Nghịch Hỏa

Chương 12



“Chú Phó! Ngày mai cháu có thể gặp Hắc Hổ được không? ” Ngưu Ngưu đứng ở hành lang ký túc xá hỏi.

Phó Thừa lấy chìa khóa ra: “Được chứ, nhưng Hắc Hổ bây giờ đã lớn hơn rất nhiều, cháu phải cẩn thận.”

Ngưu Ngưu cười vui vẻ: “Hắc Hổ giỏi quá! Mẹ còn cho cháu mười tệ* để mua xúc xích cho Hắc Hổ!”

*10 Nhân dân tệ = 34.186,95 Đồng

Tiết Kỳ An nghe thấy tiếng động, lập tức mở cửa nhìn ra ngoài, Ngưu Ngưu nhìn thấy cậu ta liền vui vẻ buông tay Phó Thừa ra, chạy tới: “Chú Tiết!”

Tiết Kỳ An cúi xuống, bế Ngưu Ngưu lên áng chừng cân nặng: “Nặng lên rồi này.”

Ngưu Ngưu cười khúc khích rồi được Tiết Kỳ An bế vào phòng Phó Thừa.

“Đúng rồi, lúc nãy ông chủ Giang có tới đây, còn hỏi cậu đấy.” Tiết Kỳ An đặt Ngưu Ngưu xuống đất, cầm lấy túi siêu thị từ tay Phó Thừa, lấy một hộp sữa ra đưa cho Ngưu Ngưu.

Phó Thừa đặt túi đựng đồ ăn vặt vừa mua cho Ngưu Ngưu lên bàn, cầm cốc trên bàn uống một ngụm, ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì à?”

Tiết Kỳ An cười: “Còn không phải là do chó của cậu à, đưa nó ra ngoài đi tuần tra, cuối cùng lại tha luôn mèo của ông chủ Giang về.”

“Huấn luyện viên không phát hiện ra à?” Phó Thừa cười nói.

Tiết Kỳ An nhìn nét mặt thiếu đánh của anh, nhếch môi: “Không, mèo con của ông chủ Giang màu đen nên mới đầu tôi cũng không để ý.”

“Mèo con?” Ngưu Ngưu ngậm ống hút trong miệng, đôi mắt mở to đầy hứng thú, hỏi Tiết Kỳ An: “Cháu có thể xem được không ạ?”

Tiết Kỳ An sờ đầu Ngưu Ngưu: “Chuyện này cháu phải hỏi chú Phó rồi, chú Giang là bạn của chú ấy đó.”

Ngưu Ngưu quay lại, háo hức nhìn chằm chằm vào Phó Thừa: “Chú Phó ơi, được không ạ?”

Phó Thừa ngồi lên giường: “Chỉ cần cháu ngoan ngoãn là được.”

Ngưu Ngưu vui mừng nhảy lên: “Cháu nhất định sẽ nghe lời!”

“Được rồi, thế tôi về phòng đây” Tiết Kỳ An mở cửa: “Đúng rồi, hôm nay ông chủ Giang hỏi tôi cậu đi đâu, tôi nghĩ rằng cậu không muốn người khác biết nhiều nên cũng không nói gì.”

Phó Thừa lấy một túi khoai tây chiên ném tới: “Cảm ơn nhé, ngày mai cùng đi tới tập đoàn Phú Lâm.”

“Sếp Vương! Nhanh nhanh! Mấy người bên đội cứu hỏa lại đến đây rồi!”

Tại chi nhánh của tập đoàn Phú Lâm, quản lý đứng trên lầu thấy xe chạy vào trong sân liền vội vàng gọi điện cho Vương Xuyên.

Vương Xuyên tức giận, thầm mắng: “Trước tiên anh cứ tiếp đón bọn họ cho tốt, tôi sẽ quay lại ngay.”

Quản lý vâng dạ liên tục, sau khi cúp điện thoại thì yêu cầu thư ký chuẩn bị trà ngay lập tức.

“Đội trưởng Phó! Chỉ huy Tiết! Hoan nghênh hoan nghênh!” Cửa văn phòng để mở, Phó Thừa gõ gõ cửa vài cái thì quản lý liền vội vàng đi ra.

