“Anh rất thích em”
Chàng trai này môi hồng răng trắng, là người có cái mã ngoài tốt, cười lên cũng rất đẹp.
Nhưng Quý Kiều vẫn bị nụ cười của cậu ta làm toát mồ hôi lạnh.
Cô hồi thần lại, ngay cả tạm biệt cũng không nói, vội vàng dìu Tiền Tĩnh Tĩnh rời đi.
Quý Kiều vô cùng chắc chắn, người này giống y hệt Đường Tu Văn, trừ khi là anh em sinh đôi, bằng không thì đây rõ ràng là Đường Tu Văn.
Trên đường về ký túc xá, cánh tay Tiền Tĩnh Tĩnh khoác trên vai Hàn Trân Ny, phần lớn trọng lượng đều dựa lên người cô ấy, Quý Kiều dìu một bên, trăm điều khó hiểu.
“Tĩnh Tĩnh, không phải cậu nói là lớp cậu không có trai đẹp à? Đây rõ ràng là trai đẹp mà.” Hàn Trân Ny cũng chú ý đến vẻ ngoài của Lâm Tu, tò mò hỏi.
Tiền Tĩnh Tĩnh có hơi choáng váng, mơ mơ màng màng nói: “Năm lớp 9 cậu ấy chuyển trường.
Hồi đó còn vừa gầy vừa nhỏ, chẳng đẹp trai tí nào, còn hay bị bạn nam cùng lớp cười đùa, ăn hiếp.”
“Vậy thì đúng là con trai tuổi mười tám thay đổi chóng mặt mà.” Hàn Trân Ny gật đầu phụ họa.
“Ừ, hôm nay cậu ấy đến cả lớp tớ đều ngạc nhiên mà.” Tiền Tĩnh Tĩnh nói.
Quý Kiều không yên lòng mà nghe, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Vì sao cậu ấy lại chuyển trường?”
Nghe đến cái từ “chuyển trường” này, trong lòng Quý Kiều đột nhiên có một suy đoán.
Có khi nào bố mẹ li dị không? Vậy nên chuyện đổi tên cũng là có thể.
“Tớ cũng không nhớ rõ, chuyện lâu như vậy rồi.
Huống hồ cậu ấy cũng đột nhiên đến.” Giọng cô ấy dần nhỏ đi.
Không biết có phải là do sau rượu hay không mà khuôn mặt Tĩnh Tĩnh phiếm hồng, đôi mắt tròn tròn hơi híp lại, nhìn vào lại càng thấy hồn nhiên đáng yêu.
Quý Kiều hơi hoảng hốt, yên lặng dìu cô ấy về ký túc xá.
Đời trước, Tĩnh Tĩnh và Đường Tu Văn quen biết ở chỗ làm thêm rồi hai người trở thành bạn bè.
Đường Tu Văn cao ráo, đẹp trai, lại còn là kiểu mà Tĩnh Tĩnh thích.
Dần dần, hai người liền ở bên nhau.
Năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp, Tĩnh Tĩnh và Đường Tu Văn cùng ở lại thành phố Hối Đồng sống với nhau.
Chuyện yêu đương của hai người vẫn luôn không nói cho bố mẹ hai bên biết.
Đường Tu Văn không cho Tĩnh Tĩnh nói, cũng không đưa Tĩnh Tĩnh đến gặp bố mẹ mình.
Lâu dần, bố mẹ Tĩnh Tĩnh bắt đầu giục cô ấy về quê nhà.
Lúc cô ấy hỏi ý kiền Đường Tu Văn, Đường Tu Văn đã yên lặng.
Việc này ở trong mắt Tĩnh Tĩnh không thể nghi ngờ gì chính là ngầm đồng ý.
Vốn đã bị sự giấu diếm khiến không có cảm giác an toàn, Tiền Tĩnh Tĩnh đã hoàn toàn thất vọng với Đường Tu Văn, nói ra lời chia tay và quyết định trở về quê nhà.
Quý Kiều không biết rõ chi tiết quá trình chia tay, chỉ biết sau một khoảng thời gian dây dưa lằng nhằng, hai người cuối cùng cũng chia tay.
Nhưng trước lúc sắp rời đi, Tiền Tĩnh Tĩnh phát hiện ra cô ấy mang thai.
