Bảy Năm Hôn Nhân

Chương 30: Chương 30:



Buổi trưa ngày hôm sau. Sở Hàm và Tề Hạo cùng hẹn với Hà Trường Lâm gặp mặt nhau ở quán trà dưới tòa nhà công ty.
 
Sau khi nghe những sự việc về Mạc Tiểu Bắc từ miệng bọn họ. Hà Trường Lâm  có một chút không dám tin vào tai mình đứng nguyên tại chỗ. Ông ấy cho rằng bản thân đã gặp không biết bao người, có yêu ma quỷ quái đầu trâu mặt ngựa nào mà chưa từng gặp. Thế nhưng Mạc Tiểu Bắc, là đứa trẻ mà lần đầu ông ấy nhìn liền cảm thấy sự chân thành lộ trên khuôn mặt. Ông không dám tin, Mạc Tiểu Bắc như trong lời Tề Hạo bọn họ nói lại đúng là người giống như những gì ông nhìn thấy.
 
Thế nhưng nếu không phải là sự thật, Tề Hạo bọn họ vì sao lại nói như thế? Ông ấy nghĩ không ra, lí do mà Tề hạo và Sở Hàm muốn vu cáo hãm hại Mạc Tiểu Bắc. Ông ấy có thể không tin Sở Hàm, nhưng tuyệt đối không thể không tin Tề Hạo.
 
Nhưng mà nếu đây là sự thật…
 
Hà Trường Lâm không dám hỏi tiếp, ông ấy nhìn Sở Hàm Tề Hạo hỏi: “Các cháu nói, đều là sự thật?”
 
Tề Hạo biết rằng ông ấy bây giờ thật khó tiếp nhận tất cả những điều này. Nhưng vì Hà Hinh, anh vẫn cứ cứng lòng nói: “Chú, cháu biết chú nhất thời thật khó tin lời bọn cháu, nhưng xin chú cho bọn cháu một chút thời gian. Chúng cháu nhất định tìm ra chứng cứ, chứng mình Mạc Tiểu Bắc nhất định có liên quan đến những sự việc đó.”
 
“Nhưng đến lúc này, chú nhất định hoãn lại hôn sự của Hà Hinh với cậu ta muộn một chút. Nếu như Mạc Tiểu Bắc đúng là người như thế, vậy Hà Hinh sau khi gả cho cậu ta, còn có hạnh phúc gì mà nói?”
 
Lời của Tề Hạo, từng câu từng chữ gõ vào trái tim của Hà Trường Lâm. Hà Trường Lâm lại không muốn bởi vì mấy câu nói mà hoàn toàn phủ nhận một con người. Nhưng ông ấy không thể không vì Hà Hinh mà suy nghĩ nhiều hơn.
 
Im lặng một lúc, Hứa Trường Lâm ngước đầu lên nhìn Tề Hạo và Sở Hàm nói: “Chú đồng ý với các cháu, hoãn hôn sự muộn hơn một chút. Nhưng mà các cháu phải nhanh chóng tìm ra chứng cứ, để chú tin vào những lời của các cháu là thật.”
 
Sự không kiên trì của Hà Trường Lâm, làm cho Tề Hạo và Sở Hàm phút chốc thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù muốn tìm ra chứng cứ để chứng mình cách làm người của Mạc Tiểu Bắc không phải là điều dễ dàng. Nhưng đối với Tề Hạo Sở Hàm mà nói, thời gian chính là tất cả.
 
Suy cho cùng thế gian này không có sự bí mật vĩnh hằng, chỉ cần cho bọn họ đủ thời gian, bọn họ nhất định có thể tìm thấy chứng cứ chứng minh tất cả.
 
Khi Hà Hinh và Mạc Tiểu Bắc trở về, Hà Trường Lâm đang ngồi trên sofa phòng khách nghĩ về những lời của Tề Hạo và Sở Hàm. Ông ấy với bộ dạng ngổn ngang trăm mối bên lòng, đến nỗi Hà Hinh gọi ông ông đều không nghe thấy.
 
