Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 119



“Sao bên ngoài lại ồn ào thế?” Tĩnh Vương phi ngồi dưới tàng cây ngoài sân đọc sách, nghe thấy tiếng cười đùa bên ngoài, nàng ta cau mày đặt sách xuống.

“Bẩm Vương phi, hình như là từ bên phía Hoài Vương phi, có cần nô tỳ sang đó xem thế nào không ạ?”

“Không cần đâu.” Tĩnh Vương phi lắc đầu, “Mặc kệ nàng ta.”

Lời đồn nổi lên khắp hoàng cung, Đại tẩu và đám cung nữ gắng cười tìm niềm vui trong lúc buồn đau, nàng ta cần gì phải đóng vai ác.

Đóa hòe rơi xuống trang sách đang đọc dở, nàng ta vân vê nó một lúc, chợt mỉm cười.

“Thôi, thôi.” An Vương phi vịn bàn thở hồng hộc, “Ngũ đệ muội, muội chạy nhanh quá, ta có mọc thêm vài cái chân nữa cũng không đuổi kịp muội.”

“Ta đã nói với muội từ sớm là đừng thi chạy với Ngũ đệ muội rồi mà, qua đây uống trà nghỉ ngơi một lát đi.” Hoài Vương phi rót trà cho hai người, bảo Cửu Châu và An Vương ngồi nghỉ.

“Đa tạ Đại tẩu.” An Vương phi nâng tách trà lên uống ừng ực, rồi lại lia mắt vài lần sang chỗ sát vách, do dự một hồi cuối cùng dằn lại cơn tò mò trong lòng.

“Muội yên tâm, Tam đệ muội xưa nay thích yên tĩnh, dù các muội có làm ồn cách mấy thì muội ấy cũng sẽ không đến đâu.” Hoài Vương phi bưng ấm trà châm trà cho hai người, “Tuy Đại tẩu không có bản lĩnh gì, nhưng hai muội đã chơi ở chỗ của ta thì sẽ không có ai dám đến đây nói nhảm.”

Ngày xưa cũng rộn ràng cỡ này, dù cả nhà lão Tam thích yên tĩnh thế nào cũng sẽ đến đây ngồi một lát. Bây giờ trong cung chỉ mới nổi lên tin đồn, hai vợ chồng nhà kia vội tránh còn không kịp, đúng là quá bạc bẽo.

“Tam tẩu thích yên tĩnh, ba người chúng ta lại thích ồn ào, không can thiệp lẫn nhau cũng tốt.” Cửu Châu nâng tách trà mỉm cười, “Nếu không phải hôm nay lặng gió, chúng ta còn có thể thả diều nữa cơ.”

“Đừng nhắc tới thả diều nữa, lần trước thả diều về mẫu phi còn rầy chúng ta lớn gan dám thả diều trong cung. Nếu mà đang ở trong thời kỳ nhạy cảm, ba chúng ta sẽ bị xem thành nội gián ở trong cung mà bị bắt đi đấy.” Nói đến đây, An Vương phi bật cười trước tiên, “Sau đó mẫu phi lại nói, dẫu gì chúng ta cũng đã dẫn đầu phong trào, đợi vài ngày nữa bà cũng đi thả diều một lần.”

“Bây giờ vẫn tốt hơn, thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, chúng ta ở trong cung cũng không cần phải cẩn thận từng đường đi nước bước.” Hoài Vương phi cảm khái, “Phụ hoàng và mẫu hậu đều là người lương thiện, nếu không…”

Kể từ khi tin đồn liên quan đến thân thế điện hạ nổ ra, nàng ta vẫn luôn bất an, sợ phụ hoàng ghét vợ chồng bọn họ, cũng sợ hoàng hậu sẽ nhân cơ hội này chèn ép điện hạ.

Nhưng mọi lo lắng đều đã tan biến ngay khi Cửu Châu xuất hiện.

Nếu hoàng hậu có ý đối phó bọn họ, bà ấy sẽ không cho phép Ngũ đệ muội làm thế.

Là Thái tử phi tương lai, từng lời nói, cử chỉ của Cửu Châu trong mắt mọi người đại biểu cho ý tứ của hoàng hậu. Nàng ấy đến đây cũng đồng nghĩa với việc chiêu cáo cho toàn bộ hậu cung biết rằng, điện hạ là con ruột của phụ hoàng, những tin đồn kia đều là tin nhảm nhí.

