Trở Về - Phù Hoa

Chương 51



“Quỷ kế trong mộ máu huyết tuôn rơi”
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Thập Nhị Nương nghe bước chân của Chấp Đình phía sau nhưng không để ý tới hắn, chỉ tập trung quan sát đại điện này.
Nhìn từ bên ngoài, đại điện này như lầu gác hoa lệ từng tầng xếp chồng lên nhau cao ngất, nhưng sau khi đi vào, bên trong lại là một khoảng trời khác.

Trong điện không trang trí cũng không có nhiều phòng, chỉ có những cánh cửa nằm ở chính giữa mở lối thông ra cánh cửa phía sau, hai bên cửa không có bất cứ vật gì ngăn cản, có thể nhìn thấy cánh cửa lớn sau cùng biến thành một điểm chấm.
Vách tường hai bên và trần nhà vẽ đủ các loại hoa văn đẹp đẽ, nhìn hoa cả mắt.

Còn dưới chân là một vùng đen đặc.
Thập Nhị Nương nhìn cánh cửa nằm chính giữa không biết dùng để làm gì, lại nhìn hai chiếc đệm hương bồ để quỳ lạy trước cửa, nàng quả quyết đi về phía không có cản trở bên kia.
“Sư phụ…” Chấp Đình gọi nàng, Thập Nhị Nương không quan tâm, đi thẳng về con đường mình chọn.

Vừa bước qua cánh cửa đầu tiên, nàng đột nhiên bị rơi vào bóng tối như ao đầm, dưới chân xuất hiện vô số bàn tay quỷ muốn kéo nàng xuống.

Thập Nhị Nương rút kiếm ta, kiếm quang trắng như tuyết chặt gãy những bàn tay màu đen đó.
Bàn tay quỷ sinh sôi nảy nở, sau khi kiếm quang chặt đứt chín mươi chín bàn tay, bóng tối cuối cùng cũng tan ra, trước mắt Thập Nhị Nương lại hiện ra đại điện lúc nãy, còn người nàng đã đứng ở khoảng giữa cánh cửa thứ nhất và cánh cửa thứ hai.

Chấp Đình đứng ngay bên cạnh nàng, cánh cửa thứ nhất vốn đang đóng lại bây giờ đã mở ra.
Thập Nhị Nương còn muốn đi tiếp, Chấp Đình gọi giật nàng lại: “Sư phụ, đi hai bên phải phá mê chướng, đi cánh cửa ở giữa là được rồi.”
Thập Nhị Nương hừ một tiếng, chỉ hai chiếc đệm hương bồ dưới đất, nói: “Muốn mở cửa phải quỳ nữa, ta không quỳ trước loại thần này đâu.”
Chấp Đình bật cười: “Không cần quỳ, cửa không có đóng.” Một tia sáng bay ra khỏi bàn tay hắn, cánh cửa thứ hai lập tức mở ra.
Thập Nhị Nương: “…” Nàng bước vào cánh cửa thứ hai, quả nhiên không có mê chướng.
Chủ nhân nơi này bị làm sao vậy? Bố trí mê chướng ở hai bên không có chướng ngại gì cả, ở giữa nhiều cửa như vậy lại có thể trực tiếp đi vào, chẳng lẽ muốn nói với người ta dù đường chính có nhiều trở ngại thế nào cũng đừng đi đường tắt à.
Chẳng hiểu nổi, Thập Nhị Nương không nghĩ nữa, một tia linh quang phóng ra khỏi bàn tay.

Linh quang mang theo sức mạnh to lớn bay về phía cánh cửa phía trước.

Một loạt tiếng động vang lên, vô số cánh cửa đã được mở ra, càng đến cuối cùng, tiếng phá cửa càng trầm đục, những cánh cửa phía sau mở toang, không nhìn thấy điểm cuối.
Cả người Thập Nhị Nương như cơn gió lướt qua vô số cánh cửa, những cánh cửa y chang nhau bị nàng bỏ lại phía sau, dần dần nàng cũng không biết mình đã đi qua được bao nhiêu cánh cửa.

