“Đặt Thiên Tâm Thảo vào trong cái lò này để ta luyện bảy ngày là có thể tạo ra đan dược.”
Thiên Tiện Tử nhìn làn khói trắng thoát ra khỏi lò luyện, cảm thán từ tận đáy lòng: “Không hổ là linh thực cấp thánh, đến khí tỏa ra cũng có linh khí nồng đậm như vậy.
Nếu ăn đan dược này, tu vi của con nhất định có thể tăng lên rất nhiều.”
Thiên Tâm Thảo rất có ích trong việc gia tăng tu vi.
Sau khi trở về từ Lưu Minh Sơn, Thiên Tiện Tử đã chủ động đề nghị muốn luyện đan cho Ninh Ninh.
Nguyên văn lời nói của hắn là: “Đám người của Niêm Xuân Đường rặt một lũ mọt sách chỉ thích chơi bời mà thôi, muốn luyện đan thì phải nhờ cậy sư tôn của con đây này.”
“Ta không chém gió đâu nhé! Lúc ấy ta còn trẻ, vì kiếm tiền mua kiếm phổ, ta đã liều mạng nghiên cứu thuật luyện đan.
Ngay cả các luyện đan sư cấp cao cũng khen ta rất có thiên phú trong việc này.”
Thiên Tiện Tử cứ nhắc đến những chiến tích huy hoàng của mình là không thể nào ngừng lại được, cái miệng liến thoắng, phỏng chừng nếu có cái đuôi sau lưng chắc cũng đang ngoe nguẩy rồi, làm gì có bộ dạng của kẻ đang làm thầy của người khác cơ chứ: “Đường chủ của Niêm Xuân Đường đã từng hỏi ta có hứng thú đi theo hắn học chế thuốc không, ta từ chối hắn không chút do dự.”
Ninh Ninh vừa mới hít một hơi đã ngửi thấy một mùi hương trộn lẫn giữa nước mưa và hoa mộc thanh khiết như thấm vào ruột gan.
Linh khí trong cơ thể cô như vừa được tẩm bổ, chúng nó thong thả chậm rãi tích tụ lại.
Cô tò mò: “Sư tôn, vật tại sao bây giờ người lại không tiếp tục luyện đan kiếm tiền ạ?”
Thanh niên tuấn tú nhướng mày, đáy mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo không thể che giấu: “Luyện đan kiếm tiền cũng đồng nghĩa với việc mình phải chắp tay dâng lên thứ vất vả cực khổ lắm mới có thể làm ra được cho người khác.
Ta không thích cảm giác này.”
Hắn nói đoạn bèn vươn tay ra chạm vào một làn khói trắng, đầu ngón tay trắng nõn chẳng mấy chốc đã bị khói hun nóng biến thành màu hồng nhạt: “Đừng ai hòng sai bảo ta làm này làm kia.
So với việc ngồi đàm phán dông dài với những người đó thì chẳng bằng rút kiếm ra đánh một trận cho sảng khoái.”
Để hắn đi làm thuê á? Không có đâu sói ơi!
Không hổ là kiếm tu nổi danh năm châu bốn bể, cho dù nghèo kiết xác thì cũng không bán mình làm thuê cho người khác.
Ninh Ninh lại gật gật đầu, Thiên Tiện Tử thấy cô như đang suy tư gì, tò mò hỏi: “Con đang nghĩ gì thế?”
“Con nghĩ…” Cô ngoan ngoãn đáp lời, tầm mắt rời khỏi làn khói trắng: “Đối với đại đa số người thì tu đạo là một chuyện không công bằng.
Người bình thường không có căn cốt thì sẽ không có cơ hội gặp được cơ duyên.
Chính vì thế cả đời họ cũng sẽ không bao giờ được thấy những bảo vật như vậy.
Cả cuộc đời họ sẽ chỉ quanh quẩn, tầm thường, vô vị mà thôi.”
Trước kia Ninh Ninh nghĩ tu tiên cũng chẳng khác gì thi đại học trong thế giới hiện đại, đều là cố gắng tiến về phía trước, dựa vào những gì đã tích lũy được ngày này qua tháng khác mà làm cho bản thân trở nên mạnh lên.
Nhưng bây giờ xem ra tu tiên giới còn tàn khốc hơn thi đại học rất nhiều.