Phó Thừa cũng không ăn uống gì, vào văn phòng ngồi trên sô pha sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Lần này chúng tôi đến đây để xem xét việc hoàn thiện cơ sở hạ tầng chưa đạt tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy trong đợt kiểm tra trước.”

Nữ thư ký mặc váy ôm sát bưng hai tách trà bước vào, giọng nói nhỏ nhẹ: “Đội trưởng Phó, mời uống trà.”

Quản lý mỉm cười nói: “Tiểu Lưu chỗ chúng tôi lần trước vừa gặp đội trưởng Phó đã yêu, tâm tư con gái cũng chỉ có vậy, hôm nay tôi thay mặt hỏi giúp cô ấy thông tin liên lạc của cậu đấy, dù sao cũng là người một nhà cả, sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt.”

Tiểu Lưu đứng ở cửa phòng làm việc, hai má hơi đỏ lên, vẻ mặt ngượng ngùng.

Phó Thừa nhướng mày, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười: “Nếu hệ thống phòng cháy chữa cháy của công ty bên anh hoàn thiện hơn thì chúng ta sẽ không cần phải gặp mặt thường xuyên như vậy đâu.”

Người quản lý cười ha ha, xua tay nói: “Vâng, vâng, vâng, đội trưởng Phó nói phải.”

Quản lý thấy mỹ nhân kế thất bại thì vội vàng nháy mắt với thư ký, cô gái mới bã rời đi.

“Sếp Vương luôn dặn dò chúng tôi là việc phòng cháy chữa cháy không phải là chuyện nhỏ.” Quản lý cười nói: “Sếp Vương đang trên đường về đây.”

Không lâu sau, Vương Xuyên đã tới nơi, khi nhìn thấy Phó Thừa và Tiết Kỳ An, ông ta vội vàng chào hỏi: “Thật xin lỗi mà, đã để các cậu đợi lâu rồi.”

Tiết Kỳ An thậm chí còn lười nở nụ cười giả tạo đáp lại, trong nửa năm nay, đội cứu hỏa đã để mắt đến Phú Lâm, Vương Xuyên luôn có thái độ lịch sự và nhiệt tình như thể ông ta đang gặp người thân trong gia đình vậy nhưng thực tế thì ông ta chưa bao giờ chịu sửa đổi.

“Biết thời gian của ngài rất quý báu nên hãy giải quyết nhanh gọn nhé.” Tiết Kỳ An mở sổ ghi chép kiểm tra trên bàn trà và nói thẳng: “Những vấn đề mà đội trưởng Phó chỉ ra lần trước đã được khắc phục chưa?”

Vương Xuyên vỗ tay: “Đương nhiên là rồi, làm sao chúng tôi có thể không chú ý đến những vấn đề đội trưởng Phó nêu ra cơ chứ! Mau lên, bảo tiểu Lưu mang tài liệu tới!”

“Tài liệu thì để xem sau đi.” Phó Thừa đứng lên nói: “Mời sếp Vương đây dẫn chúng tôi đi xem các mạch điện do quý công ty lắp đặt không đúng theo quy định đã được tháo dỡ chưa.”

Vương Xuyên bối rối một lúc rồi đứng lên: “Đội trưởng Phó, mời qua đây.”

Bởi vì kiểm tra tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy nhiều lần thất bại, không được cấp giấy phép nên bề ngoài thì Vương Xuyên có vẻ hợp tác nhưng trong lòng thì đã chửi nát đội cứu hỏa rồi.

Hiện tại vấn đề phòng cháy chữa cháy đang được mọi người quan tâm, Vương Xuyên lại không quen biết nhiều người trong ngành này nên mãi vẫn không hoàn thành xong thủ tục.

“Bây giờ kinh doanh khó khăn lắm.” Vương Xuyên vừa đi về phía tầng hầm vừa than thở: “Đội trưởng Phó lại đây hút điếu thuốc đi.”

Vương Xuyên lấy ra một điếu thuốc lá nhét vào trong tay Phó Thừa, Phó Thừa xua tay: “Tôi không hút thuốc.”

