Đình Nhậm rời khỏi phòng họp trước ánh mắt đầy ngỡ ngàng và thất vọng của Hà Uyên Thy.
Thật gia Hà Tường không hề ra ngoài bàn công việc.
Ông ta và cháu gái của mình đã lên kế hoạch từ trước, nhằm dùng mỹ nhân kế để quyến rũ Đình Nhậm, có như vậy anh ta sẽ cho công ty của Hà thị trúng thầu công trình lớn lần này.
Thư ký Liêu đứng chờ ở bên ngoài.
Thấy Đình Nhậm bước ra trước, Hà Tường vội vã chạy theo sau, còn thêm cô nàng Uyên Thy kia với bộ dạng không thể thảm hơn thì anh đã hiểu ra mọi chuyện.
“Giám đốc Hà xin dừng bước.” – Liêu Kiệt chặn Hà Tường lại, không để ông ta bám theo ông chủ của mình nữa.
“Thư ký Liêu à, tôi muốn giải thích với Đình tổng.” – Mặc cho ông ta năn nỉ bao nhiêu, Liêu Kiệt vẫn nhất quyết cản lại.
“Hết giờ họp rồi.
Giám đốc Hà và cô Hà đây hãy về đi.
Tôi không chắc sẽ cản được bảo vệ đuổi hai người đâu.”
Liêu Kiệt lắc đầu, tuy vẫn cười xả giao nhưng trong câu nói của anh nhấn mạnh từng chữ, giống như muốn cảnh báo một chuyện động trời sắp xảy đến.
Cuối cùng thì bảo vệ cũng lôi được hai người đó ra ngoài.
“Đình tổng, còn dự án của Hà thị?” – Liêu Kiệt cầm trên tay bản hồ sơ dự án ban nãy hỏi Đình Nhậm.
“Đốt hết.
Bình nước và ly ở phòng họp đều vứt hết.
Thay bộ bàn ghế mới.”
Đình Nhậm nhìn thấy bộ hồ sơ đó liền cảm thấy ghét bỏ.
“Vâng, tôi cho người làm ngay.” – Thư ký bước ra khỏi phòng.
Đây không phải lần đầu anh được chứng kiến cảnh ông chủ của mình “mỡ dâng miệng mèo” mà bất thành.
Anh từng nghĩ rằng Đình Nhậm cao cao tại thượng có khi nào lại bị bệnh khó nói hay không, chẳng lẽ đàn ông đang độ “xuân xanh” lại chẳng động lòng với các chân dài nóng bỏng vậy à.
Trong đầu Đình Nhậm lúc nào cũng nghĩ tới công việc mở miệng ra là công việc, còn không thì toàn là những lời có xương.
Trường Diêu Hòa
Hôm nay Thẩm Xuyên có tiết dạy tại lớp của Vân Kiều.
Kết thúc giờ học, những nữ sinh vì muốn ngắm nhìn dung nhan và nghe giọng nói ấm áp của giáo sư Thẩm mà vẫn còn nán lại.
“Giáo sư đẹp trai quá, đến cả thu dọn sách vở cũng thật là đẹp trai.”
“Thân hình này, gương mặt này, đôi bàn tay thon dài, tại sao ông trời lại cho một người còn độc thân sở hữu nó chứ?”
Hàng loạt những câu thơ câu hát mang đầy tương tư và mê muội lọt được vào tai Vân Kiều.
Cô đang tập trung ghi chú cho xong trong vở mà nghe thấy cũng phải bật cười.
“Em cười gì vậy?”
Không biết từ lúc nào mà Thẩm Xuyên đã đi xuống chỗ ngồi của Vân Kiều.
Cô giật mình nhìn sang, như thể làm chuyện mờ ám mà bị phát hiện.
Mấy nữ sinh xung quanh há hốc mồm và bắt đầu dồn sự chú ý về phía hai người.
“Anh…!giáo sư, thầy đang đứng gần em quá rồi…” – Cô cảm thấy có gì đó không ổn rồi.