Nhìn từ phương diện thiên phú, mấy chục năm khổ luyện vẫn kém xa tài năng thiên bẩm; nhìn từ phương diện gia thế, những đứa trẻ được sinh ra trong tông môn hay những gia đình giàu có từ khi sinh ra đã được ăn linh dược bồi dưỡng, tu vi muốn không đột phá cũng khó, giống như lúc cô lấy được Thiên Tâm Thảo trong bí cảnh vậy, không cần cố sức chút nào cũng có thể thi triển sức mạnh một cách thuần thục.
Nhưng những bá tánh bình thường một không có tiền tài hai không có cơ duyên, sống cả đời chắc cũng chẳng được mấy lần nhìn thấy linh đan diệu dược.
Những thế gia đại tộc độc chiếm tài nguyên, những bá tánh bình thường bị dồn vào đường cùng, ai giàu thì càng giàu thêm, ai nghèo thì vẫn cứ hoàn nghèo, đúng là một vòng tuần hoàn ác tính.
“Sao Ninh Ninh lại bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này thế?”
Thiên Tiện Tử vui vẻ cười: “Người ta thường nói: “Mệnh do trời định”.
Người tu đạo ngoại trừ tài năng bẩm sinh và xuất thân thì còn một điều rất quan trọng nữa.
Đó chính là “mệnh”.”
Thấy tiểu cô nương bên cạnh có vẻ hoang mang, hắn kiên nhẫn giải thích: “Không ít người tin tưởng vào vận mệnh.
Cho dù là một người bình thường đến đâu, chỉ cần thay đổi vận khí thì cơ duyên sẽ được mở ra, người đó sẽ có thể niết bàn trùng sinh trong nghịch cảnh, một đường phất lên như diều gặp gió.”
Vận mệnh.
Ninh Ninh nghĩ, quyển tiểu thuyết mà cô đã từng đọc kia chắc là vận mệnh của Bùi Tịch nhỉ? Nhưng mà…
“Sư tôn.”
Ma xui quỷ thế nào mà cô lại hỏi: “Vận mệnh thay đổi là chuyện có thể xảy ra, nhưng nếu trong vận mệnh đã định sẵn là sẽ có kiếp nạn thì sao? Chẳng lẽ chúng ta cũng phải thuận theo ý trời mà bất lực chờ chết hay sao?”
Thiên Tiện Tử “À” một tiếng rồi cong môi cười cúi đầu nhìn cô: “Nhắc lại tên của sư tôn con một lần đi nào.”
Ninh Ninh ngẩn người, làm theo lời hắn: “Thiên Tiện Tử.”
“Thiên Tiện Thiên Tiện*, năm đó ta chọn hai chữ này làm tên chính là muốn bản thân mình được làm một kẻ tự do tự tại, đến ông trời cũng không thể làm gì được ta.”
(*chữ “Tiện” ở trong tên của Thiên Tiện Tử có nghĩa là “ước ao, thèm muốn, ngưỡng mộ, đố kỵ”.
Thiên Tiện Tử đặt tên mình như vậy là hy vọng mình có thể sống một cuộc đời đến trời xanh nhìn cũng phải đố kỵ với ông.)
Ánh mắt hắn trở nên mơ hồ trong khói trắng, chỉ còn một đôi mắt tinh tường sáng chói vô cùng hấp dẫn cái nhìn của người khác, như là giữa mây mù vần vũ đột nhiên có hai ngôi sao xẹt qua đêm đen để ánh sáng chiếu vào.
“Nói gì mà ý trời không thể làm trái, người biết được ý trời phải làm theo ý trời, rặt toàn là vô nghĩa.
Nếu ý trời không công bằng…” Thiên Tiện Tử chọc chọc nhẹ vào trán của cô, nhướng mày nói: “Vậy thì chống lại ý trời.
Kiếm tu ấy mà, mệnh là do mình, do kiếm chứ không phải do trời.”
***
Sau khi tạm biệt Thiên Tiện Tử, Ninh Ninh tính toán thời gian.
Dựa theo nguyên tác, Trịnh Vy Ỷ cũng sắp lên sàn rồi.
Ninh Ninh đi ra trước cổng sơn môn theo lời nhắc nhở của hệ thống, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy đại sư tỷ đang đứng bán hàng rong bên lề đường.
Kỳ thật tính cách của Trịnh Vy Ỷ hoàn toàn trái ngược với cái tên tao nhã lịch sự của nàng.
Nói một cách dễ hiểu thì người này mồm miệng hỗn hào, tính tình nóng nảy bộp chộp.
Nghe nói sau khi xuống núi trở về, nàng học được ở đâu toàn lời lẽ th ô tục, cái miệng nhỏ nhắn bla blo nói không ngừng nghỉ, còn chưa kịp đúc kết thành một quyển “Tuyển tập các câu nói khiến các anh phải theo đuổi vợ tụt quần” thì đã bị sư tôn Thiên Tiện Tử hạ chú cấm ngôn.
