Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi

Chương 33: C33: Tâm tư



Edit: Cua🌷

_

Ngoài việc sửa xe trong cửa hàng, Yến Hoa còn đảm nhận một số công việc sửa chữa xe cho những đồng đội cũ.

Mặc dù đội đã giải tán nhưng những người thích chơi xe vẫn còn giữ liên lạc, thỉnh thoảng lại tìm đến anh để mua xe đua.

Nếu hôm nào có trận thi đấu, Yến Hoa sẽ đi cùng để chịu trách nhiệm bảo trì kỹ thuật, đôi khi sẽ trò chuyện cùng Tông Nguyên về thị trường đua xe trong nước.

Vì vậy khi anh không ở trong cửa hàng, Bàn Tử, Nhuận Bình và Lục Cửu sẽ giúp trông coi cửa hàng.

Tình cờ hôm nay Giang Dã được nghỉ học, Yến Hoa vừa ra khỏi thành phố vài ngày, Doãn Hân và Giang Ngọc Phi lại đến cửa hàng tìm Bàn Tử, nhưng mục đích chính vẫn là gặp Yến Hoa.

Nhưng không ngờ anh lại không có ở đây.

Bàn Tử, Giang Ngọc Phi và Vương Nhuận Bình đang nói chuyện ở bên ngoài, những nhân viên và người học việc khác cũng đang bận rộn làm việc, chỉ có một mình Giang Dã đứng ở bên trong.

Doãn Hân khẽ nâng khóe môi, nhìn Giang Dã đang đọc sách ở cửa hỏi: “Sao em lại ở đây một mình, anh trai đâu rồi?”

Giang Dã lạnh lùng nói: “Đi nơi khác rồi.”

“Sao lại đi nơi khác?” Doãn Hân nhìn Giang Dã hỏi tiếp.

Giang Dã không muốn tiếp xúc quá nhiều với người đã từng đi xem mắt với Yến Hoa, bởi vì nó sẽ nhắc nhở hắn rằng một ngày nào đó Yến Hoa sẽ yêu đương và kết hôn, hắn sẽ trở thành người dư thừa.

Tuy rằng không muốn để ý đến Doãn Hân, nhưng hắn vẫn nhớ lời Yến Hoa dặn phải khách khí với người khác, cho nên vẫn đáp: “Có một trận đua xe.”

Doãn Hân nhếch môi cười nói: “Chị từng nghe Yến Hoa bảo trong đội đua cũng có phụ nữ, em không sợ anh trai ra ngoài rồi lại dẫn theo chị dâu về à?”

Câu nói này quả nhiên đã đánh trúng điểm yếu của Giang Dã, hắn không khỏi nhìn ra ngoài, giữ im lặng.

Doãn Hân quan sát vẻ mặt của Giang Dã, nói bằng âm lượng chỉ có hai người mới nghe được.

“Sao em lại lo lắng như vậy? Những người khác đều mong muốn có chị dâu, tại sao em lại ngược lại?”

“Tôi không lo lắng.”

Giang Dã cố gắng phủ nhận, nhưng quyển sách trong tay đã bị hắn bóp thành một nhúm.

Doãn Hân đã nhìn thấu tất cả, chậm rãi nói: “Em thích anh trai của mình đúng không? Dù sao thì hai người cũng đâu có quan hệ huyết thống.”

Giọng nói của Doãn Hân rất nhỏ, nhưng trọng lượng của nó đủ để gây ra ảnh hưởng cực lớn đối với Giang Dã.

Hắn dùng sức nắm những trang sách trên tay, cố gắng để bình tĩnh lại.

“Chị không thích thành viên trong gia đình của mình sao?” Giang Dã giả vờ ngây thơ nhìn người trước mặt, nhưng trái tim lại sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực rồi.

Hắn không dám nghĩ đến việc Doãn Hân sẽ nói điều này cho Yến Hoa biết.

Cô chậm rãi tìm một chiếc ghế rồi thong thả ngồi xuống, “Có chứ, chị cũng thích.”

“Dù sao thì người anh trai em yêu quý nhất cũng là em, bạn nhỏ Giang Dã à.” Doãn Hân cố ý nói.

Giang Dã không chắc Doãn Hân định làm gì, hắn chỉ có thể im lặng nhìn cô mà không nói một lời.

“Sao em cứ nhìn chị như thế? Chị sẽ không nói với anh trai em đâu.” Doãn Hân không khỏi cảm thấy dễ chịu khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Giang Dã.

Nhưng Giang Dã lại không thoải mái như Doãn Hân.

“Chị thật sự sẽ không nói gì cả, ngày mai chị sẽ quay lại Bắc Kinh, thông tin liên lạc của Yến Hoa chị còn không có thì nói với anh ấy kiểu gì? Nhưng mà, chị chỉ khuyên em một câu thôi, nếu em không mau chóng thu hồi tâm tư của mình lại, để một ngày nào đó anh trai em phát hiện ra thì… Ừm, anh ấy rất đẹp trai, hơn nữa còn là trai thẳng.” Doãn Hân nhớ đến đ ĩa trái cây ngày hôm đó, nghiêm túc đánh giá Yến Hoa.

Cô thừa nhận ban đầu mình có chút hứng thú với Yến Hoa, nhưng anh lại không có vẻ quan tâm nên cô quyết định sẽ không dây dưa nữa. Cơ mà đối với tâm tư của cậu em trai này lại khiến cô cảm thấy khá thú vị.

Thấy Doãn Hân liên tục khẳng định sẽ không nói cho Yến Hoa, Giang Dã âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt vẫn phủ nhận: “Tôi không biết chị đang nói cái gì.”

“Dù em có biết hay không thì ngày mai chị cũng đi rồi.” Doãn Hân chỉ thuận miệng nhắc nhở Giang Dã mà thôi, nếu hắn không biết điều mà thu hồi tâm tư lại thì một ngày nào đó sẽ phải hối hận.