“Không hút thuốc cũng tốt, không hút thuốc cũng tốt.” Vương Xuyên đưa điếu thuốc cho quản lý đứng phía sau, rồi lấy ra một tấm thẻ mua sắm, lén lút nói: “Sắp đến Tết Trung thu rồi, bày tỏ chút lòng thành…”

Phó Thừa dừng một chút, cau mày nhìn ông ta: “Nếu sếp Vương đây còn làm như vậy nữa, lần sau tôi sẽ mời cấp trên tới.”

“Đừng đừng đừng”, Vương Xuyên cúi đầu: “Tới rồi đây, bên này.”

Phó Thừa thấy mọi thứ vẫn không hề thay đổi gì so với nửa tháng trước, anh cười lạnh quay đầu nhìn Vương Xuyên: “Hình như sếp Vương đâu có thấy việc kinh doanh khó khăn.”

Vẻ mặt Vương Xuyên nhăn nhó: “Đội trưởng Phó à, cậu cũng biết tình huống mà, rất khó để tháo dỡ rồi làm lại, nếu không tôi đã thực hiện từ lâu rồi.”

Tiết Kỳ An cũng nhìn rõ được kết quả từ thái độ nịnh nọt của Vương Xuyên trước đó, cậu ta đóng sổ lại: “Nếu đã như vậy thì cứ đợi đến khi nào Vương tổng hoàn thiện xong cơ sở hạ tầng rồi lại nộp đơn tiếp, đội trưởng Phó, chúng ta đi thôi.”

Phó Thừa gật đầu, liếc nhìn Vương Xuyên: “Tôi không cần phải nhắc lại tầm quan trọng của công tác phòng cháy chữa cháy nữa, ông là ông chủ, đừng đùa giỡn với mạng sống của nhân viên.”

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!!)

“Được đó cậu chủ Châu, nghe nói hôm trước ăn cơm chung anh còn vặt lại cả bố em nữa đấy à?” Vương Kỳ ngồi ở ghế phó lái hỏi Giang Tự Châu.

Đáng lẽ giờ này sẽ không tắc đường nhưng trung tâm thành phố lại kẹt cứng, xung quanh vang lên tiếng còi xe, tính tình Giang Tư Châu thoải mái nên cứ từ từ di chuyển theo dòng xe cộ.

“Không có, chỉ nói chuyện thôi mà.” Giang Tự Châu nhẹ nhàng nói.

Vương Kỳ nheo mắt cười: “Em nói này, nếu có chuyện gì đó có thể khiến cậu chủ của chúng ta tức giận thì thật sự rất lợi hại đó.”

Xe di chuyển rất chậm, Vương Kỳ chỉ về phía trước: “Phía trước là một chi nhánh của Phú Lâm, anh có muốn đến xem không?”

“Không đi, đỗ xe khó lắm.” Giang Tự Châu đáp.

Một tiếng “ầm” vang lên, Vương Kỳ giật mình: “Mẹ nó cái gì vậy? Phía trước có tai nạn à?”

Xe của Giang Tự Châu vừa đến ngã tư, hai ba chiếc xe chắn phía trước, cậu bất lực nhìn một chiếc ô tô màu xám lao ra khỏi ngã tư, tông thẳng vào một chiếc xe máy đang vượt đèn đỏ.

Người điều khiển xe máy bị hất bay ra ngoài và rơi mạnh vào vành đai xanh bên cạnh.

“Tiêu rồi!” Giang Tự Châu đẩy cửa lao ra khỏi xe, chạy về phía chiếc xe màu xám, bỏ lại tiếng hét của Vương Kỳ ở phía xa.

“Đội trưởng Phó, chỉ huy Tiết, vậy các cậu…”

Tiếng ma sát chói tai của lốp xe với mặt đường cắt đứt lời nói của Vương Xuyên, ông ta còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì vừa xảy ra thì Phó Thừa và Tiết Kỳ An đã lần lượt lao ra ngoài.

Một bóng người quen thuộc từ phía sau chạy tới bên hông xe, đưa tay định kéo cửa, tuy nhiên do chạy quá tốc độ nên đầu xe bị móp, cửa xe cũng bị méo đến biến dạng, không thể nào mở được.

Phó Thừa nắm lấy rào chắn cao đến nửa người rồi nhảy qua.

