Phán Quyết Của Thẩm Phán 2

Chương 2



5.

Giờ phút này, sức nóng của buổi livestream kia đã tăng đến không ngờ.

Các nền tảng livestream lớn cũng nổ tung.

[Trời ạ… Hóa ra Trần Phàm đột nhiên từ bỏ cuộc thi kia là vì thế!]

[Tôi đang run lên đây, tại sao lại có người độc ác đến thế chứ?]

[Mắt tao mù rồi nên tao mới làm fan của kẻ giết người!]

[Chắc Trần Phàm đã phải tuyệt vọng lắm nên mới tự sát, cuộc đời của cô ấy đã bị hủy hoại cơ mà!]

Chưa tới một phút sau, mạng xã hội của Bạch Du Nhiên đã bị oanh tạc.

Tất cả nhãn hiệu do cô ta làm đại diện đều rối rít xóa bỏ video tuyên truyền của cô ta.

Quần chúng xem livestream trên đường phố cũng bất bình vọt vào trung tâm thương mại gỡ áp phích của Bạch Du Nhiên xuống rồi hung hăng đạp lên cho hả giận.

Hashtag  Du Nhiên đầu độc# nằm chễm chệ ở top 1 bảng hot search.

Bình luận bên dưới chỉ toàn là lời mắng chửi.

Ekip sản xuất xác định nghệ sĩ đang gặp nguy hiểm nên báo cảnh sát ngay lập tức. Hiện tại cảnh sát đã chạy tới địa điểm mà nhân viên cung cấp.

Nhưng lượt chia sẻ của livestream kia càng lúc càng nhiều, chẳng ai có thể ngăn cản được.

Người phụ trách tuyệt vọng vò đầu bứt tóc, chỉ có thể cầu nguyện cảnh sát nhanh chóng giải quyết việc này.

6.

Đúng lúc này, Lục Dụ phát hiện người đàn ông kia không đóng cửa lúc tiến vào. Đấy mới là cửa ra!

Thế là Lục Dụ lặng lẽ di chuyển về phía cửa, sau đó anh ta nhanh chân xông ra ngoài.

Đám người chúng tôi cũng phản ứng kịp, rối rít chạy theo sau.

Nhưng chúng tôi đang trúng thuốc mê, tay chân ai cũng nhũn ra nên chẳng có sức mà chạy.

Còn người đàn ông kia đã lấy lại tinh thần, hắn lập tức lê rìu bước tới nơi đây.

Thấy hắn chỉ còn cách cửa vài bước, Lục Dụ và Mục Kỳ liếc nhìn nhau, bọn họ túm lấy tôi rồi đẩy tôi về phía kẻ sát nhân, còn Cố Nhã Nhã thì chỉ kịp quay lại nhìn tôi, sau đó bọn họ vội vã chen nhau chạy trong lối đi vừa hẹp vừa dài.

Tôi: “…”

Người đàn ông tiến từng bước về phía tôi, hắn ngừng livestream rồi chìa tay ra với tôi, trong ánh mắt toàn là vẻ chế nhạo.

“Chậc, nhân tính ấy à, đúng là không vượt qua được thử thách mà.”

Tôi nắm lấy tay của người nọ rồi đứng dậy, phủi đi lớp bụi bám trên quần áo.

“Thì có ai nói là không đúng đâu.”

Đám Lục Dụ may mắn thật đấy. Bọn họ đẩy tôi cho kẻ sát nhân để tranh thủ chạy trốn. Nhưng bọn họ đâu ngờ, mật thất này là do tôi thiết kế, bọn họ rời khỏi đây thì sẽ gặp phải mê cung, hơn nữa thuốc mê sẽ phát huy tác dụng nhanh thôi.

Người đàn ông tháo mặt nạ trên mặt xuống, để lộ ra gương mặt vô cùng trẻ trung.

Không phải ai khác, cậu ấy chính là Lâm Quy, một kẻ điên tự xưng mình là Thẩm Phán, chuyên xử lý những vụ cá lọt khỏi lưới, thoát khỏi vòng pháp luật.

