Nụ hôn của con gái rất trân quý
Lúc Quý Kiều hôn xuống, trong lòng cô không hề bình tĩnh như vẻ mặt bên ngoài.
Lần đầu tiên công khai làm chuyện như thế này trên sân khấu, tim cô vẫn luôn đập “thình thịch”.
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, cô nhìn thấy rõ ràng sự ngạc nhiên trong mắt Hạ Thì Lễ.
Sau một nụ hôn nhanh như chớp lướt qua, má Quý Kiều cũng vô thức nóng lên.
Cô cụp mắt, không dám nhìn vào mắt Hạ Thì Lễ.
Sau một khoảnh khắc ngạc nhiên ngắn ngủi, rất nhanh Hạ Thì Lễ đã trở lại bình thường, nói ra lời tỏ tình như trong kịch bản.
Màn cuối cùng, hai người nói ra lời trong lòng rồi ôm lấy nhau.
Bức màn khép lại, sân khấu ngập tràn những tràng vỗ tay dữ dội.
Sau khi xuống sân khấu, Quý Kiều cúi đầu, không ngừng chạy về phía hậu trường.
“Quý Kiều.” Hạ Thì Lễ ở đằng sau gọi cô.
Quý Kiều không hề dừng lại, mà lại có chút chột dạ càng đi nhanh hơn.
Bước chân đằng sau chậm lại.
Quý Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Quý Kiều trở lại hậu trường nói chuyện cùng mọi người một lúc, tâm trạng liền dần dần trở lại.
Đối mặt với Hạ Thì Lễ cũng không còn lo lắng chột dạ như vậy nữa.
Người có tấm lòng rộng lượng* như Hạ Thì Lễ, tất nhiên sẽ không khiến Quý Kiều lúng túng trước mặt mọi người.
*Gốc 风光霁月: phong quang tễ nguyệt
Cả một buổi tối, anh không hề đề cập đến chuyện này.
Quý Kiều vừa khâm phuc tính cách của anh, nhưng cũng vừa lo lắng không biết bản thân có trêu anh quá đà khiến anh phản cảm không.
Vở kịch ngày hôm đó rất thành công, bọn họ giành được giải nhất.
Lúc công bố giải, Quý Kiều vô thức nhìn Hạ Thì Lễ cười.
Hạ Thì Lễ cũng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, biểu cảm phức tạp.
Nhất thời trong lòng Quý Kiều có chút hồi hộp.
Sau khi cuộc thi kết thúc, mấy người cùng nhau quay trở lại ký túc xá.
Hà Minh đi phía trước tay gác lên vai một bạn nam, khoe khoang về vở kịch của bản thân.
Nói vô cùng vui vẻ, không nhịn được quay đầu nhìn Quý Kiều, khóe miệng cười không ngừng: “Lần này công lao của bạn học tiểu Kiều là vô cùng lớn nhá.
Nụ hôn giả đó rất là đúng chỗ! Nếu tôi không phải là đạo diễn thì đã tin là thật rồi.”
Đại ca D cũng phụ họa: “Phải rồi, khán giản đều hét khản cả cổ rồi.”
Quý Kiều vô thức nhìn về phía Hạ Thì Lễ, biểu cảm anh vẫn bình tĩnh, không nhìn ra vui hay buồn.
Nhất thời Quý Kiều có chút lo sợ.
Chắc anh sẽ không thật sự tức giận đấy chứ?
Nhân lúc mọi người đều có mặt, Chương Trình vô cùng hưng phấn đề xuất chia tiền thưởng, đề nghị này lập tức được anh D hưởng ứng.
Trong lúc ba người kia đang thảo luận về chia tiền thưởng, Quý Kiều cẩn thận nhẹ kéo kéo vạt áo Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ cúi đầu nhìn cô.
Quý Kiều mím chặt môi, nhỏ giọng hỏi: “Hạ Thì Lễ, cậu tức giận sao?”
Đối mặt với ánh mắt có chút lo lắng của cô gái, Hạ Thì Lễ lắc đầu: “Không có.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Giọng Hạ Thì Lễ ôn hòa, nghe không có gì là miễn cưỡng cả.
“Nhưng mà…”
Nhìn cậu có chút không vui.
Quý Kiều chớp chớp mắt, không nói câu sau.
“Cậu không tức giận thì tốt rồi.” Quý Kiều cũng không hỏi đến cùng, mà là đổi sang chủ đề khác.
Đôi mắt cô cong cong, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Vậy thứ 7 tới có hẹn, cậu đừng có quên đó nha.”
Hạ Thì Lễ gật đầu nói được.
Anh dừng lại một chút rồi lại hé miệng, bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Ây, hai người các cậu có nghe không đấy? Ngày mai thứ 7 cùng đi ăn nhá?” Hà Minh đi đằng trước bất ngờ quay đầu lại, la lên với hai người.
Quý Kiều lắc lắc đầu: “Các cậu đi đi, tôi có việc rồi.” Mai là ngày con gái trong lớp liên hoan.
Bữa liên hoan này vì các loại lí do mà đã lùi mấy lần rồi, lần này nói thế nào cũng không thể đổi nữa.
Quý Kiều nói xong lại quay về phía Hạ Thì Lễ: “Cậu vừa nãy có phải muốn nói cái gì không?”
Bị ngắt lời như vậy, lời đến môi rồi Hạ Thì Lễ lại không nói ra nổi.
Anh thở dài, giọng điệu bình thản: “Không có gì, cậu lên lầu đi.”
Trong lúc nói chuyện, đã đến ktx nữ sinh rồi.
Quý Kiều quan sát Hạ Thì Lễ mấy giây, cảm thấy những lời mà Hạ Thì Lễ định nói có thể là những câu mà mình không muốn nghe.
Suy nghĩ một lát giữa việc hỏi và không hỏi, Quý Kiều vẫn quyết định không nhắc đến nữa.
Cô cười cười, tạm biệt với mấy nam sinh dưới lầu rồi đi vào cổng.
Hạ Thì Lễ cùng những người khác trở về ktx.
Bạn cùng phòng Hàn Lộ và Hoắc Thừa đang chơi game, còn Diêu Húc đang ở câu lạc bộ liên hoan cũng không ở trong ký túc xá.
“Diêu Húc vẫn chưa về sao?” Hạ Thì Lễ hỏi hai người bạn cùng phòng.
“Chưa, chắc vẫn chưa liên hoan xong đi?” Hàn Lộ rút ra chút ít thời gian trả lời.
Hạ Thì Lễ chau mày: “Lúc tớ quay về có thấy phó trưởng clb của bọn họ.”
Liên hoan nên kết thúc rồi chứ.
“Uầy, lão Diêu cậu còn không biết sao?” Hàn Lộ “xì” một tiếng, “Chắc chắn là ở lại tiếp tục uống rượu rồi.”
Cha mẹ Diêu Húc là doanh nhân, làm kinh doanh nhỏ, lúc nào cũng phải xã giao.
