“Thần châu bất chợt hiện thế”
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Sau khi Thương Lâm Tị rơi vào vực tối, hắn miễn cưỡng vận linh lực, đánh lên vách đá gần bên nhằm giảm nhẹ lực rơi.
Sau khi bị cuốn đến đây thì Thiên Tuyền của hắn cũng hỏng mất, bây giờ không dùng được nữa.
Nếu không thì trong trận chiến lúc nãy hắn đã không vất vả đến vậy rồi.
Nghĩ tới hai người kia, ánh mắt Thương Lâm Tị ngập tràn lửa giận, nhưng rồi lại biến thành chế nhạo.
Bây giờ hai người có thể kề vai tác chiến, cùng nhau đối phó hắn nhưng với tính cách của Liên Hề Vi, bọn họ không thể nào tránh khỏi một trận quyết chiến, tới lúc đó, hai người sẽ định thế nào đây?
Bóng tối dường như không có biên giới, trong lúc Thương Lâm Tị sức cùng lực kiệt, không chống chọi được nữa, hắn ta ngã bịch xuống đất, nước văng tung tóe.
Trong bóng đêm tối tăm chỉ nghe tiếng hít thở nặng nề khó nhọc của Thương Lâm Tị, hắn nằm tại chỗ nghỉ ngơi một lát rồi mới miễn cưỡng ngồi dậy, ánh sáng lóe lên trên bàn tay hắn, chiếu sáng quang cảnh xung quanh.
Ở đây chẳng có thứ gì, chỉ có một vũng nước đến mắt cá chân không biết từ đâu ra, mặt nước đen thui không có ánh sáng.
Nhưng giữa khoảng tối tăm này Thương Lâm Tị nhìn thấy một tia sáng màu vàng rất nhạt ánh lên ở một nơi gần đó.
Ánh sáng mang theo sức hấp dẫn kỳ lạ khiến người ta bất giác muốn tiếp cận nó.
Thương Lâm Tị đứng dậy, lảo đảo bước về phía ánh sáng.
Máu không ngừng tuôn ra từ trên người hắn, rơi xuống mặt nước phẳng lặng nhưng chẳng giọt nước nào bắn lên như đã bị thứ gì đó hấp thu đi.
Thương Lâm Tị không chú ý, ánh mắt hắn ta bây giờ chỉ chăm chăm nhìn vào ánh sáng vàng gần trong gang tấc kia.
Càng đến gần, ánh mắt Thương Lâm Tị càng tỏa sáng, đến khi nhìn thấy thứ màu vàng kia rốt cuộc là thứ gì, sắc mặt Thương Lâm Tị không giấu được vẻ mừng rỡ điên cuồng.
“Thần châu!”
“Thì ra ở đây có một viên thần châu! Thật sự là thần châu này!” Thương Lâm Tị cười to, “Chấp Đình tìm suốt mấy chục năm mà không tìm ra, ha ha, thật không ngờ, viên thần châu cuối cùng lại nằm ở đây!”
Nói rồi, hắn bước lên, bắt lấy viên châu lập lòe ánh sáng vàng.
Nhưng khi hắn chạm được vào thần châu thì một bàn tay tóm lấy cánh tay hắn.
Đó là một bàn tay đen đúa khô gầy, Thương Lâm Tị giật mình, lấy lại tinh thần nhìn rõ viên thần châu đó rốt cuộc đang ở chỗ nào.
Thần châu nằm trong ngực của một khối thi thể, ánh sáng vàng đó xuyên thấu qua những kẽ hở trên xương ngực.
Có lẽ thứ đó không hẳn gọi là thi thể, bởi vì người này chỉ còn sót lại một bộ xương đen, không tài nào động đậy được nhưng y vẫn còn sống.
Thương Lâm Tị nhìn thấy nửa cái đầu còn lại một ít tóc và thịt vụn chìm trong nước, trong hốc mắt lõm sâu là hai con mắt đen đang nhìn chằm chằm hắn.
Người đó phát ra những tiếng không thành lời như muốn ngăn cản Thương Lâm Tị nhưng Thương Lâm Tị không nghĩ nhiều, hắn ta bóp nát bàn tay xương đen của y, sau đó lấy thần châu tỏa sáng trong ngực y ra.