Cứ coi như cô không nói cho Yến Hoa biết thì sau này tự nhiên sẽ có người khác nói cho anh biết.

Cô không có ý định xen vào việc nhà của người khác, còn chuyện Giang Dã nghĩ gì về Yến Hoa cũng không thuộc phạm vi cô cần quan tâm.

Chợt nghĩ đến việc Yến Hoa vẫn không biết gì mà một mực coi đứa em trai này như một đứa trẻ, Doãn Hân không khỏi lắc đầu.

Cũng không biết sau này anh sẽ phản ứng ra sao khi biết được chuyện này.

Sau khi Yến Hoa trở về, anh nghe Bàn Tử nói Doãn Hân đã trở về Bắc Kinh.

Bàn Tử lau mồ hôi nói: “Hôm đó anh không có ở đây, nhưng Giang Dã thì có đấy, hình như bọn họ còn nói chuyện với nhau rất lâu.”

“Bọn họ đã nói cái gì?” Yến Hoa hỏi, cau mày lật sổ tài khoản.

Bởi vì Giang Dã không thích anh đến gặp Doãn Hân, cho nên anh nghĩ hắn cũng không mấy thích cô, Yến Hoa nghĩ thầm.

Không biết thằng nhóc này có nói gì chọc tức cô hay không.

Bàn Tử đang bận nói chuyện với bạn gái, cho nên không biết bọn họ nói gì với nhau.

“Anh về nhà hỏi Giang Dã đi, xa như thế em cũng không nghe thấy được.” Bàn Tử giải thích xong liền quay lại làm việc.

Yến Hoa kiểm tra sổ tài khoản xong thì quyết định sẽ hỏi Giang Dã sau tiết tự học buổi tối.

Chuông reo lên, học sinh lũ lượt ra khỏi cổng trường.

Trước cổng có rất nhiều quán ăn, Yến Hoa mua một cây kẹo táo cho Giang Dã rồi cầm nó trên tay.

Giang Dã luôn có thể nhìn thấy anh từ đằng xa, Yến Hoa tự hỏi mắt của hắn phải hoạt động tốt đến mức nào trong điều kiện thiếu ánh sáng như vậy.

“Anh Kiều!” Giang Dã nhanh chóng chạy vọt ra ngoài cổng trường, không kịp thở gọi Yến Hoa.

“Chạy chậm thôi, cẩn thận ngã.” Yến Hoa đưa kẹo táo trong tay ra.

Lần nào anh cũng nhắc nhưng hắn không thèm nghe.

“Anh cũng không chạy được, em vội như vậy làm gì.”

Giang Dã cầm lấy kẹo táo, hai mắt sáng rực cười: “Em muốn gặp anh nhanh một chút.”

“Nhanh hay chậm thì cũng như nhau thôi.” Yến Hoa vỗ lưng để hắn bình tĩnh lại.

“Anh Kiều, anh ăn trước đi.”

Yến Hoa nghiêng đầu né cái kẹo Giang Dã đưa qua: “Anh không thích đồ ngọt, em tự ăn đi.”

Giang Dã cắn một miếng nói: “Không phải anh bảo em ít ăn đồ ngọt lại sao? Sao tối nay lại mua cho em cái này?”

Từ nhỏ Giang Dã đã thích ăn đồ ngọt, sau khi thay răng, Yến Hoa liên tục dặn hắn không được ăn quá nhiều.

Lượng đồ ngọt đã bị anh kiểm soát nghiêm ngặt.

Yến Hoa tự nhiên cầm lấy cặp sách của Giang Dã nói: “Lúc đi ngang qua thì thấy, nghĩ em thích ăn nên mua về, hiện tại kẹo Dingdang còn bán rất ít nên ăn kẹo táo thôi.”

Giang Dã lại đưa kẹo táo qua hỏi: “Thật sự không muốn ăn sao?”

Yến Hoa lắc đầu, “Anh không thích đồ ngọt.” Không giống với Giang Dã, hắn rất thích đồ ngọt, đúng là trẻ con.

“Cái này chua.” Giang Dã nói.

Yến Hoa không tin hỏi: “Sao có thể? Anh hỏi ông chủ rồi, ông ấy nói kẹo rất ngọt.”

“Không tin thì anh thử xem.”

Yến Hoa liếc mắt nhìn kẹo táo, ánh mắt khẽ cử động, dừng trên khuôn mặt của Giang Dã, nhéo má hắn cười:” Em lừa anh.”

Giang Dã mím môi, tức giận nói: “Em lừa anh cái này làm gì?”

Yến Hoa suy nghĩ một chút rồi cắn một miếng kẹo táo, hừ cười nói: “Cái này gọi là biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.”

Giang Dã khịt mũi, tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc nhất mỗi ngày.

Trong suốt mười phút đi từ trường đến cửa hàng, anh Kiều chỉ thuộc về một mình hắn.

“Đúng rồi, lần trước Doãn Hân tới đây, hai người đã nói gì vậy?” Yến Hoa đột nhiên nhớ tới chuyện này.

Khi nghe thấy cái tên Doãn Hân, lòng Giang Dã hơi nảy lên, hắn quan sát biểu hiện của anh Kiều để xác nhận anh hoàn toàn chưa biết gì cả.

Nếu không từ giờ trở về sau, hắn sẽ không bao giờ được anh đón về nhà chứ đừng nói là nhận được kẹo táo do anh mua.

“Bọn em không nói gì cả, chị ấy nói phải trở về Bắc Kinh thi nghiên cứu sinh.” Giang Dã cắn một miếng kẹo táo, nước kẹo ngọt ngào bỗng trở nên chua chát trong miệng.

“Chỉ vậy thôi sao? Bàn Tử nói hai người đã nói chuyện rất lâu.” Yến Hoa hỏi.

