*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 34: Ghen ghét dữ dội
Edit: Ngáo
Beta: Yuyu
_________
Sau ngày công bố danh sách, Ôn Doanh được mời tham gia tiệc Lộc Minh*.
(*Bữa tiệc ban áo nón cho những người đậu kỳ thi Hương.)
Hắn đậu Giải Nguyên, còn là môn khách trong phủ Dục vương, tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều ánh mắt.
Ôn Doanh được người hầu dẫn vào ra mắt nhóm quan viên, mặt mày hắn vẫn ung dung như thường, tuy trông kiêu ngạo, nhưng do hắn quá đẹp nên không ai thèm so đo với hắn. Mọi người đều cảm thấy người có dáng vẻ tài hoa thế này, còn khá nhỏ tuổi, kiêu ngạo là đúng.
Mấy vị quan giám khảo đến cuối cùng, tiếng thông báo vừa vang lên, nhóm thí sinh đã đồng loạt ngó ra cửa lớn, chủ động tiến lên theo thứ tự, vừa vái chào quan giám khảo vừa nói “Tọa sư”*.
(*Cách xưng hô dành cho quan giám khảo.)
Quan giám khảo chính của kỳ thi Hương lần này là một Học Sĩ thuộc viện Hàn Lâm, người này là bạn cùng khóa kiêm bạn thân của Lâm Tư Nghiệp, nên đã nghe danh Ôn Doanh từ lâu, vì vậy mới nói thêm vài câu với hắn, không những hỏi gia cảnh nhà hắn, còn khích lệ hắn một hồi.
Nhưng vẫn có mấy người chướng mắt Ôn Doanh, trong đó có một vị phó quan giám giảo chỉ “Ừ” đại một câu lúc thấy hắn vái chào, mặt mày thì hờ hững, không muốn nói nhiều với Ôn Doanh.
Vị quan này cũng thuộc viện Hàn Lâm, là một người thanh cao, nói chung ông ta khinh thường hành động hiến thân cho phủ Dục Vương của Ôn Doanh, chưa kể Lăng Kỳ Yến còn mang tiếng xấu.
Ôn Doanh mặc kệ hết, trước giờ hắn chưa từng để ý tới cái nhìn của người ngoài.
Có khá nhiều kẻ suy nghĩ giống vị phó quan kia, thậm chí có người uống say đã hỏi thẳng sao Ôn Doanh lại làm môn khách cho phủ Dục vương.
Người hỏi là một công tử nhà quan giàu có, cũng là học trò của Quốc Tử giám, Ôn Doanh chỉ bình tĩnh nhìn đối phương rồi nói: “Điện hạ là người tốt, không chê ta có xuất thân thấp hèn, còn sẵn lòng đối xử chân thành và lễ độ với ta, tất nhiên ta phải trả ơn cho ngài ấy.”
Công tử nhà quan kia hơi cong khóe môi: “Cũng đúng, dáng vẻ của Ôn huynh tài hoa như vậy, hèn gì được Dục vương điện hạ coi trọng.”
Mặc dù thứ hạng của người này không cao bằng Ôn Doanh, nhưng vẫn xếp đầu danh sách, hắn ta cũng là người có triển vọng nhất giữa đám công tử nhà quan cao quý, nên rất kiêu căng, khinh thường và căm thù Ôn Doanh ra mặt. Trong lời nói của đối phương tràn ngập ý mỉa mai chế nhạo, còn cố tình nhấn mạnh hai chữ “dáng vẻ”, như muốn bóng gió vị Giải Nguyên mới này chỉ biết nịnh nọt nhà quyền quý và dùng sắc hầu hạ người ta.
Vẻ mặt Ôn Doanh càng hờ hững hơn: “Điện hạ yêu thích người tài, coi trọng học trò, đồng ý làm Bá Nhạc của học trò, học trò rất biết ơn ngài ấy.”
Ôn Doanh quá bình tĩnh khiến vị công tử nhà quan vừa khiêu khích kia cảm thấy mất mặt và tức giận do khí thế bị chèn ép. Nhưng quan giám khảo đang ở đây, hắn ta đành kiềm chế lại, không dám nói nữa.
