Cố Thanh Phong trong lòng vẫn chưa hiểu suy nghĩ của Sở Thiên Vũ, có chút kinh ngạc với bóng lưng cao lớn của hắn dù cùng tuổi nhưng chiều cao của hai người khác biệt.
Bóng lưng của Sở Thiên Vũ dường như rất vững trãi nhưng cũng có phần xa cách không giống như bóng lưng thuộc về một thiếu niên 15 tuổi.
Trong lòng tuy có nhiều hiềm nghi nhưng cũng liền bị dẹp bỏ ngay tức khắc vì Cố Thanh Phong liền cũng hiểu hoàn cảnh lý do Sở Thiên Vũ thay đổi.
Tuy mới đến đây được vài tháng, nhưng với môi trường thế này cũng liền sẽ khiến một con người thay đổi hoàn toàn.
Kể cả tính cách lẫn nhân hình.
Môi trường sống nơi đây không khác gì một bãi chiến trường thứ hai.
Khi mới đến nơi đây hai người cũng đã phải vật lộn rất nhiều.
Nếu không nhờ gia thế phía sau chống lưng cho hai người, thì cũng liền khó có thể sống an toàn ở đây mà không có tổn hại gì.
Chỉ có sự chết chóc chém giết, lừa lọc lẫn nhau, nơi đây hoàn toàn gần với chiến trường phía Nam cũng là nơi giao thương cung cấp vũ khí cùng lương thực ở nơi chiến trường bất kể là địch hay bạn.
Nơi này hoàn toàn không hề phù hợp với thiếu niên mới nhú mầm non như họ.
Nhưng cũng vì hoàn cảnh gia thế nên những chuyện này họ bắt buộc phải làm.
Tranh giành đấu đá để có được quyền lực luôn là tiêu điểm giữa các người thừa kế.
Họ phải có được sức mạnh cùng quyền lực nhất định mà phải chính do mình làm ra thì mới hoàn toàn được công nhận bởi Almighty genius.
Nơi chỉ công nhận những thiên tài thật sự và là nơi đào tạo những người thừa kế tốt nhất.
” Ngô Vĩnh…!À không Ông Ngô, tôi biết ông muốn gì ! Cơ mà thứ cho tôi không thể đáp ứng được.
Thứ mà tôi đã dày công có được không thể dễ dàng cho người khác được ! Nhưng đổi lại chúng ta có thể hợp tác với nhau! Điều này ngược lại có thể giúp đôi bên cùng có lợi !”
” Ồ! Hợp tác” Ngô Vĩnh Thạch nghếch môi cười nhạt.
” Sở thiếu, thứ cho tôi nói thẳng.
Cái tôi muốn là quyền lực làm chủ tại nơi này, chứ không phải thứ gì khác ! Trừ khi cậu có thứ gì tốt hơn để trao đổi với tôi !”
” Tôi không có gì để trao đổi với ông cả !”
Ngô Vĩnh Thạch nhíu mày có phần khó chịu nhìn Sở Thiên Vũ.” Ha, Sở thiếu cậu đùa tôi đó à ! Không có gì để trao đổi mà còn muốn hợp tác với tôi ! Cậu đây là ngây thơ hay ngu ngốc vậy ! “
” Ông Ngô, tôi không có gì để trao đổi với ông cơ mà..
Tôi có thể giúp ông đạt được thứ mà ông hằng mong muốn! “
Ngô Vĩnh Thạch có phần kinh ngạc trợn tròn mắt nghi hoặc nhìn Sở Thiên Vũ.
Cậu ta đây là muốn gì ? Giúp mình có được thứ mà mình mong muốn sao? Sở Thiên Vũ không lẽ là đã biết được thứ gì đó rồi ! Nếu mà cậu ta biết được thông tin về thứ đó thì kế hoạch của mình…!Không đúng! Cậu ta chỉ mới đến đây còn chưa được 3 tháng thì có thể biết được thứ gì chứ! Nhưng mà cũng không thể loại trừ khả năng cậu ta biết.
Gương mặt tỏ rõ sự ung dung đó không hề chút lo sợ nào, giống như chắc chắn về những gì mình nói vậy !
Trong lòng Sở Thiên Vũ lúc này liền không chút dao động tỏ rõ thái độ không một chút lo lắng nào.
