Ôn Hương Diễm Ngọc

Chương 01: Tuyệt thế vô song (Không ai sánh bằng)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 01: Tuyệt thế vô song

Edit: Dii

Beta: Yuyu

___________________

“Nhìn người ấy ôn hương diễm ngọc, thông minh đơn thuần, trên đời này không ai sánh bằng.”

Tháng tư, mùa hạ, tại trang viên riêng của phủ Dục Vương.

Trong đình hóng gió ngoài vườn, Lăng Kỳ Yến dựa vào ghế quý phi mềm mại, nhắm mắt nghỉ ngơi, bảy tám nha hoàn đứng hầu hạ xung quanh, tiếng đàn du dương, nói cười nũng nịu.

Có thái giám tiến vào nhỏ giọng bẩm báo: “Điện hạ, nhóm của tam công tử phủ Hiển An Hầu đến rồi.”

Ngón tay thon dài của Lăng Kỳ Yến khẽ gõ lên cạnh giường, y vẫn nhắm mắt: “Gọi bọn họ tới đây đi.”

Tam công tử Trương Uyên của Hiển An hầu phủ dẫn đầu một đám công tử áo gấm tiến vào trong đình, phía sau còn có thêm bốn, năm học trò mặc đồng phục của Quốc Tử Giám.

Người mới đến rối rít hành lễ với Lăng Kỳ Yến, Trương Uyên mỉm cười bước đến cạnh y, nhỏ giọng bẩm báo: “Điện hạ, đã dẫn người đến rồi.”

Lăng Kỳ Yến nhíu mày, mở mắt nhìn hắn: “Người nào?”

Nụ cười trên mặt Trương Uyên bỗng cương cứng, hắn bất lực giải thích: “Mấy ngày trước, điện hạ nghe bọn ta nhắc tới trong Quốc Tử giám có mấy thư sinh… hơi thú vị, lúc đó ngài đã bảo muốn nhìn thử, vậy nên hôm nay bọn ta mới dẫn người đến đây.”

Lăng Kỳ Yến suy nghĩ một lúc, hình như có chuyện như vậy thật.

Nhóm người Trương Uyên này đều nhờ vào chức vị của người lớn trong nhà mà được tuyển thẳng vào Quốc Tử giám, hằng ngày không biết học hành là gì chứ ăn chơi cờ bạc thì vô cùng giỏi, còn thành thạo cả việc trêu đùa nam sủng xinh đẹp.

Vài ngày trước, bọn họ đã kể cho Lăng Kỳ Yến nghe về những thư sinh được tiến cử từ khắp nơi tới Quốc Tử giám, đa số đều là thư sinh nghèo, trong đó có khá nhiều người vẫn luôn âm thầm “lấy lòng” mấy vị công tử thế gia, bọn người này “sạch sẽ” hơn tiểu quan* của kỹ viện, nên “chơi” cũng thú vị hơn nhiều. 

(*Tiểu quan: cái này đa số ai cũng biết, là mấy vị “trai bao” ver cổ trang.)

Lăng Kỳ Yến nghe xong thì bâng quơ nói muốn gặp thử để mở mang kiến thức, vì vậy hôm nay Trương Uyên mới dẫn người đến trang viên riêng của y.

Bốn năm thư sinh xếp thành một hàng, cúi đầu đứng im, dường như vô cùng căng thẳng, ánh mắt Lăng Kỳ Yến quét qua một lượt, do không thấy rõ mặt của họ, nên y hơi khó chịu, bèn liếc sang Trương Uyên: “Sao cả đám đều run rẩy như con chim cút thế kia? Thú vị thật chứ?”

Trương Uyên cười xòa: “Không lừa điện hạ đâu, ta chỉ dẫn “chim non” đến đây cho ngài chọn thôi, nào dám đưa mấy tên vừa không sạch sẽ vừa dâm đãng tới. Mấy người này vẫn chưa có kinh nghiệm, lần đầu nhìn thấy người cao quý như điện hạ nên bị dọa sợ thôi.”

Lăng Kỳ Yến lộ vẻ nghi ngờ: “Không phải ngươi ép họ tới đây đấy chứ?”

“Tất nhiên là không phải, vừa nghe nói có thể nhìn thấy quý nhân, bọn họ đã tranh nhau tới.” Trương Uyên vội nói, chỉ sợ y hiểu lầm.