Từ nhỏ Diêu Húc đã mưa dầm thấm đất văn hóa bàn rượu rồi, rất am hiểu mấy chuyện này.
Thêm nữa cậu ta cũng thích nói chuyện, giỏi giao tiếp, tửu lượng cũng cao đến dọa người, mỗi lần uống rượu hay liên hoan đều như cá gặp nước, gần như phải đến kết thúc buổi tiệc mới rời đi.
Hạ Thì Lễ mím môi, bản thân anh trước khi cuộc thi kịch bắt đầu đã nhắc nhở cậu ta uống ít rượu đi rồi.
Suy nghĩ một lát, Hạ Thì Lễ nhấc điện thoại gọi cho Diêu Húc.
Điện thoại vừa thông, âm thanh ồn ào và tiếng rượu nâng ly truyền vào một cách rõ ràng.
Còn cái người đã đồng ý uống ít rượu bây giờ nói chuyện cũng bắt đầu ngọng rồi.
Hạ Thì Lễ thở dài, nhịn lại suy nghĩ muốn chất vấn cậu ta, chỉ hỏi khi nào cậu ta trở về.
Dường như Diêu Húc biết bản thân đuối lí, đồng ý lập tức quay trở về.
Hạ Thì Lễ nhẹ thở ra, ngắt điện thoại.
Không như Hạ Thì Lễ dự đoán, Diêu Húc mồm thì nói “quay về ngay”, nhưng đến mãi 10 giờ hơn anh mới nhận được điện thoại của Diêu Húc.
Hạ Thì Lễ ngắt điện thoại xong vội vàng chạy xuống lầu, đón Diêu Húc đã say ngoắc cần câu từ hai nam sinh khác.
“Làm phiền các cậu rồi.” Hạ Thì Lễ nói cảm ơn với hai người kia.
“Không sao không sao.” Hai nam sinh liên tục lắc đầu.
Trong đó có một người ngại ngùng nói: “Vốn dĩ không định uống lâu như vậy… cậu ta cứ nói bản thân không say không say, kết quả thành như thế này…”
Hạ Thì Lễ bất lực gật đầu: “Tôi biết rồi, không phải do các cậu.”
Diêu Húc nói phét không đổi sắc mặt, người không quen thuộc thật sự rất dễ bị lừa.
Sau khi tạm biệt hai nam sinh, Hạ Thì Lễ đỡ Diêu Húc đi về phía ký túc xá.
Lúc này Diêu Húc đã ở trạng thái say rượu nói liên thiên liên tục.
Cậu ta nghiêng đầu dựa vào bả vai Hạ Thì Lễ, mùi rượu nồng nặc mà ăn nói bậy bạ.
“Anh Hạ, cậu tốt với tôi thật đấy.”
“Cậu nói sao hôm trời mưa cậu lại không chọn tôi cơ chứ? Hại tôi thua Quý Kiều một bữa cơm.”
“Ayyy, không phải cậu thích tôi đấy chứ? Đừng có thấy tôi nói chuyện cợt nhả, tôi cmn không cong đâu đấy.”
Mi tâm Hạ Thì Lễ giật giật, nhịn xuống cảm xúc muốn quăng cậu ta đi, đỡ cậu ta về ký túc xá.
Diêu Húc về đến ký túc xá thì lại biết điều ngậm mồm lại, thành thành thật thật nằm thẳng lên giường.
“Anh Hạ, tôi ngủ đây, dù sao mai cũng là thứ 7.”
Cậu ta nhắm mắt lẩm bẩm một câu, quay đầu vào tường.
Một lúc sau, trên giường truyền ra tiếng ngáy khe khẽ.
Cả phòng ký túc xá tràn ngập múi rượu.
Hạ Thì Lễ bất lực, mở cửa ban công cho thoáng khí, lại kéo chăn đắp lên người Diêu Húc.
Làm xong thì cũng đến giờ tắt đèn rồi.
“Lão Diêu này, làm sao lại uống thành như vậy?” Hàn Lộ nằm trên tầng giường Diêu Húc, lúc leo lên bị mùi rượu hun đến chau mày.
Hoắc Thừa cũng nhìn Diêu Húc một cái, có chút lo lắng: “Cậu ấy không sao chứ?”
“Buổi tối tớ sẽ chú ý đến cậu ấy.” Hạ Thì Lễ nói.
Anh cùng Diêu Húc đều ngủ ở giường dưới, trông coi cậu ta khá là tiện.
“Vậy cậu vất vả rồi.”
Hoắc Thừa liền an tâm.
Mà quỷ rượu Diêu Húc này, ngủ một mạch đến trưa hôm sau mới tỉnh.
Hậu quả sau khi say rất rõ ràng, Diêu Húc sau khi tỉnh dậy đầu óc vẫn mơ màng.
Cậu ta mở đôi mắt nặng trĩu ra, mông lung nhìn thấy hình bóng người trước mặt.
Hạ Thì Lễ ngồi trên ghế đẩu lưng dựa vào bàn sách, ánh mắt thâm trầm nhìn cậu ta, dường như đang suy nghĩ cái gì.
Diêu Húc giật mình vô thức mắng một tiếng “cmn!”
Nhìn cậu ta, biểu tình Hạ Thì Lễ có chút thả lỏng, sau đó lại lập tức cau mày, đứng dậy ghét bỏ nói: “Dậy rồi thì mau ngồi dậy đi.
Tớ đi ngủ trưa một lát.”
Diêu Húc nhìn Hạ Thì Lễ đi về phía giường của anh, mơ hồ cảm thấy mình xuất hiện ảo giác.
Cậu ta thành thật đứng dậy đi rửa mặt, càng nghĩ càng thấy sai.
Hôm nay không có tiết, thế mà Hạ Thì Lễ lại không đi thư viện, phòng thí nghiệm hay phòng máy gì đó mà lại ở trong ký túc xá!
Lại còn “thâm tình” chăm chú trông coi mình sau khi say rượu!
Đây là tình anh em cảm động trời xanh gì nha?!
Lúc đánh răng, Diêu Húc thực sự không nhịn được, ngậm bàn chải đánh răng chạy đến bên cạnh Hạ Thì Lễ.
“Cậu không phải không ngủ trưa sao?” Cậu ta nghĩ nghĩ, đột nhiên hiểu ra, ngạc nhiên kêu lên, “Không phải cậu trông tớ cả tối đấy chứ?”
Hạ Thì Lễ tở dài: “Cũng không đến mức như vậy.”
Chỉ là thường xuyên thức dậy xem tình trạng của cậu ta thế nào, không ngủ được một giấc ngon lành.
Nghe thấy Hạ Thì Lễ nói như vậy, Diêu Húc liền biết mình đoán đúng tám chín phần rồi.
“Anh Hạ, tớ có việc muốn hỏi cậu từ lâu rồi.” Cậu ta do dự, dò xét nói.
Hạ Thì Lễ liếc nhìn cậu ta: “Cái gì?”
