Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Chương 66: C66: Chương 66



Trong lúc Nghiêm Quân Thành và Trịnh Vãn tới cục dân chính, Nghiêm Dục và Đặng Mạc Ninh bị Trịnh Tư Vận thúc giục gọi đến.

Hai người xách một túi đồ to qua. Trịnh Tư Vận mở cửa ra, nhìn trái nhìn phải thấy không có hàng xóm thì vội vàng cho bọn họ đi vào.

Từ trước lúc ăn tết, Trịnh Tư Vận và Nghiêm Dục đã đau đầu nghĩ xem chuẩn bị quà sinh nhật gì để tặng chú. Cuối cùng hai hôm nay đã có linh cảm, nếu không có Trịnh Tư Vận khích lệ thì có cho Nghiêm Dục một trăm gan hùm mật gấu cậu ta cũng chẳng dám làm xằng làm bậy, nhưng bây giờ cô cả đã ra lệnh, sao cậu ta dám không nghe theo chứ?

“Tôi đã tính toán rồi, nếu có kẹt xe thì mẹ tôi và chú đi đến cục dân chính mất một tiếng, đi đi về về sẽ mất gần ba tiếng.” Trịnh Tư Vãn bình tĩnh phân tích: “Hơn nữa làm thủ tục ở cục dân chính thì phải tốn thêm một thời gian nữa. Bây giờ đã chín giờ rưỡi, chúng ta có ba tiếng rưỡi.”

Đặng Mạc Ninh và Nghiêm Dục cũng rất kích động, dù sao với họ mà nói đây là lần đầu tiên họ làm “chuyện ấy”.

Ba người bắt đầu bận việc.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn! |||||

Đặng Mạc Ninh bị sắp xếp công việc giống như dây chuyền sản xuất – bơm bóng bay.

Trịnh Tư Vận và Nghiêm Dục bắt đầu quét dọn vệ sinh, cô bé ở Nam Thanh mới về từ hôm qua, trong khoảng thời gian này mẹ luôn ở nhà của chú, tuy trong nhà không quá bẩn nhưng trên đồ nội thất có chút bụi.

Lúc Nghiêm Dục cầm giẻ lau lau dọn bàn ghế, ánh mắt dừng lại trên tấm ảnh gia đình.

Đây là lần thứ hai cậu ta tới đây. Lần đầu tiên tới, cậu ta đâu dám nhìn khắp xung quanh đánh giá đâu.

Trong tấm ảnh gia đình này, Trịnh Tư Vận mới vừa đầy tháng nên hơi mũm mĩm. Cậu ta vừa thấy đã muốn cười.

Trịnh Tư Vận đi đến, thấy Nghiêm Dục cúi người nhìn bức ảnh kia, vẻ mặt hơn mất tự nhiên. Đương nhiên cô bé cũng biết, bây giờ mẹ và chú đang yêu đương, hôm nay còn đi đăng ký kết hôn để trở thành vợ chồng hợp pháp, theo lý mà nói cô bé nên cất tấm ảnh này đi.

Nhưng mà… Cô bé cũng sẽ nhớ người nhà luôn yêu cô bé rất nhiều trong trí nhớ.

“Đây là cha cậu à?” Nghiêm Dục dời mắt, nghiêng đầu nhìn thẳng cô bé, đánh giá cô bé: “Cậu trông giống thím, cũng giống cha cậu. Nhất là chân mày nè, giống lắm.”

Trịnh Tư Vận ừ một tiếng: “Nhà bà nội tớ có ảnh chụp lúc cha còn nhỏ, lúc ấy càng giống hơn nữa đó.”

Đặng Mạc Ninh bơm bóng bay tới mức sống không còn gì luyến tiếc trườn người sang: “Tôi có thể nói một câu thật lòng không? Trịnh Tư Vận, tôi cảm thấy cậu không xinh đẹp như mẹ cậu.”

Trịnh Tư Vận: “…”

Nghiêm Dục đấm cậu ta: “Không biết nói thì im đi.”