Vừa hay tôi cũng là tên điên đồng lõa với người này.

Hai Thẩm Phán chúng tôi đã bày mưu tính kế cho mật thất này ròng rã ba tháng. Ngay cả chuyện tôi bắt đầu nổi tiếng trên mạng cũng một tay Lâm Quy thực hiện.

Cậu ấy quá hiểu cách sử dụng internet.

Từ việc tôi nổi tiếng để ekip sản xuất chú ý và tới tìm tôi, cho đến việc Bạch Du Nhiên vô tình nhìn thấy tin truy nã giả kia.

Mỗi một chuyện đều do Lâm Quy thiết kế thật tỉ mỉ.

Thẩm Phán chúng tôi dành riêng trò chơi này cho đám minh tinh nổi tiếng cao cao tại thượng kia đấy.

7.

Cùng lúc đó, các nền tảng livestream lớn đang ầm ĩ không thôi.

Vốn dĩ đám người hâm mộ đều lo lắng về sự an toàn của thần tượng, nhưng lúc thấy Lục Dụ và Mục Kỳ đẩy tôi về phía kẻ sát nhân, ai nấy cũng đều rơi vào im lặng.

[Bọn họ còn là người sao?]

[Cmn mất mặt đàn ông quá, vào giây phút sinh tử mà hắn ném con gái nhà người ta vào chỗ nguy hiểm, đồ súc sinh!]

[Cũng không nói như vậy được, sắp chết đến nơi rồi, phải tự vệ chứ…]

[Đúng vậy, các người không chửi tên điên kia đi, còn quay lại trách người bị hại được hả?]

[Lầu trên bị bệnh rồi đúng không? Chuyện này không gọi là tự vệ, đây là mưu sát đó!]

[Đồng ý +1…]

[Sao camera trong mật thất bị ngắt mất rồi? Chẳng biết Khương Hòa có làm sao không, mà sao cảnh sát vẫn chưa tới nhỉ?]

Mọi người nóng lòng chờ đợi, năm phút sau, camera trong mật thất đã hoạt động trở lại.

Hình ảnh hiện lên là cảnh Lục Dụ bị trói chặt hai chân, anh ta bị treo ngược từ nóc của mật thất, dưới đầu là một thùng nước bẩn.

Lục Dụ mơ màng tỉnh dậy, sau khi thấy rõ tình cảnh của mình thì điên cuồng cầu cứu.

8.

“Cứu mạng! Có ai không?”

“Cmn! Mày, rốt cuộc mày muốn làm gì?”

Lục Dụ chẳng thèm giữ hình tượng mà mắng luôn mồm.

Tôi cũng xem livestream, thấy Lâm Quy đeo mặt nạ quỷ từ từ xuất hiện.

Lục Dụ sắp điên rồi.

“Mày cần tiền thì tao cho mày tiền! Đcm mày muốn cái gì?”

Lâm Quy chỉ cười: “Chơi trò chơi, tao hỏi mày trả lời.”

Lục Dụ không lên tiếng.

“Ba tháng trước, có một tay săn ảnh nói sẽ tiết lộ những thông tin bẩn thỉu của một diễn viên họ L, vốn dĩ chuyện đó rất hot, nhưng gần đến giờ tung tin thì tay săn ảnh đó lại mất tích. Tại sao vậy?”

Lục Dụ bị treo ngược nên mặt mũi đỏ bừng, thế nhưng anh ta vẫn ngậm miệng không đáp.

Lâm Quy cũng không nhiều lời mà nhấn vào cái nút ở cạnh bàn.

Kèm theo tiếng thét chói tai là hình ảnh Lục Dụ bị hạ xuống, đầu chìm vào trong thùng nước bẩn.

Năm giây sau, Lâm Quy mới nhấc anh ta lên.

“Bây giờ nói được rồi chứ?”

“Khụ, khụ. Tôi nói! Tôi nói!”

Lục Dụ nhếch nhác như cá chết, anh ta vừa thở hổn hển vừa kể: “Tôi cho hắn một số tiền lớn để ngậm miệng rồi, tôi còn đưa hắn ra nước ngoài du lịch, trong vòng nửa năm, hắn sẽ không về đâu.”