Diêu Húc liếc nhìn xung quanh, sau khi xác định trong phòng không có ai mới nhỏ giọng nói: “Cậu yêu thầm tớ đúng không?”
Từ trước khi nhập học, Diêu Húc đã lờ mờ cảm thấy Hạ Thì Lễ đối xử với mình rất tốt.
Bình thường giúp cậu ta lấy cơm trả tiền mấy chuyện nhỏ như vậy thì không nói làm gì, thỉnh thoảng cậu ta có mấy hành vi “quá phận” cũng không trách mắng, còn thường xuyên dặn dò cậu ta không nên uống nhiều rượu.
Hạ Thì Lễ hít một hơi, lần đầu tiên muốn ra tay đánh người.
Não của cậu ta cấu tạo như thế nào vậy, sao lại nghĩ ra được như vậy?
“Diêu Húc.” Hạ Thì Lễ quay người về phía cậu ta, trịnh trọng nói.
“Hả?” Diêu Húc cũng rất ngạc nhiên, hoảng sợ, “Không phải thật chứ? Tớ tớ tớ…”
“Cậu không cong tôi biết.” Hạ Thì Lễ nói hộ cậu ta, “Tớ không có ý như vậy với cậu, xin cậu đừng có tự mình đa tình.”
“Ò ò ò, vậy thì tốt.” Diêu Húc an tâm* nhẹ thở ra, không ngờ lại phun ra ít bọt kem đánh răng, có vài chấm trắng vẩy lên giường Hạ Thì Lễ.
*Gốc 如释重负: như trút được gánh nặng
Gân xanh trên trán Hạ Thì Lễ giựt giựt, ánh mắt không hề thân thiện liếc sang.
“Sorry nha.” Diêu Húc chột dạ dùng tay áo lau đi bọt dính trên giường cho Hạ Thì Lễ.
“Chủ yếu là do đối xử với tớ tốt quá, tớ thực sự cảm động vô cùng.”
Hạ Thì Lễ thở dài: “Chẳng qua tớ sợ cậu ngộ độc cồn.”
“Tớ đã nói với cậu rồi, ngộ độc cồn rất nghiêm trọng, có thể chết người.” Anh lại nhấn mạnh lần nữa.
Diêu Húc không để bụng: “Ở đâu ra dễ dàng ngộ độc cồn như vậy chứ? Bố tôi uống rượu nửa đời rồi cũng có sao…”
“…Nếu như có thì sao?” Hạ Thì Lễ ngắt lời cậu ta, giọng điệu nghiêm khắc, “Nếu như tớ nói cậu có thể chết vì ngộ độc cồn, cậu vẫn uống như vậy sao? Cậu có nghĩ đến bố mẹ cậu không?” Diêu Húc nhất thời bị Hạ Thì Lễ nghiêm túc làm cho sửng sốt.
“Tớ…” Cậu ta hơi hé miệng.
“Cậu làm sao? Cậu không phải nói với tôi sẽ không uống nhiều sao? Kết quả thì sao?!” Tối qua Hạ Thì Lễ đã muốn chất vấn cậu ta rồi, chẳng qua cậu ta say đến mềm nhũn ra, nói thì cũng không khơi thông ra cái gì, những lời này chỉ có thể giữ đến bây giờ.
Diêu Húc bị chất vẫn đến không nói lên lời, chỉ có thể gượng cười giải thích: “Không phải là do tớ nhất thời uống hăng sao…”
Thấy ánh mắt Hạ Thì Lễ vẫn không hài lòng, Diêu Húc rất thức thời nói lại: “Được, lần sau tớ thật sự không uống nhiều như vậy nữa.”
Hạ Thì Lễ lại nằm xuống lần nữa nhắm mắt, thấp giọng nói: “Hy vọng cậu nói được thì làm được.”
Diêu Húc yên lặng gật gật đầu, đứng dậy đi đến bồn rửa mặt tiếp tục đánh răng.
Đánh răng xong, cậu ta đi qua giường của Hạ Thì Lễ, nhỏ giọng nói: “Anh Hạ, tớ đi ăn cơm đây.
Cậu muốn gọi gì không?”
“Không cần.” Hạ Thì Lễ thản nhiên nói, “Tớ ngủ một lát.”
“Được được, vậy cậu ngủ đi, tớ không làm phiền cậu nữa.”
Diêu Húc nhìn thấy Hạ Thì Lễ mệt mỏi, trong lòng cảm động vô cùng.
Cậu ta với Hạ Thì Lễ chẳng qua mới quen nhau mấy tháng, có một người bạn cùng phòng quan tâm mình như vậy đúng là khó có được.
Cậu ta đơn phương quyết định, từ giờ về sau Hạ Thì Lễ không chỉ là bạn cùng phòng của cậu ta, mà còn là anh em thân thiết!
Ở một bên, Hạ Thì Lễ nằm trên giường có chút đau đầu, trì trệ không ngủ được.
Tối hôm qua, anh thường tỉnh giấc nhìn xem Diêu Húc ở giường bên cạnh có còn ở đấy hay không, có nôn hay không, thần kinh căng thẳng, vẫn luôn không ngủ ngon.
Anh cũng biết, bản thân mình tối hôm qua chuyện bé xé ra to, nhưng chỉ cần thấy Diêu Húc uống rượu, anh liền không cách nào khống chế để không lo lắng.
——Bởi vì đời trước Diêu Húc chết do ngộ độc cồn.
Khoảng thời gian đó, bản thân Hạ Thì Lễ đang mở rộng sự nghiệp ở nước ngoài.
Còn sự tình của công ty ở trong nước, đa phần đều do Diêu Húc quản lí.
Lúc cùng mở công ty ấy, Diêu Húc thường nói trình độ của bản thân không tốt, chuyện xã giao liền giao cho cậu ta.
Ở phương diện này, cậu ta có thiên phú lại cực kì am hiểu.
Nhưng ai cũng không ngờ được, Diêu Húc lại ra đi ở lĩnh vực mình am hiểu nhất.
Cậu ta vì uống rượu quá độ dẫn đến ngộ độc cồn, trong lúc hôn mê nôn mửa dẫn đến tắc nghẽn hô hấp, nghẹt thở trong phòng mà chết.
Lúc đó cậu ta ở một mình, lúc thi thể được phát hiện ra đã là trưa ngày thứ hai.
Hạ Thì Lễ vội vàng bay từ nước ngoài về, chỉ kịp đến dự tang lễ của cậu ta.
Trong linh đường, bố mẹ Diêu Húc trong nháy mắt như già đi cả chục tuổi, tràn đầy bi thương làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Người bố khéo nói dẻo miệng của cậu ta hiếm khi trầm lặng, cầm tay Hạ Thì Lễ không ngừng run rẩy.
Còn mẹ cậu ta khóc đỏ cả mắt, hoàn toàn không còn tươi sáng như trước.
Hạ Thì Lễ vừa đau lòng lại vừa khó chịu.
