Hai Người Cha Của Tôi

Chương 35: Chuyện ngày hội khoa học nghệ thuật



Sáng sớm hôm sau, Dương Hàn đi học.

Lâu rồi Hàn Thời Vũ không được tận hưởng nằm ì trên giường. Hôm nay hắn không đặt báo thức, cơn mưa mùa xuân thật dễ dàng khiến người ta buồn ngủ, lúc nhập nhèm tỉnh giấc, tiếng mưa rơi tí tách ngoài trời đều đặn vang.

Dương Hàn thích nghe tiếng mưa rơi, Dương Mạt cũng vậy.

Ngày còn bé, cô nàng thích tìm chai lọ thủy tinh bày thành hàng ngoài cửa sổ hoặc một góc ban công. Lúc bấy giờ chỉ cần kéo cửa sổ ra là trông thấy vệt mưa.

Đó là trò chơi rất vui. Đôi lần Hàn Thời Vũ bung dù ra ban công, hứng lên nhặt cục đá gõ lên chai thủy tinh cao thấp không đồng đều.

Hình dạng mỗi cái lại khác nhau, lượng nước mưa cũng khác, thế nên mỗi âm thanh đem lại hòa vào nhau nghe rất dễ chịu.

Phòng làm việc tại nhà của Dương Mạt hướng ra sân, mở cửa sổ là thấy rõ vệt mưa di chuyển trên những tán cây tầm thấp, và nghe thấy âm thanh màn mưa dày đặc để lại từ gần đó vọng về.

Kia là Hàn Thời Vũ đang che dù ngồi xổm trong góc ban công. Thỉnh thoảng Dương Hàn sẽ chui vào dù chung với hắn, ngoan ngoãn đặt tay trên đầu gối, yên lặng ngồi xổm cạnh bố.

Thỉnh thoảng cô nàng sẽ tự che dù nhỏ ngồi một mình, hai tán ô một to một bé kế cạnh nhau khác nào hai mũ nấm đang ra sức chăm chú.

Khi đó quan hệ bố con của Hàn Thời Vũ với Dương Hàn mới không “tệ hại” như bình thường. Cô con gái ngẩng lên ngọt ngào gọi bố ơi bố, hay là chỉ ngồi đó ngắm nghía, hoặc nhặt đá lên gõ gõ với bố.

Dương Mạt kéo cửa sổ ra, gõ gõ lên cửa kính. Nghe được tiếng động một lớn một nhỏ nhất định sẽ quay đầu đều tắp, đến cả dáng cầm dù cũng giống y hệt.

Giọng Dương Mạt thật dịu dàng: “Cẩn thận kẻo mưa ướt đồ.”

Dương Hàn “dạ vâng” gật gật, nắm góc áo khoác chấm trên đất lên.

Dương Mạt mở rộng cửa, giữa lúc làm việc sẽ nghe thấy mưa rơi và âm thanh ngoài kia hòa vang, lẫn cả tiếng Dương Hàn đang chỉ huy nữa.

Dương Hàn: “Bố ơi, gõ cái đó hai lần đi.”

Tiếng va chạm trong trẻo vang lên, Hàn Thời Vũ hỏi: “Thế à?”

Dương Hàn cười: “Lúc con gõ cái chai này, bố gõ cái đó lại nữa nha.”

Hàn Thời Vũ dựa vào cạnh cửa sổ, nhìn chỗ chai lọ rỗng chưa dẹp đi trên ban công, cảm thán: “Đúng là con gái lớn không giữ được mà.”

Trời mưa khiến tâm trạng vui vẻ một cách khó hiểu. Cũng có thể là vì ông trời đã dành lại chút may mắn ngày hôm qua cho hôm nay.

Hắn dựa vào cửa sổ một lúc.

Dương Mạt đang nghỉ ngơi. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh đều đặn như được cài báo thức sẵn, thế nhưng chỉ cần đêm đó hai người vần vò nhau dữ dội, anh sẽ thèm ngủ, chắc chắn hôm sau Hàn Thời Vũ sẽ là người dậy trước.

