Thuốc Giải Chết Người

Chương 1: C1: Chương 1



Câu lạc bộ vix, nơi đại diện tiêu biểu cho cuộc sống về đêm bậc nhất ở Đô Thành, không giống như các câu lạc bộ thông thường, đây là câu lạc bộ chỉ dành riêng cho những người giàu có hoặc tầng lớp thượng lưu.

Phòng riêng sang trọng không mở công khai hoàn toàn trên tầng ba của vix là biểu tượng cho địa vị siêu VIP. Từ đây có thể nhìn thấy sắc màu lộng lẫy rực rỡ đến ngỡ ngàng của toàn bộ vix, chẳng những thế mà còn có thể cảm nhận được ba người đẹp ở sàn nhảy phía dưới với những điệu nhảy gợi cảm lôi cuốn giữa không trung. Những người đang có mặt ở đây cảm giác như được hòa mình vào hình ảnh không gian ba chiều. Dưới k1ch thích của men rượu, ánh sáng và âm nhạc, mọi thứ thực thực ảo ảo chồng chéo lên nhau khiến con người ta chìm đắm trong sự chói lóa diễm lệ.

Cả đêm nay, duy chỉ có người đàn ông uy nghiêm ngồi ở giữa phòng riêng, trên tay cầm chuỗi hạt trầm hương Kỳ Nam, sau cặp kính không gọng là đôi mắt với ánh nhìn rất tinh anh pha lẫn chút lười biếng lãnh đạm như thể anh thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh.

Cách anh hai mét có chiếc ghế sofa với rất nhiều mỹ nữ chân dài ăn mặc sang trọng đang ngồi đó. Những cô gái có thể đến vix chơi, chắc chắn gia cảnh cũng không tồi, đều là phú nhị đại hoặc là minh tinh có chút tiếng tăm, hotgirl mạng. Những cô gái đó cả đêm nay vẫn thỉnh thoảng dùng ánh mắt thèm thuồng săm soi về phía người đàn ông nhưng không một ai trong số họ thực sự dám đến tiếp cận anh.

Lúc này dãy phòng riêng có chút yên tĩnh, bởi vì hai mươi phút trước người ở hai phòng bên cạnh không biết vì sao lại xô xát với nhau liên tiếp theo sau đó là những chai rượu va vào nhau vỡ loảng choảng và rồi có người bắt đầu gây gổ với âm thanh ồn ào hỗn tạp ngày một to hơn.

Vốn dĩ không phải chuyện của họ nhưng cách đây vài phút đột nhiên có tiếng hét rất ngạo nghễ của cô gái phòng bên: “Bà đây là người nhà họ Thẩm, nếu các anh dám lấn lướt nữa, tôi sẽ khiến các anh khó mà sống được ở cái đất Đô Thành.”

Câu nói ấy làm cho người đàn ông ngồi trong phòng riêng sang trọng, đang nghịch chuỗi hạt trầm hương trên tay trợn tròn mắt, Quan Minh bên cạnh cũng có chút kinh ngạc quay đầu nhìn anh, hỏi: “Là người nhà của anh, có cần đi xem một chút không?”

Thẩm Trí vẫn khoanh chân không nhúc nhích, cuối cùng ngước mắt nhìn qua phòng bên cạnh, giữa các phòng với nhau có chắn một tấm thủy tinh, qua đó anh có thể nhìn thấy rõ cô gái phòng bên cạnh, cái người đã thốt ra những lời cay cú lúc ban nãy.

Trang Ty Thiến mặc một chiếc váy ống gợi cảm, trang điểm đậm, ngũ quan không xấu nhưng khó tránh khỏi có chút dung tục, Thẩm Trí đặt ly rượu xuống khẽ lắc đầu, tỏ ý không muốn nhúng tay vào vụ này.

Quan Minh bắt đầu có chút hứng thú, xác nhận lại: “Cô gái này có thật là người nhà của anh không vậy?”

Thẩm Trí cố lục tìm trong trí nhớ còn sót lại để lấy ra so sánh cô gái đen nhẻm nhưng tướng mạo và khí chất không tương xứng, anh lạnh giọng nói: “Không phải.”

“Mẹ kiếp, không phải mà còn dám mượn danh nghĩa nhà họ Thẩm của anh ở chỗ này to tiếng ngang ngược, lá gan cũng lớn đấy.”