Có lúc anh nghĩ, nếu như trong lúc bận rộn anh bỏ chút tâm tư để ý, để trợ lí cả đêm đều trông coi Diêu Húc, kết cục có phải sẽ khác hay không.
Sau chuyện đó, Hạ Thì Lễ lấy danh nghĩa công ty đưa cho bố mẹ Diêu Húc một khoản lương hưu lớn.
Nhưng bố mẹ Diêu Húc trả lại toàn bộ số tiền, một đồng cũng không lấy.
Chuyện này đã trở thành gút mắc trong lòng Hạ Thì Lễ.
Khoảng thời gian đó anh thường hối hận, rõ ràng biết rằng con người Diêu Húc hay nói khoác, tại sao bao lần nghe cậu ta gọi điện nói “Tôi làm được” “Tôi không sao” đều dễ dàng tin tưởng như vậy?
Lần cuối cùng gặp lại bố mẹ Diêu Húc, là sau khi Diêu Húc ra đi được mấy tháng.
Anh mang quà đặc biệt đến nhà cũ của Diêu Húc hỏi thăm.
Căn biệt thự to như vậy lạnh lẽo trống vắng, di ảnh được đặt trên chiếc tủ bằng gỗ lim trong phòng khách.
Trong ảnh, cậu ta vẫn còn trẻ, vẫn còn thích cười.
Bố của Diêu Húc hút từng điếu lại từng điếu thuốc, giọng điệu ảm đạm nói bọn họ có thể sẽ nhận nuôi một đứa trẻ.
“Nếu không dì của con có thể sẽ không chịu nổi.” Ông thở dài nói.
Hạ Thì Lễ đứng trong căn phòng khói thuốc mù mịt nhìn thấy mẹ của Diêu Húc, vốn dĩ là người ưa thích trang điểm, mái tóc đen mượt lại ẩn có vài sợi bạc.
Chóp mũi Hạ Thì Lễ chua xót, nhất thời không nói ra được lời an ủi nào.
Đối với gia đình mất đi đứa con duy nhất, bất kì lời an ủi nào cũng đều dư thừa.
Sau đó trong lúc anh bận rộn sự nghiệp ở nước ngoài, cũng âm thầm giúp họ tìm đứa trẻ mồ côi thích hợp.
Đáng tiếc, không kịp giúp đỡ gì, bản thân đã phát sinh việc ngoài ý muốn.
Anh tỉnh lại lần nữa, đã trùng sinh trở lại rồi.
Hồi tưởng lại các loại chuyện sau khi trùng sinh, trong lòng Hạ Thì Lễ lại nặng trĩu.
Anh vươn tay với lấy điện thoại, gọi điện cho dì.
Biết được tình trạng của mẹ và Thì Khiêm vẫn tốt, Hạ Thì Lễ mới thoáng an tâm.
Ngắt điện thoại, wechat bỗng nhận được thông báo mới.
Quý Kiều: “Tôi ăn gà rán ở quảng trường Văn Hối~”
Phía sau còn kèm theo một bức ảnh.
Trong bức ảnh, Quý Kiều mặc một chiếc váy voan màu trắng, khoác thêm một chiếc áo khoác kaki.
Một tay cô cầm túi gà rán, tay còn lại cầm một cái que tre.
Đôi môi hồng hào căng mọng cắn vào que tre, đôi mắt thỏa mãn cong thành hình trăng non.
Trong nháy mắt nhận được ảnh, Hạ Thì Lễ vô thức cong môi.
Anh nhìn chăm chăm vào bức ảnh hồi lâu, lại bỗng nhiên thở dài.
Rõ ràng là đã lên kế hoạch từ sớm, đời này sẽ giống với đời trước, chỉ cần làm bạn với Quý Kiều là được rồi.
Vì sao lại không nhịn được mà tiếp xúc với cô chứ?
Nếu có một bản thân nữa ở đây, nhất định sẽ khinh bỉ mình nhỉ?
Ở bên khác, điện thoại Quý Kiều kêu lên.
Hạ Thì Lễ: “Nhìn có vẻ rất ngon.”
Quý Kiều mím môi, cúi đầu trả lời.
“Cậu muốn ăn không? Tôi mang về cho cậu một phần.”
“Quý Kiều, cậu vẫn không muốn gọi cái gì sao?” Hàn Trân Ny ở bên cạnh lên tiếng gọi cô.
Quý Kiều nhận lấy menu xem, gọi thêm hai món liền trả lại.
“Ừm, cứ như vậy trước đi.” Hàn Trân Ny nhận lấy menu đưa cho phục vụ, “Không đủ bọn tôi sẽ gọi thêm.”
Phục vụ đáp một tiếng, quay người rời đi.
Đây là lần đầu tiên tập thể nữ sinh đi ăn liên hoan, không khí vui vẻ lại hòa thuận.
Trong lúc đợi đồ ăn, Ngô Du cười ha ha tám chuyện về vở kịch ngày hôm qua.
“Lúc Quý Kiều hôn xuống, nam sinh bên cạnh tôi đều muốn điên lên.”
“Đúng đúng đúng! Tôi còn nghe thấy có người nói không cho hôn! Cười chết tôi rồi!”
“Hơn nữa tôi cảm thấy Hạ Thì Lễ càng được hoan nghênh rồi.
Tôi thấy trên diễn đàn có người đăng ảnh cậu ấy lên hỏi là ai đấy.”
Nói chuyện một lúc, có nữ sinh tò mò nhìn Quý Kiều: “Quý Kiều các cậu là mượn góc* sao?”
*Gốc 借位: tá vị: mượn góc chết để hoàn thành cảnh mà không cần làm thực sự.
Quý Kiều: “Tôi…”
Điện thoại kêu lên, là Hạ Thì Lễ trả lời.
Hạ Thì Lễ: “Cảm ơn, nhưng chốc nữa tôi phải về nhà, không cần phiền phức vậy đâu.”
Quý Kiều tắt màn hình, ngẩng đầu cười nhẹ: “Tất nhiên là mượn góc rồi!”
Hàn Trân Ny nhìn Quý Kiều một cái, cười nói: “Nếu là thật, không biết bao nhiêu nam sinh nữ sinh đau lòng đây.”
Mấy người đang nói chuyện, phục vụ bưng lên một đĩa cua lông lớn.
“Cua đực vào tháng 11 ăn khá ngon.” Hàn Trân Ny ra hiệu mỗi người lấy một con, “Nghe nói cua của tiệm này ngon lắm.”
“Rất đắt sao?” Hà Hội vô thức hỏi một câu.
Hàn Trân Ny ngừng một chút: “Ừm, tàm tạm.
Không sao, đĩa này tôi mời.”
“Oa không hổ là lớp trưởng!”
“Cám ơn Trân Ny! Vậy tớ không khách sáo nữa nha!” Tiền Tĩnh Tĩnh cầm lấy một con, thuần thục bóc vỏ bẻ chân.