Giang Dã thầm mắng tên mập trong lòng, ngày thường thì chả ra làm sao, tới thời điểm mấu chốt lại để ý đến hắn làm gì?

“Hỏi em ống nước trong nhà đã sửa xong chưa.” Đầu óc Giang Dã quay cuồng.

“Rồi em nói gì?”

“Em nói đã sửa xong rồi, không cần phải quan tâm.”

“Chỉ vậy thôi sao? Em có lịch sự không, hay có làm gì chọc tức người ta không?” Yến Hoa không tin Giang Dã sẽ an phận như vậy.

Giang Dã cảm thấy tủi thân, hắn có thể làm gì chọc tức Doãn Hân được, ngược lại cô gái này còn khiến hắn đứng ngồi không yên.

“Không, em rất ngoan mà, chỉ thiếu nước xưng kính ngữ với người ta.”

“Xin chào, ngài có khỏe không, xin hãy lên đường bình an, đừng lo lắng gì cả.” Giang Dã nhanh miệng nói đùa.

“Như vậy đủ lễ phép hay chưa?”

Yến Hoa bất đắc dĩ nói: “Được rồi, em ngoan nhất, cho em một bông hồng đỏ có được không?”

“Được, em muốn.” Giang Dã duỗi tay ra.

Yến Hoa vỗ vỗ lòng bàn tay hắn nói: “Cho rồi.”

Giang Dã nắm lấy tay Yến Hoa nhét vào túi áo của mình, “Cái vừa rồi không tính, cái em đang cầm trong tay mới tính.”

Yến Hoa cười nói: “Em là trẻ con sao? Đi đường cũng phải nắm tay, em sợ ngã chắc?”

Giang Dã nghiêm túc gật đầu, “Không phải anh luôn nói em là trẻ con sao? Trẻ con nào đi trên đường cũng phải nắm tay người lớn.”

“Khi em vào đại học, em không thể nắm tay anh được nữa, em phải nắm tay bạn gái của mình thôi.” Yến Hoa nói đùa.

Trong bóng tối, đáy mắt Giang Dã hiện lên một nỗi buồn khó tả, hắn nắm chặt tay Yến Hoa nói: “Một mình anh Kiều là đủ rồi, em sẽ không nắm tay người khác.”

Yến Hoa chỉ cười, tự nhiên không để tâm đ ến lời nói đùa này.

Trong kỳ nghỉ hè có một cuộc thi cấp tỉnh, một số học sinh đã được chọn để tham gia kì huấn luyện khép kín chuẩn bị cho cuộc thi.

Vốn dĩ Giang Dã không muốn đi, vì hắn muốn tham gia cuộc thi Toán cấp quốc gia vào tháng chín, nhưng giáo viên đã khuyên hắn nên tham gia để tích lũy thêm nhiều thành tích và kinh nghiệm, mở rộng tầm nhìn để chuẩn bị cho giải đấu lớn hơn.

Yến Hoa giúp hắn thu dọn hành lý hỏi: “Lần này đi bao lâu?”

“Nửa tháng, đến tháng 8 mới về.” Giang Dã chậm chạp thu dọn quần áo, không vui nói.

Đi tận nửa tháng, nửa tháng hắn sẽ không gặp được anh Kiều.

Kỳ nghỉ hè bắt đầu vào giữa tháng 7, bọn họ mới được nghỉ hai ngày đã phải tham gia vào kỳ huấn luyện.

Yến Hoa quan tâm hỏi: “Vậy em sống ở đâu?”

“Ở nơi huấn luyện sẽ có chỗ ngủ riêng, em sẽ ở đó.”

“Có xa không?” Yến Hoa nói, “Bình thường em không ở trọ vậy mà lần này phải đến đó, mặc dù chỉ ở nửa tháng nhưng nhất định phải mang theo thật nhiều thứ, nếu lỡ có chuyện gì anh cũng không đến gặp em được.”

Giang Dã xụ mặt, thậm chí không muốn thu dọn hành lý nữa, “Phải đi hơn một tiếng mới về đến nhà.”

“Nửa tháng huấn luyện mà không thể ra ngoài.”

Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến hắn thấy khó chịu đến mức chẳng muốn làm gì cả, “Em không muốn đi.”

Yến Hoa gấp quần áo lại nói: “Sao lại không đi, đây là cơ hội tốt mà.”

Giang Dã không ngừng than thở: “Nhưng em muốn ở nhà.”

“Nửa tháng nữa mới có thể về nhà.”

Giang Dã chơi đùa khối mô hình Pikachu trong tay, đây là món đồ đầu tiên anh Kiều tặng cho hắn lúc mười tuổi.

Bảy năm đã trôi qua nhưng không có bộ phận nào bị hư hại, chứng tỏ nó đã được bảo vệ rất tốt.

“Chờ em trở về anh sẽ dẫn em đi du lịch được không?” Yến Hoa lại bắt đầu dỗ dành đứa nhỏ.

Giang Dã bất đắc dĩ gật đầu, “Vậy thì ngày nào anh cũng phải gọi điện cho em.”

“Làm sao anh biết khi nào em sẽ rảnh.” Yến Hoa khóa cặp vào hỏi: “Em tự kiểm tra lại xem có thiếu gì không.”

Giang Dã đứng dậy nhét Pikachu vào cặp sách của mình,” Tất nhiên là không thể quên được món đồ may mắn của em.”

“Nhớ phù hộ cho tao thi đứng nhất.”

Yến Hoa dịu dàng nhìn Giang Dã, giúp hắn kiểm tra hành lý một lần nữa.

“Sau khi đến nơi huấn luyện, ngày nào em cũng sẽ gọi cho anh, anh nhất định phải trả lời.”

Yến Hoa gật đầu, “Đã rõ.”

Nhà trường bố trí xe đưa học sinh đến tận nơi huấn luyện, Yến Hoa đưa Giang Dã đến cổng trường rồi dặn dò, “Trên đường nhớ cẩn thận, đến nơi thì nhắn tin cho anh.”

