Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 29: Ngày xửa ngày xưa có một kẻ sĩ hết mực trung thành



Lăng Ngọc và Trình Thiệu An đến huyện nha thì trông thấy Trình Thiệu Đường đang cuốn vải trước ngực, mặt vải còn in vết máu đỏ hoe.

“Sao lại bị thương thành thế này?” Lăng Ngọc không biết nói gì cho phải, hình như chàng vừa mới bị thương cách đây không lâu!

“Mẹ mà biết thì kiểu gì cũng khóc sụt sùi cho xem.” Trình Thiệu An cau mày nói.

“Đệ muội, thật sự xin lỗi, lần này Thiệu Đường huynh đệ đã chịu nạn thay ta.” Thôi bộ đầu nhìn này với vẻ mặt áy náy.

Lăng Ngọc chưa kịp nói gì, Trình Thiệu Đường đã khoát tay tỏ vẻ không để ý: “Thôi đại ca nói quá rồi, chẳng qua là đao thương không có mắt, khó lòng phòng bị. Huống chi chúng ta còn là huynh đệ một nhà, bảo vệ lẫn nhau là lẽ đương nhiên.”

“Trình đại ca, huynh yên tâm về dưỡng thương đi, những chuyện còn lại cứ giao cho bọn đệ.” Một bộ khoái cao gầy lên tiếng.

“Chỉ là vết thương nhỏ, không sao….” Trình Thiệu Đường chưa nói hết câu đã bắt gặp ánh mắt hầm hè của Lăng Ngọc.

Lăng Ngọc không để cho chàng nói nữa, nàng nở nụ cười nhìn các bộ khoái nói lời cảm ơn: “Đa tạ đa tạ, những chuyện còn lại xin nhờ các vị sai đại ca, lần sau, lần sau ta sẽ mời các vị uống rượu!”

“Tẩu tử/ đệ muội không cần khách khí!”

Thôi bộ đầu tự mình đánh xe ngựa đến đón ba người họ về thôn Trình gia. Trước khi lên xe, Lăng Ngọc dặn dò Trình Thiệu An: “Ta vội vàng chạy ra ngoài, Đại Xuân ca và Tố Cấn nhất định sẽ rất sốt ruột, đệ giúp ta đến Lưu Phương đường báo với bọn họ một tiếng, nếu đệ không bận chuyện gì thì ở lại giúp mọi người, tránh hai người họ lại bận đến nỗi không kịp xoay xở.”

“Đại huynh đệ cứ yên tâm nghe theo đại tẩu, ta nhất định sẽ đưa đại ca và đại tẩu của ngươi về an toàn.” Thôi bộ đầu nói.

Trình Thiệu An không có ý kiến gì, thoái mái xuống xe.

Quả nhiên, khi hai phu thê về đến nhà, Vương Thị thấy nhi tử lại trở về trong tình trạng thương tích đầy mình thì lập tức đau lòng đến nỗi lệ rơi đầy mặt, vì thế càng khiến Thôi bộ đầu cảm thấy áy náy hơn.

“Thật sự chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu, Quách đại nhân đã mời đại phu khám kĩ càng rồi, thuốc cũng đã bôi, chẳng mấy chốc là khỏi ngay.” Trình Thiệu Đường ngồi dựa vào thành giường, nhìn Lăng Ngọc lo lắng đến nỗi lông mày chau chặt thì cảm thấy không biết phải làm sao, chỉ đành cất lời an ủi.

“Thiệu Đường à, Thôi bộ đầu đưa ho một bọc đồ, nói rằng là Quách đại nhân cho.” Vương Thị cầm bọc đồ tiến vào.

“Có lẽ là thuốc mà con cần dùng.” Trình Thiệu Đường đáp, ra hiệu cho Lăng Ngọc nhận lấy.

Lăng Ngọc mở ra xem thì trông thấy bên trong ngoại trừ các loại thuốc uống và thuốc bôi thì còn có cả hai đĩnh mười lượng bạc cùng vài hòn bạc vụn!

“Đây là của chàng à?” Lăng Ngọc quay người hỏi.

Trình Thiệu Đường nghi hoặc: “Không phải của ta.”

Lăng Ngọc đảo mắt suy nghĩ, sau đó thu nó lại: “Lần này chàng vì việc công mà bị thương, chắc là Quách đại nhân thưởng cho đấy.”