Quả nhiên, Quan Minh vừa dứt lời, người đàn ông ở phòng riêng bên cạnh, người vừa bị Trang Ty Thiến hất cả ly rượu vào người lên tiếng đáp lại: “Có khoe khoang thì cô cũng nên gõ bản thảo trước chứ. Tôi thì cũng có quen biết với cậu ba Thẩm Ngọc đấy, có cần gọi điện thoại để hỏi thử anh ấy xem là có cô em gái nào như vậy không? Ai mà không biết nhà họ Thẩm đã nhiều năm rồi không hề có con gái chứ.”

Vừa nói dứt lời, người đàn ông sành điệu nãy giờ chỉ đứng trong góc suy nghĩ một chút, đột nhiên ngập ngừng nói: “Anh Hoàng, nếu nói như anh thì tuần trước ở một hội khác tôi tựa hồ có nghe nói qua nhà họ Thẩm đúng là có một cô con gái nuôi không rõ danh tính, cháu đích tôn của nhà họ Thẩm lần này trở về có lẽ là để kết hôn với cô gái đấy.”

Hoàng Khôi Hoằng nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt, sự hung hăng vừa rồi đột nhiên giảm mất một nửa, hắn hạ giọng thăm dò: “Cô là vị hôn thê của Thẩm Trí?”

Cùng lúc đó, Thẩm Trí ở phòng riêng bên cạnh vô tình cau mày, Quan Minh ngồi bên cạnh lập tức cố nén cười, anh ấy cũng từng thấy người ta ăn vạ nhưng chưa từng thấy ai dám ăn vạ Thái tử gia của nhà họ Thẩm.

Mọi người chờ đợi câu trả lời của Trang Ty Thiến, cô gái đi cùng thậm chí còn lo lắng thọc vào cô và rồi chỉ nghe thấy một câu “Thiến Thiến, cô nói gì với bọn họ đi.”

Quan Minh đột nhiên nghe thấy cái tên “Thiển Thiển”, nụ cười nhất thời cứng đờ, quay đầu nhìn Thẩm Trí: “Thiển Thiển, cô vợ nuôi từ bé của anh hình như cũng là cái tên này? Tôi nhớ là tên cái gì Thiển ấy.”

Thẩm Trí lại đưa mắt nhìn cô gái và Trang Ty Thiến rõ ràng là bị dồn đến bí bách cực độ. Cô ấy đứng đó với vẻ mặt hoang mang, không dám thừa nhận mà cũng không dám lên tiếng phủ nhận, tình cảnh khốn cùng đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Thẩm Trí sắc mặt có chút tối sầm, Quan Minh ngờ nghệch nhìn anh mà hỏi tiếp: “Có nên quản không đây?”

Thẩm Trí thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: “Không quản.”

Vẻ mặt của Quan Minh bắt đầu trở nên tinh tế, anh ấy và Thẩm Trí là anh em chí cốt, họ cùng nhau ra nước ngoài du học. Mặc dù anh ấy trở về Trung Quốc trước Thẩm Trí vài năm nhưng anh ấy biết rõ hơn bất kỳ ai khác về người anh em này. Những người không liên quan dù quỳ xuống trước mặt để cầu xin anh thì anh cũng không nao núng thậm chí không liếc nhìn một cái nhưng chỉ cần có người quan hệ với mình, chí ít là anh sẽ không khiến người ta mất thể diện trước mặt nhiều người như vậy. Điều duy nhất có thể giải thích là cô gái này thực sự đang khoe khoang nói khoác mà thôi.

Ngay sau đó, Hoàng Khôi Hoằng, người tự nhận biết Thẩm Ngọc đã trực tiếp gọi video với Thẩm Ngọc, hướng máy ảnh vào mặt Trang Ty Thiến và hỏi: “Cậu ba, làm phiền một chút, cô gái này nhận là người nhà của anh, nhìn xem anh có quen biết không?”

Đôi mắt mảnh của Thẩm Ngọc nhìn vào màn hình điện thoại hơi nheo lại, khóe miệng giễu cợt nói: “Không quen biết.”

Trang Ty Thiến vừa định mở miệng nhưng chưa kịp nói gì thì video đã bị ngắt.

Hoàng Khôi Hoằng đang định giơ tay tát Trang Ty Thiến, ngay khi cái tát sắp giáng xuống mặt Trang Ty Thiến, hắn đột nhiên cảm nhận được cánh tay mình có một lực kéo vô cùng mạnh, có đôi chút hoa mắt choáng váng, thắt lưng đột nhiên đau nhói và cơ thể hắn đập mạnh vào bàn cà phê.

