Tự Ngọc độ vào một ít đã thấy hắn mở bừng mắt, ánh trăng mông lung dừng trong đôi mắt trong trẻo của hắn tụ lại những ánh sáng nhỏ vụn, phảng phất như thoắt cái đã rơi xuống trong ảo cảnh hư vô, như mộng như ảo, sánh với sao trời.
Trong lòng nàng hoảng hốt vội vàng đứng dậy, sắc mặt có chút trắng bệnh, chỉ có điều trên mặt sưng một mảng nên nhìn không ra, yêu quái xả linh khí chẳng khác nào dùng dao gọt xương, độ đi hơn một nửa đương nhiên sẽ đau đớn muốn chết, trên người đã sớm túa đầy mồ hôi lạnh.
Thẩm Tu Chỉ yên tĩnh nhìn nàng một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Ngươi thổi vào trong miệng ta cái gì?”
Bên ngoài mưa rơi gió lạnh càng tôn lên trong phòng cực kỳ an tĩnh, trên người hắn suy yếu, nói chuyện khẽ hơn so với trước kia rất nhiều, hai người lại thân mật như vậy, hiện nay khẽ khàng thấp giọng càng có vẻ ái muội.
Tự Ngọc nghe vậy trong lòng hơi hồi hộp, tuy rằng phàm nhân căn bản không thể phát hiện ra linh khí, cùng lắm chỉ phát hiện ra ra mình thổi khí vào trong miệng hắn, nhưng cái cớ này lại không dễ tìm, Thẩm Tu Chỉ không giống vậy, tâm tư hắn quá đỗi nhạy bén, lý do tầm thường không thể thuyết phục được hắn, nếu vô ý chút thôi sẽ có thể bị phát hiện.
Phàm nhân từ trước đến nay không thích những sinh vật khác loài với bọn họ, thậm chí còn coi là dị loại, người yêu hai ngã từ thuở khai thiên tới nay đã có, câu chuyện về yêu ma quỷ quái hại người càng lưu truyền rộng rãi.
Đặc biệt là câu chuyện hồ yêu ngàn năm cùng thư sinh, thanh y không biết đã xướng bao nhiêu lần, hồ yêu cùng phàm nhân ở bên nhau, cho dù thế nào của sẽ độ khí, mặc dù bản thân nàng không muốn, cũng sẽ không tự chủ bị lây nhiễm.
Phàm nhân lấy tinh khí mà sống, hồ yêu làm hại cho tánh mạng của thư sinh, đến cuối cùng lại trở thành yêu vật làm hại con người, yêu quái như bọn họ đương nhiên cũng là yêu, chỉ là cấp bậc thấp hơn rất nhiều.
Trong đầu Tự Ngọc chẳng chịt trăm mối, bỗng nhiên nhớ vở kịch thanh y xướng từng nhắc tới nữ nhi hương, hương này không giống hương liệu bình thường, là hương khí tự có trên người các cô nương gia chưa xuất các.
Tuy nàng không hiểu lắm nhưng lại cực kỳ hâm mộ những tiểu thư khuê các đó, các nàng mỗi khi đi ngang qua cửa, mùi hương trên người quả thật cực kỳ dễ ngửi, không giống sư tử đá các nàng chịu gió táp mưa sa, chỉ có hương vị tang thương.
Tự Ngọc lôi kéo chăn khe khẽ tới gần hắn, nhỏ giọng nói nhỏ, trong lời nói càng lộ tia kiều mị: “Đạo trưởng chưa từng nếm qua nữ nhi hương sao?”
Thẩm Tu Chỉ nghe vậy hơi giật mình, nhất thời nói không nên lời.
Canh môi đỏ tươi của Tự Ngọc hé mở, nhẹ thở một ngụm linh khí vào mặt hắn nhẹ: “Có nếm ra được mùi vị gì không?”
Hơi thở thơm ngọt ấm áp nhẹ nhàng phun trên mặt có chút phát ngứa, Thẩm Tu Chỉ hơi hơi nghiêng mặt đi: “Nằm lại.
” Giọng nói tuy thanh lãnh, lại bởi vì suy yếu mà không có nhiều sức uy hiếp.
Tự Ngọc khẽ khàng ngồi dậy: “Đạo trưởng không thích sao? Con hát chỗ đó của chúng ta thường nói, nam nhân đều thích ngửi nữ nhi hương mà…”
“Nằm lại.
” Thẩm Tu Chỉ lạnh giọng khiển trách.
Tự Ngọc không hiểu nổi sao lớn bị hắn hung dữ một trận nữa, nhất thời hầm hừ mà nằm xuống, người này thật sự không dễ ở chung chút nào hết, đêm khuya ngủ không được nói chuyện phiếm mấy câu cũng không được!
Vừa nằm xuống đã đụng phải tay hắn, giống hệt như một khối băng, đông lạnh đến mức làm nàng run run, nàng mới nhớ tới vừa rồi cánh môi hắn cũng lành lạnh như thế, có thể thấy được trong phòng này lạnh biết chừng nào.
“Đạo trưởng, hôm nay ban đêm trời mưa thật sự lạnh quá, ngươi sẽ không chịu nổi đâu, ngươi cùng ta đắp một cái chăn đi.