Cái chú cấm ngôn này độc ở chỗ: chỉ cần Trịnh Vy Ỷ nói bậy một câu thôi thì sẽ mất hết lý trí mà đi làm ra mấy chuyện xấu hổ.
Hình thức tra tấn tâm lý này có mức độ kh ủng bố còn ghê gớm hơn cả chú Khẩn Cô của Tôn Ngộ Không, đúng là vô cùng phù hợp với phong cách hành sự của Thiên Tiện Tử.
Bây giờ Trịnh Vy Ỷ đang đứng dựa người vào cửa sơn môn, hai tay khoanh trước ngực, nheo mắt nhìn hai nữ đệ tử đang đứng trước quầy hàng chọn đồ.
Mái tóc đen được buộc theo kiểu đuôi ngựa cao cao, bộ quần áo theo kiểu nam trông vô cùng anh tuấn phong độ.
Một cơn gió khẽ thổi qua, vạt áo khẽ bay phấp phới để lộ ra dáng người dong dỏng cao, nhìn qua đúng là có vài phần khí chất thiếu niên lang tiêu sái phong lưu, thêm đôi mắt hẹp dài ngậm cười làm cho hai nữ đệ tử kia nhìn lén mấy bận, thỉnh thoảng lại cười khúc khích.
“Ưng cái này hả?”
Thấy một trong hai tiểu cô nương kia đoan trang duyên dáng cầm một quyển sách, Trịnh Vy Ỷ ngáp một cái rồi bước vài bước về phía trước nói: “Sư muội, ta thấy muội cốt cách không tầm thường, nhất định là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp.
Cuốn: “Lưu quang kiếm pháp: Từ nhập môn đến lúc xuống mồ” này là do ta đích thân vẽ, rất xứng với muội, đảm bảo ngon bổ rẻ.”
Giọng nói của nàng rất thanh nhã, nghe hơi lạnh lùng tùy ý nhưng lại rất êm tai.
Nữ đệ tử kia nghe vậy thì kinh hãi: “Đây là kiếm pháp sao? Xin lỗi xin lỗi, ta còn tưởng là truyện tranh “Cuộc phiêu lưu của con rết tinh” chứ!”
“Con rết tinh?! Ta ^$^%…!Để ta từ từ giải thích cho thiếu nữ xinh đẹp như muội nghe ha!”
Trịnh Vi Khỉ chuẩn bị văng tục thì đột nhiên nhớ ra pháp chú cho Thiên Tiện Tử đặt trên người mình nên giật giật khóe mắt, cưỡng ép thu hồi những tổ hợp biểu tình vặn vẹo trên mặt mình lại rồi nặn ra một nụ cười như người mới vừa ăn phải bánh bao nhân thịt người: “Sư muội, tranh ta vẽ giống con rết tinh chỗ nào thế?”
Tiểu cô nương bị dọa sợ, run run giơ tay chỉ vào sinh vật dị hợm ước chứng có mười hai khối cơ bụng ở trang đầu tiên, khối cơ bụng nào cũng tròn tròn phình phình, nhìn còn to hơn cả cái đầu.
Đừng bảo thứ này là con rết tinh, có khi bảo nó là tháp Lôi Phong* hình người có khi cũng có người tin.
Men theo nó bò lên trên, không chừng có thể leo thẳng lên trời sánh vai với tinh tú nhật nguyệt đấy.
(*một danh thắng rất nổi tiếng ở Hàng Châu, Trung Quốc.
Trong “Truyền thuyết Bạch Xà”, Bạch Tố Trinh đã bị Pháp Hải phong ấn trong tháp này.)
“Đây gọi là cơ bụng, cơ bụng hiểu không?”
Trịnh Vi Khỉ cạn lời, chắc mẩm quyển kiếm phổ này không bán được nữa rồi, đang lúc tức giận thì ngẩng đầu chạm đúng phải ánh mắt của Ninh Ninh.
Bọn họ đều là đệ tử của Thiên Tiện Tử, tuy rằng nàng ấy không thân với nguyên chủ nhưng cũng xem như là quen biết.
Thế là nàng ấy lập tức hòa hoãn lại, nhẹ giọng chào hỏi: “Tiểu sư muội.”
“Sư tỷ.” Ninh Ninh giật thót, nhẹ nhàng đáp lại.
Trong nguyên tác, nguyên chủ rất ghét vị đại sư tỷ có tác phong hành vi không giống ai này.