“Bố.” Hà Hinh lại gọi một tiếng, cô ấy rất ít khi nhìn thấy bộ dạng của Hà Trường Lâm như hôm nay.
 
Hà Trường Lâm lúc này mới hoàn hồn, ông ấy nhìn Hà Hinh và Mạc Tiểu Bắc hỏi một câu: “Ồ, Hinh Nhi, bọn con trở về rồi.”
 
Mạc Tiểu Bắc cười, Hà Hinh lúc này lại có chút không hài lòng oán trách nói: “Bố, bố đang nghĩ gì thế vậy? Làm sao mà con gọi nhiều tiếng như thế, bố đều không có phản ứng gì?”
 

Hà Trường Hinh cười không tự nhiên, “Không có gì.” Ông ấy nói, “Chỉ là đang nghĩ một số việc ở công ty.”
 
“Sự việc ở công ty, không phải đều có anh họ giúp đỡ bố rồi sao? Bố còn có gì đáng để bận tâm nữa.” Hà Hinh nói
 
Hứa Trường Lâm vẫn cứ chỉ cười, ông ấy liền sau đó lại ngước đầu lên nhìn Hà Hinh và Mạc Tiểu Bắc nói: “Đúng rồi, bố có việc muốn nói với các con một chút.”
 
“Việc gì thế?” Hà Hinh hỏi.
 
“Chính là bố nghĩ rồi, quyết định vẫn sẽ lùi thời gian tiến hành hôn lễ muộn một chút, cũng không quá lâu đâu, chỉ lùi đến tháng năm năm sau tổ chức. Các con xem thế nào?”
 
Lời của Hà Trường Lâm vừa dứt, Hà Hinh lập tức nhìn ông ấy hỏi: “Vì sao thế ạ? Bố?”
 
Hà Trường Lâm cau mày nói: “Cái gì vì sao? Chỉ là bố với mẹ con bàn bạc rồi cảm thấy gả con đi vẫn còn hơi sớm. Cho nên muốn giữ lại con bên mình một thời gian, được không?”
 
Hà Hinh không nghe mà nói: “Vậy sau khi con kết hôn, cũng có thể ở bên bố mẹ à. Nếu như bố mẹ không nỡ, con và Tiểu Bắc có thể thường xuyên đến đây ở à.”
 
“Con bé này, con nói gì thế?” Hà Trường Lâm tỏ chút nghiêm khắc quở mắng nói: “Con sau khi kết hôn không ở nhà Tiểu Bắc mà lại ở nhà mình, vậy mẹ chồng con nghĩ thế nào?”
 
Lời của ông vừa dứt, Mạc Tiểu Bắc liền nói: “Không sao đâu chú. Nếu như sau khi kết hôn Hà Hinh muốn ở đây, mẹ con sẽ đồng ý.”
 
Nếu như không có những lời nói chuyện của Tề Hạo bọn họ, Hà Trường Lâm có lẽ sẽ rất thích những lời nói đó của Mạc Tiểu Bắc. Nhưng chính bởi vì những lời nói chuyện đó, ông ấy lúc này nhìn vào Mạc Tiểu Bắc, luôn có cảm giác nói không nên lời.
 
Hà Hinh lúc này hơi ngước đầu lên nói: “Bố nghe thấy chưa, như vậy bố còn có gì mà không an tâm?”
 
“Cái con bé này.” Hà Trường Lâm có chút nổi nóng nói: “Cái con bé này, liền gả cho người khác như thế sao? Con mới trở về bao lâu hả? Con không thể ở bên bố mẹ nhiều thêm một thời gian nữa sao?”
 
