Chúc Minh Đức hơi do dự: “Bên phía trại tạm giam gửi tin tức tới, Tống Mỹ Như đã nộp giấy chẩn bệnh chứng nhận mình bị tâm thần…!có lẽ bọn họ định lách luật.”
Tống Hân Nghiên cười mỉa mai: “Bọn họ cũng chỉ còn mỗi thủ đoạn này thôi.
Lúc trước lấy tờ giấy chứng nhận tâm thần giả nói tôi tâm thần, muốn dồn tôi vào chỗ chết, bây giờ lại làm thêm một tờ giấy chứng nhận tâm thần giả nữa để cứu Tống Mỹ Như khỏi cảnh tù tội…”
Thì ra không phải con ruột thì thật sự sẽ không đau lòng.
…
Về tới nhà, trời đã tối đen.
Tưởng Minh Trúc đang ngồi vẽ tranh trên tấm thảm nhung dày cộp.
Cô bé theo phái trừu tượng, vung tay múa bút vẽ không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc xoắn hết cả vào nhau.
Tống Hân Nghiên thất thần nhìn cô bé, chợt nhớ đến đứa con không biết còn sống hay đã chết của mình.
Nếu bé con còn sống thì có phải khi lớn lên, cũng sẽ hao hết tâm tư đi tìm mẹ ruột giống như cô không?
Nếu có người sỉ nhục mẹ ruột cô bé, cô bé cũng sẽ phẫn nộ, đau lòng như cô thế này chứ?
Nếu cô bé gặp được cha mẹ nuôi như Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh, điều kiện gia đình lại không đủ tốt, ba mẹ nuôi sinh lòng oán hận, vậy cô bé…
Tống Hân Nghiên run lên, phục hồi lại tinh thần.
Không đâu, không đâu!
Đứa bé đó…!chắc chắn sẽ không xui xẻo như cô thế này đâu!
Cô vội vàng chạy về phòng mình, sau nhiều lần đấu tranh lưỡng lự, cuối cùng cô cũng gọi lại cho thầy thôi miên Cung Hàn Tuấn.
“Bác sĩ Cung, tôi đã chuẩn bị xong rồi.
Lần này, cho dù giữa đường xảy ra chuyện gì, quá khứ có tàn khốc tới đâu, dù tôi có sợ hãi thế nào cũng sẽ kiên trì tiếp tục.
Nếu xảy ra chuyện gì, tôi bằng lòng gánh vác mọi trách nhiệm!”
Bây giờ cô đã không còn một người thân nào nữa rồi.
Cô muốn đi tìm con mình, xác nhận xem cô bé sống có tốt không, tránh cho sau này cô bé lại dẫm vào vết xe đổ của cô.
Cô cũng phải đi tìm mẹ ruột…!là một người mẹ, cô nhớ thương con mình đến thế, vậy những năm nay mẹ ruột cô có nhớ đến cô như thế không?
…
Phòng tranh của Khương Thu Mộc.
Tống Hân Nghiên lấy ra một bức ảnh: “Đầu Gỗ, điều tra một người giúp tớ.
Cậu xem thử mười mấy hai mươi năm nay trong giới giải trí, giới thời trang có diễn viên hoặc nghệ sĩ nào rất giống người này không.”
Khương Thu Mộc nhận tấm ảnh nhìn thử: “Đây không phải là cậu sao? Nhóc con chết tiệt kia, cậu chọc tớ vui lắm hả?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Không phải tớ.”
Tấm ảnh này được cô mô phỏng theo tấm ảnh Đường Ngọc Linh cho cô xem, dùng mặt mình photoshop ra một tấm với góc độ, dáng dấp tương tư.
Người trên tấm ảnh này giống với người cô nhìn thấy ở chỗ Đường Ngọc Linh tám, chín phần.
“Đường Ngọc Linh nói bà ấy là mẹ ruột của tớ.”
Khương Thu Mộc chấn động trợn trừng mắt: “Đậu! Có lầm không thế?”
Tống Hân Nghiên mím môi không đáp lại.
Khương Thu Mộc nhận lấy tấm ảnh, vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm, tớ nhất định sẽ điều tra được giúp cậu.”
“Đầu Gỗ, cảm ơn cậu.
Người biết chuyện về thân phận của tớ không nhiều, nên chuyện này phải được tiến hành bí mật.”
Tránh những phiền phức không đáng có.
Khương Thu Mộc ra dấu OK: “Cậu yên tâm, tớ hiểu mà.”
…
Đến đêm.
Tưởng Tử Hàn tan làm về nhà, vừa vào cửa thì trước mắt đã hoa lên, Tống Hân Nghiên nhào tới che mắt anh lại.
“Cho anh một bất ngờ.”
Khóe miệng Tưởng Tử Hàn nhếch lên: “Tôi có thể tin bất ngờ của cô không?”
Tống Hân Nghiên cười tủm tỉm không nói gì, cô nắm tay anh tháo khẩu trang trên mặt mình xuống.
Tưởng Tử Hàn khẽ nhướng mày.
Tống Hân Nghiên thả tay ra.
Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên vết thương ở gương mặt nhỏ nhắn của cô gái.
Vết thương vốn dữ tợn giờ đã kết vảy, vết chỉ may cũng đã nhạt hơn rất nhiều, giờ đã lên da non hồng hồng.
Hồi phục rất nhanh, cũng rất tốt!
Tống Hân Nghiên đắc ý nghiêng khuôn mặt nhỏ: “Sản phẩm mới của tôi được nâng cấp rồi, tôi tự dùng thử trên mặt mình đấy.