Mọi thứ xảy ra chỉ ngay trong một cái chớp mắt. Khi Hoàng Khôi Hoằng đỡ lấy thắt lưng của hắn và định thần lại thì nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn trong bộ áo liền quần màu kem với một chiếc balo trên lưng. Cô có mái tóc ngắn với độ dài chỉ đến mang tai, đôi mắt to tròn lộ ra khí chất bất khả xâm phạm, oai vệ và ngổ ngáo.

Hắn thậm chí không thể tưởng tượng được cô gái dùng sức mạnh như thế nào để nhấc hắn lên như lên như nhấc quả địa cầu đặt trên mũi giáo.

Cùng lúc đó, tiếng la hét của những cô gái khác vang lên bên tai khiến đôi mắt say xỉn của Trang Ty Thiến đột nhiên có đôi chút tỉnh táo trở lại, cô ấy lập tức lao về phía Tạ Tiền Thiển, giữ lấy cánh tay và nói một cách đầy uất ức: “Cô nhanh chóng liên hệ với quản gia Đào bảo người nhà họ Thẩm mau cử người qua đây.”

Tạ Tiền Thiển vô cảm ném cô sang một bên, Hoàng Khôi Hoằng thực sự tức sôi máu và quát vào mặt họ: “Thực sự khoe khoang khoác lác đến phát nghiện rồi ư, đừng nói là người nhà họ Thẩm đến, hôm nay cho dù các cô có gọi thiên vương đến thì cũng đừng hòng mà thoát thân.”

Hắn hướng mắt nhìn về phía cửa tỏ rõ thái độ, gần như cùng lúc đó, bóng người nhỏ nhắn với tốc độ cực nhanh vụt tới sau lưng hắn, cầm lấy chai rượu đập mạnh xuống bàn cà phê, tay cầm lấy miệng chai, hướng phía thủy tinh sắc bén gồ ghề dí sát vào mặt của Hoàng Khôi Hoằng.

Ngay lập tức, hàng chục người trong hai phòng riêng đều yên lặng như tờ, ngay cả Hoàng Khôi Hoằng, người vừa quát tháo hùng hồn một giây trước. Lúc này đây, hắn cũng cứng đờ, máu chảy ròng, kinh hoàng nhìn cô gái qua khóe mắt, tức giận hỏi: “Cô, cô định làm gì?”

Tạ Tiền Thiển đối mặt với những người đàn ông không ngừng lao về phía cô, trên khuôn mặt vẫn không có bất kỳ sự hoảng sợ nào. Ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện xẹt qua khuôn mặt cô giống như một chiếc bóng rất quỷ dị, khóe miệng nhếch cong lên một một cách đầy khinh thường, chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến những người có mặt tại đó phải kinh hãi khiếp sợ.

Loại hiệu ứng hình ảnh này rất tuyệt vời, rõ ràng là một dáng người nhỏ nhắn như vậy. Thứ trong tay cô lúc này và đôi mắt không sợ hãi thậm chí có chút ngạo mạn tạo thành một lực lượng răn đe mạnh mẽ đối với những người xung quanh cô, khiến những người đàn ông sắp tiến đến phải đột ngột dừng lại ở vòng ngoài của ghế sofa.

Tạ Tiền Thiển thấy họ không còn tiến về phía trước, vì vậy cô hơi cụp mắt xuống và nói với Hoàng Khôi Hoằng bằng một giọng nói hết sức điềm tĩnh: “Tôi cho anh hai sự lựa chọn: thứ nhất, hãy cút khỏi đây, thứ hai, bị phá tướng hủy dung xong rồi cút khỏi đây.”

Ánh nhìn của Hoàng Khôi Hoằng rơi vào chai thủy tinh đang dí sát trên mặt, hắn nghiến răng và lửa giận trong lòng sôi ngùn ngụt, tay phải vừa định chạm vào một chai rượu khác và trước khi hắn kịp giơ tay lên thì đột nhiên nghe “cạch” một tiếng. Hắn nghe rõ tiếng xương của mình và chai rượu vừa chạm đến tay đã vỡ tan tành.

Tạ Tiền Thiển trong mắt hiện lên một tia hắc ám, có chút tà khí, giọng điệu của cô có chút châm chọc nói: “Ồ, xem ra sắp bị phá tướng hủy dung mất rồi.”

Hoàng Khôi Hoằng kinh hoàng thét lên: “Tôi đi!” Rốt cuộc thì hắn vẫn phải dựa vào khuôn mặt này để tán gái. Đầu có thể đổ máu nhưng trên mặt không thể để lại vết sẹo nào. 

