Hôm nay Vân Kiều thức dậy sớm để chuẩn bị đến trường làm thủ tục nhập học.
Cô trúng tuyển vào trường đại học Diêu Hòa bằng một suất học bổng toàn phần.
Tuy nhiên đó chỉ là được tài trợ về mặt học phí, còn những chi phí sinh hoạt khác cô phải tự mình trang trải.
Cô mặc áo sơ mi trắng, chân váy đen và thắt một cái nơ nhỏ trên cổ áo.
Vân Kiều vừa chải lại tóc vừa xem kĩ lại thông tin của mình trong điện thoại.
“Thôi chết, mình vẫn chưa in bảng điểm.
Phải đi sớm mới được.”
Cũng may là cô đã dậy sớm, nếu không đã trễ giờ mất.
Vân Kiều vội vã đi xuống lầu.
Dưới phòng ăn, Đình lão gia và Đình Nhậm đang chuẩn bị dùng bữa sáng.
“Lục tiểu thư hôm nay đi nhập học phải không? Vào ăn sáng đã.”
Từ quản gia bước ra từ phòng ăn, đứng chờ cô sẵn dưới chân cầu thang.
“Cháu phải đến trường sớm một chút, cháu quên in bảng điểm của mình rồi.”
“Có thể in ở nhà.
Từ quản gia, ông đi in đi.
Vân Kiều, con vào đây.”
Tiếng của Đình lão gia từ trong phòng ăn vọng ra.
Nếu là bác quản gia thì cô còn có thể từ chối được, nhưng Đình lão gia đã gọi, cô không dám làm ông mất vui.
“Vậy làm phiền bác rồi ạ.”
Cô mở sẵn điện thoại lên đưa cho Từ quản gia, chỉ ông một vài thao tác kết nối rồi đi vào trong phòng ăn.
“Không được bỏ bữa sáng đâu, con ngồi xuống cùng ăn đi.”
Đình lão gia chỉ qua vị trí đối diện Đình Nhậm.
Cô nhìn hắn, có vẻ như sự có mặt của cô ở đây cũng như là không khí thôi, chắc là không có gì đâu.
Vân Kiều tiến đến chỗ đó, nhẹ nhàng kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Người giúp việc dọn lên phần ăn cho cô.
Đình lão gia không nói gì cả, Đình Nhậm cũng vậy, không khí này có phải là quá căng thẳng rồi hay không.
Một lát sau, Đình lão gia đứng dậy, khoác áo vào.
“Cứ từ từ ăn, bác có cuộc hẹn.
Thằng nhóc Đình Nhậm cũng sẽ đến công ty, tiện đường thì cháu đi cùng với nó đến trường, nhé?”
Vân Kiều còn chưa kịp phản ứng thì Đình lão gia đã vội đi.
Khó xử thật đấy, Đình Nhậm sẽ không dễ gì cho cô quá giang đâu.
Thôi thì cứ xem như chưa nghe thấy gì là được, nên cách xa hắn ra.
Đình Nhậm và Vân Kiều ăn xong cùng một lúc, cô nhận lại bảng điểm đã in từ bác quản gia rồi rời khỏi biệt thự.
Đình Nhậm đã ngồi vào trong xe, cố ý hạ cửa kính xuống mà hỏi cô.
“Không đi học à?”
Thái độ của anh ta vừa nhìn đã biết không cam tâm.
Dù chủ động hỏi trước, nhưng thực chất là đang mong một câu từ chối của cô.
“Tôi đi xe buýt được rồi, không cần phiền anh đâu kẻo trễ giờ đến công ty.”
“Được.”
Đình Nhậm nhàn nhạt đáp, rồi phóng xe thật nhanh.
Vân Kiều đi bộ ra trạm xe buýt.
Nhưng lạ quá, rõ ràng trên bảng chỉ dẫn ghi là bảy giờ xe sẽ đến.
Đã hơn hai mươi phút rồi, nếu còn trễ hơn nữa sẽ không kịp giờ làm thủ tục mất, ngày đầu tiên đã gặp sự cố như vậy rôi.
“Thôi xong, giờ này xe mới đến.
Cầu mong sao cho không trễ giờ.”
Vân Kiều vội vã bước lên xe.
Chắc là cô ra đường không xem ngày tốt xấu, đã trễ xe buýt còn thêm việc kẹt xe.
Thế là đến hơn chín giờ cô mới đến được trường Diêu Hòa.
“Nghe nói hôm nay có ít người đến nhập học lắm, mỗi hồ sơ đều được hẹn cố định một thời điểm khác nhau.
Ôi trời, kỳ này mình chết chắc.”
Vân Kiều chạy vội vào trường, bấm đợi thang máy quá lâu nên cô quyết định đi thang bộ lên lầu tám, hẳn là lầu tám đấy.
Lên được đến nơi thì đầu tóc rối bù, mồ hôi ướt hết cả lưng áo.
Giữa hành lang có đặt một cái bàn để tiếp nhận hồ sơ nhập học, nhưng hiện tại vắng hoe cả, chắc chắn là mọi người đã hoàn tất và ra về.
“Chào cô, em là Lục Vân Kiều, mã hồ sơ là 045.”
Cô tiến đến để tập hồ sơ của mình lên bàn rồi cúi chào người làm thủ tục.
Cô ta đang lướt mạng xã hội trên điện thoại, nghe thấy cô nói thì nhíu mày ngẩng đầu lên, giọng điệu the thé chói cả tai.
“Làm xong hết rồi, về đi.
Nhập học còn đi trễ như vậy thì thái độ học tập thế nào.”
“Em gặp sự cố trên đường đến đây, mong cô thông cảm và cho em làm thủ tục nhập học.”
“Lí do lí trấu, ai cũng lí do thì tôi đây phải ngồi đến tận buổi tối để chờ các cô cậu à? Ăn mặc quê mùa, đầu tóc không ngay ngắn, cha mẹ cô không dạy cô à?”
Cô ta hất tập hồ sơ xuống đất, giấy tờ trong đó rơi ra hết cả.
Vân Kiều ngồi xuống nhặt lại thì bị cô ta được nước làm tới.
Nói cho hả hê rồi cô ta đứng dậy bỏ đi.
“Nói gì cũng được, cô đừng động đến cha mẹ đã khuất của tôi.”
Vân Kiều xếp lại tập hồ sơ ngay ngắn rồi trừng mắt nói với ả.
Ả ta vốn muốn bỏ đi, nhưng chỉ vì câu nói của Vân Kiều mà bỗng dưng quay người lại.
Từng bước một tiến tới gần cô.
Hai người nhìn thẳng vào nhau, cả hai ánh mắt chỉ nằm cách nhau mười cen ti mét, giống như sắp có một trận hỗn chiến xảy ra vậy.
“Tôi sẽ đi gặp hiệu trưởng.”
Vân Kiều đương nhiên không sợ, cô thậm chí còn muốn gặp mặt hiệu trưởng để làm rõ vấn đề này, tố cáo cô ta phỉ báng.
“Ranh con! Đừng tỏ ra mình giỏi! Biết điều thì ngậm mồm mà nói ít lại.”
Một cái tát vụt qua mặt Vân Kiều, cô đã sơ ý không nhìn thấy động tác của ả để kịp thời ngăn lại, thế là ăn trọn cả cái tát lên mặt.
Trên má in hẳn dấu tay của ả ta.
“Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy?”
Giọng nói này quen lắm…..