“Tôi biết!” Trịnh Tư Vận cũng gật đầu phụ họa: “Vẻ ngoài tôi giống mẹ, nhưng khí chất lại không giống, đúng không?”

“Đúng vậy, rất đúng!” Đặng Mạc Ninh nói: “Cậu xem, cha cậu trông rất dịu dàng, mẹ cậu cũng thế. Nhưng sao cậu lại…”

Cậu ta nhìn thoáng qua Nghiêm Dục sắp nổi đóa lên, cẩn thận lựa chọn từ ngữ: “Sao trông cậu giống một hiệp nữ có thể xách dao chém người bất cứ lúc nào vậy?”

Nghiêm Dục chống nạnh: “Đặng Mạc Ninh, ai cho cậu cái gan đó!”

Trịnh Tư Vận buồn cười: “Đặng Mạc Ninh, tôi thích cách miêu tả của cậu. Nếu ai ức hiếp mẹ tôi, tôi sẽ xách dao chém tên đó!”

Nghiêm Dục cầm vải lau tấm ảnh bên cạnh.

Sau khi Trịnh Tư Vận đấu võ mồm với Đặng Mạc Ninh xong thì đuổi cậu ta đi bơm bóng bay tiếp.

“Có phải cậu cảm thấy như vậy sẽ không thích hợp không?” Trịnh Tư Vận thấy Nghiêm Dục như vậy, khẽ hỏi.

Nghiêm Dục cười sang sảng: “Cậu coi thường chú tôi quá, cũng coi thường tôi nữa.” Cậu ta vỗ ngực mình: “Trịnh Tư Vận, nếu cậu thật sự gỡ tấm ảnh này xuống, sẽ làm tôi cảm thấy Đặng Mạc Ninh nói sai rồi, cậu không phải nữ hiệp!”

Trịnh Tư Vận cũng cười.

“Người trong chốn giang hồ chúng ta không câu nệ tiểu tiết.” Nghiêm Dục rất thích đọc tiểu thuyết võ hiệp, dụng giọng điệu đầy hào hùng nói: “Muốn hành tẩu giang hồ thì lòng dạ không được hẹp hòi!”

Trịnh Tư Vận bị cậu ta chọc cười sặc sụa.

Sau khi Nghiêm Dục phát biểu cao kiến của cậu ta xong, bổ sung thêm một câu: “Lời này tôi chỉ nói cho nữ hiệp nghe thôi, không được mách lẻo, cũng không được nói cho chú tôi nghe đó.”

“Chắc chắn rồi.”

Trong lúc mọi người đang cười đùa, điện thoại để trong túi Trịnh Tư Vận rung lên, là Quý Phương Lễ gọi đến.

Kiếp trước, đây cũng là lúc cậu ta chính thức trở về nhà họ Quý. Sau khi nhìn thấu bản chất của cậu ta, Trịnh Tư Vận đã đoán được ý đồ cậu ta gọi điện đến. Cô bé đoán có lẽ nhà họ Quý, hoặc là cậu ta muốn tìm cách mời mẹ cô bé đến, nhưng hôm nay mẹ và chú đi đăng ký kết hôn, đương nhiên sẽ không đi rồi. Vậy thì người tiếp theo mà cậu ta sẽ lấy lùi làm tiến, gọi điện cho cô bé mời cô bé đến đó cũng nằm trong dự kiến.

Với lại ngẫm cũng buồn cười ghê, kiếp trước quan hệ hai nhà tốt như vậy, nhưng cô bé và mẹ đâu nhận được thiệp mời đâu.

Bây giờ rõ ràng lạnh nhạt và xa cách nhau, thế mà cậu ta lại nhiệt tình mời mọc như thế.

Cô thẳng thừng từ chối cuộc gọi này.

Nghiêm Dục tò mò liếc cô bé một cái, nói: “Cuộc gọi rác à?”

“Ừ.” Cô bé nhét điện thoại vào túi.