Những người khác nghe Ôn Doanh nói vậy thì vô cùng ngạc nhiên, ai ngờ hắn lại bảo vệ Dục vương điện hạ ngay trước mặt mọi người. Vẻ mặt của nhóm quan giám khảo và đám người tổ chức tiệc Lộc Minh của phủ Phủ Doãn kinh thành đều vi diệu, chắc bọn họ nghĩ vị Giải Nguyên này còn quá trẻ, có tài năng và kiến thức rộng nhưng chẳng hiểu gì về việc trên triều, nên mới dám nhắc đến chuyện của Dục vương điện hạ mà không kiêng dè chi. Phải biết một khi bị đóng dấu “Dục Vương” lên người, e là con đường làm quan sau này của hắn sẽ gặp trắc trở.
Tất nhiên Ôn Doanh biết rõ suy nghĩ của mấy người đó, nhưng hắn vẫn bình tĩnh uống rượu, không nói nữa.
Hôm nay Lăng Kỳ Yến lại vào cung một chuyến, là Thái Hậu gọi y đến. Lăng Kỳ Yến đoán có lẽ là vì chuyện kết hôn của y, đúng như dự đoán, y mới ngồi xuống ăn được chút trà bánh, Thái Hậu đã nhắc đến việc này, còn đưa cả tranh chân dung của vị tiểu thư nhà họ Lâm kia cho y xem, bà cười hỏi: “Đẹp không? Tổ mẫu đã xem qua giúp con rồi, cô bé này rất ổn, đẹp lắm, tính tình cũng tốt, thoải mái hào phóng, không hề mỏng manh hay cứng nhắc, là một người đáng yêu.”
Lăng Kỳ Yến vừa uống trà ăn bánh vừa nhìn tranh, đúng là vị tiểu thư trong tranh rất đẹp, cực kỳ hợp mắt y, nhưng…
“Tổ mẫu, vị tiểu thư đó là người nhà phủ Kính Quốc công, con cưới người của gia tộc lớn như vậy, không phải sẽ chướng mắt người khác sao? Con chẳng muốn bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió đâu.”
E rằng Thái tử điện hạ chính là người chướng mắt nhất, nửa năm trước Hoàng đế đã tự tay chọn Thái Tử Phi cho Lăng Kỳ Ngụ, là cháu gái dòng chính của một vị quan phò trợ trong Nội các, mới mười ba tuổi, chờ khoảng hai năm nữa, đến khi vị tiểu thư này tròn mười lăm tuổi sẽ cưới ngay.
Nhưng giờ Thái Hậu lại gả con gái dòng chính của một gia tộc trâm anh lâu đời cho y, Lăng Kỳ Ngụ sẽ nghĩ thế nào đây?
Thái Hậu phản bác: “Dòng dõi gì cơ? Dòng dõi cao thì sao, cũng không sánh được với con, con là con trai trưởng của Hoàng đế, là người cao quý nhất thiên hạ đó.”
“Phụ hoàng không đồng ý đâu…”
“Ta đã hỏi thử ý của phụ hoàng con, nó không có ý kiến gì cả.”
… Đùa hả?
Thái hậu chọc tay lên trán Lăng Kỳ Yến, dạy dỗ y: “Con nói xem vì sao phụ hoàng con không gả con gái nhà họ Lâm cho nhị đệ của con, mà lại chọn cháu gái của một vị quan thuộc Nội các? Mặc dù phụ hoàng con coi trọng và cần kiểu gia tộc có thế lực rất lớn trong triều như nhà họ Lâm, nhưng nó buộc phải đề phòng bọn họ, nên tất nhiên không thể để con gái nhà đó làm Thái tử phi rồi. Ngược lại, vị quan kia có xuất thân nghèo hèn, cố gắng từng bước leo lên vị trí hiện giờ, phụ hoàng con muốn thông qua hôn sự này để mượn sức nhóm quan viên có xuất thân thấp kém trong thiên hạ, nhằm cân bằng thế lực trên triều.”
Lăng Kỳ Yến lầu bầu: “Vậy sao lại muốn con lấy con gái nhà họ Lâm?”
Thái hậu than thở: “Trước giờ ta luôn muốn chọn cho con một mối hôn sự bình thường, có thể giúp con sống yên ổn cả đời, hai người lúc trước chính là thế, một người là con gái Hầu phủ sa sút, người kia là con một viên quan giữ chức suông, nhưng chẳng rõ là do con xui xẻo hay do các nàng không may, cuối cùng đều thất bại hết, hai vị tiểu thư ấy không những qua đời, mà còn hại con mang tiếng khắc vợ.”
