Trần Tuệ bị tiếng nước chảy đánh thức, cô mở mắt ra, theo bản năng nhìn về phía Tần Dương nằm, chỗ đó đã không một bóng người.
Trần Tuệ quay lại nhìn về phía nhà tắm, thông qua cửa kính mờ, cô mơ hồ thấy một bóng người.
Trần Tuệ cắn môi, sắc mặt có chút phức tạp.
Dù sao từ sau khi cô gả cho Liễu Hồng Sâm, đến giờ vẫn chưa từng có gì đó với đàn ông khác, cô nam quả nữ ở chung một phòng như này lại chưa từng có.
Tiếng nước chảy ngừng, rất nhanh Tần Dương đã ăn mặc chỉnh tề bước ra, thấy Trần Tuệ trợn tròn mắt, Tần Dương mỉm cười:
– Thời gian không còn nhiều, thức dậy đi, chúng ta phải rời đi rồi!
Trần Tuệ ừ một tiếng, người lại không động.
Tần Dương đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, quay đầu nhìn Trần Tuệ không nhúc nhích, cười:
– Tôi vào nhà vệ sinh một chút.
Lúc Tần Dương từ nhà vệ sinh đi ra, Trần Tuệ đã mặc quần áo xong. Sau khi rửa mặt qua loa Trần Tuệ buộc tóc lên thành một cái đuôi ngựa gọn gàng.
– Tôi xong rồi.
Tần Dương đeo túi mình lên:
– Đi thôi.
Tần Dương đưa Trần Tuệ hai người rời khỏi nhà trọ, nhưng không quay lại chiếc xe đó mà tùy ý đi về phía trước.
– Chúng ta không lái xe sao?
Tần Dương lắc đầu nói:
– Chiếc xe kia rất có thể đã bị phát hiện bị mất trộm. Chúng ta lái xe vô cùng cùng không an toàn.
Trần Tuệ ồ một tiếng, chợt lại hỏi:
– Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?
– Tìm cách đến Bắc Bộ Cửu Châu, bên đó có nhiều người lén vượt biên.
– Chúng ta đi thế nào?
– Đi nhờ xe hoặc gọi xe, như vậy không dễ thu hút sự chú ý của người khác nhất.
– Ồ.
Sau khi hai người Tần Dương đi một đoạn, dừng lại ở bên đường mòn không có camera theo dõi, gọi một chiếc xe taxi.
Vào lúc đám người Tần Dương rời khỏi nơi này không bao lâu, một chiếc xe cảnh sát tuần tra dừng trước mặt chiếc xe bị Tần Dương bỏ lại trong con hẻm hẻo lánh. Vì có người gọi điện báo cảnh sát nói phát hiện một chiếc xe ven đường kính xe bị đập vỡ, nghi ngờ bị người ta trộm.
Hai cảnh sát bước xuống, kiểm tra một phen, ghi chép biển số xe, bắt đầu điều tra chủ nhân chiếc xe.
Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe hơi màu đen từ xa lái tới, dừng trước mặt chiếc xe kia. Mấy người đan ông mặc vest đen bước xuống.
Sau khi đơn giản tìm hiểu tình hình, người đàn ông kia liền đi đến một bên gọi điện. Rất nhanh, có rất nhiều xe cảnh sát xuất hiện bên cạnh, sau đó nhóm cảnh sát này chia thành nhiều nhóm nhỏ, bắt đầu vội vã.
Tần Dương không biết mọi chuyện xảy ra sau lưng, cho dù biết hắn cũng sẽ không chút kinh ngạc nào. Đây cũng là nguyên nhân mới sáng sớm hắn đã rời đi.
Hắn tin đối phương thậm chí có thể từ một số máy theo dõi bên đường phát hiện bóng người của mình và Trần Tuệ, nhưng đối phương muốn điều tra mấy thứ này chung quy cần chút thời gian. Mà thời gian ở giữa đã đủ cho hắn rời khỏi đây, đi đến chỗ tiếp theo.
Đón xe, đi nhờ xe, thời gian cả một ngày, hai người Tần Dương và Trần Tuệ đều ở trên đường, mà khi sắc trời sắp tối, bọn họ đã đến bắc Cửu Châu.
Vốn dĩ hai người cũng có thể đi tàu điện ngầm, dù sao mua vé tàu điện ngầm cũng không cần giấy chứng nhận. Nhưng Tần Dương lo lắng tàu điện ngầm không đủ an toàn, hơn nữa trên người hắn còn mang súng. Trừ phi vứt súng đi, nếu không không thể đi tàu điện ngầm.
Hắn không quan tâm thời gian nhiệm vụ này dài một chút, hắn muốn là đủ an toàn, dù sao Trần Tuệ cần bảo vệ đang ở bên cạnh.
Tần Dương tìm một chỗ yên tĩnh, gọi điện cho cách liên lạc trước đó đã nhớ rõ, mở loa ngoài.
– Là ai?
Tần Dương hất cằm về phía Trần Tuệ. Trước khi hắn đến đều nói tiếng Anh với người ta, hỏi thăm Trần Tuệ cũng dùng ảnh nửa đoán nửa hỏi, tiếng Nhật hắn chỉ biết vài câu đơn giản nhất.