Hàn Thời Vũ quành về, khe khẽ hôn lên vết đỏ sau cổ anh, hạ nhỏ giọng: “Mạt Mạt ơi… dậy thôi.”

Dương Mạt bị sức nóng và luồng hơi thổi vào tai gọi tỉnh. Anh không quay sang, mà quơ lấy gối đầu quờ quạng vào mặt Hàn Thời Vũ.

Hàn Thời Vũ: “Á.”

Giọng Dương Mạt tắc tịt khàn đặc, đáp: “Mai mốt đổi chỗ.”

Hàn Thời Vũ lấy gối khỏi mặt: “…”

Hàn Thời Vũ bỗng thấy ấm ức: “Anh.”

Dương Mạt đã nhắc tới chuyện này bảy, tám lần rồi.

Nhưng tới nay chưa bao giờ thật sự thực hiện.

Mặt khác là.

Kỹ năng của Hàn Thời Vũ, thật sự không tồi.

Rốt cuộc vì đâu nên nỗi.

Khi tổng giám đốc Cực Tấn ở sau lưng anh khóc lóc ỉ ôi hết nước hết cái, trong đầu Dương Mạt vọng tiếng chuông thiền mờ ảo.

Trời mưa là câu chuyện vui với các bông hoa tổ quốc, tầm này các bông hoa không phải ra sân chạy bộ.

Dương Hàn ngẩng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, xoay bút trong tay. Cửa sổ bám nước mưa, từng giọt từng giọt phản chiếu lấy khuôn mặt cô nàng.

Lộc Duyệt Minh bê chồng sách bài tập từ văn phòng giáo viên về, quơ quơ tay trước mặt Dương Hàn: “Cậu ngơ ra gì vậy?”

Dương Hàn tỉnh táo, thấy chồng bài tập toán trên bàn cậu mới áy náy: “Ấy! Tiểu Lộc, sao cậu không kêu tớ…”

Từ ngày bị thầy chọn làm cán sự lớp số học, Lộc Duyệt Minh chưa bao giờ để cô nàng động tay vào những chuyện như qua phòng giáo viên khuân vác bài vở. Lâu lâu cô nàng mới đi gọi thầy, lúc tổng kết còn được cộng điểm. Ở chơi không đến mức Dương Hàn tự thấy xấu hổ.

Lộc Duyệt Minh cười: “Mình thấy cậu ngẩn người nhập tâm thế, nên không nỡ ngắt ngang cậu.”

Dương Hàn cúi đầu cười.

Đưa mắt nhìn quanh bốn phía, Dương Hàn mới phát hiện trong lúc mình ngơ ngác nghĩ vẩn vơ mấy bạn trong lớp đã đi đâu gần hết rồi.

Cô nàng hỏi: “Mọi người đâu hết rồi thế?”

Lộc Duyệt Minh đáp: “Gần một tháng năm chuẩn bị tổ chức lễ hội khoa học nghệ thuật, đang đi chia hoạt động, lớp mình cũng đang ghi danh.”

Dương Hàn nghe chị khối trên kể qua ngày hội khoa học nghệ thuật rồi. Đây là một nét đặc trưng của ngôi trường cấp ba này, cũng là một sự kiện lớn của nhà trường, thường được tổ chức trước lễ một tháng năm cùng với hội thao.

“Các hoạt động do học sinh chịu trách nhiệm, giáo viên hướng dẫn.” Lộc Duyệt Minh cười: “Lớp mình muốn làm sạp sách ngoài trời đó.”

“Hứa Gia có nói với tớ rồi.” Dương Hàn đáp: “Cậu ấy nghe nói hoạt đồng này là thú vị nhất luôn. Lớp trưởng với các bạn lên kế hoạch muốn hói đầu tới nơi.”