Đây là lần đầu tiên hắn ta cầm trên tay thần châu thật sự, thần lực bên trong làm hắn mê say.
Hơn một trăm năm trước, trong trận hủy diệt Bồng Lai, hắn cũng từng chứng kiến và tham dự, nhưng khi đó hắn không được phụ thân coi trọng nên không được chạm vào thần châu, đến nhìn cũng phải trùng hợp lắm mới nhìn được một lần.
Tương truyền rằng ban đầu có bảy viên thần châu, bốn viên trong đó bị sơn chủ tứ đại tiên sơn chia nhau sau khi vây giết Vi Lam thượng tiên, ba viên còn lại khi đó không rõ tung tích.
Mấy năm qua, Thương Lâm Tị tìm kiếm thần châu khắp nơi mới được biết hai viên trong đó nằm trên người Chấp Đình, còn một viên mất tăm mất tích.
Chu Đan thượng tiên, hắn ta và cả Chấp Đình, thậm chí còn nhiều người khác đều đang muốn tìm viên thần châu đó, nhưng mãi đến ngày hôm nay hắn mới tìm được viên thần châu thất lạc đó.
“Trời định viên thần châu này thuộc về ta rồi.” Hai tay Thương Lâm Tị run rẩy, nuốt viên thần châu vào bụng, ngồi xuống chuẩn bị luyện hóa để nó hoàn toàn dung hợp vào cơ thể mình.
Sức mạnh của thần châu cực kỳ to lớn, năm xưa hắn chỉ ăn máu thịt đã luyện hóa thần châu của cha ruột mà tư chất đã nâng cao, vượt lên đến Hóa Tiên cảnh, nếu hôm nay có thể hấp thu hoàn toàn viên thần châu này thì tu vi của hắn chắc chắn sẽ tăng, đến lúc đó còn sợ Liên Hề Vi và Chấp Đình gì nữa? Sở dĩ Liên Hề Vi mạnh hơn hắn là do có một người cha tốt, có được thần châu sớm hơn hắn thôi, còn Chấp Đình mạnh hơn hắn ta cũng bởi vì trong người hắn có hai viên thần châu.
Cho nên, từ hôm nay trở về sau, Thương Lâm Tị hắn sẽ không thua bọn họ nữa.
Thương Lâm Tị kiềm nén cảm giác lâng lâng trong lòng, vận linh khí chuyển hóa thần châu.
Sức mạnh của thần châu liên tục trôi vào trong cơ thể hắn, vết thương trên người dần khép miệng.
Trong lúc Thương Lâm Tị đang đắc thắng thì bỗng nhiên hắn nhận thấy tử khí màu đen tuôn trào ra trên người mình.
Tử khí này còn mãnh liệt hơn tử khí trên quan tài gỗ mun kia, mà dường như nó tuôn ra từ trong thần châu rồi chảy theo sức mạnh của thần châu vào trong cơ thể hắn.
“A a a a!” Thương Lâm Tị đau đớn hét lên, lớp da nguyên vẹn trên người đang bong tróc ra như vỏ cây chết héo.
Hắn lăn lộn dưới đất, ngã ngay bên cạnh bộ xương khô kia, nửa người chìm trong vũng nước, tử khí đã lan ra toàn thân nhưng vẫn vẫn không chịu từ bỏ thần châu.
“Thần châu là của ta!” Thương Lâm Tị gào lên, linh lực bạo phát làm mặt nước xung quanh gợn sóng từng cơn.
…
“Được rồi, ta không sao.” Thập Nhị Nương nắm lấy Hi Vi kiếm bên cạnh, ngước mắt nhìn lên vách núi trên đài cao.
Nàng cảm thấy không ổn lắm, hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Có lẽ do bầu không khí nơi đây quá bức bối nên Thập Nhị Nương cảm thấy tử khí trên quan tài gỗ ngày càng mạnh.
Có vẻ Chấp Đình cũng cảm nhận được gì đó, hắn buông nàng ra đi lên đài cao, nhìn xuống bóng tối dưới vách núi, không biết đang nghĩ gì.
Đột nhiên, hắn quay đầu nói: “Sư phụ, ta xuống dưới xem một lát, sư phụ ở đây đợi ta.”
