anh ta.”
Lê Hoan từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc đỏ trên mặt không khôi phục lại, nhìn có vẻ yếu ớt nhưng lời nói phát ra lại cường thế vô cùng.
Tiểu Thang nghẹn lại.
“Được rồi.” Cô đồng ý.
Chỉ là nghĩ đến tình cảnh ngày hôm qua, cô lại có rất nhiều lời muốn nói.
Cô xoắn xuýt rồi băn khoăn.
“Chị Hoan Hoan…”
Lê Hoan bỗng nhiên mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tiểu Thang ngồi thẳng lưng, không lên tiếng.
Lúc này Lê Hoan mới nhắm mắt lại lần nữa.
Tiểu Thang vụng trộm liếc cô một cái, trong lòng lặng lẽ thở dài, cô đi theo bên người chị Hoan Hoan lâu như vậy, lần đầu tiên cô nhìn thấy chị Hoan Hoan tức giận như thế này, tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng cảm giác…
Aiz, được rồi được rồi.
Cô cũng không muốn làm chị Hoan Hoan giận thêm đâu.
*****
Một đường đi không ai nói gì.
Đi đến đại sảnh bệnh viện, Lê Hoan tìm đến một nơi yên tĩnh hẻo lánh mà ngồi, còn Tiểu Thang đi đến quầy phục vụ, vừa muốn mở miệng, lại không nghĩ tới y tá đã chuẩn bị xong tất cả, trong suốt quá trình cô không cần mở miệng nói một chữ.
Tiểu Thang: “…”
Nhất định là Phó nhị công tử.
Nhưng là như vậy thì có ích gì chứ, chị Hoan Hoan nhà cô đang giận lắm, sợ là… những việc này đều vô dụng.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Tiểu Thang sẽ không nói ra, cô chỉ làm như không biết mà yên lặng ngồi bên cạnh Lê Hoan.
Đang lướt Weibo thì điện thoại vang lên, là điện thoại ở nhà.
Vì vậy cô nhỏ giọng nói: “Chị Hoan Hoan, mẹ của em gọi điện thoại tới, em ra ngoài nghe một lát, một xíu nữa em quay lại nha.”
“Không có việc gì đâu, đi đi.” Lê Hoan từ từ nhắm hai mắt.
Tiểu Thang lo lắng, cố ý nhờ y tá hỗ trợ chăm sóc Lê Hoan nhiều hơn một chút mới yên tâm đi khỏi đại sảnh.
Lê Hoan chỉ mơ hồ nghe được bước chân rời đi của Tiểu Thang.
Bị cảm liên tục ba ngày, bị đẩy xuống nước rồi còn phải quay phim với cường độ cao, cho nên Lê Hoan không thể nào khỏe lại trong chốc lát được. Cả người cô vẫn không có sức lực, cộng thêm việc tối hôm qua ngủ không ngon, khi thuốc bắt đầu có tác dụng, mí mắt cô từ từ nhắm lại.
Lúc Phó Tây Cố đi vào thì nhìn thấy cô đang ngủ.
Một cô y tá thấy anh, lập tức kinh hỉ*, mặt nhanh chóng đỏ lên: “Phó…”
*kinh ngạc vui mừng
Phó Tây Cố lắc đầu, ý bảo cô ấy đừng có lên tiếng.
Cô y tá nháy mắt mấy cái, cảm thấy khó hiểu, mãi đến khi cô nhìn thấy Phó Tây Cố nhẹ nhàng đi về nơi hẻo lánh bên kia, mà cô còn thấy rõ một tia dịu dàng trong mắt Phó Tây Cố.
Cô lại càng khó hiểu hơn.
Xung quanh Lê Hoan vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ phía đối diện có một bà lão đang yên lặng đọc sách.
Phó Tây Cố lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô, sợ đánh thức cô nên anh cố gắng thở nhẹ lại.
Cô ngủ vô cùng yên tĩnh, chỉ là lông mày có chút nhíu lại.
Phó Tây Cố nhìn không chớp mắt, tuy rất muốn vươn tay vuốt giúp cô, nhưng bàn tay giơ lên một lúc lâu vẫn thu trở về.
Không thể gấp, anh phải nhẫn nại.
Vì vậy anh không làm gì cả, cứ yên tĩnh mà nhìn cô như vậy, mãi đến khi thấy đầu cô giật giật, dường như ngủ không được thoải mái.
Lúc này anh mới vứt đi do dự, lúc đầu cô nghiêng qua thì vươn tay nghẹ nhàng kéo xuống, khiến cho đầu cô dựa vào vai anh.
Khoảng khắc cô dựa vào kia, Phó Tây Cố cảm thấy có chút khẩn trương không hình dung được, thậm chí cả người còn cứng đờ.
Cô dựa rất gần, anh có thể ngửi được hương nước hoa thoang thoảng trên người cô, hương nước hoa len lỏi vào mọi giác quan của anh, kích thích những nơi mẫn cảm rồi chạy thẳng vào tim.
Hô hấp hơi không thông.
Phó Tây Cố rũ mắt nhìn cô.
Lông mi của cô vừa dày lại vừa cong, da dẻ mịn màng dường như không thấy lỗ chân lông, nhìn xuống một chút, mũi và môi của cô đều bị khẩu trang che khuất nên nhìn không thấy, nhưng như vậy lại càng hấp dẫn người khác tìm tòi nghiên cứu.
Giờ khắc này, vậy mà Phó Tây Cố lại muốn hôn cô, môi của cô… có lẽ rất mềm.
Trong đầu nghĩ như vậy, một giây sau, đột nhiên tim anh đập nhanh vô cùng, thịch thịch thịch, có chút loạn xạ, như là… muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Biết rõ là không nên, cũng không thể, nhưng giờ phút này, đáy lòng của anh vẫn dâng lên một nỗi xúc động–
Anh muốn hôn cô.
Cho dù không phải hôn môi, cho dù chỉ là hôn trán.
Tim đập càng lúc càng nhanh, không khống chế được, Phó Tây Cố nhìn cô, màu mắt dần dần tối lại, cô gái anh thích bị bệnh, còn không muốn gặp anh, nhưng anh lại muốn hôn cô, thậm chí còn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Thật mẹ nó…
Cầm thú.
Nhưng anh lại nhịn không được, anh hôn trộm cô một cái, có lẽ cô… sẽ không phát hiện ra đâu nhỉ?
~~~~~~hết chương 37~~~~~~
Thật đáng thương mà :)) bà tác giả ngược anh Tây Cố hơi bị lâu rồi đấy.