Nàng cảm thấy Trịnh Vy Ỷ đang bôi tro trát trấu vào nề nếp của sư môn.
Hơn nữa bản thân Trịnh Vy Ỷ vốn rất thông minh lại có thiên phú về kiếm pháp, nguyên chủ lại càng thêm đố kỵ, chỉ cần vừa nhìn thấy nàng ấy là nhất định sẽ mặt nặng mày nhẹ.
Bây giờ Trịnh Vy Ỷ mới vừa trở về, tiện thể mang về rất nhiều thứ đồ vật mới mẻ để bán.
Nhiệm vụ lần này của Ninh Ninh là đến đây trào phúng cái quầy hàng này vài câu, gì mà tuyệt đối sẽ không bao giờ mua mấy thứ đồ rẻ tiền này.
Chém gió ai chả biết hả trời?
Cô do dự một chút rồi nói tiếp: “Lần này sư tỷ xuống núi, đúng thật là “trẻ đã ra đi già mới về”*, “không rõ là nữ hay là nam”** nhỉ?”
(*trích trong bài “Hồi hương ngẫu thư” – “Ngẫu nhiên viết trong lúc về quê” của Hạ Tri Chương thời Đường.
** câu cuối trong bài “Mộc Lan Từ” – Bài thơ về nàng Mộc Lan.
Ở đây Ninh Ninh đang giễu cợt Trịnh Vy Ỷ mặc nam trang không nam không ra nam nữ không ra nữ)
Trịnh Vi Khỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm cô: “Hả? Muội vừa nói gì cơ?”
Suýt thì quên vị sư tỷ này học hành chẳng ra làm sao, cái nào nghe không hiểu thì bỏ qua luôn.
Ninh Ninh cười cười: “Muội nói là sau khi sư tỷ xuống núi trở về đúng là chẳng giống con gái gì cả.
Nhìn chỗ bằng phẳng này xem, đúng là bao la hùng vĩ thật đấy.”
Trịnh Vi Khỉ nhìn theo ánh mắt của cô, tầm mắt dừng trên ngực của bản thân mình.
Vài giây sau, nàng đột nhiên cười ha ha như vừa được khích lệ gì lớn lao lắm: “Mắt sư muội tinh tường thật! Vải quấn ngực của ta được làm bằng tơ tằm thiên nhiên, vừa mềm vừa mướt, con dãn cũng rất tốt.
Nếu tiểu sư muội thích thì ta sẽ tặng muội mấy cái.
Còn bộ nam trang này được làm từ hỗn hợp giao sa và tơ tằm, mùa hè mặc sẽ cảm thấy mát lạnh sảng khoái không gì sánh được.
Không biết sư muội có hứng thú không?”
Tuy nàng học không giỏi mấy nhưng tốt xấu gì nàng cũng biết “bao la hùng vĩ” là từ dùng để khen đấy! Người vừa mới gặp đã khen nàng có thể là người đáng ghét được chứ!
Ninh Ninh:…
Tỷ thật sự không nghe ra ta đang châm chọc tỷ sao! Xin tỷ hãy tỉnh táo lại đi, bị người ta chửi lại còn vui mừng thế cơ à? Lại còn dùng ánh mắt: “Không hổ là muội, có mắt nhìn hàng thật!” để nhìn cô nữa chứ!
Ninh Ninh xoa xoa mày, quyết định từ bỏ việc châm chọc mồm suông mà bắt đầu xuống tay với đám hàng hóa bên lề đường.
Trịnh Vi Ỷ là một kiếm tu khá có tiền, nàng kinh doanh đã lâu nên làm gì cũng rất thành thạo.
Thấy Ninh Ninh do dự, Trịnh Vy Ỷ lặng lẽ rút một cuốn sách từ chồng sách ra đưa cho cô: “Sư muội có hứng thú với thứ này không?”
Ninh Ninh cúi đầu nhìn, hay quá, một hàng chữ to uỳnh đập thẳng vào mắt cô: “365 ngày của ta và Chân Tiêu kiếm tôn.” Bên dưới nhan đề còn có một đoạn tóm tắt nội dung: Toàn bộ Huyền Hư Kiếm Phái đều biết, Chân Tiêu kiếm tôn là người kiêu ngạo lạnh lùng.
Cho đến một ngày nọ, trong lúc vô tình, có một tiểu đệ tử nhìn thấy hắn đè đệ tử thân truyền vừa mới thu nạp vào một góc mà hôn.