Phản ứng của ông ấy quá bất thường. Rõ ràng là hôm qua khi nói về chuyện hôn sự, ông ấy còn với một bộ dạng rất vui vẻ. Thế nhưng hôm nay, ông ấy đột nhiên thay đổi thái độ. Hà Hinh phút chốc nghi ngờ, cô ấy nhìn Hà Trường Lâm hỏi: “Có phải là anh họ và chị dâu đã nói gì với bố?”
 
Ánh mắt của Hà Trường Lâm lảng tránh, “Liên quan gì đến anh họ chị dâu con? Bố chỉ cảm thấy, bây giờ vẫn không nỡ gả con đi, cho nên muốn giữ lại con bên mình nhiều hơn một thời gian mà thôi. Có vấn đề gì sao?”
 
“Nhưng mà…” Hà Hinh đang định muốn nói, Mạc Tiểu Bắc liền cắt lời nói: “Hinh Nhi, liền nghe bố em đi. Bố em cũng không nỡ rời xa em.”

 
“Tiểu Bắc.” Hà Hinh cong môi.
 
“Chỉ là hoãn đến tháng 5 năm sau, thời gian cũng chỉ có vài tháng, nhoáng một cái là tới rồi.” Mạc Tiểu Bắc lại nói, “Nghe bố em đi.”
 
Hà Trường Lâm nhìn Mạc Tiểu Bắc, ông không thể chụp được một chút cảm xúc nào không hài lòng tên mặt cậu ta. Thậm chí vào lúc này, cậu ta còn đang mỉm cười. Một người như thế này, rất khó làm cho Hà Trường Lâm hoài nghi một chút gì. Thế nhưng những lời đó là Tề Hạo nói với ông ấy. Ông ấy không tin Tề Hạo sẽ vô duyên vô cớ đi nói một người. Cho nên, ông ấy chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Tề Hạo. Những ngoài mặt ông ấy vẫn cứ khen ngợi Mạc Tiểu Bắc: “Con xem Tiểu Bắc hiểu chuyện nhiều như thế nào, không giống như con?”
 
Hà Hinh hiển nhiên có một chút không can tâm. Nhưng sự việc đã đến thế, cô ấy cũng không thể nói được điều gì thêm.
 
Trong quán bar huyên náo, Mạc Tiểu Bắc một mình ngồi trong quầy bar uống rượu. Sắc mặt cậu ta u ám, nhìn không ra một chút nét mặt êm dịu nào như những ngày qua. Có lẽ, đây mới chính thật sự là cậu ta.
 
Lại một ly rượu mạnh xuống bụng. Điện thoại lúc này vang lên tiếng chim ruồi “vo ve”. Mạc Tiểu Bắc liếc nhìn điện thoại, liền nhìn thấy dãy số quen thuộc nhảy trên màn hình điện thoại.
 
Dãy số này, như là ác mộng bám theo cậu ta, làm cho cậu ta không thể nào yên.
 
Người nào cũng có lúc mắc lỗi, thời trẻ nông nổi, luôn luôn mắc phải một số lỗi lầm không thể cứu chữa. Hoặc là lén lút ăn trái cấm, hoặc là ăn trộm tiền trong túi của bố mẹ mà không chịu thừa nhận…
 
Trên thế giới này có rất nhiều chỗ không công bằng. Ví dụ như, như cậu ta mỗi ngày đều đi làm thêm mấy việc, nhưng số tiền kiếm được có thể không mua được một đôi giày adidas. Nhưng em họ của cậu ta chỉ cần mở miệng là có thể mua một chiếc xe 20-30 vạn tệ.
 
Cùng một độ tuổi, nhưng lại có một cuộc đời không giống nhau.
 
Mạc Tiểu Bắc rất sớm đã hiểu rõ, tất cả những điều mình muốn đều phải tự mình giành lấy. Cho nên, cậu ta mới bạt mạng đi làm thêm, để cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn một chút.
 
Thế nhưng cậu ta không ngờ rằng, cho dù chỉ là một chút yêu cầu tầm thường như thế, ông trời cũng không tác thành cho cậu ta.
 