“Chỉ là vết thương nhỉ, dù thưởng cũng sẽ không nhiều như thế, chắc còn có cả của Thôi đại ca nữa. Tiểu Ngọc, chúng ta không thể nhận chỗ tiền này, nàng nhanh chóng cầm đi trả cho Thôi đại ca đi.” Trình Thiệu Đường không tán thành.

“Giờ huynh ấy đã đánh xe ngựa rời đi rồi, thiếp đuổi theo kiểu gì?” Lăng Ngọc bất đắc dĩ nói.

“Ngày mai nàng vào trấn một chuyến, tự tay trả hai lượng này cho Thôi đại ca!”

“Nhưng số tiền này cũng không hẳn là của huynh ấy mà!” Lăng Ngọc có chút không vui.

“Dù có phải hay không thì nàng cũng phải tự tay giao cho huynh ấy.” Trình Thiệu Đường khẩu khí kiên quyết.

“Nếu trong số này có tiền mà Quách đại nhân thưởng cho chàng thì nó chính là tiền thưởng cho người có công, giờ chàng đem nó tặng cho người khác, há chẳng phải cô phụ tấm lòng của đại nhân sao? Vả lại, nếu các vị sai đại ca hiểu lầm Quách đại nhân, cho rằng ngài ấy chăm sóc bảo vệ thuộc hạ, ngay cả thuộc hạ vì việc công mà bị thương cũng không ngó ngàng, chẳng phải ngài ấy sẽ phải chịu oan ức vô ích sao?” Lăng Ngọc không phục nói.

“Lại nói, dù có là Thôi bộ đầu cho, thì huynh ấy cũng là vì áy náy trong lòng nên mới cho chàng chút tiền để càng dưỡng thương, đây cũng là ý tốt của người ta. Nếu chàng từ chối, chẳng phải huynh ấy sẽ càng áy náy, càng hổ thẹn hơn sao?”

“Tiểu Ngọc nói cũng đúng đấy, cứ nghe theo con bé đi! Nếu con cảm thấy ngượng khi nhận số tiền này, hôm nào mẹ sẽ đích thân xuống bếp nấu một bữa thật ngon, rồi hâm nóng hai hũ rượu thượng hạng để con mang đi tặng hắn.” Vương Thị đứng cạnh nghe bọn họ nói chuyện, cũng không nhịn được mà nói xen vào.

“Mẹ thấy làm thế rất ổn, vừa giữ được thể diện cho mọi người, vừa khiến Thôi bộ đầu thoải mái hơn.”

Mẹ chồng nàng dâu mẹ nói một câu con nói một câu, nhưng Trình Thiệu Đường vẫn không cho là đúng.

“Gia cảnh của Thôi đại ca không được tốt lắm, số tiền này chắc là đã tích góp từ lâu, chúng ta không thể nhận.”

Thấy chàng vẫn khăng khăng làm theo ý mình, Lăng Ngọc bực mình, nhét hai mươi mấy lượn bạc vài tay chàng, giận dỗi nói: “Muốn đưa thì chàng đi mà đưa, thiếp là một phụ nhân, đưa đồ cho ngoại nam há chẳng phải lén lút qua lại với người ta hay sao?!”

Nàng nói xong thì lại cảm thấy lời này hơi quen quen, suy nghĩ một hồi, thì ra nó na ná lời cự tuyệt mà hôm đó Trình Thiệu Đường từ chối nàng, khi nàng bắt chàng tặng cao Ngọc Dung giúp nàng.

Trình Thiệu Đường chau mày: “Nếu đã thế thì đợi Thiệu An về, ta bảo đệ ấy mang đi.”

Vương Thị thấy con trai vẫn cố chấp như thế thì chỉ biết lắc đầu, không khuyên thêm nữa mà quay người ra ngoài.

Lăng Ngọc vừa tức vừa hờn, nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu, thế là mỉa mai nói: “Trình huynh đệ, Thiệu Đường ca, triều đình không ban cho chàng một chiếu khen ngợi đúng là đáng tiếc quá.”

Sao Trình Thiệu Đường lại không bết nàng đang châm chọc mình, chàng nói với giọng bất đắc dĩ: “Nếu lúc tình hình cấp bách đó ta không thay huynh ấy chắn đao kia, chỉ e là tính mạng của Thôi đại ca đã gặp bất trắc.”