Giang Dã nhìn xe buýt, bất đắc dĩ nói: “Thật sự không muốn đi.”

“Đừng nhõng nhẽo nữa, chuẩn bị đi rồi kìa, các bạn của em cũng đang nhìn đấy.” Yến Hoa đẩy lưng Giang Dã, “Lên xe đi.”

Giang Dã buồn bã quay người lại, “Còn chưa đến giờ khởi hành anh đã đuổi em đi.”

“Được rồi, anh ở lại với em.” Yến Hoa bất lực nghĩ, tại sao càng lớn thằng nhóc này càng dính người hơn? Thậm chí còn bám chặt hơn cả khi còn nhỏ, anh hết cách nên phải đứng nói chuyện với Giang Dã thêm lần nữa.

Giáo viên trên xe thúc giục hắn: “Giang Dã, mau lên xe đi!”

“Đi nhanh đi.” Yến Hoa nhắc nhở.

Giang Dã quay đầu lần thứ ba, “Em thật sự không muốn đi.”

“Đi mau.” Yến Hoa xua tay, thằng nhóc này dính người muốn điên.

Ngay cả khi đã lên xe, hắn vẫn phải mở cửa sổ vẫy tay chào anh.

Tại sao lại dính người như vậy?

Hắn không còn là một đứa trẻ ba tuổi nữa.

Yến Hoa không hiểu.

Giang Dã thò đầu ra khỏi cửa sổ xe cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Yến Hoa nữa.

Mấy bạn học ngồi hàng đầu nhỏ giọng nói: “Giang Dã bám nhà thật đấy.”

“Không ngờ lớn như vậy rồi mà vẫn còn thân thiết với gia đình ghê, vừa rồi là anh trai cậu ấy à?”

Có người trả lời: “Ừ, ngày nào sau mỗi tiết tự học buổi tối, tôi cũng thấy anh trai cậu ấy đến đón ở cổng trường.”

“Mối quan hệ anh em của họ tốt thật, còn tôi với anh trai ngày nào cũng phải cãi nhau mới chịu được.”

Một người trong đó hạ giọng nói: “Cậu không biết à? Dĩ nhiên cậu ta phải bám lấy anh trai rồi, nếu không ngày nào đó anh trai không muốn nuôi cậu ta nữa thì phải làm sao?”

Có người ngạc nhiên nói: “Tôi không biết gì cả, tôi cứ nghĩ bọn họ là anh em ruột, bảo sao tôi cứ thấy hai người họ chẳng giống nhau chút nào.”

“Ê, để tôi nói cậu nghe, nhưng cậu không được nói cho người khác biết.”

“Nói đi nói đi, tôi đảm bảo không nói cho ai cả.”

Lý Hòa ngồi trước mặt hai người đột nhiên thò đầu ra, chen đầu vào giữa hai ghế nói: “Kể cho tôi nghe với.”

“Lý Hòa, sao cậu lại nghe trộm người khác nói chuyện?”

Lý Hòa cạn lời:” Sao tôi phải nghe lén? Hai người các cậu nói to như vậy, nếu không phải Giang Dã cách xa thì chắc chắn cũng có thể nghe thấy rồi.”

Người còn lại nhanh chóng hạ thấp giọng: “Tôi nói rồi đó, đừng kể cho người khác biết.”

“Đừng lo lắng.” Lý Hòa trấn an.

Người bạn cùng lớp nắm được tin tức thần bí nói: “Thật ra Giang Dã là một đứa trẻ mồ côi, cha mẹ cậu ấy đã chết. Anh trai hiện tại cũng không phải anh ruột của cậu ấy, mà cũng là trẻ mồ côi. Cha anh ấy và mẹ Giang Dã tái hôn nên anh trai kia mới nuôi cậu ấy. Giang Dã bám anh trai như vậy, tôi nghĩ là do cậu ấy sợ về sau anh trai không cần mình nữa, đến lúc đó sẽ không còn ai quan tâm đ ến Giang Dã nữa.” Nghe thấy tin này, Lý Hòa sửng sốt một lúc.

“Đừng bao giờ nói với Giang Dã chuyện này do tôi kể.” Sau khi kể xong, người kia nhanh chóng yêu cầu.

Lý Hòa hỏi lại: “Làm sao tôi biết được lời này có phải sự thật hay không?”

“Không tin thì thôi, lần trước tôi đến phòng giáo viên sắp xếp lý lịch học sinh nên đã nhìn thấy mục thông tin cá nhân của Giang Dã, chuyện cậu ấy là trẻ mồ côi giáo viên nào cũng biết cả mà, nếu không thì vì sao anh trai cậu ấy lần nào cũng đến tham dự buổi họp phụ huynh? Tôi chưa từng thấy bố mẹ cậu ta lần nào, giáo viên cũng biết chuyện anh em họ không phải anh em ruột.”

Sau khi biết tin, Lý Hòa nhất thời không thể tiêu hóa được, cậu ta lén nhìn Giang Dã sau khe hở của vài chiếc ghế, thấy hắn đang cầm sách Tiếng Anh, im lặng học từ vựng.

Các bạn cùng lớp ở hàng đầu tiếp tục thảo luận: “Bố tôi cũng từng nói cậu ta là trẻ mồ côi, ngày nào cũng lải nhải lấy Giang Dã ra để làm thước đo, nói là ngay cả trẻ mồ côi cũng có thể đứng đầu lớp, nói tôi có cha mẹ dạy dỗ đàng hoàng nhưng lại cách nhau một trời một vực.”

Lý Hòa không nhịn được lên tiếng:” Đó không phải vấn đề có được cha mẹ dạy dỗ hay không, trong khi cậu mải buôn chuyện thì người khác lại đang học thuộc từ vựng, cậu thi không tốt là do bản thân, tự nhìn lại mình đi.”