Người đàn ông ấy đỏ hồng đôi mắt, nói: “Sợ ta sao, hửm? Chỉ cần con gọi một tiếng sư tôn, đến mạng của ta ta cũng cho con.”
Trịnh Vi Khỉ nói: “Đây là thoại bản nổi tiếng nhất dạo gần đây đấy, nội dung chủ yếu là về yêu hận tình thù giữa sư tôn lạnh lùng xinh đẹp và nữ đệ tử tinh quái hay gây rắc rối, chắc chắn vô cùng đáng đọc!”
Đoạn tóm tắt kia quá ô dề, Ninh Ninh xem mà xấu hổ, miễn cưỡng đáp lại nàng: “…!Không cần đâu ạ.”
Cô nghĩ nghĩ rồi lại nhẹ giọng nói: “Thoại bản có giả thiết nhân vật sư tôn lạnh lùng và tiểu đồ đệ hay gặp rắc rối muội cũng từng đọc rồi, nhân vật chính tên là Đường Tam Tạng và Tôn Ngộ Không.
Không biết sư tỷ đã nghe qua bao giờ chưa?”
Trịnh Vi Khỉ lắc đầu: “Ta không bao giờ đọc thoại bản nên đương nhiên là chưa nghe qua bao giờ rồi.”
Hai nữ đệ tử đứng chọn đồ ban nãy đã không thấy bóng dáng đâu, Ninh Ninh nhìn lướt qua đống sách và thoại bản, tầm mắt dừng lại ở đống son phấn.
Trong nguyên tác, nguyên chủ đã chê bai mấy thứ đồ trang điểm này chất lượng không ra gì ngay trước mặt Trịnh Vy Ỷ, từ đó về sau hai người đã thề không đội trời chung.
Chắc cô cũng phải làm như vậy thôi.
Nguyên tác viết: “Ninh Ninh cầm một hộp phấn má lên, lạnh lùng cười giễu: “Phấn này chắc là làm từ vôi hả? Đánh lên trông có khác gì chuẩn bị minh hôn không chứ.” nhưng trước mặt cô là một đống hổ lốn tạp nham thượng vàng hạ cám, cô nào biết được cái nào là phấn má cái nào là son môi cơ chứ?!
Ninh Ninh lại một lần nữa lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nguyên chủ được nuôi chiều từ nhỏ, ăn uống chơi bời không có thứ nào không biết, thế nên đương nhiên nàng cũng sẽ am hiểu những loại son phấn mà nữ tử thường dùng nhưng thứ pha ke như cô thì không.
Cô có thể phân biệt được cây son nào là Dior Armani, cây son nào là YSL, nhưng ai có thể nói cho cô biết cái đống chai lọ vại bình lổn nhổn bề ngoài kỳ quái lại còn na ná nhau trước mắt cô rốt cuộc là có tác dụng gì được không?
Ninh Ninh giả vờ bình tĩnh hít vào một hơi.
Đống hàng bày trên vỉa hè này chỉ có hai màu trắng và đỏ là chủ.
Trắng chắc là phấn bột, còn đỏ chắc là son môi và phấn má rồi!
Cô cố gắng phát huy tối đa trí thông minh của mình để xác định công dụng của từng thứ trong những cái hộp tròn kia.
Màu đỏ nhưng không quá đậm, trông không giống son đặc hay son giấy.
Ừm, thứ này chắc là phấn má hồng rồi.
Có lẽ đây chính là thứ mà nguyên chủ đã nhắc đến.
Ninh Ninh ngoan ngoãn làm theo cốt truyện, chấm một chút phấn nhẹ nhàng bôi lên sườn má bên phải.
Chất lượng của thứ này thật ra cũng không kém lắm, mới chạm vào đã hơi nhòe ra rồi biến thành màu đỏ nhàn nhạt.
Cô vừa mới định mở miệng châm chọc thì đã nghe thấy Trịnh Vy Ỷ bên cạnh thảng thốt: “Tiểu sư muội, muội đang làm gì thế?”
Vừa nghe câu này, lòng Ninh Ninh đã lạnh một nửa.
Sau đó cô nghe thấy sư tỷ vô cùng kinh ngạc nói nốt vế còn lại: “Sao muội lại bôi sơn móng tay lên mặt?!”
Ninh Ninh:…
Cô cũng đang định bảo sao phấn má này lại bóng như thế, hóa ra nó là sơn móng tay.
Ninh Ninh cứng đờ nặn ra một nụ cười.
Trịnh Vy Ỷ khiếp sợ nhìn cô, vẻ muốn nói lại thôi.