Người đời chỉ biết dệt hoa trên gấm, nhưng có mấy người nguyện đưa than trong ngày tuyết rơi?

Phần ân tình này, nàng xin ghi tạc đáy lòng, nếu chỉ nhắc đến mỗi cái “ơn” thì quả thật rất nông cạn.

“Từ phi nương nương đến.”

Tiểu thái giám mặc áo xanh đứng ngoài cửa gọi to, Hoài Vương phi vội đứng dậy đã thấy Từ phi bước vội vào.

“Mẫu phi.” Hoài Vương phi bước lên đón bà, nhún gối hành lễ.

“Đi từ xa đã nghe thấy chỗ của con ầm ĩ, thân là vương phi, ấy vậy mà lúc này con vẫn còn tâm trạng đùa giỡn với cung nữ…”

“Tham kiến Từ phi nương nương.”

Thấy người vừa đến, vẻ lạnh lùng trên gương mặt Từ phi thoắt cái đã thay sang nụ cười nhã nhặn, bà ta đưa tay đỡ Cửu Châu dậy, “Hóa ra Thần Vương phi cũng ở đây, mau mau đứng lên nào.”

Lúc bấy giờ bà ta mới nhận ra, ngoại trừ Thần Vương phi, An Vương phi cũng có mặt. Đương lúc nước sôi lửa bỏng, vợ của lão Nhị với lão Ngũ lại chạy đến đây làm gì?

Thế đạo này, trong cung vẫn còn có hoàng tử phi không bỏ đá xuống giếng, trái lại còn đi “đưa than” sao?

Dù bọn họ giúp đỡ con trai bà ta, nhưng Từ phi vẫn mang mối hiềm nghi trong lòng, hai hoàng tử phi này có phải bị ngốc rồi không?

Nếu bà ta mà là hoàng tử phi, có cơ hội tốt thế này, nếu không thừa cơ dìm chết trưởng tử thì quả là phí cái danh gả vào hoàng gia rồi.

Đang suy nghĩ miên man, bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân, bà ta ngoảnh đầu lại nhìn, trông thấy Thần Vương và An Vương cùng nhau đi tới. An Vương cứ lải nhải không ngừng bên tai Thần Vương, vẻ mặt Thần Vương lại căng cứng, chẳng nhìn ra vui buồn.

“Từ phi nương nương?” An Vương đang làm thân với Ngũ đệ, thấy Từ phi cũng đến, vui vẻ chắp tay hành lễ với bà ta.

Thần Vương giương mắt chắp tay với bà ta, thái độ cũng xem như nhún nhường.

Hoài Vương từ phòng bếp bước ra, thấy Vân Độ Khanh chạy đến trước giờ trưa như Ngũ đệ muội nói, bên môi gợi lên nụ cười niềm nở, chào hỏi hai đệ đệ nhà mình, “Biết hai đệ đến nên hôm nay ca ca đã lấy ra vò rượu mà mình cất giữ nhiều năm nay, lát nữa hai đệ phải uống vài chén đấy.”

Từ phi bị con trai ngó lơ khẽ ho một tiếng, nụ cười trên mặt Hoài Vương chợt phai đi, cung kính hành lễ với bà ta.

Hai mẹ con đứng cạnh nhau, nhưng Cửu Châu lại phát hiện ra, Hoài Vương trông rất giống phụ hoàng, không có nét nào giống Từ phi cả.

Từ phi da trắng, Hoài Vương lại có làn da lúa mạch, gương mặt Từ phi mang theo vẻ đẹp mỏng manh dịu dàng, Hoài Vương lại có gương mặt sắc sảo, rất có phong thái làm tướng.

“Hôm nay ta đến đây là muốn tìm con, nếu các huynh đệ họp mặt thì ta không quấy rầy nữa.” Ánh mắt Từ phi nhìn Vân Độ Khanh cực kỳ phức tạp, là Thái tử tương lai, lúc này hắn lại chạy đến giải vây cho trưởng tử, rốt cuộc hắn có âm mưu gì?

Hoài Vương im lặng một lúc, không giữ bà lại, chỉ nói, “Nhi thần tiễn mẫu phi.”