Thẩm Xuyên ơi là Thẩm Xuyên, anh tỏ ra thân thiết với cô trước mặt biết bao fan hâm mộ thì họ sẽ thành “fan hâm dọa” của cô mất.
Thẩm Xuyên xem ra cũng hiểu chuyện, anh liền quay lên bàn giáo viên để thu xếp một số giấy tờ, chờ cho các sinh viên ra về bớt.
“Nữ sinh ái mộ anh rất nhiều.
Đừng biến tôi thành bia đỡ đạn nhé.” – Chờ khi phòng học không còn ai, Vân Kiều đeo túi lên, đi đến chỗ Thẩm Xuyên.
“Hôm nay em học bao nhiêu tiết?” – Trước sự trêu chọc của cô, anh chỉ đành cười.
“Hết tiết này là xong rồi, hôm nay chỉ học đến trưa thôi.”
“Vậy đi ăn trưa cùng anh, rồi anh đưa em về.” – Thẩm Xuyên nghe thấy thế thì vui lắm.
Anh vẫn còn ấm ức việc tặng hoa cho cô bất thành, nếu hôm nay Vân Kiều không đồng ý đi ăn cùng, trái tim mỏng manh nhỏ bé của anh làm sao chịu được.
Khi đến nhà hàng thì Vân Kiều mới phát hiện ra điện thoại của mình đã bị hết pin.
Khổ quá, cô tiết kiệm mãi mới mua được chiếc điện thoại này để tiện liên lạc và cập nhật thông tin, nhưng chắc là đến lúc bị chai pin mất rồi, lúc sáng cô vẫn thấy còn đầy mà.
“Anh xin lỗi, anh đi nghe điện thoại.”
Thẩm Xuyên nhìn thấy màn hình hiển thị tên của Đình Nhậm liền cảm thấy hơi chột dạ, anh đứng dậy đi ra một góc để nghe.
“Cậu còn ở trường không? Đi tìm Lục Vân Kiều cho tôi, tại sao số điện thoại lại không liên lạc được?” – Đình Nhậm đã gọi không biết bao nhiêu lần, nhưng điện thoại của Vân Kiều đã tắt nguồn từ lâu nên cô không hề hay biết.
“Tôi rời khỏi trường rồi.” – Thẩm Xuyên hời hợt trả lời rồi ấn nút cúp máy.
Nhưng xem như hôm nay anh ta đen đủi, cúp máy thế nào mà lại không nhìn cho kỹ, kết quả là ấn không đúng vào nút, cuộc gọi vẫn đang được giữ.
“Anh giải quyết xong việc rồi à?” – Vân Kiều hỏi.
“Một số chuyện linh tinh thôi, đi ăn với em mới là quan trọng nhất.”
Thẩm Xuyên nói xong câu này thì mới nhận ra màn hình điện thoại của mình đang sáng, cuộc gọi vẫn còn để đó, từng câu từng chữ của hai người đã lọt hết vào tai của Đình Nhậm.
“Thẩm Xuyên!!”
Tiếng Đình Nhậm bên đầu dây lớn đến mức khỏi cần bật loa ngoài mà Vân Kiều ngồi đối diện cũng nghe rõ được.
“Tôi sẽ nhanh đưa cô ấy về Đình gia, tôi đảm bảo không mất một sợi tóc.” – Thẩm Xuyên sợ rồi, có hơi sợ thật rồi.
Vân Kiều cũng hơi ngượng, tự dưng lại lâm vào tình thế khó xử thế này.
Hai người không nói gì, ăn xong nữa trưa rồi lập tức trở về Đình gia.
“Thẩm Xuyên, anh đừng vào.
Nếu Đình Nhậm có ở nhà thì anh sẽ không được yên đâu.”
Đến biệt thự, Vân Kiều cảm thấy có chuyện chẳng lành nên đã chủ động bảo Thẩm Xuyên chuồn trước cho chắc.
Anh gật đầu đồng ý, sau khi xác định Vân Kiều đã vào trong nhà, Thẩm Xuyên mới nhanh chóng lái xe đi.
Không ngoài dự đoán, Vân Kiều bước qua khỏi cửa lớn thì đã bị dọa sợ rồi..