Trần Tuệ dùng tiếng Nhật hỏi:
– Là ông Fukuda Ono sao?
– Là tôi, cô là ai?
Trần Tuệ đã sớm được Tần Dương căn dặn, thấp giọng nói:
– Chúng tôi có hai người, cần đi Hoa Hạ.
Fukuda Ono trầm giọng nói:
– Ai giới thiệu?
Trần Tuệ trả lời:
– Ông Kawasaki.
Fukuda Ono báo một địa chỉ:
– Tôi ở đây, các người đến tìm tôi đi. Nếu đã là Kawasaki giới thiệu, giá tiền các người đều rõ chứ?
Một trăm vạn một vị trí phải không?
Fukuda Ono cười:
– Gần đây lùng bắt khá nghiêm, tăng giá một chút, một trăm ba mươi vạn một người. Các người muốn nhận thì đến tìm tôi, giao tiền trước làm việc sau, đây là quy tắc.
– Được!
Trần Tuệ cúp máy, đưa địa chỉ ghi chép cho Tần Dương:
– Hắn bảo chúng ta đến đây tìm hắn. 130 vạn yên một người, giao tiền trước làm việc sau.
Tần Dương ừ một tiếng:
– Tăng giá thì cứ tăng giá, cho dù thế nào, có thể quay về an toàn là được. Cô kiểm tra địa chỉ hắn đưa cách chúng ta bao xa?
Sau khi Trần Tuệ kiểm tra trên di động trả lời nói:
– Không xa, khoảng hơn hai mươi cây số.
Tần Dương giơ tay lên nhìn đồng hồ:
– Chúng tìm chỗ ăn trước, sau đó gọi xe qua đó.
Hai người giải quyết bữa tối ở cửa hàng thức ăn nhanh, sau đó đón xe đi đến chỗ Fukuda Ono ở.
Vị trí của Fukuda Ono là một khu dân cư hơi có vẻ cũ nát. Nhóm người Tần Dương theo địa chỉ đi lên lầu, tìm thấy số nhà, gõ cửa phòng.
– Tìm ai?
Trần Tuệ trả lời:
– Tôi tìm Fukuda Ono tiên sinh, trước đó chúng tôi có liên lạc qua điện thoại.
Cửa gỗ bên trong được mở ra, một người Nhật có râu xuất hiện ở cửa, quan sát hai người hai cái, sau đó mở cửa sắt bên ngoài.
– Chính là hai người các cậu đi sao?
Trần Tuệ gật đầu:
– Phải, là hai chúng tôi.
Fukuda Ono nhìn Tần Dương:
– Hai người, hai trăm sáu mươi vạn, đưa tiền trước.
Sau khi Trần Tuệ phiên dịch, Tần Dương hỏi:
– Khi nào có thể đi?
Fukuda Ono có chút không nhịn được nói:
– Hôm này đã là lúc này rồi, chắc chắn không đi được. Tối mốt có một chiếc tàu hàng đi qua đây, chiếc tàu đó đi Phục Kiện Hoa Hạ, tôi sẽ đưa hai người giao cho thuyền viên trên đó. Bọn họ sẽ an toàn đưa hai người đến Phục Kiện.
Tần Dương nghe Trần Tuệ phiên dịch, gật đầu:
– Được, chuyển khoản ngân hàng được không?
Cách vượt biên Fukuda Ono nói Tần Dương rất quen thuộc, cũng là một cách vượt biên tương đối ổn thỏa. Đó chính là hối lộ một số thuyền viên nước ngoài làm việc trên tàu, sau đó người dẫn độ lén dùng thuyền máy hoặc tàu cao tốc đưa người ra biển, trực tiếp giao cho mấy thuyền viên này. Bọn họ sẽ sắp xếp người ở nhà kho hoặc vị trí khác, đúng giờ cung cấp đồ ăn uống. Những người khác trên thuyền căn bản sẽ không biết có người lén vượt biên, đến chỗ mục tiêu sẽ có người đón người vượt biên.
So với trước đây tổ chức vượt biên đưa rất nhiều vượt biên, sau đó nhét họ vào thùng chứa hàng hay khoang thuyền như cá mòi, cách vượt biên của Fukuda Ono đương nhiên hiệu quả an toàn hơn rất nhiều.
Tần Dương đến thi hành nhiệm vụ, dĩ nhiên chuẩn bị đủ tiền, chỉ là ra vào cửa khẩu không thể mang theo nhiều tiền mặt như vậy mà thôi, số tiền lớn này phải chuyển khoản thôi.
– Dĩ nhiên có thể.
Fukuda Ono cung cấp số tài khoản, rất nhanh nhận được chuyển khoản của Tần Dương:
– Nhận được rồi, tối mai khoảng mười giờ đi. Hai ngày này tôi không quan tâm hai người đi đâu, nhưng chạng vạng sáu giờ tối ngày mốt các người nhất định đến chỗ tôi nhận sự sắp xếp của tôi. Nếu vì các người mà bỏ lỡ thời gian tôi sẽ không hoàn tiền.