Nhưng Cố Tịch Hy cũng không buồn vạch trần, lại trông thấy nét mặt của Bảo Quân Hoa không có chỗ nào hốt hoảng vì bản thân đã dối gạt nguyên cơ.
Nàng tỏ ra hơi âu sầu:
“Là thần thiếp không tốt, không chú ý đến sức khỏe của lương đệ muội muội.”
Hoàng Phủ Minh Phong tới thời khắc này mới chịu mở miệng:
“Sao có thể trách nàng.”
Nói rồi hắn ân cần đỡ Bảo Quân Hoa nằm xuống, còn bản thân thì đứng dậy khỏi giường, ánh mắt hướng về Cố Tịch Hy:
“Chỗ phụ hoàng đã cho người đến hỏi ý nàng rồi chứ?”
Nàng có hơi bất ngờ vì hắn mang chuyện đó hỏi thẳng ở đây.
“Vâng, thần thiếp tuân mệnh.”
Hoàng Phủ Minh Phong gật đầu, quay sang hướng Cao Khanh Tuân:
“Thời gian sắp tới, cả bổn thái tử và thái tử phi đều không ở Đông cung, sức khỏe mẫu tử của Bảo lương đệ đều là các người chăm sóc.”
Cung nhân ở điện Túc Dữ hiển nhiên không biết chuyện Lũng Nham, nghe được lời này của Hoàng Phủ Minh Phong thì sắc mặt đại biến.
Ngay cả Bảo Quân Hoa đang nằm tịnh dưỡng cũng trầm nét mặt mấy phần, khẽ hỏi:
“Điện hạ và thái tử phi đi đâu ạ?”
Cố Tịch Hy hiển nhiên không đáp.
Hoàng Phủ Minh Phong cũng không buồn giải thích chuyện quốc sự, chỉ buông một câu:
“Nàng chăm sóc bản thân mình thật tốt là được.”
Không hiểu sao nghe được lời này, đáy lòng Cố Tịch Hy lại dâng lên phong vị thỏa mãn.
Trời đã sụp tối, đêm nay không cần nói cũng biết Hoàng Phủ Minh Phong sẽ ở lại Túc Dữ điện.
Cố Tịch Hy làm tròn chức trách, căn dặn cung nhân thêm mấy điều để chăm sóc cho mẫu tử Bảo Quân Hoa, sau đó liền muốn rời đi.
Khi nàng ra đến cổng, lại gặp Phương Giao từ Phượng Tê cung đang đến, hoàng hậu đến bây giờ mới cho người mang đồ sang chúc mừng.
Là một thố canh yến nấu cùng nhân sâm và một hộp thập đan có tác dụng an thai, bổ khí.
Hoàng hậu thể hiện mình có lòng, nhưng lại không trực tiếp xuất hiện, cũng khiến cho sự có lòng này thuyên giảm mấy phần.
Cái thai này của Bảo Quân Hoa, vừa hoài xong thì Hoàng Phủ Minh Phong sắp rời kinh thành, hoàng hậu lại không đến nhìn một cái.
Cố Tịch Hy bỗng cảm thấy nàng ta cũng không vinh hiển gì.
Phương Giao trước khi vào trong, nói với Cố Tịch Hy:
“Nô tỳ vừa dự định sau khi vào thăm Bảo lương đệ thì sang thỉnh an thái tử phi nương nương.
Hoàng hậu nương nương muốn mời người sang Phượng Tê cung dùng cơm.”
Cố Tịch Hy hơi nghi hoặc, sau cười đáp:
“Vậy không làm phiền cô cô, bản cung tự mình sang chỗ mẫu hậu.”
Nàng không quá bất ngờ khi đến nơi đã thấy Chương Hằng có mặt sẵn.
Dù sao mỗi lần hoàng hậu triệu kiến nàng đều là không có dùng bữa và trò chuyện đơn thuần.
Lần này, nếu không vì chuyện hoài thai của Bảo Quân Hoa thì cũng là chuyện nàng cùng Hoàng Phủ Minh Phong cùng khởi hành đến Lũng Nham.
Mà những chuyện này, giữa Phượng Tê cung và Tựu Nguyệt điện đều có Chương Hằng làm cầu nối.