Trên đời này làm gì có người con gái nào lại không phân biệt được các loại son phấn với các màu son cơ chứ? Cho dù là gia đình bình thường thì ai cũng sẽ mua son phấn về cho con gái trong nhà dùng cơ mà! Chẳng lẽ…
“Tiểu sư muội.” Trịnh Vy Ỷ một năm đều dành phân nửa thời gian ở dưới chân núi nên không biết rõ hoàn cảnh của sư đệ sư muội.
Bây giờ nàng dùng một ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận hỏi Ninh Ninh: “Trước khi vào phái Huyền Hư, muội đã từng học trang điểm chưa?”
Ninh Ninh vừa bị quê một cục, nếu vẫn còn tiếp tục cứng miệng nói rằng mình tinh thông trang điểm thì có khi đã quê lại càng quê.
Thế nên cô lựa chọn ăn ngay nói thật: “Cha mẹ bảo mới muội rằng muội còn nhỏ, học cái này không phù hợp.”
Trịnh Vi Khỉ nghe mà kinh ngạc, thở dài một cái.
Đáng thương quá! Nữ tử như bọn họ từ nhỏ đã được học trang điểm ăn diện, ai lại bảo là “học cái này không phù hợp” bao giờ? Có lẽ tiểu sư muội cũng không biết cha mẹ nàng bảo nàng như vậy là vì nhà của bọn họ thật sự nghèo đến mức không có tiền mua những thứ này.
Đây là chuyện duy nhất mà đôi vợ chồng nghèo khó này có thể làm để bảo vệ lòng tự trọng non nớt của con gái mình.
“Đúng vậy đúng vậy, tuổi còn nhỏ thì đúng là không nên học thật.” Trịnh Vy Ỷ xúc động, không tiện vạch trần lời nói dối thiện chí này mà thấp giọng hỏi: “Nhưng bây giờ muội đã lớn rồi, mẫu thân của muội cũng chưa từng dạy muội chút gì về trang điểm hay sao?”
“Muội…” Ninh Ninh không có ký ức của nguyên chủ nên chỉ đành căng da đầu đáp: “Có ạ, nhưng muội không dùng mấy loại như thế này.”
Cô nhớ lại mấy thứ đồ trang điểm ở hiện đại rồi bắt đầu miêu tả: “Son môi có dạng ống dài, có thể bôi trực tiếp lên môi; màu của phấn thì rất giống với màu của làn da, khi đánh lên mặt thì không bị trắng quá; còn phấn mắt thì có đủ loại màu sắc, kiểu gì cũng có.”
Nghe xong một phen miêu tả, Trịnh Vy Ỷ trợn mắt há mồm.
Nhà của tiểu sư muội lại tự chế son phấn ư?
Thứ có thể dẫn vào trong ống một cách dễ dàng nhất định chính là chất lỏng.
Nhưng tại sao lại biến son môi thành trạng thái lỏng? Chỉ có thể là bởi vì cha mẹ muội ấy tìm được rất ít son môi nên mới hòa nước vào để con gái có thể dùng được lâu hơn.
Tại sao màu của phấn lại rất giống với màu của da? Cho dù là bột chì hay bột chân châu thì sau khi thoa lên da cũng sẽ có màu trắng toát.
Nếu muốn màu của nó giống với màu của da thì chỉ có thể trộn thêm thứ khác mà thôi.
Trắng kết hợp với chất bột màu nâu nhạt, chẳng lẽ là…
Đất trộn vôi?!
Trịnh Vy Ỷ ngã ngửa.
Dung lượng não của nàng đã đạt đến cực hạn, không thể chịu được k1ch thích đến từ cái thứ gọi là “phấn mắt” kia nữa.
Phấn mắt mà đủ loại màu sắc, màu gì cũng có, gia đình bình thường lấy đâu ra lắm màu như vậy? Chỉ có thể ép hoa lấy nước sau đó bôi lên mắt mà thôi.
Cao xanh ơi.
Rốt cuộc tiểu sư muội làm thế nào mà vượt qua được những ngày tháng đó thế?
Một tiểu cô nương tầm sáu, bảy tuổi cố gắng hứng những giọt chất lỏng cuối cùng chảy ra khỏi cái ống đựng rồi bôi lên đôi môi tái nhợt.
Mặt nàng toàn là bùn đất trộn lẫn với vôi trắng, đôi mắt có màu sắc rực rỡ của cánh hoa, cười vô cùng thỏa mãn, vô cùng hạnh phúc.