“Thế nên ta mới nghĩ thôi cứ chọn cho con một nhà tốt đi, vốn dĩ Tích Hoa khá ổn, nếu con cưới nó, sau này Ngụ nhi phải nể mặt cô mẫu của mấy đứa mà nương tay với con. Nhưng đáng tiếc con và con nhóc kia không hợp nhau, cô mẫu của con cũng không vui.”
“Đúng là thân phận của con gái nhà họ Lâm khá bắt mắt, nhưng bắt mắt cũng tốt, ta biết con ghét dính líu đến mấy chuyện này, chỉ muốn sống nhàn hạ qua ngày. Vài năm sau, khi tổ mẫu già rồi, không làm gì được nữa, thì hãy nói với phụ hoàng con, cho con tới đất phong trước, cách xa nơi này để tránh làm chướng mắt người khác, khiến bọn họ quên con đi, có thể Ngụ nhi sẽ tha cho con một mạng, con cưới con gái nhà họ Lâm, nếu nó muốn xử lý con thì phải cân nhắc lại.”
“Chưa chắc phụ hoàng con không muốn như vậy, dù sao con cũng là con trai của nó, năm đó lúc nó lập Ngụ nhi làm Thái tử, đã hứa với ta, sẽ luôn bảo vệ con, ngay cả khi con không có chí tiến thủ, nó vẫn sẽ nghĩ cách giúp con sống vô lo tới cuối đời.”
“Đừng để ý bọn quan viên kia bàn tán cái gì, phủ Kính Quốc công có thể vững chắc suốt trăm năm là nhờ sống biết điều, bọn họ sẽ không vì con cưới một đứa con gái nhà mình mà nảy sinh những suy nghĩ không nên có đâu.”
Thái hậu lải nhải cả buổi, Lăng Kỳ Yến nghe đến đuối sức, cảm thấy vô cùng khó chịu. Y vùi đầu vào hai đầu gối của Thái hậu, rầu rĩ nói: “Tổ mẫu thương con, sau này tổ mẫu đến đất phong với con đi.”
Thái hậu duỗi tay vuốt ve lưng y: “Lúc tổ mẫu giận phụ hoàng con thì có thể nói mấy lời ngốc nghếch đó, nhưng con không được nói, lỡ phụ hoàng con nghe thấy sẽ càng tức hơn.”
Lăng Kỳ Yến hừ nhẹ, tức thì tức thôi, bộ phụ hoàng y ít khi nổi giận với y lắm hả?
Do không muốn nói tiếp đề tài này nữa, Lăng Kỳ Yến ngồi thẳng dậy, buột miệng nói ra chuyện môn khách của phủ mình đậu Giải Nguyên với Thái hậu, bà nghe vậy thì rất vui vẻ: “Thằng nhóc kia mới mười sáu tuổi đã đậu Giải Nguyên rồi sao?”
“Đúng thế.” Lăng Kỳ Yến rất hả hê, vừa nhắc tới chuyện này đã hớn hở ra mặt, như thể người đậu Giải Nguyên chính là y, “Nếu hắn giành được hạng nhất trong kỳ thi Hội, nghĩa là sẽ trở thành người đầu tiên đậu năm Nguyên của Đại Thành, đến lúc đó chắc chắn phụ hoàng sẽ trao giải Trạng Nguyên cho hắn.”
“Không dễ đậu Hội Nguyên đâu.” Thái hậu cảm thấy không khả quan cho lắm, buồn cười nhắc nhở y: “Núi cao còn có núi cao hơn, những thí sinh đến từ phía nam đều rất giỏi, mấy giải Hội Nguyên gần nhất đã bị bọn họ đoạt hết, môn khách kia của con mới mười sáu tuổi, tranh nổi không?”
Lăng Kỳ Yến phản bác: “Tổ mẫu cứ đợi đi, tôn nhi tin hắn sẽ giành được.”
“Được được được.” Thái hậu vui vẻ nói: “Con tin tưởng hắn, tổ mẫu tin tưởng con.”
Lăng Kỳ Yến chơi cả ngày ở cung Ninh Thọ, đến chạng vạng mới xin phép rời đi, vừa ra cửa đã đụng mặt Lăng Kỳ Ngụ tới đây thỉnh an Thái hậu.
Lăng Kỳ Yến mặc kệ gã, nhấc chân định đi thì bị Lăng Kỳ Ngụ ngăn cản.
Giọng Lăng Kỳ Ngụ nhuốm ý lạnh: “Nghe người ta nói, tổ mẫu muốn gả con gái nhà họ Lâm cho đại ca?”