Là một cô gái luôn ngoan ngoãn, cô ấy không dám nói cho người nhà biết, khóc lóc tìm đến Quý Kiều.
Quý Kiều cùng cô ấy đến bệnh viện phá thai, lại chăm sóc cô ấy hơn nửa tháng.
Lại sau đó, Tĩnh Tĩnh liền về quê, mãi đến lúc Quý Kiều ly hôn cũng chưa từng yêu đương thêm lần nào nữa.
Buổi tối, Quý Kiều nằm trên giường nhớ lại những chuyện ở đời trước một lần, vẫn không có đầu mối gì.
Trước đó Thường Ninh Viễn đã từng gửi ảnh Đường Tu Văn cho cô, có khi nào liên quan đến anh ta không?
Nhưng mà chuyện cái tên rốt cuộc là như thế nào chứ?
Giường trên truyền đến âm thanh hít thở đều đều của Tĩnh Tĩnh, cô ấy đã ngủ từ sớm rồi.
Quý Kiều nhắm mắt lại, lòng đầy tâm sự mà ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, ba người hẹn nhau cùng đi ăn sáng.
Lúc ăn sáng, Hàn Trân Ny chủ động nhắc đến Lâm Tu tối hôm qua.
“Cậu có cảm giác gì với bạn học chuyển trường hồi cấp hai của cậu?”
Vốn chỉ là tiện mồm hỏi thôi, không ngờ mặt Tĩnh Tĩnh lại đỏ lên, úp mở nói: “Cũng, cũng được.”
Quý Kiều nhìn phản ứng của Tĩnh Tĩnh, trong lòng trầm xuống.
Có lẽ nào người mà đời trước đã thích thì đời này cũng sẽ thích không?
“Thiếu nữ hoài xuân nha.” Hàn Trân Ny trêu.
“Tớ…” Mặt Tĩnh Tĩnh càng hồng hơn, há miệng định giải thích.
“Không được, cậu không được thích cậu ta!” Quý Kiều đột nhiên ngắt lời.
Hai người cùng bàn đều ngạc nhiên nhìn cô.
Quý Kiều nhìn vào mắt Tiền Tĩnh Tĩnh, cân nhắc rồi giải thích: “Cậu còn nhớ tên đàn ông cặn bã Đường Tu Văn mà tớ đã kể với cậu không?”
Tiền Tĩnh Tĩnh chần chừ mà gật đầu.
“Bạn tớ đã cho tớ xem ảnh rồi, giống y hệt Lâm Tu.” Mặt Quý Kiều nghiêm túc mà nói.
Tiền Tĩnh Tĩnh ngạc nhiên mà trừng lớn đôi mắt: “Không, không phải chứ?”
Trong ấn tượng của cô ấy, Lâm Tu vẫn luôn không nói nhiều, cũng rất lạnh nhạt với con gái.
Làm sao lại…
“Bảo sao tối qua cậu lại thốt lên một cái tên!” Hàn Trân Ny đột nhiên nhận ra.
Quý Kiều nắm lấy tay Tiền Tĩnh Tĩnh, nói một cách nghiêm túc: “Tĩnh Tĩnh, cậu đồng ý với tớ, nhất định phải cẩn thận.
Nếu như ngay cả tên mà cậu ta cũng nói dối, vậy còn cái gì là thật chứ?”
Hàn Trân Ny phụ họa: “Nếu như thật sự là đàn ông tồi thì bỏ đi, có đẹp trai cũng không cần.”
Sắc hồng trên khuôn mặt Tiền Tĩnh Tĩnh dần lui đi, chậm chạm gật gật đầu: “Ừm, tớ biết rồi.”
Cô ấy cúi đầu, im lặng ăn cháo.
Không khí trên bàn ăn vì một chuyện này xen vào mà trở lên nặng nề.
Quý Kiều nhìn dáng vẻ rầu rĩ ăn cháo của Tĩnh Tĩnh rồi âm thầm thở dài.
Thích một người cần bao lâu? Có lúc chỉ cần một khoảnh khắc rung động.
Quý Kiều không biết cuộc gặp mặt bạn cấp hai đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô biết chắc chắn trong lòng Tĩnh Tĩnh có ấn tượng tốt về Lâm Tu.
Bây giờ cái ấn tượng tốt này bị cô đột nhiên đánh gãy, Tĩnh Tĩnh chắc chắc có chút mất mát và khó chịu.
