“Cô cô hầu hạ trong cung bao lâu rồi ạ?”
Đôi tay Chương Hằng vẫn thoăn thoắt trên tóc nàng.
“Hồi thái tử phi, nô tỳ hầu hạ trong cung đến nay tròn ba mươi lăm năm.
Đầu tiên là hầu hạ hoàng hậu, sau làm nhũ mẫu cho thái tử.
Vốn có thể được xuất cung dưỡng lão, nhưng tự thấy mình còn sức, muốn hầu hạ các chủ tử thêm vài năm.”
Cố Tịch Hy nhất thời giật mình, bàn tay đang mân mê cây trâm ngọc suýt thì đánh rơi.
Chương Hằng nhìn rõ thái độ nàng qua gương, mỉm cười nói:
“Chính vì từng là nhũ mẫu, nô tỳ cũng coi như có phước phần hiểu một ít về tâm tính thái tử, hoàng hậu nương nương muốn nô tỳ giúp người.
Phu thê đồng lòng, đại dương cũng tát cạn!”
Nàng gật đầu, nói một tiếng đa tạ.
Nhưng vì sao hoàng hậu lại dốc lòng với nàng…
“Vậy, cô cô nói xem, điện hạ ghét nhất điều gì?”
“Thái tử điện hạ, bẩm sinh ghét nhất sự lừa gạt, với ngài ấy, đó là sự khinh thường tột đỉnh.”
Cố Tịch Hy mím chặc môi, suýt thì tuôn ra mồ hôi hột.
Sự hiện diện của nàng ở đây, đã xem như một sự lừa gạt kinh thiên đông địa nhất trong thiên hạ rồi.
**
Tối đến, Cố Tịch Hy đi loanh quanh trong phòng, cảm thấy lòng mình rối lại thành mấy cuộn tơ vò.
Hỷ phục nặng nề đã buông xuống, song gánh nặng ở trên vai vẫn phải gánh một đời.
Nàng không ca thán về điều mình đã chọn, nàng chỉ trách bản thân hồ đồ.
Liệu có một ngày, cái đầu nhỏ này của nàng rơi khỏi cổ không?
Nàng từ nhỏ đến lớn, trời đất không ngại, chỉ ngại mỗi cái chết.
Có lẽ vì bản thân nàng có thể sống được đến ngày hôm nay thật không dễ dàng, cho nên luôn tâm niệm trong lòng giá nào cũng phải sống tiếp.
Hết đi đi lại lại, nàng bắt đầu ngồi xuống ôm trán.
Đành xem con tạo vẽ vời…
Đêm xuân, thời tiết vẫn còn se lạnh.
Nơi nàng ở gọi là Tựu Nguyệt điện của Đông cung, ý nói quy tụ tinh hoa của nhật nguyệt, hướng đến trung cung.
Bên cạnh có trồng một vườn mai chiếu thủy, khi gió xuan len qua khung cửa, mang theo hương sắc thanh tao, ngọt ngào.
Mùng chín trăng chưa tròn, nhưng vẫn được xem là có trăng.
Khi nàng ghé mắt ra bên ngoài, chỉ thấy một mảng đèn đuốc chói lóa.
Liệu Hoàng Phủ Minh Phong có đến không?
Hẳn là sẽ đến.
Hắn là người mưu lược, là trữ quân, nếu không đến há nào làm Trường gia mất mặt, cũng đẩy đi một sự ủng hộ của tiền triều.
Có Trường gia chống lưng, đường đi của hắn càng thênh thang lớn rộng.
Mấy chuyện này, đều là Trường Khánh Diên dạy nàng.
Không che dấu, không giả tạo, những đen trắng tiền triều hậu cung đều mang ra nói hết với nàng.
“Ngự ở cung đình, con chỉ nên giữ ba phần thanh sạch.” Nàng không cho ấy là lời dạy tệ hại.
Quả nhiên là đến.
Bên ngoài có tiếng thái giám hô lên:
“Thái tử điện hạ giá đáo.”
Nàng hít sâu một hơi, bước ra nghênh tiếp.
Hoàng Phủ Minh Phong tự mình đẩy cửa vào, trên người vẫn là hỷ phục lúc sắc phong.
Tiệc rượu tất nhiên tưng bừng, nhưng bước đi của hắn lại không loạng choạng, mặt cũng không đỏ, khiến Cố Tịch Hy nghi ngờ hắn có uống hay không.
“Thần thiếp tham kiến điện hạ!”
Hắn chỉ gật đầu một cái, sau đó đi vòng qua nàng, trực tiếp ngồi xuống bàn rót rượu uống.
Là rượu dành giao bôi, song hiển nhiên bọn họ không đủ tình để làm nghi thức rườm rà ấy.
Nàng chỉ yên lặng đứng bên cạnh, không mở lời, càng không biết nên mở lời thế nào.
Hắn chỉ uống tròn hai chung rượu, sau đó cất lời, ánh mắt vẫn không nhìn nàng:
“Hôm nay nàng mệt không?”
Nàng lắc đầu:
“Thiếp không mệt, tạ điện hạ quan tâm!”
Hắn gật đầu, đứng dậy:
“Vậy giúp ta canh y.”
Cố Tịch Hy đương nhiên đã học qua cả chuyện tháo cung phục nam nhân, như bộ hỷ phục hôm nay lại là chuyện khác.
Mấy lớp áo chồng qua chéo lại, thêm vào những nút thắt rối rắm, khiến nàng dù có khéo léo đến đâu cũng trở nên lóng ngóng.
Nàng thực sự sợ Hoàng Phủ Minh Phong sẽ nổi giận, nhưng càng gấp gáp, tay chân càng không ra gì.
Nhưng hắn không hề nổi giận, ngược lại còn rất kiên trì, thi thoảng còn ngó xuống chỉ nàng nên tháo bước tiếp theo như thế nào.
Sau khi canh y xong, hắn trực tiếp đi đến giường, nằm xuống.
“Hôm nay ta hơi mệt.
Nàng cũng vậy, đi nghỉ sớm thôi.”
Nàng khẽ nhướng mày bất ngờ, hắn không muốn động vào nàng.
Thật rất giống cách lạt mềm buột chặc.
Lại càng giống hơn cung cách nhà đế vương.
Ngoài mặt không có gì, ôn hòa chu đáo, nhưng vẫn là phòng ba tấc ngoài sáu tấc trong.
Nhưng mà, nàng sẽ ngủ ở đâu?
Hoàng Phủ Minh Phong mắt đã nhắm lại, nhưng nhãn quan giống như vẫn tồn tại, thấy nàng đang lóng ngóng đứng chôn chân một chỗ.
Hắn đang nằm phía ngoài, vỗ tay vào khoảng trống giường phía trong, nói:
“Nàng giúp ta tắt nến.”
Nàng vâng một tiếng, đi thổi hết mấy ngọn nến hoa hòe trong phòng, chỉ chừa lại hai ngọn nhỏ.
Sau đó lại thận trọng lên giường, cố gắng vào được bên trong mà không chạm vào hắn.
Tới tận khi ôm chăn nằm xuống rồi, hơi thở căng thẳng của nàng vẫn giấu kín trong lồng ngực.
Lén mắt nhìn Hoàng Phủ Minh Phong bên cạnh, có lẽ đêm nay tuyệt đối sẽ rất dài….