“Này, sao cậu lại trở mặt nói tôi như vậy? Tôi đâu có nói xấu Giang Dã, tôi chỉ nói sự thật thôi, cậu ta rõ ràng là trẻ mồ côi còn gì nữa?”

Lý Hòa, “Trẻ mồ côi thì làm sao? Cậu sẽ không bao giờ đứng nhất được như Giang Dã đâu, chỉ biết nói xấu người khác.”

Thấy hai người sắp lao vào cãi nhau, giáo viên lập tức lên tiếng quát: “Hai em đang làm cái trò gì vậy, xe vừa mới khởi hành, quay lưng lại xem người khác đang làm gì, còn hai em đang làm gì!”

Mặc dù không nhắc đến tên nhưng mọi người trong xe đều biết giáo viên đang nói đến Giang Dã, người luôn ngồi vững vàng ở bảng thành tích.

“Tôi không ngại nói với các em, hai em sắp tham gia vào một cuộc thi mà không biết tranh thủ thời gian học tập, một kỳ nghỉ hè đã kết thúc, bây giờ các em đang học lớp 11, năm thứ ba trung học cũng sẽ tới rất nhanh, trưởng thành đến nơi rồi mà vẫn cần giáo viên đi theo để giữ gìn kỷ luật.”

Thấy giáo viên chuẩn bị bật chế độ cằn nhằn, những người còn lại lập tức chuyển sang chế độ im lặng, bất kì ai nói gì vào giây phút này đều sẽ gặp rắc rối.

Giang Dã chẳng buồn quan tâm đ ến thế giới bên ngoài, hắn mở lịch và lặng lẽ một vòng tròn vào ngày 15. Ngày hắn quay về là ngày 30, chỉ hai hàng mà thôi, tổng cộng 15 ngày.

Nhưng nhìn vào lịch vẫn thấy buồn.

Hắn tự hỏi liệu anh Kiều có nhớ mình không?

Đương nhiên là có.

Giang Dã tự hỏi, tự trả lời, tự an ủi bản thân.

Sau khi tiễn Giang Dã lên xe, Yến Hoa lại trở về cửa hàng, Bàn Tử thấy anh quay lại, vừa tiếp tục công việc trên tay vừa hỏi.

“Anh Yến, dạo này cửa hàng còn tuyển người học việc không?”

Yến Hoa nhấp một ngụm nước nói: “Sao vậy?”

“Em có một người em họ không học cấp ba mà muốn trực tiếp đi làm, muốn hỏi anh xem còn tìm người học việc không, nếu có em sẽ bảo nó đến đây.”

“Cứ gọi đến đây.” Yến Hoa đeo găng tay vào, thuận miệng trả lời Bàn Tử.

“Được.”

Yến Hoa hỏi, “Bao nhiêu tuổi?”

“Mười bảy, bằng tuổi với Tiểu Dã.”

“Ừ.” Yến Hoa thấy tên mập vẫn cau mày, quan tâm hỏi: “Cậu còn lo lắng chuyện gì vậy?”

“Nó vẫn chưa tìm được chỗ ở.”

Yến Hoa kỳ lạ nói: “Tôi nhớ cậu đã thuê một căn nhà có một phòng ngủ và một phòng khách, không phải sao? Chỉ cần kê thêm một cái giường nhỏ là được rồi.”

“Nếu thấy phiền phức thì hai anh em có thể ngủ chung với nhau.”

“Dù sao thì cũng bỏ qua chuyện đó đi.”

Bàn Tử nghe vậy, ngượng ngùng đụng vào người Yến Hoa một cái, nhưng so sánh thân hình giữa hai người, Yến Hoa bị cậu ta đụng cho suýt nữa ngã ra đất, may là có Vương Nhuận Bình nhanh chân kéo anh lại.

Vương Nhuận Bình giữ cánh tay Yến Hoa nói thẳng: “Chậc, chậc, chậc, cứ nói thẳng ra đi, ngại cái quái gì, dựa vào cái thân hình của mày thiếu chút nữa đụng Tiểu Hoa bay ra ngoài rồi!”

“Để tao nói cho, Tiểu Hoa này.”

“Giang Ngọc Phi mới chuyển đến sống cùng cậu ta, cho nên để em họ cậu ta đến sống chung thì có vẻ không thích hợp.”

Yến Hoa à một tiếng, “Cũng đúng, nhưng căn phòng duy nhất trong cửa hàng để cho hai anh em Thất Cửu mất rồi, em họ cậu đến đây cũng chẳng còn chỗ ngủ.”

Lục Cửu và Lục Thất từng lang thang khắp nơi, thậm chí phải ngủ dưới hầm cầu.

Sau khi Lục Cửu trở thành người học việc trong cửa hàng, Yến Hoa đã tìm người xây một căn phòng đơn giản ở sân sau, anh cũng cảm thấy yên tâm khi có người trông nom cửa hàng vào ban đêm.

“Ừ.” Tên mập cũng đang cố gắng tìm một căn nhà cho thuê.

“Em họ cậu khi nào thì tới?” Yến Hoa hỏi.

Tên mập đáp: “Ngày mốt sẽ đi từ quê lên.”

“Không phải người ở đây sao?” Yến Hoa hỏi.

“Đúng vậy, quê bọn em ở miền núi, em từng nói với anh rồi.”

“Gia đình chúng em vốn sống ở miền núi, sau đó mới dần chuyển ra thành phố sống, tuy nhiên phần lớn họ hàng của em vẫn sống ở quê.”

“Vậy chi bằng cậu tìm khách sạn còn hơn tìm phòng, bây giờ không còn thời gian nữa.”

“Một đêm ở khách sạn đắt như vậy, ở một hai đêm cũng đủ ốm rồi, em họ em không thuê nổi đâu. Ở trong nhà em ấy còn có mấy đứa em, lần này lên thành phố, đoán chừng ngoài tiền vé xe ra, mẹ em ấy cũng chẳng cho nó được bao nhiêu tiền.”

