Tôi là một cảnh sát mới vào nghề chưa được một năm, không quản ngày đêm giải quyết mấy vụ xích mích, ẩu đả.
Hôm kia, tôi vừa bắt quả tang một tên b.iến thái lấy cớ xếp hàng để lén chụp ảnh dưới váy của cô gái trước mặt.
Hôm qua, tôi lại chứng kiến một ông bố túm đứa con trai nghiện net của mình đến sở cảnh sát đòi đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Có điều xem hài kịch đủ các kiểu mỗi ngày không phải lý do khiến tôi muốn trở thành một cảnh sát. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng cảnh sát là người giải quyết những vụ án lớn và làm nên những điều vĩ đại. Chứ không phải trở thành một người giống như đội trưởng Vương, ngày nào cũng chỉ đi la cà cho đến hết giờ rồi tan ca.
Hôm nay, tôi và đội trưởng Vương ra ngoài, xử lý một vụ tài xế cố ý tăng giá, hành khách không chịu trả tiền dẫn đến đánh nhau bên đường.
Tôi muốn đưa bọn họ về đồn để lấy lời khai. Đội trưởng Vương liếc hai người họ một cái, bước tới nói với tôi: “Không gây cản trở giao thông, đánh nhau cũng không nghiêm trọng, phê bình cảnh cáo tí là được rồi.”
Nói xong liền thả họ đi.
Đây không phải lần đầu tiên đội trưởng Vương làm như vậy.
Anh luôn cho rằng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, mấy vụ cỡ này cảnh cáo vài câu là được. Trường hợp này nếu dẫn về đồn, hai người họ đều phải bị tạm giam, lưu lại tiền án.
Tôi cảm thấy làm vậy không tốt lắm nhưng dù sao anh cũng là đội trưởng, đành nghe theo.
Trên đường trở về đồn, đội trưởng Vương ngồi ở ghế phụ, tôi cầm lái, liếc nhìn đồng hồ, nhẩm tính giờ này mà về đến nơi thì ngồi vài phút là hết giờ làm việc.
Tôi vừa lái xe đến đầu phố thì điện thoại của đội trưởng Vương đột nhiên reo lên. Anh nghe máy xong, vẻ mặt liền thay đổi, giọng điệu có chút bực bội bảo tôi: “Quay xe lại, đến cổng phía Nam của công viên giải trí thành phố.”
“Có cần bật còi hú không?”
“Hú với chả tru. Lẹ lên!”
Đây là một trong số ít những lần đội trưởng Vương nổi cáu, tôi biết lý do. Vì phải làm thêm giờ.
Khi chúng tôi đến công viên giải trí đã là 5 giờ 35 chiều.
Theo thông báo của trụ sở chính, người báo cảnh sát đang ở phòng giám sát công viên chờ chúng tôi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô, thấy những đứa trẻ đang bị cha mẹ nài ép, lôi kéo rời đi, tôi dường như mơ hồ đoán được vụ việc lần này là gì.
Ở cổng công viên vui chơi, người báo án đang đứng chờ chúng tôi. Ông ta thấy chúng tôi mặc đồng phục cảnh sát, chạy tới: “Anh cảnh sát, là tôi báo án. Con gái tôi bị mất tích.”
Đội trưởng Vương hỏi: “Cho tôi hỏi tên họ của ông.”
“Tôi tên Ngô Chí Cường.”
“Ông Ngô, trước tiên hãy kiểm tra camera giám sát đã.”
Ngô Chí Cường gật như gà mổ thóc, dẫn chúng tôi đến phòng giám sát.
Trên đường, Ngô Chí Cường kể sơ lược tình hình cho chúng tôi biết.
“Tôi dẫn con gái đến công viên chơi, khoảng 5 giờ chuẩn bị đưa con bé về nhà. Đến chỗ cổng thì bóng bay của con bé bị vuột mất.”
“Con bé nói không có bóng bay thì không chịu về nhà, tôi đành đi mua cho nó một quả khác. Mới quay người đi một lát, con gái tôi đã không thấy tăm hơi.”
Đội trưởng Vương đặc biệt nghiêm túc với những vụ án liên quan đến trẻ em: “Cô bé mất tích vào khoảng mấy giờ?”