“Cho nên, diễn viên họ L kia là mày nhỉ? Thế thì phát sinh thêm một câu hỏi, hắn định tung tin gì về mày thế?”

Lục Dụ do dự mấy giây, nhưng thấy Lâm Quy lại định nhấn vào cái nút kia, anh ta lo sợ hô to: “Đừng ấn mà! Tôi nói…”

Hắn ngập ngừng đôi chút rồi lên tiếng: “Ba tháng trước, tôi đang quay phim thì có mấy người hâm mộ tổ chức đến thăm trường quay, trong số đó có một cô gái rất đẹp. Tối đó tôi mời bọn họ ở lại ăn cơm, sau khi nhóm người hâm mộ đó rời đi, chỉ còn mỗi cô gái xinh đẹp kia trở lại nhờ tôi ký tên. Khi ấy trông cô ta rất kích động, tôi cứ ngỡ đó là ám hiệu nên đưa cô ta về khách sạn, cho cô ta uống rượu mạnh…”

Lâm Quy gõ từng nhịp vào cán rìu: “Cô gái đó… bao nhiêu tuổi?”

“Mười… Mười sáu…”

Lục Dụ xem đêm đó là đêm mình “ban ân” cho người hâm mộ của mình.

Nhưng cô gái ấy lại hoảng hốt khóc lóc, Lục Dụ thấy sắp xảy ra chuyện lớn nên định dùng tiền để giải quyết.

Còn PUA* với cô gái ấy rằng, mình từng gặp biết bao nhiêu người nhưng chỉ rung động với mỗi cô ấy mà thôi, bởi thế nên mới gây ra chuyện sai trái này.

*PUA: là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện”, vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình d*c. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên “nghệ sĩ tán gái”. (Theo Lostbird)

Sau khi thuyết phục xong, anh ta lại can thiệp vào tất cả tài khoản mạng xã hội của cô gái để đề phòng việc cô ấy nói chuyện này với người nào khác.

Nhưng Lục Dụ không ngờ, tay săn ảnh kia đã chụp được hình cô gái nọ bước vào phòng mình vào đêm hôm đó.

Cũng may bộ phận xử lý đã giải quyết kịp thời, chỉ cần dùng tiền là xong xuôi mọi chuyện.

9.

Người đang xem livestream lâm vào ngỡ ngàng.

[Thế mà Lục Dụ vẫn tỏ vẻ đàng hoàng cơ đấy, cmn đúng là mặt người dạ thú mà!]

[Mười sáu tuổi… bằng tuổi em gái tao, mẹ kiếp, tao giận đến run người luôn này!]

[Không ai báo cảnh sát hả? Vậy tao báo nha, khỏi cứu đám này, cứ mang đi hết đi.]

[Anh đeo mặt nạ không phải kẻ sát nhân, anh ấy là sứ giả của chính nghĩa!]

[Khoan đã, cách làm của tên tội phạm này quen ghê nha, không phải đây là Thẩm Phán đã biến mất mấy tháng nay sao?]

[Chẳng phải cô gái kia cũng thích Lục Dụ à? Cô tình tôi nguyện, không đến mức báo cảnh sát chứ…]

[Đầu óc của lầu trên chưa tiến hóa đúng không? Biết cái gì gọi là vị thành niên không hả? Đây là tội c**ng bức đó!]

Trong hàng loạt bình luận trách móc, vẫn có mấy fan não tàn la hét: [Em mãi mãi ủng hộ anh!]

Sau đó lại bị cư dân mạng mắng đến mức phải xóa tài khoản.

Cuối cùng bên phía cảnh sát cũng chạy tới nơi, nhưng địa điểm quay phim chẳng có lấy một bóng người.

Đúng lúc này, một vị cảnh sát vẫn đang mở livestream nhìn thấy cái gì đó nên vội vàng thông báo: “Đội trưởng! Có người bình luận là nghe thấy tiếng còi tàu hỏa, chúng ta có nên điều tra xung quanh ga xe lửa không?”