“Oaaaa thực sự rất nhiều thịt!” vừa ăn vừa nói vô cùng vui vẻ.
Bên trong thịt cua tràn đầy, nước sốt thơm đặc, thực sự rất ngon.
Quý Kiều ăn cua, một ý nghĩ dần hình thành trong đầu cô.
Hạ Thì Lễ không muốn cô mang gà rán về thì thôi, cô mua cua to tặng cho người khác ăn.
Hứ.
Bữa tối gần kết thúc, mọi người bắt đầu trò chuyện sôi nổi.
Mấy cô gái tu.ổi 18 19 tụ tập lại một chỗ, không khỏi sẽ nói về mấy câu chuyện yêu đương.
Trong 8 cô gái, có 3 người đã từng yêu.
Trước mắt có hai người đã có bạn trai.
“Tiêu Nhiên ở lớp bên cạnh quen bạn trai đã lâu lắm rồi.
Nghe nói từ năm nhất trung học phổ thông đã quen nhau rồi, thật hâm mộ.”
“Có cái gì đâu? Ngô Du cũng vậy nhé.”
“Không không, bọn tôi mới được một năm.” Ngô Du liên tục xua tay, “ Trước đó chỉ là yêu thầm lẫn nhau thôi.”
Hà Hội vẫn luôn ngồi im lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Nếu như cậu thích một người cậu sẽ chủ động tỏ tình sao?”
Ngô Du gật đầu: “Có chứ, tôi là người theo đuổi bạn trai tôi mà.”
Tiền Tĩnh Tĩnh phồng má lắc đầu: “Tôi cảm thấy tôi chắc sẽ không đâu.”
“Quý Kiều thì sao? Mỹ nữ chắc không cần đâu nhỉ?”
“Cái gì mà không cần? Quý Kiều không phải còn mua sách về học sao?”
“Ò, đúng rồi hahaha, tôi quên mất.”
Quý Kiều bị nhắc đến* nâng mắt lên, nuốt đồ ăn trong miệng xuống.
*Gốc 被cue到: cue làmột từ phổ biến trên Internet, từ này thường được sử dụng trong các chương trình tạp kỹ để chỉ ý nghĩa yêu cầu đối phương trả lời cuộc trò chuyện và thay đổi phần biểu diễn.(theo baidu)
“Tôi sẽ không tỏ tình.”
“Hả?”Tĩnh Tĩnh ngạc nhiên mở to mắt, trong chốc lát vẫn chưa phản ứng được, “Không tỏ tình sao?”
Quý Kiều lắc đầu: “Tớ chỉ bật đèn xanh cho đối phương tỏ tình.”
“Nếu như đối phương không tỏ tình thì sao?”
“Vậy thì tiếp tục bật đèn xanh nha.”
“Nếu như vẫn tiếp tục không tỏ tình thì sao?”
“Vậy thì tạm biệt.”
Nhìn mấy người đang choáng váng, Quý Kiều dãn mày cười: “Theo mãi một người chẳng có gì thú vị.”
Cuộc đời có hạn, thanh xuân lại càng ít đến đáng thương.
Cô sẽ không luôn theo đuổi một người mà không có hy vọng gì.
Hà Hội cụp mắt, khóe mắt trộm nhìn Quý Kiều.
Khi nói chuyện sắc mặt cô hồng hào tươi sáng, ánh mắt trong sáng.
Diện mạo Quý Kiều yếu đuối nhu nhược nhưng tính cách thì không hề.
Đấy là tự tin của mỹ nữ sao? Hà Hội không nhịn được mà nghĩ, nếu như cô xinh đẹp giống như Quý Kiều, có phải cũng sẽ có dũng khí theo đuổi người mình thích không? Mà không phải như bây giờ, vừa ghen tỵ bạn cùng phòng xinh đẹp, vừa phải lợi dụng cô để tiếp cận người mình thích.
Lúc buổi liên hoan sắp kết thúc, Quý Kiều gọi mang về hai cặp cua.
Từ cổng trường đi vào, cô không cùng những cô bạn khác trở về ký túc xá, mà đi đường tắt đến dưới tầng ký túc xá nam.
Gửi cho Hà Minh một tin nhắn, Quý Kiều đặt hộp thức ăn ở một bên, cúi đầu chơi điện thoại.
Lúc đang lướt weibo, bỗng nhiên trước mặt cô xuất hiện một bóng người.
Quý Kiều vô thức ngẩng đầu, khuôn mặt thâm thúy của Thường Ninh Viễn lọt vào trong tầm mắt.
“Cậu đang đợi ai?” Quý Kiều vẫn chưa nói gì, Thường Ninh Viễn đã mở lời trước.
Quý Kiều ngay tức khắc đanh mặt lại, giọng điệu không tốt trả lời: “Liên quan gì đến cậu?”
Không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Giọng điệu chất vấn như bây giờ của anh ta là có ý gì?
“Cậu đang đợi Hạ Thì Lễ?” Thường Ninh Viễn cau mày, nhìn lướt qua hộp đồ ăn bên cạnh cô.
Lại nhìn cô với ánh mắt u ám, giọng điệu hung dữ chất vấn, “Cậu còn mua đồ ăn cho cậu ta?!”
Anh ta thích cô như vậy, cô không tiếp nhận thì thôi đi, lại còn qua lại với nam sinh khác là như thế nào? Lồ.ng ng.ực Thường Ninh Viễn phập phồng, cảm thân bản thân sắp tức đến nổ tung rồi.
“Tôi đưa đồ ăn thì động chạm gì đến cậu?” Quý Kiều trợn mắt, cảm thấy anh ta thật không thể tưởng tượng nổi.
Đôi mắt Thường Ninh Viễn trừng trừng nhìn vào Quý Kiều, chuyện hôm đó với Trần Hiển lại hiện lên trong trí óc.
Mấy ngày này anh ta đều tìm hiểu rồi, gia cảnh nhà Hạ Thì Lễ thực sự rất tốt.
Ông của anh trước khi về hưu là giáo sư đại học, bố của anh là một thương nhân nho giáo* nổi tiếng ở thành phố Hối Đồng, có danh tiếng có danh vọng, quan hệ rất rộng.
Những điều kiện bẩm sinh này của Hạ Thì Lễ không cần nói, sau khi ra trường tiền đồ nhất định sẽ rộng mở.
*Gốc 儒商: thương nho: là sự kết hợp giữa “Nho” và “kinh”, vừa có đạo đức, trí tuệ của nhà Nho, vừa có sự giàu có, thành đạt của doanh nhân, họ là hình mẫu của Nho gia , bậc tinh anh trong giới kinh doanh .
“Cậu rốt cuộc thích cậu ta ở chỗ nào?” Thường Ninh Viễn đi về phái trước một bước, buột miệng nói ra, “Có phải cậu nhìn trúng tiền của cậu ta không? Cậu ghét bỏ tôi không có tiền phải không?!”
Quý Kiều bị anh ta bất thình lình chất vấn nên giật mình, nhìn chằm chằm ánh mắt tàn bạo của anh ta.