“Khoảng chừng 5 giờ 10.”
Đội trưởng Vương nhìn đồng hồ: “Đã gần nửa tiếng, chúng ta phải nhanh lên.”
Sau đó, đội trưởng Vương nói với tôi: “Hỏi ông Ngô ít thông tin về đứa bé.”
Tôi gật đầu, lấy giấy bút ra, vừa đi vừa ghi chép.
“Ông Ngô, con gái ông tên là gì?”
“Ngô Vũ Hủy.”
“Tuổi tác.”
“Bốn tuổi.”
“Có ảnh chụp toàn thân và chân dung của cô bé chứ?”
“Có, trong điện thoại của tôi.”
“Vậy phiền ông gửi cho tôi.”
Sau khi kết bạn và nhận được ảnh chụp, tôi cất điện thoại vào, tiếp tục hỏi: “Cô bé có biết địa chỉ nhà mình không?”
“Biết.”
“Tình cảm giữa ông và cô bé có tốt không?”
“Rất tốt. Sao anh lại hỏi chuyện này?”
“…” Tôi không dám nói.
Thật ra trong quy trình không hề có câu hỏi này, nhưng đội trưởng Vương nhất quyết bắt tôi phải hỏi.
Bởi vì nếu một đứa trẻ biết địa chỉ nhà mình, gia đình lại đầm ấm thì khi bị bắt cóc bán đi, sau này lớn lên sẽ nghĩ cách trở về bên người thân. Nhưng nếu quan hệ giữa đứa bé với cha mẹ không tốt thì lại là chuyện khác…
Hiện tại, đứa bé vừa mới mất tích, tôi đã hỏi vấn đề này, rõ ràng không để ý đến tâm trạng của người làm cha cho lắm. Thế nên tôi đành bảo: “Làm cho đúng quy trình mà thôi.”
┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ★
┊ ┊ ☆
┊ ★
☆
Khi đến phòng giám sát của công viên, Ngô Chí Cường kể với chúng tôi rằng nhân viên không cho ông xem theo dõi, nhất định phải đợi cảnh sát đến rồi mới cho xem. Đội trưởng Vương không nói gì mà chỉ yêu cầu nhân viên nhanh chóng mở video giám sát.
Trên màn hình, thời điểm 5 giờ 9 phút, Ngô Chí Cường và Ngô Vũ Hủy bước ra khỏi công viên.
Đến 5 giờ 10 phút, Ngô Chí Cường quay lưng lại mua bóng bay. Sau đó, một ông già xuất hiện trên màn hình, nhanh chóng bế Ngô Vũ Hủy đi.
Ngô Chí Cường thấy vậy, chỉ vào ông già trên màn hình: “Đồng chí cảnh sát, đó là tên bắt cóc! Mau bắt lấy lão ta!”
Tôi vội vàng trấn an Ngô Chí Cường: “Ông Ngô, trước tiên chúng ta phải xác định hướng mà nghi phạm rời đi đã.”
Ngô Chí Cường vẫn gấp gáp: “Đồng chí cảnh sát, đã nửa tiếng rồi, đủ cho lão mang con bé ra khỏi thành phố rồi.”
“Chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng tìm kiếm, xin hãy tin tưởng vào cảnh sát.”
Lúc này, Ngô Chí Cường mới kìm lại, không nói lời nào nữa.
Đội trưởng Vương chụp lại khuôn mặt của lão già từ video theo dõi, sau đó ném một cái USB cho nhân viên phòng giám sát: “Copy toàn bộ theo dõi của tuần qua vào đây.”
Nhân viên giám sát cũng rất khó xử, miễn cưỡng cầm lấy chiếc USB, hồi lâu không động đậy.
Thấy bọn họ không làm theo lời mình, đội trưởng Vương trừng mắt nhìn anh ta, hỏi: “Chẳng lẽ các người có chuyện gì không thể để lộ ra ngoài?”
Nhân viên giám sát vội lắc đầu.
Thế là đội trưởng Vương thúc giục: “Vậy thì lưu vào nhanh lên.”