Nghiêm Dục rất mẫn cảm với những chuyện bà tám, lúc điện thoại vừa reo lên cậu ta đã nghĩ tới ngay một người, vội vàng truy hỏi: “Có phải tên họ Quý kia không?”

Đầu óc Đặng Mạc Ninh rất linh hoạt, nhanh chóng nghĩ ra những lắt léo trong đó: “Tôi nghe nói hôm nay nhà họ Quý tổ chức tiệc, cậu ta gọi điện cho cậu là muốn hẹn cậu sang chơi à?”

Trịnh Tư Vận mỉm cười: “Tôi cảm thấy sau này hai người các cậu đi làm phóng viên được đó, giới giải trí không có hai người các cậu là không được.”

“Đúng là cậu ta thật rồi!” Nghiêm Dục phát điên: “Sao cậu vẫn còn liên lạc với người này?”

“Không còn liên lạc.” Trịnh Tư Vận bình tĩnh giải thích: “Dì nhỏ của cậu ta là bạn của mẹ tôi, vả lại bây giờ người ta là người nhà họ Quý, nếu tôi cho cậu ta vào danh sách đen, nếu cứ c**ng cứng như vậy tôi sợ sẽ ảnh hưởng tới…”

“Ảnh hưởng cái gì chứ! Cô cả à, cô cả của tôi ơi, cô có biết cha kế của cô, chú của tôi là ai không?” Nghiêm Dục gào to lên.

Đặng Mạc Ninh quyết đoán nói tiếp: “Đó là tổng giám đốc Nghiêm, là tổng giám đốc Nghiêm của Thành Nghiêm!”

“Có chú tôi ở đó, cậu còn sợ đắc tội ai chứ, nhà họ Quý kia là cái thá gì!” Nghiêm Dục tức giận đến mức nhảy nhót lung tung: “Nào, đưa điện thoại cho tôi.”

Trịnh Tư Vận không thể nhìn cái bộ dạng kêu quang quác của cậu ta nữa, chịu thua trước cặp đôi người hát người bè này, đưa điện thoại cho cậu ta.

“Tôi sợ xui xẻo, này Đặng Mạc Ninh, cậu làm đi.”

Đặng Mạc Ninh vừa mắng vừa nhận lấy: “Cậu sợ xui, tôi đây không sợ xui à?”

Hai người họ chơi chung từ nhỏ đến lớn, đương nhiên hiểu ngay ý của Nghiêm Dục, vừa kiểm tra danh bạ vừa nói: “Tôi nói này Nghiêm Dục, cô cả không coi để tâm đ ến người này… Cô cả à, tôi cho cậu ta vào danh sách đen được không?”

Trịnh Tư Vận: “Thoải mái đi…”

Đặng Mạc Ninh hài lòng, rồi lại cảm thấy không đủ: “Cái tên này lắm mưu nhiều mẹo, không ngại tôi gửi cho cậu ta một tin nhắn chứ?”

Cậu ta vừa nói vừa gõ chữ kịch kịch…

[Ông đây Nghiêm Dục, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, nếu còn gửi tin nhắn hay gọi điện thoại cho em gái tôi nữa, tôi giết anh!]

Trịnh Tư Vận: “…”

Hai tên thiếu niên đang tuổi dậy thì như Nghiêm Dục và Đặng Mạc Ninh lại cảm thấy cực kỳ hài lòng.

Cùng lúc đó, Quý Phương Lễ nhận được tin nhắn sửng sốt lắm, vừa đọc cái tin nhắn không có chút lễ phép và giáo dục nào, nhíu chặt chân mày.

Hôm nay, với nhà họ Quý mà nói chính là một ngày rất rộn ràng vui vẻ.

Khách khứa đến đây cũng không ít.

Nhưng hiển nhiên, có một vài khách tai to mặt lớn đã bị một chuyện khác hấp dẫn sự chú ý, mấy tổng giám đốc đều đang thảo luận chuyện này…

“Sao hôm nay tổng giám đốc Nghiêm lại không đến?”