Hồi lâu, cô hé hé miệng, nhỏ giọng hỏi lại: “Tôi ham giàu?”
Giống như nghe được câu chuyện cười, Quý Kiều bất ngờ cười ra tiếng: “Thường Ninh Viễn cậu bị điên sao?”
Chuyện đời trước như đèn kéo quân hiện lên trong đầu cô.
Trong thoáng chốc, cô như trở về mùa đông hồi mới tốt nghiệp năm đó.
Năm đó trong phòng trọ rất lạnh, cô vì muốn tiết kiệm tiền điện, một mình ở nhà không bật điều hòa, đắp chăn bông sưởi ấm.
Năm đó, cô cũng rất ít khi đi phương tiện công cộng, gần như đều đạp xe đạp đi ra ngoài.
Gió lạnh vù vù thổi qua, mắt cô bị gió thổi vào đau rát.
Cũng năm đó, bàn tay xinh đẹp cô luôn tự hào trở nên xấu xí, tím đen lại sưng tấy.
Tất cả nhưng thứ đó, chẳng qua là vì Thường Ninh Viễn muốn lập nghiệp, bản thân muốn vì anh ta mà tiết kiệm ít tiền.
Vậy mà bây giờ, cũng là người đó, đứng trước mặt cô đúng tình hợp lí chất vấn cô, phê phán cô hám giàu khinh nghèo?
Quý Kiều cảm nhận được sự châm chọc lớn nhất của đời người.
Cô cười lạnh nói: “Con gái bọn tôi thích thì là nông cạn, thích người giàu thì là ham giàu, chẳng nhẽ lại phải thích một người vừa nghèo vừa xấu mới chứng minh được là tình yêu đích thực sao?”
“Tôi không phải…” Thường Ninh Viễn bỗng nhiên hoảng sợ, vội vàng giải thích, “Tôi không phải ý đó…”
“Đủ rồi!” Quý Kiều ngắt lời anh ta.
Cô hung dữ trừng anh ta, cao giọng nói: “Coi như tôi ham giàu thì làm sao? Bọn tôi nam chưa cưới nữ chưa gả, tôi thích cậu ta thì có vấn đề gì? Tôi không thể chọn một người có điều kiện tốt hơn tôi sao?”
“Nếu như tôi ham giàu, cậu thích tôi thì là cái gì? Không phải cậu cũng nhìn vẻ bề ngoài sao? Tiền ít nhất vẫn còn giữ nguyên giá trị, nhưng sắc đẹp thì không thế đâu.
Cậu còn nông cạn và vô vị hơn! Có tư cách gì mà chất vấn tôi?”
Thường Ninh Viễn hốt hoảng lắc đầu.
Không, không phải như vậy.
Anh ta không phải chỉ thích vẻ ngoài của Quý Kiều.
Anh ta hé hé miệng, lại không biết giải thích cho chính mình như thế nào.
Quý Kiều không có kiên nhẫn nói lời thừa thãi với anh ta, chán ghét hét lên: “Cút!”
Lời vừa dứt, Hà Minh vội càng từ cổng chính chạy đến.
“Ai ya xin lỗi nha bạn học Tiểu Kiều, để cậu đợi lâu rồi.” Hà Minh gãi gãi đầu, “Hôm qua ngủ muộn quá.”
Quý Kiều chỉ chỉ hộp đồ ăn ở bên cạnh: “Cậu cầm lên chia cho mọi người đi.”
Khoảng thời gian tập kịch này, mấy nam sinh không ít lần mua cho cô trà sữa đồ ăn vặt.
Cô mua ít cua cũng là việc nên làm.
“Cảm ơn cảm ơn!” Hà Minh liên mồm cảm ơn, “Anh Hạ không có ở đây, bọn tôi ăn hộ luôn ha.”
Quý Kiều không sao cả gật đầu, giương mắt lên phát hiện Thường Ninh Viễn vẫn đứng một bên, giọng điệu không tốt bổ sung thêm: “Đừng chia cho phòng 410 là được.”
Ánh mắt Hà Minh quét qua giữa Quý Kiều và Thường Ninh Viễn, dừng một chút gật đầu.
“Được! Bọn tôi ăn còn không đủ đâu.”
Thường Ninh Viễn ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, hồi lâu không nói ra lời.
Bây giờ anh ta mới phát hiện ra, là anh ta hiểu lầm Quý Kiều.
Vốn dĩ Hạ Thì Lễ không ở trường, những thứ này cũng không phải đặc biệt mua cho anh.
Sự ảo não và hối hận mạnh mẽ cuốn lấy Thường Ninh Viễn.
Vì sao anh ta không đợi một chút xem? Vì sao lại nói những lời như vậy?
Nhìn thấy Quý Kiều định rời đi, Thường Ninh Viễn chạy lên hai bước định đuổi theo Quý Kiều.
“Quý, Quý Kiều…”
“Cút.”
Trả lời anh ta lại chỉ là cước bộ nhanh hơn và câu nói lạnh lẽo.
Anh ta một mình ngẩn ngơ đứng tại chỗ một lúc, lại quay người trở về ký túc xá.
“Ấy, không phải cậu nói đi ra ngoài lấy hàng sao?” Thấy Thường Ninh Viễn tay không trở về, Trần Hiển thuận mồm hỏi một câu.
Trong lòng Thường Ninh Viễn không yên, đáp một tiếng rồi ôm máy tính lên giường.
Hôm nay ở trước mặt Quý Kiều anh đã nói sai, nhất định phải xin lỗi.
Thường Ninh Viễn lên mạng tìm kiếm một hồi, mở weibo của Quý Kiều ra.
Anh đăng ký một số, nhắn tin riêng xin lỗi cô.
Bên đó vẫn luôn không trả lời lại, Thường Ninh Viễn cũng không biết cô có nhìn thấy hay không.
Một lúc sau, anh lại gửi lời mời kết bạn wechat với QQ, lý do kết bạn đều viết “xin lỗi”.
Nhưng tất cả tin nhắn đều như đá chìm đáy biển, Quý Kiều ngay cả từ chối lời kết bạn cũng không làm.
Đến bữa tối, Thường Ninh Viễn ăn được vài miếng liền buông đũa, không có hứng thú.
Trần Hiển đã nhìn thấy anh ta bất thường từ sớm, hỏi anh ta rốt cuộc bị làm sao.
Thường Ninh Viễn do dự một lúc, đơn giản hỏi: “Nếu như tớ làm cho một cô gái tức giận thì phải làm sao bây giờ?”
Trần Hiển lập tức đáp: “Xin lỗi dỗ dành.”
Thường Ninh Viễn im lặng.
“Cmn, không phải lại là Quý Kiều chứ?” Trần Hiển liền cạn lời, “Cô ấy không quan tâm cậu nữa rồi cậu vẫn còn làm cô ấy tức giận?”
Thường Ninh Viễn ngẩng đầu nhìn cậu ta, lông mày nhanh chóng nhíu lại.