“Vâng…”
Đội trưởng Vương gửi ảnh lão già kia cho đội cảnh sát kèm một tin nhắn thoại: “Kiểm tra giám sát Skynet gần cổng phía Nam công viên vui chơi, thời điểm 17 giờ 10 phút. Nghi phạm là ông già trong ảnh, dắt theo một bé gái bốn tuổi, mặc quần áo màu hồng. Nhanh chóng báo cáo lộ trình của ông ta cho tôi.”
Nói xong, đội trưởng Vương quay lại nhìn nhân viên phòng giám sát.
Nhân viên kia sợ đến mức không dám nhìn thẳng vào đội trưởng Vương dù chỉ một lần.
Ngô Chí Cường thấy đội trưởng Vương không làm gì thêm nữa, bèn hỏi: “Anh cảnh sát, lão già kia có phải kẻ buôn người không?”
Đội trưởng Vương không vội kết luận, chỉ an ủi Ngô Chí Cường: “Tôi tiếp xúc với bọn buôn người đã 7, 8 năm. Chúng bắt cóc trẻ em đều sẽ chọn đầu đường cuối ngõ, những nơi ít camera theo dõi. Nơi này là trung tâm thành phố, camera dày đặc, nếu ông ta thật là kẻ buôn người thì cũng là tay mơ mới vào nghề không hơn không kém, sẽ sớm bắt được thôi.”
Ngô Chí Cường nghe vậy cũng an tâm ít nhiều. Còn nhân viên kia cũng đã hoàn thành sao chép dữ liệu.
Tôi nhận lấy USB, cùng đội trưởng Vương và Ngô Chí Cường trở về xe cảnh sát.
Báo cáo về hướng đi của lão già kia cũng vừa được gửi đến.
[17 giờ 15 phút, đối tượng bế Ngô Vũ Hủy xuất hiện tại trạm xe buýt. 17 giờ 16 phút, lên xe buýt số 242, không hề xuống xe giữa chừng.]
Tôi đọc tin nhắn của trụ sở, nói với đội trưởng Vương: “Đội trưởng, anh hỏi xem xe buýt 242 hiện đang ở đâu, em lái xe đuổi theo.”
Tôi vừa nói xong thì lại có tin nhắn gửi qua.
[Vừa xác nhận được đối tượng xuống xe ở nhà ga khu phố cũ, chúng tôi đã liên lạc với cảnh sát bên kia, hai người mau tới đó đi.]
Đội trưởng Vương đọc tin xong liền bảo tôi: “Chạy qua khu phố cũ.”
Tôi gật đầu, cúi nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là 17 giờ 58 phút, lái xe tới đó phải mất ít nhất 20 phút.
20 phút… đủ cho lão già kia làm được rất nhiều chuyện.
Nghĩ đến đây, tôi lo lắng hỏi đội trưởng Vương đang ngồi ở ghế phụ: “Đội trưởng, anh đoán thử tại sao lão già kia lại đưa đứa bé đến khu phố cũ? Có khi nào ở đó có xe chở bọn họ đi nơi khác không?”
Vừa dứt lời, tôi nhận thấy đội trưởng Vương sừng sộ trừng tôi, khiến tôi sợ tới mức ngậm chặt miệng lại.
Ngô Chí Cường ngồi ghế sau nghe tôi nói vậy, lập tức trở nên gấp gáp.
“Đồng chí cảnh sát! Van xin các anh! Nhất định phải tìm được con gái tôi. Vợ tôi khó sinh mà chết, chỉ để lại cho tôi một đứa con gái này thôi!”
Đội trưởng Vương tiếp tục an ủi Ngô Chí Cường: “Xin hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đưa cô bé trở về.”
┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ★
┊ ┊ ☆
┊ ★
☆
Trong lúc chúng tôi còn đang trên đường đến thị trấn, các đồng chí nơi đây đã xác định được danh tính và nơi cư trú của nghi phạm.
Khi chúng tôi lái xe đến nơi, một nhân viên cảnh sát của thị trấn vừa đi trước dẫn đường vừa nói: “Nghi phạm là một người đàn ông 73 tuổi, tên Chu Điền Sinh, ở một mình, kiếm sống bằng nghề nhặt rác. Theo lời người dân trong trấn, dạo gần đây ông ta thường cảm thấy tim đau nhói, ai cũng nghĩ ông ta không sống được bao lâu nữa.”