“Ngươi nghe ngóng được nhiều chuyện nhỉ.” Vẻ mặt Lăng Kỳ Yến hờ hững, “Liên quan quái gì đến ngươi?”
Lăng Kỳ Ngụ lạnh lùng nhìn y, ánh mắt của gã khiến Lăng Kỳ Yến rất khó chịu, y nghe tên này nói bóng gió một câu: “Vậy cô chúc mừng đại ca trước nhé.”
Lăng Kỳ Yến không muốn phí nước bọt với gã, nên đi thẳng một mạch.
Y và Ôn Doanh gần như về phủ cùng lúc, hắn mới tham gia tiệc Lộc Minh, đã uống hơi nhiều rượu, nhưng trước giờ hắn chưa từng say, chỉ có vẻ lạnh lùng trên mặt hắn càng đậm hơn, hai mắt sáng quắc, khiến Lăng Kỳ Yến cảm thấy vô cùng thú vị.
“Giải Nguyên lang, uống bao nhiêu rượu ở tiệc Lộc Minh thế? Sao câm luôn rồi?”
Lăng Kỳ Yến định trêu Ôn Doanh, y nắm cằm đối phương. Hắn ngồi dưới giường trước mặt Lăng Kỳ Yến, kéo tay y xuống, nắm hờ: “Cảm ơn điện hạ quan tâm học trò, học trò không sao cả.”
“Tiệc Lộc Minh vui không?”
“Chán lắm, chơi với điện hạ vui hơn.”
Ôn Doanh nhìn Lăng Kỳ Yến bằng ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, y lập tức vui vẻ, bèn sai người bưng một chén canh giải rượu tới cho hắn.
Chờ Ôn Doanh uống xong, Lăng Kỳ Yến mới kéo người lên giường, gối lên chân hắn, thoải mái híp mắt.
Ôn Doanh buông mí mắt, vừa nhìn y chăm chú vừa vuốt nhẹ tóc mai của đối phương.
Lăng Kỳ Yến cọ vào tay hắn, buột miệng nói: “Hôm nay bản vương vào cung, Thái hậu muốn ban hôn cho bản vương, ý chỉ* sẽ được công bố trước cuối tháng.”
(*Ý chỉ: Mệnh lệnh của Hoàng hậu hoặc Thái hậu.)
Cái tay đang đặt trên tóc mai Lăng Kỳ Yến của Ôn Doanh chợt khựng lại, cổ họng căng cứng, hắn im lặng một hồi rồi mới hỏi bằng chất giọng khàn đặc: “… Thật à? Là tiểu thư nhà nào vậy?”
Lăng Kỳ Yến ngáp một cái: “Biết phủ Kính Quốc công chứ? Vị hôn phu của con nhóc Tích Hoa là người nhà đó đấy.”
“Điện hạ vui không?”
“Không biết, dù gì cũng phải kết hôn, là tổ mẫu chọn cho bản vương, chắc là ổn.” Lăng Kỳ Yến vừa cười vừa nói: “Nghe bảo vị tiểu thư ấy khá đẹp, tính tình cũng tốt, đừng la lối om sòm như Tích Hoa khiến bản vương đau đầu là được.”
Ôn Doanh không tiếp lời, Lăng Kỳ Yến gối vào người hắn, lẩm bẩm mãi, chờ cả buổi cũng không thấy Ôn Doanh lên tiếng, y mới phát hiện khác thường, bèn ngước lên nhìn thì thấy hắn nhắm mắt dựa ra sau.
Lăng Kỳ Yến chọt tay vào ngực Ôn Doanh: “Chưa ăn tối mà sao đã ngủ rồi?”
Y chọt thêm mấy cái nữa, sau đó bị Ôn Doanh nắm lấy tay, vừa định mở miệng nói, đối phương bỗng xoay người đè y xuống, hơi thở gần sát, chóp mũi của hắn đụng vào y, Lăng Kỳ Yến gần như ngửi được mùi rượu thoang thoảng mỗi khi hắn hổn hển phả hơi ra.
Đôi mắt của Ôn Doanh sâu thăm thẳm, che giấu đi thứ cảm xúc mà Lăng Kỳ Yến không hiểu nổi, chẳng rõ vì sao lại khiến y hơi khó chịu, nên y mới hung dữ nói: “…Không cho ngươi nhìn bản vương như vậy.”
Ôn Doanh miết eo y, mỗi khi miết chỗ này, cả người Lăng Kỳ Yến sẽ mềm nhũn.