Dưới sự vô tình gần như là cố ý của Quý Bách Hiên, hầu hết người trong giới đều biết Quý Phương Lễ gọi bà Nghiêm là dì. Có vài người khôn khéo cũng nghe tiếng gió, Quý Phương Lễ và con gái kế của Nghiêm Quân Thành là bạn từ nhỏ đến lớn.

Ban đầu họ cho rằng tiệc của nhà họ Quý, chắc chắn bà Nghiêm sẽ lộ mặt, dù sao giao tình lúc trước cũng không cạn.

Nhưng ai có ngờ, tới tận bây giờ cũng chưa ai được nhìn thấy tổng giám đốc Nghiêm còn và vợ của anh, thậm chí đến con gái kế của tổng giám đốc Nghiêm cũng không ghé chơi.

Ấn ý trong này, mọi người ở cùng một giới, nếu có quen biết từ trước thì sẽ cố gắng lộ diện tạo mối quan hệ.

“Nghe nói hôm nay Thành Nguyên phát lì xì cho nhân viên, hôm nay anh Nghiêm đăng ký kết hôn, làm sao rảnh rỗi dự tiệc.” Một vị giám đốc khác nói đầy ẩn ý: “Nói thật, quen biết với anh Nghiêm nhiều năm như vậy, ai ngờ được anh ta là người như vậy. Nghe anh Hà nói, anh Nghiêm không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vợ mình không vui thôi.”

Đứng ở đây đều là người thành tinh cả rồi.

Cho dù đó là ý của tổng giám đốc Nghiêm hay là ý của vợ anh, tóm lại, họ đã tỏ rõ lập trường của mình, vốn chẳng có ý muốn qua lại thân thiết với nhà họ Quý và Bác Triệu.

Ngoài mặt Quý Bách Hiên chỉ có thể miễn cưỡng giữ bình tĩnh.

Lúc bị trợ lý của Nghiêm Quân Thành uyển chuyển từ chối, anh ta đã hiểu được ý của tổng giám đốc Nghiêm.

Có điều lúc này vẫn không mấy vui vẻ. Khi nhìn sang con trai đứng thẳng lưng như cây tùng bên cạnh mình, anh ta cảm thấy có hơi thất vọng, không phải cậu ta là thanh mai trúc mã với kế nữ của Nghiêm Quân Thành à? Sao chỉ là một con nhóc con mà chẳng dỗ dành được?

Sau hôm nay, chỉ cần anh ta còn chút liêm sỉ thì sẽ không bao giờ nhắc đến quan hệ của con trai mình và con gái Nghiêm Quân Thành trước mặt người khác, nhắc lại chính là tự vả mặt mình. Dù sao nếu quan hệ thật sự thân thiết, thì trong ngày quan trọng này, sao chẳng hề lộ mặt một lần?

Trịnh Vãn ngồi ở ghế sau, liếc mắt nhìn Nghiêm Quân Thành thỉnh thoảng lại vuốt v e cuốn sổ màu đỏ mới tinh, khóe môi cô cong lên.

Vào thời khắc ký tên quan trọng nhất, tay của anh run lên.

Bắt đầu từ lúc cô nói sẽ đăng ký kết hôn, hai ngày nay Nghiêm Quân Thành không ngủ ngon giấc, nằm trên giường lăn qua lộn lại, tinh thần vô cùng phấn khởi. Đến nắm tay cô cũng không khống chế được sức, cũng may là cô không so đo với anh.

Tuy rằng xã hội hiện đại bây giờ, mọi người đều nói hôn nhân như một tờ giấy, nhưng tờ giấy này, với Nghiêm Quân Thành và Trịnh Vãn mà nói là rất quan trọng.

Họ sẽ trở thành vợ chồng thật sự.

Từ nay về sau, không chỉ là bạn đời, mà còn là người nhà.

Bắt đầu từ mười hai giờ rưỡi, Đặng Mạc Ninh đã bị Trịnh Tư Vận và Nghiêm Dục đuổi ra ngoài canh chừng.

