Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 23: 23: Gia Đình Đáng Thương Bị Làm Thành Thức Ăn



Khi Mạch Tiểu Khê tỉnh dậy thì đã là sáng sớm hôm sau, nàng không thể ngờ mình lại ngất lịm đi lâu đến như thế.

Nhưng lúc này đây, Mạch Tiểu Khê không còn bị nhốt dưới căn bếp đáng sợ kia nữa mà nàng đã bị đưa đến một nơi khác hoàn toàn xa lạ.

Căn phòng đang nhốt Mạch Tiểu Khê được trang trí tràn ngập trong một màu đỏ tươi như máu.

Những dải lụa đỏ được treo rủ xuống hai bên cửa, khi có gió thổi chúng khẽ bay phất phơ, tạo thành âm thanh phần phật đầy quái dị.

Một số nơi trong góc phòng thì lại cắm những cây nến đỏ, ánh lửa lập lòe lúc sáng, lúc tắt, yếu ớt không đủ chiếu sáng khắp căn phòng.

Không khí âm u, lạnh lẽo bao trùm mọi ngóc ngách, hai vai Mạch Tiểu Khê khẽ run run.

Nàng toan bước xuống dưới để quan sát kĩ hơn xung quanh thì chua xót chợt nhận ra, trên người mình đã khoác một bộ hỉ phục từ lúc nào.

Có lẽ đám người kia nhân lúc nàng bất tỉnh mà lén lút thay đồ cho nàng, nhốt nàng vào đây, chờ đến giờ sẽ làm lễ thành hôn.

Thành hôn với một xác chết ư? Mạch Tiểu Khê vừa kinh hãi, vừa lo sợ.

A Bưu đã nói là làm, hắn tuyệt đối không có đùa cợt.

Gã Đầu Heo kia chỉ vì nói không đúng ý hắn liền bị hắn tát cho một trận thê thảm, gãy cả một chiếc răng! Hơn nữa, A Bưu còn là tộc trưởng ở đây, nhất loạt thuộc hạ của hắn đều răm rắp nghe lời.

Mạch Tiểu Khê không vì một chút khó khăn mà rơi vào cảnh tuyệt vọng.

Nàng hít thở thật sâu, lấy lại bình tĩnh, sau đó bước tới bên cánh cửa, đưa tay kéo thử.

Nhưng cửa đã bị chúng khóa ở bên ngoài, không có cách nào có thể mở ra được.

Tiếng kèn trống, hò reo mỗi lúc một lớn, qua khe hở nhỏ trên cửa, nàng trông thấy những con người độc ác kia đang dọn dẹp tấp nập, kẻ nào kẻ lấy cười cười nói nói đầy sung sướng.

Giờ lành càng đến gần, Mạch Tiểu Khê càng lúc càng hoảng hốt.

Nàng đi xung quanh khắp phòng, chợt trông thấy một chiếc kéo nhỏ đặt trong ngăn kéo, bèn vội vàng cầm lên, giấu vào trong ngực áo.

Vừa lúc cánh cửa phòng được mở tung ra, một người phụ nữ tóc ngắn, khuôn mặt xanh xao, gầy guộc nhẹ nhàng bước vào.

Trên tay bà ta cà một chiếc khăn phủ mặt, đoạn đến trước mặt Mạch Tiểu Khê, giơ tay chỉ tới chiếc giường bên cạnh.

Mạch Tiểu Khê lẳng lặng làm theo lời bà ta, ngồi xuống dưới giường, điệu bộ ngây ngốc đến đáng thương.

Đầu Heo cùng một vài kẻ khác cầm rìu đứng ở bên ngoài canh cửa, ánh mắt hung hiểm chằm chằm nhìn nàng không chớp mắt, sợ rằng chỉ một phút lơ là, không chú ý là nàng sẽ thừa cơ trốn mất.

Người phụ nữ từ lúc bước vào vẫn không mở miệng nói một lời, mọi động tác bà ta thực hiện đều lờ đờ giống như một con rối không hơn không kém.

Mạch Tiểu Khê quan sát kĩ, thấy bà ta quá gầy, cảm tưởng như không có chút thịt nào mà chỉ có lớp da bọc trên từng khúc xương.

Đầu Heo đứng bên ngoài đã trở lên sốt ruột, hất hàm mắng lớn:
– Mụ già kia làm nhanh nhanh lên, sắp tới giờ rồi đấy!
Người phụ nữ nghe hắn mắng bèn từ từ quay lại, sau đó đưa tay lên làm hiệu, hết chỉ vào Mạch Tiểu Khê lại chỉ ra bên ngoài.

Gã Đầu Heo bèn lườm nguýt bà ta một cái rõ dài, rồi giơ chân đá vào cánh cửa thật mạnh:
– Đồ đàn bà vô dụng!
Cánh cửa được khép lại, nhưng người phụ nữ vẫn không chịu rời đi.

Mạch Tiểu Khê cảm thấy vô cùng khó hiểu, bèn ngây ngốc đợi xem bà ta sẽ giở trò gì tiếp theo.

Từ động tác và những hành động kì lạ của người phụ nữ, Mạch Tiểu Khê ngầm phỏng đoán chắn hẳn bà ta bị câm, hơn nữa lại là người hầu thấp bé cho tộc trưởng A Bưu.

Bà ta hẳn được sắp xếp vào đây để trang điểm và chuẩn bị đưa nàng ra lễ đường làm lễ thành hôn.