Yến Hoa cau mày hỏi: “Khoảng bao nhiêu?”

“Hai trăm, nó bảo chỉ có thể tìm được một phòng trọ chưa đến hai trăm, may là em còn một ít tiền tiết kiệm, đến lúc đó có thể giúp nó.”

Mỗi tuần Yến Hoa đều đưa cho Giang Dã hơn hai trăm tiền tiêu vặt, chưa kể tiền học thêm và lớp học võ thuật.

Bàn Tử thở dài, nói em họ của mình khi còn nhỏ cũng không dễ dàng, cậu là con cả trong nhà, bố mẹ cậu còn có mấy người con, khi còn nhỏ phải dậy sớm nấu ăn cho cả gia đình rồi đưa các em đi học, sao mà có thể đạt điểm cao được? Cậu phải chăm lo cho các em, thường xuyên đi ngủ rất muộn, cuối cùng phải nghỉ học để đi làm.

Yến Hoa cau mày hỏi: “Tìm được căn phòng nào chưa?”

“Em đang xem, kinh phí của em ấy thấp như vậy nên rất khó tìm.”

“Vậy ngày mai cậu ta ở đâu?”

“Bây giờ Ngọc Phi đang ở chỗ của em nên em họ khẳng định là không muốn tới, em vẫn đang cố hết sức tìm phòng đây, em lo nó sẽ qua đêm ở nhà ga để tiết kiệm tiền.”

Yến Hoa im lặng một lát, do dự rồi nói: “Vậy thì… Tôi sẽ giải quyết chỗ ở cho em cậu trong vài ngày, đúng lúc Tiểu Dã không có ở đây, tranh thủ vài ngày để tìm nhà trọ, nếu không được thì tôi có thể trả trước cho cậu ấy một tháng lương.” Bàn Tử mừng rỡ ôm lấy Yến Hoa: “Thật sao anh Yến?”

“Ừ, em họ cậu tên là gì?”

“Trương Văn Minh, em ấy rất ngoan ngoãn, ngoan như Tiểu Dã nên sẽ không gây phiền toái cho anh đâu.”

“Được.”

Sau khi Giang Dã đến khu huấn luyện, một phòng ký túc xá có bốn người ở, nhưng phòng của hắn chỉ có ba người, toàn những gương mặt quen thuộc.

Hà Nhị Duy và Lý Hòa.

Giang Dã đặt cặp sách xuống rồi dọn giường, hắn liếc nhìn điện thoại, tin nhắn mới gửi cho anh Kiều vẫn chưa được trả lời, có lẽ anh đang bận.

Giang Dã cất điện thoại vào túi rồi lấy đề thi ra, trước khi họp vẫn còn hai giờ nghỉ trưa, hắn có thể làm thêm được hai đề.

Lý Hòa không ngờ mình và Giang Dã lại được xếp chung một phòng ký túc xá, cậu ta tới gần chào hỏi: “Thật trùng hợp.”

Hà Nhị Duy cũng âm dương quái khí nói từ phía sau, “Thật trùng hợp.”

Rõ ràng chính mắt cậu nhìn thấy Lý Hòa tìm người đổi phòng, vậy mà dám mặt dày nói với lớp trưởng là trùng hợp.

Tên đồng tính nhiều mưu kế này.

Với tư cách là thành viên của ủy ban học tập lớp 7, cậu sẽ bảo vệ sự trong trắng của lớp trưởng cho đến chết! Chống lại những người đồng tính ở lớp 5!

Nhất định sẽ không phụ lòng tin của mọi người!

Hà Nhị Duy khí thế hừng hực, âm thầm quyết tâm sẽ để mắt đến Lý Hòa, không cho phép cậu ta đến gần lớp trưởng.

Sau khi đã hạ quyết tâm, cậu ta lách người chen vào giữa Lý Hòa và Giang Dã.

“Lớp trưởng, cậu có thể giải thích tại sao câu này lại chọn đáp án A không?”

Giang Dã kéo ghế tránh xa cả hai người, cầm lấy bài thi nghiêm túc nói: “Bởi vì B, C, D đều sai.”

Lý Hòa không khỏi cười lớn, “Sao cậu lại giải thích kiểu đó chứ?”

Ngón tay Giang Dã kẹp tờ đề, đẩy nó về phía Lý Hòa: “Vậy cậu giải thích cho Hà Nhị Duy đi, tôi thật sự không biết giải thích thế nào. “

Lý Hòa cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện trước mặt nam thần, cậu ta xắn tay áo rồi kéo Hà Nhị Duy lại, bày ra dáng vẻ phải giảng đối phương chịu hiểu mới thôi.

Hạ Nhị Duy khóc không ra nước mắt, cậu không muốn tiếp xúc với người đồng tính, nhưng lại không thể không nghe Lý Hòa giảng bài, lỡ như người này lại quấy rối lớp trưởng thì sao.

Chính cậu còn tự cảm thấy cảm động vì tinh thần hy sinh quên mình, sẵn sàng hiến thân cho sói ăn của bản thân.

Giang Dã thoát khỏi hai người này liền cảm thấy nhẹ nhõm, thỉnh thoảng hắn lại lấy điện thoại ra xem anh Kiều đã trả lời tin nhắn chưa.

Điện thoại di động của Yến Hoa hết pin, mãi cho đến khi về đến nhà anh mới để ý. Sau khi sạc pin, anh phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ của Giang Dã.

Anh nhanh chóng gọi lại, quả nhiên, một giọng nói rầu rĩ ngay lập tức phát ra từ ống nghe.

“Sao điện thoại của anh lại tắt máy? Còn không trả lời tin nhắn của em nữa, anh lại phớt lờ em.”