Nhưng cô phải nhắc nhở Tĩnh Tĩnh, nếu không lương tâm cô sẽ không được bình yên.
Sau khi ăn cơm cùng bạn xong, Quý Kiều đến phòng thực nghiệm như thường lệ.
Sáng sớm chủ nhật, ở phòng thực nghiệm có rất ít người, chỉ có một cô gái tên Tần Cầm ở đội khác ở đó thôi.
Chỗ của đội Tần Cầm cũng giống bọn họ, đều đang chuẩn bị hạng mục xe không người lái thông minh cho cuộc thi Vân Tiêu.
Khoảng thời gian này, phòng thực nghiệm đã đi vào quỹ đạo, nên giáo viên liền xếp bọn họ vào cùng một phòng thực nghiệm, thuận tiện cho việc điều chỉnh các thông số và làm thí nghiệm.
Thấy Quý Kiều đến, Tần Cầm hiền lành chào một tiếng.
Quý Kiều cười cười với cô ấy, đi đến chỗ của mình ngồi xuống.
Diêu Húc vẫn chưa đến, Quý Kiều định thử lại các tham số tối hôm qua một lần nữa.
Vừa mới mở máy tính ra, Tần Cầm đã đi đến bên cạnh Quý Kiều, lên tiếng hỏi: “Các cậu chuẩn bị đến đâu rồi?”
Quý Kiều nói thật: “Thuật toán lập kế hoạch đường đi của bọn tôi vẫn cần cải tiến, đường có nhiều khúc cong quá, yêu cầu về kiểm soát khá là cao.”
Tần Cầm thở dài: “Hôm qua tôi xem của các cậu đã thấy rất tốt rồi.
Xe của bọn tôi còn chạy ra ngoài đường băng cơ.”
Nói xong, cô ấy chớp chớp mắt, nói một cách mờ ám: “Nhưng mà có bạn trai cậu thì không cần lo lắng đâu ha! Tôi thấy cậu ấy giỏi vô cùng, huống hồ nhìn vào giống như cậu ấy đã dự liệu được từ trước rồi vậy, từ trước đến giờ chưa thấy cậu ấy luống cuống bao giờ.”
Quý Kiều cười: “Ừm, đúng vậy.
Hệ thống và phép toán của bọn tôi đều là anh ấy làm đấy, đến lúc đó việc điều khiển xe ở cuộc thi cũng là anh ấy đảm nhận.”
Trên mặt Tần Cầm lộ ra vài phần hâm mộ: “Có đại thần đúng là tốt thật.
Tôi thấy chắc đội tôi chỉ là đi ngang qua xem thôi.
Với lại đường thi đấu ở đại học D còn bé hơn phòng thực nghiệm chúng ta, tôi cũng nghi ngờ không biết xe của bọn tôi có chạy được hay không đây.”
“Quan trọng là mình đã tham gia thôi!” Quý Kiều an ủi cô ấy, “Với lại đây là lần đầu tổ chức cuộc thi này, mọi người đều không chắc chắn được gì.
Vẫn còn mấy ngày nữa mới đến vòng loại mà, cố gắng điều chỉnh ha!”
“Ừm ừm, fighting! Hy vọng chúng ta đều có thành tích tốt.” Tần Cầm khẽ cười, xoay người về chỗ của mình.
Một tiếng sau Diêu Húc mới đến.
“Woa tiểu Kiều, đến sớm vậy nha.”
Cậu ta bô bô cái mồm, ngồi xuống đằng sau Quý Kiều, lại tự mình nói một mình: “May mà anh Hạ không biết, nếu không cậu ấy lại nói mình.”
Quý Kiều cảm thấy buồn cười: “Cậu sợ anh ấy à?”
Diêu Húc thở dài, ra vẻ tình cảm sâu sắc dạt dào*: “Cậu không hiểu tình bạn giữa con trai bọn tôi đâu.”
*情深意重: tình thâm ý trọng: là một ẩn dụ cho tình cảm sâu sắc.
Quý Kiều được dạy bảo mà gật gật đầu: “Hiểu rồi.”
Diêu Húc vắt chân, cà lơ phất phơ mà nói: “Chẳng qua tôi thấy anh Hạ có hơi lo lắng quá rồi.
Tôi thấy gần đây Thường Ninh Viễn yên lặng lắm, tôi nghe nói gần đây cậu ta còn không đi đánh bóng cơ mà.