Lộc Duyệt Minh: “Mình xem qua kế hoạch của lớp thấy ổn lắm, cũng đi hỏi thăm mấy anh chị khối trên. Anh chị bảo năm nay sáng tạo với hoàn thiện hơn nhiều.”

Dương Hàn nói thầm: “Hứa Gia đi hóng chuyện mà chẳng rủ tớ gì cả.”

Lộc Duyệt Minh mỉm cười: “Bây giờ cậu đi xem cũng được mà, hoặc ở đây chờ tin tốt về.”

Dương Hàn nóng lòng hết đợi nổi bay qua chỗ ngồi, muốn kịp phóng đến trước khi kết thúc.

Cô nàng mới bước được một chân đã thụt về, kéo góc áo Lộc Duyệt Minh: “Nè, Tiểu Lộc đi với tớ đi…” Dương Hàn nói: “Hình như tớ không biết đường á…”

Lộc Duyệt Minh chớp mắt.

“Không cần kiếm đâu.” Lộc Duyệt Minh nhìn bàn tay khẽ níu góc áo mình của cô nàng, khóe mắt cong cong, đáp: “Trong tay cậu đó.”

Dương Hàn nhất thời không phản xạ kịp.

Sau đó mới chậm chạp hiểu ra đây là trò đùa từ đồng âm.

*Đường là lộ, đồng âm với Lộc

“…” Dương Hàn: “… Tiểu Lộc à cậu thay đổi rồi.”

Lộc Duyệt Minh đặt chồng sách bài tập lên ghế, định dẫn Dương Hàn đi. Nhưng đúng lúc này, cả lớp buồn bã kéo nhau về.

Thượng Học ồn ào đầu tiên: “Không thể nào, rõ ràng lớp mình có lợi thế vậy…”

Phương Gia nói: “Nghe bảo vòng sơ khảo kế hoạch của lớp mình ăn điểm cao nhất ấy chứ…”

Hứa Gia vỗ vai lớp trưởng: “Lớp trưởng mình thể hiện tốt như này… tớ nghi có âm mưu nha.”

Lớp trưởng nhìn có vẻ thất vọng và tự trách, gượng cười: “Cảm ơn cả lớp… không được chọn thì thôi vậy, lần sau tụi mình tiếp tục cố gắng nhỉ.”

Nghe mọi người bàn tán, Dương Hàn biết chắc là kết quả không được như ý rồi. Cô nàng nhìn Liễu Tộ Diệp đang đi vào, Liễu Tộ Diệp nhìn rồi lắc đầu.

Lộc Duyệt Minh hơi bất ngờ, vừa nãy cậu còn nói Dương Hàn ở đây chờ tin tốt, mới nói: “Tiếc thật.”

Dương Hàn thở dài đầy mất mát, đáp: “Đúng thế… Thôi không sao, lần tới cố gắng.”

Thầy số học đã chứng nhận tinh thần lạc quan kẻ thù không xé nổi mặt mình của học sinh lớp mười, chuyện nhỏ nhặt bấy nhiêu chỉ như chuồn chuồn lướt thôi. Đến lúc giáo viên vào lớp, tất cả đã về chỗ chuẩn bị sẵn sàng.

Dương Hàn vỗ đầu một cái, vội vàng giúp Lộc Duyệt Minh phát bài tập.

Thời gian Hàn Thời Vũ và Dương Mạt ở nhà không nhiều. Tối đó Dương Hàn tạm về nhà ngủ một đêm, đúng dịp Hàn Lãng ghé nhà lại còn dắt nhóc Corgi tới cùng.

Dương Hàn hưng phấn ôm Gu Gu vuốt tới xoa lui, bụng nhẩm tính xem còn bao nhiêu ngày nữa kỳ nghỉ hè đến, cô nàng sẽ có một chú chó thuộc về riêng mình.

Hàn Thời Vũ chỉ ở nhà được thêm một hôm, ngày mốt phải đi công tác rồi. Nghe vậy, Dương Hàn mới chia tình yêu thắm thiết dành cho Gu Gu cho hắn một tí.