Vị đội trưởng cẩn thận lắng nghe, sau đó quyết định: “Lập tức cho người kiểm tra.”

“Đã rõ!”

Vị cảnh sát kia nói xong, cũng không vội cất điện thoại mà nghiến răng nghiến lợi lén lút bình luận: [Đúng là thứ không ra gì…]

10.

Sau khi gửi bình luận gây hỗn loạn lòng người xong, tôi nhanh tay tắt tiếng còi tàu hỏa đi.

Thật ra chúng tôi vẫn ở nguyên vị trí chứ chẳng di chuyển đi đâu cả, có điều không một ai phát hiện ra phía dưới trường quay có một kho hàng bỏ hoang, và trong kho hàng có một cánh cửa khác dẫn đến một tòa nhà đang được xây dựng ở bên kia đường.

Lúc mới vào đây, tôi không ngừng nói chuyện với đám Lục Dụ để lôi kéo sự chú ý, sau đó dẫn bọn họ vào trong kho hàng này.

Việc ekip sản xuất nói tôi giành ống kính ở ngày quay đầu tiên cũng không oan đâu.

Dù sao tôi cũng là một người mắc chứng sợ xã hội, biến một đứa kiệm lời thành đứa lắm miệng cũng cần thời gian để luyện tập chứ nhỉ?

Chắc chắn cảnh sát sẽ phát hiện ra điều bất ổn, nhưng chờ bọn họ lấy lại tinh thần và phá được địa chỉ trang web livestream thì cũng mất kha khá thời gian đấy.

Đương nhiên, bấy nhiu thời gian cũng đủ rồi.

Lâm Quy ra khỏi mật thất rồi đến bên cạnh tôi.

“Tôi nhớ khi hai ta nói chuyện với nhau, cậu đã nói ước mơ lúc nhỏ của cậu là làm thẩm phán nhỉ?”

Tôi không hiểu vì sao cậu ấy lại nhắc đến chuyện này nên nhún vai: “Đúng thế, lúc ấy tôi vẫn còn khá ngây thơ nên cứ ngỡ thẩm phán là người nghe phạm nhân cố gắng tranh biện, sau đó sẽ đưa ra quyết định cuối cùng, nghe ngầu quá nhỉ.”

Lâm Quy mỉm cười: “Đi thôi, trò chơi tiếp theo, tôi sẽ giúp cậu thực hiện ước mơ của mình.”

11.

Lục Dụ bị treo ngược trong mật thất đã không còn chịu nổi nữa, anh ta thấy sau lưng có tấm màn nên định tóm lấy mượn lực.

Chật vật lắm mới tóm được, nào ngờ tấm màn đột nhiên rơi xuống, phía sau chính là Bạch Du Nhiên và Mục Kỳ cũng đang bị treo ngược giống hệt anh ta.

Hơn nữa bọn họ vẫn đang ngất xỉu.

Cố Nhã Nhã thì bị trói dưới đất, nằm bất tỉnh nhân sự.

“Bị mày phát hiện rồi.”

Lâm Quy dẫn tôi đang bị trói hai tay vào trong mật thất, cậu ấy ung dung nhìn Lục Dụ: “Như vậy thì trò chơi sẽ bắt đầu sớm hơn dự kiến.”

Cậu ấy làm ra vẻ hung ác đẩy tôi xuống đất, tôi phối hợp kêu lên thảm thiết.

Những người khác đều bị Lâm Quy dội nước cho tỉnh.

Sau khi thấy rõ tình huống, ai nấy cũng đều sợ hãi kêu to. Lâm Quy kiên nhẫn chờ bọn họ la hét vùng vẫy xong mới từ tốn nói rằng: “Một người chơi chán lắm, mọi người cùng tham gia nhé.”

“Bây giờ trò chơi chính thức bắt đầu. Mọi người sẽ nói về những tin tức nóng hổi của nhau. Trọng tài chính là người bị đám các người vứt bỏ, còn có cô ta nữa…”

Cậu ấy chỉ tay vào tôi và Cố Nhã Nhã.