Trước đây làm gì có chuyện cậu ta sẽ bỏ qua cơ hội tỏa sáng như vầy…”
Diêu Húc bô bô liên tục, đến lúc nói cho đủ nghiện rồi mới thôi.
Quý Kiều im lặng nghe, lại càng cảm thấy hoang mang hơn về Thường Ninh Viễn và Lâm Tu.
Nếu như Tĩnh Tĩnh bên này nghe lời cô không qua lại với Lâm Tu nữa, vậy thì tốt nhất.
Bây giờ bận rộn cho cuộc thi, không đến mức không còn cách nào khác thì cô cũng không muốn liên hệ với Thường Ninh Viễn.
Buổi chiều 4 giờ hơn, ánh nắng trở nên nhạt hơn nhiều.
Quý Kiều đứng trước đường xe chạy nhìn xe bắt đầu xuất phát, cả đường giống như vượt qua mọi chông gai mà thông qua thử thách đến điểm cuối cùng.
Cô nhìn đến chuyên tâm, hoàn toàn không chú ý đến Hạ Thì Lễ đi vào từ cửa phòng thực nghiệm.
Lúc đến khúc cua cuối cùng, vì không kịp chuyển lái mà chiếc xe có chạm một chút vào thanh chắn.
Quý Kiều khẽ thở dài, vừa quay người lại, suýt chút nữa là đụng vào Hạ Thì Lễ ở sau lưng.
“Anh về rồi à?” Mắt Quý Kiều bừng sáng, vui mừng ngạc nhiên không thôi.
Hạ Thì Lễ cười gật đầu: “Ừm, về trước dự định.”
“Em trai anh thế nào rồi?” Quý Kiều hỏi.
Hạ Thì Lễ: “Tốt lắm, sắp xuất viện rồi.
Lúc anh đi thì vừa ngủ dậy.”
“Vậy thì tốt.” Quý Kiều yên tâm.
Ánh mắt Hạ Thì Lễ chuyển đến chiếc xe: “Lại đụng phải à?”
Quý Kiều mím môi gật đầu.
“Không sao, anh lại sửa lại các thuật toán lập kế hoạch tuyến đường một lần nữa.” Hạ Thì Lễ nói chậm rãi.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh bình tĩnh, còn thoáng lộ ra ý cười.
Vì vậy Quý Kiều cũng yên tâm.
Hạ Thì Lễ chính là có bản lĩnh như vậy, trong mắt anh dường như không có chuyện gì là khó giải quyết cả, có thể mang lại cho người khác một cảm giác yên ổn sâu sắc.
Làm cộng sự với anh là một trải nghiệm vô cùng thoải mái, hoàn toàn không có cảm giác cấp bách, gấp rút.
Quý Kiều nhìn khuôn mặt anh, không kìm được mà hỏi: “Có lẽ nào anh có thể nắm chắc tất cả mọi chuyện trong tay? Có chuyện gì có thể khiến anh hoang mang rối loạn không?”
Hạ Thì Lễ nhìn vào mắt cô, khẽ cười: “Không phải chính là em sao?”
Biểu cảm của Quý Kiều khựng lại, hai má hơi nóng lên.
Trả lời câu hỏi thì trả lời câu hỏi, đột nhiên thả thính cô làm gì hả?
Hạ Thì Lễ đến muộn, buổi tối ở lại phòng thực nghiệm một đêm.
Sáng sớm hôm sau, anh đã sửa xong các thuật toán lập kế hoạch tuyến đường rồi.
Mấy hôm sau, bọn họ cùng một đội khác nữa ở phòng thực nghiệm đến đại học D tham gia vòng loại.
Mặc dù đây là lần tổ chức đầu tiên của cuộc thi Vân Tiêu, nhưng vì phần thưởng hậu hĩnh, nên vẫn thu hút rất nhiều đội đến tham gia.
Khu thi đấu của bọn họ vốn có nhiều trường đại học, thêm nữa còn có 6,70 đội tham gia.
Mà những đội này, được phân nhóm thi đấu vòng loại trong ngày hôm nay, một nửa buổi sáng một nửa buổi chiều.
Mấy người đến thành phố D trước một hôm, ở trong một khách sạn bình dân* gần trường đại học D.