Tạ Tiền Thiển nheo mắt và buông tay, Hoàng Khôi Hoằng dẫn người ra khỏi phòng ngay mà không dám ngoảnh đầu nhìn lại, như thể hắn vừa thoát khỏi móng vuốt của sư tử.

Quan Minh ở bên cạnh chứng kiến ​​hết thảy, anh ấy sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên vỗ đùi cười to: “Thú vị, cô gái này thật thú vị, tôi đi tìm hiểu một chút.”

Nói xong cầm ly rượu đang định đứng lên, Thẩm Trí ở bên cạnh rốt cuộc cũng có động thái phản ứng lại, giơ tay chậm rãi đè lên vai Quan Minh, nhấn anh ấy ngồi lên lại trên ghế sofa. Anh ấy hơi kinh ngạc quay đầu nhìn Thẩm Trí chậm rãi cầm ly rượu trước mặt lên, cười như không cười nói: “Uống đi.”

Nhìn thấy nhóm của Hoàng Khôi Hoằng rời đi, Trang Ty Thiến lập tức ngồi phịch xuống ghế sofa, giống như một quả bóng xì hơi, hào quang vừa cố gắng gượng nhận mình là người nhà họ Thẩm đột nhiên tan biến hết, trên mặt lộ rõ ​​vẻ chán nản.

Tạ Tiền Thiển đi tới đá cô ấy một cái: “Đi hay không?”

Lời vừa dứt, Trang Ty Thiến liền bắt đầu khóc, cô ấy đã say khướt, Tạ Tiền Thiển đỡ cô ấy lên xong rồi lại ngã xuống.

Trang Ty Thiến là cháu gái họ hàng xa của Trang Hiền, vợ sau của bác hai nhà họ Thẩm, Trang Hiền từ khi kết hôn đến nay vẫn chưa có con. Một năm trước, Trang Hiền bất ngờ đưa Trang Ty Thiến đến nhà họ Thẩm để học ở Đô Thành.

Cô ấy cũng không chăm chỉ học hành, cả ngày ở bên một nhóm bạch-phú-mỹ. Mặc dù cô gái này lớn hơn Tạ Tiền Thiển hai tuổi nhưng về cơ bản cô ấy là một bệnh nhân của hội chứng tuổi dậy thì.

Đến nhà họ Thẩm không lâu thì đã lấy trộm chiếc Lamborghini của cậu hai Thẩm Từ Khiêm để đi chơi và tông nó trong đường hầm đến nổi bị móp méo phải mang đi báo phế nhưng mạng còn lớn nên người không hề hấn gì. Một lần khác lại sắp bị đăng lên trang nhất của báo, nhà họ Thẩm khẩn trương dìm thông tin xuống.

Không bao lâu sau thì một sự việc lớn khác lại xảy ra ở quán KTV, cuối cùng nhà họ Thẩm phải đứng ra giải quyết dùm. Đồng thời cảnh cáo nếu như những chuyện như thế này mà còn tái diễn nữa thì nhà họ Thẩm tuyệt đối sẽ không bao giờ can thiệp ra tay giúp cô ấy rửa mông.

Do đó, đối với chuyện hôm nay, cô ấy không dám tìm đến người lớn của nhà họ Thẩm và cô ấy cũng biết rõ Thẩm Từ Khiêm và Thẩm Ngọc sẽ không đếm xỉa cô ấy. Vì vậy, dưới tình thế cấp bách như vừa rồi thì cô ấy chỉ biết liên tục gọi hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác để quấy rối Tạ Tiền Thiển.

Trang Ty Thiến sống trong nhà họ Thẩm một năm và trước giờ cũng không xem Tạ Tiền Thiển ra gì. Dù sao Tạ Tiền Thiển là một cô gái khó nắm bắt và không mang họ Thẩm, ai mà biết được tại sao nhà họ Thẩm lại nhận nuôi nấng cô.

Nhưng vài tháng trước, kể từ khi Tạ Tiền Thiển thành công bước vào trường đại học hàng đầu-Đại học Q với số điểm cao nhất, là thủ khoa đầu vào trong kỳ thi tuyển sinh đại học khối khoa học của thành phố, tâm lý của Trang Ty Thiến đã có một sự thay đổi nhỏ.