“Nếu hai người họ cảm thấy ai nói không hay thì tao sẽ cho người đó trải nghiệm cảm giác nhảy bungee nhé.”

Thấy Lâm Quy chỉ vào cái nút bên cạnh bàn, Lục Dụ là người phản ứng đầu tiên, anh ta điên cuồng nói với tôi: “Khương Hòa! Vừa rồi không phải là tôi đẩy cô, là Mục Kỳ đấy! Lúc hắn đẩy cô, tôi muốn kéo cô lại nhưng không được.”

Tôi: “…”

Không gian hoàn toàn yên tĩnh.

Ngay cả khu bình luận ở livestream cũng lâm vào im lặng.

Cư dân mạng: [Chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như tên này.]

Mục Kỳ bị điểm tên chỉ mặt mới biết lòng người hiểm ác ra sao, gã cũng không băn khoăn nữa mà thẳng thắng quát to: “Lục Dụ cmn mày nhé, mày dám bán đứng tao, đừng quên ai đã cung cấp mối m.a t.ú.y cho mày dùng.”

“Mẹ mày, câm miệng ngay! Chuyện đó mà mày cũng dám nói ra hả?”

“Đã lúc nào rồi mà tao phải sợ? Dù sao ở đây cũng chỉ có chúng ta thôi, sao lúc bán đứng tao, mày không tính đến hậu quả đi?”

Hai người họ cắn xé nhau hệt đám chó điên mà không biết rằng có mấy vạn người đang xem livestream…

Lâm Quy vẫn chưa hài lòng: “Trò chơi tập thể thì ai cũng phải tham dự mới đúng chứ. Chơi theo kiểu tiêu cực vẫn bị trừng phạt nhé.”

Hiển nhiên Bạch Du Nhiên vẫn chưa rõ tình huống như thế nào, Lâm Quy chẳng nói chẳng rằng, bấm nút cho cô ta rơi xuống nước.

Tất cả mọi người sợ ngây người.

Lâm Quy: “Vòng hai.”

Bạch Du Nhiên vừa khóc vừa nói: “Mục Kỳ, ai cũng biết chuyện anh ngược đãi mèo, không cần phải giấu đâu nhỉ?”

Mục Kỳ la lớn: “Con đ* này, tao đâu có chọc vào mày.”

Bạch Du Nhiên: “Tao cmn còn có cách nào đâu!”

Mục Kỳ: “Mày tưởng tao không biết chuyện xấu của mày hả? Mày l@m tình nhân của người ta, nhà tài trợ của show [Trốn thoát khỏi mật thất] cũng ly hôn vợ vì mày, bây giờ vợ người ta đưa con đến tòa án, chắc mày hả hê lắm nhỉ?”

Lâm Quy gõ xuống đất một cái rồi nhìn chúng tôi.

“Các quý cô thẩm phán, các cô không hài lòng với lời khai nào nhất?”

Cố Nhã Nhã ngây người, bị dọa sợ đến không nói nên lời, chẳng biết là có phải giả vờ hay không.

Tôi thì tỏ ra bị dọa đến thê thảm, vừa lùi về sau vừa lẩm bẩm: “Tôi không biết, đừng hỏi tôi, tôi không nói đâu…”

Lâm Quy cũng rất phối hợp, cậu ấy giả vờ bóp chặt cằm tôi như thể đang mất kiên nhẫn lắm.

“Không nói? Không nói cũng phải chịu phạt.”

Nói xong, cậu ấy đổ chất lỏng gì đó ở trong bình vào miệng tôi rồi cười lạnh: “Vị của nước lau nhà như thế nào?”

Hồng trà đá mua ở đâu vậy nhỉ? Ngọt ghê á.

Tôi ho sặc sụa vài lần, cuối cùng đành tuyệt vọng, bất đắc dĩ chỉ về phía Lục Dụ.

Lục Dụ trợn to mắt, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị thả xuống thùng nước bẩn.

Năm giây sau, anh ta được kéo lên, trạng thái vẫn giống hệt như con cá chết ban nãy, chẳng còn sức để nói nữa.

Sau đó, trò chơi vẫn cứ tiếp diễn…


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.