Ban đầu khi vết thương còn rất nghiêm trọng, hiệu quả qua từng ngày sẽ rất rõ rệt, tới lúc sau sẽ chậm hơn một chút, nhưng không tới nửa năm là vết thương nghiêm trọng này có lẽ sẽ khỏi hoàn toàn.
Thấy lợi hại không?”
Khóe môi Tưởng Tử Hàn ngậm ý cười, đôi mắt lạnh lùng cũng dần ấm áp lên: “Cũng tạm.”
Tống Hân Nghiên bất mãn bĩu môi: “Khen tôi một câu thì anh mất miếng thịt nào chắc?”
Ý cười nơi đáy mắt người đàn ông càng rõ ràng hơn.
Anh đột nhiên cúi đầu áp sát mặt cô: “Tôi thích khen thưởng thực tế hơn.”
Dứt lời, anh thẳng thừng cúi đầu hôn cô.
Đã quyết định dùng nửa đời còn lại chăm sóc ba con hai người để báo đáp, đương nhiên cô phải học cách đón nhận Tưởng Tử Hàn trước.
Tống Hân Nghiên dịu ngoan nhắm mắt lại, kiễng chân lên, đôi tay vòng qua cổ anh.
Nụ hôn của người đàn ông vừa bá đạo vừa mạnh mẽ, như gió thu cuốn hết lá vàng bay, thổi hết tất cả mọi cảm quan toàn thân Tống Hân Nghiên.
Hôn tới mức khắp nơi rung động, đầu óc trống rỗng của cô đột nhiên xẹt qua một vài hình ảnh vụn vặt.
Trong một căn phòng lạnh như băng, trên giường có một thiếu nữ bị trói không thể nhúc nhích.
Người đàn ông xé rách quần áo cô, thiếu nữ đau khổ giãy dụa lung tung…
Tống Hân Nghiên run bắn người, cô bỗng nhiên trợn mắt, hung hăng đẩy Tưởng Tử Hàn ra.
Tưởng Tử Hàn bị đẩy lùi ra sau, đụng thẳng vào cánh cửa sau lưng.
Không khí đóng băng.
Sự không vui hiện rõ trên mặt người đàn ông.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hân Nghiên trắng bệch, cô đau khổ ôm đầu, toàn thân run rẩy ngồi xổm xuống.
“Chuyện gì vậy?”
Tưởng Tử Hàn không màng tức giận hay không nữa, hàng mày kiếm của anh nhíu chặt, vội bế cô về phòng.
Tống Hân Nghiên níu quần áo Tưởng Tử Hàn, nước mắt đầy mặt nói: “Tôi…!tôi nhớ ra một chút rồi…”
Tưởng Tử Hàn hơi sửng sốt: “Nhớ ra cái gì?”
Những chuyện xảy ra trong một năm cô mất trí nhớ, phía Cố Vũ Tùng mãi vẫn không có kết quả gì.
Giọt nước mắt sợ hãi của Tống Hân Nghiên rơi lã chã: “Cưỡng bức…!năm…!năm đó, tôi bị người ta cưỡng bức…”
Cô run rẩy nói: “Người đàn ông đó…!như mãnh thú, rất đáng sợ…!anh ta…!có lẽ anh ta uống thuốc, không giống người bình thường…!không có tình cảm, không có…”
Cô không nói tiếp được nữa.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn cuồn cuộn giông bão, anh xót xa kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt: “Đều qua hết rồi, tôi ở đây, không sao đâu!”
Tống Hân Nghiên vẫn còn đang run rẩy, nước mắt thấm ướt cả phần áo trước ngực Tưởng Tử Hàn: “…!Sau chuyện đó, có người nói tôi buộc phải…!phải mang thai…!chỉ cần…!chỉ cần tôi sinh con ra…!anh ta sẽ buông tha cho tôi…”
Đồng tử Tưởng Tử Hàn co rụt lại, sau khi dịu dàng an ủi cô, anh cẩn thận dẫn dắt: “Còn gì nữa?”
“Tôi…!tôi không nhớ nữa.”
“Còn nhớ người đàn ông đó trông như nào không?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Tôi không nhớ được nữa…!không nhớ dung mạo anh ta…!cũng không biết thân phận anh ta…”
Cô đau khổ nắm tóc mình: “Tôi cũng không nhớ rốt cuộc mình có sinh con không nữa…!Tôi không nhớ nổi…”
Tưởng Tử Hàn gỡ bàn tay đang bứt tóc của cô ra, hôn lên trán cô an ủi: “Nhớ không nổi thì đừng nhớ nữa, những chuyện đó đều đã qua rồi, không quan trọng.
Nếu cảm thấy đau khổ, tôi dẫn cô đi làm thôi miên, quên hết tất cả những chuyện đó đi.”
Cung Hàn Tuấn từng nói với anh rằng thôi miên có thể khôi phục được một ít ký ức, cũng có thể giúp người ta quên đi những thứ mình không muốn nhớ.
“Không…!vẫn chưa qua.”
Tống Hân Nghiên chui ra khỏi lồng ngực anh, đôi mắt đỏ bừng, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt nhỏ nhắn, trông cực kỳ đáng thương.
“Vẫn chưa qua.
Trước đây không lâu tôi có đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói trên tử cung của tôi có vết thương cũ, đó là vết thương để lại sau khi sinh con…!Tưởng Tử Hàn, có lẽ tôi thật sự từng sinh một đứa bé…”.