“Chúng tôi đã đến nhà ông ta xem thử, phá cửa xông vào thì phát hiện bên trong không có ai, chỉ tìm thấy một ít phế liệu và áp phích rơi vãi đầy đất.”
Nghe đến đây, sắc mặt đội trưởng Vương tối sầm lại.
Ban đầu tôi không hiểu nhưng khi đến hiện trường, nhìn thấy đống áp phích khiêu dâm vương vãi khắp sàn nhà, tôi mới hiểu được nỗi lo lắng của đội trưởng Vương.
Đội trưởng Vương mắng to: “Mẹ nó! Cái thằng già không nên nết này! Khắp nhà toàn là ảnh phụ nữ! Lão này thèm gái thèm đến điên rồi! Vậy mà đi bắt một đứa nhỏ! Tất cả mọi người mở rộng điều tra! Đi ngay lập tức!”
Hiển nhiên Ngô Chí Cường không bình tĩnh nổi. Ông hỏi tôi: “Đồng chí cảnh sát, ý họ là sao? Con gái tôi không phải bị bọn buôn người bắt đi sao?”
“Rất có thể là không.”
Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày việc tên bắt cóc không phải dân buôn người lại là một tin tức xấu.
Ngô Chí Cường thấy lòng mình lạnh đi phân nửa.
“Không phải để đem bán, vậy lão ta bắt con gái tôi để làm gì…? Con bé mới 4 tuổi.”
Tôi nói không nên lời.
“Đồng chí cảnh sát! Van xin các anh! Làm ơn tìm ra con gái tôi trước khi lão súc sinh kia làm hại tới nó! Cầu xin các anh! Tôi lạy các anh!”
Tôi vội vàng đỡ Ngô Chí Cường dậy.
“Ông Ngô, chúng tôi vẫn đang tìm kiếm! Toàn bộ lực lượng cảnh sát đều được điều động rồi! Mới mười mấy phút, Chu Điền Sinh chưa chạy xa được đâu. Lão còn mang theo một đứa bé, nhất định chỉ ở gần đây thôi.”
Đội trưởng Vương nghe tôi nói xong, sắc mặt càng tệ hơn.
Tôi bối rối nhìn anh.
Phải rồi. Nếu Chu Điền Sinh thật muốn làm loại chuyện đó, lão vốn dĩ không cần chạy đi xa, chỉ cần tìm một bụi cây là có thể gây án rồi.
Theo cách nói của tôi, Ngô Vũ Hủy rất có thể đã bị bức hại.
Chúng tôi chia lực lượng thành 3 nhóm, để lại 1 nhóm xem xét video giám sát ở sở cảnh sát thị trấn, 1 nhóm đông người phụ trách rà soát trên phạm vi rộng, 1 nhóm ít người hơn chịu trách nhiệm kiểm tra từng nhà, dò hỏi người dân xung quanh.
Tôi và Ngô Chí Cường thuộc nhóm đi kiểm tra từng nhà.
Cứ dò hỏi thêm một gia đình là chúng tôi lại biết thêm một ít thông tin về Chu Điền Sinh.
Sau vài vòng điều tra, chúng tôi gần như hiểu được tường tận về con người lão.
Năm Chu Điền Sinh 70 tuổi, vợ lão ta bỏ trốn cùng người đàn ông khác. Những đứa con mà người vợ trước của lão sinh đều không giữ được dù chỉ một đứa. Cuối cùng, lão ta trở nên điên điên khùng khùng, có cả giấy xác nhận bệnh tâm thần, kiếm sống bằng nghề nhặt ve chai.
Lão ta có trợ cấp dành cho người nghèo, còn có trợ cấp khuyết tật. Lão sống một mình, chi phí tiêu dùng cũng không cao, hẳn là không quá thiếu thốn tiền bạc. Bây giờ lão ta bắt cóc một bé gái, kết hợp với đống áp phích tìm thấy trong nhà lão, thật khó mà không nghĩ theo hướng kia.