Hai mẹ con im lặng cả đoạn đường, lúc ra khỏi cổng Chương Lục cung, xung quanh vô cùng yên tĩnh, Từ phi quay đầu nhìn Hoài Vương, “Ngươi lo mà giải quyết đi.”

“Mẫu phi, con biết mình muốn làm gì.” Hoài Vương vái chào thật sâu, nhìn vạt váy của bà, “Mẫu thân không khỏe nên đừng nghĩ nhiều, xin người hãy tĩnh dưỡng trong cung.”

“Ngẩng đầu lên.”

Hoài Vương ngẩng đầu, bất ngờ nhận lấy một cái tát từ Từ phi.

“Đa tạ mẫu phi dạy bảo, mẫu phi đi thong thả, nhi thần xin phép cáo lui.” Bị Từ phi tát ngay trước mặt cung nhân, Hoài Vương xưa nay trọng sĩ diện giận đến tái mặt, hành lễ qua loa với bà ta rồi xoay người rời đi.

“Đứng lại!” Từ phi không ngờ Hoài Vương lại dám tỏ thái độ này với mình, “Ta đã cho ngươi đi chưa?”

“Mẫu phi, trong viện của nhi thần vẫn còn khách đang chờ, xin cáo từ.”

Nhìn bóng lưng rời đi của con trai, Từ phi hít sâu một hơi, thằng con phế vật này không giống bà chút nào.

Hoài Vương trở về, mọi người đều nhìn thấy vết đỏ hằn trên gương mặt, nhưng mọi người đều biết điều không mở miệng hỏi thăm, tất cả ồn ào ngồi xuống bàn.

“Đại ca, huynh giấu rượu ngon ở đâu rồi, còn không mau đem ra để chúng ta nếm thử.” Nhị hoàng tử An Vương vẫn còn thương nhớ vò rượu ngon, dùng dũa gõ lên thành chén vang lên tiếng lanh lảnh.

“May mà ngươi đã được phong vương, nếu để quan chưởng nghi thấy đệ lấy đũa gõ chén thế này thì toi đời rồi.” Hoài Vương vỗ tay vài cái, đám thái giám liền bưng hai vò rượu đến.

Vừa mở ra, mùi thơm của rượu lan tỏa khắp nơi.

“Đại ca, huynh xấu quá, đồ ngon thế này mà cứ giấu đi.” An Vương khịt mũi, vội vàng múc một ly rồi ngửa đầu uống cạn.

“Rượu ngon!” Hai mắt hắn sáng bừng, lại múc thêm hai ly đưa cho Thần Vương và Hoài Vương.

“Đại ca biết vì sao hôm nay hai đệ đến đây.” Hoài Vương đứng dậy nâng ly rượu, “Tục ngữ có câu, hoạn nạn gặp chân tình, ta đây xin phép uống ba ly.”

Sau ba ly, ánh mắt Hoài Vương vẫn còn tỉnh táo, “Một ly này ta xin kính Nhị đệ và Nhị đệ muội, Ngũ đệ và Ngũ đệ muội, tính Đại ca không tốt, nếu ngày xưa có lỗi lầm gì thì xin mọi người hãy rộng lòng tha thứ.”

“Đạ ca nói quá rồi.” Thần Vương đè cổ tay hắn ta lại, bưng ly rượu lên chạm vào ly của Hoài Vương, sau đó uống cạn, “Huynh đệ trong nhà muốn quậy gì thì cứ đóng cửa bảo nhau, nhưng tuyệt đối không được để người ngoài dèm pha, nếu không hoàng tử chúng ta còn mặt mũi gì nữa?”

An Vương thấy thế cũng uống cạn ly rượu, “Ý ta cũng thế.”

“Đừng mải uống rượu thế, dùng bữa thôi.” An Vương phi kéo tay áo An Vương.

Trong chén Thần Vương cũng có thêm vài món hắn thích, tất cả đều là do Cửu Châu lén gắp cho hắn.

Hoài Vương nhìn hai đệ đệ nhà mình, trộm nhìn sang Hoài Vương phi.

Hoài Vương phi bực bội gắp một cái chân ngỗng thải vào chén hắn. Nhìn cái chân ngỗng trước mặt, Hoài Vương cảm động muốn khóc.

Gặp chuyện rồi mới biết, vẫn chỉ có chính thê mới tốt với hắn thôi.