8 năm trước, ở trên chính con đường mà cậu ta đi làm thêm. Bởi vì nhất thời mệt mỏi, khi quặt vào chỗ đường giao, cậu ta không nhìn thấy một bóng dáng đang muốn qua đường. Cứ như thế, bất ngờ đã xảy ra. Đợi cậu ta hoàn hồn lại, bóng dáng đó đã ngã trong vũng máu. Cậu ta hoảng hốt xuống xe kiểm tra xem, lại nhìn thấy đôi mắt của người đó hơi khép lại. Chỉ còn một ngón tay trỏ bên phải, vẫn còn hơi run rẩy.
 
Cậu ta biết rằng người đó vẫn chưa chết, cậu ta biết rằng bản thân lúc đó nên gọi điện thoại cho xe cứu thương. Nhưng mà cậu ta lại chùn chân, gia đình túng quẫn đối với số tiền lớn mà về sau cần phải chữa trị và thuốc thang làm cho cậu ta rút lui.
 
Cậu ta chạy trốn. Sau khi cậu ta quan sát một lượt bốn phía liền nhanh chóng chui vào trong xe chạy trốn.

 
Con người trong lúc phẫn nộ tột cùng không có một chút lý trí gì có thể nói. Cũng giống như thế, con người trong lúc hoảng sợ tột cùng cũng không có một chút lý trí gì. Cậu ta nghĩ, cậu ta lúc đó nhất định là mất đi lý trí, cho nên mới chắn hết toàn bộ con đường về sau của bản thân.
 
Thế nhưng không phải cậu ta cố ý, cậu ta lúc đó chỉ quá sợ hãi. Vả lại, sau sự việc cậu ta cũng đã bù đắp. Sau khi cậu ta chạy trốn khỏi hiện trường, cuối cùng cũng bởi vì chịu không được sự lên án của lương tâm, vẫn quay trở lại hiện trường. Lúc mà cậu ta nhìn thấy người đó vẫn nằm trên đất, cậu ta bất chấp tất cả đưa người ấy đến bệnh viện.
 
Cậu ta đã chuẩn bị chịu trách nhiệm đối với những lỗi lầm mình đã làm. Nhưng ở bệnh viện, khi bác sỹ hỏi rốt cuộc đã xảy ra việc gì, cậu ta vẫn nhát gan nói một câu không biết gì.
 
Không biết gì, cậu ta thật sự không biết gì, không biết những điều đó rổt cuộc là như thế nào? Không biết bản thân mình rốt cuộc đã làm sai điều gì, số phận lại bất công với cậu ta như thế?
 
Đúng lúc cậu ta cho rằng lí do vụng về đó nhanh chóng sẽ bị người khác lật tẩy, ông trời lại trêu đùa cậu ta. Lúc xảy ra sự việc không có camera giám sát. Cũng chính là nói, ngoại trừ cậu ta ra, không ai biết là cậu ta lái xe đâm vào người khác.
 
Chỉ cần cậu ta một mực khẳng định sự việc này không liên quan gì đến mình, vậy thì sẽ không có người nào có thể chỉ ra chỗ sai của cậu ta.
 
Song cậu ta càng không thế nghĩ tới, bà già bị đụng phải. Sau khi tỉnh dậy, lại nhận nhận nhầm cậu ta thành ân nhân cứu mạng. Chỉ là bởi vì, khi cậu ta quay lại hiện trường xảy ra tai nạn, đã cởi bỏ chiếc áo khoác màu đen mặc bên ngoài. Vận mệnh có lúc lại bất thình lình như thế. Cậu ta lại càng không nghĩ tới, người mà bị cậu ta xô ngã, lại là mẹ của chủ tịch dệt may Thịnh Thế.
 
Cậu ta phút chốc, trở thành ân nhân cứu mạng của chủ tịch tập đoàn dệt may Thịnh Thế. Cuộc đời vốn tăm tối của cậu ta, từ thời khắc đó phát sinh một sự thay đổi long trời lở đất.
 