*快捷酒店: (tiếng anh: Express Inn) là một loại hình khách sạn tồn tại trong ngành khách sạn so với các khách sạn dịch vụ trọn gói truyền thống.
Đặc điểm lớn nhất của nó là giá rẻ và mô hình phục vụ là “b & b” (giường + bữa sáng).
Nó xuất hiện lần đầu tiên tại Hoa Kỳ vào những năm 1950, đến nay nó là một hình thức khách sạn rất phát triển ở các nước Âu Mỹ.
Thị trường mục tiêu của Express Hotel là giới doanh nhân, tầng lớp lao động, khách du lịch tự túc thông thường và sinh viên.
Hối Đồng tổng cộng chỉ có hai đội, hiển nhiên Quý Kiều sẽ ở cùng phòng với Tần Cầm.
Có lẽ do lạ chỗ ở, hồi lâu Quý Kiều vẫn không ngủ được.
Cô mở to mắt nhìn trần nhà tối đen như mực, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Chớp mắt một cái, cô đã trùng sinh được hơn một năm rồi.
Khoảng thời gian này, cô đã làm rất nhiều những chuyện khác với đời trước, bây giờ lại còn tham gia loại cuộc thi về kĩ thuật này nữa chứ.
Bây giờ nhớ lại về những chuyện ở đời trước, vậy mà lại có cảm giác như trong mơ.
Mấy ngày nay cô bận rộn cho cuộc thi, vẫn luôn không hỏi lại về chuyện của Tiền Tĩnh Tĩnh.
Không được, đợi lần này trở về cô vẫn phải hỏi lại một lần nữa mới yên tâm được.
Nghĩ lung tung hồi lâu, Quý Kiều mới dần thiếp đi trong tiếng hít thở đều đều của Tần Cầm.
Sáng hôm sau, Quý Kiều trang điểm nhẹ, buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi và áo măng-tô, có vài phần phong vị của nữ doanh nhân thành đạt.
Còn Hạ Thì Lễ cũng mặc áo sơ mi phối với áo măng-tô, nhìn vào hai người giống như đang mặc đồ đôi vậy.
Lúc ăn sáng, ánh mắt của Diêu Húc vẫn đảo qua lại giữa hai người, không kìm được mà hỏi.
“Hai cậu hẹn trước hả? Sao lại không bảo tớ chứ, tớ mặc đồ giống như tham gia hội thể thao vậy.”
Hai người này ăn mặc trưởng thành, chững chạc như vậy, còn cậu ta tiện tay mặc cái áo khoác thể thao liền đến đây.
Đàn anh cùng đội phỉ báng cậu ta: “Người ta mặc đồ đôi, cậu đua đòi cái zề.”
“Em mặc đồ anh em không được à?” Diêu Húc không phục.
Đàn anh rùng mình, cố ý nghiêm túc nói: “Diêu Húc, cậu thành thật khai báo ra đây, cmn cậu có phải muốn làm tiểu tam từ lâu rồi không?”
Vừa dứt lời, mọi người trên bàn đều cười rộ lên.
Ăn sáng xong, hai đội cùng đến đại học D.
Cuộc thi được tổ chức ở Trung tâm Đổi mới Sinh viên Đại học D, hai đội của đại học Hối Đồng đều được xếp thi vào buổi sáng.
Lúc bọn họ đến nơi, Trung tâm Đổi mới đã có rất nhiều người ở đấy rồi, các loại âm thanh pha trộn vào với nhau, trên sân có chút ồn ào.
Đến đội Quý Kiều thi đấu vẫn còn một khoảng thời gian dài nữa, bọn Hạ Thì Lễ tìm một chỗ ngồi xuống, mở giấy bút ra để kiểm tra, sửa sang lại một lần cuối.
Quý Kiều ngồi không yên, đi đến trước đường thi đấu xem các đội khác thi.
Xem một lúc mấy đội liền, tâm trạng vốn đang lo lắng của Quý Kiều dần trở lên bình tĩnh.
Cô nhận ra, trình độ của những đội tham gia không cao như cô đã nghĩ.
Có lẽ là do vẫn còn là vòng loại, xe của rất nhiều đội đều không hoàn thành được chặng đường từ đầu đến cuối.