“Đúng thế, người ta đều là đồ gốm đậu phụ, động một cái là vỡ, chỉ có Trình bộ khoái chàng là mình đồng da sắt đao thương bất nhập, chàng không chắn thì ai chắn?” Lăng Ngọc càng nói càng tức, lòng thầm nghĩ: nếu người ta phải chết thì ai cũng không kéo lại được.

Vốn tưởng rằng rời xa phủ Tề vương, không làm thị vệ chó má gì kia nữa thì có thể giữ được tính mạng của chàng. Nhưng ai mà ngờ chàng lại đi làm bộ khoái, lại có cơ hội ‘trung nghĩa’ như trước!

Trình Thiệu Đường giải thích: “Huynh đệ gặp nạn, nếu ta tham sống sợ chết mà thấy chết không cứu, thê thì còn thành gì người nữa? Lúc đó tình hình quả thực vô cùng nguy cấp, không có thời gian để ta suy nghĩ chu toàn, ta chỉ cố gắng để không bị thương ở nơi hiểm yếu….”

“Thiếp bảo không cho chàng thấy chết không cứu sao? Thiếp bảo chàng suy nghĩ cho tính mạng của mình, nghĩ đến mẹ con bọn thiếp! Cố ắng tránh nơi hiểm yếu, chàng chỉ nói là cố gắng, song ngộ nhỡ không tránh được thì sao? Thế chẳng phải chàng chết thay cho người ta sao?!” Lăng Ngọc cao giọng nói.

Trình Thiệu Đường bặm cánh môi mỏng, kiên trì nói: “Nếu đã là huynh đệ bạn bè thì phải nói đến chữ ‘nghĩa’. Tuy lần này ta là người cứu huynh ấy, nhưng sau này lúc ta ngàn cân treo sợi tóc biết đâu huynh ấy lại là người cứu ta?”

“Nói đi nói lại, chẳng phải vẫn là nói đến tình nghĩa và lòng trung thành hay sao. Trung nghĩa đứng đầu, ngay cả tính mạng cũng không màng đến, người nhà cũng không cần quan tâm.” Lăng Ngọc cười nhạt.

Thấy nàng vẫn mãi không hiểu ra, Trình Thiệu Đường không thèm nói nữa, chàng khép hai mắt lại, tỏ vẻ mặc kệ nàng thích nói sao thì nói.

Lăng Ngọc bị chàng chọc tức, chỉ tay vào chàng nói không nên lời ‘chàng chàng chàng’.

“Xem như chàng giỏi!” Sau cùng, nàng mới nghiến răng nói ra một câu, nói xong thì xoay người chạy thẳng ra ngoài, không thèm ngoái đầu lại.

Xem như chàng giỏi? Trình Thiệu Đường bất giác cười, nghe thấy tiếng bước chân nằng nặng đi xa dần, chàng cuối cùng cũng cười than một tiếng.

Ngày hôm sau, Trình Thiệu Đường quả nhiên sai Trình Thiệu An mang bọc ngân lượng tới cho Thôi bộ đầu, Trình Thiệu An không hiểu ra làm sao, cho nên hỏi dò ý kiến của đại tẩu – người đang hờ hững thay thuốc cho đại ca, nhưng lại không nhận được lời hồi đáp của đối phương, vì thế hắn chỉ đành gãi đầu nghe theo.

Thấy tiếng bước chân của Trình Thiệu An đã đi xa dần, Lăng Ngọc thực sự không nhịn nổi nữa mà ấn mạnh xuống vết thương kia một cái, tiếp đó nàng nghe được tiếng kêu r3n của nam nhân bên cạnh mà như trút được cục tức.

“Biết đau à? Thiếp tưởng chàng làm bằng sắt cơ mà! Hóa ra cũng biết đau đấy à.”

Trình Thiệu Đường cười khổ, biết nàng vẫn chưa nguôi ngoai cơn giận trong lòng, song khi chàng nhìn thấy nàng dịu dàng cuốn vải, khuôn mặt đầy ắp vẻ đau lòng và buồn phiền thì không khỏi cảm thấy buồn cười.

Tiểu nương tử của hắn thật sự là người cứng miệng nhưng mềm lòng.

Một thứ tình cảm dịu dàng trào dâng trong lòng khiến chàng không nén nổi tình cảm mà vươn cánh tay ra, dịu dàng ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, dịu dàng nói: “Nàng đừng giận nữa được không? Ta nào phải là loại người không quan tâm đ ến thê nhi.”