Trước khi Tạ Tiền Thiển vào đại học, mọi người ở nhà họ Thẩm đều đã tặng quà rất hậu hĩnh cho cô. Dịp đấy, Trang Ty Thiến cũng đã tùy tiện tặng cô một bức tranh phong cảnh sân vườn của Lý Ải Thanh, bức tranh này được đám bạn của cô ấy mang đến từ nhà, Thẩm Ngọc còn mắng cô ấy là nghèo hèn. Cô ấy cũng chả buồn bận tâm, vì cô ấy và Tạ Tiền Thiển vốn dĩ cũng không có giao tình thân thiết gì.

Ai biết rằng chính bức tranh phong cảnh này đã cứu mạng cô ấy, nếu không Tạ Tiền Thiển sẽ không bao giờ đến cứu cô.

Trang Ty Thiến càng khóc lại càng buồn: “Tôi gọi điện cho bà thím, thím nói không quan tâm đ ến tôi còn nói sẽ đưa tôi về quê. Tôi là cháu gái của thím, sao lại có thể đối xử với tôi như vậy, không lẽ thím không sợ rằng ở bên ngoài tôi sẽ bị người ta bắt nạt hay sao.”

Trang Ty Thiến cảm thấy vô cùng đau khổ nhưng Tạ Tiền Thiển không hề có bất kỳ sự đồng cảm nào, nếu cô ấy cứ làm loạn như vậy, thím của cô ấy có thể sẽ bị cuốn theo vào mà chịu liên lụy. Dù sao đi chăng nữa nhà họ Thẩm thuộc tầng lớp rất có tiếng tăm ở đất Đô Thành này nên không thể nào mà cứ phải chịu đựng những sự việc tương tự xảy ra hết lần này đến lần khác như thế nhưng Tạ Tiền Thiển vẫn không nói gì.

Trang Ty Thiến đột ngột ngồi dậy, cô ấy khóc đến độ lớp trang điểm nhòe đi, miệng vẫn không ngừng phàn nàn kêu ca.

Quan Minh phòng bên cạnh nghe điện thoại rồi xuống lầu chào hỏi một người bạn. Sau khi anh ấy rời đi, Thẩm Trí mân mê chuỗi hạt trầm hương Kỳ Nam trên tay với ánh mắt trầm tư.

Tạ Tiền Thiển cảm thấy đau đầu khi phải nghe những lời huyên thuyên không ngớt, vì vậy cô đã ngồi xuống bên cạnh Trang Ty Thiến và hỏi: “Cô có biết sự khác biệt lớn nhất giữa hai chúng ta là gì không?”

Trang Ty Thiến nghiêng đầu và nhìn cô.

Tạ Tiền Thiển bình tĩnh nói: “Cô luôn xem mình là người nhà họ Thẩm nhưng tôi thì chưa bao giờ xem mình là người nhà họ Thẩm.”

Sự khác biệt là Trang Ty Thiến sẽ luôn cảm thấy ấm ức bởi thái độ của nhà họ Thẩm đối với cô ấy nhưng Tạ Tiền Thiển chưa bao giờ phải đối mặt với loại phiền não này.

Trang Ty Thiến đã uống quá chén, cảm thấy hơi bối rối trước lời nói của Tạ Tiền Thiển, sau đó nói một cách mỉa mai: “Tôi nghe nói rằng khi ông nội Thẩm còn sống, ông ấy đã định sẵn hôn ước cho cô và cháu trai của nhà họ Thẩm. Đứa cháu đích tôn này của nhà họ Thẩm đã trở về mấy ngày rồi cũng không thấy ghé qua thăm cô, nếu như cô bị hủy hôn thì sau này những gia đình có chút mặt mũi thì ai mà dám đến hỏi cưới cô nữa chứ.”

Tạ Tiền Thiển nghiêng đầu nhìn Trang Ty Thiến trong vài giây, sau đó đột nhiên mỉm cười, khiến Trang Ty Thiến rùng mình.

Sau đó khóe miệng Tạ Tiền Thiển nhếch lên một cách đầy ma mị: “Cơm tôi có thể tự nấu, đánh nhau tôi cũng có thể tự mình làm được, tiền tôi cũng có thể tự kiếm được, vậy thì còn cần đàn ông để làm gì chứ?”

Những điều mà phụ nữ quan tâm nhất dường như đối với cô lại chỉ là những vấn đề tầm thường đến độ không đáng đề cập đến, Trang Ty Thiến nín thở và càng cảm thấy đau lòng hơn.

Người đàn ông phòng bên cạnh đang nghịch chuỗi hạt trầm hương trong tay, đôi mắt đen thẳm của anh cảm xúc có chút dâng trào chứa đầy ẩn ý khó nắm bắt.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.