Ánh mắt Lăng Kỳ Yến lại hướng về đám người kia, bên cạnh có người khẽ quát bọn họ: “Mau hành lễ với Dục vương điện hạ đi! Cả đám ngây ra đó làm gì!”

Vài người thấp thỏm quỳ xuống, chỉ có tên to cao nhất ở ngoài rìa bên trái là vẫn đứng thẳng tắp, cũng là người duy nhất chẳng run sợ khi gặp Lăng Kỳ Yến. 

Người kia có vai rộng eo thon, dáng người cao lớn rắn rỏi, không hề lộ vẻ yếu đuối mỏng manh của thư sinh, hắn cúi mặt xuống, che khuất gương mặt mình, chỉ lờ mờ thấy được đường nét góc cạnh, trơn nhẵn và đầy sắc bén của cái cằm.

Lăng Kỳ Yến dán mắt vào người này được một lúc thì có kẻ hiểu ý ngay, nhanh chóng đá vào đầu gối đối phương, chỉ thấy hắn nhích lên một bước rồi quỳ một gối xuống đất.

Người đó giãy giụa muốn đứng lên, nhưng vai lại bị kẻ khác đè mạnh xuống, ép hắn quỳ bằng hai gối, hai tay buông thõng cuộn thành nắm đất.

Lăng Kỳ Yến hơi híp mắt, hếch cằm ra lệnh: “Ngẩng đầu lên.”

Người kia vẫn im lặng nhìn xuống dưới đất.

Lại có người đạp lên lưng hắn một cái, nói kháy: “Tự xin tới đây mà dám kiêu ngạo trước mặt điện hạ à, chán sống rồi sao!”

Cuối cùng thiếu niên cũng ngước mắt lên, mày rậm nhíu chặt, đường nét khuôn mặt rõ ràng, trên người tỏa ra luồng khí hung bạo, mắt phượng hẹp dài sắc bén, ánh mắt lạnh lùng, không hề sợ hãi.

Dáng vẻ thế này, nói trong ngàn người chỉ có một cũng không quá lời.

Lăng Kỳ Yến vô cùng hứng thú quan sát hắn, y đã từng gặp rất nhiều trai xinh gái đẹp, đều có vẻ ngoài xuất sắc như người trước mắt này, chỉ cần nhìn một lần là khó quên, nhưng hiếm thấy người nào giống vậy trốn trong Quốc tử giám lắm, thú vị thật đấy. 

Chỉ là tên kia cứ thản nhiên nhìn y chăm chú, khiến y hơi khó chịu, can đảm ghê nhỉ.

“Ngươi tên gì? Mấy tuổi rồi? Đến từ đâu?”

Trương Uyên vừa định trả lời thay thì chợt thấy Lăng Kỳ Yến vung tay lên ngăn lại, y dán mắt vào người đang quỳ gối trước mặt, khẽ cong khóe môi: “Tự ngươi nói đi.”

Giọng thiếu niên hơi khàn, bình tĩnh trả lời y: “Ôn Doanh, năm nay mười sáu, đến từ Ký Châu.”

“Ký Châu… không xa kinh thành lắm.”

Thấy hình như Lăng Kỳ Yến hứng thú với người này, Trương Uyên ân cần giới thiệu với y, nói Ôn Doanh là Tiểu Tam nguyên án thủ của Ký Châu*, vừa được quan đốc học Ký Châu tiến cử đến Quốc tử giám vào đầu năm nay, kiến thức phong phú, mấy vị học quan** ở Quốc tử giám rất tán thưởng hắn, mùa thu tới sẽ tham gia thi Hương.

(*Tiểu Tam nguyên án thủ: người đứng đầu các kì thi huyện, thi phủ, thi viện gọi là án thủ, đứng đầu cả ba thì là tiểu tam nguyên.

**Học quan: Nôm na là người dạy học ở Quốc Tử Giám.)

Lăng Kỳ Yến nghe vậy thì hơi kinh ngạc, mới mười sáu tuổi mà đã là Tiểu Tam nguyên án thủ, tìm khắp nơi cũng không được mấy người như thế. Sau này hắn dư sức trở thành trạng nguyên, bảng nhãn, nói chi đến cử nhân, tiến sĩ. Vậy mà lại hùa theo người khác chạy tới đây nịnh nọt nhà quyền quý?