Thập Nhị Nương đứng lên: “Không biết tình hình bên dưới thế nào, ta cũng đi.”
Chấp Đình lắc đầu, sau đó nhảy xuống dưới, tà áo tung bay, bóng hình kinh diễm, chớp mắt đã biến mất trong bóng tối.
Thập Nhị Nương bước lên mấy bước thì hít một hơi lạnh, ngã ngồi xuống đất.
Vết thương của nàng quá nặng, Chấp Đình đã tạm thời xử lý nhưng cũng không thể nhanh khỏi như vậy được.
Chấp Đình không có ở đây, nàng cũng chẳng giả vờ giả vịt nữa, xoa xoa mặt mình, lẩm bẩm nói: “Mịa nó đau quá.”
Sờ mệnh chú đang rục rịch lan ra trên mặt, Thập Nhị Nương bóp bóp vòng tay Kỳ Hồn Mộc chứa một hồn của tứ đồ đệ Vi Hành.
Nàng nói: “Vi Hành, một hồn này của con chắc không giữ được rồi.”
“Nhưng mà cũng chỉ có một hồn một phách thôi, thiếu một hồn cũng có sao, ai biết chừng bây giờ con đã chuyển thế thành ai rồi.
Nếu vậy, sư phụ bỏ một hồn này của con chắc con không trách sư phụ đâu nhỉ.”
Không ai đáp lại nàng, Thập Nhị Nương khẽ thở dài, biểu cảm kiên định.
Nàng ngồi khoanh chân, bắt đầu áp chế mệnh chú.
Mệnh chú này khống chế tu vi và linh lực của nàng nhưng thật ra muốn phá giải cũng không quá khó, chỉ cần nàng muốn thì đánh tan một hồn của Vi Hành dùng để hạ chú là mệnh chú sẽ biến mất.
Nhưng lúc trước nàng tưởng rằng Vi Hành hồn phi phách tán chỉ còn lại duy nhất một hồn này, người làm sư phụ như nàng không nhẫn tâm đánh tan tàn hồn cuối cùng của hắn còn sót lại sau khi phục sinh mình.
Nhưng hiện tại, nàng biết những hồn phách khác của hắn đã chuyển thế, lại đến thời điểm phải gánh vác trách nhiệm nên không thể tiếp tục giữ mệnh chú này lại làm vướng bận mình thêm nữa.
Đánh tan tàn hồn của Vi Hành, phá giải mệnh chú, đó là chọn lựa duy nhất của nàng.
Phù văn đỏ tươi hiện lên trên mặt Thập Nhị Nương rồi như bị một bàn tay vô hình lôi ra, chúng quanh quẩn trên mặt Thập Nhị Nương chưa chịu đi.
Phù văn tụ lại ngày càng nhiều, dần dần hình thành nên một huyết kén.
Sau khi phù văn dày đặc tụ lại thành vòng tròn thì một bóng hình trắng hư ảo hiện ra.
Thập Nhị Nương ngước nhìn bóng hình đó, Hi Vi kiếm bên cạnh tự động hóa thành vô số kiếm ảnh, bay lượn xung quanh nàng, cắt đứt những phù văn vốn là vật vô hình.
Phù văn đỏ và bóng trắng kia tan ra thành tro tàn rồi rơi xuống quanh người Thập Nhị Nương.
Thập Nhị Nương mở mắt ra, khí thế dâng cao, sau khi lên đến đỉnh điểm thì rút lui trở về trong cơ thể.
Tu vi Hóa Tiên cảnh đã trở lại.
“Tịnh tà giải ách, chính minh khai uy, xích!” Tay phải nàng chỉ lên cao, vẽ một đạo phù chú huyền diệu, bàn tay dính máu nổi linh quang vòng quanh vết thương trên bụng.
“Minh thần ngã thân, an nguyên khí lý, dữ!” Một tia linh quang chui vào trước trán nàng.
Sắc mặt đau đớn lướt qua trong nháy mắt, Thập Nhị Nương thở dài, ngồi dậy cầm kiếm đi lên đài cao.
Lần này, nàng thoải mái hơn nhiều, khoảng cách giữa Hóa Tiên cảnh và kỳ Đại Thành đúng là quá lớn.