Buổi tối trời đổ mưa nhỏ.

Ngoài sân sáng ánh đèn.

Hàn Thời Vũ bung cây dù màu lam ngồi trên ghế. Dương Hàn cũng bắc ghế ngồi cạnh hắn.

“Lão Hàn nè.” Dương Hàn lên tiếng: “Lần này đi chừng nào bố về?”

Hàn Thời Vũ trả lời: “Ngày mốt bay, ừ… chắc đợt này phải cả tháng.”

Dương Hàn mân mê đầu ngón tay, mở lời: “Cũng tầm một tháng nữa trường con có tổ chức lễ hội khoa học nghệ thuật. Gia đình đến tham dự được đó bố.”

Hàn Thời Vũ nói: “Con hỏi ba con đi, chắc ba sẽ có thời gian.”

Dương Hàn dịch cán dù lên vai, trộm nhìn Hàn Thời Vũ.

Hàn Thời Vũ không phải một người cha hoàn hảo. Nhưng mà… bờ vai hắn đã từng ướt mưa vì con gái, đã từng vì một câu nói trong nhà mà lặn lội suốt đêm quay về, cũng đã từng buồn lo vô cớ suy tư chuyện chung thân đại sự của con gái, tuy là Dương Hàn mới mười sáu tuổi, đã trở thành búp cải thảo lớn ngồng bị một đống lợn rừng lăm lăm dòm ngó.

Nhưng mà, hắn là một người cha tốt.

Dương Hàn đáp: “À dạ…”

Cô nàng bỗng nhớ về thời còn học tiểu học đi mua sắm cùng hai cha. Khi đó Hàn Thời Vũ vẫn chưa hiện hữu ở đầu sóng ngọn gió truyền thông dư luận.

Bé con rất vô tư, bên nắm tay ba bên nắm tay bố, ba người dính với nhau thành chữ “凹”; hoặc là những khi nhào vào lòng hai người cười khúc khích. Khi ấy bé con rất kiêu ngạo với những ánh mắt ghen tị ước ao trên đường.

Sau này… những năm cấp hai, cô bé chịu ảnh hưởng của lời đồn dại, suy nghĩ dần trở thành một thiếu nữ nhạy cảm… để rồi rất hiếm khi ra ngoài chơi cùng hai người.

Cô nàng bỗng hoài niệm những ngày xa xưa, và muốn quay trở về.

Hàn Thời Vũ xoa đầu con gái.

Dương Hàn ngẩng lên nhìn hắn.

Hàn Thời Vũ cười: “Bố sẽ cố gắng về sớm.”

Hắn hỏi: “Đi chung đấy?”

Mưa lộp độp rơi trên tán ô. Màu đèn vàng ấm chiếu rọi nơi đôi mắt sáng lấp lánh của Dương Hàn, dạo vút lên theo khóe mắt cong cong.

Hôm sau về trường, Dương Hàn mới biết có biến.

Khi cô nàng cởi cặp chào hỏi Liễu Tộ Diệp, chợt phát hiện vết thương trên tay cô bạn.

Dương Hàn vội vã hỏi Liễu Tộ Diệp bị làm sao, Liễu Tộ Diệp chỉ lắc đầu, đáp: “Phỏng nhẹ thôi, hai ba ngày là hết.”

Mắt Hứa Gia đỏ ửng, kể lại chuyện xảy ra cho Dương Hàn nghe.

Hóa ra, kế hoạch của lớp họ giống với kế hoạch của lớp giành hoạt động này thành công. Nhưng đến tận lúc cuối, thực tế phần đông giáo viên giám khảo ưu ái kế hoạch lớp Dương Hàn hơn.

Người biết chuyện nói cho ban cán sự lớp bên. Lớp bên đó rất lo lắng, thế là nhân lúc còn thời gian trước buổi đánh giá cuối cùng, tìm tới hiệu trưởng.