Tất nhiên với một thư sinh nghèo không có gia thế, dù lấy được vị trí đầu bảng thì cũng phải lăn lộn mười đến hai mươi năm trong Hàn Lâm Viện. Nhưng nếu họ có thể lọt vào mắt xanh của một vị quý nhân nào đó, là có thể đi đường tắt, vậy nên rất nhiều người đã chọn cách “mờ ám” này.  

Nhưng trông có vẻ vị tiểu Tam nguyên án thủ kiêu ngạo bướng bỉnh này lại không thích cách đó lắm. 

Trong lúc Lăng Kỳ Yến đang quan sát mình, Ôn Doanh lại khác hẳn những người khác, hắn không tỏ ra ngoan ngoãn, cẩn thận rụt rè, mà lại thản nhiên nhìn y, còn ngầm đánh giá vị trưởng tử cao quý của Hoàng đế này.

Lăng Kỳ Yến có một đôi mắt hoa đào xán lạn, đuôi mắt trái có một nốt ruồi son rực rỡ sống động, mặt trắng bóc, nhan sắc diễm lệ, đúng là vẻ đẹp hiếm có trên đời, còn khiến người khác dễ say đắm hơn mấy nha hoàn xinh xắn, muôn màu muôn vẻ bên cạnh y. 

Từ nhỏ, gương mặt này đã có sức quyến rũ không thể cưỡng lại được, mê hoặc lòng người. Nhưng khổ nỗi y lại là con cháu hoàng tộc, không ai dám động vào.

Bị ánh mắt chăm chú của Ôn Doanh nhìn đến khó chịu, Lăng Kỳ Yến khẽ nhíu mày, không quan tâm tới hắn nữa, sau khi nói “Các ngươi tự chơi đi” thì nằm xuống ghế quý phi, nhắm mắt lại.

Đám công tử bột kéo mấy tên thư sinh còn lại đi mất, ra ngoài chơi đùa, chỉ còn mình Ôn Doanh quỳ gối trong đình, không ai dám gọi hắn đứng dậy.

Trương Uyên nhỏ giọng, cười hì hì hỏi Lăng Kỳ Yến: “Điện hạ, ngài nhìn trúng người này sao? Bảo hắn hầu hạ ngài nhé?”

Một lúc lâu, Lăng Kỳ Yến đang nhắm mắt mới “Ừ” một tiếng hờ hững.

Ôn Doanh vẫn bình tĩnh quỳ trên mặt đất, Trương Uyên lườm hắn, dạy dỗ: “Điện hạ coi trọng ngươi, là ngươi có phúc, hầu hạ cho tốt, nếu chọc ngài ấy tức giận thì coi chừng rơi đầu đấy.”

Lăng Kỳ Yến sốt ruột vung tay, ra lệnh cho Trương Uyên: “Ngươi cút đi.”

Trương Uyên cười nịnh bợ, rồi rời khỏi đình hóng gió.

Đám nha hoàn và thái giám vẫn vây quanh Lăng Kỳ Yến, đánh đàn ca hát, bưng trà dâng nước, niềm nở chu đáo.

Ôn Doanh quỳ trên mặt đất hết nửa tiếng đồng hồ, tất cả mọi người đều vờ như không thấy hắn.

Cuối cùng Lăng Kỳ Yến cũng mở mắt ra, nhìn hắn, ngoắc ngón tay trỏ gọi đội phương: “Ngươi tới đây.”

Ôn Doanh định đứng dậy, nhưng bị tên thái giám kế bên đá một cái, phải quỳ trở lại, chỉ đành lết đến gần Lăng Kỳ Yến.

Ngón tay của Lăng Kỳ Yến nắm hờ cằm hắn, đẩy mặt hắn lên rồi ghé sát vào nhìn kỹ.

Mặt Ôn Doanh nhẵn bóng, cảm giác rất tốt, lòng bàn tay của Lăng Kỳ Yến vuốt ve cằm hắn, con ngươi co lại.

Nhìn ở khoảng cách gần mới thấy gương mặt này không hề có khuyết điểm, tuy Lăng kỳ Yến không thích đôi mắt phượng lạnh lẽo của hắn, nhưng lại rất thích dáng vẻ này.

“Ngươi biết mình đến đây để làm cái gì không?” Lăng Kỳ Yến uể oải hỏi.