Một lát sau, nàng nhìn thấy cánh cửa to nhất ở cuối con đường.

Trên cửa vẽ Sơn Hà Nhật Nguyệt đồ màu vàng, kích thước cánh cửa lớn hơn gấp mấy lần những cửa trước, không còn là màu đỏ son mà biến thành màu gỗ mun.

Thập Nhị Nương thử mở cửa nhưng nó vẫn bất động dưới Hi Vi kiếm, chẳng hề có ý định mở ra.
Thập Nhị Nương giơ kiếm lên thử lần nữa nhưng cũng vô dụng.

Nàng ngẫm nghĩ rồi giơ tay ấn lên cửa.

Khoảnh khắc bàn tay bàn chạm vào cánh cửa, một lực hút giữ giữ chặt lấy nàng, Thập Nhị Nương cảm thấy một sức mạnh nào đó trong cơ thể đang bị cánh cửa đó hấp thu, nàng đoán là sức mạnh của thần châu.
Cảm giác cánh cửa này mang lại cho nàng không phải là nguy hiểm, nên Thập Nhị Nương không lo lắng nhiều.

Nhưng lúc này nàng bỗng cảm thấy sau lưng mình có bất thường, một chưởng phong ẩn chứa sát khí đánh về phía trái tim nàng.

Thập Nhị Nương không kịp phòng bị, lại còn đang bị cánh cửa trói buộc không thể nhúc nhích, càng không thể né tránh.
Vào thời khắc mấu chốt, nàng vận hết linh lực trong cơ thể, cố gắng tránh đi.

Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, dù né được chỗ hiểm là trái tim nhưng phần bụng bị một bàn tay trắng nõn xuyên thấu.
Thập Nhị Nương phun ra một ngụm máu, nàng quay đầu nhìn gương mặt quen thuộc của Chấp Đình phía sau.

Hắn cười nói: “Sư phụ thật chẳng đề phòng ta gì cả.

Ta đã giết sư phụ một lần rồi, người còn dám lơ là để ta đứng sau người.”
Thập Nhị Nương yên lặng nhìn hắn một hồi, nhếch nhếch môi, đẩy hắn ra, sau đó vội ôm lấy bụng đứng thẳng người, nói: “Ngươi không phải Chấp Đình, kêu sư phụ cái gì.”
Chấp Đình nhìn bàn tay đầy máu của mình, nói: “Ta không phải Chấp Đình, vậy thì là ai?”
Thập Nhị Nương bình tĩnh đáp: “Thương Lâm Tị, quả nhiên ngươi muốn giết ta.”
Chấp Đình nói: “Ha, sư phụ chắc chắn như vậy sao, ta là Thương Lâm Tị mà không phải Chấp Đình.”
Thập Nhị Nương: “Cho dù ra sao Chấp Đình cũng không nỡ giết ta lần hai đâu.”
Nét mặt “Chấp Đình” âm trầm, phất tay áo, khung cảnh xung quanh thay đổi, vô số cánh cửa biến mất, nơi các nàng đang đứng hiện tại là một đài cao hình tròn màu đen.

Cánh cửa lớn trói buộc Thập Nhị Nương lúc nãy biến thành một quan tài khổng lồ màu gỗ mun.

Chỗ những cánh cửa ban nãy biến thành một con đường mà hai bên là vách núi.

Chỉ có một con đường dẫn lên đài cao này, điểm cuối con đường ẩn trong bóng tối, ánh sáng trên đầu chỉ chiếu được một khoảng xung quanh đài.
Mà “Chấp Đình” kia đã trở về là Thương Lâm Tị sắc mặt tái nhợt.
Hắn thay thế Chấp Đình từ khi nào? Thập Nhị Nương lặng lẽ nghĩ, lúc mình bước vào mê chướng ở cánh cửa thứ nhất chắc chắn là đã rơi vào mê trận to lớn hơn, từ đó, Chấp Đình đi theo nàng đã trở thành Thương Lâm Tị.