”
Thẩm Tu Chỉ bình Tĩnh nằm trên giường lò, lời nói ra giống hết với lời Tự Ngọc đã lường trước: “Không sao.
”
Không sao, mỗi lần đều nói không sao, nhưng có lần nào thật sự không sao đâu, không chỉ lỗ tai cứng, miệng cũng rất cứng!
Trong lòng Tự Ngọc rất khó xử, ở chung với nhau nhiều như vậy, hoặc nhiều hoặc ít cũng hiểu biết tính tình của khối thịt, hắn rất cố chấp kiên cường, cho dù ngươi ở bên cạnh hắn nói toạc mồm thì hắn cũng sẽ không thay đổi chủ ý.
Nàng không nói thêm lời nào, nhanh chóng tới gần bên cạnh hắn đắp chăn trên người hắn, duỗi tay ôm lấy hắn, thân thể hắn cực kỳ lạnh, cảm thấy đều toát ra khí lạnh, giống như ngay cả xương cốt cũng đã lạnh lẽo.
Thẩm Tu Chỉ lập tức muốn ngồi dậy giữ khoảng cách với nàng.
Tự Ngọc vội vàng ngồi dậy ấn hắn nằm lại: “Đạo trưởng, không phải phụng lệnh của sư phụ xuống núi sao, nếu cứ bị chết cóng như vậy chẳng phải đã cô phụ kỳ vọng của sư phụ ngươi sao?”
Thẩm Tu Chỉ nghe vậy động tác khựng lại, không nói gì như thể đang suy tư.
Quả nhiên lấy hắn sư phụ hắn ra nói tương đối có tác dụng, Tự Ngọc đương nhiên không thể chờ hắn cân nhắc, nàng duỗi tay đắp chăn cho hắn đàng hoàng: “Được rồi, mau ngủ đi, sáng mai nếu những người đó lại tới, chúng ta còn phải ứng phó nữa đó ~”
Thẩm Tu Chỉ lúc này mới hoàn toàn an tĩnh, trước mặt sống chết lễ giáo đương như đã không còn quan trọng, hoàn thành mệnh lệnh của sư phụ mới là chuyện quan trọng nhất đối với hắn.
Tự Ngọc ngủ một giấc đến trời sáng bảnh, bên ngoài mưa đã ngừng từ lâu, Thẩm Tu Chỉ cả người nằm thẳng tắp, chưa từng đi chuyển đến chỗ khác.
Điểm giao thoa duy nhất đó là hắn ngầm đồng ý cho nàng và hắn nằm chung một chỗ.
Tự Ngọc duỗi tay sờ tay hắn, đã khôi phục lại độ ấm, không còn lạnh băng giống như hôm qua nữa.
Thẩm Tu Chỉ tỉnh sớm hơn một xíu so với nàng, hắn chỉ lẳng lặng nằm đó không kinh động đến nàng, hắn nhẹ nhàng thu tay lại, từ đầu đến cuối vẫn duy trì một chút khoảng cách.
Tự Ngọc trong ổ chăn hơi ngồi dậy nhìn về phía hắn: “Ngươi có cảm thấy khá hơn không?”
Trên mặt nàng vẫn chỗ xanh chỗ tím, nhìn qua đã thấy cực kỳ đau, thế mà chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại lại hỏi hắn đã khác hơn chưa, sao người ta có thể hiểu không tâm tư nàng được chứ…
“Khá hơn rất nhiều rồi.
” Thẩm Tu Chỉ lặng im một lát mới mở miệng trả lời, vừa mới tỉnh dậy nên giọng nói còn hơi khàn đặc.
Tự Ngọc thấy sắc mặt hắn quả thật đã tốt hơn rất nhiều, nghĩ có lẽ linh khí đã có tác dụng, trái tim đang thấp thỏm cuối cùng cũng yên ổn, nàng mới ngồi dậy đã cảm thấy một trận choáng váng đầu óc, duỗi tay sờ s.oạng thấy rất đau, một chút tóc còn đang rốt chằng, chỗ này không có lược nên nàng chỉ có thể trở tay chải vuốt cực kỳ gian nan.
Thẩm Tu Chỉ phía sau ngồi dậy: “Ta giúp ngươi.
”
Tự Ngọc nghe vậy trong lòng vui vẻ, lập tức thu tay dịch đến trước mặt hắn, sán đầu đến gần hắn: “Đạo trưởng có thể thuận tiện vuốt vuốt ta không?”
Thẩm Tu Chỉ hoàn toàn làm như không nghe thấy, sắc mặt bình tĩnh duỗi tay giúp nàng gỡ tóc rối, động tác rất tinh tế, không kéo đứt một sợi tóc nào của nàng.
Tự Ngọc thấy hắn không chịu vuốt lông cho nàng thì trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mát, chỉ cảm thấy người này không săn sóc yêu quái một chút nào cả.
Ánh mặt trời sớm mai xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào bên trong, từng tia sáng nhè nhẹ rơi trên tấm chăn màu xanh xám, lưu loát dừng trên người hắn xua tan đi rét lạnh ngày thu, chiếu khắp phòng sáng sủa ấm áp.