Hiệu trưởng là cô giáo hiền hòa – trước đây cô tạo ra một hộp thư ngỏ, xưa giờ không công khai. Mỗi tháng đều có học sinh gửi thư vào.

Cô hiệu trưởng nhận được bức thư nặc danh của học sinh lần đầu bắt tay chuẩn bị hoạt động trường, bức thư đầy thành khẩn mới mục đích chỉ cần “một lời khuyên nho nhỏ để giải tỏa tâm trạng căng thẳng”. Thế là cô hiệu trưởng nghiêm túc trả lời.

Nhưng rồi trong buổi đánh giá cuối cùng, phần giáo viên hướng dẫn kế hoạch của lớp nọ xuất hiện tên cô hiệu trưởng, chưa hết, đến cả đề xuất cải thiện cũng có sự góp mặt của cô.

Giáo viên hướng dẫn thường là trưởng kế hoạch hoặc các thầy cô từng đọc qua kế hoạch và cho ý kiến. Có lẽ một phần do tâm lý, lại cảm thấy hai bản kế hoạch của hai lớp có phần tương đồng, vậy nên, hội đồng giám khảo giáo viên và học sinh đã lựa chọn lớp nọ.

Lúc mấy bạn nữ lớp bên kia bàn tán chuyện này, Liễu Tộ Diệp tình cờ nghe được.

Liễu Tộ Diệp vẫn luôn ăn cơm một mình. Mấy cô bạn kia cứ tưởng mình đã né khỏi khu vực ăn của lớp 10/10 rồi, không ngờ lại bắt gặp người này. Liễu Tộ Diệp đi qua dọn khay mặt ai nấy xanh lè.

Nghe Hứa Gia kể, Dương Hàn bỗng thấy uất ức muốn nghẹn.

Thật ra chuyện ra thế này Liễu Tộ Diệp cũng không nói gì được. Dù sao “đa số giám khảo ưu ái lớp mình” chỉ là kết quả dự đoán lúc trước, không hề ấn định công khai.

Chẳng lẽ lại đi vạch mặt mấy người nọ – Hiệu trưởng không phải giáo viên hướng dẫn kế hoạch chắc?

Không ai thừa nhận tâm lý muốn vừa lòng người khác của bản thân, cơ mà hiệu trưởng thật sự viết thư cho ý kiến, theo lý thuyết đúng thật được phép đề làm giáo viên hướng dẫn.

Có đi vạch mặt “bóc phốt”, Liễu Tộ Diệp cũng sẽ chỉ nhận được lời giải thích có như không —— Họ sẽ nêu lý do một cách “hợp lý” vì sao nên chọn hoạt động khác, còn nhỏ không nên nghĩ xấu về người khác như vậy.

Con người luôn có sẵn hai bộ lý do cho mỗi lựa chọn của mình, một để bào chữa cho sự thất bại, hai là củng cố cho thành công.

Mấy cô gái mồm miệng lộ chuyện đến gặp Liễu Tộ Diệp, cô bạn không nói gì, đang đi đun nước sôi thì mấy cô nàng này xông tới đòi “kết bạn”.

Liễu Tộ Diệp quay người đi không nhìn họ lấy một lần, lạnh mặt nói mình đã nghe hết tất cả mọi chuyện họ bép xép.

Liễu Tộ Diệp không định huyên thuyên, cũng biết tự bản thân không thể làm gì trong tình huống đáng xấu hổ này, nhưng có ngượng ngập mấy nữa cũng không kiềm chế được cơn giận của Liễu Tộ Diệp.

Nhóm người nọ bị thái độ của Liễu Tộ Diệp chọc giận, lúc tóm tay lại bất cẩn hất nước sôi lên.

Dương Hàn nhìn vết thương của Liễu Tộ Diệp, thấy mũi mình nghèn nghẹn.

Liễu Tộ Diệp cảm nhận được ngón tay Dương Hàn cầm tay mình đang run rẩy, lập tức an ủi: “Không sao, tôi trả đũa rồi.”