Cậu ta cho rằng vận mệnh đã mở rộng cánh cửa đối với cậu ta rồi, nhưng cậu ta không ngờ rằng, tất cả những điều đó vẫn bị một người khác biết được rồi. Người đó như một chú chuột trốn trong cống ngầm, nhìn trộm mọi thứ hết sức rõ ràng.
 
Đúng vào ngày thứ hai sau khi Mạc Tiểu Bắc quay về trường, người đàn ông tên là Từ Khải đến tìm cậu ta. Anh ta chỉ hơn cậu ta một khóa, là sinh viên của khoa chụp ảnh. Anh ta vứt một chồng ảnh trước mặt cậu ta. Trên chồng ảnh đó không chỉ ghi lại quá trình cậu ta gây tai nạn bỏ trốn. Thậm chí còn có một số cảnh cậu ta trở lại hiện trường, đưa bà cụ Thịnh đi bệnh viện.
 
Mạc Tiểu Bắc nhìn những bức ảnh đó dùng sức nắm chặt đôi bàn tay.
 
Anh ta lại cười nói với Mạc Tiểu Bắc, chỉ cần cậu ta chia cho anh ta một nửa những gì mà cậu ta đạt được từ chỗ chủ tịch tập đoàn dệt may Thịnh Thế, anh ta liền giữ bí mật này cho cậu ta.
 
Thế nhưng cậu ta làm gì đạt được cái gì? Vì để tạo ấn tượng tốt với gia đình Thịnh Khuê Minh, cậu ta kiên quyết không lấy một chút tiền thù lao nào. Bất đắc dĩ, cậu ta chỉ đành đưa toàn bộ số tiền làm thêm kiếm được cho anh ta. Trong số đó có cả một nửa tiền thuê phòng ban đầu cần đưa cho em họ cậu ta Vu Nam.
 
Cậu ta cho rằng sự việc đến đây đã có thể kết thúc rồi. Thế nhưng cậu ta không nghĩ tới, người đó không hề buông tha cho cậu ta. Sau khi cậu ta về nước, người đó lại một lần nữa đến tìm cậu ta.
 
Lần này, anh ta càng tham lam không đáy hơn 8 năm về trước. Mà Mạc Tiểu Bắc lại không có cách nào đối phó với anh ta.
 
Điện thoại lại sáng lên một lần nữa. Dãy số đó lại bắt đầu nhảy múa trên màn hình điện thoại. Mạc Tiểu Bắc ngước đầu lên uống một ngụm rượu, vẫn cứ không nghe điện thoại.
 
Cậu ta quả thực biết rằng mình đã sai rồi, cũng đã thử bù đắp lại tất cả những điều này. Nhưng không có cách nào khác ông trời chưa từng cho cậu ta cơ hội. Cậu ta ở Nhật Bản quen biết Hà Hinh, cho rằng sau khi kết hôn cùng với cô ấy, cuộc đời của bản thân sẽ trở nên khác. Thế nhưng vẫn cứ có người, muốn đẩy cậu ta xuống vực thẳm tàn tạ vô cùng của quá khứ. Cậu ta vừa không thể chạy thoát, cũng không thể trốn tránh. Đến cuối cùng chỉ có thể vô vọng.
 
Vừa rồi ở nhà Hứa Hinh, những lời nói đó của Hà Trường Lâm làm cho cậu ta phẫn nộ hơn bất kỳ người nào. Thế nhưng cậu ta vẫn làm ra vẻ không có việc gì xảy ra, ngược lại còn khuyên nhủ Hà Hinh.

 
Nhưng ai mà biết phẫn nộ trong lòng cậu ta vậy? Cậu ra rõ ràng có thể rất gần với cuộc sống mà cậu ta mong muốn rồi, thế nhưng lại bị người khác khăng khăng đẩy ra. Thậm chí càng đẩy càng xa.
 