Lần đầu tiên Hà Nhị Duy nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Dã, cậu tự hỏi lớp trưởng đang gọi điện cho ai, điều này rất không giống phong cách bình thường của hắn.

Chẳng lẽ lớp trưởng đang yêu?

Rất tốt!

Cho cái tên đồng tính lớp 5 kia một trận đi!

Phải cho cậu ta biết việc làm phiền một thẳng nam sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp!

Giang Dã đứng dậy ra khỏi phòng ký túc, dựa lưng vào lan can, gió chiều mát mẻ cũng chẳng thể xua đi sự buồn chán trong lòng, nó chỉ được an ủi khi nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia.

Yến Hoa giải thích: “Điện thoại của anh hết pin, quên sạc.”

“Hừ.”

Yến Hoa ôm trán, biết ngay mà.

“Đừng khó chịu được không, bây giờ anh gọi lại cho em nhé?” Yến Hoa kiên nhẫn dỗ dành.

Bởi vì người này là Giang Dã nên anh mới có đủ nhẫn nại như vậy, đổi lại là người khác anh đã mặc kệ từ lâu rồi.

“Không phải em không vui, em chỉ lo lắng cho anh thôi.” Giang Dã ngước xuống nhìn phong cảnh bên dưới rồi nói.

Yến Hoa: “Anh có thể xảy ra chuyện gì được? Anh vẫn ổn, còn em thì sao, đã quen với khu huấn luyện chưa?”

“Không quen.”

Giang Dã đờ đẫn nói: “Em thậm chí còn không thể nhìn thấy anh, làm sao có thể quen được?”

Hắn ỷ vào danh phận em trai, thoải mái nói ra những tâm tư trong lòng.

Lý Hòa và Hà Nhị Duy ngầm mở hé cửa, nhìn Giang Dã nói chuyện điện thoại.

Nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của Hà Nhị Duy, Lý Hòa hỏi: “Cậu có biết cậu ta đang gọi cho ai không?”

Hà Nhị Duy hùng hổ nói, “Bạn gái chứ còn ai vào đây nữa?”

Lý Hòa cười khẩy đầy ẩn ý, “Chậc, chậc, chậc, chậc.”

“Cậu đang gọi chó à?” Hà Nhị Duy sốt ruột đẩy cậu ta.

Lý Hòa leo lên giường hừ một tiếng: “Tôi không nói chuyện với kẻ ngốc.”

Hà Nhị Duy cũng tức giận, bất mãn cào mép giường: “Cậu gọi ai là kẻ ngốc?”

“Ai nhột tự biết.”

“Coi chừng tôi đánh cậu, hai người bọn tôi lớp 7, mà có mỗi cậu lớp 5, lát nữa Giang Dã bước vào tôi sẽ bảo cậu ấy hợp lực đánh cậu!” Hà Nhị Duy đe dọa Lý Hòa dựa vào sức mạnh của lớp 7.

Lý Hòa nghĩ người này ngốc thật sự, một tên thẳng nam ngu ngốc cái gì cũng không hiểu nhưng lại tỏ ra hiểu biết.

“Cậu có dám cá cược không?” Lý Hòa nghiêng người hỏi.

Hà Nhị Duy: “Cược cái gì?”

“Người gọi Giang Dã là ai?”

“Cậu vừa nói gì nhỉ, bạn gái?”

Hà Nhị Duy cau mày nói: “Đúng vậy.”

Lý Hòa rất tự tin: “Nếu thực sự là bạn gái của cậu ta, tôi đã trả hết tiền ăn cho cậu trong nửa tháng.”

“Còn nếu không phải là bạn gái thì cậu trả cho tôi.”

Hà Nhị Duy ngồi xuống nói: “Cậu nghĩ tôi là đồ ngốc đúng không”

“Yo?” Vậy mà cũng tự ngộ ra thật kìa.

“Có lẽ đó là một cô gái cậu ấy phải lòng nhưng chưa chính thức bên nhau.” Hà Nhị Duy cho rằng mình đã nhìn thấu tất cả, “Tôi vẫn sẽ thua cược nếu cô gái đó không phải bạn gái cậu ấy.”

Lý Hòa cạn lời.

“Chỉ cần người cậu ta nói chuyện là nữ thì cậu sẽ thắng, ok chưa?”

“Được.” Hà Nhị Duy cho rằng mình có cơ hội thắng cao hơn, một lúc sau mới đáp lại, “Nếu người đó không phải là phụ nữ thì là ai?”

“Đương nhiên là anh trai cậu ta, đồ ngu ạ.”

Điều mà trước đây Lý Hòa không hiểu, nhưng sau khi biết Giang Dã là trẻ mồ côi, bọn họ cũng không có quan hệ huyết thống nên cậu ta chợt hiểu ra, cũng không ngạc nhiên lắm.

Hà Nhị Duy không khỏi nghi ngờ, tuy cậu ta cũng biết quan hệ giữa Giang Dã và anh trai rất tốt, nhưng hai anh em sẽ nói chuyện như vậy à.

Cậu không bị thuyết phục nói: “Tôi cũng có anh trai ruột, có được không? Tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với anh trai tôi kiểu thế.”

“Đừng nói là phớt lờ tôi, dù cho lơ tôi cả nửa năm tôi cũng chẳng buồn quan tâm ý chứ.”

Lý Hòa oán thầm, cái đồ thẳng nam ngu ngốc này.

“Dù sao thì cứ chờ đi.”

Hai người ở trong ký túc xá đợi nửa giờ, Giang Dã mới mở cửa trở về phòng.

Giang Dã vừa bước cửa đã phát hiện có bốn con mắt đang chăm chú nhìn mình.

Nhìn là biết không có ý gì tốt.

Giang Dã vừa nói chuyện điện thoại xong nên tâm tình rất tốt, cũng không buồn để tâm đ ến họ.

Hà Nhị Duy ngồi trên giường hỏi: “Lớp trưởng, cậu vừa nói chuyện điện thoại với ai mà lâu như vậy?”