Đây là lần đầu tiên Giang Tự Châu gặp phải tình huống như vậy, ngã tư này không có nhiều xe cộ qua lại, cảnh sát giao thông cũng không có mặt, cậu nhất thời không biết phải làm sao.

“Đừng kéo nữa, vô dụng thôi.” Một người đàn ông từ phía sau vội vàng đi tới, nắm lấy cổ tay Giang Tự Châu: “Trên xe có dụng cụ phá dỡ nào không?”

Giang Tự Châu không ngờ lại gặp được Phó Thừa ở đây, cậu đứng hình một lúc, rồi như ôm được cọng rơm cứu mạng: “Có búa phá cửa kính ô tô, để tôi đi lấy!”

Tiết Kỳ An lập tức gọi 120 và liên hệ với cảnh sát giao thông gần đó đến để xử lý chỗ người điều khiển xe máy.

Phó Thừa cúi người nhìn qua cửa kính xe, ngồi trên ghế lái là một nam thanh niên nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, cô gái ngồi ở ghế phụ chắc cũng trạc tuổi cậu ta.

“Đây này!” Giang Tự Châu có chút lo lắng, hơi thở không đều, cậu đưa búa phá cửa cho Phó Thừa.

“Cứu cô ấy trước đã.” Phó Thừa dùng búa phá cửa sổ hành khách, sau đó đưa tay tháo dây an toàn của cô gái.

Lòng bàn tay Phó Thừa dính dính, Phó Thừa và Giang Tự Châu nhìn nhau, trong lòng trầm xuống.

Cô gái đang mang thai, nhìn có vẻ khoảng bảy tám tháng, cô đau đến nỗi trán đổ mồ hôi lạnh, chân đang chảy máu.

“Cứu tôi… con của tôi… ” Giọng cô gái yếu ớt, cô cố gắng mở mắt ra, nắm chặt cẳng tay Phó Thừa.

Giang Tự Châu an ủi cô: “Đừng lo lắng, xe cấp cứu sẽ đến ngay thôi. Cô và em bé sẽ không sao đâu.”

Cửa xe không mở được, cửa sổ thì quá nhỏ mà người phụ nữ lại đang mang thai nên Phó Thừa không dám hấp tấp bế cô ra từ cửa kính ô tô, anh đành phải quỳ lên mui xe đã biến dạng, đập nát phần kính chắn trên mui xe rồi mới ôm cô gái ra từ phía trước.

Nam tài xế ngồi trên ghế lái thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, anh ta không bị thương nặng, nên đi theo xe cứu thương đưa sản phụ và người lái xe máy đã bất tỉnh đến bệnh viện.

Giang Tự Châu thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi nhận ra mình vẫn đang sợ hãi, cậu đứng cạnh xe, tay không ngừng run rẩy.

Sau khi Phó Thừa và nhân viên y tế bàn giao nhiệm vụ xong, anh quay đầu lại thì thấy Giang Tự Châu vẫn còn ngơ ngác, đứng bên cạnh cậu là một thanh niên tầm hai mươi tuổi, cậu ta đưa nước khoáng trên tay cho cậu.

“Có bị thương không?” Phó Thừa đi tới hỏi Giang Tự Châu.

Giang Tự Châu lắc đầu: “Không sao.”

Trông cậu có vẻ không ổn lắm, làn da vốn đã trắng nõn bây giờ lại càng thêm tái nhợt.

Phó Thừa đã quen nhìn các tình huống thảm khốc như này rồi, anh biết với người bình thường thì sẽ hơi quá sức chịu đựng, vì thế anh ôm chặt vai Giang Tự Châu: “Vừa rồi cậu làm rất tốt.”

“Anh bị thương rồi.” Giang Tự Châu cau mày kéo cánh tay Phó Thừa xuống, trên đó có một vết cắt rất sâu, máu đang chảy ra.

Phó Thừa không để ý, chỉ liếc mắt một cái: “Lúc nãy bị kính quẹt trúng.”

“Rất sâu, cần phải khử trùng.” Giang Tự Châu nói: “Để tôi đưa anh đến bệnh viện băng bó.”

Tiết Kỳ An liên hệ với cảnh sát giao thông xong thì đi đến ngay phía sau Phó Thừa, sau khi cậu ta nghe Giang Tự Châu nói vậy thì lập tức quay người rời đi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.