“Vì vậy nên dỗ như thế nào?”
Trần Hiển thở dài: “Bỏ đi người anh em.”
Cậu ta cũng không nhìn nổi nữa rồi.
Còn dỗ cái gì mà dỗ? Một phát chia cắt luôn cho xong.
“Muốn xin lỗi thế nào?”
Thường Ninh Viễn cảm thấy mình bị ma nhập rồi.
Nếu như bản thân không làm gì, việc này sẽ vẫn luôn là cái gai trong lòng anh ta.
Trần Hiển bất lực nói: “Vậy cậu thực sự muốn xin lỗi, thì mua một món quà nhờ bạn cùng phòng đưa cho cô ấy.
Không cần biết cô ấy có nhận hay không, cậu tặng là được.”
Thường Ninh Viễn nhíu mày suy tư hồi lâu, bỗng nhiên mắt sáng lên: “Đúng rồi! Hình như sinh nhật Quý Kiều vào cuối tuần này! Vậy tớ sẽ chuẩn bị một món quà.”
Trần Hiển nhìn khuôn mặt vui vẻ của Thường Ninh Viễn, âm thầm thở dài hồi lâu.
Cmn! Đây là chuyện gì đây?
Quý Kiều vốn cho rằng, một đời này cô đã đủ khách sáo với Thường Ninh Viễn rồi.
Thứ nhất cô không tiêu tiền của anh ta, thứ hai không dụ dỗ anh ta rồi chia tay, chơi đùa với tình cảm của anh ta.
Bản thân chỉ là cách xa anh ta, muốn chọn đối thủ của anh ta mà thôi.
Nhưng không biết Thường Ninh Viễn bị cái gì kí/ch thích, lại còn đúng tình hợp lý chạy đến chất vấn cô, bị chửi xong lại còn làm vẻ đáng thương tìm đủ cách xin lỗi cô.
Quý Kiều láng máng cảm thấy đời này Thường Ninh Viễn có chấp nhiệm với cô sâu hơn đời trước, có lúc như một thằng điên vậy.
Chịu cái này ảnh hưởng, liên tục mấy ngày cô đều không có tâm trạng đi trêu chọc Hạ Thì Lễ.
Mỗi ngày Quý Kiều đều cùng bạn cùng phòng đi học, ăn cơm, đi dạo, tháng ngày trôi qua cũng rất thoải mái.
Cuộc sống học hành bình bình đạm đạm trôi qua, sinh nhật Quý Kiều cũng đến rồi.
Buổi chiều, Quý Kiều tỉ mỉ trang điểm, lại cẩn thận phối với một bộ đồ.
“Tớ đi đây! Buổi tối có lẽ sẽ về muộn.” Cô nhẹ giọng tạm biệt Tĩnh Tĩnh đang ở trong phòng.
Tiền Tĩnh Tĩnh gật đầu: “Được! Đi chơi vui vẻ nha!”
Quý Kiều cười cười, đóng cửa rời đi.
Cô đặt bàn ở một nhà hàng cách trường học không xa, bên cạnh một cái hồ nhân tạo lớn.
Nhà hàng có tên là “Lầu Vọng Tinh”, trang hoàng theo phong cách cổ xưa, lịch sự lại tao nhã.
Đến buổi tối, đèn lồng ở mái hiên bên cạnh hồ sẽ được bật lên, ánh lửa màu đỏ cam chiếu xuống mặt hồ, cảnh sắc cực kì xinh đẹp.
Quý Kiều cố ý đến trước nửa tiếng, muốn ngồi đó đợi Hạ Thì Lễ.
Ở trước cửa nhà hàng cô dương dương đắc ý làm động tác chữ V, chụp một tấm ảnh gửi Hạ Thì Lễ.
“Tôi đến rồi nha! Đợi cậu!”
Hạ Thì Lễ trả lời trong giây lát.
——“Cậu ngẩng đầu”
Quý Kiều ngạc nhiên ngẩng đầu, nhất thời đơ người.
Hoàng hôn buống xuống, ánh chiều đầy màu sắc tràn ngập không trung, xa xa đỏ lựng một vòng tròn ánh sáng hoàng hôn.
Hạ Thì Lễ mặc một chiếc áo sơmi trắng sạch sẽ phẳng phiu, chân dài thẳng tắp đứng trước cửa sổ tầng hai.
Khuôn mặt anh tuấn tú, biểu cảm ôn hòa, cúi đầu nhìn cô cười nhẹ.
Quý Kiều ngơ ngác nhìn anh, nhất thời quên phản ứng.
Cô nghĩ, có thể rất lâu sau cũng không thể quên được bức tranh mỹ nam đứng dưới bóng hoàng hôn này.
Gió đêm cuối thu thổi qua, cái cổ trống rỗng của Quý Kiều cảm thấy một tia lạnh lẽo.
Bây giờ cô mới như tỉnh khỏi giấc mộng cười cười, lại làm động tác tỏ ý lên tầng, quay người đi vào trong.
Lên đến trên tầng, Quý Kiều cười đi qua chào hỏi.
“Cậu đến sớm thật đấy, vốn dĩ cho rằng tôi là người đầu tiên.”
Hạ Thì Lễ ngừng một chút giải thích: “Ừm, đúng lúc tôi có việc ở ngoài trường, làm xong liền đến đây.”
Mới là lạ.
Bởi vì có hẹn với Quý Kiều, hôm nay ở bệnh viện anh cũng có chút lơ đễnh.
Ngay cả mẹ anh Văn Úc người vẫn luôn vô tâm vô tư cũng nhận ra được, hỏi anh có chuyện gì.
Anh không chờ được, chỉ đành mượn cớ trường học có việc, lái xe trở về đây.
“Ừm, vậy chúng ta ăn trước thôi.
Cậu thích ăn gì gọi đi.” Quý Kiều đặt menu trước mặt Hạ Thì Lễ.
Trong “Lầu Vọng Tinh” chủ yếu là các ón ăn địa phương, không nhiều nhưng tinh xảo.
Là người gốc ở đây, Hạ Thì Lễ chọn mấy món nổi tiếng.
“Mấy món này khá nổi tiếng.” Anh đưa menu trở lại, “Cậu xem cậu còn muốn ăn gì nữa không.”
Quý Kiều lướt mắt, vẫy tay: “Không cần đâu, mấy món này là được rồi.”
Bọn họ đến sớm, món ăn được dọn lên rất nhanh.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Hạ Thì Lễ kiến thức rộng rãi, tư tưởng cũng thành thục hơn so với những người cùng tuổi.
Anh học thức uyên bác nhưng không kiêu kì, lời nói từ trước đến nay chưa bao giờ mang lại cho người khác cảm giác cao cao tại thượng, ở chung một chỗ khiến người ta rất thoải mái.
Bất giác, sắc trời dần tối, khách trên tầng hai cũng càng nhiều.
“Chúng ta đi thôi.” Quý Kiều nói.
