Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo

Chương 20: C20: Nộ khí tỏa ra



Hoàng hôn, bầu trời đầy sao.

Lý Tử Dạ luyện kiếm xong thì rời khỏi Lý phủ, đến giờ vẫn chưa trở về.

Ở hậu viện Lý phủ, Trương Lạp Tháp nhấp một ngụm rượu, nhìn chãm chăm vào hồ nước trước mặt thản nhiên hỏi: “Ngươi không đi theo, không sợ bọn phỉ khấu sẽ làm thịt thằng nhóc kia sao?”

“Nếu ngay cả đám phi khấu này cũng không ứng phó được thì không cần phải học kiếm gì nữa.” Tân A Na đáp.

“Thủ lĩnh của bọn phi khấu đó là một võ giả chân chính, mặc dù chỉ mới mở được một thần tàng nhưng. cũng không phải là người mà bây giờ hắn có thể xử lý.” Trương Lạp Tháp nhắc nhở.

“Không có gì đáng ngại.” Tần A Na bình tĩnh nói” “Ta cũng không để hắn đối đầu trực diện với bọn phỉ khấu, cho dù xui xéo gặp phải thủ lĩnh đám phí khấu, không đánh lại thì hần vẫn có thể bỏ chạy. Trong núi địa hình phức tạp, luôn có cách giữ mạng”

“Ha, người làm sư phụ như ngươi đúng là lạnh

lùng vô tình” Trương Lạp Tháp thờ ơ đáp lại, sau đó tiếp tục uống rượu, không nói thêm gì.

Người làm sư phụ như nàng còn không quan tâm, lão càng không có vấn đề gì.

Sống là vận mệnh, chết là số phận, tất cả đều phải xem thằng nhóc đó có phúc lớn mạng lớn hay. không.

Núi Kỳ Liên, trăng cao chiếu sáng, vùng núi rừng lẽ ra yên tĩnh giờ lại rất náo nhiệt

Vào ban đêm, một bóng dáng thiếu niên liều mạng bỏ chạy, phía sau có mười mấy hai mươi tên phỉ khấu đang liều mạng truy đuổi, khiến khu rừng yên tĩnh trở nên gà bay chó sửa.

Vận may của Lý Tử Dạ thực sự không tốt lầm.

Vốn dĩ hẳn chỉ muốn tranh thủ màn đêm tìm mấy tên phỉ khấu tuần tra để luyện tay một chút, không ngờ mình lại vô tình đánh động thủ lĩnh phí khấu.

Điều phiền toái hơn là không biết có phải là do Tân A Na đã cướp Huyết Sâm Dược Vương hay không, thủ lĩnh phỉ khấu đang phẫn nộ không có nơi nào để. trút giận, thế nên nhìn thấy Lý Tử Dạ là phát điên, đích thân dẫn người đuổi theo.

Kết quả là toàn bộ rừng núi trở nên náo nhiệt hắn.

“Lục soát cho ta, cho dù có đào ba thước xuống đất cũng phải tìm được thẳng oắt đó cho ta!” Đuổi theo không biết bao lâu, tên thủ lĩnh phỉ khấu nhìn khu rừng trống trải trước mặt, tức giận nói.

“Vâng trại chủ!” Ở phía sau, hơn hai mươi tên phỉ khấu tán ra, căm đuốc tìm kiếm khắp nơi.

Trong đêm tối, Lý Tử Dạ trốn trong đám cỏ dại, nhìn phi khấu đông nghìn nghịt khắp nơi, vô cùng đau đầu.

Thế này thì đánh kiểu gì, một người đánh một đám?

Hơn nữa, thú lĩnh của đám phí khấu còn là một võ. giả đã mở thần tàng

Lý Tử Dạ nắm chặt thanh kiếm trong tay, lợi dụng bóng đêm mà cẩn thận rút lui khỏi phương hướng của thủ lĩnh phí khấu.

Bây giờ hắn vẫn chưa đánh lại được thằng cháu trộm này, có thể trốn thì trốn

Chờ hắn mở thần tàng sẽ quay trở lại Sau khi lùi lại khoảng trăm trượng, Lý Tử Dạ nhìn hai tên phi khấu găn trong gang tấc, đứng dậy lao về

phía trước.

“Vút.”

Kiếm Thanh Sương ra khỏi vỏ, một dòng thác ánh sáng lạnh lẽo đập vào mắt, hai tên phỉ khấu thậm chí còn chưa kịp phản ứng, máu từ cổ họng phun ra, nhuộm đỏ màn đêm.

“Đăng kia!” Từ xa, tên thủ lĩnh phát hiện, giận tím mặt hét lên: “Đuổi theo cho tại”

“Cháu trai, ta không chơi cùng nữa, cáo từ!” Cách đó trăm trượng, Lý Tử Dạ giơ ngón giữa, sau đó quay. người nhanh chân bỏ chạy.