“Rượu này nóng người, nàng uống ít thôi.” An Vương múc cho An Vương phi một chén canh, “Húp canh này đi, dưỡng sinh.”

“Gân chân mềm vừa ăn, để ta đút nàng.” Thần Vương gắp miếng gân thổi cho nguội rồi đưa tới bên miệng Cửu Châu, “Ngon không?”

“Ngon lắm.” Cửu Châu cười híp mắt gật đầu, “Muốn ăn nữa.”

Sau đó, Hoài Vương nhìn thấy Ngũ đệ xưa nay kiêu ngạo lại ngoan ngoãn gắp đồ ăn cho Ngũ đệ muội, thổi nguội rồi đút cho muội ấy ăn.

Hắn quay sang bên trái, nhìn rồi lại nhìn, không biết Vương phi nhà mình thích gì, thế là hắn gắp một cái chân gà trông là lạ bỏ vào chén

Hoài Vương phi cúi đầu nhìn đồ trong chén mình, Vân Lưu Ngạn có ý gì đây?

Hoàng tử người ta không múc canh dưỡng sinh cho Vương phi thì cũng gắp món yêu thích cho vợ, hắn thì hay rồi, gắp cho nàng một củ gừng.

Sao, chế giễu nàng không trẻ bằng hai vị đệ muội ư?

Nàng ta nghiến răng kèn kẹt gắp miếng gừng đút vào miệng Hoài Vương, “Đa tạ Vương gia, chàng cũng nếm thử xem.”

Hắn gắp chân gà sao mà, sao lại ra cục gừng này?

Hoài Vương muốn nhả ra, nhưng lại bị Hoài Vương ấn cằm lại, “Không được nhả ra, nuốt xuống.”

Hoài Vương, “…”

Thời thế đổi thay, tuy Vương phi nhà hắn vẫn quan tâm hắn, nhưng nàng cũng hung dữ hơn xưa.

Hắn quay đầu nhìn Ngũ đệ muội, nhớ đến cảnh muội ấy bế thốc Tôn Thái Dao, bắt đầu nghi ngờ có phải Vương phi chơi cùng Ngũ đệ muội nên đã học hư hay không?

“Đại ca thích ăn gừng hả?” Thần Vương cười, gắp miếng gừng trong chén mình bỏ vào chén Hoài Vương, “Đại ca ăn nhiều vào.”

Ăn không lo ăn, cứ nhìn vợ hắn làm gì?

“Tâm ý của Ngũ đệ chàng đừng nên phụ lòng.” Hoài Vương phi gắp miếng gừng nhét vào miệng Hoài Vương, “Ăn cho ngon vào, muốn ăn nữa thì vẫn còn.”

Hoài Vương trợn trừng mắt.

Hoài Vương phi cụp mắt, khẽ nói, “Ta và Vương gia thành thân đã được mấy năm, dù không có công lao thì cũng có khổ lao, nếu Vương gia thương ta hẳn sẽ không chê đồ ta gắp cho chàng đâu, đúng không?”

Hoài Vương rưng rưng gắng nuốt miếng gừng cay xé họng xuống bụng.

Gương mặt Hoài Vương phi hiện lên ý cười, xem ra Ngũ đệ muội nói đúng rồi.

Phụ nữ phải đối xử với bản thân một chút.

Chỉ cần đối xử tốt với bản thân, đàn ông tự nhiên sẽ nghe lời mình ngay.

Xem đi, bây giờ Vân Lưu Ngạn đã nghe lời rồi này.

“Vương phi.” Hoài Vương lựa kỹ mới gắp một cái chân gà sao bỏ vào chén nàng, “Lần này ta đã nhìn kỹ rồi, không phải gừng đâu.”

“Không ngờ đại ca lại sợ vợ đấy.” Cửu Châu khẽ thì thầm bên tai Thần Vương, “Lúc trước ta còn tưởng huynh ấy không tốt với đại tẩu.”

“Đàn ông mà, không nghe lời thì có thể dạy.” Thần Vương thuận miệng đáp.

“Ồ.” Cửu Châu đăm chiêu gật đầu, “Ta hiểu rồi.”

Thần Vương vội quay sang nhìn nàng.

Nàng hiểu cái gì chứ?

***


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.