Cậu ta không can tâm, cũng không bằng lòng!
 
Màn hình điện thoại lúc này tối đi. Người ở đầu dây bên kia dường như đã bỏ cuộc rồi. Mạc Tiểu Bắc lại rót một ly rượu cho mình, một bóng dáng lúc này lại ngồi xuống bên cạnh cậu ta.
 
Tử Khải hỏi: “Vì sao không nghe điện thoại?”
 
Mạc Tiểu Bắc dùng sức nắm chặt ly rượu trong tay: “Tôi chẳng phải đã nói, đừng có đến tìm tôi nữa sao?”
 
Từ Khải không lưu tâm, chỉ uống một ngụm rượu, sau đó từ từ nói: “Đừng có căng thẳng, tôi lần này đến không phải xin tiền cậu.” Từ Khải đang nói, liền tiến gần đến bên cạnh Mạc Tiểu Bắc một chút: “Tôi đến, là muốn nói với cậu một chuyện.”
 
“Chuyện gì?” Mạc Tiểu Bắc đầu cũng không ngước lên, chỉ sa sầm mặt hỏi một câu.
 
Từ Khải nén nhỏ âm xuống nói: “Hai ngày hôm nay, luôn có người bám theo tôi.”
 
“Có biết là người nào không?” Mạc Tiểu Bắc trong nháy mắt đề cao cảnh giác, cậu ta nhìn Từ Khải hỏi.
 
Từ Khải lắc đầu, “Không biết, tuy nhiên không phải là nhằm vào tôi. Suy cho cùng thì đối với người không tiền không địa vị như tôi. Nếu như thật sự có việc gì cần tìm, cần gì phải phiền phức như thế.”
 
“Tôi nói có đúng không? Con rể tương lai của họ Hà?” Từ Khải trêu chọc nói.
 
Mạc Tiểu Bắc không nói lời nào, Từ Khải lại nói: “Thật là hâm mộ cậu. Rõ ràng là kẻ gây chuyện, lại đột nhiên trở thành ân nhân cứu mạng đối với mẹ của chủ tịch Thịnh. Rõ ràng là kẻ nghèo khó không có cái gì giống như tôi, lại vẫn cứ bị thiên kim của công ty họ Hà để mắt đến. Trong phút chốc trở thành long phượng giữa loài người. Cậu nói xem, tôi làm sao không có may mắn như thế giống cậu? Nếu như lúc đó tôi không chỉ đứng một bên nhìn, mà đưa bà cụ Thịnh đến bệnh viện. Vậy hôm nay người mà cá chép vượt vũ môn, chính là tôi rồi.”
 
Anh ta càng nói càng quá đáng, giống như muốn bới móc toàn bộ dĩ vãng rách nát kinh khủng của Mạc Tiểu Bắc lên.
 
Mạc Tiểu Bắc không lên tiếng, chỉ là càng thêm nắm chặt ly rượu trong tay.
 
Phản ứng đó của cậu ta, toàn bộ đều lọt vào trong mắt của Từ Khải. Từ Khải cười đắc ý, uống một ngụm rượu nói: “Không cần phải tức giận như vậy, hai người chúng ta đều là châu chấu trên một sợi dây thừng. Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không bán rẻ cậu đâu.”
 
Anh ta đang nói, lại từ vị trí của mình đứng dậy vỗ vào bờ vai của Mạc Tiểu Bắc nói: “Tôi đi đây, cậu cần cẩn thận một chút, nhất thiết đừng có như công dã tràng tốn công vô ích.
 
Mạc Tiểu Bắc vẫn cứ không nói lời nào, Từ Khải lúc này lại xoay người rời đi. Mạc Tiểu Bắc lại nốc mạnh một cốc rượu. Khi cảm giác cay nồng vào đến cổ họng, vẻ mặt của cậu ta càng thêm u ám.”

 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.