Hạ Thì Lễ đồng ý: “Tôi lái xe đến, tiện thể đưa cậu về trường.”
“Vậy cậu thì sao?”
“Tôi đưa cậu về rồi về nhà.”
Quý Kiều cũng không từ chối, gật gật đầu đồng ý: “Được.”
Ngồi trên xe trở về trường, Quý Kiều mở cửa sổ xe ra một chút.
Gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, cảnh đường phố đầy màu sắc lướt qua.
Quý Kiều nhìn góc nghiêng đang tập trung lái xe của Hạ Thì Lễ, trong lòng bỗng nghĩ đến một chuyện.
“Hạ Thì Lễ, hôm đó sau buổi biểu diễn, trên đường trở về có phải cậu muốn nói cái gì không?”
Hạ Thì Lễ ghé mắt nhìn về phía Quý Kiều, do dự gật đầu.
“Vậy bây giờ cậu nói đi.”
Đôi mắt Quý Kiều sáng rực nhìn anh, thúc giục nói.
Lúc đó nhiều người không tiện nói, bây giờ trên xe chỉ có hai người, chắc là có thể nói đi?
Hạ Thì Lễ nghe vậy, tay giữ vô lăng hơi nắm lại.
Anh ngừng hồi lâu mới nói: “Vậy tôi hỏi cậu một câu trước.”
Quý Kiều liền đồng ý: “Được.”
“Nếu như…cậu biết kết quả của một chuyện sẽ không tốt, cậu sẽ vẫn làm sao?” Hạ Thì Lễ nhân lúc chờ đèn đỏ, quay sang nhìn Quý Kiều, biểu cảm có chút phức tạp.
“Ví dụ như?” Quý Kiều không hiểu, “Mấy việc như thi trượt sao?”
“Ví như phương diện tình cảm…” Hạ Thì Lễ nhỏ giọng bổ sung, “Cậu biết bạn cậu với người đấy sẽ không có kết quả tốt, cậu sẽ khuyên bạn cậu từ bỏ sao?”
Quý Kiều nghĩ đến chuyện ở đời trước của Tiền Tĩnh Tĩnh và Đường Tu Văn, tức khắc trả lời: “Tất nhiên sẽ!”
Vì vậy đời này cô tuyệt đối sẽ không để Tĩnh Tĩnh và tra nam ở bên nhau.
Hạ Thì Lễ nhẹ gật đầu, nhẹ giọng cười: “Ừm, cậu nói đúng.”
“Chuyện này liên quan đến chuyện cậu muốn nói hôm đó sao?” Quý Kiều hỏi theo.
Hạ Thì Lễ nhất thời không biết nói sao, lại cười khổ lắc lắc đầu.
“Cậu…” Quý Kiều nhớ đến bộ dáng muốn nói lại thôi của anh hôm đó, do dự đoán, “Hôm đó tôi bất ngờ hôm cậu, cậu không vui phải không?”
Tim Hạ Thì Lễ đập dữ dội, cảm giác khuôn mặt đỏ bừng dường như tức khắc trở lại.
Nhìn thấy cổng trường ở trước mắt, anh hít thở sâu, thấp giọng nói: “Tôi không có.
Nhưng mà…”
Anh dừng một chút, trong lòng ổn định tiếp tục nói: “Nụ hôn của con gái rất trân quý.
Tôi sợ sau này cậu nghĩ lại sẽ hối hận.”
Quý Kiều không ngờ anh sẽ nói như vậy, ngây cả người: “Nụ hôn của con gái rất trân quý…Vậy nụ hôn của con trai không trân quý sao?”
“Không phải…”Hạ Thì Lễ đưa thẻ sinh viên cho bảo vệ, lái xe vào trong trường.
“Vậy là cậu vẫn không vui.” Quý Kiều quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thì thào nói.
Quả nhiên anh tức giận.
Mặc dù biết rằng đó là bình thường, nhưng Quý Kiều vẫn cảm thấy có chút tủi thân, trong lòng chua xót.
“Quý Kiều.”Hạ Thì Lễ dừng xe lại, nhẹ vỗ vào vai cô.
“Tôi thực sự không có không vui.”
Nụ hôn của con trai tất nhiên cũng trân quý, nhưng anh sẽ không hối hận.
Anh sợ Quý Kiều sẽ hối hận.
Anh là người đã sống lại một lần, có nghĩa vụ bảo vệ Quý Kiều, người không biết gì về tương lai.
Quý Kiều quay đầu nhìn anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng, tại thời điểm này có chút bất bình lại tủi thân.
Trong lòng Hạ Thì Lễ nhói một cái, nhất thời hối hận.
“Xin lỗi, tôi nói sai rồi.” Anh vô thức liền xin lỗi giải thích, “Tôi sợ sau này cậu sẽ hối hận…”
Cô đã nói rồi, chuyện tình không có kết quả tốt thì không nên bắt đầu.
Thấy Quý Kiều vẫn bĩu môi không nói gì, Hạ Thì Lễ thở dài, cầm từ sau xe ra một cái túi giấy màu tím.
“Quà tạ lỗi, cậu không cần quan tâm đến lời tôi nói.”
“Tôi không muốn, đây chắc chắn không phải cho tôi.” Quý Kiều lắc đầu.
Hạ Thì Lễ lại không biết trước được cuộc nói chuyện này, món quà này chắc chắn không phải cho cô.
“Là cho cậu.” Hạ Thì Lễ gật đầu, nhẹ đặt túi giấy lên chân Quý Kiều.
Tặng quà là một chuyện rất đơn giản, nhưng tặng quà cho người thích lại rất khó, tặng cho người mình thích lại không muốn cô phát hiện lại khó càng thêm khó.
Yêu thầm là loại thích rất dè dặt, những món quà quan trọng đến nỗi nó phải được cân nhắc rất nhiều lần.
Tặng quà rẻ thì không hài lòng, tặng quà đắt thì sợ đường đột.
Anh đã lựa rất nhiều mới chọn được cái này.
Quý Kiều chau mày, khuôn mặt hơi ngẩng lên có chút hoang mang: “Nhưng làm sao cậu…”
Biết bản thân sẽ xin lỗi?
Mái tóc dài của cô gái bị gió thổi lộn xộn, biểu cảm nhìn có mấy phần giống động vật nhỏ đang ngơ ngác.
Tim Hạ Thì Lễ vừa mềm mại lại vừa chua xót.
Hồi lâu, ánh mắt anh nhìn Quý Kiều dần ôn hòa, giọng khàn khàn
“Sinh nhật vui vẻ, Quý Kiều”
Quý Kiều trong nháy mắt sững sờ, ánh mắt chăm chú nhìn Hạ Thì Lễ khẽ mở to.
Q : Móa! Cái chương dài gấp đôi gấp ba lần chương bình thường làm muốn sảng luôn.
Làm xong chương này xót cho thím DH quá, chết chi mà chết kiểu đau lòng zị.
——oOo——