Có đội thì đi được một nửa thì dừng lại, có đội thì lại đâm vào người đi bộ trên vỉa hè, có đội lại bị lật xe ở khúc cua, có đội thấy biển giảm tốc độ cũng không đi chậm lại…các vấn đề trong trận đấu nhiều vô cùng, còn đụng phải thanh chắn thì lại là chuyện thường như cơm bữa.
Xem qua một vòng, trong lòng Quý Kiều đã âm thầm nắm rõ rồi.
Lúc quay về chỗ Hạ Thì Lễ, biểu cảm trên khuôn mặt Quý Kiều đã thả lỏng hơn nhiều.
Hạ Thì Lễ nhìn lên từ quyển sổ tay, cười hỏi: “Điều tra xong rồi à?”
Quý Kiều gật gật đầu: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, em thấy đội chúng ta còn khá là ổn đấy.”
Hạ Thì Lễ gật đầu, ngón tay tiếp tục gõ gõ vào quyển sổ.
“Anh đang sửa gì thế?” Quý Kiều tò mò.
“Ánh đèn ở đây sáng hơn đèn ở phòng thực nghiệm của chúng ta nhiều, chỗ nhận biết màu sắc phải sửa vài tham số, giảm thiểu tỉ lệ sai lệch.” Đầu Hạ Thì Lễ cũng chưa ngẩng lên, nói, “Anh sửa xong ngay bây giờ chúng ta lại thử lại một lần.”
Là người mà đời trước đã tham gia không ít cuộc thi, Hạ Thì Lễ sâu sắc nhận biết được hoàn cảnh ở hiện trường ảnh hưởng rất nhiều đến kết quả cuộc thi.
Rất nhiều đội ở trường mình thì mô phỏng rất tốt, nhưng đến hiện trường thì lại vì đủ các loại lí do mà thất bại nặng nề.
Vậy nên đội viên tham gia cuộc thi không thể lơ là một chút nào, ở hiện trường cuộc thi phải bình tĩnh lí trí, phải biết tùy cơ ứng biến.
Diêu Húc vỗ tay “bộp bộp”, tâng bốc rùm beng trong âm thanh ồn ào huyên nào: “Không hổ là đội trưởng, truất, quá truất.”
Quý Kiều cũng hiểu ra mà gật đầu.
Thảo nào nhiều thành viên các đội nhìn vào lại có dáng vẻ ngạc nhiên như thế, chắc là do ở trường đã điều chỉnh tốt rồi nhưng đến đây lại xảy ra sai lầm, nhất thời không biết là do vì sao.
Trong cuộc thi mỗi đội có hai cơ hội, kết quả sẽ chọn cái tốt hơn.
Bên tổ chức chia các đội thành mấy nhóm lớn, tất cả các đội trong nhóm lớn lần lượt hoàn thành một lần rồi lại đến lần thứ hai, để mọi người có thời gian điều chỉnh lại.
Kết quả sẽ được công bố ngay sau đó, thành tích sẽ lần lượt được chiếu trên màn hình, mọi người đều có thể xem được điểm số của tất cả các đội.
Tối đa là 800 điểm, đa phần các đội đều đạt được 4,500 điểm, có rất ít đội được hơn 600 điểm.
Lúc đến đội Quý Kiều, Hạ Thì Lễ đặt xe ở điểm xuất phát, chiếc xe nhanh chóng khởi động.
Tim Quý Kiều treo ngược lên, nhìn tâm huyết mấy tháng vừa qua của bọn họ chạy dọc theo đường băng màu đen tiến về phía trước.
Đèn giao thông, lối qua đường, khúc cua, giảm tốc…
Lúc đến đích, ban giám khảo cho điểm…
690 điểm!
Trước mắt đây là số điểm cao nhất ở hiện tại.
Điểm số hiện lên màn hình, cả sân thi đấu đều liên tục vang lên tiếng cảm thán kinh ngạc.
Nhưng Hạ Thì Lễ lại dường như không hài lòng, sau khi kết thúc vẫn mở máy tính sửa sửa đổi đổi.
Xe của bọn họ va phải lan can chắn hai lần, không chỉ bị trừ điểm mà cũng làm kéo dài thời gian.
Lúc Hạ Thì Lễ sửa số hiệu, trên sân thi đấu lại truyền đến tiếng hô kinh ngạc.
Quý Kiều nhìn lên màn hình, là một đội chủ nhà đại học D đạt được 680 điểm.