Không đợi Mạch Tiểu Khê mở lời hỏi, người phụ nữ bỗng thay đổi hẳn sắc mặt sau khi cửa phòng được khép lại.

Dáng vẻ lờ đờ, chậm chạp, ngốc nghếch của bà ta hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một đôi mắt chất chứa sầu muộn, rưng rưng nước mắt đang nhìn nàng đầy chua xót.

Người phụ nữ bước nhanh tới cạnh Mạch Tiểu Khê, đưa tay nắm chặt lấy đôi tay nàng, sau đó cay đắng mở lời:
– Con à, hãy mau mau rời khỏi nơi đây.

Chỗ này không phải là nơi để con sinh sống.

Mạch Tiểu Khê bất ngờ không kịp thốt lên được lời nào, chừng vài giây sau nàng mới hoàn hồn, vội vã đỡ bà dậy, lắp bắp hỏi:
– Bà là ai? Thì ra bà không bị câm.

Chẳng lẽ…
Người phụ nữ chua xót khẽ gật đầu, đoạn thì thầm nhớ lại khoảng thời gian tối tăm của mình hơn chục năm về trước.

Bà tên gọi là Phụng Liễu Loan, người làng Bình Hạ, ngôi làng Bình Hạ nằm sát chân kinh thành.

Vào mùa xuân mười hai năm trước, cả gia đình bà gồm cha mẹ, Phụng Liễu Loan cùng ba người em trai vì hoàn cảnh quá khó khăn mà phải dọn đồ chuyển tới gần khu rừng này sinh sống.

Gia đình họ giữ thói quen, cứ vào buổi sáng sẽ cùng nhau dậy sớm lên rừng đốn củi, săn bắt thú hoang.

Cuộc sống cứ trôi qua bình dị như vậy.

Tuy không khá giả nhưng ít ra còn đỡ khốn khó hơn lúc còn ở trong kinh thành.

Một ngày nọ, Phụng Liễu Loan lên cơn sốt, không thể nào đi cùng cha mẹ và các em trai của mình được.

Mẹ bà vì thương con gái nên cũng quyết định ở nhà chăm Phụng Liễu Loan, sợ để con một mình nhỡ gặp chuyện không may.

Kể đến đây, nước mắt của bà không tự chủ được mà rơi xuống, thấm ướt cả vào từng nếp nhăn khắc khổ trên mặt.

Nhớ lại đoạn hồi ức này đối với Phụng Liễu Loan giống như đem xé bà ra hàng trăm mảnh, đau đớn, chua xót và có cả tủi nhục.

Mẹ bà dự đoán không sai, gia đình hạnh phúc của bà chỉ trong vài canh giờ đã hoàn toàn đổ nát, tan vỡ.

Hai mẹ con ở nhà chờ đến tận khi chập tối mà vẫn không thấy cha cùng ba người em trai trở về.

Trong lòng họ bỗng càng lúc càng lo sợ, tâm can như lửa đốt, thầm nguyện cầu trời đất đem bình an cho bốn cha con.

Bóng đêm càng lúc càng dày hơn, tiếng gió lùa va đập vào từng vách ngăn khiến lòng người cũng trở lên lạnh lẽo, mẹ bà không chờ được nữa, nhìn Phụng Liễu Loan, nức nở khóc không thành tiếng:
– Mẹ phải đi tìm mấy cha con.

Con ở lại, ai gọi tuyệt đối cũng không được mở cửa.

Nhớ chưa?
Phụng Liễu Loan khi ấy tuy còn ngây thơ nhưng lại hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bèn nhất mực đòi đi theo mẹ bằng được.

Trước thái độ cứng rắn của con gái, mẹ bà đành mỉm cười, thắp đuốc dắt tay con bước vào sâu trong rừng.

Trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng lá cây xào xạc cùng âm thanh rả rích của côn trùng, đôi khi vang lên cả tiếng chó sói hú lúc gần lúc xa khiến hai mẹ con họ sợ sệt nắm chặt tay nhau hơn.

Họ đi về phía bốn cha con thường xuyên lượm củi ở đó, giơ đuốc soi kĩ khắp nơi nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng một người nào cả.

Đang không biết phải tìm kiếm ở hướng nào nữa, thì Phụng Liễu Loan chợt vấp phải một vật gì đó, mất đà ngã sấp mặt xuống đất.

Mẹ bà hốt hoảng vội vàng đỡ bà dậy, ánh đuốc chiếu gần sát mặt đất bỗng soi rõ hơn mọi thứ.

Thứ mà Phụng Liễu Loan vừa vấp phải chính là một cái đầu người còn tươi, máu chảy lênh láng, nhớp nháp, dính cả lên quần áo của hai mẹ con họ.

Một mùi tanh nồng xộc thẳng lên mũi khiến Phụng Liễu Loan bởi vì sợ hãi quá độ mà hét lên thảm thiết, òa khóc ôm chầm lấy mẹ.

Mẹ bà mặc dù trong lòng rất sợ nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, lấy hết can đảm đưa đôi tay run run lật chiếc đầu người vẫn còn đang rỉ máu, nằm lăn lóc dưới lớp đất kia lên.

Hai mẹ con Phụng Liễu Loan kinh hãi khuỵu ngã xuống dưới đất, đôi mắt nhòe đi trong phút chốc:
– Cha, cha ơi!!!….


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.