Nửa giờ sau, bên ngoài núi rừng, một thanh niên chật vật xuất hiện, nhảy lên lưng ngựa rồi nghênh ngang mà đi.

Bóng đêm che mờ mắt người, thành Du Châu, khi Lý Tử Dạ trở về thì trời đã gần sáng.

Cổng thành vừa mở ra, Lý Tử Dạ tiến vào thành, phi ngựa trở về Lý phủ.

Những người hầu trong phủ lại thấy thiếu gia trở về trong dáng vẻ chật vật thì đã không còn lấy làm lạ nữa.

Mấy tiểu thị nữ xinh đẹp thậm chí còn lén liếc nhìn Lý Tử Dạ vài cái, e lệ ngượng ngùng, thích mà ngại.

“Chờ công tử có thời gian sẽ tìm các ngươi nói chuyện cuộc đời.” Lý Tử Dạ nhếch miệng cười, đáp lại ánh mắt của các tiểu thị nữ, vội vàng trở về hậu viện.

Bên hồ nước ở hậu viện, Trương Lạp Tháp vẫn chưa đến chiếm chỗ, Tân A Na vẫn còn đang tắm rửa rong phòng, chưa ra ngoài.

Vì vậy, Lý Tử Dạ lập tức chiếm chỗ tốt nhất bên hồ, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện tâm pháp Phi Tiên Quyết

Lão Tần nói, thời điểm thích hợp nhất để tu luyện Phi Tiên Quyết là vào sáng sớm và hoàng hôn mỗi ngày. Thiên phú của hẳn kém như vậy, nếu không nỗ lực thì sẽ không thể đuổi kịp những thiên tài kia.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Tử Dạ cảm thấy bi thương.

Hắn mới là con ruột của ông trời chứ? Sao cảm giác tồn tại lại kém cỏi như vậy? Nhìn con thần, con Phật danh tiếng vang dội cỡ nào kìa, tứ đại thiên kiêu thế gian nghe oách biết bao.

Càng nghĩ càng tức giận, Lý Tử Dạ nhảm mi lại, nghiến răng nghiến lợi vận hành tâm pháp Phi Tiên Quyết.

Lúc này, cửa phòng cách đó không xa cọt kẹt mở ra, Tần A Na bước ra, nhìn thấy Lý Tử Dạ đang tu luyện bên hồ, trong lòng thoáng vui vẻ yên tâm.

Coi như siêng năng, dù thế nào đi nữa thì căn cù bù thông minh, thiên phú kém thì chỉ có thể chăm chỉ hơn mà thôi.

“Tuy nhiên, ý nghĩ còn chưa kịp lắng xuống, thân thể Tân A Na đột nhiên run lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Không ổn!

Lúc này, ở phòng bên cạnh, Trương Lạp Tháp đẩy. cửa ra, nhìn bóng người bên hồ với ánh mắt kinh ngạc.

“Tân A Na, ngươi chưa nói với hắn lúc tu luyện phải bình tâm tĩnh khí, không được mang theo bất kỳ cảm xúc nào sao?” Trương Lạp Tháp nói với giọng. trầm thấp.

“Ta tưởng hẳn biết” Sắc mặt Tân A Na tối săm. Đây là thường thức khi tập võ nên nàng không quan tâm lắm.

“Rắc rối rồi” Trương Lạp Tháp nằm chặt tay nói: “Hy vọng thắng nhóc này mạng lớn, đừng để bị tẩu hoả nhập ma.”

Bên hồ, Lý Tử Dạ vừa vận chuyển Phi Tiên Quyết vừa căm giận bất bình, nộ khí toả ra.

Hắn không biết rằng phía sau hắn, Tân A Na và Trương Lạp Tháp đang lo lắng đến mức cuống cuồng.

Thời gian từng chút một trôi qua, Tân A Na và Trương Lạp Tháp đã lo lảng đến mức lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, rất sợ Lý Tử Dạ vừa bắt đầu tu luyện đã tự phế đi bản thân.

Nếu thật sự như vậy thì quả là một chuyện cười lớn. Hai vị kiếm tiên dạy một đệ tử tu luyện, trong vòng chưa đầy mười ngày đã biến hắn thành một kẻ ngốc. Nếu chuyện này bị lan truyền, đây sẽ là trò cười lớn nhất ở Cửu Châu trong hàng ngàn năm qua

“Có gì đó không thích hợp.” Nửa giờ sau, Trương. Lạp Tháp nhìn Lý Tử Dạ vẫn đang nhắm mắt tu luyện bên hồ, cau mày nói: “Tại sao lại không có động tĩnh

Theo lý mà nói, trong khi tu luyện mà tâm không tĩnh thì dù không tẩu hỏa nhập ma cũng nên nôn ra máu chứ.

Tình huống hiện tại quá quỷ dị, quá yên tĩnh.

“Có nên đánh thức hắn không?” Trương Lạp Tháp đề nghị.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.