Lăng Ngọc ngọ nguậy một chút nhưng vì sợ chạm vào vết thương của chàng nên không dám cử động nữa, cuối cùng vẫn không thể thoát ra được, nghe thấy chàng nói vậy thì khẽ hừ: “Lúc không có việc gì thì đương nhiên sẽ đặt thê nhi lên đầu, nhưng nếu có chuyện gì, e rằng vẫn là trung nghĩa đứng đầu, còn thê nhi thì không biết bị quảng tới chỗ nào.”

“Nói cho cùng, vẫn là huynh đệ như thủ túc, thê tử như xiêm y!”

“Nàng chớ nói những lời giận dỗi, ta chưa từng nghĩ như vậy. Thê tử là người bầu bạn cả đời, há có thể tùy tiện nói lời vứt bỏ?” Trình Thiệu Đường bực nàng xuyên tạc tâm ý của mình, vì thế cù vào eo nàng, làm nàng nhột đến nỗi suýt nữa nhảy dựng lên.

“Chàng còn cù nữa, thiếp giận hơn đấy!” Lăng Ngọc sợ chàng lại cù tiếp, nên vội vàng nạt yêu một tiếng.

Trình Thiệu Đường khẽ cười, cảm thấy tiểu nương tử sợ cù lét thật sự quá tốt. Vì thế, chàng lại cố ý cù thêm mấy phát nữa, nhột đến nỗi Lăng Ngọc vừa cười vừa nhảy.

“Mau dừng tay, mau dừng tay, thiếp giận thật đấy!!” Lăng Ngọc co rúm người lại trong vòng tay của chàng, nhưng làm sao tránh thoát được móng vuốt của chàng, trong lúc ngọ nguậy, tay nàng bất cẩn đậy vào vết thương của Trình Thiệu Đường.

Trình Thiệu Đường hít một hơi lạnh, cuối cùng cũng dừng lại.

Lăng Ngọc vội vàng thoát khỏi lồ ng ngực của chàng, thờ hổn hển trừng mắt với chàng và nói: “Đáng đời, ai bảo chàng giở trò xấu!”

Trình Thiệu Đường cười khổ: “Lăng Ngọc à, sợ là lần này vết thương toác ra thật rồi.”

Lăng Ngọc giật mình, trông chàng không giống như đang đùa, lại thấy mặt vải vừa băng xong đã thấm một mảng đỏ thì nhất thời hoảng hốt, nàng vội vàng tiến tới tháo băng vải ra để kiểm tra vết thương, quả nhiên trông thấy miệng vết thương vốn đã cầm được máu giờ lại bắt đầu rớm máu.

“Tại chàng cả đấy!”  Nàng vừa vội vừa sợ, tay nhanh chóng giúp chàng thay thuốc, dày vò một lúc lâu mới cầm được móng, cuối cùng băng bó vết thương lại lần nữa.

“Nếu chàng còn lộn xộn thì ta trói chàng lại đấy!” Trước khi cầm cái chậu toàn nước máu dọa người ra ngoài, nàng vứt lại một câu đầy dữ tợn.

Trình Thiệu Đường ngoan ngoãn gật đầu: “Ta không dám nữa đâu.”

Nửa tháng sau, Lăng Đại Xuân ‘tập tễnh’ tới thăm Trình Thiệu Đường bị thương.

Nào ngờ hắn vừa hỏi thăm Trình Thiệu Đường, Lăng Ngọc đã giận dỗi nói: “Tiếp tục đi làm nghĩa sĩ của chàng rồi!”

Chuyện là cách đó mấy ngày, Trình Thiệu Đường bất chấp lời khuyên ngăn của mọi người, khăng khăng về huyện nha tiếp tục làm việc, vừa đi là đi đến giờ chưa về.

Lăng Đại Xuân hơi nhức đầu, vội vàng nói sang chuyện làm ăn của cửa hàng để dời đi lực chú ý của nàng.

“Mấy hôm nay cửa tiệm buôn bán cực tốt, những khách không kịp mua cao Ngọc Dung cũng đã đặt đơn trước, chỉ là ta cảm thấy một mình Tố Vấn e là làm không xuể, cho nên ta đã ra hạn số lượng đặt trước này, muội thấy thế nào?”