Đặng Mạc Ninh đứng từ xa nhìn thấy chiếc xe Maybach chạy về phía này, lập tức phát huy hết tiềm lực làm phóng viên của mình, nhanh chóng gọi vào dãy số của Nghiêm Dục, vẻ mặt căng thẳng, nhảy nhót nói: “Trường Giang Trường Giang, tôi là số bảy, mục tiêu đã xuất hiện, đoán chừng mười phút, không, năm phút nữa sẽ tới địa điểm!”

Trịnh Tư Vận phát hiện, cô bé chơi chung với hai kẻ dở hơi này thời gian dài, không ngờ đã lây bệnh hoang tưởng tuổi dậy thì của họ.

Nếu không tại sao cô bé lại học theo Nghiêm Dục bò thẳng lên mái nhà giống như một con thằn lằn thế này chứ.

Đặng Mạc Ninh cũng nhanh chóng tập hợp với bọn họ, ba người ngồi trên nóc nhà, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, cùng bật cười.

Thật là ngốc nghếch, nhưng cũng rất vui vẻ!

Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành vẫn không biết có ngạc nhiên bất ngờ lớn đang chờ bọn họ, cả hai giống như bình thường. Trịnh Vãn móc chìa khóa mở cửa, hôm nay Nghiêm Quân Thành còn dính hơn cả lúc trước, thừa dịp không có ai, tay lại táy máy sờ mó lưng cô.

“Đừng.” Cô tránh né hơi thở nóng hổi của anh, buồn bực nói: “Nói không chừng Tư Vận ở nhà, để con nhỏ nhìn thấy thì ra thể thống gì. Anh còn nói ai không biết lễ độ, bản thân anh cũng có chú ý đến hình tượng đâu.”

Nghiêm Quân Thành nghe cô nói vậy thì mới thả tay xuống.

Con người anh đúng là không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, nhưng Tư Vận không phải người khác. Bây giờ Tư Vận chính là con gái của anh theo pháp luật.

Trước mặt con nhỏ, quá phóng túng đúng là không tốt.

Trịnh Vãn đẩy cửa ra, phản ứng đầu tiên chính là lùi về phía sau, đụng trúng lồ ng ngực của Nghiêm Quân Thành.

Theo bước chân của bọn họ, không biết đã kích hoạt phải cơ quan nào, thế mà có một dải lụa rực rỡ bắn lên.

Sau cơn hốt hoảng ngắn trôi qua, cô lập tức đoán ra ngay chuyện gì xảy ra, trên mặt khó nén được vui mừng, khẽ nói: “Bọn nhỏ tạo bất ngờ cho chúng ta đó.”

Chưa từng có ai dám tạo bất ngờ cho Nghiêm Quân Thành như thế này.

Chỉ có thể nói, một Trịnh Tư Vận, một Nghiêm Dục, hai người cộng lại như ăn gan hùm mật gấu.

Anh bất lực đưa tay gỡ dải lụa rực rỡ trên tóc cô xuống: “Làm xằng làm bậy.”

Tuy anh nói vậy nhưng qua giọng điệu và ánh mắt có thể nhìn ra được trong lòng anh cũng rất vui mừng.

Trên tường, mặt đất phòng khách có bong bóng kết thành bó hoa.

Đám trẻ cũng rất hiểu chuyện, hình trái tim trên mặt đất không phải là nến thật mà là đèn giả nến.

Trên bàn ngoại trừ một bó hoa tươi ra thì còn có một cái bánh sinh nhật chưa đốt nến. Cái bánh kem này giống như là tự làm, hoa trang trí trông xiêu xiêu vẹo vẹo.

Trên bánh kem dùng mứt trái cây viết…

Chú mãi mãi tuổi mười tám

“Đúng là làm xằng làm bậy.”

Nghiêm Quân Thành hơi cúi người, nhìn con số mười tám này, bật cười.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.