Bởi hắn biết tất cả về Ngô Vĩnh Thạch.
Với một người kiếp trước đã phải ở lại thành phố M suốt hơn 2 năm thì hắn hoàn toàn có đủ thời gian để tìm hiểu và biết được tất cả mọi thứ nơi đây.
Thứ mà Ngô Vĩnh Thạch muốn hắn liền nắm rõ trong lòng bàn tay.
” Ông Ngô! Có thể ông không tin vào tôi cho lắm nhưng mà tôi dám đảm bảo với ông những lời mà hôm nay Sở Thiên Vũ tôi đã nói ra chắc chắn có thể làm được ! Điều mà ông luôn mong muốn tôi chắc chắn sẽ giúp ông có được !”
” Ha ! Cậu thật sự biết được thứ mà tôi muốn sao? “
” Tôi biết chứ, tôi biết rất rõ là đằng khác ! Nếu ông muốn, tôi có thể nói tại đây cho ông nghe!”
Sở Thiên Vũ bước tiến ghé sát vào tai Ngô Vĩnh Thạch thì thầm vài câu sau đó lùi lại đứng trước mặt Ngô Vĩnh Thạch chờ một câu trả lời.
Mà Ngô Vĩnh Thạch khi nghe xong liền cười lớn rồi giơ tay ra bắt lấy tay Sở Thiên Vũ nói.
” Sở thiếu, tôi không ngờ một thiếu niên như cậu lại có thể biết được nhiều chuyện như vậy đấy! Sở gia đúng là biết nuôi dạy người tài a.
Nếu như năm đó cha cậu cũng có một phần khí phách cùng gan dạ như cậu thì cũng liền có quyền lực ở đây rồi ! Chỉ tiếc cha cậu không có khả năng đó.
Nhưng cậu đã thay cha cậu làm điều đó rồi ! Đây gọi là hổ phụ sinh hổ tử a.
Haha”
” Ông Ngô quá lời rồi ! Nhưng mà lời nói của ông rất hợp ý tôi”
Mọi người xung quanh hiện vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong lòng có nhiều thắc mắc không lời giải đáp mà hiện lên.
Nhìn hai người họ liền không giống vừa mới xảy ra xung đột với nhau chút nào.
Cứ ngỡ như người bạn cũ mới kì ngộ vậy !
” Ông Ngô vậy tôi có thể mang người đi được rồi chứ ! Bây giờ tôi rất gấp “
” Tất nhiên là được rồi ! Cậu mang đi đi! Ngô Vĩnh Thạch phẩy tay không một chút quan tâm.
” Được ! Vậy chào ông !”
Sở Thiên Vũ chào xong quay người nói chuyện với thuộc hạ của mình rồi sắp xếp người đưa thân thể toàn máu me của Chương Văn Toản đi.
Không một chút chần trừ liền ra khỏi nhà kho.
Sở Thiên Vũ chưa đi được bao lâu thì thuộc hạ bên cạnh Ngô Vĩnh Thạch cất tiếng.
” Boss! Ông cứ thế để cậu ta đi sao! “
” Không để cậu ta đi thì giữ ở lại đây làm gì !”
” Vậy quyền của Chương Văn Toản thì sao? Mỏ Sophie cứ thế mà bỏ qua sao! Không phải chúng ta nên…”
” Mỏ Sophie cũng chỉ là một cái mỏ thôi.
Sớm muộn gì cũng sẽ cạn, nó không đáng để ta bỏ phí cơ hội này ! “
” Cơ hội ! Boss, ý ông là sao?”
” Ha, Sở Thiên Vũ này rất thú vị ! Cậu ta có thể giúp được chúng ta có được thứ đó !”
” Thứ đó ! Là thứ mà hồi nãy cậu ta nói sao! Boss cậu ta rốt cuộc đã biết được thứ gì ! Lỡ như cậu ta làm nguy hại để chúng ta..”
” Cậu không phải lo! Cậu ta không phải ngươi lương lẹo đâu”
” Boss ông tin cậu ta như vậy sao?”
” Ha ! Không phải tôi tin cậu ta, mà tôi chỉ tin vào đôi mắt của cậu ta! Không một chút nể sợ, tự tin một cách ung dung dường như chắc chắn về tất cả những gì mình làm vậy ! Thật mong chờ cậu ta sẽ làm gì tiếp theo!”.