Không biết có phải nhầm lẫn hay không mà bóng tối phía dưới như có sự sống, nó đang há to cái miệng khổng lồ tà ác cắn nuốt con người ra với nàng.
ngôn tình hoàn
Thập Nhị Nương không sợ, nàng quơ tay, Hi Vi hiện ra, mũi chân nàng điểm nhẹ lên thân kiếm.
Một người một kiếm bay nhanh vào trong bóng tối.
Bóng tối biến thành vũng bùn sền sệt, một cơn sóng đen ào tới muốn đánh rơi nàng.
Thập Nhị Nương điểm ngón tay, Hi Vi kiếm lách qua sóng đen, rẽ sóng đưa nàng đi vào sâu trong bóng tối.
Sau khi tiếp đất, Thập Nhị Nương nhìn thấy Chấp Đình đang nửa quỳ trước một bộ xương khô, ánh sáng vàng lập lòe trong lòng bàn tay.
“Chấp Đình.” Thập Nhị Nương đi về phía hắn nhưng còn chưa đến gần Chấp Đình bỗng phun ra một ngụm máu, ánh sáng vàng kia cũng ảm đạm theo.
Thập Nhị Nương bước nhanh lên, nhìn thấy bàn tay hắn đang đặt trong lồng nguc của thi thể xương khô kia, tay nắm một viên châu màu vàng dường như muốn lấy nó, còn tay kia ấn chặt bàn tay đó như không muốn lấy viên châu.
Cảnh hai bàn tay giằng co với nhau trông rất quái dị, đôi mắt Chấp Đình tối đen, rơi vào ma chướng.
Thập Nhị Nương thử tách viên châu và hắn ra nhưng vô dụng.
Bất chợt, cơ thể Chấp Đình run lên, viên châu đó đang định lẩn vào trong bàn tay hắn.
Thập Nhị Nương thấy tình hình không ổn, giơ một tay điểm lên cánh tay Chấp Đình, tay còn lại tóm lấy viên châu.
Nhưng ngay lúc đó, nàng cảm thấy đầu choáng váng, hoa mắt, ý thức như bay ra khỏi cơ thể.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, lúc Thập Nhị Nương mở mắt ra lần nữa thì nàng đã ở một nơi khác.
Đây hình như là một hoa viên, mái đình lục giác nằm bên thác nước, hai con linh hạc đang tản bộ trong nước.
Mà thân thể này đã không còn là thân thể của nàng, hình như là một thanh niên tu vi không được cao lắm.
Thập Nhị Nương cảm thấy kỳ lạ, muốn ngồi dậy xem xét tình hình nhưng nàng mau chóng nhận ra mình không thể điều khiển cơ thể này.
Nàng chỉ như một tàn hồn ký sinh trong cơ thể này, có thể dùng đôi mắt này để quan sát thế giới, ngoài ra không làm được gì hết.
“Giang Ly công tử, sao một mình công tử ở đây, thiếu sơn chủ đang tìm ngài đấy.” Một người trông giống tì nữ đứng ngoài đình gọi.
Thập Nhị Nương nghe chủ nhân thân thể này nói: “Ta biết rồi.” Sau đó y đứng lên, men theo một lối nhỏ bước đi.
Lúc y đi qua một dãy các đại điện nối tiếp nhau, Thập Nhị Nương nhìn thấy một thanh tàn kiếm cao tận trời xanh cắm trước điện.
Thập Nhị Nương lập tức nhận ra, tuy chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy nhưng nàng đã ao ước nó từ lâu.
Nghe nói thanh kiếm này từng là thần khí, nhưng sau khi chủ nhân qua đời thì không ai dùng đến nó nữa, từ đó biến thành tàn kiếm, đứng ở đây bảo vệ hậu duệ của chủ nhân.
Trong trận chiến Bồng Lai, Vi Lam thượng tiên rút thanh kiếm này ra chống địch, sau đó nó đã vỡ nát thành từng mảnh vụn, hoàn toàn tan biến rồi.
Lúc này, chính mắt nhìn thấy thanh kiếm, trong lòng Thập Nhị Nương đầy xuyến xao.
Nơi đây đúng thật là Bồng Lai, không biết vì sao nàng bị cuốn vào ký ức của nam tử xa lạ này.
– Hết chương 52 -.