Đằng sau lưng nàng là một đôi nam nữ trung niên đang mỉm cười, những dấu vết thăng trầm của thời gian khắc sâu trên gò má của bọn họ.
Trịnh Vi Khỉ nhất thời nghẹn lời, sau một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Cha mẹ muội đều là những người tốt.”
Tiểu sư muội cau mày, vẻ mặt hơi hoang mang.
Nàng biết sư muội không hiểu câu vừa rồi của mình có ý gì nên chỉ im lặng một lúc rồi lại dò hỏi: “Cha mẹ muội bây giờ thế nào rồi?”
Khuôn mặt của Ninh Ninh hiện lên vẻ buồn bã: “Muội không biết…!Hai người họ giờ đang ở một thế giới khác rồi.”
Trịnh Vy Ỷ:!!!
Trịnh Vy Ỷ nghe vậy thì không dám hỏi thêm gì nữa.
Bây giờ đến cả cha mẹ thương yêu muội ấy nhất cũng đã ra đi rồi.
Không còn người nào lấy đất trộn với vôi dỗ muội ấy vui vẻ nữa.
Nàng từng nghe nói rằng cô nương này ở phái Huyền Hư ăn bữa nay lo bữa mai.
Thời thơ ấu đã cực khổ như vậy rồi, sao có thể để tiểu sư muội vào môn phái rồi vẫn bơ vơ đáng thương như thế được?
Thế là người vốn trọng tình trọng nghĩa như Trịnh Vy Ỷ hạ quyết tâm từ nay về sau sẽ cho tiểu sư muội một mái nhà ấm áp tình thương.
“Tiểu sư muội.”
Trước mắt nhòe đi, nàng nhìn Ninh Ninh vô cùng trìu mến, vất vả lắm mới đưa ra được quyết định: “Hôm nay sư tỷ có duyên gặp được muội, chỗ này muội thích cái gì thì lấy cái đó đi.”
Ninh Ninh vội vàng lắc đầu: “Muội không cần đâu.”
Đứa nhỏ ngốc nghếch này, sao phải khổ vậy chứ.
Trịnh Vy Ỷ thương tiếc trong lòng: tiểu sư muội nhà mình tuy rằng quê mùa nhưng mà quê mùa một cách quật cường, quê mùa một cách giản dị, quê mùa một cách bất khuất.
Loại quê mùa này giống như một bông hoa mọc ra từ đất đai cằn cỗi, nhìn qua thì không có gì đặc biệt, chỉ có tiếp xúc gần mới có thể hiểu được những đau đớn và chua xót trong quá trình trưởng thành của nó.
Nàng tin rằng cha mẹ muội ấy ở dưới suối vàng nhất định cũng sẽ cảm thấy tự hào về con gái của mình.
Trịnh Vy Ỷ suy nghĩ rất lung.
Ninh Ninh đứng bên cạnh nhìn thấy nàng lúc thì đang khóc lúc lại đang cười trông rất không bình thường bèn lặng lẽ nhích ra một quãng xa.
Vừa nhích được một chút thì cô đã nghe thấy giọng nói dịu dàng đến mức nổi da gà của Trịnh Vy Ỷ: “Kia là đồ ăn vặt ta đem từ nơi khác về, muội cứ ăn thoải mái.
Trước mặt muội là sữa bò cô đông*, muỗng ở bên cạnh túi gấm màu trắng ấy.”
(*Nguyên văn: 牛乳膏, ý chỉ sữa bò được cô lại đông đặc để tiện để dành, bảo quản.)
Nếu là Ninh Ninh thì lúc này cô nhất định sẽ ngượng ngùng cảm ơn rồi từ chối, nhưng kịch bản nữ phụ độc ác vẫn đang hiền hiện ở trong đầu, cô không thể không căng người ra cầm lấy một cái hộp trong số đó mở ra rồi cầm cái muỗng múc một thìa.
Hương vị của thứ này kỳ quặc đến mức làm quỷ thần phải khiếp sợ, cô ăn mà nhăn mặt một cách rất chân thật: “Sữa bò cô đông này của tỷ…”
Không ngờ Trịnh Vy Ỷ lại hít vào một hơi, đôi mắt trợn to như chuông đồng: “Sữa bò cô đông???”
Ninh Ninh:?
Sao tỷ còn giành lời của muội thế?
Cô còn chưa phản ứng lại được đã nghe thấy Trịnh Vy Ỷ nói tiếp: “Đây không phải là sữa bò cô đông! Tên nào có mắt như mù để kem dưỡng ẩm ở đây thế?!”
Kem, dưỡng, ẩm!
Hèn gì mùi vị độc đáo như vậy.
