Chưởng quầy kinh ngạc, chẳng lẽ…
Người kia trả lời đúng rồi? Người kia lại trả lời đúng thật?
Chưởng quầy cúi đầu, vội nói: “Bẩm công tử, trông giống. như người của hoàng thất cải trang đi vi hành.”
Bấy giờ Dịch công tử vừa qua hai mươi, nhưng đã quản lí Côn Ngô Các nhiều năm, những đề bài về kiếm hạng nhất mà †ổ tông để lại này, nếu có người trả lời đúng một đề, thì sẽ bỏ đề đó.
Y đi chân trần tới, vì quá kích động và vui mừng, nên tới cả giày cao cổ cũng không mang. Y lấy tờ giấy trong tay chưởng quầy, vừa nhìn, tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi!
“Công tử, câu đối này là thượng, hay là hạ?” Chưởng quầy thấy y kích động như vậy, chẳng này đáp án người này viết quá tệ, công tử tức giận?
“Lần này, đốt đi thôi.” Dịch công tử vừa dứt lời, chân chưởng quầy mềm nhũn, kinh ngạc nói: “Công tử nói thế, hắn… Hắn đáp đúng à?”
“Đúng thết Ta đi xem thử, rốt cuộc là người nào!”
Dịch công tử phất tay áo rời đi, chưởng quầy kinh ngạc, ông tử, xỏ giày! Xỏ giày đi! Đừng để
Ở Kiếm Các, người hóng hớt ngày càng nhiều, trong đó có không ít con cháu thế gia từng trả lời câu hỏi, bọn họ đi qua đây, thấy không ít người tụ tập, ai nấy đều thò đầu nhìn vào. trong, nên cũng bước vô tham gia cuộc vui.
“Ô, còn cho là nhân vật lớn nào, đây không phải cô gia của Tần phủ sao?”
Một con cháu thế gia lớn tiếng nói, người dân đang hóng hớt lập tức hưng phấn, người này chính là kẻ ở rể dựa dẫm của Tần phủ, không nộp nổi học phí à!
Quả nhiên người là kẻ nâng cao đạp thấp, chuyện nở mày nở mặt của Tiêu Lâm, những người này chả thèm nhắc tới, chuyên môn tóm chuyện hắn ở rể, nghèo nàn ra.
“Tiêu Lâm, trong phường cược, ai cũng cược ngươi sẽ không đậu đầu bảng trong kì thi Hội, cao tới mức lấy một cược chục ngàn rồi! Nếu ngươi có chút thông minh, thì nên ôn tập cho tốt, thế mà còn rảnh rang ở đây mua kiếm”.
Người dân phấn chấn thì thầm to nhỏ, không ít người trong bọn họ cược Tiêu Lâm không đỗ, bây giờ thấy hắn không để tâm như vậy, lần này bọn họ lời to thật rồi!
Lấy một cược chục ngàn, là tỷ lệ cược cao nhất từ trước tới nay của phường cược, nghĩ là biết, mọi người cực kì xem thường Tiêu Lâm, có thể nói là trước chưa có, sau càng không có.
Trong kinh thành, cho dù là thường dân hay con cháu thế gia, đều tham gia vào cuộc cuồng hoan giãm đạp Tiêu Lâm này.
Bọn họ điên cuồng đổ vào phường cược, trông ngóng xem số tiền này có thể gấp lên mấy lần, biến thành khoản tiền lớn giúp bọn họ làm giàu.
Tiêu Lâm lạnh lùng liếc bọn họ, quay đầu hỏi Bạch Khởi: “Ngươi có muốn tiền không?”
Bạch Khởi ngơ ngác, gật đầu.
“Đợi mua kiếm xong, ngươi đi tới phường cược, đặt tất cả tiền cược của ngươi vào”
“Chủ nhân… Cái này không tốt đâu.” Bạch Khởi có chút khó xử: “Ngài phải có lòng tin hơn.”
Tiêu Lâm dở khóc dở cười: “Ngươi đang nghĩ gì đó? Ta muốn ngươi cược ta đỗ đầu bảng.”
Cho dù những lời này rơi vào tai người khác thì nghe có. vẻ vô cùng buồn cười, nhưng Bạch Khởi lại lập tức gật đầu: “Vâng! Chủ nhân!”
Lấy một cuộc chục ngàn, ha ha ha! Vậy còn không lời to à?
Bạch Khởi có năm trăm lượng, gấp mười ngàn lần lên, năm triệu lượng vàng! Đâu chỉ là nhà vàng, lầu vàng luôn ấy chứ!
Cũng không biết phường cược có thể đền đủ không!
Trong lòng Tiêu Lâm cười há há không ngừng, chậc chậc, không ngờ thương nghiệp còn chưa phát triển, mà lại có thể dựa vào việc đỗ đầu bảng để lời một vố trước. Tổ tiên nói rất đúng, trong sách tự có nhà vàng!
Đến lúc đó, những tên nền tiền mua hẳn thua, khóc cũng chả có chỗ mà khóc!