Y giơ chân đá hắn: “Ngươi buông bản vương ra, trời còn chưa tối mà, bản vương đói bụng rồi, không được chạm vào bản vương.”
Ôn Doanh cố gắng kìm nén những cảm xúc khó khống chế kia, nỗ lực xua tan suy nghĩ đen tối trong đầu, từ từ thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, sau đó nhắm mắt rời khỏi người Lăng Kỳ Yến.
Lăng Kỳ Yến mượn thế đạp hắn thêm một cú: “Khốn nạn.”
Khó hiểu thật.
Đến đêm, sau khi hầu hạ Lăng Kỳ Yến thay đồ rửa mặt xong, Ôn Doanh xin phép lui ra, đang định rời đi thì bị y kéo lại: “Chạy vội thế làm gì, còn sớm mà, mới giờ này đã về.”
Ôn Doanh hờ hững nói với Lăng Kỳ Yến: “Từ mai học trò phải đi học lại, nên cần ngủ sớm.”
“Nhưng lúc này vẫn còn quá sớm, bản vương không cho ngươi ngủ, ngươi phải ở đây với bản vương.” Lăng Kỳ Yến ra vẻ có lý chẳng sợ.
Ôn Doanh không tiếp lời, chỉ bình tĩnh nhìn y.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn, vẻ mặt Lăng Kỳ Yến lập tức tối sầm: “Ngươi dám cãi lời bản vương à?”
Giằng co một hồi, Ôn Doanh bỗng hỏi y: “Trong mắt điện hạ, học trò chỉ là một thứ công cụ giúp ngài ‘giải tỏa’ thôi, có phải đổi thành người khác cũng chẳng sao đúng không?”
Lăng Kỳ Yến nổi giận: “Ngươi lại phát bệnh đấy à? Cố ý khiến bản vương khó chịu phải không? Hỏi lắm thế để làm gì?”
Lăng Kỳ Yến vừa nhíu mày vừa hỏi… Đổi thành người khác? Đừng hòng, y là Dục vương điện hạ, không phải ai cũng có thể chiếm lợi từ y đâu.
“Điện hạ sắp kết hôn rồi, nhưng cả ngày quấn lấy học trò, cứ ‘hoang dâm’ không chừng mực như vậy, điện hạ cảm thấy hợp lý sao?”
Lăng Kỳ Yến bị chửi “hoang dâm không chừng mực” thì nổi điên lên: “Ngươi láo xược thật! Bản vương ‘hoang dâm’ không chừng mực khi nào? Ngay cả nha hoàn hầu giường, bản vương cũng không có! Bản vương chỉ có một ‘người thân thiết’ là ngươi, đã vậy còn là ngươi ‘làm’ bản vương, thế mà ngươi dám bảo bản vương ‘hoang dâm’!”
Lăng Kỳ Yến càng nghĩ càng oan ức, Ôn Doanh chưa kịp mở miệng nói, y đã giơ chân đá đối phương, lên án hắn: “Ngươi mới hoang dâm! Mỗi lần bản vương kêu ngừng, ngươi có chịu ngừng đâu! Ngươi cầm thú như vậy mà dám nói bản vương hả! Đồ khốn nạn…”
Bỗng nhiên Lăng Kỳ Yến cảm thấy trời đất đảo ngược, là do Ôn Doanh khiêng y lên vai.
Lăng Kỳ Yến sợ hết hồn, vô thức giãy giụa, nhưng bị hắn ném xuống giường.
Đến khi tỉnh táo lại, y vừa tức giận, đấm đá lung tung, vừa chửi ầm ĩ: “Ngươi to gan thật! Dám làm thế với bản vương! Bản vương sẽ không tha cho ngươi!”
Trong mắt Ôn Doanh tràn ngập lạnh lẽo và hung dữ, hắn im lặng giật phăng thắt lưng ra, cởi đồ rồi kéo màn xuống, đè lên người trên giường.
Yu có lời muốn nói: Người ta đang ghen lồng lộn mà Yến cứ thích chọc chó chi cho khổ, ơ nhưng nói thật Yến chửi đúng ghê, Doanh làm màu quá, một đứa ghen + một đứa khờ = lên giường giải quyết =)))))
Dii có lời muốn nói: Mắc cười quá cười cái đã, hai đứa này nó ngộ nghĩnh thích làm khó nhau ghê :))) à mà sắp máu chó rồi đó.