Trong phòng lấy nước lúc đó chỉ có vài người. Liễu Tộ Diệp ghì kẻ cầm đầu vào tường bằng cánh tay phỏng đỏ rộp lên, vứt lại một cậu: “Liệu mà giữ mồm mép tay chân cho cẩn thận.”

Tuy là không gây tổn thương thực chất nào cho mấy người đó.

“Chuyện thế này ấy, sau này tổ chức sự kiện còn thấy dài dài. Nhiều lúc chỉ giỏi thôi cũng khó, mà còn phải biết tí mánh khôn lỏi nữa.” Phương Gia thở dài, đáp: “Bảo lớp họ sai cũng không phải, lớp họ cũng đâu làm trái quy định… Tóm lại là làm người biết ứa gan vậy thôi.”

Hứa Gia cả giận: “Mai mốt tớ ra làm phụ hồ cho rồi, đi làm mà gặp ba giống ôn này chắc tức chết.”

Bầu không khí dịu đi nhờ câu của Hứa Gia.

Dương Hàn im lặng, không biết nói gì.

Tan học, nhóm người hôm qua chặn đầu họ ngoài cửa lớp, nghe nói có người lớp bên này gây sự với con gái lớp đó nên tới ba mặt một lời đòi một câu giải thích.

Nghe nhiêu đó cũng đủ tưởng tượng ra cảnh mấy cô gái kia khóc lóc kể lể gì với mấy cậu trai này tối qua.

Liễu Tộ Diệp xưa giờ không ngán mấy vụ này, vừa định đứng dậy đã bị Lộc Duyệt Minh và Dương Hàn cản lại.

Lộc Duyệt Minh lên tiếng: “Để bọn mình ra nói chuyện với mấy người họ.”

Phương Gia và Thượng Học cũng góp mặt. Thượng Học bá vai Lộc Duyệt Minh, ba người cùng bước lại: “Làm như lớp mình không có con trai hay gì bây.”

Thượng Học xắn tay áo, ngang ngược trẻ trâu nói: “Chị Liễu chờ đó, tụi nó dám làm bỏng tay người lớp mình, để hôm nay bọn này vặn khớp tụi nó ra.”

Liễu Tộ Diệp: “…”

Thấy mấy cậu bạn đi ra nói chuyện, Dương Hàn vẫn chưa thôi cau mày, lòng ôm bực dọc muốn bắt lửa.

Cô nàng nghiến răng, nói với lớp trước đến xem tình hình: “Lớp trưởng, lớp mình xin làm hoạt động khác được không.”

Lớp trưởng đáp: “Được thì được, nhưng mà hoạt động có sẵn đã hết rồi, chỉ xin đề xuất tự tổ chức được thôi. Nhưng muốn làm một hoạt động mới hoàn toàn để được thông qua khó ăn lắm.”

Dương Hàn đáp: “Vậy từ bây giờ tụi mình lên kế hoạch đi, tự tổ chức.”

Cô nàng nói: “Nhất định phải thắng cái lớp kia.”

Mọi người đưa mắt nhìn.

Các hoạt động tự tổ chức bao năm qua vẫn luôn kém nổi, mà trong tất cả hoạt động cố định của sự kiện sạp sách trời là được chào đón nhất.

Lớp trưởng nói: “… Chúng ta làm gì được?”

Dương Hàn: “Xin phép làm buổi tọa đàm về khoa học kỹ thuật đi.”

Lớp trưởng: “Hả?”

Liễu Tộ Diệp nhướng mày.

Hứa Gia bỗng hiểu ra, mở to mắt: “Thái… thái công chúa, chẳng lẽ cậu định…”

“Diễn giả để tớ.” Dương Hàn nói: “Mời tổng giám đốc khoa học kỹ thuật Cực Tấn Hàn Thời Vũ đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Xin lỗi, HSN khiến toàn dân thất vọng rồi, bất ổn bất ổn.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.