Ha ha.
Trái tim của Ninh Ninh lúc nghe thấy mấy chữ này tí thì ngừng đập.
Nhưng tục ngữ nói rất đúng, đời người lúc nào cũng lên xuống trập trùng không ngừng.
Khi thượng đế đóng lại một cánh cửa của bạn thì nhất định ngài cũng sẽ khóa luôn một cái cửa sổ khác nữa.
Trong lúc hoảng hốt, cô nghe thấy một giọng nói vang vọng trong đầu mình hết lần này đến lần khác: “Trong này có thạch tín đấy! Tuy rằng chỉ có một lượng nhỏ thôi, không chết được nhưng mà…!nhanh nhanh nhanh! Để ta đưa muội đến Niêm Xuân Đường!”
Thạch tín.
Ninh Ninh cứng đờ cúi đầu nhìn thứ chất rắn sền sệt bóng lưỡng trong tay mình.
Tiểu yêu tinh.
Là ai đã đưa ngươi đến bên cạnh ta thế?*
(*Lời bài hát “Thiếu nữ Thiên Trúc” – Tây Du Ký)
***
Hạ Tri Châu bị Thiên Tiện Tử phạt luyện kiếm một ngày một đêm.
Sau khi luyện xong hắn lập tức chạy vào Niêm Xuân Đường nằm thẳng cẳng.
Không biết sau khi ngủ bao lâu, hắn đột nhiên bị giọng nói lo lắng của một nữ tử làm cho bừng tỉnh.
Hắn biết nữ tử kia, Trịnh Vy Ỷ, môn hạ của Thiên Tiện Tử.
Người này thường xuyên không ở trong sư môn, hình như cũng là một trong những đối tượng công lược của Ninh Ninh.
Còn cái người bị nàng khiêng lên vai bước vào kia…
Hạ Tri Châu nhìn mà muốn rớt con mắt ra ngoài.
Chỉ thấy Ninh Ninh đang hoảng hốt, mặt mũi đỏ bừng như vừa bị ai đấm cho một quyền vậy.
Y tu của Niêm Xuân Đường cũng sợ hãi cao giọng nói: “Ninh Ninh sư muội bị ai đánh thành thế này thế?”
Trịnh Vi Khỉ nói khẽ với hắn gì đó, Hạ Tri Châu không nghe thấy gì cả.
Hắn chỉ thấy y tu nghe xong thì có vẻ vô cùng hoảng sợ: “Ngươi nói Ninh Ninh tự ăn thạch tín sao?”
Trịnh Vi Khỉ lấy tay che mặt, lần này không nói thầm nữa: “Đều tại ta không tốt, đều tại ta.”
Sau đó hắn nghe thấy Ninh Ninh thấp giọng lầm bầm, chữ nào cũng vô cùng chua xót, làm hắn đột nhiên nhớ đến chuyện xác chết vùng dậy ở Tương Tây năm nào*: “Sư tỷ, muội không cần đồ của tỷ đâu, thật sự không cần mà…! Sư tỷ, có phải muội quê mùa lắm không?”
(*ý nhắc đến “Ma Thổi Đèn: Thi vương Tương Tây”.
Trong một lần đi tìm nội đan để cứu Đa Linh, Hồ Bát Nhất đã lần theo manh mối tới gặp lão Trần mù, tại đây được nghe kể về sự tích Xả Lĩnh Ban Sơn năm xưa hợp sức trộm mộ Bình Sơn.)
Hắn đột nhiên hiểu ra tất cả.
Ninh Ninh, muội ngốc nghếch quá.
Ta biết muội là người hay xấu hổ, muội cướp đồ của người ta bị người ta đánh cho, nhất định là cảm thấy rất áy náy.
Nhưng muội cũng không đến nỗi phải nuốt thạch tín chứ!
Hạ Tri Châu như rơi vào trong hầm băng, chỉ thấy tương lai đen tối mông lung, lòng đau như cắt.
Phản diện nhà người ta cơm no rượu say, việc gì cũng thông thạo, thỉnh thoảng ra vẻ ngầu lòi một phen có khi còn làm cho độc giả phải gào thét chói tai.
Nhưng hắn với Ninh Ninh thì sao? Một người thì như một con búp bê vải rách nát nằm trên giường bệnh, người còn lại thì lòng như tro tàn, tinh thần suy sụp.
Hắn muốn khóc quá, cũng nhớ mẹ nữa.
Rốt cuộc đám phản diện bọn họ đến bao giờ mới có thể ngẩng cao đầu cơ chứ!.