Mà Chấp Đình thật sự có lẽ còn đang lẩn quẩn ở cánh cửa ngoài kia.
“Đúng là ngươi.” Thập Nhị Nương ôm vết thương trên bụng, nàng muốn dùng linh lực để tạm thời cầm máu cho mình nhưng nhận ra xung quanh vết thương có tử khí bao bọc khiến nàng không thể khống chế thương thế, chỉ đành để cho vết máu tuôn ra không ngừng rồi rơi xuống.
Trên tay Thương Lâm Tị ngoài vết máu còn có tử khí.

Hắn đưa tay ra cho Thập Nhị Nương xem, nói: “Hề Vi, tử khí này rất ghê gớm, đừng giãy giụa nữa, hôm nay nàng chắc chắn sẽ chết tại đây.”
Trạng thái hiện tại của hắn không ổn lắm, thứ tử khí nhàn nhạt bao phủ quanh người hắn giống như thứ tỏa ra trong quan tài gỗ trên đài cao, cũng không biết hắn động tay động chân gì rồi.
“Hôm nay ta mà chết ở đây, ngươi cũng phải chết.” Thập Nhị Nương mặc kệ vết thương ở bụng, mệnh chú đỏ trên mặt rút xuống biến thành những vết đỏ nhạt, khí thế trên người tăng lên.

Nàng phất bàn tay nhuốm đỏ vết máu về phía Hi Vi kiếm, toàn thân Hi Vi kiếm tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
Thân kiếm tức khắc hóa thành hàn băng, kiếm của Thập Nhị Nương nhanh nhất từ xưa đến nay, Thương Lâm Tị cũng gọi ra Thiên Biến đã chực chờ nghênh chiến, thanh kiếm hóa thành những dòng nước quay quanh người hắn, ngăn cản kiếm của Thập Nhị Nương.

Nhưng tốc độ kiếm của Thập Nhị Nương quá nhanh, ngắt ngang dòng nước của Thương Lâm Tị trong chớp mắt, đâm xuyên qua cánh tay hắn.
Hi Vi kiếm sau khi nhuốm máu vẫn tỏa sáng trong veo, chỉ khi rút kiếm ra mới kéo theo một vệt máu đo đỏ.

Thương Lâm Tị thấy vậy đành phải biến Thiên Biến thành trường đao đấu với kiếm của Thập Nhị Nương.

Nhưng kiếm của Thập Nhị Nương là thanh kiếm đã trải qua rèn giũa từ rất nhiều người, còn thanh đao của Thương Lâm Tị không có linh hồn.

Nên trong tiếng vũ khí va chạm nhau, âm thanh kiếm đâm qua da thịt cũng vang lên.
Thương Lâm Tị chưa từng nhìn thấy thế kiếm của Liên Hề Vi khi bị trọng thương nên không ngờ nàng càng bị thương thì càng khó hạ bệ.

Nhất thời quần áo trên người hắn ta nhuộm đỏ màu máu.
Hắn chật vật ra sao thì Thập Nhị Nương cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu.

Nàng vung kiếm tới nơi nào thì máu tươi nhỏ xuống nơi đó, có vết là máu của Thương Lâm Tị, cũng có vết là của nàng.

Mái tóc xõa ra, trên mặt còn vết máu khô, Thập Nhị Nương đang chiến hăng say, sát ý nổi lên như muốn giết chết Thương Lâm Tị trước mặt.
Thương Lâm Tị cảm nhận được biến hóa của nàng, thấy nàng thương tích đầy mình nhưng vẫn không có ý định thu kiếm, khí thế còn tăng lên không ngừng, hắn muốn rút lui.

Hắn không nhất thiết phải ở đây liều mạng với Liên Hề Vi, chỉ cần tìm một chỗ trốn đi, kéo dài thời gian, chờ Liên Hề Vi không chống đỡ nổi nữa thì hắn lại xuất hiện, lúc đó, sức mạnh thần châu trong cơ thể Liên Hề Vi đương nhiên sẽ thuộc về hắn.
Hạ quyết tâm, Thương Lâm Tị không ham chiến nữa, chuẩn bị rút lui.