“Như vậy rất tốt, mặc dù làm vậy sẽ kiếm được ít tiền, nhưng vô hình trung lại nâng cao danh tiếng của cao Ngọc Dung và Lưu Phương đường. Có danh tiếng rồi, lượng tiêu thụ của những đồ khác trong cửa tiệm cũng có thể nhờ đó mà được nâng lên.” Lăng Ngọc bày tỏ sự tán đồng với cách làm của hắn.

“Ta còn đang nghĩ, đợi khi kiếm đủ tiền vốn và danh tiếng đã vang xa, chúng ta có thể nhập một vài bột phấn thượng hạng. Đúng rồi, mười bộ xiêm y may sẵn lần trước muội mang tới bán cũng rất tốt. Chất lượng hay kỹ thuật thêu đều khiến người khác không thể xoi mói, có rất nhiều khách tới hỏi xem chúng ta còn hàng hay không.” Lăng Đại Xuân khó nén sự phấn khích.

Lăng Ngọc cũng không quá bất ngờ về điều này, nàng chỉ cười nói: “Tạm thời vẫn chưa có hàng, chúng ta đâu thể bắt người ta làm gấp rút suốt ngày suốt đêm, cũng phải để cho người ta nghỉ ngơi chứ.”

“Nếu có thể trả hàng sớm thì có thể thêm một phần tiền công.” Lăng Đại Xuân hào sảng nói.

Lăng Ngọc cười ‘ha ha’, lắc đầu nói: “Dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không được đâu, dù muội có bằng lòng thì chưa chắc mẹ chồng và tiểu thúc đã chịu, chúng ta mà làm cô nương nhà người ta kiệt sức, bọn họ sẽ xé xác muội mất!”

Lăng Đại Xuân ngạc nhiên, nhưng vừa nghĩ đã hiểu vấn đề: “Là đệ muội chưa qua cửa nhà muội làm phải không?”

Lăng Ngọc cười gật đầu.

Như vậy chỉ đành từ bỏ chuyện này. Lăng Đại Xuân hơi tiếc nuối.

“Đại Xuân xa, cái chân này của huynh còn định tập tễnh tới khi nào?”

“Tố Vấn nói ta phải như vậy thêm một tháng nữa, sau đó từ từ không đi cà nhắc nữa. Nói thật thì, ta đi khập khễnh lâu quá xém nữa quên mất cách đi bộ bình thường như thế nào rồi.” Lăng Đại Xuân cười ha ha.

Thấy hắn vui vẻ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chuyện nhận con thừa tự cũng khiến Lăng Ngọc cảm thấy vui mừng thay hắn, nàng hỏi thăm cha mẹ thì biết được cả nhà ba người đang sống rất tốt. Còn Lăng lão Lục và Mạnh Thị thì có lẽ vì ngày hôm đó đã phát ngôn bừa bãi rằng ‘sau khi nhận con thừa tự thì không còn liên quan’, cho nên, dù nghe nói hiện giờ hắn đang làm ‘chưởng quầy’ của Lưu Phương đường thì cũng không dám đến tìm.

“Đúng rồi, muội có từng nghe nói Đỗ viên ngoại trong thành cùng trại Trường Phong huyết chiến, thương vong rất nhiều người, giờ đã bị huyện lão gia tóm cổ cả bọn chưa?” Lăng Đại Xuân chợt hỏi,

“Có chuyện như vậy sao?” Lăng Ngọc hơi bất ngờ.

Việc Quách Kì hạ gục ác bá trong thành và trại Trường Phong cũng xảy ra ở kiếp trước, nhưng là một năm sau nó mới xảy ra, cũng nhờ giải quyết tốt chuyện này mà Quách Kỳ được thăng chức.

Nhưng đối với nàng mà nói, hạ gục bọn chúng sớm một chút mới tốt. Giờ nàng đang mở tiệm trong thị trấn, Đỗ Bá Thiên rớt đời, đám tay sai của hắn cũng không dám chạy loạn khắp nơi thu phí nữa.

“Còn có một chuyện vui lớn nữa, Lương tỷ phu trúng cử rồi!” Lăng Đại Xuân cười như được mùa.

“Như vậy thì quá tốt rồi, chắc chắn cha vui lắm!” Lăng Ngọc cũng cười, chỉ là nụ cười không được tươi tắn lắm.

Có gì mà vui chứ? Trúng cử thăng quan nạp  thiếp, đây chính là bệnh chung của nam nhân!