Vẻ mặt Ôn Doanh vẫn bình tĩnh, giọng hắn vừa lạnh vừa trầm: “Điện hạ coi trọng học trò thật sao?”

Lăng Kỳ Yến nhíu mày: “Không phải ngươi đến đây để đòi hỏi thứ này sao, chẳng lẽ đối với ngươi sự coi trọng của bản vương không bằng mấy kẻ bên kia à? 

Mắt Ôn Doanh tối lại: “Nếu học trò không chịu, điện hạ muốn thế nào? Ép buộc hay là giết chết học trò?

Lăng Kỳ Yến cười nhạo: “Có phải ngươi cho rằng, ngươi đã lấy được danh tú tài rồi thì bản vương sẽ không dám động vào ngươi?”

“Với thân phận của điện hạ, đừng nói là tú tài, dù là tiến sĩ, thậm chí là mệnh quan triều đình cũng không thể ngăn được ngài ra tay.”

“Nếu đã biết vậy thì sao còn nói nhảm với bản vương nhiều thế làm gì?”

Giằng co một hồi, cuối cùng Ôn Doanh khép mắt lại, đành chịu thua: “Học trò tình nguyện ngâm thơ vẽ tranh, thổi tiêu đánh đàn, pha trà ngắm hoa với điện hạ, nếu điện hạ coi trọng và chịu dẫn dắt học trò, sau này học trò sẽ tận lực đền đáp cho ngài.” 

Lăng Kỳ Yến nghe vậy thì hơi tức giận: “Nói nãy giờ thì ra là ngươi muốn làm môn khách* của bản vương? Rất nhiều người có thể ngâm thơ vẽ tranh, thổi tiêu đánh đàn, pha trà ngắm hoa với bản vương, tại sao bản vương phải dìu dắt ngươi?”

(*Môn khách: người có tài năng được giới quý tộc thời phong kiến coi trọng và nuôi dưỡng trong nhà, để khi cần thiết thì dùng đến.)

“Ngài đang nhắc tới những người bên ngoài kia à?” Ôn Doanh phản bác, “Đó chỉ là những kẻ được tổ tiên che chở thôi, đều là hạng người tầm thường bất tài, chỉ biết hưởng thụ vui chơi, sao có thể giúp đỡ điện hạ được? Mai này học trò không dám nói sẽ đậu Trạng Nguyên, nhưng ít nhất sẽ đạt được Tiến sĩ, nếu điện hạ bằng lòng dẫn dắt học trò, thì học trò sẽ chủ động đền ơn cho ngài.”

“Ngươi là người đầu tiên dám chê bai bọn Trương Uyên trước mặt bản vương.” Lăng Kỳ Yến thả lỏng tay, nằm xuống ghế, hờ hững nói: “Bản vương cần ngươi để làm gì chứ, người đời đều biết bản vương là một vương gia rảnh rỗi vô dụng, chỉ có cái danh con trai trưởng của Hoàng đế, Thái tử là nhị đệ của bản vương, ta lại bất hòa với hắn, nếu ngươi theo bản vương, sau này làm quan rồi thì sẽ không được bè cánh của Thái tử coi trọng đâu.” 

“Học trò biết chứ.”

Lăng Kỳ Yến cười nhạt với hắn: “Ngươi vẫn muốn đi theo bản vương chứ?”

“Nếu có thể lọt vào mắt điện hạ, tất nhiên học trò sẽ thuận theo.”

Vẻ mặt Ôn Doanh vẫn thản nhiên, Lăng Kỳ Yến nhìn vào ánh mắt của hắn, tự dưng lại thấy nguy hiểm.

Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, Lăng Kỳ Yến vẫn thấy người này khá thú vị, nên nói nước đôi: “Vậy phải xem biểu hiện của ngươi đã.”

Ôn Doanh buông mắt, giọng trầm xuống: “Đa tạ điện hạ đã bằng lòng cho học trò cơ hội.”

————-

*Dii muốn nói rằng: Cuối cùng chương 1 cũng lên sàn rồi đây, bộ này là do Dii bế từ WP Tử Vân Anh sang. Với cái trình edit cùi bắp của tui thì tui rất rất cảm ơn chị Yuyu đã đồng ý beta cho tui, mọi người ủng hộ team nhó ^^


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.