Thập Nhị Nương nhìn ra ý đồ của hắn, tấn công càng mãnh liệt hơn, dây dưa không để Thương Lâm Tị thoát khỏi vòng chiến.

Nhưng bản thân nàng đã bị thương, không thể giết chết Thương Lâm Tị, dần dần công kích của nàng cũng không còn nhanh và mạnh như trước.

Thương Lâm Tị thấy nàng không chịu nổi nữa, quyết định tiếp tục bám lấy, làm tiêu hao sức lực của nàng.
Trong lúc hai người ở thế giằng co thì bên phía con đường dẫn lên đài bỗng xuất hiện một bóng người màu trắng.

Người nọ tựa như bạch hạc trong rừng, nháy mắt đã đến nơi.
Thương Lâm Tị nhìn thấy người đến, thầm hô không ổn, định chuồn nhưng trễ rồi.
Chấp Đình chạy đến, thấy người Thập Nhị Nương đầy máu, ánh mắt tức khắc thay đổi, bàn tay trắng nõn chưởng về phía Thương Lâm Tị.

Chấp Đình xuất thủ, một chưởng tưởng như nhẹ nhàng nhưng thật ra nặng tựa thiên lôi.

Thương Lâm Tị bị Thập Nhị Nương níu kéo, đành phải chịu một chưởng này, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể như vỡ nát.
Thập Nhị Nương vẫn giữ được bình tĩnh, nàng nhân lúc đó nhắm thẳng kiếm vào giữa trán Thương Lâm Tị.

Kiếm của nàng quá bén nhọn, nếu đâm tới chắc chắn sẽ xuyên thủng đầu.

Thương Lâm Tị thấy tình hình hai bên đều đối mặt với kẻ địch thì không dám ôm hy vọng ăn may nữa.

Tử khí tỏa ra quanh người hắn, đẩy văng hai người họ rồi bay nhanh ra ngoài, nhanh chóng rơi vào vực thẳm sâu không thấy đáy dưới đài cao.
Trận chiến kết thúc, Thập Nhị Nương chưa thu kiếm lại thì Chấp Đình đã dìu lấy nàng.
Hàng mày dài của hắn sắc như dao, đánh bay Hi Vi kiếm trong tay Thập Nhị Nương, sau đó lật tay điểm lên mấy linh khiếu trên người nàng.
Hi Vi kiếm cắm phập xuống đất, phát ra tiếng ong ong rồi yên lặng.
Thập Nhị Nương nằm trong lòng Chấp Đình, vết thương lớn trên bụng còn đang chảy máu, vết thương bị chưởng tay xuyên qua nhìn kinh tâm động phách.

Chấp Đình nhìn tử khí bên trên, không chút do dự nắm lấy Hi Vi kiếm bên cạnh, rạch một đường trong lòng bàn tay, sau đó áp tay lên vết thương trên bụng Thập Nhị Nương, vận pháp quyết chuyển tử khí qua tay mình.
Chấp Đình không chỉ tu kiếm đạo mà còn tu luyện rất nhiều kỳ môn tạp thuật khác, y đạo cũng là một trong số đó.

Tuy nhiên chỉ có một mình Thập Nhị Nương may mắn được hắn chữa trị.
Trước kia Liên Hề Vi thường hay ra ngoài đánh nhau với người ta để rèn luyện kiếm đạo, hoặc có người đến khiêu chiến với nàng, chỉ cần người đó là người tài có thể bồi dưỡng thì nàng đều đồng ý.

Liên Hề Vi si mê kiếm, cho rằng kiếm là binh khí chính tông trong trăm loại binh khí, do vậy, ngoài kiếm đạo thì nàng không có hứng thú với thuật pháp nào khác.

Lần nào đánh nhau với người ta xong, nếu bị thương thì nuốt bừa mấy viên đan dược, sau đó lê lết tấm thân về Doanh Châu.
Việc đầu tiên khi về Doanh Châu không phải tìm dược sư đan sư chữa trị mà đến tìm đại đồ đệ Chấp Đình.