Giang Dã kéo ghế ra rồi ngồi xuống, mở sách bài tập nói: “Anh trai tôi.”

“Thấy chưa!” Lý Hòa kiêu ngạo nói với Hà Nhị Duy trên giường: “Tiền cơm nửa tháng.”

Giang Dã cau mày nhìn hai người trong phòng, “Nói cái gì vậy?”

Lông mày Hà Nhị Duy xoắn hết cả lại, hỏi:” Lớp trưởng, sao cậu lại nói chuyện với anh trai của mình?”

“Tôi nói chuyện với anh trai còn cần báo cáo với cậu à?” Giang Dã khó chịu nói.

Muốn quản trời quản đất hay quản cái gì hắn cũng không quan tâm, nhưng tại sao còn muốn quản chuyện hắn nói chuyện với anh Kiều? Hơn nữa đây còn là cuộc gọi của anh, cho dù có chết hắn cũng sẽ trả lời.

Hà Nhị Duy đau khổ nói: “Tôi nghe thấy giọng điệu của cậu, còn tưởng rằng cậu đang nói chuyện điện thoại với bạn gái, Lý Hòa nhất quyết muốn cá cược với tôi xem cậu đang gọi cho ai, tôi thua rồi nên phải đãi cơm cậu ta nửa tháng.”

Ánh mắt Giang Dã không có thiện ý nhìn Lý Hòa.

Lý Hòa lập tức giơ tay đầu hàng: “Chỉ lần này mà thôi, sẽ không còn lần sau nữa.”

Ngày hôm sau, trong giờ nghỉ trưa, Giang Dã ngồi ở bàn học nhắn tin cho Yến Hoa.

[Anh Kiều, anh đã ăn trưa chưa? Nhớ ăn nhé. ]

Lý Hòa đến gần nhỏ giọng nói: “Cậu lại đang nhắn tin cho anh trai mình à?”

Giang Dã phớt lờ cậu ta, cất điện thoại để tiếp tục làm bài.

Hà Nhị Duy đang ở trong phòng ký túc khác nên hiện giờ trong phòng chỉ còn lại Lý Hòa và Giang Dã.

Lý Hòa trực tiếp nói: “Cậu nhất định là gay.”

“Hơn nữa tôi cũng biết người cậu thích là ai.”

Trong mắt Giang Dã hiện lên sự nguy hiểm, tay cầm bút dừng lại rồi tiếp tục giải đề.

“Này, Giang Dã, cậu không sợ tôi nói cho anh ấy biết sao?” Lý Hòa không thấy hắn phản ứng liền nói tiếp.

Sự đe dọa của Lý Hòa không gây ra ảnh hưởng đối với Giang Dã, nếu đổi là Doãn Hân, hắn mới thực sự lo sợ.

Yến Hoa chắc chắn sẽ không tin lời một người đồng tính như Lý Hòa.

Giang Dã mỉm cười tự giễu.

Suy cho cùng, người mà anh Kiều ghét nhất chính là đồng tính luyến ái.

“Các người thật sự không sợ sao? Hay là hai người đã biết sợ rồi?”

“Thu lại những ý nghĩ bẩn thỉu trong đầu cậu đi!” Giang Dã chợt ngắt lời cậu ta, thanh âm cực kỳ lạnh lùng, trên mặt không nở nụ cười, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Khác hoàn toàn so với hình tượng thân thiện được đắp nặn mỗi ngày.

Giang Dã có thể chấp nhận bất kỳ lời đàm tiếu nào về bản thân, nhưng đổi lại người bị nói là Yến Hoa, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép.

Đặc biệt là gán cho Yến Hoa những thứ anh vốn ghét nhất trên đời.

Ngay cả bản thân Giang Dã cũng không thể làm được.

Giang Dã mà Lý Hòa tiếp xúc hàng ngày luôn là một thiếu niên đẹp trai, lịch sự, đối xử tốt bụng với người khác.

Ngay cả khi từ chối người khác, hắn cũng chưa bao giờ nhìn đối phương bằng ánh mắt nguy hiểm như hiện tại.

Cậu ta thậm chí còn nghi ngờ nếu không cẩn thận nói thêm gì đó không được phép nói, Giang Dã sẽ ngay lập tức ném cậu ta xuống vực.

Đây hoàn toàn không phải Giang Dã mà cậu biết, cũng không phải người mà cậu ta muốn thích.

Tay chân Lý Hòa run rẩy, hoảng hốt giải thích: “Tôi không phải cố ý đoán bừa, chủ yếu là vì biểu hiện của cậu quá rõ ràng, cứ coi như tôi chưa nói gì đi, tôi sẽ không kể cho ai khác biết cả.”

Ánh mắt khi thích một ai đó sẽ không thể giấu được, nhất là trong độ tuổi thiếu niên, tình ái trong mắt là thứ hiện lên rõ ràng nhất.

Suy nghĩ trong lòng Giang Dã lần lượt bị hai người đọc được, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy có chút sợ hãi, lỡ như ngày đó anh Kiều biết được chuyện này từ miệng người khác thì sao?

Mặc dù chỉ cần hắn giải thích, anh Kiều nhất định sẽ tin.

Nhưng sau này vẫn khó có thể hòa hợp mà không có ác cảm.

Hắn không khỏi lo sợ, nhìn tờ đề trên bàn, cố gắng trở lại thành một học sinh giỏi vừa có tính cách tốt vừa có thành tích tốt.

“Anh trai tôi không phải gay, đừng nói bậy.”

Cuối cùng, hắn vẫn tự lừa dối mình, bổ sung thêm: “Và tôi cũng vậy.”

_

Tác giả có điều muốn nói:

Đừng quá lộ liễu bộc lộ tình yêu của mình.

Lạc đề: Người em họ học kém đã được tên mập nhắc đến một lần ở chương 14.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.