Trong Tựu Nguyệt điện, ngoại trừ Trữ Nhi, không có ai thật sự là người của nàng cả.
Chỉ là tất cả bọn họ đều dốc sức vì vinh hoa của nàng.
Không, là của Trường Ý Đan.
Hoàng hậu cho bày thức ăn trên bàn tròn, muốn cùng nàng ăn uống theo hình thức gia đình, không quá câu nệ tiểu tiết.
Cố Tịch Hy đã quen với sự yêu thương này của hoàng hậu, tuy nàng thật không biết cội nguồn của tấm lòng này từ đâu mà ra, nhưng cũng đã dần không còn sự dè dặt, ngược lại đón nhận sự quan tâm của một người mẹ mà từ lâu nàng đã thiếu vắng.
Dù sao ở trên đời, không tin tưởng thì là nghi ngờ, sự nghi thần nghi quỷ đến mức thần kinh căng ra như dây đàn với Hoàng Phủ Minh Phong và những người khác đã khiến Cố Tịch Hy mỏi mòn sức lực, nàng không muốn nặng đầu thêm.
Trường Khánh Diên cũng nói, hoàng hậu tuyệt đối không hại nàng.
Hoàng hậu ân cần gắp thức ăn cho nàng, nói:
“Đêm qua Phong nhi giữ con lại điện Thừa Chính à?”
Cố Tịch Hy mím môi, trong lòng lại có hơi xấu hổ:
“Hồi mẫu hậu, là do nhi thần ngủ quên…”
Nhưng hoàng hậu cảm thấy giống Chương Hằng, đây là một bước tiến trong quan hệ tình cảm phu thê bọn họ.
Mấy ngày qua bà đã suy nghĩ nhiều, nếu đã không thể dồn dập như lửa, vậy thì ôn nhu như nước, mưa dầm thấm đất.
Chỉ cần thái tử phi an phận một lòng, bà dám đảm bảo Hoàng Phủ Minh Phong không bao giờ khiến nàng ủy khuất.
“Thái tử phi, con nghe câu quân chủ đa thê chưa?”
Cố Tịch Hy nhíu mày, lòng có hơi mông lung, vâng một tiếng.
Nàng hiểu ý nghĩa câu nói kia, song lại không hiểu ý hoàng hậu.
Nam tử xưa nay đều là tam thê tứ thiếp, người của hoàng thất còn nhiều hơn, đừng kể đến những người như Cao Tông đế, như Hoàng Phủ Minh Phong.
Hậu cung hoa lệ gấm vóc kia hiển nhiên không để trống, để một người độc sủng.
Dù sao, nàng không tin trên thế gian này lại có một Trường Khánh Diên chung tình thứ hai.
Mà nàng, sớm đã không để tâm đến mấy chuyện này.
Hoàng hậu có hơi cụp mắt, ngón tay đeo hộ giáp nạm ngọc khẽ chạm lên mu bàn tay đang đặt trên bàn của nàng:
“Cuộc đời Phong nhi có rất nhiều nữ nhân bước qua.
Cho dù trong lòng con không vui hay thuận ý, cũng tuyệt đối phải ôn nhu đến cùng.
Đó mới là khí độ của đích thê.”
Sẽ không ai dạy nàng điều này, cũng không cần dạy, vì người người đều cho rằng đó là lẽ hiển nhiên mà một khuê nữ danh môn như nàng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Đây là lần đầu tiên, có một người ngồi bên cạnh, ân cần cầm tay nàng, nói rằng nàng hãy gắng chịu đựng một điều mà ai cũng cho là đương nhiên.
Ánh mắt Cố Tịch Hy ánh lên nét khẩn trương.
Có nhiều nữ nhân? Ở Đông cung, trừ nàng ra cũng chỉ có một Bảo Quân Hoa không sủng không nhạt…
Hoàng hậu di dời tầm mắt sang một chậu hoa đắt cạnh tấm bình phong in hình bạch hạc.
Trong chậu là một cành hoa mai chiếu thủy được tạo dáng mỹ miều.
Gió nhẹ thổi đến, cánh hoa khẽ bay….