Cũng chỉ có người tỷ hiền lành kia của nàng là….. thôi kệ thôi kể, không nghĩ đến tỷ ấy nữa, vừa nghĩ đến là tức no cả bụng.

Chỉ là, nàng có chút bực mình khi không rèn được tỷ tỷ Lăng Bích của nàng thành thép! ai đời lại chủ động nạp thiểu cho tướng công của mình như thế, một người phụ nữ có đức hạnh như vậy thật sự khiến người ta tức điên.

Sau khi tiễn Lăng Đại Xuân, nàng trông thấy Trình Thiệu An hớn hở chạy về, vừa chạy vừa nói: “Đại tẩu đại tẩy, xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Lại xảy ra chuyện gì vậy?” Lăng Ngọc không mấy hứng thú.

“Tỷ phu của tẩu trúng cử, người báo tin vui vừa đến, người của quan phủ đến, ngay sát vách nhà huynh ấy, bắt cái người tên Lương Phương kia đi.”

Lương Phương bị bắt rồi? Lăng Ngọc vô cùng ngạc nhiên.

Rồi nàng lại nghĩ, đúng rồi, hình như nàng đã từng nghe nói rằng, trong thôn của tỷ phu Lương Hoài Thăng có một vị đại lão gia giàu có, quanh năm làm ăn buôn bán lớn ở bên ngoài, lần trước Lương Thị sửa sang lại từ đường cũng là vị đại lão gio đó quyên góp một khoản tiền lớn, hóa ra người đó là Lương Phương.

“Đại tẩu, tẩu có biết ai là người đã bắt được Lương Phương không?” Trình Thiệu An ra vẻ thần bí hỏi.

“Chẳng phải đệ đã nói rồi sao, là người của quan phủ chứ sao.” Lăng Ngọc bực mình đáp.

“Đúng thế, đại ca cũng là người của quan phủ!” Trình Thiệu An có chút đắc ý.

Vì thế cho nên, là Trình Thiệu Đường dẫn người đi bắt tên Lương Phương sao? Lăng Ngọc thoắt cái giật mình.

Có vẻ như đây là lý do tại sao chàng trở lại làm việc với vết thương chưa lành hẳn. Mặc dù biết cómotj nửa nguyên do khiến chàng nỗ lực truy bắt Lương Phương là vì thay mình chút giận, nhưng vừa nghĩ đến việc chàng chẳng đoái hoài đến vết thương, không biết quý trọng sức khỏe của mình là nàng lại tức không tả nổi.

Ngày hôm sau, khi Trình Thiệu Đường ung dung về nhà thì lại phát hiện ra mẹ, nương tử và đệ đệ đều không quan tâm đến mình, chỉ có nhi tử Thạch Đầu là lao về phía hắn cười toe toét, nhưng ngay sau đó lại bị mẹ hắn bế đi.

“Mẹ, con về rồi ạ.” Hắn thở dài, vẫn quyết định ‘xuống tay’ từ Vương Thị, người dễ mềm lòng nhất nhà.

Vương Thị nhìn hắn bằng ánh mắt trách cứ, vốn vẫn muốn không thèm để ý nhưng khi thấy mắt nhi tử đỏ au thì trong lòng rốt cuộc vẫn xót xa, bà hừ một tiếng rồi nói: “Còn ngây ra đó làm gì? Nương tử của con đã đun nước nóng rồi, khẩn trương đi tắm rồi ngủ một giấc đi.”

“Đúng đúng đúng, đại ca nghỉ ngơi trước đi, khi nào dậy thì kể đệ nghe những chuyện xảy ra mấy ngày này với.” Trình Thiệu An kìm nén đã lâu, cuối cùng cũng kích động nhảy cẫng lên.

Trình Thiệu Đường vỗ lên bả vai hắn, không trả lời mà đi thẳng về phòng,

Đi đến cạnh cửa, hắn nghe thấy giọng nói dịu dàng của nương tử đang kể chuyện cho nhi tử vọng ra….

“Ngày xửa ngày xưa có một kẻ sĩ hết mực trung thành, sau khi hắn chết đi, thê tử của hắn mang theo nhi tử và tất cả tài sản của hắn tái giá với người khác, từ đó về sau họ sống hạnh phúc suốt đời….”

Trình Thiệu Đường: “…”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.