Bộ dạng máu me của nàng không biết dọa Chấp Đình giật mình hết mấy lần.

Chấp Đình hỏi nàng tại sao không đi trị thương trước, nàng còn hỏi ngược lại, “Không phải con muốn ta về thì qua báo với con một tiếng à, tới chỗ con trước thì có gì sai đâu?”
Chấp Đình rất bất lực, sau đó chỉ đành học luôn y đạo, cũng để dễ bề xử lý vết thương cho sư phụ.

Kết quả Liên Hề Vi thấy đồ đệ giỏi giang như vậy, lần nào bị thương cũng chạy tới chỗ hắn, không tìm tới mấy dược sư đan sư khác nữa.
“Ta không tới chỗ bọn họ đâu, lần nào gặp ta cũng lải nhải cái gì mà “Sơn chủ phải bảo trọng thân thể vân vân”, muốn đi xa trên con đường kiếm đạo này thì làm sao mà không bị thương cho được.” Liên Hề Vi nói vậy.
Chấp Đình cũng mong nàng bảo trọng thân thể, cũng định nói những lời như thế nhưng hắn hiểu nguyện vọng của sư phụ, biết con đường nàng đi không cho phép kẻ khác xen vào, bởi vậy hắn chọn cách im lặng, sau đó cố gắng để nàng bớt chút khổ sở.

Dần dà, y đạo của hắn có tiến bộ vượt bậc.

Hắn trị thương cho nàng biết bao nhiêu lần từ nhẹ đến nặng, lần nào lòng cũng đau như dao cắt, thương tiếc vô ngần nhưng Liên Hề Vi chưa bao giờ để ý tới mấy vết thương đó, còn cười tươi với hắn nữa là đằng khác.

“Sư phụ, đau không?” Chấp Đình hỏi.
Thập Nhị Nương thở ra một hơi, “…!Vẫn ổn.” Lúc nãy Chấp Đình nhanh tay quá, nàng chưa phản ứng kịp, đến khi nhìn lại thì vết thương ở bụng sắp được Chấp Đình xử lý xong rồi.

Cảnh quen thuộc này rất dễ khiến nàng nhớ lại những chuyện năm xưa.
Chấp Đình hỏi nàng: “Vết thương có đau thế nào sư phụ cũng chưa từng kêu đau.

Rốt cuộc có lần nào sư phụ cảm thấy đau không?”
“Có.” Thập Nhị Nương đáp.
“Lần ta đâm người đấy sao?” Chấp Đình hỏi.
Chấp Đình thấy nàng không trả lời thì mỉm cười nói tiếp, “Biết đau thì tốt, đau đớn đến mức không thể chịu đựng được nữa thì mới biết quý trọng bản thân mình, tránh để bị thương.”
Thập Nhị Nương không biết phải nói sao.

Cho dù đến cảnh Hóa Tiên cũng là cơ thể có máu có thịt mà thôi, bị thương tất sẽ đau, chỉ là không muốn bộc lộ mặt yếu đuối của mình trước mặt đại đồ đệ yêu quý, không muốn làm hắn lo lắng đau lòng.

Thế nên nàng mới biến mình thành một người không sợ đau khổ.
Vết thương trên người đau thế nào cũng có thể nhịn nhưng nỗi đau trong tim, có những lúc nàng cũng không thể chịu đựng.

Cha từng nói, kiếm tu không chỉ phải luyện kiếm mà còn phải luyện tâm.

Năm mươi năm trước, nàng từng nghĩ luyện tâm thì có gì mà sợ, chỉ cần kiên định với kiếm đạo của mình, tiến về phía trước, diệt trừ hết tâm ma thì nhất định có thể bước l3n đỉnh vinh quang của kiếm đạo.

Nhưng đến bây giờ nàng mới hiểu, luyện tâm còn khó hơn, gian khổ hơn luyện kiếm gấp trăm ngàn lần.
– Hết chương 51 –


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.