Điểm số này suýt soát số điểm của bọn họ cực kì, đại học D là nơi tổ chức cuộc thi, có được ưu thế đặc biệt của cuộc thi, đội ngũ dự thi cũng nhiều tới 6 đội, thực lực thật không thể khinh thường.
Đến vòng thi đấu thứ hai, xe Hạ Thì Lễ đã sửa đổi đạt được điểm số 710, còn đại học D một đội được 690 điểm, một đội được 680 điểm, theo sát phía sau.
Miễn là buổi chiều không xuất hiện ngựa ô thì việc bọn họ vào được chung kết hẳn là nằm trong tầm tay rồi.
Mà sự thật thì đúng là như vậy.
Trận đấu buổi chiều kết thúc, bọn họ vẫn duy trì ở vị trí cao nhất trong khu thi đấu.
Đây cũng có nghĩa là, bọn họ thuận lợi vào được trận chung kết tháng 12 rồi.
Để chúc mừng, mấy người ở lại thành phố D liên hoan một bữa.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, mấy nam sinh thức thời đi về khách sạn trước, để lại Quý Kiều và Hạ Thì Lễ dắt tay nhau tản bộ.
Quý Kiều phát hiện, tối nay dường như Hạ Thì Lễ đặc biệt vui vẻ.
“Được hạng nhất vui vậy sao?” Quý Kiều huơ huơ tay anh.
Hạ Thì Lễ cười gật gật đầu: “Ừm, vui cực kì ấy.”
Thuận lợi vào được chung kết, cũng có nghĩa là hoàn toàn khác với đời trước.
Hôm nay lúc ở sân thi đấu, anh còn lo lắng không biết đến gần lúc đấy xe có xảy ra vấn đề gì không, giống như hồi anh thi đại học.
Không ngờ rằng hôm nay không những không có vấn đề gì, mà còn thành công đạt được hạng nhất.
Quý Kiều nâng mắt, nhìn chằm chằm vào bạn trai của mình.
Anh cong môi, khuôn mặt vẫn luôn trầm tĩnh giờ toàn là ý cười, giống như ánh sao đang lấp lánh trên bầu trời đêm.
Ánh đèn mờ nhạt màu quất phủ lên gương mặt anh một tầng ánh sáng vàng nhạt, nhìn vào vô cùng dịu dàng lại đẹp trai.
Tim Quý Kiều khẽ lệch nhịp, nghĩ đến một cái meme, buột miệng nói: “Có muốn một cái hôn chúc mừng không nào?”
Vừa dứt lời, Hạ Thì Lễ nhìn chăm chăm vào Quý Kiều, ánh mắt trầm lặng sâu xa.
Trong phút chốc mặt Quý Kiều nóng bừng lên, định nói là hay thôi đi.
Vừa hé môi, tay bị anh bắt lấy, chân cũng bất giác mà chạy theo Hạ Thì Lễ.
Quý Kiều bị Hạ Thì Lễ kéo một mạch đến con hẻm cách đó 50m, còn chưa đợi cô phản ứng lại, người cô bị xoay qua, lưng dán lên bức tường lạnh lẽo.
Giây tiếp theo, một tay Hạ Thì Lễ đặt sau gáy cô, một tay nắm lấy cằm.
Đôi môi ấm áp theo sau đó rơi xuống.
Cô không thể không duỗi tay với vào trong áo khoác Hạ Thì Lễ, cách một lớp áo sơ mi ôm lấy eo anh, tìm cho bản thân một điểm tựa.
Trong con hẻm tối tăm, tất cả các cảm quan đều được phóng đại lên nhiều lần.
Trong các nhà ở con hẻm là tiếng nói chuyện, tiếng TV, tiếng nấu ăn, ngoài con hẻm là tiếng ô tô, tiếng còi xe…
Các loại âm thanh ồn ào giao thoa với nhau, cũng đều không bằng tiếng hít thở và tiếng tim đập giữa hai người.
Không biết đã hôn bao lâu, nụ hôn mưa rền gió dữ cũng dần trở thành ấm áp dịu dàng.
Tiếng chuông xe đạp liên tục từ xa truyền đến, dường như có người sắp đến.
Lúc hai cánh môi tách ra, bên tai Quý Kiều nghe thấy giọng nói vừa nhẹ lại vừa khàn của Hạ Thì Lễ.
“Anh rất thích em.”
Hết chương 48
——oOo——